Tối hôm đó, Tư Nhĩ sau khi chào tạm biệt Trần Trung xong, cô không trở về nhà luôn mà đã vòng qua một bờ hồ vắng và ngồi một mình ở đây rất lâu.
Bờ hồ vắng này cách biệt thự nhà họ Lam không quá xa và mỗi khi có chuyện buồn hay có điều gì đó khó nghĩ là cô lại ra đây ngồi nghĩ ngợi một mình.
Có thể chỉ ra ngồi một lúc, rất nhanh rồi sẽ về, nhưng cũng có những hôm cô ngồi ở đây rất lâu, giống như hôm nay và chỉ cần là được ngồi ở đây, lặng lẽ ngắm nhìn thành phố nhộn nhịp qua mặt hồ tĩnh lặng thì dù chỉ là ít phút thôi cũng là đủ để Tư Nhĩ cảm thấy bản thân mình như được an ủi một phần nào đó.
Những cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi ngang qua mặt Tư Nhĩ làm cho mái tóc dài, uốn nhẹ của cô khẽ bay, cô không giữ gọn tóc lại mà mặc kệ để nó bay theo chiều gió thổi, dù sao cũng không vướng vào mặt.
– Lâu lắm rồi mới lại ra đây ngồi một mình thế này… – Tư Nhĩ giọng không nhanh không chậm nói chuyện với chính mình.
Miệng cô cười nhưng khéo mắt cô có chút ướt.
Ánh mắt cô mơ màng nhìn ra một nơi xa xăm nào đó, kí ức hai năm sống với Văn Quảng vô thức lại hiện lên trong đầu cô, thật rõ ràng từng chuyện, chuyện một.
Trong kí ức đó, cô thấy bản thân mình giả tạo nhưng lại vẫn có cái gì đó rất thật, là cô diễn quá thật hay thật sự đó là một phần con người, tình cảm của cô?
Cô không chắc…
Nhưng hình như ở đâu đó trong trái tim mình, cô đã cảm nhận được bản thân đã vô thức rung động trước Văn Quảng từ lúc nào mà bản thân cô cũng chẳng hề hay biết.
Bằng chứng là hôm nay cô chỉ đang làm những việc cô nên làm, đó là chấp dứt hoàn toàn sự liên quan không cần thiết đối với anh, cô thấy mình làm đúng nhưng trái tim cô lại đau đến thắt chặt lại như bị ai đó bóp nghẹt lấy.
– Tôi… xin phép… ngồi ở đây một lát được không? – một giọng nói êm dịu khẽ vang lên ở sau lưng khiến Tư Nhĩ giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ mung lung từ nãy giờ.
Cô mặc dù tò mò không biết có ai lại có hứng thú muốn ngồi với cô nhưng cô không ngay lập tức quay người lại nhìn, mà lén lút lau đi những giọt nước mắt trước.
Dù thế nào, hình tượng cô xây dựng trong mắt người khác cũng không phải dáng vẻ của một kẻ yếu đuối, dù cho có là trước mặt người lạ đi chăng nữa.
– Cô cứ ngồi đi.
Dù sao cũng đến lúc tôi phải về rồi.
– bị làm phiền trong lúc đang ngồi đây suy nghĩ, Tư Nhĩ mất hứng chẳng còn muốn ở lại đây lâu thêm nữa, nhặt lại túi xách chuẩn bị ra về.
– Thực ra… – cô gái kia lại tiếp tục lên tiếng, tay cô ta bất ngờ nắm lấy tay cô, giữ cô lại.
– Thực ra tôi thấy cô ngồi ở đây một mình cũng được một lúc khá lâu rồi và chưa có vẻ gì là muốn rời đi nên tôi mới mạo muội tới đây xin phép được ngồi cùng với cô…
Tư Nhĩ chau mày, bấy giờ mới nhìn trực diện vào khuôn mặt của cô gái lạ đang nắm lấy tay mình.
Nhìn qua cô gái này không có gì quá nổi bật về ngoại hình nhưng vẫn có một nét đẹp rất riêng, khó có thể nhầm lẫn được với người khác, đặc biệt là giọng nói còn vô cùng êm tai, du dương tựa tiếng nhạc…
Cô gái này vậy mà lại là Cẩm Vân, chị em tốt của Anna.
Tư Nhĩ có biết Anna qua lời kể của Văn Quảng vào một vài lần anh buột miệng nói ra, cũng biết thêm bên cạnh Anna còn có một người chị em gái không cùng huyết thống tên Cẩm Vân nhưng tất cả chỉ kết thúc ở lời kể của Văn Quảng, còn thực ra hai người Anna với Cẩm Vân trông ra sao, Tư Nhĩ hoàn toàn không biết.
– Xin lỗi, tôi không có hứng thú ngồi với người lạ.
Nếu cô muốn tìm ai đó ngồi cùng có thể tìm người khác, còn bây giờ yêu cầu cô bỏ tay tôi ra trước đã.
– Tư Nhĩ lạnh lùng lên tiếng, đáng lẽ cô định là sẽ hất tay cô gái này ra khỏi tay mình nhưng vì không muốn làm cô ta khó xử nên Tư Nhĩ chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.
Cẩm Vân được Tư Nhĩ nhắc nhở lập tức buông tay cô ra, vụng về nói.
– Tôi… tôi xin lỗi… tôi không cố ý.
Tư Nhĩ nghe qua là biết cô gái này chỉ đang giả bộ ngây thơ trước mặt mình.
Mục đích cô ta tiếp cận với cô là gì còn chưa rõ nên Tư Nhĩ không tiện vạch trần sự thật, giả bộ như bị lừa, hùa lại với cô ta.
– Không có gì.
Tôi xin phép đi trước.
– Tư Nhĩ vẫn tỏ ra lạnh lùng giống với lúc ban đầu, tranh thủ rời đi trước.
Vào đến trong xe, cô lấy từ trong túi ra một bịch giấy ướt, cẩn thận lau chùi bàn tay vừa bị Cẩm Vân cầm vào.
Tuy chẳng phải kiểu người mắc bệnh sạch sẽ gì đâu nhưng cô vẫn có một thói quen cố hữu đó là cực kì ghét khi bị người lạ chạm vào bất cứ đâu trên cơ thể mình, kể cả là không có gì dính vào người thì cô vẫn phải lau hoặc rửa lại chỗ đó cho sạch sẽ.
Bằng không cô sẽ khó chịu lắm.
Nhưng hiện giờ còn có thêm một điều khó chịu nữa với Tư Nhĩ đó là mục đích thực sự của cô gái kia khi đã chủ động tiếp cận cô.
– Trợ lí Lâm? – vào những lúc thế này, Cứ gọi điện yêu cầu Trợ lí Lâm tìm hiểu giúp mới là an toàn nhất, dù sao anh ta cũng rành mấy việc thế này hơn cô.
– Vâng?! Có chuyện gì cần tôi đi làm sao? – trợ lí Lâm bắt máy, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, giống với lúc ở công ty.
Bởi lẽ giữa Tư Nhĩ với anh ta ngoài chuyện công việc ra thì chẳng có việc gì là cần thiết tới mức Tư Nhĩ phải gọi điện riêng vào lúc muộn thế này cả.
– Tôi gửi ảnh một cô gái cho cậu, cậu giúp tôi tìm hiểu về cô ta xem sao.
Tôi có hơi nghi ngờ cô ta có ý định xấu với mình… có được không? – Tư Nhĩ hơi ngập ngừng tại thấy việc này có hơi phiền phức, hơn nữa người kia là ai cô còn chưa biết rõ nên không chắc cô ta có ý định xấu gì với mình thật hay không.
Chỉ sợ rằng sẽ làm Trợ lí Lâm mất công sức, thời gian để đi tìm hiểu về một người bình thường vốn chả có liên quan tới cô.
– Cô cứ gửi qua đây cho tôi đi đây tính ra vẫn là phận sự tôi cần phải làm thế nên cô không cần phải ngại.
– trợ lí Lâm nhìn ra sự ngập ngừng của Tư Nhĩ, vội giải thích nói không sao.
Tư Nhĩ nghe vậy mới yên tâm chụp lại ảnh của Cẩm Vân rồi gửi tất cả ảnh sang cho Trợ lí Lâm tìm hiểu.
Ở bên này, trợ lí Lâm đang cùng ngồi với Nam Nhật vẫn tập trung xem ảnh, bắt đầu cho người đi điều tra, tìm hiểu về thân thế của cô gái trong ảnh.
Kể ra nếu là Anna thì anh ta nhìn cái nhận ra luôn rồi đấy nhưng đây lại là Cẩm Vân, cô ta chỉ là con gái nuôi của một doanh nhân nước ngoài, bình thường cũng rất ít khi lộ diện nên chẳng mấy ai biết chuyện cô ta là con gái nuôi của một gia đình quý tộc lớn.
– Hôm nay là ngày gì ấy nhỉ? Tôi muốn ngồi gặp mặt tâm sự với bạn của mình một chút mà hết người bạn này đến người bạn khác của tôi đều bị làm phiền bởi một cô gái.
– Nam Nhật ẩn ý nói Tư Nhĩ.
Nam Nhật với Trợ lí Lâm trước là bạn học cùng trường đại học, bọn họ học cùng ngành, cùng khoá, tuổi tác bằng nhau, lí tưởng cũng không có gì khác biệt nên sớm đã thân thiết từ lâu.
Lúc trước Trợ lí Lâm cũng định cùng Nam Nhật xin vào làm cho Trần Gia nhưng vì sau đó có cơ hội gặp mặt ông Lam trước, cảm thấy đi theo ông Lam mới là thích hợp nhất với anh ta nên thay vì xin vào Trần Gia cùng Nam Nhật như ý định trước đó thì Trợ lí Lâm quyết định đi xin làm trợ lí riêng của ông Lam cho tới tận bây giờ.
Mấy lần ông Lam đã định tiến cử trợ lí Lâm vào một chức vụ khác cao hơn bởi năng lực của anh nếu chỉ làm trợ lí cho ông thì quá phí nhân tài nhưng anh ta nhất quyết từ chối với lí do : muốn học hỏi thêm và hứa là chừng nào tự cảm thấy bản thân đủ giỏi mới dám nhận chức.
– Sao lại nói thế? Sếp tôi làm gì ông bạn sếp của cậu à? – trợ lí Lâm hiểu Nam Nhật đang muốn nói về chuyện gì nên cũng hùa theo.
– Haizzz – Nam Nhật mệt mỏi thở dài một hơi.
– Cô sếp của cậu ấy, hại ông bạn sếp của tôi thê thảm quá.
Đang vui vẻ ngồi uống rượu với tôi còn phải lo được lo mất đi tìm cô ta.
Cậu xem… không phải làm khổ người khác đó là gì?
– À… rồi… là Trần Trung phải không? – trợ lí Lâm biết rõ toàn bộ lịch trình quan trọng của Tư Nhĩ trong ngày nên ngay lập tức hiểu ra vấn đề liền.
– Thế mới nói.
Bọn họ lúc trước một kiểu, bây giờ một kiểu, lúc này lúc khác mỗi lúc lại thay đổi nhanh đến chóng mặt, người làm bạn như tôi chỉ cập nhật tình hình thôi cũng thấy mệt.
– Nam Nhật vẻ than thở.
– Có gì thì cũng nói với ông bạn sếp của cậu là sếp tôi không yêu đương với anh ta được đâu.
Bảo với anh ta có gì nên từ bỏ trước đi cho đỡ mệt… – Trợ lí Lâm ẩn ý nhắc nhở.
– Cậu nói vậy là sao? – Nam Nhật tò mò hỏi.
– Ông Lam đã nói rõ quan điểm là như vậy rồi mà.
Đừng nói là yêu đương, ngay đến cả giao tiếp, gặp mặt thông thường ông ấy cũng không muốn hai người ấy gặp mặt nhau nữa là, có chăng thì chỉ chấp nhận cho bọn họ gặp mặt vào những lúc bắt buộc phải gặp mặt như bàn việc hay ăn cơm hai gia đình với nhau thôi.
– trợ lí Lâm thật thà nói ra quyết định của ông Lam, dù sao đây cũng là chuyện ông ấy đặc biệt nhờ anh ta giúp theo dõi và ngăn chặn, hôm nay nói với Nam Nhật thế này, có cơ hội Nam Nhật chắc chắn sẽ nói lại với Văn Quảng.
Mong sao khi Văn Quảng nghe xong sẽ hiểu rõ nên cần phải làm gì, sao cho đúng.
– Ra là thế… – Nam Nhật gật gù sau đó chuyển chủ đề – mà cậu đang tìm kiếm ai à? Tiện nói cho tôi không?
Hai người tuy rằng thân thiết nhưng riêng chuyện công việc, bọn họ rất ít khi kể cho nhau nghe bởi cả hai làm ở hai công ty khác nhau và đều là những người nắm giữ rất nhiều bí mật trong hai công ty.
– Tìm người… cậu xem biết ai không?- trợ lí Lâm đặt điện thoại xuống bàn, đẩy nó về phía Nam Nhật.
Chuyện tìm người này tính ra chỉ là nghi ngờ vô căn cứ của Tư Nhĩ, với lại cũng không liên quan gì đến chuyện của công ty nên có thể cho Nam Nhật xem được, biết đâu còn tìm được nhanh hơn….
– Ô! – Nam Nhật lập tức “ô” lên một tiếng ngay khi nhìn thấy bức ảnh của Cẩm Vân.
– Người này không phải là Cẩm Vân, con gái nuôi của một thương nhân người nước ngoài tên là John hay sao?
Trước đó Nam Nhật đã có cơ hội được Văn Quảng giới thiệu qua về cô ta nên chỉ cần nhìn thoáng một cái là nhận ra người luôn.
– Ờ cảm ơn.
Tôi đi trước đây.
– nhận được thông tin mình muốn biết, trợ lí Lâm gấp gáp bỏ đi trước.
Nam Nhật hoang mang không biết lí do vì sao Tư Nhĩ lại yêu cầu Trợ lí Lâm hỏi về Cẩm Vân nhưng nếu bây giờ có chạy theo hỏi thì cũng không đời nào trợ lí Lâm nói ra lí do, chi bằng cứ nhắn tin báo cho Văn Quảng một câu trước vậy.
“Cậu nên xem lại phía Anna đi nhé! Tôi vừa mới ngồi uống rượu cùng với Lâm, thấy cậu ta đang giúp Tư Nhĩ điều tra về Cẩm Vân đấy! Chuyện này có lẽ không phải chuyện của công ty nên cậu ta có cho tôi xem ảnh để tìm giúp nhưng lại không nói rõ lí do vì sao.
Tôi nghĩ là có liên quan tới chuyện tình cảm với cậu đấy!”
– Tôi đã tìm hiểu ra rồi, cô gái này là Cẩm Vân, con gái nuôi của một thương gia người nước ngoài tên John…
– Ý của anh là cô ta chủ động tìm tôi là có liên quan tới Anna? – Tư Nhĩ chen ngang nói.
Trước đó Tư Nhĩ từng nhận được mấy tin nhắn yêu cầu hẹn gặp của ai đó nhưng cô không trả lời , sau tìm hiểu ra, biết đó là số của Anna, lại nhớ tới quan hệ của cô ta với Văn Quảng không hề tệ, Tư Nhĩ đoán ra ngay được là cô ta có tình cảm với anh nên mới muốn hẹn gặp cô, chắc là để muốn xem xem cô là người như thế nào.
Hôm nay còn để Cẩm Vân cố tình tiếp cận cô, không biết là có âm mưu gì nữa…
Cơ mà mấy chuyện này sao lại nhắm vào mình kia cơ chứ? Người bọn họ nên nhắm tới không phải nên là Lam Như Nguyệt sao? Ly hôn rồi, cắt đứt không còn liên quan gì nữa rồi mà sao vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cái tính đào hoa của anh ta nữa vậy? – Tư Nhĩ tự đập đầu nhẹ vào vô lăng, thầm oán trách.