14.
Sau một mùa hè dài đằng đẵng, tôi mới được xuất viện.
Trên đùi còn bó thạch cao, thế nhưng miễn cưỡng có thể đi bộ được.
Khương Nguyệt đến Bắc Kinh học đại học, Giang Xuyên được người nhà đưa ra nước ngoài.
Tôi chuyển đến một trường nội trú khác rồi bắt đầu học tập lại từ đầu.
Người đầu tiên tôi quen biết trong môi trường mới là Phương Gia Ngọc, bạn cùng bàn của tôi.
Một cô gái phóng khoáng, rất tự nhiên.
“Khương Huỳnh, bài tập của cậu cho tớ mượn chép nhá.”
Ngày đầu tiên của năm học, Phương Gia Ngọc đến muộn, miệng còn ngậm một cái bánh mì. Cô nàng vươn tay lấy bài kiểm tra của tôi sang rồi bắt đầu hùng hổ chép, vừa chép vừa cảm thán:
“Không phải chứ, bài thi này khó như vậy mà cậu vẫn làm được hết hả?”
“Đỉnh như thế còn tới học lại làm gì, điên hả má?”
Tôi bình tĩnh nói:
“Ngày thi đại học mình bị tai nạn xe hơi.”
Cậu ấy há to miệng, lúc này mới nhìn thấy thạch cao bó trên chân trái của tôi.
Nửa đêm, Phương Gia Ngọc gửi tin nhắn cho tôi:
“Không ngủ được lun, tớ thực sự đáng chết quá mà.”
“Cái miệng ăn mắm ăn muối này của tớ không biết sao mới sửa được đây.”
Cậu ấy bảo, để chuộc lỗi, sau này sẽ bao trọn cơm nước của tôi.
Không có Khương Nguyệt lúc nào cũng theo sát bên cạnh, kéo hết bạn bè của tôi về phe của chị ta, tôi đột nhiên thấy việc kết bạn trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Chẳng bao lâu sau, tôi và Phương Gia Ngọc đã trở thành những người bạn thân thiết.
Có lẽ vì bóng ma tâm lý trong quá khứ, tôi không nhịn được hỏi cậu ấy về chuyện của Khương Nguyệt.
Phương Gia Ngọc tỏ vẻ không quan tâm:
“Chị cậu có trâu bò cũng là chuyện của chị ấy, tớ kết bạn với cậu là do tớ thấy hợp mà.”
Thế rồi quả thực đã tăng thêm độ chân thật cho câu nói ấy, đến kỳ nghỉ hè năm nhất khi Khương Nguyệt về nhà, chị ta chạy tới trường tìm tôi.
Chị ta vẫn sử dụng trò cũ:
“Xin chào, chị là Khương Nguyệt, chị gái sinh đôi của Tiểu Huỳnh, trong khoảng thời gian này, em gái chị đã làm phiền em nhiều rồi.”
Phương Gia Ngọc nhìn lướt qua chị ta, lặng lẽ nắm lấy bàn tay run rẩy của tôi sau lưng:
“Chị không phải là người tốt đúng không?”
“Tôi không cảm thấy cậu ấy phiền, chị đừng có mà quy chụp.”
Khương Nguyệt tươi cười cứng đờ:
“Em có phải có hiểu lầm gì với chị không? Chị biết, Tiểu Huỳnh vẫn cảm thấy em ấy không thể đi thi đại học là lỗi của chị, thật ra…”
Chị ta còn chưa nói hết câu, đã bị Phương Gia Ngọc mạnh mẽ cắt ngang:
“Làm ơn nhường đường với, tôi bị dị ứng trà xanh.”