Quay lại hôm diễn ra sự kiện ra mắt sản phẩm mới của Lam Gia…
Hôm đó không chỉ có Tư Nhĩ cùng nhân viên của Lam Gia đến đây từ rất sớm, trước cả thời gian thông báo, mà hôm đó Trần Thư cũng đến đây từ rất sớm.
Con bé make up một tông không quá nổi nhưng cực kì phù hợp với khuôn mặt, đặc biệt rất hút mắt người khác.
Đã thế con bé lại còn khoác trên mình một bộ cánh được thiết kế riêng chỉ dành riêng nó nên nhìn nó cực kì có sức hút.
Trần Thư chuẩn bị tươm tất, kĩ càng như thế cũng chỉ vì trong buổi ra mắt sản phẩm mới hôm nay sẽ có sự có mặt của Ngô Quang Đức, người con bé thầm thương trộm nhớ rất nhiều năm.
Và vì Trần Thư đến từ rất sớm nên thành ra phải đợi rất lâu mới thấy Ngô Quang Đức có mặt.
Vừa thấy người trong lòng xuất hiện, Trần Thư chỉ đợi có vậy lập tức đứng phắt dậy, giả bộ đi lòng vòng xung quanh và vô tình gặp Ngô Quang Đức.
Đang còn phân vân không biết chào hỏi làm sao cho khỏi ngại ngùng thì Ngô Quang Đức đã lạnh lùng đi ngang qua Trần Thư, không thèm bỏ con bé vào trong mắt mình.
Cứ như thể cả hai đều chỉ là những người lạ bước qua nhau thôi vậy.
– Ngô Quang Đức!!! Cậu dám bơ tôi….? – Trần Thư giận dỗi xoay người nhìn Ngô Quang Đức.
Nếu là trước đây khi thấy Trần Thư giận dỗi như thế thì anh ta chắc chắn sẽ quay lại dỗ dành cô nhưng từ lúc anh ta nhận ra Trần Thư có tình cảm nam nữ với mình, sau đó còn biết cô bắt nạt Như Nguyệt thì mọi chuyện đã khác.
Anh ta không còn quan tâm hay muốn nói chuyện cùng cô nữa mà thay vào đó chỉ toàn là sự lạnh lùng.
Hôm nay cũng vậy.
Thấy Trần Thư giận dỗi gọi mình quay lại nhưng anh ta chỉ dừng bước chứ không hề quay lại.
Giọng nói lạnh lẽo đến cùng cực.
– Cậu tính làm trò hề cho tôi xem đến bao giờ? Chi bằng cậu cứ bỏ đi cái lớp mặt nạ trước giờ cậu vẫn đeo ấy, sống thật với con người ác độc của cậu có khi tôi lại thấy cậu dễ nhìn hơn một chút đấy!
– Không phải.
Tôi đúng là có đi tìm Như Nguyệt nhưng… nhưng tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì cậu mới tin tôi nhỉ? Là tại Như Nguyệt gây sự với chị Tư Nhĩ trước nên tôi mới như thế.
Hơn nữa cô ta chỉ lợi dụng cậu thôi….
– Trần Thư bất lực lên tiếng giải thích.
Đáp lại, Ngô Quang Đức vẫn rất lạnh lùng, lời nói hình như còn có thêm sự cay nghiệt.
– Cô ấy lợi dụng tôi? Còn cậu thì sao? Cậu gọi tôi về không phải cũng là lợi dụng tôi để ép Như Nguyệt li hôn với anh trai cậu sao? Cậu ấy… cậu đừng có nghĩ ai cũng ác như cậu.
Trước đó tôi còn nghĩ cậu được nuông chiều từ bé nên tính tình chỉ hơi trẻ con thôi.
Thật không cậu lại là loại người ích kỉ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình như thế, vì bản thân chuyện xấu gì cũng có thể làm ra được .
– Cậu nghĩ tôi là loại người như thế sau bao nhiêu năm chúng ta làm bạn với nhau? Cậu làm tôi quá thất vọng về cậu đấy!
Trần Thư không ngờ trong mắt người con trai cô yêu bản thân cô lại xấu xa đến như thế.
Trước giờ ai nghĩ gì về cô cũng đều không quan tâm nhưng người đó lại là người cô yêu, cô sao có thể không đau lòng cho được? Có điều hôm nay, ở đây cô nhất định phải kìm nén nước mắt vào trong lòng.
Có muốn khóc cũng không được phép làm như thế bởi cô đang tới đây với thân phận tiểu thư nhà họ Trần, làm sao có chuyện được yếu đuối luỵ tình trước mặt bao nhiêu người như thế?
Nhưng giá mà được khóc lên thật to thì tốt biết bao nhiêu, khóc xong ít ra còn dễ chịu hơn một chút, chứ kìm nén kiểu này… khó chịu quá…
– Thất vọng về tôi sao? Ừ.
Cậu cứ thất vọng đi nếu cậu muốn.
Và nhân thể thất vọng như thế thì hãy tránh xa tôi ra đi.
Tôi sẽ biết ơn lắm nếu cậu làm như thế đấy! – Ngô Quang Đức lạnh nhạt nói xong vẫn không quay lưng lại nhìn Trần Thư.
– Được.
Nếu cậu đã nói tôi ác thì tôi chính là kẻ ác như thế đấy.
Cậu chắc thất vọng vì đã làm bạn với một đứa như tôi lắm đúng không? Nếu thế thì cho tôi xin lỗi.
Tôi cũng hứa là từ nay sẽ không làm phiền cậu.
Không đả động đến người con gái cậu yêu.
Như thế vừa ý cậu rồi đúng không? – Trần Thư đau lòng nói, vẻ mặt bên ngoài vẫn cố tỏ ra như bản thân chả có hề gì.
Trần Thư thì biết rõ bây giờ dù cho cô có giải thích, có nói gì thì anh cũng sẽ không tin đâu nên chỉ đàng im lặng, bỏ đi.
Ngô Quang Đức mặc dù đã khiến Trần Thư đau lòng bỏ đi như những gì bản thân anh ta mong muốn nhưng anh ta vẫn chưa cảm thấy mãn nguyện.
Có thể là do chưa đủ ác để khiến Trần Thư đau khổ như Như Nguyệt đã từng nên mới như thế.
– Ngô Quang Đức tự chấn an chính mình sau đó lạnh lùng bước đi về phía ghế danh dự dành cho mình.
Cố gắng bỏ Trần Thư ra khỏi suy nghĩ.
.
Khoảng mười lăm phút sau cuộc gọi điện với Văn Quảng, Tư Nhĩ đúng giờ đứng đợi anh ở dưới cổng công ty.
Cô biết anh là chúa ghét phải chờ đợi và đặc biệt đúng giờ nên không dám chậm trễ nếu như đã hẹn với anh.
“Kíttt” – đứng đợi đâu đó khoảng một hai phút thì Văn Quảng cũng đã có mặt để đón cô.
Anh đi một chiếc xe ô tô màu trắng, nhìn khá lạ.
Trước đó chưa từng nhìn anh đi chiếc xe này.
Tư Nhĩ có vẻ nghi ngờ xong sau khi tấm kính ô tô từ từ hạ xuống, khuôn mặt anh bắt đầu hiện ra ngay sau đó, Tư Nhĩ nhìn thấy anh mới dám tin đây là xe của anh.
– Không lên xe? – Văn Quảng hỏi, giọng nói có hơi nhanh.
Vẻ mặt hôm nay của anh nhìn rất khác.
Tươi tỉnh và rất có sức sống.
Không như bình thường, lúc nào cũng nhăn nhó rồi cau có, lạnh lùng với cả thế giới.
– Ờ.
– Tư Nhĩ giật mình sau tiếng gọi của anh, vội rảo bước bước lên xe.
Trước kia cũng có một vài lần như thế này, cô ngồi trên xe anh cùng anh đi đâu đó.
Cảm giác lúc đó không quá vui, lại chẳng lấy gì làm đặc biệt cho lắm nhưng vào lúc này đây, khi bản thân cô lại có cơ hội ngồi trên xe anh, ngồi bên cạnh anh lần nữa thì tự nhiên cô có hơi hoài niệm quá khứ một chút chả rõ vì sao.
– Sao lại muốn gặp tôi? – Tư Nhĩ hơi ngập ngừng hỏi.
– Cảm ơn hộp cơm của cô.- Văn Quảng hơi nhếch môi nở nụ cười.
Lại là cái nụ cười này.
Tư Nhĩ đặc biệt gọi đây là “nụ cười xui xẻo” bởi mỗi lần Văn Quảng cười thì chắc chắn sẽ có gì đó không may xảy đến.
Mong là hôm nay không có gì xui xẻo, nếu không cô sẽ chẳng tâm trí đâu mà cảm ơn anh một cách đàng hoàng được.
– Anh không cần phải cảm ơn hộp cơm của tôi làm gì? Cũng đâu phải lần đầu tôi làm cho anh.
– Tư Nhĩ ẩn ý nhắc lại chuyện cũ.
Rồi cô quay sang nhìn Văn Quảng đang lái xe bên cạnh mình.
Vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như thế.
Hình như không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào ở trên khuôn mặt.
– Còn cô? Sao lại muốn gặp tôi? Nghe nói là muốn cảm ơn tôi nhỉ?
– Ừ.
– Tư Nhĩ thở hắt ra một hơi.
– Chuyện gì?
– Vì chuyện anh giúp tôi gây khó dễ lại cho công ty của anh trai anh.
– Chuyện này tôi cũng có lợi vài phần, không tính là đang giúp cô.
Ngược lại nếu nói như thế thì tôi mới là đang được cô giúp ấy.
Vì có cô mà anh trai tôi điêu đứng nhanh hơn.
– Ờ.
Tư Nhĩ không nói gì nữa ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài cửa kính.
Vốn dĩ cô muốn hẹn gặp anh để cảm ơn, bây giờ chưa tới quán đã cảm ơn xong cả rồi.
Lời cần nói cũng đã nói.
Thế cô còn ngồi đây làm gì nữa? Chi bằng quay về luôn thì hơn.
Dù sao quan hệ giữa cô và anh bây giờ cũng là một kiểu quan hệ nhạy cảm.
Tránh xa nhau một chút vẫn hơn.
– Còn muốn tới quán cà phê nữa không?
Văn Quảng tỏ ra rất hiểu những gì Tư Nhĩ đang suy nghĩ khiến vô cũng phải bất ngờ.
Con người cô từ bao giờ lại trở nên dễ suy đoán như thế?
– Không! – Tư Nhĩ thẳng thừng trả lời.
Tuy rằng nói thẳng ra như thế có hơi ngại và thô lỗ nhưng còn hơn là tới quán cà phê nhìn nhau.
Như thế còn khó xử hơn.
– Hay đi dạo cùng tôi không? Tôi nghe nói có một góc phố đi bộ khá đẹp nhưng vẫn chưa có cơ hội đến xem thử.
– Văn Quảng chủ động mời Tư Nhĩ đi dạo phố.
Anh thề là ngay lúc này đây anh cảm thấy biết ơn Nam Nhật dã man, chỉ vì anh ta luôn để ý xem có nơi nào đẹp hay có gì vui thì sẽ lại kể cho anh nên anh mới biết được trong thành phố này có cả một góc phố đi bộ rất đẹp chứ bình thường, ngoài đi từ công ty về đến nhà ra anh chẳng thường xuyên đi đâu hết.
– Anh có sở thích dạo phố từ khi nào đấy? Người như anh là người của công việc mà.
Sao nay còn có thời gian mời tôi đi dạo phố? – Tư Nhĩ ngạc nhiên, cô không thẳng thừng từ chối, trêu lại anh.
Có lẽ là cô đang do dự.
Cô không hẳn là không muốn nhưng vẫn rất do dự không biết nên lấy lí do gì để bản thân mình đồng ý đi với anh? Tư cách vợ cũ?
– Người của công việc thì không cần nghỉ ngơi à? Hơn nữa không phải chỉ có tôi mới là kẻ cuồng công việc đâu? Cả cô cũng thế đấy.
Cô xem mắt cô có quầng thâm mắt rồi kìa.
– Sao anh biết? Chỉ có ít thôi mà, với cả không phải tôi đã dùng kem che khuyết điểm che đi rồi sao? – Tư Nhĩ giật mình mở chế độ camera trước của điện thoại ra xem thử.
Văn Quảng nhìn biểu cảm hốt hoảng mở điện thoại ra soi gương của cô rất dễ thương, lập tức không kiềm được mà nở nụ cười.
Sau đó anh cho dừng xe lại và tấp vào lề đường.
Cả người anh sát lại gần cô hơn, một tay chống xuống ghế, một tay nhẹ nhàng đưa lên gần mắt cô, khẽ lau nhẹ vùng da dưới mắt.
– Anh làm gì vậy? – Tư Nhĩ giật mình hất tay anh ra khỏi mặt mình, thoáng ngại ngùng.
– Kiểm tra thử.
– Văn Quảng đắc ý nói.
– Kiểm tra? – Tư Nhĩ không hiểu gì, ngơ ngác hỏi lại.
– Kiểm tra xem cô có phải che kĩ thuật rồi hay không?
– Không cần anh quan tâm.
– Tư Nhĩ thẹn quá đâm phát cáu.
Hai má cô hơi ửng đỏ lên vì ngại, cả người nóng ran…
Đây đâu phải lần đầu mình gần anh ta như thế? Tại sao lại có cảm giác ngại ngùng thế này? – Tư Nhĩ không rõ vì sao bản thân mình lại đột nhiên như thế nên cứ tự hỏi mình mãi.
Ngược lại, Văn Quảng cực kì hài lòng khi cô có biểu cảm thẹn thùng đúng như ý anh.
– Quyết định vậy đi, chúng ta cùng đi dạo phố đi, tạm thời xa công việc một lát, cả hai cùng có lợi.
– Văn Quảng không đợi Tư Nhĩ đồng ý nữa mà tự ý lái xe tới phố đi bộ.
Tư Nhĩ tuy không đồng ý nhưng cũng không phản kháng gì.
Xem như đồng ý với anh.
Phố đi bộ ở rất gần đấy nên cả hai không phải mất quá nhiều thời gian để di chuyển tới đó.
Thoáng chốc đã tới nơi.
Nơi đây nhìn chung không khác mấy so với các phố đi bộ khác khi có các hoạt động như nhảy múa, đàn hát, vẽ tranh,…!nhưng khác một điểm đó là ở đây vẫn vô cùng sôi động kể cả khi bây giờ đang là ban ngày chứ chẳng phải ban đêm.
Và Tư Nhĩ khá ngạc nhiên vì điều này.
– Nghe nói ở kia còn có hoa anh đào? – Văn Quảng mắt nhìn điện thoại tay dơ ra đằng trước chỉ đường cho Tư Nhĩ.
Hình như là đang tra cứu gì đó.
Thấy thế Tư Nhĩ liền giật lấy điện thoại từ tay anh, lắc đầu nói.
– Không cần phải tra gì đâu.
Chúng ta cứ vừa đi vừa từ từ khám phá như vậy sẽ vui hơn đấy! Với lại nhìn anh thế này tôi dám cá là anh chưa từng tới những nơi như này trước đây.
– Nhưng nhỡ không đi hết được thì sao?- Văn Quảng băn khoăn nói, dáng vẻ đúng kiểu của người lần đầu tới những nơi thế này.
– Để tôi, tôi có đi phố đi bộ mấy lần rồi nên rõ lắm, cái gì cũng có thể tìm được.
– Tư Nhĩ vỗ ngực tỏ ra cực kì hiểu biết, sau đó còn rất tự nhiên nắm tay Văn Quảng dẫn anh đi thăm thú xung quanh.
Khỏi cần phải nói cũng biết là Văn Quảng vui đến phát điên khi Tư Nhĩ dịu dàng với anh như thế.
Đã lâu lắm rồi cô mới lại dịu dàng với anh như thế.
Và bây giờ còn không phải là đang diễn mà là thực sự dịu dàng với anh.
Hoàn toàn vì cô muốn lên mới làm như thế chứ không phải vì bất cứ ai cả…