Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 72



Bàn tay đang lật tài liệu của Diêm Quan Thương sững lại.

Tô Chiết yên lặng liếc mắt nhìn sang chỗ Diêm Đông Lâm.

Hạ táng hộ quân bạn.

Nghe cuộc trò chuyện của hai người, Tô Chiết cũng đoán được đại khái đối phương đang dò tìm tung tích của mình qua chỗ Diêm Đông Lâm. Nhưng người đàn ông chưa từng trông thấy chính mình, Tô Chiết đứng ở đó không có một tẹo chột dạ, mà Diêm Đông Lâm cũng không hề có ý định khai anh ra.

Diêm Quan Thương hít sâu một hơi, hình như đang cố nhẫn nại. Hắn bỏ qua câu trả lời của Diêm Đông Lâm, cố gắng hết sức giữ cho mình bình tĩnh không nóng giận: “Trước đây mày gặp cậu ấy rồi nhỉ”.

Trong khoảng thời gian hai mắt hắn bắt đầu nhìn được, Diêm Đông Lâm đã từng tới nhà hắn một lần. Lần đó hắn nhớ rõ, cậu hộ lý nhỏ không hề xin nghỉ, ở trong nhà, chắc chắn Diêm Đông Lâm biết được dáng vẻ của cậu ấy.

Diêm Đông Lâm lập tức giật mình thon thót, lặng lẽ meo meo quay đầu ngó qua Tô Chiết, ý hỏi em có thể nói không?

Chính chủ còn đang ở đây đấy.

Diêm Đông Lâm miễn cưỡng tươi cười: “Anh, sao anh biết hay vậy?”

Diêm Quan Thương: “Mắt mày mọc ra trên người anh đấy.”

Diêm Đông Lâm rụt cổ: “… từng thấy rồi ạ”.

Diêm Quan Thương tiếp tục: “Cậu ấy trông như thế nào?”

Diêm Đông Lâm không cần nghĩ ngợi: “Hình người dáng người ạ”.

Tô Chiết:…

Diêm Quan Thương:…

Người đàn ông ném một cái bút một trang giấy cho Diêm Đông Lâm: “Vẽ đi”.

Diêm Đông Lâm xắn tay áo lên, múa may một hồi. Cái chuyện vẽ tranh này cậu rành lắm, hồi đi nhà trẻ còn được giải thưởng đó nha.

Diêm Quan Thương vung tay vất tài liệu lên mặt bàn: “Tiệc rượu tối nay đẩy sang ngày khác.”

Tô Chiết tiến lên cầm tài liệu: “Vâng, thưa sếp”.

Lúc rời đi anh còn thuận mắt nhìn xuống tác phẩm của Diêm Đông Lâm, phát hiện mình không hiểu nổi nghệ thuật của cậu chàng.

Diêm Quan Thương: “Ra ngoài đi”.

Tô Chiết và Ngụy Mẫn chuẩn bị cùng ra khỏi phòng.

Diêm Đông Lâm để bút xuống, đưa bức họa tới trước mặt Diêm Quan Thương, phấn khởi nói: “Anh ơi, em vẽ xong rồi”.

“Chờ một chút”.

Tô Chiết và Ngụy Mẫn xoay người, còn tưởng đối phương có lời muốn căn dặn thêm, “Sếp Diêm, còn chuyện gì thế ạ?”

Diêm Quan Thương đen mặt cầm bức chân dung Diêm Đông Lâm vẽ, một người diêm thần thái sáng láng, bất khuất đứng giữa cả trang giấy to. Hắn hít sâu một hơi, “Đưa nó ra ngoài cùng”.

Diêm Đông Lâm nhìn anh trai mình, giọng điệu tức giận bất bình, giống như gặp phải chuyện bất công: “Tại sao ạ?!”

Tô Chiết yên lặng liếc cậu một cái, không ngờ cậu chàng lại có can đảm hỏi ra miệng.

Diêm Đông Lâm cố gắng giãy giụa thêm lần cuối: “Anh, em nói người đấy có dáng vẻ như thế này thật, anh có dám tin không?”

Diêm Quan Thương:…

Diêm Đông Lâm: “Phong cách vẽ của em theo trường phái trừu tượng đó”.

Diêm Quan Thương:…

Năm giây sau Diêm Đông Lâm ôm đầu lăn ra khỏi phòng làm việc.

Bắt gặp ánh mắt thương hại của Tô Chiết, Diêm Đông Lâm vội vã đứng thẳng lên: “Chuyện đó… anh trai em lúc nào cũng như vậy đấy”.

Tô Chiết nhìn cậu không nói gì.

Trong lòng Diêm Đông Lâm thầm than hỏng bét, đây có phải cậu đang nói xấu anh trai không? Mẹ cậu đã dặn dò, đối tượng tình kiếp của anh trai chín mươi phần trăm là trợ lý Tô, hai người họ sau này có khi sẽ ở cạnh nhau đấy. Thế mà vừa rồi cậu lại nói xấu anh trai mình tính tình kém cỏi ngay trước mặt người ta.

Đại sư đã bảo nhân duyên trong đời anh trai rất mỏng manh, cố mãi mới moi được từ trong tay Nguyệt Lão một sợi chỉ, nếu bỏ lỡ, anh ấy sẽ góa bụa cả đời.

Diêm Đông Lâm vội vã ho khan một tiếng, muốn cứu vãn hình tượng anh trai trong lòng trợ lý Tô: “Ấy, anh trai em cũng chỉ thỉnh thoảng mới như vậy thôi, trước giờ anh ấy đối xử với em tốt lắm”.

Tô Chiết tỏ ý đã hiểu: “Tôi biết”.

Diêm Đông Lâm hơi bất ngờ: “Anh biết ạ?”

Tô Chiết: “Bằng không thì cậu đã chẳng sống được lớn đến chừng này”.

Diêm Đông Lâm:…

Là do anh trai cậu nhân từ.

Diêm Đông Lâm chưa từ bỏ ý định, nếu anh trai không trải qua được kiếp nạn của cuộc đời nói không chừng ngày nào đó lại không thể tới công ty làm việc được. Trước khi Tô Chiết về với vị trí công việc của mình, cậu tóm chặt lấy anh: “Trợ… trợ lý Tô”.

Tô Chiết quay đầu nhìn cậu: “Sao vậy?”

Diêm Đông Lâm: “Thật ra anh trai em có nhiều ưu điểm lắm đấy ạ”.

Tô Chiết nghe xong, nét mặt khó tránh khỏi bất ngờ. Cậu nhóc ơi, cậu dám nói đấy, lời như vậy đến mẹ cậu cũng không nói ra miệng được đâu.

“Ví dụ”.

Diêm Đông Lâm: “Dạ?”

Tô Chiết lặp lại lần nữa: “Ví dụ?”

Diêm Đông Lâm li3m li3m môi, nói không ra lời, cậu ấp a ấp úng đáp: “Ví dụ… ví dụ như…”

Tô Chiết vỗ vỗ vai cậu: “Vấn đề này rất khó, cậu cứ nghĩ kỹ đi rồi lại đến tìm tôi nhé”.

Diêm Đông Lâm không ngờ đối phương lại quan tâm mình đến vậy: “Vâng ạ”.

Nói xong, cậu nhìn theo bóng lưng Tô Chiết rời đi, xem ra trợ lý Tô cũng muốn biết ưu điểm của anh trai mình.

Cậu tự tin cười cười, cậu nói rồi mà, cái nhà này không có cậu không được.

Chiều tối, Diêm Quan Thương đã đẩy tiệc rượu sang ngày khác, tầng hai mươi hai tan tầm đúng giờ, mỗi người một hướng đường ai nấy chạy.

Diêm Quan Thương không trở về, hắn gọi điện thoại hỏi thăm tình huống Golden ở trong nhà ngày hôm nay, nghe được con cún điên cuồng đùa nghịch cả một ngày, lo lắng trong lòng cũng theo đó tan biến.

Hắn yêu cầu người lái xe đưa hắn đến một câu lạc bộ tư nhân.

Tin tức Diêm Quan Thương quay về vị trí sáng sớm nay đã truyền ra khắp giới, trong lúc nhất thời tất cả các suy đoán và tưởng tượng của rất nhiều người đã biến thành mây khói.

Nhân viên tiếp đón mở cửa cho Diêm Quan Thương, người đàn ông cất bước vào trong.

Giám đốc câu lạc bộ mới xuống khỏi thang máy, định lấy rượu lên tầng cho vài vị tổng giám đốc khác, vừa trông thấy Diêm Quan Thương, bước chân lập tức lảo đảo.

Anh ta nói với nhân viên phục vụ ở một bên: “Lấy rượu mang lên trên đi”.

Nhân viên phục vụ khó xử: “Không phải anh đang nói chuyện hợp tác với vị tổng giám đốc ở trên đấy ạ?”

Giám đốc nhìn Diêm Quan Thương, chuyện khác có quan trọng thế nào cũng phải hầu hạ tốt vị này trước. Anh ta mở miệng nói với nhân viên phục vụ: “Cậu không biết cân nhắc lợi hại sao, cậu có biết người vừa đến là người nào không? Trên kia chẳng qua chỉ là một bữa tiệc rượu bàn chuyện hợp tác, câu lạc bộ chúng ta chỉ là một sản nghiệp nhỏ của cậu Chu, có hợp tác được hay không chẳng qua cũng chỉ là một chút màu mỡ đối với cậu ấy”.

Loại hình hợp tác bình thường này bên trên không nhìn vào trong mắt, giám đốc cũng chỉ định kiếm chác chút lợi ích nhỏ từ bên đó mà thôi. Cho nên nói chuyện vui vẻ thì có thể, còn quá coi trọng thì lại không nhất định phải cần.

Nhân viên phục vụ hiểu rõ, lấy rượu mang lên tầng.

Thấy người đi, giám đốc vội vàng đeo mặt nạ tươi cười đón chào Diêm Quan Thương: “Sếp Diêm, đã lâu không thấy ngài đến”.

Anh ta thông minh nhanh trí không nhắc đến chuyện mắt của Diêm Quan Thương. Trước đó đối phương xảy ra chuyện, lời đồn sau lại càng đáng sợ hơn lời đồn trước, có người còn bảo Diêm Quan Thương đã bị ép nhượng quyền rơi khỏi ngai vàng.

Nhưng những chuyện như thế ai có thể biết trước được đâu, bạn nhìn thấy người ta nhà cao sụp đổ, nhưng cũng không đảm bảo được đối phương thất thế rồi lại có ngày quay đầu trở về.

Vị sếp tổng họ Diêm tính tình không tốt, nói chuyện phải cố gắng cẩn thận, cẩn thận thuyền bền chắc vạn năm, lỡ đâu ngày nào đó có thể làm cho người ta vui vẻ, chẳng phải chính mình sẽ có thể đi lên như diều gặp gió à.

Giám đốc nở nụ cười chuyên nghiệp: “Sếp Diêm, vẫn như mọi khi ạ?”

Diêm Quan Thương: “Sếp Chu của các cậu đâu?”

“Sếp Diêm tới không khéo rồi, trưa nay sếp Chu của chúng tôi vừa mới đi”.

Diêm Quan Thương không nói gì, đi vào phòng riêng.

Giám đốc rất thức thời, gọi điện thoại cho Chu Trạch Tường. Chu Trạch Tường vốn định tối nay tới nhà Diêm Quan Thương, nghe tin Diêm Quan Thương tới bên mình trước, cậu ta thay đổi lộ trình lái xe đến câu lạc bộ.

Tận trưa nay cậu ta mới nghe được chuyện hai mắt Diêm Quan Thương đã khỏi từ chỗ của Khoảnh Dao, tâm trạng có thể nói vừa sợ vừa mừng. Cậu ta không ngờ mới nói tốt một cái người đã khỏi ngay, mà nói thế nào Diêm Quan Thương cũng mất tích cả nửa năm nay trong giới kinh doanh rồi, yên tĩnh đến mức khiến người khác còn cho rằng bầu trời nhà họ Diêm đã đổi chủ.

Sau khi đi vào phòng riêng nhìn thấy Diêm Quan Thương một mình ngồi nơi đó, lại thấy chai rượu sắp rót cạn, “Mắt mày mới khỏe, có thể uống nhiều như vậy sao?”

Ngón tay thon dài của Diêm Quan Thương cầm ly rượu, liếc cậu ta: “Vẫn ổn”.

Chu Trạch Tường cầm bình rượu sang, rót cho mình một ly.

Diêm Quan Thương: “Hoắc Nhị thế nào rồi?”

Chu Trạch Tường: “Đừng nói nữa, vẫn còn ngốc”.

Nói xong cậu ta thở dài một hơi: “Đúng là thế sự khó lường, nhớ ngày trước hai người bọn mày còn so xem thằng nào chó nhất”.

Diêm Quan Thương:…

Diêm Quan Thương uống cạn ly rượu trong tay: “Hỏi mày chút chuyện”.

Chu Trạch Tường bất ngờ: “Mày mà có lúc cũng phải hỏi tao ấy hở?”

Diêm Quan Thương: “Cậu hộ lý mày gặp ở bệnh viện hồi đó dáng dấp trông thế nào?”

Lần trước hai người ngộ độc thức ăn, cậu hộ lý đến bệnh viện chăm sóc, Chu Trạch Tường ở ngay giường bên cạnh.

Bởi vì đối phương bỏ đi, Diêm Quan Thương nhớ lại những người đã từng gặp cậu hộ lý, cũng từng hỏi qua người giúp việc trong nhà, nhưng lạ thay, không một ai miêu tả được rõ ràng tướng mạo của cậu ấy.

Chu Trạch Tường khó hiểu: “Dáng dấp gì?”

Diêm Quan Thương: “Mặt”.

Chu Trạch Tường nhớ lại sự kiện ngộ độc lần đó, một lần nữa nhặt về ký ức mất mặt.

Sắc mặt cậu ta xấu hổ: “Không thấy rõ”.

Diêm Quan Thương nhíu mày: “Không thấy rõ?”

Chu Trạch Tường: “Không phải chính mày không cho phép tao nhìn đó sao?”

Đem người vội vàng giấu kỹ, giống như tâm can bảo bối sợ bị người nào cướp được.

Cậu ta chỉ nhớ rõ đối phương đeo khẩu trang và kính râm, phần trên mặc áo khoác bình thường, bên dưới là quần ngủ con vịt vàng nền xanh, đang định nhìn kỹ hơn thì thằng bạn lại kéo rèm.

Hai mắt cậu ta không có năng lực nhìn xuyên tường vượt đất, sao biết người ta dáng dấp thế nào.

Chu Trạch Tường ngắm sắc mặt thằng bạn, thử dò hỏi: “Sao vậy?”

Diêm Quan Thương xụ mặt không nói gì.

Chu Trạch Tường tò mò: “Mày không nói tao giúp mày thế nào được”.

Giọng điệu Diêm Quan Thương cứng đờ: “Người bỏ trốn rồi”.

Chu Trạch Tường tưởng rằng tai mình bị hỏng: “Cái gì cơ?”

Diêm Quan Thương cắn răng: “Người bỏ trốn rồi”.

Phòng bao yên lặng trong nháy mắt, dường như một cây kim rơi xuống sàn lúc này cũng có thể nghe thấy tiếng vang.

Chu Trạch Tường hoảng loạn đứng dậy: “Tao ra ngoài một lát”.

Diêm Quan Thương: “Đi đâu?”

Chu Trạch Tường: “Mày đừng hỏi tao thì hơn, mày hỏi nữa tao sẽ không nín được”.

Diêm Quan Thương:?

Chu Trạch Tường: “Tao không muốn cười thẳng vào mặt mày”.

Diêm Quan Thương:…

Ông trời đã mở mắt, thằng chó này cũng có ngày hôm nay.

Chu Trạch Tường đi ra cửa cười đến điên cuồng, sau khi tỉnh táo lại cậu ta mới quay về phòng: “Sao người lại trốn được?”

Diêm Quan Thương: “Không biết.”

Nể tình nghĩa anh em nhiều năm: “Được rồi, ngày mai tao nhờ người tìm giúp mày”.

“Cậu hộ lý nhà mày tên gì?”

“Đặc Luân Tô.”

“…” Chu Trạch Tường: “Tao hỏi tên thật ấy.”

Diêm Quan Thương quay đầu nhìn cậu ta: “Không phải tên thật?”

Chu Trạch Tường há hốc miệng nhìn hắn: “Mày tin đó là tên thật?”

Diêm Quan Thương không nói gì nhưng cái biểu cảm như bị chó cắn kia của hắn đã thể hiện rõ.

Chu Trạch Tường lại không nhịn được.

Diêm Quan Thương: “… Muốn cười thì cứ cười”.

“Ha ha ha ha ha ha, không phải chứ, tuyệt con mẹ nó vời, Diêm Quan Thương ơi, mày bị làm sao vậy, để cho một cậu hộ lý nhỏ lừa mày xoay vòng vòng”.

Diêm Quan Thương lạnh lùng: “Cậu ấy không lừa tao”.

Chu Trạch Tường: “Thế thì đó là gì?”

Diêm Quan Thương: “Cậu ấy có lý do riêng”.

Chu Trạch Tường nhìn ra: “Nói tóm lại mày đã bị lừa gạt, nhưng vẫn còn cố tìm lý do hộ người ta, không giống mày chút nào”.

Diêm Quan Thương vẫn nhắc lại lần nữa: “Cậu ấy có bí mật khó nói”.

“Bí mật khó nói gì?”

Diêm Quan Thương: “Có thể nói ra thì đã không gọi là bí mật”.

Chu Trạch Tường:… Rồi, mày cứ che chở cho người ta tiếp đi.

Đây là lần đầu tiên Chu Trạch Tường thấy một người lừa gạt Diêm Quan Thương, sau khi lừa xong còn thành công chạy trốn.

Li3m máu trên mũi đao, xem ra bản lĩnh không nhỏ.

Lúc trước cậu ta vốn cho rằng Diêm Quan Thương chơi đùa với cậu hộ lý nhỏ, chơi một khoảng thời gian cho đỡ buồn, ai ngờ Diêm Quan Thương lại thật lòng.

Nhưng hắn đã che chở người ta như vậy, cậu ta còn có thể nói điều gì. Bình thường công việc của Diêm Quan Thương rất nhiều, cho dù có lòng thì cũng không đủ thời gian tìm người được, “Tao cố gắng tìm giúp mày xem sao”.

Một nơi khác, sau khi tan làm Tô Chiết đến siêu thị lớn mua vài món đồ chuẩn bị sang thăm Tiểu Điềm Điềm, lúc đi ngang qua một buồng điện thoại công cộng, anh bỗng dừng chân.

Anh xách đồ đứng im tại chỗ hồi lâu, sau đó cất bước đi vào.

Có lẽ cậu hộ lý nhỏ nên ra mặt nói gì đó, biết đâu sẽ cắt ngang được suy nghĩ muốn tìm người của Diêm Quan Thương.

Anh quen thuộc nhấn lên bàn phím số điện thoại của Diêm Quan Thương.

Điện thoại vang lên một hồi không ai nhận, Tô Chiết kiên trì gọi cuộc thứ hai.

Một tiếng vang mơ hồ truyền sang, đối phương đã nhận điện thoại.

“Cậu chủ, là tôi”.

Diêm Quan Thương đang ngồi trong phòng riêng giữa câu lạc bộ tư nhân, sống lưng rộng lớn nháy mắt căng thẳng. Âm thanh quen thuộc này nửa tháng nay quanh quẩn vô số lần trong đầu của hắn, hắn kéo điện thoại ra xa xem số điện thoại của người gọi đến, thấy dãy số hiển thị là 8 con số, sắc mặt hắn trở nên nặng nề.

Đây không phải số điện thoại di động của chính chủ.

“Cậu đang ở đâu?”

Tô Chiết bóp giọng: “Nghe nói hai mắt ngài đã hoàn toàn bình phục, lúc trước chưa thể nói lời tạm biệt tử tế với ngài”.

Giọng nói Diêm Quan Thương có chút bực bội, hắn vội vã hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

Tô Chiết: “Cậu chủ, ngài đừng tìm tôi nữa”.

Diêm Quan Thương không muốn nghe những thứ này, nói sang chuyện khác: “Tại sao cậu lại bỏ đi?”

Tô Chiết trả lời rất vững vàng: “Bởi vì Dora ưa thích mạo hiểm”. *


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.