Người đàn ông trước mắt có gương mặt thanh tú. Anh ta mặc một cái áo sơ mi trắng, cũng đeo một cặp kính gọng vàng nhã nhặn giống vậy.
Nhưng… không phải Trình Tố.
Người này không phải Trình Tố.
Lộ Tri Nghi đối mặt với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ. Cô chưa từng gặp người này bao giờ, không quen biết, cũng không hiểu tại sao rõ ràng mình tặng hoa cho Trình Tố lại biến thành tặng cho một người mình chưa từng gặp.
Phản ứng đầu tiên của Lộ Tri Nghi chính là mình đi nhầm chỗ, tặng sai đối tượng trình diễn.
Nhưng cái ý nghĩ đó chỉ kéo dài mấy giây đã bị người dẫn chương trình bước ra sân khấu phủ định một cách vô tình…
“Một lần nữa, chúng ta hãy cùng nhau cảm ơn phần trình diễn của thầy Thành đi nào.”
… Thầy Thành.
Người này thật sự là thầy Thành.
Vậy thầy Trình ở đối diện nhà cô là ai?
Lộ Tri Nghi mờ mịt đứng trên sân khấu, đầu óc hỗn loạn, cho đến khi Thành Lan mỉm người nhắc nhở cô, “Bạn học, chúng ta nên xuống dưới rồi.”
Lúc này, cô mới tỉnh mộng, ngơ ngác bước xuống sân khấu.
Tiết mục kế tiếp bắt đầu biểu diễn, âm nhạc vang lên trên sân khấu, dưới sân khấu vẫn đầy ắp tiếng nói cười, chỉ có Lộ Tri Nghi như đang rơi vào trong hầm băng, không nghe thấy bất cứ điều gì.
Cô không trở về chỗ ngồi mà trực tiếp rời khỏi hội trường nhỏ.
Trong sân trường rất an tĩnh, Lộ Tri Nghi không biết mình đang đi về đâu, chỉ là cứ đi như vậy. Không biết từ khi nào, cô đã đi tới con đường rợp bóng cây phía sau thư viên cũ.
Nơi cô và Trình Tố đã từng gặp nhau.
Lộ Tri Nghi ngồi xuống một băng ghế gỗ, từ từ khom người ôm lấy chính mình, muốn ổn định những suy nghĩ rối loạn trong đầu mình lại.
Người vừa rồi trên sân khấu là thầy Thành, vậy Trình Tố là ai?
Lộ Tri Nghi cố gắng nhớ lại mỗi một lần gặp mặt từ khi bọn họ biết nhau, nhưng căn bản không tìm ra chút sơ hở nào. Sự dịu dàng, kiên nhẫn của anh, thậm chí là dáng vẻ khi anh dạy cô làm bài tập hóa…
Nếu như không phải thầy Trình, còn có thể là ai?
Lộ Tri Nghi cảm thấy có lẽ mình đã bước vào một thế giới song song nào đó. Và cô chỉ trùng hợp quen biết thầy Trình ở thế giới khác ấy, cứ như một giấc mộng vậy. Nhưng hôm nay, thời gian không gian thay đổi lần nữa, trở lại cái vốn có của nó. Kết quả là cô lại gặp được thầy Thành thuộc về thế giới của mình.
Mặc dù biết cái ý nghĩ như vậy cực kỳ hoang đường buồn cười, nhưng vào giờ khắc này, Lộ Tri Nghi không biết phải làm thế nào để thuyết phục chính mình.
Ngồi một mình trên băng ghế gỗ thật lâu, cho đến khi buổi trình diễn tốt nghiệp kết thúc, các bạn học sinh lục tục đi ra khỏi hội trường nhỏ, Lộ Tri Nghi mới theo mọi người chậm rãi về lớp học.
Bạn học bên cạnh còn đang thảo luận về những phần trình diễn khi nãy. Lúc nhắc đến thầy Thành, các cô gái đều khen không ngừng miệng, nói sự tồn tại của anh ấy như một nam thần.
Chỉ có Lộ Tri Nghi cúi thấp đầu, yên lặng không nói một lời.
Lúc này, lão Trương chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng bắt đầu phát biểu, đại khái là bảo mọi người ngày mai đi làm quen với trường thi, thực hiện sẵn tất cả các bước chuẩn bị trước kỳ thi. Cuối cùng, ông để lại một lời chúc:
“Biển rộng cá tùy ý nhảy, trời cao mặc sức chim bay. Chúc các em thuận buồm xuôi gió, tương lai xán lạn.”
Nói xong, ông tuyên bố cuộc sống học sinh cấp ba của bọn họ đã chính thức kết thúc.
Có bạn học không khỏi bật khóc, mọi người ôm nhau tạm biệt. Bầu không khí trong lớp nhất thời bị bao trùm trong nỗi buồn chia tay. Lộ Tri Nghi tạm thời bị những cảm xúc này phân tâm, không còn nhớ đến Trình Tố nữa.
Năm giờ chiều, toàn bộ học sinh lớp mười hai rời trường.
Hôm qua, Lộ Tri Nghi quên báo với Trình Tố chuyện hôm nay cô sẽ tan học sớm. Vì vậy lúc đi ra cửa trường học, cô không thấy bóng dáng quen thuộc đứng dưới cây ngô đồng.
Cô đứng một mình ở đó, nhìn người đến người đi, nhìn dòng xe chuyển động. Những hình ảnh bản thân đứng dưới cây ngô đồng cười với người kia cứ như một thước phim điện ảnh, không ngừng chạy nhanh qua.
Hồi lâu sau, Lộ Tri Nghi vẫn không cách nào tiếp nhận sự thật mà cô nhìn thấy chiều nay.
Tại sao có thể như vậy?
Thật sự chỉ là một giấc mộng thôi sao?
Lộ Tri Nghi cúi đầu đi về nhà, vừa đi vừa tìm số của Trình Tố trên điện thoại. Nhưng đến lúc ấn xuống cô lại do dự, không biết có nên gọi cho anh hay không?
Thậm chí cô cũng không biết nên kêu anh thế nào?
Bên nhau lâu như vậy, cô lại không biết rốt cuộc tên anh là gì, rốt cuộc anh là ai?
Lúc cô đi đến dưới tiểu khu, Lộ Tri Nghi lơ đãng ngẩng đầu, chợt nhìn thấy Trình Tố từ bên trong đi ra.
Hai người thiếu chút nữa đã đụng mặt nhau.
Nếu là lúc trước, Lộ Tri Nghi nhất định sẽ chạy về phía anh không chút do dự. Nhưng hiện tại, cô vẫn chưa biết phải đối mặt với anh thế nào, lòng đầy hoảng hốt, nên vội vàng trốn sau một thân cây bên cạnh.
Một lát sau, cô hơi ló mặt ra nhìn.
Trình Tố đi ra từ cửa chính, sau đó đi qua đường rồi dừng trước hai chiếc xe bốn bánh màu đen không rõ nhãn hiệu.
Hai chiếc xe đậu chung một chỗ, bên cạnh có ba bốn người đàn ông hút thuốc đang đứng. Bọn họ trông có vẻ hơi ngang ngược không phải dạng vừa đâu.
Thấy Trình Tố đi tới, mấy người kia thẳng lưng gật đầu với anh, sau đó giúp anh mở cửa xe.
Thái độ Trình Tố rất thờ ơ, khom người ngồi vào ghế sau. Cửa lập tức được đóng lại, tất cả người đã lên xe, hai chiếc xe một trước một sau chạy mất.
Lộ Tri Nghi ngây ngốc nhìn theo một hồi lâu, đến khi chiếc xe đi xa mới từ từ hoàn hồn.
… Đây là Trình Tố?
Có phải mình nhìn nhầm rồi không?
Sao anh lại có thể đi chung với những người trông không giống người tốt thế kia?
Hơn nữa, anh của vừa rồi, bất kể là vẻ mặt hay thần thái đều khác hoàn toàn so với khi ở chung với cô.
Rốt cuộc anh là ai…
Lộ Tri Nghi nhắm hai mắt, cố gắng tìm ra một chút manh mối trong đám hỗn độn này. Nhưng thế giới mà Trình Tố kiến tạo cho cô quá dịu dàng.
Cô vẫn luôn được anh bảo vệ, căn bản không phát giác được bất cứ chỗ khác thường nào.
–
Trình Tố vốn đã về nhà, nhưng đột nhiên Lương Mỹ Lam lại gọi anh ra ngoài.
Hai ngày trước, một quản lý đi theo Lương Mỹ Lam nhiều năm đã ôm một khoản tiền rồi biến mất. Vốn dĩ quán phải báo cảnh sát, nhưng Lương Mỹ Lam trọng tình nghĩa, nếu không phải không còn cách nào khác thì không muốn để người theo mình nhiều năm phải ngồi tù. Vậy nên bà bảo Trình Tố cứ tìm thấy người trước, hỏi rõ đầu đuôi xem có phải có chuyện gì khó xử không rồi tính tiếp.
Việc tìm người đối với Trình Tố mà nói rất đơn giản, chỉ cần không chạy ra khỏi thành phố An Ninh, người kia sẽ trốn không thoát.
Huống chi còn là tên trộm vặt cuỗm tiền, cùng đường bí lối.
Vừa rồi, một người anh em ở Thành Đông đã gọi điện thoại tới, nói là đã chặn được người ở một nhà nghỉ nhỏ. Lương Mỹ Lam tự mình đi xem, thuận đường nên tới đón Trình Tố.
Lương Mỹ Lam đi ra ngoài đương nhiên sẽ dẫn theo bảo vệ, vậy nên ngày thường đều đi hai xe.
Trình Tố lên xe, lập tức chào hỏi Lương Mỹ Lam, “Mẹ nuôi.”
Trong xe, mùi đàn hương nhàn nhạt lan tỏa, Lương Mỹ Lam ừ một tiếng, thoạt đầu không nói chuyện, xe lái đi hồi lâu bà mới chậm rãi nói:
“Lâu như vậy rồi, con vẫn không định nói với mẹ chuyện ở Thượng Phẩm Thiên Lâu sao?”
Trình Tố đã biết trước, thế nào Lương Mỹ Lam cũng truy hỏi và trách phạt mình về chuyện này.
Anh rất rõ, với mạng lưới quan hệ của Lương Mỹ Lam, chút chuyện trong giới này không qua mắt được bà.
Lúc ấy anh lựa chọn không nói vì biết mình đã vi phạm luật lệ mà Lương Mỹ Lam đặt ra – không chủ động gây chuyện.
Nhưng cuối cùng vẫn không giấu được Lương Mỹ Lam.
Trình Tố thừa nhận luôn: “Là ý của con, không liên quan đến Trì Duệ.”
“Ý của người nào không quan trọng.” Lương Mỹ Lam nhìn Trình Tố một cái, “Con vẫn luôn có chừng mực, sao lần này lại kích động như vậy.”
Những năm qua, Trình Tố giúp Lương Mỹ Lam làm việc, chưa từng phạm chút sai lầm nào. Sự tỉnh táo và lý trí của anh vượt xa tuổi tác. Cho tới bây giờ, bất kể là qua lại với đám côn đồ hay những nhân vật lớn không tưởng nổi, anh vẫn xử lý thành thạo, không để lại chút mầm họa nào.
Cũng chính vì như vậy, người trong những trụ sở hoạt động về đêm dưới trướng Lương thị, không ai không phục Trình Tố.
Lương Mỹ Lam hiểu rất rõ đứa con nuôi này, trừ khi chạm đến giới hạn cuối cùng của nó, nếu không nó sẽ chẳng chủ động gây chuyện.
Nhưng Trình Tố không muốn kéo Lộ Tri Nghi vào.
Anh im lặng, chỉ nghiêng đầu thờ ơ nói: “Không tại sao cả, là Chu Hành được đằng chân lân đằng đầu.”
“Ồ?” Lương Mỹ Lam chợt tò mò, “Nói thử xem, thế nào là được đằng chân lân đằng đầu?”
Trình Tố chậm chạp không trả lời. Lương Mỹ Lam lại gọi anh: “A Tố?”
Lúc này bà mới phát hiện anh đã sớm thất thần, tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lương Mỹ Lam nhìn ra ngoài theo tầm mắt anh. Lúc này xe đã chạy đến trường học của con gái Lương Triển Triển. Lúc này cửa chính đang mở, rất nhiều học sinh lưng đeo cặp sách bước đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Trình Tố luôn nhìn về phía đó, thậm chí xe đã chạy qua, ánh mắt của anh vẫn còn nhìn theo qua gương chiếu hậu.
Lương Mỹ Lam cau mày, dường như nhìn ra điều gì đó. Bà im lặng xoay người lại, lát sau mới cảnh cáo một câu:
“Đừng tưởng rằng Chu Hành sẽ cho qua chuyện này như vậy, gần đây tự mình chú ý một chút.”
Trình Tố không yên lòng vâng một tiếng.
Anh chú ý tới những học sinh tan học kia, suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra, gửi cho Lộ Tri Nghi một tin nhắn:
[Tan học rồi?]
Cô gái trả lời rất nhanh: [Ừm.]
Trình Tố còn tưởng rằng chín giờ tối Lộ Tri Nghi mới tan học, không ngờ cô về sớm như vậy.
Nhưng hiện tại anh căn bản không rời đi được.
[Ở nhà chờ tôi, tôi có đồ cho em.]
Nhận được tin nhắn, Lộ Tri Nghi ngơ ngẩn ngồi trên ghế sofa trong nhà, đầu óc trống rỗng.
Không nghĩ tới, chỉ trong một ngày, người khiến đáy lòng cô ấm áp nhất đột nhiên lại trở nên xa lạ như vậy, xa lạ đến nỗi khiến cô không biết phải làm sao.
Lộ Tri Nghi biết anh lừa mình, nhưng những tên lừa đảo luôn có mục đích. Vậy mục đích của Trình Tố là gì?
Trong mấy tháng cùng nhau, anh ấy đối xử với cô tỉ mỉ chu đáo, dốc lòng khích lệ, không những thế còn mang đến cho cô quá nhiều dịu dàng và cảm động. Nhưng hiện tại lại muốn Lộ Tri Nghi xem anh là một tên lừa đảo, cô không cách nào tiếp nhận, cũng không bằng lòng tin tưởng vào những khả năng đen tối kia.
Lộ Tri Nghi không muốn nghĩ sâu thêm. Cô khiến bản thân mình trở nên bận rộn, mượn thời gian thu dọn hành lý phân tán sự chú ý của mình đối với Trình Tố.
Mãi tới khi đã dọn hết sách vở và chút quần áo vào va li, Lộ Tri Nghi ngồi dưới đất, đột nhiên nhận ra… Hóa ra sau hôm nay, cô phải dọn khỏi chỗ này rồi.
Mà chính vào hôm nay, ông trời lại cho cô phát hiện ra Trình Tố không phải thầy Thành mà cô tưởng.
Dường như có một loại phân ly nào đó đã được định sẵn trong tối.
Lộ Tri Nghi lấy sổ lưu bút đã được xếp vào vali ra, lật tới trang cuối cùng, nhìn lại chữ ký của Trình Tố trên đó.
Hóa ra ba nét phẩy của bộ thủy này lại không nằm trong chữ “Lan”.
Ban đầu, cô chỉ cho rằng mình chỉ nhận nhầm họ của anh, không nghĩ tới cuối cùng ngay cả tên cũng nhận sai nốt.
Không phải Thành Lan, vậy rốt cuộc anh là ai…
Hoàng hôn hạ xuống, bầu trời dần trở nên ảm đạm, ráng chiều dần mất đi màu sắc. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thế giới đã chìm vào một màu tăm tối.
Tài xế Lộ Hoằng phái tới gọi điện thoại cho Lộ Tri Nghi, nói đã đến dưới lầu, hỏi cô có cần lên khuân đồ giúp không?
Lộ Tri Nghi liếc nhìn thời gian, 6h30 tối rồi.
Cô nhẹ nhàng nói với tài xế: “Cháu vẫn đang thu dọn, chú cứ ở trong xe chờ, không cần lên đâu.”
Nói xong, Lộ Tri Nghi mở cửa, nhìn căn hộ 902 chếch một bên phía đối diện.
Trình Tố vẫn chưa về.
Anh ấy đã bảo mình chờ anh ấy trở về.
Lộ Tri Nghi cứ vậy mà tựa vào tường cạnh khung cửa, lẳng lặng nhìn nơi ở của anh, từng chút từng chút nhớ lại thời gian bọn họ bên nhau mấy tháng nay.
Không biết qua bao lâu, chú tài xế lại gọi điện đến lần nữa.
“Cô chủ, hành lý nặng không? Tôi lên giúp cô nhé?”
Lộ Tri Nghi vừa nói lời từ chối thì tiếng cửa thang máy mở ra truyền tới.
Đuôi mắt cô liếc thấy Trình Tố từ bên trong đi ra, trái tim như bị nhấc bổng lên, đập liên hồi trong nháy mắt.
Rõ ràng là một người quen thuộc như vậy, bây giờ nhìn lại, cô chợt cảm thấy như cách xa muôn trùng.
Trình Tố không phát hiện ra sự thay đổi trong tâm tình của Lộ Tri Nghi, càng không biết cái thân phận thầy giáo giả của mình đã bị lộ.
Anh đã quen với việc thay đổi con người mình theo từng hoàn cảnh khác nhau.
“Sao vậy?” Thấy vali đặt trên hành lang, Trình Tố hỏi.
Lộ Tri Nghi cố gắng che giấu cảm xúc, nói: “Trường cho nghỉ, bố tới đón em. Ngày mai em đi xem trường thi, ngày mốt thi rồi.”
“…”
Mấy ngày này, bọn họ sớm chiều cùng nhau, dường như Trình Tố đã âm thầm tự nhận mình là người giám hộ của cô. Nhưng anh quên mất, cô vẫn còn người nhà.
Lời cô nói hợp lý hợp tình, được nghỉ đương nhiên phải về nhà rồi.
Trình Tố nuốt nước miếng, gật đầu rồi lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ được gói lại một cách tinh tế, “Tặng em, quà sinh nhật.”
Lộ Tri Nghi nhận lấy, mở ra xem.
Bên trong là một sợi dây chuyền. Mặt dây chuyền rất đặc biệt, là một nhánh hoa tường vy đang vươn ra theo chiều ngang.
“Tôi đặt không cẩn thận, xế chiều hôm nay mới có hàng, nên không thể tặng em lúc mười hai giờ được.”
Lộ Tri Nghi nhớ lúc ở hội trường nhỏ mình đã gửi tin nhắn cho anh. Anh nói đang ở bên ngoài có việc, lúc ấy mình còn không tin.
Bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ là đi lấy dây chuyền cho mình.
Thì ra anh không lừa mình, chỉ có mình đơn phương tình nguyện dệt nên một giấc mộng.
“Cảm ơn.” Lộ Tri Nghi cúi đầu, một hồi lâu sau vẫn không biết nói gì. Ngập ngừng một chút, cô mới hỏi Trình Tố: “Có thể giúp em đeo nó được không?”
“Được.” Trình Tố không suy nghĩ nhiều, anh vốn cũng muốn làm như vậy.
Anh lấy dây chuyền từ trong hộp ra, tiến gần tới trước mặt Lộ Tri Nghi một chút, đeo lên cổ cô.
Bởi vì không thấy rõ cái khóa phía sau sợi dây chuyền, Trình Tố chỉ có thể hơi cúi xuống, nghiêng người qua một bên của Lộ Tri Nghi, nghiêm túc cài khóa lại.
Thân hình cao lớn của anh bao phủ cô. Hơi thở nhẹ nhàng ở bên tai, ấm áp truyền vào trong da thịt lôi kéo Lộ Tri Nghi không ngừng lún sâu.
Nhưng đột nhiên, gương mặt tươi cười của Thành Lan ở hội trường nhỏ chiều này hiện lên trong đầu cô.
Một bên khác lại là gương mặt Trình Tố gần trong gang tấc.
Hai gương mặt không ngừng lần lượt thay nhau lóe lên. Những hình ảnh đó đánh nhau loạn xạ thành một mớ hỗn độn, cảm giác vừa ồn ào vừa đè nén.
Lộ Tri Nghi nhắm mắt lại, nội tâm phải tiếp nhận sự xung đột khó mà hình dung được.
Ngay trước khi lý trí hoàn toàn tan vỡ, cô bỗng nhiên giang tay ra, ôm lấy Trình Tố trước mặt.
Giống như cô đang dùng một phương thức của chính bản thân mình để lựa chọn.
Trình Tố bị cái ôm bất ngờ của cô làm cho ngẩn người, động tác ngừng lại, “Sao thế?”
Giọng anh ôn hòa, khiến người ta đắm chìm không thoát ra được.
Lộ Tri Nghi không trả lời ngay, chỉ yên lặng ôm anh, cam tâm tình nguyện tin vào lời nói dối này.
Đúng vậy, sau khi biết người mình gọi là thầy mấy tháng nay là giả, Lộ Tri Nghi đã từng cảm thấy hoang mang và bất an trong một phút chốc. Cô không biết phải tìm nguyên nhân khiến Trình Tố lừa dối mình từ đâu, nhưng chỉ cần nhớ lại tất cả những gì đã từng trải qua với người đàn ông này, nhớ lại khoảnh khắc chân thực mà bọn họ bên nhau…
Cô tin anh.
Lộ Tri Nghi tin tưởng Trình Tố.
Nếu như đây là một giấc mộng nhất định phải tỉnh, Lộ Tri Nghi hy vọng bản thân thi xong rồi mới đối mặt với nó.
“Thầy Trình.” Cô khẽ cười, gọi Trình Tố.
Trình Tố hơi ngừng lại một chút. Anh chỉ cảm thấy tiếng gọi này có chút đột ngột. Bởi lâu rồi, Lộ Tri Nghi không gọi anh như vậy.
Nhưng anh vẫn điềm tĩnh trả lời cô, “Ừm?”
“Chờ em thi xong, chúng ta gặp nhau một lần nhé.”
______________