Tư Nhĩ cùng với Văn Quảng đi dạo vòng quanh phố đi bộ với tâm trạng rất thoải mái và khá vui.
Trước đó cả hai chưa từng nghĩ bản sẽ lại cùng nhau đi đâu đó như thế này.
Hay nói đúng hơn thì những việc như thế này không phù hợp để bọn họ làm cùng nhau với kiểu quan hệ hợp đồng hôn nhân trước đây…
– Anh biết đi dạo phố ăn gì là hợp nhất không? – Tư Nhĩ đột nhiên hỏi Văn Quảng, anh lúng túng xoa đầu không biết câu trả lời.
– Ăn vặt.
– Văn Quảng tặc lưỡi nói đại một câu, không biết thì cũng không thể tự nhận được.
– Củ thể là ăn gì? – Tư Nhĩ thừa tinh tế nhìn ra anh chỉ đang đoán đại nên cố tình làm khó anh.
– Thì là ăn vặt đó.
Ăn gì đó trong suốt buổi là được rồi.
Đại khái thế! – Văn Quảng nhìn xung quanh, thấy có rất nhiều đồ ăn nên anh không tài nào đoán ra được món gì, với lại mỗi người một sở thích, cái này làm gì có chuyện đúng tuyệt đối.
– Anh không biết đúng không?
Bị Tư Nhĩ hỏi trúng tim đen nhưng Văn Quảng vẫn rất tự tin đối đáp lại cô, đặc biệt giấu đi sự thẹn thùng ở trên khuôn mặt đẹp trai không góc chết.
– Ừ thì tôi không biết.
Nhưng theo tôi thấy thì ăn gì mà chẳng được? Miễn là suốt cả buổi cô cảm thấy vui.
– Là ăn kem đó, đồ khô khan.
– Tư Nhĩ hí hửng nói ra câu trả lời, cuối câu còn cố tình kéo dài thêm ba chữ “đồ khô khan” làm Văn Quảng không được hài lòng cho lắm.
Văn Quảng anh trong mắt kẻ khác luôn là kiểu người phong phú tài hoa, sao có thể “khô khan” cho được?
– Cô nói ai khô khan? Tôi thấy cô mới khô khan ấy, chỉ vì một câu hỏi vớ vẩn mà đã đánh giá người khác rồi… – Văn Quảng tỏ vẻ như đang giận dỗi quay mặt đi.
Tư Nhĩ thấy anh như thế này rất đáng yêu, tuy rằng khuôn mặt anh sinh ra không hợp để vui vẻ hay tỏ ra nũng nịu nhưng dù ở trạng thái cảm xúc nào đi chăng nữa thì chỉ có một từ để miêu tả thôi: Đẹp.
– Ở kia có kem kìa.
Ăn quán đó nhé? – Văn Quảng hoá ra không phải vì giận nên mới quay qua chỗ khác mà anh là vì đang muốn tìm chỗ mua kem cho cô.
– Cũng được.
Sau đó cả hai đến cửa hàng kem, vui vẻ đứng xếp hàng chờ đến lượt mua.
Tư Nhĩ chọn mua kem vị vani còn Văn Quảng lại chọn vị sô-cô-la.
– Sao anh chọn vị sô-cô-la? – Tư Nhĩ thuận miệng hỏi.
– Vì thấy ngầu?
– Hả?! Ngầu?
– Ừ.
Cô ăn vị vani màu trắng vì màu trắng thường hợp với con gái còn tôi chọn kem vị sô-cô-la vì sô-cô-la có màu nâu hợp với con trai hơn.
Không phải sao?
Tư Nhĩ không ngờ rằng Văn Quảng lại cũng có lúc tư duy kiểu trẻ con như thế.
Người ta ăn kem chọn vị mình thích ăn chứ đâu ai ăn kem lại chọn vị chỉ vì màu của nó hợp với giới tính của mình? Người lối suy nghĩ kì lạ như vậy chắc chỉ có mình anh.
Đi thêm mấy bước chân nữa cả hai thấy có một nhóm nhạc đường phố đang cùng nhau nhảy một điệu nhạc nghe khá bắt tai.
Nhưng dường như thứ âm nhạc này không hợp với gu âm nhạc của Văn Quảng cho lắm.
Hay là do anh già rồi nên không thể tiếp thu nổi thứ âm nhạc trẻ trung này? Chịu khó đứng lại xem cũng chỉ bởi thấy Tư Nhĩ có vẻ hứng thú với hoạt động này.
– Anh biết không? Tôi hồi cấp Ba đã từng mơ mình sẽ là một dance của một nhóm nhạc nổi tiếng nào đó đấy! – Tư Nhĩ ghé sát tai bật mí cho Văn Quảng.
– Cô ước mơ làm nghệ thuật à? Sau đó thì sao? – Văn Quảng nghiêm túc lắng nghe, không biết rằng thực ra đây chỉ là một lời nói đùa của Tư Nhĩ.
– Làm gì có sau đó? Vả lại kia là giấc mơ của tôi chứ có phải là ước mơ của tôi đâu? Tôi không có năng khiếu nghệ thuật.
Chỉ hợp để thưởng thức thôi.
– Thế ước mơ của cô là gì? – Văn Quảng tò mò hỏi, thực sự rất muốn được biết ước mơ của cô.
Cơ mà… đó giờ ngoài tự do ra Tư Nhĩ chưa tình ước mơ bất kỳ điều gì cả.
Giấc mơ thầm kín đầy khao khát này của cô bao năm qua chưa từng thay đổi, có điều nó không thể thành hiện thực được nên nhiều lúc cô chỉ muốn quên quách nó đi cho xong.
– Bí… mật!! – Tư Nhĩ ra vẻ thần bí nói với Văn Quảng.
– Không thể nói cho tôi được à? – Văn Quảng thất vọng nói.
Nếu là Trần Trung, Tư Nhĩ liệu có chia sẻ giấc mơ của cô ấy cho anh ta biết không? Tiếng nhạc sôi động văng vẳng ở bên tai bấy giờ như biến mất chẳng còn để sót chút động tĩnh gì.
Văn Quảng lặng lẽ rơi vào suy tư tới mức thẫn thờ.
Phải mãi cho tới khi Tư Nhĩ khẽ lay người anh, anh mới giật mình thoát khỏi đống suy nghĩ lộn xộn ở trong đầu.
– Đi thôi? Hay anh còn muốn xem thêm một lúc nữa? – Tư Nhĩ không biết anh đang suy nghĩ còn tưởng anh chỉ đang chú tâm xem biểu diễn, thật thà hỏi.
– À không.
Cô muốn đi đâu nữa không?
– Hay chúng ta đến đằng kia xem thử đi.
Đã đi dạo phố thì phải đi thăm thú mỗi cái một ít chứ đâu thể chỉ quanh quẩn ở một chỗ được?
– Thế chúng ta tới kia xem thử… – Văn Quảng gật gù nghe theo Tư Nhĩ.
Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên anh tới, anh không biết phải ăn gì mới đúng, không biết phải chơi như nào mới vui nên tất cả anh nghe theo Tư Nhĩ hết.
Miễn sao cứ thấy vui là được rồi.
– Ô… là ảo thuật kìa!! – Tư Nhĩ hào hứng hô lên một tiếng sau đó không kiêng dè gì nắm lấy tay anh chạy về phía người ta đang làm ảo thuật.
Dáng vẻ hấp tấp chạy đi xem ảo thuật của cô thật giống như một đứa trẻ nhỏ lần đầu háo hức muốn xem một thứ gì đó kì diệu.
Văn Quảng được cô nắm tay đúng là rất vui, rất hạnh phúc nhưng cũng rất đau… bởi vì tay anh vẫn chưa có lành hẳn, bác sĩ còn dặn dò cẩn thận là anh không được phép hoạt động mạnh sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho chức năng của tay sau này.
Nếu bây giờ anh không may để cho vị bác sĩ kia biết anh không vâng lời ông ấy, tự ý trốn viện đi chơi lại còn không biết giữ mình, cố cắn răng chịu đau chỉ để được nắm tay người con gái anh yêu thì chắc ông ấy sẽ ngay lập tức báo cáo với tên Nam Nhật, để tên này mắng anh một trận thậm tệ cho xem.
– Ồ… thì ra là biểu diễn một loạt các trò nổi tiếng nhất luôn sao? – Tư Nhĩ hứng thú khi nhận ra ở đây có biểu diễn nhiều trò ảo thuật đường phố như thế.
– Là sao? – Văn Quảng không hiểu gì về cái gọi là ảo thuật đường phố cho lắm, thắc mắc hỏi lại.
– Trò ảo thuật đường phố là một hình thức giải trí đường phố phổ biến trên khắp thế giới.
Đây là một loại nghệ thuật kết hợp giữa kĩ năng và hiệu ứng tạo ra những điều bất ngờ và đáng kinh ngạc cho khán giả.
Một trong số những trò ảo thuật đường phố phổ biến nhất là trò bài lật.
Trong trò chơi này, người chơi sẽ đặt một quả bóng hoặc một đồ vật nhỏ dưới một trong ba lá bài và sau đó lật các lá bài lên.
Người chơi khác phải đoán xem quả bóng hoặc đồ vật đó nằm dưới lá bài nào.
– Tư Nhĩ chi tiết trình bày thế nào là ảo thuật đường phố nhằm giúp cho Văn Quảng hiểu rõ hơn về nó.
Vừa kể cô vừa trình bày luôn về những trò các ảo thuật gia đang làm cho hai người xem.
– Ra là thế… – Văn Quảng trầm trồ không nghĩ Tư Nhĩ lại hiểu về ảo thuật như vậy.
– Cô hiểu về ảo thuật lắm à? Thích xem sao?
– Hồi nhỏ tôi hay xem các chương trình ảo thuật ở trên ti vi, còn nghĩ là các ảo thuật gia có phép thuật thật nữa nên thích lắm, sau có tìm hiểu một chút… – Tư Nhĩ giải thích một cách khá qua loa.
Tiếp đó người ảo thuật gia kia lại đổi trò khác, Tư Nhĩ vì thế mà có thêm cơ hội thể hiện sự am hiểu của mình về loại hình nghệ thuật này.
– Một trò ảo thuật đường phố khác là trò bói toán.
Anh xem họ đang làm đó.
Trong trò chơi này, người chơi sẽ đặt một số tiền vào một trong ba túi và sau đó ảo thuật gia sẽ bói toán để cho biết tiền đó ở túi nào.
Trò này hay đúng không?
– Ừ.
Khá thú vị đấy nhưng tôi cá là bọn họ có thông đồng với nhau, người chơi với nhà ảo thuật đấy! – Văn Quảng chau mày suy đoán.
– Ai chả biết họ lừa nhưng mình phải giả vờ tin đó là thật thì xem mới thú vị.
Đúng là đồ khô khan.
– Tư Nhĩ nhẹ nhàng trách móc Văn Quảng.
– Nói thật sao chứ sao lại là khô khan được? – Văn Quảng vẫn không hài lòng khi bị chê là khô khan.
– Ngoài ra, ảo thuật gia đường phố còn có thể thực hiện các trò ảo thuật với các đồ vật thông thường như dây thừng, đồng xu, bài và cả chính cơ thể của họ.
Các trò ảo thuật này thường sử dụng các kỹ thuật như lén đổi đồ vật, làm mất đồ vật và đánh lạc hướng khán giả để tạo ra hiệu ứng bất ngờ và kinh ngạc.
Đây cũng là mấy trò tôi thích nhất đấy! – Tư Nhĩ tiếp tục nói, không quan tâm việc Văn Quảng khó chịu khi bị mình nói là đồ khô khan.
Tiếp đó cả hai đi tới một khu vui chơi, ở đây có vô số trò chơi khác nhau nhưng Tư Nhĩ chỉ đặc biệt thích mỗi một trò ném phi tiêu vỡ bóng bay để nhận quà.
Và lí do cô thích trò này cũng có phần hơi đặc biệt.
– Tôi trước giờ chơi trò này không biết bao nhiêu lần rồi nhưng chưa lần nào nhận được quà cả, tốn đống tiền vào đây rồi đấy, thiệt hại cả về kinh tế lẫn tinh thần.
– Tư Nhĩ tỏ rõ sự thất vọng của mình về việc bản thân cô không thể chơi được trò này.
Trò này nếu nói ví von ra thì rõ ràng giống như chấp niệm của cô về một thứ cô mãi mãi không tài nào làm được.
Tuy rằng thất vọng là thế nhưng cô vẫn rất hăng hái lấy tiền ra để mua phi tiêu, chơi thử.
Phát thứ nhất… trượt.
Phát thứ hai… trượt.
Phát thứ tư, năm, sáu, bảy… lần lượt đều trượt hết.
Đúng vẫn không thể trúng nổi mà.
Ngay đến cả một quả thôi cũng không trúng nổi.
– Haizzz.
– Tư Nhĩ thở dài một hơi đang tính bỏ cuộc ra chỗ khác xem tiếp thì Văn Quảng đã giữ cô lại.
– Chẳng phải là còn ba phi tiêu nữa sao? Hay để tôi thử xem sao.
Đỡ phí tiền cô mua.
– Đây anh thử đi.
– Tư Nhĩ không ngần ngại đưa ba phi tiêu còn lại cho Văn Quảng thử, ánh mắt không hi vọng gì vào việc anh có thể kiếm được quà cho cô.
– Nếu trúng hết thì anh sẽ có được con gấu bông đó….
– Tư Nhĩ giải thích.
– Cô có thích nó không? – Văn Quảng dịu dàng hỏi.
– Có.
– Tư Nhĩ gật đầu lia lịa.
Miễn là quà từ trò này, món đồ xấu đến đâu cô cũng thích hết.
Anh nghe thế đôi môi khẽ cong nở nụ cười.
Ba phát liên tiếp trúng cả ba, thậm chí anh còn ném nhanh tới mức cả Tư Nhĩ lẫn người chủ quán không kịp nhìn.
– Anh… đúng là thiên tài à nha! – Tư Nhĩ ôm chầm lấy Văn Quảng ăn mừng chiến thắng.
– Thường thôi.
Không phải tôi giỏi mà do cô chơi tệ quá đấy! – Văn Quảng đắc ý nói.
– À con gấu kia xem như tôi tặng cô đấy.
Dù sao nó là tiền cô bỏ ra mua phi tiêu mà.
– Đương nhiên phải lấy chứ! Anh không cho tôi vẫn sẽ lấy! – Tư Nhĩ nhanh nhảu chạy lại ôm lấy con gấu bông trên tay.
Cảm giác lần đầu thắng trò này nó đã gì đâu.
– Biết vậy vừa nãy tôi để cho anh chơi cả mười còn hơn.
Chúng ta chắc chắn thắng quà to nhất.
– Tư Nhĩ tiếc rẻ nói, ánh mắt không thể rời khỏi con gấu nhỏ trên tay.
Chợt Văn Quảng đột nhiên reo lên, trước giờ rất hiếm có khi anh vì điều gì đó mà reo lên như thế.
– Lam Tư Nhĩ mau nhìn kìa! Ở đây có hoa anh đào thật đấy!
Tư Nhĩ không tin mắt vẫn không rời con gấu bông trên tay.
Ai mà tin được mùa này có hoa anh đào.
– Tôi không lừa cô đâu.
Ở đây thực sự có hoa anh đào đấy! Chúng còn đang nở rộ ở đây kia kìa!
Tư Nhĩ vẫn không tin xong cô vì thấy Văn Quảng nhất quyết muốn cô tin nên cô đã ngẩng đầu lên xem thử…
– Có thật kìa!! – Tư Nhĩ mở to mắt kinh ngạc.
Vậy mà ở đây lại có hoa anh đào thật mới đáng sợ chứ.
Vào giữa trời thu sao có thể như vậy được? Ban đầu nghe Văn Quảng nói ở đây có hoa anh đào và muốn tìm cho cô xem cô đã cho rằng vô lí rồi nhưng vì không muốn làm tinh thần của anh bị ảnh hưởng đến buổi đi chơi hôm nay nên cô mới im lặng… thật không ngờ…
Mắt đã thấy nhưng nguyên lí trái quy luật thời tiết thế thì có hơi… vô lí quá.
Thực ra là chẳng có hoa anh đào nào nở cả, thực chất đến gần cả hai mới nhận ra đây chỉ là một cái cây nhân tạo do người ở đây đặc biệt nghĩ ra nhằm để tạo sự thu hút của người khác tới đây.
Và tuy chỉ là hàng giả nhưng được ngắm hoa anh đào vào giữa trời thu thế này vẫn là một điều gì đó vô cùng tuyệt vời.
– Đẹp thật đấy! – Tư Nhĩ cảm thán nói.
– Đúng vậy.
– Văn Quảng thừa nhận.
Nếu nói thẳng ra cái cây này cũng không quá đẹp nếu so với những cây anh đào thực sự nở vào độ đầu xuân năm mới nhưng vì được ngắm vào giữa trời thu và ngắm cùng người mình yêu nên anh cái cây này mới trở lên đặc biệt như thế.
Còn đối với Tư Nhĩ, cô cảm thấy buổi đi chơi hôm nay với Văn Quảng thực sự rất vui.
Cảm giác bên cạnh anh vào lúc anh không cáu gắt, không lạnh lùng khiến cô cảm thấy rất thoải và được là chính mình.
Trái tim cô cũng vì thế mà trở lên ấm áp hơn.
P/s : Được nghỉ lễ nhưng tôi vẫn chăm chỉ ra chương.
Quá xá tự nể phục bản thân mình luôn ha ha.
Vốn còn định chăm chỉ ra hai ba chương gì đó nữa mà bị lười kinh niên nên không sao ra nhiều.
Đầu chỉ toàn có nghĩ đến chơi và chơi mà thôi.