Yêu Đương Đoan Chính

Chương 55



Làm nũng

Chuông tan học vang, Giang Mộ Hành cất bút vào hộp, ngó lơ câu hỏi của Tống Nhiên.

Tống Nhiên cũng không định truy hỏi đến cùng, lão Giang nặng tâm tư mà, trừ phi tự nguyện, nếu không chỉ đành hết cách. Lời cậu ta thấm thía: “Quên đi, nể tình hai ta ngồi cùng bàn mấy năm, tôi nhắc nhở cậu một câu.”

“Tôi có một người bạn chẳng khác nào chính tôi, cái này thông dụng trong quốc tế. Tương lai cậu đừng mang cái vỏ này kiếm người khác tâm sự nữa, mới mở miệng đã lộ rồi.”

Giang Mộ Hành: “…”

Khuôn mặt nhã nhặn của Tống Nhiên phức tạp một khoảng: “Nói thật chứ, lão Giang, hai ta quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy IQ cậu tụt xuống, rất chấn động.”

Mặt Giang Mộ Hành đen xì.

Tống Nhiên tự tiêu hoá một hồi vẫn khó bề tin tưởng: “Ban nãy không phải tôi sinh ra ảo giác chứ, thực chất cậu căn bản không nói gì với tôi, cũng không bàn luận vấn đề tình cảm trên vở đúng không?”

Giang Mộ Hành cầm cặp, nhét chồng sách ngăn nắp vào trong: “Đúng là ảo giác.”

“…”

Tống Nhiên liếc qua Yến Hảo đang trông sang bên họ, cậu ta đáp về nụ cười, kỳ quái nói: “Yến Hảo nhặt được tiền hả? Sao trông sáng loáng thế? Cứ như hoa cỏ được bón phân ấy.”

Động tác Giang Mộ Hành khựng lại.

Tống Nhiên dậy trí tò mò, trêu chọc nói: “Lão Giang, cậu có từng đề cập “Tôi có một người bạn” với Yến Hảo không?”

Thần sắc Giang Mộ Hành bỗng trở nên lạnh lùng dị thường: “Chuyện này dừng ở đây.”

Tống Nhiên kinh ngạc trong lòng, hôm nay là ngày gì vậy, lần đầu lão Giang xin phép nghỉ ngay giữa tiết, lần đầu tụt IQ, lần đầu nổi giận với cậu ta.

Ba cái xưa này chưa từng có.

Trên người lão Giang gắn nhiều mác, mác lớn nhất ngoại trừ học bá, giáo thảo thì tiếp theo đó là lý trí. Ai mà ngờ hắn lại có một ngày nhiều cảm xúc như thế.

Mối tình đầu quả nhiên như mãnh hổ xuống núi, khí thế hung hăng.

Tống Nhiên hồi lâu vẫn không đoán ra nhân vật chính khác trong chuyện lão Giang kể là ai, cảm giác không cái tên nào đúng. Đang mải suy nghĩ thì nghe thấy tiếng cười đùa, cậu ta nhìn ngó tổ cuối hàng cuối.

“Tình cảm bạn thời thơ ấu đẹp nhỉ.”

Giang Mộ Hành chếch mặt qua hướng đó mãi, cau mày.

Yến Hảo đang lục đồ trong hộc bàn, Dương Tùng tóm cổ cậu nhét đầu cậu vào trong. Cậu nổi khùng, vừa chọt eo Dương Tùng vừa dùng chân đá.

Hai người đánh đấm nhau, sách vở ném bay đầy trời, thuyết minh hoàn mỹ thứ gọi là “Trong những năm tháng thanh xuân xuẩn ngốc, có một tao và mày ngu ngốc”.

“Có thể đánh có thể chơi, có thể khóc có thể cười, không ao ước nổi tình cảm bạn nối khố.”

Tống Nhiên thổn thức một câu. Lúc thu tầm mắt lại nhìn về phía Giang Mộ Hành, cậu ta giật mình: “Lão Giang, mặt cậu xanh thế?”

Giang Mộ Hành không cảm xúc: “Đói.”

Tống Nhiên: “?”

Yến Hảo phân rõ nặng nhẹ, buổi tổi có chuyện quan trọng, phải giải quyết ân oán giữa cô Quế và gia đình Giang Mộ Hành, cậu nhắc nhở bản thân yên phận.

Nào ngờ cô Quế tạm thời bận việc không tới.

“Lần sau lại cùng nhau ăn cơm, vẫn có cơ hội.” Nghê Thanh bận bịu, “Thịt kho tàu chưng trong nồi cơm điện, con thử miếng xem nát chưa.”

Yến Hảo mở nắp nồi cơm điện, mùi thịt nức mũi, cậu cầm đũa gắp một miếng thịt mỡ thổi một chút rồi ăn, căn bản là vừa vào miệng đã tan, không ngán.

“Nát rồi, vẫn chưa đủ sệt, màu sắc cũng không đẹp lắm, mẹ chưa nấu kỹ nước màu.”

“Có ăn là được.” Nghê Thanh thái sợi đậu phụ khô, “Tiểu Giang đâu?”

Yến Hảo đậy nắp nồi cơm: “Đang giặt đồng phục.”

Hồi trưa cậu và Giang Mộ Hành đều mắc mưa, sau khi quần áo ướt thì bị hong khô bằng nhiệt độ cơ thể, bốc mùi, vừa về tắm rửa ngay.

Nghê Thanh nhăn đôi mày liễu tinh xảo: “Bữa sáng của con là Tiểu Giang nấu, đồng phục cũng do thằng bé tiện tay giặt hộ con, có phải giúp việc làm không tốt chỗ nào khiến con không vui không?”

Yến Hảo sờ chóp mũi, dì Trương là người mẹ cậu tìm cho cậu, đặc biệt sợ mẹ cậu. Lần trước cậu xào rau bị bỏng, dì Trương rất sợ mẹ cậu biết chuyện.

Một là mẹ cậu trả tiền cao gấp đôi giá thị trường. Hai là một năm cũng không về mấy lần, có thể nói chủ của dì Trương là cậu, không liên quan đến ba mẹ cậu.

Cậu không có yêu cầu gì, phương diện ăn uống không kén chọn mấy, bây giờ lại có Giang Mộ Hành san sẻ, dì Trương ngốc mới bỏ công việc này.

“Dì Trương rất tốt.” Yến Hảo nói, “Mẹ, có phải mẹ kêu dì ấy báo cáo chuyện của con theo định kỳ không?”

Nghê Thanh không phủ nhận: “Mẹ và ba con đều cách khá xa, không an lòng.”

Yến Hảo nhoẻn khoé môi: “Có gì đâu mà không an lòng, cũng đâu phải con sống một mình.”

“Bây giờ có Tiểu Giang ở đây, mẹ không lo nữa.” Nghê Thanh gạt đậu phụ sợi trên thớt xuống đĩa, “Nhưng sang năm mấy đứa thi xong là vào một đại học riêng. Nếu có thể cùng học tiếp một trường đã tốt.”

Yến Hảo tự nhủ, sang năm con vẫn ở bên cậu ấy. Không đúng, là sống bên.

Chẳng mấy chốc, Yến Hảo gắp miếng mì căn đi kiếm Giang Mộ Hành: “Lớp trưởng, cậu nếm thử đi, món sở trường của mẹ tôi đấy.”

Giang Mộ Hành ngửa đầu ra sau: “Cậu tự ăn đi.”

“Tôi là động vật ăn thịt.” Yến Hảo đưa mì căn về miệng hắn, “Mỏi tay quá, nếm miếng thôi mà.”

Làm nũng chói loà.

Giang Mộ Hành cụp mắt nhìn cậu vài giây, há miệng cắn miếng mì căn.

Cõi lòng Yến Hảo đầy mong chờ: “Thế nào, ngon không?”

Giang Mộ Hành đảo mắt sang, bắt gặp cậu đang cắn đầu đũa thì lập tức bị nghẹn, khom lưng ho khù khụ.

Yến Hảo vỗ lưng hắn: “Không sao chứ?”

Giang Mộ Hành có vấn đề, bé mèo rừng đã hoá thành hồ ly duỗi móng vuốt ghẹo hắn, không nghe lời.

“Tôi đang phơi quần áo.” Giang Mộ Hành ngừng ho, khép hờ mắt chậm rãi dịu xuống, “Cậu về phòng khách đi.”

Yến Hảo không đi: “Cậu cứ việc phơi của cậu.”

Cằm Giang Mộ Hành kéo căng.

Yến Hảo chớp mắt: “Muốn tôi giúp cậu? Được.”

Cậu đặt đũa trên chiếc bệ cạnh bồn rửa, tiến đến trước người Giang Mộ Hành, cầm món đồng phục ra đây: “Thơm ghê.”

Giang Mộ Hành ngửi mùi hương đỉnh đầu cậu: “Ừm.”

Nghê Thanh đứng trong bếp đang định thò đầu gọi con trai thì điện thoại trong túi vang, bạn thân gọi tới.

Quế Kiều nói ở đầu kia: “A Thanh, bây giờ tôi đang ở bệnh viện.”

Nghê Thanh biến sắc: “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi không bị thương, đến để thăm người.” Quế Kiều nói, “Chuyện này rất dài, một lời khó nói hết.”

Nghê Thanh biết cô bạn mình không sao liền thả lỏng: “Ok, tôi đang nấu cơm, phải canh lửa. Bà cứ sắp xếp xong suy nghĩ rồi gửi mail cho tôi.”

Quế Kiều chậc lưỡi: “Con trai là của báu, bạn thân là của ôi.”

Nghê Thanh: “…”

“Ban chiều tôi đi công tác về, nghe người công ty bảo hôm nay có người phụ nữ đến gây sự, khóc mắng ở ngay đại sảnh lầu một, kêu tên tôi, cảnh tượng rất thê thảm. Không hiểu sao tôi bị các đồng nghiệp nghi ngờ là người thứ ba, lại còn là cái loại ác độc hại người ta nhà tan cửa nát.”

Quế Kiều đau đầu: “Bà biết tính tôi rồi, không nghe thì thôi, chứ đã nghe thì không để như thế. Tôi chưa uống ngụm nước nào đã đi tra video giám sát, tìm bảo vệ có mặt lúc đó và cảnh sát, bám theo xuyên suốt tình hình rồi đến bệnh viện.”

“Bà đoán kết quả xem. Tôi không quen người phụ nữ đó, nhưng tôi nhớ ra chồng chị ta.”

Nghê Thanh tắt lửa: “Thật sự có một chân*?”

Quế Kiều đáp một câu: “Cơ mà tôi có chân giò Kim Hoa, mới mua hai hôm trước.”

*Có một chân (有一腿) tức là có quan hệ mập mờ, không rõ ràng.

Nghê Thanh cầm xẻng bếp lật đồ ăn: “Tôi thấy bà không vội, cúp trước đây.”

“Đừng đừng đừng, tôi nói nội dung chính.”

Quế Kiều thở dài: “Chẳng qua là trước đây tôi và chồng chị ta từng quen biết, dính líu đến một hạng mục.”

“Tinh thần chị ta có vấn đề, chắc tôi nói gì cũng không nghe vô. Tâm trạng kích động quá, bác sĩ vừa tiêm thuốc an thần cho chị ta. Tôi muốn bàn chuyện với con trai chị ta nhưng điện thoại đối phương tắt máy, chỉ có thể tìm bà.”

Nghê Thanh ngờ vực hỏi: “Tìm tôi thì làm được gì?”

Quế Kiều nói lời kinh người: “Con trai chị ta đang sống cùng con trai bà.”

Nghê Thanh hơi kinh ngạc: “Tiểu Giang?”

“Phải, bà mau bảo thằng bé tới bệnh viện đi.” Quế Kiều nói, “Ngọn nguồn sự việc tôi sẽ nói rõ với thằng bé.”

Nghê Thanh cúp điện thoại ra ngoài, hô về ban công: “Tiểu Giang, con qua đây lát.”

Giang Mộ Hành treo mắc áo trên giá phơi đồ, sải bước đi sang.

Yến Hảo nghe lén ngay ngoài căn bếp. Lúc Giang Mộ Hành ra cậu vừa hoảng vừa cuống, còn vô cùng tự trách.

“Xin lỗi lớp trưởng, từ trưa tôi đã biết người mẹ cậu nói là cô Quế của tôi, chỉ là tôi không biết nên nói cậu thế nào. Định tối nay mời cô Quế đến dùng cơm, tới lúc đó sẽ tìm cách cho hai người nói chuyện chút.”

“Tôi không ngờ cô Quế sẽ đi tìm mẹ cậu. Chuyện này là tôi sai…”

Giang Mộ Hành cắt ngang: “Cậu không sai.”

Yến Hảo sững sờ nhìn hắn.

“Tôi đến bệnh viện một chuyến.” Giang Mộ Hành nói, “Trong thau vẫn còn hai cặp tất, cậu phơi đi.”

Yến Hảo vô thức đồng ý, mắt dõi theo hắn tận khi hắn đóng cửa ra ngoài.

Nhắn Quế Kiều xong, Nghê Thanh kiếm con trai hỏi: “Hảo Hảo, con biết chuyện nhà Tiểu Giang à?”

Yến Hảo sốt ruột lục đĩa trái cây trên bàn, bóp quýt một chút, cậy dưa lê một chút: “Trước đây không biết, khoảng thời gian gần đây thì biết.”

Nghê Thanh trầm ngâm hỏi: “Bệnh tâm thần của mẹ thằng bé là di truyền, hay là…”

“Không phải di truyền!” Yến Hảo ngẫm một hồi mới phát hiện mình phản ứng thái quá, bèn mím chặt môi một cái, “Mấy năm trước bị k1ch thích nên mới thế.”

Nghê Thanh kéo cái ghế cạnh bàn ngồi xuống: “Mẹ biết một ít tình hình từ chỗ cô Quế con, con nói thêm cho mẹ biết đi.”

Yến Hảo cầm quả quýt bóc: “Mẹ kể mấy thứ mẹ nghe được trước đã.”

Nghê Thanh dở khóc dở cười: “Con còn sợ mẹ lừa con?”

Yến Hảo lột quýt: “Dù sao cũng là chuyện riêng của bạn, con không thể qua loa.”

Lời này có lý, Nghê Thanh thực sự không phản bác được, bà đành lộ bài trước.

Nghe xong, Yến Hảo phát hiện mẹ cậu đã biết hết cơ bản, chỉ thiếu phần chi tiết.

Vậy cậu có thể nói rồi.

Yến Hảo vừa ăn quýt vừa bổ sung chi tiết, không thêm mắm dặm muối, toàn bộ đều là xót xa và kiên định Giang Mộ Hành gánh vác suốt từng ngày từng năm.

Sau khi nghe Nghê Thanh có phần cảm thán, bà cũng trải qua thời học sinh, biết rõ độ tuổi cấp hai cấp ba ấy chỉ mỗi việc học tập tốt đã rất khó.

“Con đường Tiểu Giang đi thực sự không dễ dàng.”

Yến Hảo bóc xơ trắng trên quýt: “Con rất bội phục cậu ấy.”

“Làm con trai, dùng hết sức cái tuổi này của mình. Làm học sinh, mọi thứ đều xuất sắc nhất. Làm lớp trưởng, tận chức tận trách. Làm gia sư, nghiêm khắc tận tuỵ. Làm người, đường đường chính chính.”1

Lần đầu Nghê Thanh nghe con trai thật tâm thật ý khen bạn học như thế. Bà không ngắt lời mà làm một thính giả.

“Tuy tính cậu ấy rất lạnh, nhưng cậu ấy chưa bao giờ làm khó bạn học nào, có việc gì cần tìm cậu ấy đều sẽ giúp đỡ, sẽ không trút áp lực của mình lên người khác.”

Yến Hảo lăn múi quýt qua lại giữa ngón tay, bóc cho trụi lủi: “Đổi thành con thì không thể. Tiêu cực của con bùng nổ cứ như cả thế giới đều thiếu nợ con.”

Dừng một lát, mắt Yến Hảo đỏ hoe: “Con nghĩ cậu ấy rất tài.”

Nghê Thanh đồng tình: “Đúng là tài thật, tinh thần đáng quý. Chỉ là gia đình như thế sẽ dây đến thằng bé.”

“Dây thì dây, nhưng sẽ không dây quá lâu.” Yến Hảo nói, “Con rất có niềm tin vào cậu ấy.”

Nghê Thanh nhìn con trai: “Hảo Hảo, mẹ thấy con rất ngưỡng mộ Tiểu Giang.”

Yến Hảo nuốt múi quýt, không hoảng không vội đáp: “Ai cũng ngưỡng mộ kẻ mạnh.”

Nghê Thanh hất lọn tóc ra sau vai: “Tiểu Giang kiếm bạn gái rồi à?”

Yến Hảo dị ứng với hai chữ kia, vừa nghe thì toàn thân khó chịu: “Không kiếm.”

Nghê Thanh: “Tự chủ rất tốt, có kế hoạch có cách nghĩ.”

Yến Hảo bất giác để lộ biểu cảm kiêu ngạo.

Nghê Thanh không thấy. Bà đứng dậy vào bếp tắt máy hút mùi: “Hảo Hảo, trong trường hẳn Tiểu Giang rất được chào đón nhỉ.”

“Nếu nam sinh cấp ba hướng nội, chững chạc, có trách nhiệm, có tư tưởng thì cho dù vẻ ngoài bình thường cũng sẽ có nữ sinh thích. Vì ở tuổi bọn con, con trai thường trưởng thành muộn hơn con gái, họ chê.”

Yến Hảo vào ăn: “Với điều kiện của Giang Mộ Hành, người thích cậu ấy chắc có cả biển. Chỉ có điều họ không nông cạn như vậy, không phải chỉ nhắm vào bề ngoài mà chủ yếu vẫn nhắm vào phẩm cách và tài hoa.”

Vẻ mặt Nghê Thanh tiếc nuối: “Tiếc thay mẹ không sinh chị gái em gái cho con, bằng không có thể giành Tiểu Giang về nhà chúng ta rồi.”

Yến Hảo: “…”

Mẹ ơi, con trai của mẹ cũng có thể.

Yến Hảo nhân cơ hội đề cập chuyện đổi viện cho mẹ Giang Mộ Hành: “Mẹ, bệnh viện chuyên khoa tâm thần đó tốt hơn cái viện điều dưỡng trước rất nhiều. Cốt yếu không phải cung cấp chỗ ở cho bệnh nhân mà là chữa trị, cực kỳ giỏi.”

“Rất tốt.” Nghê Thanh vô cùng vui, “Tương lai mẹ bị Alzheimer cũng yên tâm.”

Yến Hảo im lặng.

Nghê Thanh cởi tạp dề: “Cần mẹ đứng ra không?”

Yến Hảo tháo dây đằng sau giúp bà: “Để con tự làm đi.”

Nghê Thanh tôn trọng quyết định của con trai.

Trước kia con trai rất ghét đạo lí đối nhân xử thế, cũng rất bài xích xã giao hàn huyên vân vân.

Hiện tại chủ động thử tiếp xúc, chứng tỏ đã chiến thắng một bản thân kia, tiến bộ, trưởng thành.

Dù bà vẫn muốn đảm đương thay con trai cũng nhất định phải buông tay, cho cậu sân khấu đủ lớn để trải nghiệm, để chín chắn.

“Hảo Hảo, ăn tối thôi.”

Nghê Thanh “aiz”: “Năm nay mẹ không xuống bếp được mấy lần, hiếm khi chuẩn bị thịnh soạn thế này mà một hai người đều vắng mặt.”

Yến Hảo nằm sấp trên vai mẹ: “Chẳng phải vẫn còn con ư, con giải quyết cho.”

Mười giờ, Giang Mộ Hành chưa về.

Hoàn thành hơn nửa kế hoạch học tập trong ngày, Yến Hảo bắt đầu đi lại trong phòng, kiên nhẫn cứ như cát mịn trong đồng hồ cát, giảm dần từng chút một.

Mười một giờ rưỡi, Giang Mộ Hành vẫn chưa về.

Yến Hảo mất sạch kiên nhẫn, đi lại không nổi nữa. Cậu muốn xuống lầu chờ Giang Mộ Hành, lại vì việc học nặng, không muốn lãng phí thời gian nên dùng điện thoại chụp một trăm từ vựng mai cần học thuộc.

Hành lang lầu một sáng đèn, muỗi bay lung tung.

Yến Hảo ngậm kẹo táo, vừa học từ vừa đợi Giang Mộ Hành.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.