Diêm Quan Thương:…
Nghe thấy cái tên quen thuộc trong miệng đối phương: “Dora?”
Sắc mặt Tô Chiết cứng lại, nhanh chóng tìm cớ: “Là một nhân vật gần đây tôi rất thích”.
Nói xong, anh muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc trò chuyện: “Nếu không còn chuyện gì, tôi xin phép cúp máy trước”.
Diêm Quan Thương: “Đừng cúp máy vội”.
Tô Chiết khó hiểu: “Tại sao?”
Diêm Quan Thương vươn tay bóp trán, giọng điệu sâu xa: “Bởi vì tôi còn chuyện”.
Tô Chiết:…
Ồ.
Anh cầm điện thoại công cộng, nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn kịp sang chỗ Tiểu Điềm Điềm ăn tối.
Ráng chiều nơi chân trời tựa như ngọn lửa, sau khi lập thu thỉnh thoảng lại có chiếc lá vàng từ trên cây rụng xuống, lẻ loi rải rác trên mặt đường, cuối cùng bị công nhân vệ sinh môi trường quét dồn thành những đống nhỏ.
Ánh mắt Tô Chiết xuyên qua cửa kính thủy tinh của buồng điện thoại, dừng lại trên chiếc cây gần anh nhất. Những cái cây khác quanh đây đã trọc quá nửa, chỉ còn lại mình gốc cây này cành lá um tùm. Mặc dù không được tươi tốt dạt dào xanh biếc như ngày xuân ngày hạ, lá cây đã úa vàng, nhưng chỉ liếc qua cũng nhận ra đây là chiếc cây nổi bật nhất.
Không phải gốc cây này không rụng lá, chủ yếu do những người bạn đồng hành của nó đang làm nền, chúng rụng lá quá nhanh.
Tô Chiết khoác áo khoác bên ngoài âu phục, cặp tài liệu và đồ mua cho Tiểu Điềm Điềm đặt ở một góc buồng điện thoại. Anh cầm điện thoại công cộng nghe từng hơi thở nặng nề của người đàn ông đầu bên kia, tựa như đang cố gắng khống chế lửa giận trong lòng. Nếu đặt trên thân một người khác, đối phương dám đùa cợt Diêm Quan Thương đến thế này, hậu quả có thể nghĩ ra, không một ai có kết cục tốt đẹp.
Mà thân phận anh càng đặc biệt hơn, nếu anh thừa nhận, sẽ phải chịu trọng thương gấp hai lần.
Diêm Quan Thương: “Cậu…”
Tô Chiết đã chuẩn bị sẵn sàng để trả lời câu hỏi của hắn, nhưng cũng chỉ chuẩn bị được mấy câu hỏi linh tinh như tại sao rời đi, tại sao không ở lại thôi.
Bên kia hiển nhiên cũng đang bối rối, giống như chính bản thân hắn không biết mình nên nói gì, âm thanh trầm thấp cứng nhắc ngẫm nghĩ cả nửa ngày mới cất giọng: “Gần đây cậu có khỏe không?”
Chu Trạch Tường ngồi bên nhìn Diêm Quan Thương đỏ bừng cả gương mặt:…
Đờ mờ thằng chó mày đỏ mặt cái quái gì vậy?
Chỉ là gọi điện thoại thôi mà, người ta có yêu đương với mày đâu!!!
Mày đỏ mặt cái beep á!!!
Chu Trạch Tường rời mắt, nâng rượu uống vào, lần đầu tiên cảm thấy mất mặt vì có loại anh em như Diêm Quan Thương.
Sau đó lại yên lặng liếc nhìn thằng bạn một cái, gương mặt dáng dấp nó trông đúng chuẩn một thằng playboy, nhưng sự thật thì không phải vậy. Cậu ta còn nhớ đánh giá trước đó của Khoảnh Dao về Diêm Quan Thương – một hoàng hoa đại khuê nam.
Bây giờ suy nghĩ lại, xưng hô như vậy quả thực một châm thấy máu, cực kỳ sâu sắc.
(nhất châm kiến huyết – một châm thấy máu – một lời ngắn gọn trúng chỗ yếu hiểm)
Gương mặt nhìn qua thì rất đa tình, ai ngờ bây giờ lại bị một cậu hộ lý nhỏ đùa giỡn xoay tới xoay lui.
Bàn tay cầm điện thoại công cộng của Tô Chiết sững lại, anh chưa từng nghĩ tới chuyện đối phương sẽ hỏi câu này, trong lúc nhất thời anh nghẹn lời, li3m đôi môi khô nứt, một lúc lâu mới nói: “Bên tôi mọi chuyện đều tốt đẹp”.
“Thật sao?”
Anh hơi dừng lời, sau đó lại kể: “Cũng xảy ra chút chuyện nhỏ”.
“Chuyện gì vậy?”
Hôm nay Diêm Quan Thương ở công ty khiến cho anh cảm thấy hắn và hắn nửa năm qua có sự chênh lệch quá lớn. Tô Chiết mang theo vài phần cố ý kể: “Hôm nay lỡ làm ông chủ tức giận”.
Nói xong lại tự thấy mình lòng dạ hẹp hòi, dù sao cũng do chính anh đã chạm vào ranh giới cuối cùng của Diêm Quan Thương trước, trách nhiệm chuyện đã xảy ra cũng phải tính một nửa vào người anh.
Diêm Quan Thương nhíu mày, tiếng nói trầm hơn không ít: “Hắn mắng cậu?”
Tô Chiết hơi hối hận vì câu vừa rồi, hành động như vừa nãy trong nhận thức của anh quả thực là đã sai mà còn cố cãi lý, anh giải thích: “Không đâu, chỉ nói với tôi vài câu thôi”.
Diêm Quan Thương nghe ra nỗi tủi thân trong giọng nói của cậu hộ lý, lòng khó chịu, cố ép cơn giận xuống: “Cậu cứ coi như gió thoảng bên tai đi”.
Tô Chiết:…
Đây là gì vậy, ngài đang tự phủ định chính mình đấy à?
Diêm Quan Thương thấy đối phương thật lâu không nói thêm câu gì, “Cậu để ý chuyện đó lắm hả?”
Tô Chiết: “Sau khi nghe ngài nói thì tôi không thèm để ý nữa rồi”.
Diêm Quan Thương nghe xong, trên mặt hơi nóng, nhưng vẫn ra vẻ lạnh lùng “À” một tiếng.
Thế nhưng đáy lòng đã hoa nở tưng bừng, cách nói chuyện của cậu hộ lý nhỏ vẫn luôn như vậy.
Ngay lúc Diêm Quan Thương không biết nên tiếp tục mở miệng như thế nào, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại lời nói ban đầu lúc đối phương gọi điện tới.
“Sao cậu biết mắt tôi đã khỏi?”
Trái tim Tô Chiết đập thịch một cái, nhưng cũng may, anh đã kịp phản ứng lại: “Lúc trước bác sĩ gia đình đã nói, hai mắt của ngài sẽ khỏi sau nửa tháng, cho nên tôi đã biết được”.
Dứt lời, Tô Chiết thầm thấp thỏm trong lòng, cũng không biết đối phương có tin hay không, dù sao chuyện đó cũng là do tự anh lén đi hỏi.
Diêm Quan Thương thấy anh nói thế, đáp ừ, sau đó đột nhiên hắn mở miệng: “Vậy sao cậu lại biết tôi đang tìm cậu?”
“Bởi vì…”
Diêm Quan Thương: “Bởi vì?”
Tô Chiết cố gắng: “Tôi và ngài tâm linh tương thông”.
Nét mặt Diêm Quan Thương sững sờ, một tay giơ lên che hàm dưới, hóa ra là như vậy sao?
Chu Trạch Tường ở bên phải miễn cưỡng nghe chuyện:…
Cậu ta lừa mày đó!!!
Nghe tao, cậu ta lừa gạt mày đó! Mày vui mừng cái quái gì vậy?!!!
Trong lúc nhất thời Chu Trạch Tường cảm thấy rượu trong miệng không còn vị. Trong mắt cậu ta, Diêm Quan Thương là con người khôn khéo hơn người, đầu óc thông minh có thủ đoạn, chỉ mỗi tội không biết lịch sự, nhưng thứ này so với năng lực của hắn thì chẳng tính là gì.
Mà bây giờ lại bị một cậu hộ lý nhỏ dỗ dành đến nỗi hướng bắc ở chốn nào cũng không tìm thấy nổi.
Nói ra người khác có khi cũng chẳng tin, nếu không phải Chu Trạch Tường tận mắt nhìn thấy, có lẽ chính cậu ta cũng không tin.
Tuy rằng không thể nói cậu ta từng yêu đương vô số, nhưng cũng từng đi qua muôn vạn bụi hoa, đến một phiến lá cũng chưa từng dính được vào người. Tại sao anh em của cậu ta một thằng hai thằng đều bị chuyện tình cảm kéo mông vậy.
Chu Trạch Tường phức tạp đầy mặt lắc lắc đầu.
Tô Chiết cảm thấy không thể trò chuyện tiếp: “Tôi ở bên này rất tốt, ngài đừng tìm tôi nữa, cũng hi vọng sau này thân thể ngài luôn luôn mạnh khỏe”.
Nói xong, không đợi đối phương nói lời nào, vội vàng cúp điện thoại.
Diêm Quan Thương nhìn nhật ký cuộc gọi, thất vọng buồn bã.
Chu Trạch Tường: “Thế nào, có tìm người nữa không?”
Diêm Quan Thương nhấn tắt màn hình điện thoại: “Sao lại không tìm?”
Chu Trạch Tường: “Mày còn manh mối nào khác?”
Diêm Quan Thương mở miệng: “Cậu ấy biết tôi đang tìm cậu ấy”.
Chu Trạch Tường tựa lưng vào ghế sofa: “Không phải người ta bảo người ta tâm linh tương thông với mày à?”
Diêm Quan Thương quay đầu liếc cậu ta một cái, sắc mặt khó hiểu.
Chu Trạch Tường chớp mắt: “Mày không tin?”
Diêm Quan Thương tựa như đang nhìn thấy một thằng đần: “Mày tin?”
Chu Trạch Tường:…
Khá lắm, kẻ trộm còn kêu trời gọi người tới bắt kẻ trộm cơ đấy.
Chu Trạch Tường đứng dậy, cầm lấy áo khoác ở bên: “Đi nào, ra ngoài ăn cơm trước, tao đói chết rồi”.
Hai người họ chỉ uống rượu nãy giờ, cơm tối chưa ăn, mặc dù trong câu lạc bộ có đồ ăn, nhưng Chu Trạch Tường đã ăn chán, muốn ra ngoài ăn món khác.
Lúc ra ngoài, trong lòng cậu ta nghĩ đến cái gì, tò mò đặt câu hỏi: “Tại sao mày không nói với cậu hộ lý rằng mày thích người ta?”
Sắc mặt Diêm Quan Thương lạnh nhạt: “Cậu ấy nhát gan, tao lo mình làm cậu ấy sợ”.
Chu Trạch Tường:…
Tao nhìn thế nào cũng không ra người ta nhát gan đâu, chạy trốn được ngay trong lòng bàn tay mày, lá gan rất lớn thì có.
Tô Chiết cúp điện thoại, cúi người nhặt đồ trong góc buồng điện thoại, đi qua mấy ngã tư đèn xanh đèn đỏ, cuối cùng tới cửa hàng nhỏ trong con ngõ hẹp.
Ấn xuống chuông cửa, chưa đến mấy giây đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng chân bước vội đến.
Tiểu Điềm Điềm mặc tạp dề màu xám mở cửa: “Đồ đệ tới rồi, vừa lúc cơm cũng chín”.
Tô Chiết vào cửa mang theo một đợt gió lạnh.
Tiểu Điềm Điềm nhìn hai tai anh đã đỏ lên: “Bên ngoài lạnh lắm hả?”
Tô Chiết: “Vẫn ổn”.
Tô Chiết thay giày xong đi vào trong nhà, cởi áo khoác ra treo lên mắc áo cạnh cửa.
“Hôm nay ăn gì?”
Tiểu Điềm Điềm đi vào trong bếp cầm lấy chiếc muôi: “Vịt”.
Tô Chiết:…
Anh biết mà.
Nhưng Tiểu Điềm Điềm quả thật có năng khiếu “làm vịt”, một nồi vịt hầm bị hai người ăn sạch sẽ.
Tiểu Điềm Điềm lại cắt trái cây Tô Chiết mua đến: “Công việc dạo gần đây thế nào?”
Tô Chiết ngửa đầu lười biếng ngồi trên ghế sofa: “Đã trở lại bình thường”.
Tiểu Điềm Điềm nhìn nét mặt anh: “Cứ cảm thấy cậu đã trở nên cẩn thận hơn hồi trước không ít”.
Tô Chiết mở mắt ra nhìn anh ta, Tiểu Điềm Điềm bóc quýt: “Nhưng cũng không phải chuyện gì xấu, có vẻ như nó phù hợp với giá trị con người của cậu hơn”.
Thật ra từ cách ăn mặc của Tô Chiết, Tiểu Điềm Điềm đã đoán được đại khái công việc của Tô Chiết là gì, dù sao khi còn trẻ tuổi anh ta cũng từng tiếp xúc qua một chút.
Vẻ nghiêm túc trên mặt Tô Chiết cùng khí chất của anh không giống một người làm công việc bình thường, trong xã hội này vô vàn công việc, nhưng công việc yêu cầu người làm phải thường xuyên mặc đồ tây đắt đỏ không có mấy nghề.
Tiểu Điềm Điềm có biết một chút về giá cả các loại vật liệu, tuy trong mắt kẻ có tiền không tính là gì, nhưng quần áo Tô Chiết thường xuyên mặc đối với người bình thường không tính là đồ rẻ.
Công việc cần dùng, lúc trước Tô Chiết mua âu phục cũng bị giá cả làm cho hoảng sợ. Lúc lên đại học anh đã được tiếp xúc với chi phí cao nơi thành thị hiện đại này, sau khi vào xã hội lại lần nữa được trải nghiệm. Nhưng tính chất công việc còn ở nơi đó, cho dù âu phục giá cả không nhỏ thì anh cũng phải cắn răng mua lấy vài bộ.
Tiểu Điềm Điềm ném vỏ quýt vào thùng rác, thịt quýt vàng tươi mang theo những sợi gân màu trắng, anh ta tách một múi bỏ vào trong miệng: “Lúc cậu vừa bước vào nhà tôi đã cảm thấy cậu sáng đến lấp lánh”.
Nói xong lại đem chỗ quýt còn lại nhét vào miệng Tô Chiết: “Cậu nói xem, có đúng không?”
Tô Chiết bị chua đến mức mặt mày cau có:…
Cảnh tượng ấm áp giữa hai thầy trò, đời này của họ không tài nào có được.
Buổi tối, Tô Chiết đi tới cửa trước khoác áo lên định quay về nhà, lúc đang đổi giày lại bị Tiểu Điềm Điềm gọi lại.
“Chờ một chút, cậu cầm lấy cái này đi”.
Nói xong anh ta đưa cho Tô Chiết một cái túi đen, nặng tầm hai quả trứng gà, Tô Chiết không mở ra xem mà nhìn Tiểu Điềm Điềm hỏi: “Đây là cái gì?”
Tiểu Điềm Điềm: “Gần đây ở bên ngoài không yên ổn, ban đêm hay có cướp bóc, cậu cầm để phòng thân”.
Tô Chiết ngạc nhiên nhìn cái túi đen sì: “Phòng thân?”
Tiểu Điềm Điềm gật gật đầu.
Tô Chiết: “Bên trong có cái gì vậy?”
Anh mở túi ra, thò tay vào sờ được một đồ vật hình khối cứng đơ.
Tiểu Điềm Điềm: “Bánh trung thu tổ dân phố phát năm nay đó”.
Tô Chiết:…
Tiểu Điềm Điềm: “Trước đó tôi đã định ăn rồi, nhưng cắn mãi không cắn nổi, vừa lúc lấy ra cho cậu phòng thân, không tính là lãng phí”.
Một người tiết kiệm như Tiểu Điềm Điềm mà lại bảo không ăn nổi, vậy thì cái bánh trung thu này không phải cứng một cách bình thường. Tô Chiết cầm lấy nó, đặt bên cặp tài liệu trên mặt bàn, “Cảm ơn”.
Tiểu Điềm Điềm: “Về nhà cẩn thận”.
Hai người tạm biệt nhau, Tô Chiết trở về nhà, trên đường không gặp phải một vụ cướp bóc nào, nhưng lúc đi vào khu nhà, thang máy vừa lúc có một người một chó đi xuống, có lẽ cùng nhau ra ngoài đi dạo. Tầm mắt Tô Chiết dừng trên con chó Becgie kia, trong đầu nhớ tới con trai mình, bỗng nhiên có chút nhớ nhung cùng luyến tiếc.
Sáng sớm hôm sau, khi đến công ty, anh liền nghe được nhân viên bộ phận thư ký đang châu đầu ghé tai bàn luận chuyện gì.
“Đang tìm thật á, chắc không phải đâu nhỉ?”
“Đã truyền đi khắp nơi rồi, sếp Diêm của chúng ta đang tìm nó đó”.
“Tôi cảm thấy người như sếp Diêm không giống loại người sẽ bỏ công đi tìm đâu”.
“Có đáng tin không thế?”
“Tôi có một câu hỏi”.
“Nói đi”.
“Vì sao chúng ta thân là nhân viên của sếp, thế mà dưa của sếp lại phải nghe qua miệng người của công ty khác vậy?”
“…”
Tô Chiết đi tới, giả bộ tò mò hỏi: “Đang nói chuyện gì thế?”
“Trợ lý Tô hả? Anh không biết à, người ngoài đều đồn sếp Diêm công ty chúng ta đang tìm…”
Nói được một nửa, cô gái nhìn thấy Diêm Quan Thương ở phía xa xa, lập tức ngậm miệng, tất cả mọi người đang tụ tập một chỗ nhanh chóng tản ra.
Tô Chiết lại hết sức hài lòng, bởi vì tin tức này do chính anh lan truyền ra ngoài.
Công việc buổi sáng lần lượt được thực hiện theo trình tự, nhưng ngay vào khoảng thời gian tầm mười giờ, một vị tổng giám đốc của công ty đã từng hợp tác với công ty bọn họ đột ngột tới cửa.
Lễ tân một mực hỏi han xem ông ta có hẹn trước hay không, vị tổng giám đốc kia cất cao giọng nói: “Không cần hẹn trước, sếp Diêm của các cô nhất định sẽ gặp tôi”.
Lúc cô lễ tân gọi điện thoại lên, vị tổng giám đốc kia ở một bên dạy cô phải báo cáo lên cấp trên như thế nào.
Không lâu sau, Ngụy Mẫn nhận điên thoại, đi vào văn phòng của Diêm Quan Thương thông báo.
Rất nhanh, Tô Chiết xuống tầng dưới dẫn người đi lên, vị tổng giám đốc kia dẫn theo cả vệ sĩ, trong tay xách vali.
Chờ vào được đến văn phòng của Diêm Quan Thương, ông ta vội vã bày ra gương mặt tươi cười, “Sếp Diêm, lâu rồi không gặp”.
Tầm mắt Diêm Quan Thương dò xét phía sau lưng người đến, mi mày sắc bén cau chặt, chẳng lẽ không dẫn người theo?
Vị tổng giám đốc kia ngồi xuống đối diện Diêm Quan Thương: “Sếp Diêm, tôi đã tìm được thứ ngài đang tìm”.
Nói xong, ông ta vỗ tay, vệ sĩ đứng phía sau tiến lên mở vali trong tay mình.
Chỉ thấy trong đó chình ình nằm một hộp sữa.
Nhãn hiệu: Đặc Luân Tô.
Tô Chiết:…
Diêm Quan Thương:…