Mãi đến khi về nhà, Lộ Tri Nghi vẫn chưa bình tâm nổi sau việc hai người uống chung ly trà sữa.
Cảm xúc này kéo dài đến tận lúc ngủ, cô lăn qua lăn lại trên giường, hình ảnh Trình Tố cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm uống hút cứ hiện ra trước mắt.
Cuối cùng, hình ảnh ấy mờ dần đi, chỉ có góc nghiêng tuấn tú và nụ cười nhẹ chợt thoáng qua của Trình Tố là khắc sâu vào tâm trí cô.
Lộ Tri Nghi mím môi, chưa bao giờ cô mong mỏi ngày mai mau đến thế này.
Cô muốn nhìn thấy anh chơi đàn, muốn thấy anh đứng trên sân khấu rồi mỉm cười nhìn cô.
Muốn đứng nhìn nhau từ xa, muốn cùng anh trải nghiệm những khoảnh khắc mới mẻ.
Có lẽ vì quá háo hức nên đến tận 12 giờ đêm mà Lộ Tri Nghi vẫn chưa ngủ được.
Cô đang định xuống giường rót ly nước uống thì điện thoại bên gối rung lên.
Cô hơi ngạc nhiên, không biết ai tìm mình trễ thế này.
Lộ Tri Nghi cúi đầu mở màn hình, hóa ra là tin nhắn của Trình Tố.
[Sinh nhật vui vẻ!]
Lộ Tri Nghi ngơ ngác cầm điện thoại, khựng lại chừng hai giây, cô chợt nhớ ra điều gì đó bèn vội xem thời gian tin nhắn được gửi đi.
Quả thật là đúng 0 giờ.
Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Lộ Tri Nghi, nhưng vì sắp tới kỳ thi, vả lại cô cũng sống một mình nên chưa từng đề cập với ai cả.
Cô vốn định để nó lẳng lặng trôi qua, không ngờ Trình Tố lại gửi lời chúc mừng sinh nhật vào đúng 0 giờ.
Ngọn gió đêm hè nhè nhẹ thổi qua tấm rèm voan, Lộ Tri Nghi ngồi bên mép giường, nhìn căn nhà đối diện mà lòng vô cùng ấm áp.
Cô trả lời Trình Tố: [Cảm ơn anh. Mà sao anh biết vậy?]
Trình Tố chỉ định nhắn tin cho Lộ Tri Nghi thôi, mai cô thức dậy sẽ nhìn thấy nó đầu tiên.
Không ngờ cô nhóc này vẫn chưa ngủ.
Anh bước ra ban công, tựa lưng vào lan can rồi gọi điện cho cô: “Sao em vẫn chưa ngủ thế?”
Lộ Tri Nghi đáp: “Em không ngủ được.”
“Đang nghĩ gì à?”
“…” Ngập ngừng một lúc, giọng nói êm ái của cô gái mới cất lên: “Em muốn gặp anh, anh quay đầu lại được không?”
Trình Tố ngây người, dường như anh chợt hiểu ra rồi quay người lại.
Ánh mắt của họ giao nhau khiến hai trái tim đều rung động.
Họ yên lặng nhìn đối phương vài giây, Trình Tố đột nhiên cất tiếng hỏi: “Em buồn ngủ chưa?”
“Em chưa.”
“Vậy thì đợi tôi chút.”
Trình Tố cúp máy, Lộ Tri Nghi không biết anh định làm gì, cô chỉ thấy bóng dáng anh đi ngang qua phòng khách, một lúc sau, hình như anh đi mở cửa.
Ngay sau đó, chuông cửa nhà cô vang lên.
Lộ Tri Nghi biết là anh nên chạy ra mở cửa ngay.
Trình Tố đứng ngoài cửa, chắp tay sau lưng, hẳn là đang cầm thứ gì đó, rồi anh bảo Lộ Tri Nghi tắt đèn đi.
Cô mím môi, ấn công tắc đèn, phòng khách lập tức được bóng tối bao phủ.
Ánh nến lập lòe tản ra từ sau lưng Trình Tố, anh đưa chiếc bánh sinh nhật ra, phía trên cái bánh là một cô gái xinh đẹp, đằng sau cô gái ấy là một dải cầu vồng lớn.
“Sinh nhật vui vẻ!” Trình Tố khẽ nói.
Tuy cô đã đoán được là bánh kem nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, Lộ Tri Nghi vẫn không thể không cay xè mắt.
Bánh kem cực kỳ tinh xảo, bên trên cắm hai số 1 và 8, Lộ Tri Nghi đè nén sự nghẹn ngào rồi chỉ vào cô gái nhỏ, cô hỏi: “Đây là em sao?”
“Ừm.”
“Thế tại sao đằng sau lại có một chiếc cầu vồng vậy ạ?”
Đúng thật là hình ảnh này có mang một lời chúc của Trình Tố đến Lộ Tri Nghi.
Hy vọng thế giới sau 18 tuổi của cô sẽ không còn sương mờ, mãi mãi được bao phủ bởi cầu vồng.
Song Trình Tố không muốn làm chuyện trở nên phức tạp như thế, anh sợ cô nhóc này sẽ bật khóc trong ngày sinh nhật mất.
Trông cô như sắp khóc đến nơi rồi vậy!
Thế nên Trình Tố đáp một cách đơn giản: “Tại đẹp.”
“…”
Dù anh không nói rõ nhưng Lộ Tri Nghi vẫn có thể hiểu.
Cầu vồng trong phần ghi chú trên điện thoại và người điểm tô màu sắc lên thế giới của cô đều đang ở ngay trước mắt.
Tâm hồn họ vô cùng đồng điệu, tựa như là một bản thể khác của bản thân đang sống trong thế giới này vậy.
Lời chúc phúc của Trình Tố không phải chỉ là nỗi mong chờ của riêng anh.
“Em có muốn ước không?” Trình Tố hỏi.
Lộ Tri Nghi gật đầu rồi ngồi xuống sofa, nhắm mắt và nói thầm trong lòng: “Hy vọng cầu vồng của mình sẽ luôn ở bên mình.”
Sau đó cô mở mắt, nhẹ nhàng thổi tắt nến.
Trình Tố bật đèn trong phòng lên rồi đưa con dao nhựa cắt bánh cho cô: “18 tuổi rồi! Trưởng thành rồi!”
Lộ Tri Nghi nhìn con số 18, vừa định cắt bánh thì đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô quay sang hỏi Trình Tố: “Sinh nhật của anh là ngày nào vậy?”
Động tác của Trình Tố hơi khựng lại, anh nhìn sang chỗ khác một lúc mới đáp lại: “Tôi không có ngày sinh nhật.”
“… Không có sinh nhật sao?” Lộ Tri Nghi không hiểu lắm: “Không có ai tổ chức cho anh à?”
Trình Tố lắc đầu: “Tôi không biết mình sinh ngày nào.”
“Không biết ạ?”
“Tôi là một đứa trẻ mồ côi.”
Lộ Tri Nghi ngớ người, cô không ngờ rằng Trình Tố lại có một cuộc đời như vậy.
Cô hơi bất ngờ, lại không biết phải an ủi thế nào nên chỉ biết vội vã xin lỗi: “Em không biết chuyện này… Em thật sự xin lỗi, em vô ý quá!”
Giọng điệu của Trình Tố vẫn rất thản nhiên: “Không sao đâu.”
Từ khi có ký ức đến giờ, anh vẫn không biết mình sinh vào ngày tháng năm nào, điều duy nhất anh biết được từ viện trưởng là khi một cô nào đó đưa anh đến trại trẻ thì anh đã ba tuổi rồi.
Về phần bố mẹ thì anh chẳng có ấn tượng gì cho cam.
Bao năm trôi qua như thế, hai chữ ‘sinh nhật’ cũng trở nên xa lạ với Trình Tố. Có lẽ lúc nhỏ anh đã từng hâm mộ những đứa trẻ khác, nhưng dần dà, khi lớn lên rồi, người lãnh đạm như anh không còn quan tâm đến mấy cái hình thức này nữa.
Ngoại lệ ngày hôm nay cũng là vì đối phương là Lộ Tri Nghi.
Trình Tố xem mọi chuyện như gió thoảng mây bay khiến Lộ Tri Nghi thấy hơi khó chịu, cô muốn làm gì đó cho anh. Cô vô tình nhìn thoáng qua ngọn nến vừa được thổi tắt, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng bèn nhanh chóng rút số 8 ra.
Sau đó thắp ngọn nến số 1 lên một lần nữa.
“Thế hôm nay là sinh nhật anh luôn được không?”
Trình Tố ngạc nhiên: “Gì cơ?”
Lộ Tri Nghi cầm bánh kem lên, để ngọn nến đối diện với Trình Tố: “Sau này, sinh nhật của em cũng là sinh nhật của anh, chúng ta cùng nhau đón sinh nhật nhé?”
Trình Tố: “…”
“Cô gái này là em, cầu vồng kia là anh, hôm nay chúng ta đều đón sinh nhật!”
Giống như được vận mệnh an bài vậy.
Trình Tố thừa nhận rằng lời nói của Lộ Tri Nghi đã chạm đến chỗ mềm yếu nhất nơi cõi lòng anh.
Sống 22 năm trời, đây là lần đầu tiên có người muốn tổ chức sinh nhật cho anh.
Dùng sinh nhật của cô để cho anh “cuộc sống” mới.
Ngọn nến lập lòe phản chiếu lên gương mặt trong sáng của Lộ Tri Nghi, Trình Tố cụp mắt, nhìn cây nến số 1 mà cô thắp lên cho mình.
Sau khi che giấu hết sự xúc động, anh khẽ trả lời: “Được.”
Lộ Tri Nghi mừng vui, hớn hở cất lời chúc mừng: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Trình Tố cũng đáp lại: “Chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Trong màn đêm yên ắng, hai người quây quần bên chiếc bánh kem nhỏ, trở thành chỗ dựa cho nhau.
Sau khi cùng thổi nến, Trình Tố cất bánh kem vào tủ lạnh rồi dặn dò Lộ Tri Nghi mau chóng nghỉ ngơi, ngày mai hẵng ăn.
“Ngoan ngoãn đi ngủ đi nhé, hôm nay tôi vẫn còn quà cho em.” Trước khi đi, anh nói thêm như vậy.
Lộ Tri Nghi đoán là anh đang nói đến buổi biểu diễn piano trên trường.
Hóa ra anh dùng chuyện này để làm quà sinh nhật cho cô.
Lộ Tri Nghi mím môi nhưng không thể giấu nổi nỗi vui mừng: “Em biết rồi!”
Sau khi Trình Tố rời đi, Lộ Tri Nghi nhớ lại cảnh hai người cùng nhau thổi nến, cô thầm nghĩ rằng ông trời không hề keo kiệt với cô.
Người khác bước sang tuổi 18 sẽ có lễ trưởng thành long trọng, có bố mẹ kề bên để chúc mừng con họ trưởng thành.
Song Lộ Tri Nghi biết mình không có, mẹ không ở bên cạnh, bố lại phải chăm sóc người mẹ kế đang mang thai.
Bản thân cô chưa từng mong chờ cảnh tượng xa vời như vậy.
Vậy nên cô cũng không kỳ vọng vào ngày sinh nhật này, càng chưa bao giờ đề cập với người khác.
Lộ Tri Nghi không biết Trình Tố biết chuyện này từ khi nào, nhưng dù sao sinh nhật 18 tuổi của cô không còn chút tiếc nuối nào vì có anh.
Và trong những năm tháng sau này, cô cũng hy vọng mình có thể ở bên anh.
…
Ngày đầu tiên năm Lộ Tri Nghi 18 tuổi, thời tiết vô cùng đẹp.
Gió thổi nhè nhẹ, mặt trời chiếu rọi từng tia nắng xuống đất, cả thế giới đều bừng sáng hệt như tâm trạng của cô lúc này.
Không biết có phải do ấn tượng tốt sẵn có hay không mà lúc tạm biệt Trình Tố ở cổng trường, Lộ Tri Nghi thấy hôm nay anh cực kỳ đẹp trai.
Rõ ràng là vẫn ăn bận như thường ngày, thế mà cô đã tưởng tượng ra hình ảnh dịu dàng của anh khi ngồi bên cây đàn piano.
Lộ Tri Nghi sợ mình không kiềm được mà lỡ nói ra bèn vẫy tay tạm biệt Trình Tố rồi chạy vào trường.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi Đại học, sau bữa tiệc tốt nghiệp tối nay thì toàn thể học sinh khối 12 đều được nghỉ. Thời gian còn lại sẽ dùng để làm quen với địa điểm thi và đường đi.
Buổi biểu diễn tốt nghiệp bắt đầu vào lúc 2 giờ chiều.
Cả buổi sáng, không có học sinh nào có tâm trạng đọc sách mà chỉ ngồi túm năm tụm ba lại để trò chuyện, chụp hình hoặc là tám về chương trình biểu diễn chiều nay.
Lộ Tri Nghi chưa bao giờ thấy thời gian trôi chậm thế này, chờ mãi cuối cùng cũng đến giờ trưa, sau khi ăn uống tại canteen xong thì Sở Nghiên và một vài bạn khác đã đến hội trường chiếm chỗ xong xuôi. Lộ Tri Nghi rảo bước trên đường, thỉnh thoảng đưa mắt ngắm khung cảnh xung quanh.
Bình thường không thấy gì đặc biệt, hôm nay ngắm lại tự nhiên cảm nhận được cảm giác ấm áp như khi họ ở chung với nhau.
Có phải anh cũng vừa đi ngang qua đây không?
Anh đến chưa? Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Cô đang nghĩ vẩn vơ bỗng điện thoại rung lên.
Lộ Tri Nghi mở điện thoại ra mới biết là tin nhắn của mẹ cô.
[Chúc bé cưng sinh nhật vui vẻ!]
Kèm theo đó là một khoản tiền khá lớn.
Lộ Tri Nghi chưa kịp trả lời thì Lộ Hoằng đã gọi tới, ông cũng gửi lời chúc mừng sinh nhật đến cô.
Lúc này đây, đôi vợ chồng cũ này bỗng trở nên vô cùng ăn ý.
Lộ Hoằng bảo: “Giáo viên nói hôm nay bọn con xem biểu diễn xong sẽ được nghỉ, để tối nay bố bảo tài xế đón con về, ngày mai đến làm quen với trường thi.”
Dù cô không muốn lắm nhưng trường học đóng cửa nghỉ lễ, cô không còn lý do gì để ở lại 903 cả.
Huống chi ngày mai cô còn phải đi làm quen với địa điểm thi.
Lộ Tri Nghi đành phải đồng ý: “Dạ!”
Ít nhất trước khi về nhà, cô đã cùng đón sinh nhật với Trình Tố rồi, thậm chí lát nữa còn được xem anh biểu diễn, coi như là một kiểu đền bù.
Giờ đã đến gần chiều, Lộ Tri Nghi không dám nấn ná thêm nữa, cô cất điện thoại rồi đi vào hội trường.
Rất nhiều bạn học sinh đã đến hội trường trước, đâu đâu cũng là người, Lộ Tri Nghi cực khổ lắm mới chen chân vào được thì phát hiện hàng ghế đầu đã bị chiếm hết rồi.
Trong lúc cô cố tìm chỗ ngồi gần nhất, Lương Triển Triển bất chợt xuất hiện: “Chị Tri Nghi, bên em còn ghế trống nè! Chị mau qua đây!”
Lương Triển Triển đeo cài tóc phát sáng, ngồi ở hàng ghế thứ hai vẫy tay với Lộ Tri Nghi.
Lộ Tri Nghi nhanh chóng chạy qua rồi ngồi xuống: “Em tới thật à, hôm nay không có tiết học sao?”
“Dù có tiết em cũng tới!” Lương Triển Triển thản nhiên đáp: “Chị Triển Triển đây đã muốn làm gì thì sao phải bận tâm đến việc học chứ!”
Lộ Tri Nghi không nhịn cười được, thấy trong tay cô ấy còn dư cây lightstick bèn hỏi: “Có thể cho chị cái này không?”
Lương Triển Triển chớp mắt: “Sao thế, chị cũng thích thầy Thành ạ?”
Lộ Tri Nghi ngượng ngùng cụp mắt, song cô thấy dù sao sắp tốt nghiệp rồi nên không cần phải giấu nữa.
Vậy nên cô gật đầu: “Ừ.”
“Má ôi!” Lương Triển Triển lập tức đưa cây lightstick cho cô: “Hóa ra là người cùng chí hướng!”
Dừng lại một chút, Lương Triển Triển ngắm nghía gương mặt đỏ ửng của Lộ Tri Nghi, dường như cô ấy nhận ra điều gì đó, bèn cảm thán: “Mà sao em thấy kiểu thích của tụi mình không giống nhau lắm nhỉ!”
Lộ Tri Nghi: “…”
Lộ Tri Nghi lấy lightstick đánh nhẹ vào người Lương Triển Triển: “Con nít con nôi đừng có nói xàm!”
Lương Triển Triển bĩu môi, không phục: “Con nít gì chứ, em chỉ nhỏ hơn chị có một lớp thôi!”
Lộ Tri Nghi im lặng không tiếp lời, các bạn xung quanh đều đang nói chuyện rôm rả, đùa giỡn liên hồi. Cô ngồi giữa những tiếng ồn này chợt nảy ra một suy nghĩ.
Cô lấy điện thoại ra, âm thầm gửi tin nhắn cho Trình Tố.
[Anh đang làm gì vậy?]
Trình Tố nhanh chóng phản hồi lại: [Tôi đang có chút việc bên ngoài, sao thế?]
Lộ Tri Nghi cười thầm.
Sao mà ở ngoài được, lại còn định lừa cô để lát nữa bất ngờ xuất hiện sao?
Lộ Tri Nghi khẽ mím môi, sợ sẽ quấy rầy anh nên cô không trả lời lại nữa.
Ngồi một lúc lâu, buổi biểu diễn tốt nghiệp chính thức bắt đầu.
Chương trình tối nay bao gồm ca hát, nhảy múa và một vài tiết mục khác. Các tiết mục lần lượt được trình diễn, Lộ Tri Nghi xem một cách không tập trung, cô nghe Lương Triển Triển nói tiết mục của thầy Thành đứng thứ 18, từ nãy đến giờ cô vẫn luôn đếm ngược.
Cuối cùng thì màn biểu diễn thứ 17 cũng kết thúc.
MC bước lên sân khấu giới thiệu tiết mục kế tiếp…
“Chúng ta cùng cho thầy Thành của khối 11 một tràng pháo tay để thầy ấy mang đến cho chúng ta bản nhạc “Memoryβ” ấm áp nào! Thầy Thành mong mỗi học sinh lớp 12 có thể giữ vững và phát huy thực lực của mình, mở đầu thuận lợi, bảng vàng đề tên!”
Học sinh trong hội trường vỗ tay nồng nhiệt, Lương Triển Triển ngồi bên cạnh tích cực vẫy lightstick.
Lộ Tri Nghi vốn tưởng rằng Trình Tố sẽ đàn bài cô muốn nghe, nhưng ngẫm lại thì không có khả năng lắm, dù sao đây cũng là màn biểu diễn cho trường, chắc chắn sẽ phải chọn bài đàn phù hợp với hoàn cảnh.
Cô hít sâu một hơi rồi ngồi thẳng lưng.
Cô đợi lâu vậy rồi, thời khắc mong chờ đã đến.
Một vài học sinh đang đẩy đàn piano ra giữa sân khấu, nhịp tim của Lộ Tri Nghi bắt đầu nhanh hơn, đập thình thịch trong lồng nguc.
Tự nhiên cô lại căng thẳng, cảm giác như mình chưa chuẩn bị sẵn sàng, không biết lát nữa phải đáp lại niềm vui bất ngờ mà anh dành cho cô thế nào.
Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, Lộ Tri Nghi vừa định tìm khăn lau thì nghe thấy có người gọi cô.
Là lão Trương chủ nhiệm.
“Tri Nghi, lại đây!”
Lão Trương đứng bên rìa hội trường, cầm một bó hoa trong tay, đang vẫy tay với cô.
Lộ Tri Nghi khom lưng chạy sang: “Sao vậy thầy Trương?”
Lão Trương dúi bó hoa vào tay cô: “Lát nữa thầy Thành biểu diễn xong, em đại diện khối 12 tặng hoa cho thầy ấy nhé.”
Lộ Tri Nghi: “Dạ?”
Cô chưa kịp hoàn hồn thì tiếng hét chói tai lại vang lên trong hội trường.
Lộ Tri Nghi quay đầu lại, lờ mờ nhìn thấy bóng người dong dỏng ngồi trước cây đàn.
Cô đứng bên hông nên không thấy rõ lắm, cô hồi hộp hỏi lại thầy Trương: “Em tặng ạ?”
Lão Trương liên tục đẩy cô lên cầu thang bên trái: “Mau đi lên đi, lát nữa đàn xong em đi ra từ bên cánh gà, tặng cho thầy ấy.”
Lộ Tri Nghi: “…”
Vì sự sắp xếp này mà Lộ Tri Nghi chỉ có thể đứng sau bức màn trên sân khấu, không thể nhìn rõ mặt Trình Tố.
Ban nãy cũng chỉ lờ mờ thấy bóng dáng anh mặc sơ-mi trắng thôi.
Giai điệu piano phát ra từ loa như tơ lụa, như bức họa của dòng chảy, bình yên êm ái rót vào tai.
Lộ Tri Nghi dần bình tĩnh, đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe.
Tuy không thể ngồi bên dưới ngắm anh nhưng sự sắp đặt này có tính là bất ngờ ngược không nhỉ?
Chắc chắn anh sẽ không ngờ cô sẽ tặng hoa cho anh!
Lộ Tri Nghi đang lắng nghe bỗng cúi đầu mỉm cười, ngửi thử bó hoa trên tay, đúng là rất thơm!
Cô vuốt tóc, nghe tiếng đàn chầm chậm, trái tim đang nhảy tưng bừng của cô cũng dần dịu xuống.
Cô sắp được gặp anh rồi!
Không biết bao lâu trôi qua, tiếng hò reo, vỗ tay lại bùng nổ dưới khán đài, Lộ Tri Nghi biết tiết mục đã kết thúc.
Cô hít một hơi thật sâu, vén màn và bước ra sân khấu.
Người đàn ông ấy còn đang ngồi trên ghế, quay lưng về phía cô.
Hôm nay anh vẫn mặc sơ-mi trắng, Lộ Tri Nghi không dám ngẩng đầu lên nhìn nhiều, sợ rằng lòng nhiệt thành sẽ hóa thành tình cảm dịu dàng nhất. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng đưa bó hoa cho anh.
“Thầy Thành ơi, chúng em cảm ơn tiết mục của thầy.”
Người đàn ông ngồi trên ghế quay người lại, mỉm cười nhận lấy bó hoa: “Cảm ơn em!”
Bốn mắt nhìn nhau, nụ cười của Lộ Tri Nghi vẫn đọng lại trên môi.
Thời gian như bị đóng băng tại khoảnh khắc này.
***