Yêu Đương Đoan Chính

Chương 56



Cưng chiều

Gần mười hai giờ đêm, Yến Hảo nhận cuộc gọi từ mẹ cậu, do dự rồi hắng giọng, cậu nâng cao tinh thần bấm nút nghe.

Nghê Thanh xử lý công việc đến đêm nên hơi mỏi mệt: “Hảo Hảo, đã giờ này con còn chạy đi đâu thế?”

Yến Hảo đứng trên bậc thang hứng gió đêm: “Con ở dưới lầu học từ vựng.”

Nghê Thanh thở phào: “Trong nhà không thể học?”

“Qua mười một giờ, con bắt đầu buồn ngủ.” Yến Hảo nói rất trôi chảy, “Xuống đây hiệu suất cao hơn.”

Một khắc sau Yến Hảo hỏi: “Mẹ, có phải cô Quế gọi mẹ không?”

Nghê Thanh định uống cà phê, phát hiện cốc đã sớm thấy đáy, bà cầm cốc đứng dậy ra ngoài: “Phải, cô Quế con vừa rời khỏi bệnh viện.”

Yến Hảo ngạc nhiên: “Sao nói chuyện lâu thế?”

Nghê Thanh đáp: “Mẹ Tiểu Giang ầm ĩ đến gay gắt nên tiến triển chậm.”

Yến Hảo hít hơi lạnh: “Không phải chích thuốc an thần rồi à?”

“Có lẽ vì thể chất cá nhân nên chuyển hoá nhanh, hoặc vì liều lượng ít.” Nghê Thanh nói, “Mê mệt chưa bao lâu đã tỉnh rồi.”

“Lúc đó cô Quế khá cảm xúc. Cô bảo tinh thần người ta vừa không ổn thì cực kỳ đáng sợ, đại mỹ nhân cũng sẽ biến thành bà điên.”

Yến Hảo nhếch miệng: “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nghê Thanh bật chế độ rảnh tay, dành tay pha cà phê: “Năm đó trong tay cô Quế con có một hạng mục, sau lưng có nhiều đơn vị xí nghiệp và quỹ ngân sách ủng hộ, cha Tiểu Giang là một trong số đó. Cái này gọi là có một khoản tiền trên tay cô ấy.”

Yến Hảo: “…”

Nghê Thanh không muốn con trai hiểu sự tàn khốc trên thương trường lắm, nhưng cậu là con một, chung quy vẫn phải tiếp nhận xí nghiệp gia đình, bà dùng ngôn từ ngắn gọn mô tả tiền căn hậu quả.

“Giai đoạn trước lợi nhuận của hạng mục đó rất cao, giai đoạn sau vì nhân tố con người nên dẫn đến thua lỗ nghiêm trọng. Cùng trong năm ấy, kiểm tra sản phẩm công ty cha Tiểu Giang phát hiện vấn đề chất lượng, cha thằng bé gặp phải khó khăn lớn.”

Yến Hảo cắn khoé môi.

“Năm phá sản thứ hai, cha Tiểu Giang tự sát. Vài tháng kể từ khi cha thằng bé qua đời, mớ hỗn độn của hạng mục cuối cùng cũng dọn dẹp xong và bắt đầu thanh toán.”

Nghê Thanh bưng cà phê về phòng: “Khoảng thời gian ấy phổi của cô Quế xuất hiện một khối u cần phẫu thuật nên chuyển giao hạng mục đó cho đồng nghiệp, sau này cô ấy cũng không hỏi đến nữa.”

Yến Hảo cắn nát viên kẹo: “Chắc Giang Mộ Hành có thể nhận được tiền nhỉ.”

Nghê Thanh nói con số: “Thấy bảo là tám mươi lăm vạn.”

Yến Hảo nhăn mày: “Vấn đề nhân dân tệ mất giá thì sao ạ? Đã suy xét chưa?”

“Cô Quế con dĩ nhiên đã suy xét rồi.” Nghê Thanh nói, “Đồng nghiệp tiếp nhận hạng mục đó đã từ chức, tài liệu có thiếu sót, vậy nên quá trình xác minh vô cùng phiền phức. Đây cũng là một trong những nguyên nhân họ bàn chuyện muộn thế này mới kết thúc.”

Yến Hảo gãi vết muỗi đốt trên mặt: “Đã tám mươi lăm vạn rồi, không thể làm tròn luôn ạ?”

“Có thể làm tròn, cô Quế có ý đấy. Chỉ là,” Nghê Thanh uống hớp cà phê, “Tiểu Giang sẽ không muốn. Vài thứ giấy trắng mực đen, thằng bé cũng tự có hạch toán, tâm lý nắm chắc.”

Yến Hảo không nói.

“Cô Quế hơi áy náy, cảm giác nếu năm đó theo hạng mục ấy lâu hơn chút đã có thể đưa tiền qua vào thời điểm gia đình Tiểu Giang khó khăn nhất.”

Nghê Thanh dựa vào thành ghế: “Hẳn chỉ đành nói tạo hoá trêu ngươi.”

“Màn gây sự ban sáng nhất định có ảnh hưởng, nếu không cô Quế con đã chẳng tốn tâm tư kiểm tra, cũng không ai đi lôi chuyện cũ.”

Yến Hảo ngồi xuống, mắt trông theo hướng cửa chính tiểu khu: “Cô Quế còn nói gì nữa không?”

Nghê Thanh mở chiếc túi da, lấy một hộp thuốc lá: “Còn nói nếu sau này Tiểu Giang muốn tiếp xúc với vốn đầu tư mạo hiểm, có thể tự mình dẫn dắt thằng bé.”

Ánh mắt Yến Hảo sáng lên, vậy là quá tuyệt, cô Quế hiện tại rất có danh tiếng.

“Dù số tiền kia không thể khiến Tiểu Giang trả hết nợ nần duy nhất một lần, nhưng có thể giúp thằng bé lấy hơi trong vài năm.”

Nghê Thanh với tới bật lửa: “Lên đại học có thể thoải mái hơn rồi.”

Yến Hảo không đầu không đuôi hỏi một câu: “Mẹ, có phải mẹ đang hút thuốc lá không?”

Nghê – định châm thuốc – Thanh: “…”

“Không được hút.”

Nghê Thanh cất thuốc lá về hộp: “Rồi, cục cưng, mau lên đi, mai con còn phải đi học.”

“Con học thêm lát, mẹ đi ngủ sớm chút.”

Yến Hảo cúp máy, đứng dậy hoạt động tay chân tí, nhảy xuống từng bậc thang một, sau đó lại nhảy lên từng bậc.

Lát sau, điện thoại Yến Hảo vang lên, trên màn hình là một chuỗi số xa lạ. Một ý nghĩ không tự chủ thoát ra đầu cậu, khi phản ứng lại đã bắt máy.

Đầu kia là giọng nói quen thuộc, cật lực đè thấp: “Hôm nay ôn tập xong rồi?”

Tai Yến Hảo nóng bừng: “Gần xong.”

Giang Mộ Hành chẳng hề hài lòng với câu trả lời này: “Không có gần xong, chỉ có xong rồi và chưa xong.”

“…” Yến Hảo nói, “Chưa xong.”

Giang Mộ Hành đột ngột hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

Yến Hảo nói láo mà mặt không đỏ tim không đập mạnh: “Ở nhà đó.”

Giang Mộ Hành im lặng.

Yến Hảo thoáng bồn chồn trong lòng: “Ừm, lớp trưởng, bao giờ cậu về?”

Ngữ điệu Giang Mộ Hành gượng gạo đáp: “Không về.”

Nói xong cúp máy.

Yến Hảo ngẩn ngơ giữa gió đêm.

Mười mấy phút sau, Giang Mộ Hành trở về tiểu khu. Hắn vòng qua cây cầu gỗ nhỏ và đài phun nước, từ khoảng cách không xa không gần trông thấy người ngồi trên bậc thang lầu dưới, bóng hình mảnh mai, trắng đến phát sáng.

Bước chân Giang Mộ Hành chậm dần, khiến sự hạnh phúc an tâm khi có người chờ đợi lan tràn khắp lục phủ ngũ tạng.

Yến Hảo đang xem những tin nhắn cất trong tin nhắn soạn sẵn chứ không gửi đi, như có cảm ứng ngẩng đầu lên. Một khắc sau nhảy phắt dậy, dùng hết toàn lực xuyên qua đèn đường và sân cỏ chạy như bay tới tín ngưỡng của cậu.

Đến trước mặt rồi lại nói không nên lời, giống như mất đi khả năng nói, nhìn Giang Mộ Hành chăm chú, thở hồng hộc.

Giang Mộ Hành cau mày: “Đơ rồi?”

Yến Hảo lau mặt: “Lớp trưởng, chẳng phải cậu nói tối nay không về à?”

Không nghe ra cảm xúc gì trong giọng Giang Mộ Hành: “Chỉ cho mỗi cậu nói dối?”

Yến Hảo: “…”

Giang Mộ Hành nhìn vết muỗi đốt trên mặt cậu: “Cậu xuống lầu làm gì?”

Yến Hảo kéo áo thun quạt gió: “Chờ cậu đấy.”

Giang Mộ Hành sửng sốt bởi hành động thẳng thắn của cậu.

Yến Hảo liếc trôm Giang Mộ Hành, thu phản ứng của hắn vào đáy mắt.

Bây giờ đã không còn là khi trước, song phương có chiến lược của song phương, không thể dùng biện pháp cũ, lúc cần thiết phải ném bóng thẳng, Yến Hảo nhắc nhở bản thân.

Giang Mộ Hành hiếm thấy mất tự nhiên, cũng không hỏi tại sao mà trực tiếp bỏ qua, ý đồ hết sức rõ ràng.

Yến Hảo không cho hắn được như ý: “Cậu nói cậu không về, tôi định đợi cậu thêm nửa tiếng. Nếu không thấy cậu…”

Người Giang Mộ Hành hơi khựng lại.

Yến Hảo nở nụ cười khi hắn cúi chếch đầu nhìn sang: “Đợi tiếp.”

Thái dương Giang Mộ Hành giật một cái, cực kỳ không yên phận rồi.

“Cậu không mang điện thoại, tôi cũng không rõ tình hình thế nào nên lo chứ.” Yến Hảo thở dài, “Vả lại tôi sắp làm đề xong, ở một mình trong phòng, không có cậu giám sát thì luôn muốn trèo lên giường nằm hoặc bấm máy tính nên dứt khoát xuống lầu học từ vựng, tiện thể chờ cậu.”

Giang Mộ Hành trầm mặc chốc lát: “Cậu có thể gọi bạn thân mẹ cậu.”

Yến Hảo quên mất, cậu lúng túng mà mặt đỏ chót: “Quả nhiên học có thể khiến người ta học đến ngu người.”

“Nguỵ biện.” Giang Mộ Hành nói, “Hoàn toàn trái ngược.”

Yến Hảo bĩu môi, Giang Mộ Hành định so đo với cậu? Cậu lẩm bẩm câu: “Thôi thì tôi bị thiểu năng.”

Mày núi của Giang Mộ Hành nhíu lại: “Không nói cậu thiểu năng.”

Yến Hảo “À” một tiếng: “Thế tức là ngu.”

Giang Mộ Hành: “…” Nói không nổi.

Yến Hảo tiến tới hành lang, nghe tiếng bước chân phía sau lòng cậu ngứa ngáy đến khó chịu. Cậu không nhịn được quay đầu: “Lớp trưởng, chuyện tối nay… Tôi đã nghe mẹ tôi kể.”

Thần sắc Giang Mộ Hành như thường.

“Hoạ là chỗ dựa của phúc*, hôm nay mẹ cậu suýt gặp chuyện, việc xảy ra sau đó lại đảo lộn, tương lai sẽ càng ngày càng tốt.”

*Đầy đủ là: “Hoạ là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối hoạ”, một câu nói của Lão Tử. Dễ hiểu thì là trong hoạ có phúc trong phúc có hoạ.

Yến Hảo liếc sang cánh tay trái của Giang Mộ Hành, đồng tử co rút: “Sao lại có vết máu bầm lớn đến vậy?”

Giang Mộ Hành hờ hững: “Dọc đường không biết va vào đâu.”

Mũi Yến Hảo chua xót, ngày hôm nay làm cậu phát hiện một bí mật rằng, thực chất sâu trong nội tâm Giang Mộ Hành rất phong phú.

Mẹ mất tích, Giang Mộ Hành sẽ nóng ruột, cậu chỉ thổi hơi một cái sẽ căng thẳng.

Thêm với tối nay, Giang Mộ Hành gấp gáp đến bệnh viện, ra ngoài vô cùng vội vàng, không biết vết máu bầm xuất hiện đâu ra.

Bình thường Giang Mộ Hành mặt không cảm xúc, song chẳng qua là dựng một bức tường để bảo vệ bản thân, muốn tiếp tục sống sót.

Yến Hảo lơ đãng.

Giang Mộ Hành gọi cậu: “Về ôn tập đi.”

Yến Hảo bám sát vào thang máy: “Đã muộn vậy rồi.”

Giang Mộ Hành lia một vòng: “Chuyện ngày hôm nay…”

Yến Hảo nói tiếp: “Hôm nay làm.”

Giang Mộ Hành: “…”

Yến Hảo xem giờ trên điện thoại: “Chỉ một phút nữa là sang ngày mai.”

Giang Mộ Hành lại lia sang.

Yến Hảo duy trì nụ cười: “Vậy thì mau chóng hoàn thành, tôi hiểu mà.”

Giang Mộ Hành không nói một lời nhìn xuống cậu. Mãi đến khi cậu ngưng cười, cái đầu yên tĩnh cúi xuống mới mở miệng.

“Trên mặt bốn vết, trên cổ hai.”

Yến Hảo ngẩn cả người.

Cửa thang máy mở, Giang Mộ Hành cất bước ra ngoài. Yến Hảo hồi thần vội đuổi theo hắn.

Tiếp sau hai ngườ chỉ đứng ngoài cửa, cũng không nói chuyện, trông như kẻ đần.

Giang Mộ Hành: “Cậu xuống lầu không mang chìa khoá?”

Yến Hảo: “Có mang.”

Giang Mộ Hành nhìn qua, Yến Hảo cũng đứng đó nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau, bầu không khí u mê.

Đèn cảm ứng hành lang tắt, Giang Mộ Hành đạp chân một cái.

Tiếng vang kia khiến Yến Hảo giật mình, biết ban nãy mình ngớ ngẩn bao nhiêu, muốn tự đào cái lỗ mà chui vào. Cậu mau chóng mở cửa vô trong, hỏi thăm như không chuyện gì xảy ra hết: “Cậu ăn tối chưa?”

Giang Mộ Hành đổi giày: “Chưa.”

Yến Hảo không buồn nghĩ ngợi đáp: “Vậy để tôi đi hâm nóng chút gì cho cậu.”

Đoạn thoăn thoắt vọt vào bếp lấy ra một cái tô, ở dưới là cơm, trên là đồ ăn, chỉnh lò vi sóng hai phút.

Tiếng “đinh” vang lên, tâm trạng Yến Hảo bình phục, bưng tô ra ngoài.

“Lớp trưởng, cậu ăn tạm đi.”

Giang Mộ Hành vừa rửa tay ngồi xuống thì nghe thấy tiếng nói chuyện truyền ra từ phòng ngủ phụ.

“Mẹ tôi bận mà. Mỗi khi về nước, bà ấy bị lệch múi giờ.”

Yến Hảo chỉnh điều hoà thấp xuống: “Cậu cứ việc ăn đi.”

“Chưa no tủ lạnh vẫn còn. Mẹ tôi nấu nhiều, cơm cũng thế.”

Giang Mộ Hành nhìn cơm và thức ăn trong tô: “Hơn nửa đêm, cậu muốn tôi ăn bao nhiêu?”

Không biết có phải vì hồi sáng khai phá ra tâm tư Giang Mộ Hành không, Yến Hảo nghe lời này mà cảm thấy thân mật lạ. Cậu gãi gò má khô nóng, lầu bầu nói: “Ăn bao nhiêu còn cần tôi nói hả?”

Tay cầm đũa của Giang Mộ Hành hơi khựng, màu con ngươi thêm sâu, không nhìn ra manh mối trên mặt.

“Ờm, cậu ăn đi, tôi đi làm bài.”

Yến Hảo gấp rút về phòng làm sách bài tập môn tự nhiên, xong hai trang trắc nghiệm là kế hoạch học tập hôm nay có thể đặt dấu chấm hết. Cậu xoay xoay bút, bỗng cầm sách bài tập trở lại bàn ăn.

“Lớp trưởng, muốn cược không?”

Giang Mộ Hành nuốt thức ăn trong miệng: “Gì?”

Yến Hảo mở hai trang trắc nghiệm: “Tôi làm xong trong nửa tiếng, cuối tuần này cậu theo tôi đến một nơi.”

Sắc mặt Giang Mộ Hành lạnh nhạt: “Cậu không làm được.”

Yến Hảo không vui: “Tôi vẫn chưa làm, sao cậu biết tôi không được?”

Giang Mộ Hành gắp đậu đũa ăn: “Tôi là gia sư một đối một của cậu, tôi biết rõ khả năng của cậu.”

Yến Hảo vỗ sách lên bàn một cái, rất có khí thế quyết đánh đến cùng: “Thử một lần xem.”

Giang Mộ Hành nghiêng mặt qua, ngước mắt lên: “Vậy theo như cậu mong muốn, thử đi.”

Yến Hảo chưa kịp kích động, Giang Mộ Hành đã nói thêm: “Toàn bộ hai trang đúng hết, tôi đi theo cậu.”

“Cậu không hỏi tôi là chỗ nào?” Trọng điểm Yến Hảo có phần lệch.

Giang Mộ Hành tiếp tục ăn cơm: “Chỗ nào cũng được, chỉ cần cậu có thể hoàn thành yêu cầu của tôi.”

Yến Hảo không nói hai lời ấn bút chì bấm: “Vậy bây giờ bắt đầu luôn, cậu đếm thời gian đi.”

Đồng hồ treo tường vang tí tách, hai thiếu niên ngồi đối diện nhau, một vùi đầu làm bài, một bình tĩnh ăn cơm, tạo thành khung cảnh đầy ấm áp.

Yến Hảo đặt bút xuống. Lúc giao sách cho Giang Mộ Hành đã qua thời gian ước định khoảng hai phút.

Hơn nữa có câu lý bị sai.

Giang Mộ Hành nhìn Yến Hảo xoá đáp án, sửa đúng thành sai, mất điểm câu căn bản, bệnh cũ, vẫn là chưa nắm đủ chắc kiến thức căn bản.

Yến Hảo túm tóc mái đỡ trán: “Thế nào?”

Ánh mắt Giang Mộ Hành rơi vào nốt ruồi ruồi nhỏ trên ấn đường cậu: “Đúng hết.”

Dứt lời, Giang Mộ Hành thừa dịp cậu không chú ý đánh dấu câu nọ, mấy hôm nữa giảng sau.

Yến Hảo nhận được lời đáp của Giang Mộ Hành, mắt loé lên tia sáng trong phút chốc: “Thời gian thì sao, vẫn chưa quá đúng không?”

Giang Mộ Hành: “Ừm.”

Chắc hẳn là cưng chiều.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.