15.
Trở lại ký túc xá, cậu ấy buông bàn tay đã đổ mồ hôi lạnh của tôi, bắt đầu giáo huấn tôi.
“Lo lắng như vậy làm gì hả?”
“Thật sự sợ tớ bị chị gái trà xanh kia của cậu dụ dỗ sao?”
Tôi im lặng trong thoáng chốc rồi hỏi lại:
“Cậu không nghĩ rằng chị ta rất đẹp hả?”
“Còn không đẹp bằng anh trai tớ.”
“Tính cách của chị ta cũng rất đáng yêu.”
Phương Gia Ngọc cười nhạo:
“Giẫm lên người khác để dát vàng lên mặt mình, ai thích nổi chứ.”
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy, không hiểu sao có loại xúc động muốn khóc.
Đây hình như là lần đầu tiên, người bên cạnh tôi sau khi gặp Khương Nguyệt vẫn lựa chọn đứng về phía tôi.
Kỳ nghỉ dài ngày nhưng tôi vốn không có ý định về nhà, hơn nữa Khương Nguyệt đã quay lại, tôi càng không muốn quấy rầy một nhà ba người họ.
Phương Gia Ngọc nhiệt tình mời tôi đến nhà cậu ấy chơi.
“Mẹ tớ siêu tốt, chỉ thích cô gái nhỏ biết nỗ lực như cậu thôi!”
“Hơn nữa cậu có thể kèm tớ học nha, mấy cái định nghĩa đơn giản như thế mà tớ còn không hiểu.”
Sau đó, tôi gặp anh trai của Phương Gia Ngọc ở nhà cậu ấy.
Đó là một người đàn ông với mái tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp, đường nét sắc sảo.
Trước khi đến Phương Gia Ngọc còn cố ý dặn dò tôi, nói anh trai cậu ấy có chút khác người.
“Anh là Phương Gia Triều.”
Anh đứng giữa hành lang cản tôi, thẳng tắp đối diện với tôi:
“Vận mệnh của em, giống như bị người ta viết lại vậy.”
Tôi giật mình tại chỗ, đờ người mất một lúc mới nói:
“Có thể thứ bị viết lại đó không phải số phận của em.”
Nếu giấc mơ trong bệnh viện là cốt truyện mà tôi phải trải qua thì bây giờ, tôi đã thoát ra khỏi cốt truyện ban đầu.
Tiếp theo nên làm thế nào để viết tiếp vận mệnh của mình, thời gian đã cho tôi một cây bút.
Suốt cả năm học sau đó, tôi không về nhà một lần nào, miễn cưỡng đêm giao thừa trở về ở một đêm rồi rời đi vào sáng sớm hôm sau.
Ba tôi bây giờ tuổi trung niên vẫn được thăng tiến, xuân phong đắc ý, căn bản không rảnh bận tâm đến tôi.
Mẹ tôi hình như có chút mất mát, nhưng Khương Nguyệt nói hai câu ngọt ngào dỗ dành bà thì lập tức đã bỏ quên tôi ngay.
Trong ngôi nhà này, tôi luôn luôn dư thừa.
Tôi mang theo túi đồ của mình, đi lang thang trên phố mà không có mục đích.
Tết đến quấy rầy Phương Gia Ngọc không tốt lắm, tôi dự định tìm một khách sạn đợi đến khi ký túc xá trường mở cửa.
Đang miên man suy nghĩ, một chiếc Aston Martin đột nhiên dừng lại bên đường.
Cửa sổ xe mở ra, Phương Gia Triều nhìn tôi nhếch môi:
“Đi thôi, Phương Gia Ngọc ở nhà lải nhải nhắc em nửa ngày rồi đấy.”
Tôi nhìn anh với vẻ mặt bình tĩnh.
“Đừng nhìn anh như vậy.”
Ý cười của Phương Gia Triều càng thêm sâu:
“Anh nói rồi, anh có thể nhìn thấy vận mệnh của em.”
Đến khi ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn, tôi hỏi anh:
“Anh nói anh có thể nhìn thấy, vậy vận mệnh của em, là dáng vẻ gì vậy?”
Bên trong xe im lặng một lúc.
“Một vùng tối tăm.”
“Nhưng vẫn có ánh sáng le lói của đom đóm.”