– Xin anh hãy tự trọng.
Tôi và anh ly hôn rồi.
Chúng ta đường ai lấy đi.
Đừng làm phiền tôi nữa.
– Tư Nhĩ tức giận chẳng ngần ngại gì quát mắng Văn Quảng một cách thậm tệ.
Văn Quảng trước giờ chưa từng nghiêm túc với bất kì một cô gái nào nên Tư Nhĩ không tin anh thật lòng với mình, có chăng anh chỉ đang cố chấp muốn chinh phục một thứ anh chưa có được mà thôi.
Bởi lẽ bản tính của đàn ông chính là thích chinh phục, đặc biệt còn là người đào hoa như Văn Quảng thì đương nhiên sẽ càng có hứng thú với những người luôn cố gắng cự tuyệt anh.
– Ly hôn rồi thì sao? Ly hôn rồi thì không thể quay lại được nữa à? – Văn Quảng cố gắng giữ bình tĩnh nói chuyện với Tư Nhĩ, hai tay anh vẫn nắm chặt lấy hai vai của cô.
Hai vai cô gánh chịu toàn bộ sự tức giận trong Văn Quảng lúc này nhưng cô không hề lên tiếng kêu đau, im lặng chịu đựng, mặc kệ anh dù anh có nắm chặt đến mức nào đi chăng nữa.
– Gương vỡ không lành lại được, hơn nữa anh thay gương mới rồi, tôi cũng có chiếc gương mà mình muốn có, chúng ta an phận sống cuộc đời của mỗi người không phải được rồi sao? Cần gì cứ phải liên tục làm khổ nhau như thế này? – Tư Nhĩ lạnh lùng nói, ánh mắt tuyệt tình không để lộ chút đau lòng nào.
– Ai nói gương vỡ không lành lại được? Em thử gắn nó lại chưa mà bảo là không? Hay lúc nào trong đầu em cũng chỉ nghĩ đến việc bỏ nó đi?
– Đúng.
Tôi chưa từng thử gắn lại, bản thân tôi cũng không muốn gắn lại nó bởi lẽ ngay từ đầu chúng ta đâu đến với nhau bằng tình cảm? Chúng ta là miễn cưỡng đến bên nhau, và trong hai năm chung sống đó có ngày nào chúng ta giống như một cặp đôi thực sự không? Một người thì luôn luôn ghét bỏ, tính toán đủ thứ , còn một người lại giả tạo che giấu đi con người thật của mình, âm thầm nhẫn nhịn chỉ đợi ngày thoát ra, anh thấy tấm gương này tệ hại như thế, vỡ rồi tôi còn cần phải thử gắn lại sao? – Tư Nhĩ không ngần ngại nói ra toàn những lời cay nghiệt.
Mỗi câu, mỗi chữ nói ra đều sắc tựa như những nhát dao, liên tục cứa mạnh vào trái tim anh không chút lòng thương xót.
– Chỉ cần em chịu, chúng ta cùng nhau hàn gắn lại nó.
Tôi không tin là không được, miễn là em đồng ý cho tôi cơ hội, chúng ta cùng nhau thử….
– Văn Quảng dù đau lòng là thế nhưng anh vẫn chưa thể từ bỏ.
Có cái gì đó thôi thúc nói với anh rằng : thực ra không chỉ có anh, ngay cả cô, cô cũng chưa thực sự muốn từ bỏ chỉ là lí do để cả hai từ bỏ thì vô số trong khi lí do tiếp tục lại là quá ít.
– Chúng ta dừng lại loại chuyện này được rồi đấy, Văn Quảng.
Người anh yêu vốn dĩ cũng không phải con người thật của tôi mà là Lam Tư Nhĩ giả tạo tôi tự dựng ra nhằm lấy lòng anh…
– Không phải! Người tôi thích thực sự là em.
Chính là Lam Tư Nhĩ đang đứng ở trước mặt tôi ngay bây giờ, không phải Lam Tư Nhĩ nào cả, cũng không phải bất kỳ một người con gái nào khác.
Người tôi thích chính là em.
– Văn Quảng chắc chắn khẳng định, hai tay từ nắm vai chuyển qua ôm lấy cả người cô.
Tư Nhĩ thoáng có chút buồn khi được anh ôm lấy.
Cô biết rõ bản thân mình đã nói những lời quá tuyệt tình với anh nhưng hôm nay cô không thể không làm như thế.
Không thể khiến cả cô và anh cứ sai lại càng sai, cả hai người không duyên không phận, vốn dĩ chẳng thể ở bên nhau được nữa nên mới chia xa như thế, bây giờ có níu kéo, hàn gắn lại thì làm được gì? Có ai sẽ chấp nhận cho hai người bọn họ kia cơ chứ? Ngay đến chính bản thân cô còn chả thể chấp nhận cho chính mình.
– Bỏ tôi ra! – Tư Nhĩ không đẩy anh ra giống với mọi lần nhưng thái độ lẫn giọng nói đều cương quyết vô cùng.
– Là tôi đã lừa anh trước và nói dối anh rằng tôi thích anh, tôi xin lỗi, anh hận hay ghét bỏ gì tôi… đều được, nhưng sau hôm nay, tôi không mong chúng ta sẽ có những cuộc gặp mặt riêng và nói về những chuyện vớ vẩn như thế này một lần nữa.
Tôi còn có việc, phải vào rồi.
Thái độ cương quyết này của Tư Nhĩ bắt buộc Văn Quảng phải buông cô ra dù cho cô có không đẩy anh ra đi chăng nữa.
– Được… tôi thành toàn cho em… chúng ta… vất tấm gương cũ đi….
– Văn Quảng đau lòng nói.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng thường thấy bây giờ trông như chẳng còn chút sức lực nào, đôi mắt đen ánh lên sự tuyệt vọng.
Chắc hẳn, để có thể nói ra được lời chấp nhận buông tay này thì anh đã phải bất lực lắm rồi, bất lực vì không cách nào giữ được cô bên cạnh mình nữa.
Cả hai không nói với nhau thêm bất kì một lời nào nữa, lặng lẽ mỗi người quay mặt đi về một hướng trái ngược với đối phương.
Tư Nhĩ quay lại vào quán, tiếp tục ăn tối cùng TRần Trung, còn Văn Quảng cũng dứt khoát cất bước đi ra xe, phóng xe đi thẳng.
không phải mấy lời nói cự tuyệt của Tư Nhĩ mà chính cái quay lưng im lặng này mới là lạnh lùng và đau lòng nhất, đối với cả hai.
Hai con người rõ ràng có tình cảm với nhau nhiều như thế nhưng cuối cùng họ vẫn buộc phải chấp nhận chịu thua trước hoàn cảnh, chịu thua trước những nguyên tắc do chính họ đặt ra.
Nếu không phải là ở trong hoàn cảnh này, trong thân phận này thì có lẽ bây giờ hạnh phúc đã mỉm cười với bọn họ rồi.
Rốt cuộc đến cuối cùng cái thân phận này đã cho họ được những gì mà lại có quyền tước đoạt đi hạnh phúc vốn chỉ ở ngay trước mắt bọn họ như thế?
Quay trở lại vào bàn, Tư Nhĩ cố tỏ ra vui vẻ, tiếp tục nói chuyện với Trần Trung như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cô vốn là kiểu người rất giỏi che đậy cảm xúc, giỏi tới mức hôm nay không một ai biết rằng cô đang buồn…
– Cô vừa mới đi đâu đó, hình như là gặp ai đó phải không? Tôi nghe có tiếng bước chân lại gần… – Trần Trung thuận miệng hỏi, không hẳn đang tò mò danh tính người kia.
– Ừ.
Chú bảo vệ vào nhắc nhở tôi đỗ lại xe, anh xem, tôi đi xe bao nhiêu lâu rồi mà bây giờ thỉnh thoảng vẫn còn quên mất phải đỗ xe thế nào cho đúng.
Tệ thật đấy! – Tư Nhĩ giọng thản nhiên trả lời.
– Vậy sao? – Trần Trung không nghi ngờ gì, vẫn tiếp tục ăn uống, trò chuyện cùng với cô rất lâu…
Chiếc xe của Văn Quảng lao đi rất nhanh, nhưng chỉ vừa đi được một đoạn đã đột ngột dừng lại, tấp vào nề.
Hai tay anh buông thõng, anh ngả cả người mình ra sau ghế, đầu hơi ngửa, nước mắt anh vô thức lăn dài trên má qua khoé mắt.
Văn Quảng đưa tay lên mặt, khẽ vuốt nhẹ dọc theo chiều nước mắt rơi, anh cảm nhận được tay mình có chút ướt….
Rồi anh lại khẽ xoa nhẹ hai đầu ngón tay cái và giữa vào nhau.
Hoá ra lâu lắm rồi anh chưa khóc, nước mắt đối với anh bảo sao lại lạ lẫm đến vậy…
Thật không ngờ một kẻ cao ngạo như anh lại có ngày rơi nước mắt vì một người con gái… Thực sự là không còn cơ hội nào cho anh và cô nữa sao? Dù chỉ là một ít?
Văn Quảng vẫn đang đau lòng, anh vươn tay với lấy bao thuốc với bật lửa để ở gần đó, vô tình thế nào lại làm rơi chiếc bật lửa trong tay xuống bên dưới , gần ghế phụ.
– Kia là… – Văn Quảng hơi nheo mắt bởi không thể nhìn rõ thứ gì đó ở dưới ghế.
Bỏ qua chiếc bật lửa, Văn Quảng đưa tay qua và lấy từ dưới ghế ra một chiếc vòng hạt có màu xám, hơi đục.
Chiếc vòng này hình như là… vòng Tư Nhĩ đặc biệt tặng cho anh nhân ngày sinh nhật anh một năm trước.
Chiếc vòng này được gọi là vòng phong thủy, theo như Tư Nhĩ nói…
Trong đầu anh bắt đầu tua lại đoạn kí ức sinh nhật một năm về trước, vào hôm Tư Nhĩ đã tặng anh chiếc vòng này, ngay tại đây.
– Em tìm hiểu rồi, anh mệnh kim nên em đã đặc biệt mua nó tặng cho anh, đây gọi là vòng phong thủy nên mấy cái hột này không phải là hột bình thường đâu, mà là đá phong thủy đấy, chúng rất phù hợp với anh, còn là màu xám nữa này, anh đeo vào chắc chắn sẽ gặp thật nhiều điều may mắn đấy! – Tư Nhĩ khi đó đóng vai một cô vợ yêu chồng hết mực, tất cả mọi cử chỉ, hành động của cô khi tặng cho anh chiếc vòng này đều cho thấy cô như đang rất rất yêu anh.
Nhưng anh lại chỉ lạnh lùng…
– Tôi không tin mấy thứ thế này.
May mắn của tôi, là do tôi tự tạo, chẳng cần phải từ thứ gì ra hết.
Chiếc vòng này cô cứ giữ lấy đi, sinh nhật tôi không cần phải tặng quà, điều này có ghi rõ ở trong hợp đồng…
– Nhưng em lỡ mua rồi mà.
Sao có thể không tặng? Với lại nó hợp với anh chứ có hợp với em đâu.
– Tư Nhĩ hơi có vẻ nhõng nhẽo, đặt chiếc vòng vào chỗ để điện thoại ở trong xe.
– Em cứ để ở đây, anh muốn làm sao thì tuỳ.
Văn Quảng lúc đó chỉ liếc nhìn chiếc vòng đúng một cái sau đó không thèm để tâm đến nó nữa, cũng tính vứt đi ngay sau đó nhưng rồi anh lại quên mất ngay sự tồn tại của nó, để rồi bây giờ tìm được nó ở dưới ghế phụ, vị trí trước kia Tư Nhĩ vẫn hay ngồi mỗi khi đi cùng anh, có lẽ nó đã vô tình rơi xuống mà anh không để ý.
Mân mê chiếc vòng trong tay không biết bao nhiêu lâu, Văn Quảng mở cửa xe, tính dứt khoát vứt nó xuống đường nhưng anh cứ do dự không dám mở rộng các ngón tay.
– Nếu đã không thể vất vậy thì… cứ giữ lại đi.
– Văn Quảng khẽ nhướn môi, lộ ý cười.
Anh đeo chiếc chiếc vòng đó vào cổ tay bên tay trái, cảm thấy chiếc vòng này vậy mà không quá xấu như anh nghĩ.
Còn liệu nó có may mắn như lời Tư Nhĩ nói hay không, có thử mới biết được.
Có khi may mắn thật cũng không chừng.
Đúng là em biến tôi thành kẻ điên thật rồi! Ngay đến cả một chuyện hoang đường như tin vào một chiếc vòng tôi cũng vì em mà tin sái cổ.
.
Ăn tối với Trần Trung xong, Tư Nhĩ cẩn thận lái xe đưa anh ta về nhà, thái độ đến lúc này vẫn vô cùng vui vẻ, lúc chuẩn bị rời đi còn không quên chào Trần Trung rồi mới đi.
– Anh lên phòng đi, ngày mai cố gắng thể hiện cho tốt.
Tôi không thể đến đó cổ vũ anh được nhưng anh yên tâm là tôi sẽ cử người tới ghi lại toàn bộ màn trình diễn của anh đấy! Tôi tin là anh sẽ không làm tôi thất vọng đâu.
Đúng không?
– Cảm ơn lời động viên của cô, ngày mai tôi chắc chắn không làm cô thất vọng đâu.
Nhưng nếu có thể tôi vẫn mong cô có thể tranh thủ tới đó, tại tôi là người biểu diễn cuối nên nếu cô có tới muộn chút chắc là vẫn kịp xem đấy!
Thực ra Trần Trung ban đầu vốn được lựa chọn để biểu diễn đầu tiên cho buổi sự kiện ngày mai, tuy nhiên anh ta vì muốn Tư Nhĩ có thể tới đó nghe trực tiếp mình biểu diễn nên đã xin được biểu diễn sau cùng để nếu cô không thể tới đó sớm thì tới muộn một chút cũng được.
– Tôi sẽ sắp xếp thử xem sao, nếu kịp, tôi chắc chắn sẽ tới xem anh biểu diễn.
– Tư Nhĩ tươi cười nói.
Chủ yếu là nói cho qua chuyện chứ Tư Nhĩ vốn dĩ chưa từng có ý định sẽ đến đó, sau buổi tối hôm nay ý định đó lại càng thêm phần chắc chắn hơn nữa.
– Được rồi….
– Trần Trung rất vui khi nghe Tư Nhĩ nói như thế.
– Nhưng mà nếu tôi không sắp xếp được công việc… – Tư Nhĩ do dự chỉ nói đến nửa chừng.
Đến cuối cùng cô vẫn không lỡ để cho Trần Trung hi vọng quá nhiều vào sự xuất hiện của cô ngày mai, dù sao cô cũng sẽ không đến…
– Không sao hết, cô có thể nhờ người ghi lại như cô nói ấy, không cần phải quá miễn cước bản thân như thế! – Trần Trung lập tức nói.
– Vậy thôi tôi xin phép đi trước.
Dứt lời, Tư Nhĩ không đợi Trần Trung đáp lại, lập tức rời đi.
Cho tới tận lúc này, Trần Trung mới loáng thoáng cảm nhận được Tư Nhĩ hôm nay đang có vẻ gì đó rất buồn.
Anh ta hơi thất vọng vì bản thân không thể nhận ra điều này sớm hơn để kịp ăn ủi cô nhưng anh ta còn thất vọng hơn nữa đó là việc cô không kể cho anh nghe về nỗi buồn của cô.
Điều này cho thấy ở bên Trần Trung, Tư Nhĩ vẫn chỉ xem anh ta như một người quen bình thường, có thân nhưng chỉ ở có thể nói chuyện cùng chứ không phải là thực sự chia sẻ, tâm sự với anh mọi điều.
– Cô vẫn không chỉ xem tôi giống như những người khác, không hề có sự đặc biệt nào trong tình cảm của cô dành cho tôi , vậy mà tôi lại dám ngộ nhận rằng trong mắt cô, tôi đặc biệt hơn những người khác, đặc biệt trong trái tim cô.