Cảm thấy hai người nói chuyện rất hợp, cô nhón chân lên nói nhỏ vào tai anh:
“Hay là chúng ta cho họ chút không gian riêng đi, em và anh đến chỗ khác ăn!”
“Được, để anh gọi cho anh cả!”
“En cũng gọi cho Lưu Vân!”
Cả hai nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện cho Ngụy Trạch và Lưu Vân, cô lên tiếng hỏi Lưu Vân trước:
“Tớ và Hành bảo bối nhà tớ có việc bận phải đi, cậu và anh cả dùng bữa ngon miệng nha! Chiều tớ đến đón cậu đi họp lớp!”
Duật Hành cũng nói với Ngụy Trạch:
“Anh cả, anh và Lưu tiểu thư dùng bữa ngon miệng nhé, em và Hy Nhi có chút việc nên phải đi rồi!””
Không để cho cả hai trả lời, cô và anh nhanh chóng cúp máy rồi nắm tay rời đi.
Ngụy Trạch và Lưu Vân đều bất ngờ khi cô và anh cùng nhau đi, bỏ lại hai người ở đây, Ngụy Trạch khẽ nhìn Lưu Vân rồi lên tiếng trước:
“A Vân, anh có chuyện muốn nói với em!”
Thật ra trong lòng của Lưu Vân cũng đã có tình cảm với Ngụy Trạch, chỉ là cô ấy không dám nói ra.
Lưu Vân khẽ gật đầu nhìn Ngụy Trạch rồi trả lời:
“Được, anh cứ nói đi!”
Ngụy Trạch nhìn xung quanh, anh ấy hít một hơi thật sâu rồi dũng cảm nhìn Lưu Vân nói:
“Thật ra là anh! anh! anh thích em!”
Lưu Vân bất ngờ giật mình khi được Ngụy Trạch tỏ tình, tim cô ấy bây giờ bắt đầu đập rất nhanh, cô ấy khẽ nhìn người đàn ông trước mắt rồi cúi đầu nói nhỏ chỉ đủ để cho Ngụy Trạch nghe thấy:
“Em cũng vậy, em cũng thích anh!”
Ngụy Trạch nghe Lưu Vân nói câu này, anh ấy đã thật sự rất vui, anh ấy đứng lên, đi đến ôm lấy Lưu Vân rồi nói:
“Vậy sao lúc ở bên Mỹ, em cứ liên tục bơ anh vậy?”
Lưu Vân ngước lên nhìn Ngụy Trạch, cô ấy thở dài rồi trả lời:
“Cũng không phải tại anh sao? Là anh bơ em trước mà, em vừa nhìn anh là anh quay đi chỗ khác, còn nữa, bạn học của em nói anh là tài phiệt nổi tiếng, em mà thích anh chắc chắn sẽ không có kết quả!”
Ngụy Trạch nghe câu này rất đau lòng, anh ấy hận bản thân vì sao không tỏ tình cô ấy trước, anh ấy khẽ dựa vào vai Lưu Vân rồi nói:
“Bây giờ đã có anh rồi, sẽ không có ai dám nói như vậy đâu!”
“Ừm!”
Về phía Duật Hành, anh đưa cô đến nhà hàng ở ngoại thành lần trước, do anh là khách quen của nhà hàng nên chỗ nào anh muốn ngồi đều sẽ được nhân viên sắp xếp một phòng VIP không có người bên trong.
Vừa bước xuống xe, Duật Hành đưa tay nắm lấy tay của Nhược Hy bước xuống nhẹ nhàng, anh đưa cô đến chỗ ngồi có thể ngắm nhìn được phong cảnh thơ mộng, cô chống cằm ngồi nhìn anh khẽ nói:
“Hành bảo bối, em có quà muốn tặng cho anh!”
Duật Hành bất ngờ hỏi lại cô:
“Em muốn tặng anh cái gì?”
Nhược Hy lấy ra trong túi xách một hộp nhỏ, trong đó có đồng hồ đeo tay rất đẹp, cô khẽ đưa nó cho anh rồi giơ tay của mình ra cũng đeo chiếc đồng hồ y như vậy, Nhược Hy nói:
“Đây là đồng hồ đôi, em một cái, anh một cái! Em muốn mua nó về để tặng sinh nhật cho anh!”
Duật Hành cầm lấy đồng hồ xem thử, anh gãi đầu hỏi lại cô:
“Hôm nay là sinh nhật của anh à?”
Nhược Hy gật đầu, tay mở điện thoại lên rồi đưa cho anh xem thử:
“Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của anh, anh không nhớ sao”
Anh lắc đầu nhìn cô bảo:
“Chắc do công việc ở trụ sở bận quá nên anh không nhớ!”
Nhược Hy đứng lên, khẽ choàng tay từ phía sau rồi ôm lấy anh, cô khẽ nói vào tai anh:
“Không sao cả, em nhớ sinh nhật của anh là được rồi, anh mau đeo thử đồng hồ đi!”
Duật Hành cầm lấy đồng hồ lên rồi đeo nó lên tay, cô cũng giơ tay ra, khẽ lấy điện thoại chụp lấy tay có đeo đồng hồ của hai người rồi Nhược Hy đăng bài lên weibo với nội dung: Cùng anh ấy đeo đồng hồ đôi thật hạnh phúc! Bảo bối của em, sinh nhật vui vẻ!.