Vờ Ấu Trĩ

Chương 67: C67: Chương 67



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh gần như không hề do dự phủ định suy đoán của cô.

Dụ Ấu Tri không ngoài ý muốn.

Nói thật, cô cũng không quá tin.

Suy đoán này đã đè nén ở đáy lòng rất nhiều năm, trừ Hạ Minh Lan ra, cô chưa từng nói với ai, chuyện không chứng cứ không thể nói linh tinh, điều này cô rõ hơn ai hết.

Nhưng khi cô về thành phố Lư, lại trúng tuyển vào viện kiểm sát nơi Hạ Chương từng làm việc, điều tra cẩn thận từng chút, một mặt phân tích từ phương diện đối nhân xử thế của chú Hạ, Hạ Chương không phải người như vậy, còn một mặt thì phân tích trong những manh mối, hiện thực rất rõ ràng.

“Anh còn nhớ khi chúng ta tới chỗ ông cố, em tìm thấy bức hình chụp chung trong phòng tiện ích không?”

Hạ Minh Sầm ừ một tiếng.

Dụ Ấu Tri suy nghĩ một chút, nói chuyện về chiếc bật lửa cho anh.

Anh là cảnh sát hình sự, khả năng phân tích vụ án hình sự tốt hơn cô rất nhiều, cô không cần phải giải thích rõ ràng, anh có thể sắp xếp ra một chuỗi logic hoàn chỉnh trong đầu.

“Ý em nói là ngày mẹ em mất, cha anh đã tới nhà em tìm bà ấy?”

“Đúng, nhưng trên báo cáo có nói, ngày hôm đó không có ai đến nhà em.” Dụ Ấu Tri nói: “Nếu chú Hạ chỉ theo thông thường mà tới nhà em thăm mẹ em, ông ấy không cần phải xóa đi dấu vết bản thân đã từng tới đó, hơn nữa vụ án của mẹ em từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, chú Hạ cũng không hề nhắc với cảnh sát về chuyện hôm đó ông ấy đã tới nhà em.”

Hạ Minh Sầm không nói chuyện, hơi rũ mắt, dáng vẻ suy tư.

Sau một lúc lâu, anh hỏi cô: “Từ khi nào em bắt đầu nghi ngờ cha anh?”

Dụ Ấu Tri: “Lúc chúng ta ở nước Anh, em nhờ anh Minh Lan gửi chiếc bật lửa đó qua cho em, anh ấy vô tình phát hiện trên chiếc bật lửa đó có khắc tên chữ cái đầu trong tên chú Hạ.”

“… Thế nên đó cũng là một trong những nguyên nhân năm đó em về nước?”

Dụ Ấu Tri khẽ gật đầu.

“Vì sao không nói với anh?”

Dụ Ấu Tri muốn nói lại thôi, cô nhìn anh.

Hạ Minh Sầm suy đoán nói: “Em cảm thấy anh nhất định sẽ đứng về phía cha anh, sau đó chúng ta chắc chắn sẽ lại vì trận cãi nhau này mà nảy sinh mâu thuẫn?”

Anh khựng lại, giọng điệu bỗng chốc trầm thấp: “Nếu cha anh thật sự không thoát khỏi liên quan đến cái chết của ba em, vậy có lẽ chúng ta cũng… đúng không?”

Dụ Ấu Tri: “Ừ.”

Hạ Minh Sầm thở dài.

Anh không ngờ năm đó chuyện chia tay của bọn họ, còn có nguyên do phức tạp này.

Vốn cho rằng chỉ là bởi vì khi đó hai người còn quá trẻ, suy nghĩ và hành vi chưa chín chắn, không xử lý được mâu thuẫn trong tình cảm mới khiến cô nảy sinh ra suy nghĩ chùn bước.

“… Vậy hiện tại thì sao?” Hạ Minh Sầm hỏi cô: “Hiện tại vì sao em lại nói với anh?”

Dụ Ấu Tri không nói gì, chỉ cúi đầu, sau đó luồn hai tay qua eo anh, ôm anh thật chặt.

Đây chính là đáp án.

Cô đã không còn là con mèo hoang nhỏ năm đó, vì không xử lý được mâu thuẫn tình cảm mà chỉ có thể lựa chọn chùn bước, sẽ không chỉ vì một chiếc bật lửa mà kết tội chú Hạ, sau đó củng cố cho ý niệm chia tay với Hạ Minh Sầm.

Hạ Minh Sầm xoa đầu cô, nhếch môi nói: “Trưởng thành rồi.”

Dụ Ấu Tri mím môi, vùi đầu trong ngực anh: “Nếu thật sự cha anh có liên quan, thì phải làm thế nào?”

“Em nói thử xem? Quên hiện tại anh đang làm gì rồi hả?” Giọng điệu Hạ Minh Sầm rất thản nhiên: “Nhưng mà anh tin tưởng cha anh, không phải bởi vì ông ấy là cha anh, mà bởi vì anh biết ông không phải loại người đó.”

Cô sẽ không biết được, năm đó vì để đón cô về nhà, cha mẹ anh đã cãi nhau biết bao nhiêu lần.

Tính cách cha anh trước giờ luôn rất ôn hòa, nhưng về vấn đề này lại vô cùng kiên định.

Chỉ bởi vì đó là con gái của Dụ Liêm.

Đơn giản bởi vì đó là con gái của bạn tốt mà tình nguyện thừa nhận trách nhiệm nuôi dưỡng vốn không thuộc về bản thân, bởi vậy có thể thấy, người bạn đó đối với Hạ Chương mà nói có bao nhiêu quan trọng.

Ăn cơm xong, Dụ Ấu Tri lại lên lầu thay lễ phục ra.

Dù việc đính hôn đã hủy bỏ, Hạ Minh Lan cũng không hủy bỏ những phòng đã đặt trong khách sạn vì tiệc đính hôn vì vậy cô vẫn có thể tự nhiên ra vào.

Theo lý mà nói quần áo đã thay rồi, cô cũng nên về nhà mới đúng, nhưng Hạ Minh Sầm lại nói muốn đi tản bộ cho tiêu cơm, thế là hai người lại đi xuống vườn hoa dưới lầu khách sạn đi dạo.

Bố trí vườn hoa của khách sạn rất đẹp mắt, diện tích lớn, ánh đèn nhiều màu sắc bao quanh cây xanh mờ ảo trong đêm, không ít khách cũng xuống đây tản bộ.

Đột nhiên Hạ Minh Sầm có điện thoại, là đội trưởng Lê gọi, anh không né tránh cô, nghe điện thoại ngay trước mặt cô.

Ngược lại Dụ Ấu Tri rất tự giác, đi cách ra mấy bước.

Dù là một nửa đồng nghiệp, nhưng không thể hoàn toàn chia sẻ thông tin, có những vụ án là cơ mật, cô vẫn nên nghe ít đi thì tốt hơn.

Thực ra là liên quan đến một số vụ án an ninh xảy ra trong thành phố gần đây, đội trưởng Lê phái người bám theo điều tra, sau khi quan sát mấy tên tình nghi của vụ án an ninh trật tự ở những nơi khác nhau được thả ra, hoạt động cố định thường ngày giữa những nơi đó có sự trùng lặp.

Hạ Minh Sầm hỏi: “Vậy cũng có nghĩa là đám người này có khả năng là liên quan đến nhau.”

“Đúng, nhưng đều là mấy nơi như quán net, KTV, những nơi này đều đã được kiểm tra giấy phép kinh doanh, không có vấn đề gì.” Đội trưởng Lê nói: “Một nơi trong đó có lẽ cậu rất quen thuộc, là hộp đêm Vạn Hào.”

Hộp đêm Vạn Hào, sản nghiệp đứng dưới tên cậu hai của bất động sản Giang Phú, anh ta cũng là ông chủ lớn nhất.

Không lâu trước đây Hạ Minh Sầm vừa báo án ở đó, không ngờ mới chỉnh đốn mấy ngày lại mở cửa.

Quả nhiên chống lưng của bất động sản Giang Phú rất thâm hậu.

“Người báo tin nói cậu hai nhà họ Giang bị cảnh sát tóm rất nhục nhã, anh ta nói rằng nếu để anh ta biết được là ai báo án, sẽ tìm người chặt thân dưới của người đó.”

Hạ Minh Sầm trào phúng cười hai tiếng, không hề để ý.

“Vậy phải xem ai có thể tra ra tôi.”

“Cậu đừng quên tay trái cậu bị thương thế nào đó!” Giọng điệu đội trưởng Lê nghiêm túc: “Cậu ta không giống cậu, loại phú nhị đại có tiền án lại không có điểm dừng này rất điên rồ, còn nữa gần đây hình như anh trai cậu có tiếp xúc với cậu ta, cậu nhắc nhở anh cậu một chút, người luôn luôn nhìn chằm chằm nhà họ Hạ các cậu, muốn thấy nhà các cậu sụp đổ không ít đâu.”

Người ngoài nào có biết, người muốn nhà họ Hạ sụp đổ nhất không phải người ngoài, mà là Hạ Minh Lan.

Nhắc tới Hạ Minh Lan, sắc mặt Hạ Minh Sầm hơi u ám, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Đội trưởng Lê khéo léo hỏi: “Nói tới anh cậu, còn có một chuyện, hôm nay bên chỗ cậu có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Chuyện gì?”

“Đừng giả ngu với tôi, tiệc đính hôn hôm nay, cậu đánh nhau với anh trai đúng chứ.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đội trưởng Lê trước giờ ăn nói cẩn trọng hiếm khi cười hai tiếng, không mặn không nhạt trêu chọc: “Có người quay video, gửi tới nhóm Wechat chỗ tôi, cậu chủ Hạ, khá đàn ông nhỉ, cướp vợ chưa cưới của anh trai còn hùng hồn như vậy.”

Hạ Minh Sầm không phủ nhận, chỉ hỏi: “Quay video?”

“Thời đại tin tức, cậu thấy sao?” Đội trưởng Lê nói: “Một buổi chiều, đủ để người trong ngành biết chuyện này rồi, cộng thêm vốn dĩ nhà họ Hạ của cậu còn là cây to đón gió.”

Trước giờ nhà họ Hạ rất kín tiếng, nhưng chuyện xảy ra hôm nay, muốn giấu diếm cũng khó.

“Hai người đàn ông đánh nhau vì một cô gái, nữ chính lại không lộ mặt trong video, bọn đều đang thảo luận cô vợ chưa cưới đó rốt cuộc là thần thánh phương nào.” Đội trưởng Lê hỏi luôn một trong những đương sự: “Cậu chủ nhỏ, thần thánh phương nào thế?”

Hạ Minh Sầm tùy ý liếc người nào đó ở bên kia một cái, nói: “Thần thánh có hai con mắt một cái mũi.”

Đội trưởng Lê nghe ra sự qua loa của anh, trầm mặc giây lát, lại hỏi anh: “Thế nên cậu thật sự cướp người đi rồi.”

Hạ Minh Sầm trước nay rất lười giải thích, cứ thế ừ một tiếng.

Đối với sự vô sỉ và thẳng thắn của cậu chủ nhỏ, đội trưởng Lê lại im lặng.

“Theo lý mà nói đây là chuyện tình cảm riêng tư của cậu tôi không quản nổi, nhưng…” Một lúc sau, giọng điệu đội trưởng Lê phức tạp: “Thỏ không ăn cỏ gần hang, suy cho cùng cậu đang mặc quân phục, vấn đề tác phong cá nhân này vẫn phải chú ý một chút, mau đè tin tức về chuyện nhà cậu xuống, hiện tại lên mạng tìm hiểu một người quá đơn giản, bây giờ không chỉ người trong ngành biết mà nếu thật sự bị truyền ra, vậy thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến cậu đâu.”

Anh ấy xem cấp dưới là anh như em trai, dù không tán đồng với hành vi hôm nay của anh, nhưng vẫn chọn đứng dưới góc độ của anh mà nghĩ.

Thế nhưng anh ấy nói nhiều như vậy, trọng điểm của Hạ Minh Sầm chỉ là: “Không phải cỏ gần hang.”

Bỗng chốc đội trưởng Lê không phản ứng kịp: “Gì?”

Giọng điệu anh rất thản nhiên: “Vốn là của tôi mà.”

“… Mặc kệ có phải của cậu không, việc cậu làm hôm nay quá xốc nổi, có suy nghĩ đến hậu quả không?”

Sao có thể không suy nghĩ, cũng đâu phải trẻ con.

“Anh Ôn Mậu.”

Hiếm khi đội trưởng Lê nghe cậu chủ nhỏ gọi anh ấy là anh, sửng sốt, hỏi: “Sao?”

Hạ Minh Sầm không giải thích cho hành động xốc nổi hôm nay của mình, nhưng đồng thời không thể hiện chút hối hận nào.

Anh kiêu ngạo nhiều năm, mà người kiêu ngạo thì không thích giải thích.

“Cô ấy không phải là vợ chưa cưới của ai.” Anh nhìn bên đó nói: “Cô ấy là mối tình đầu của tôi.”

Người bên đó đang ngồi ngây ngẩn trên ghế dài cách đó không xa, không biết đang nghĩ gì, lắc lư hai chân.

Một câu nói này đã đủ để giải thích tất cả những việc anh làm trong khoảng thời gian qua.

Đội trưởng Lê nghẹn họng.

“Đang nghĩ gì đó?”

Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng cắt ngang suy nghĩ của Dụ Ấu Tri, cô ngẩng đầu, hỏi anh: “Anh gọi xong điện thoại rồi à?”

“Ừ,” Hạ Minh Sầm ngồi xuống bên cạnh cô, lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Trong đầu đang nghĩ gì vậy, anh đi tới cũng không phát hiện.”

Dụ Ấu Tri: “Đang nghĩ chuyện hôm nay.”

Hạ Minh Sầm khẽ nhướng mày, hỏi: “Chuyện buổi chiều sao?”

Cô lườm anh một cái, nhấn mạnh: “Chuyện buổi trưa!”

Giọng điệu anh thoáng chốc u ám: “Sao? Hối hận không đính hôn thành công với Hạ Minh Lan à?”

“Không phải.” Dụ Ấu Tri nói: “Em đang nghĩ rốt cuộc anh làm thế nào khiến anh Minh Lan hủy bỏ lễ đính hôn.”

Anh nhận một cú đấm của Hạ Minh Lan, không cần nói, hiện trường lúc đó nhất định rất hỗn loạn.

“Tò mò cái này làm gì, biết kết quả là được rồi.”

Dụ Ấu Tri mím môi, lo lắng nói: “Nhưng ở đó có nhiều người như vậy, nếu có người đem chuyện này lan truyền ra ngoài thì phải làm sao?”

Hạ Minh Sầm an ủi cô: “Em cũng không lộ mặt, ở hội trường lại không để hình em, Hạ Minh Lan chỉ gửi thiệp mời người trong nhà và một số họ hàng thân thích, yên tâm…”

“Em lo lắng là anh đó, em lo chuyện này sẽ có ảnh hưởng tới anh.” Dụ Ấu Tri ngắt lời anh.

Anh sửng sốt một lát, nhanh chóng rũ mi che đi cảm xúc, lập tức thờ ơ nói: “Sẽ không đâu.”

Dụ Ấu Tri nghi ngờ nhìn anh: “Anh chắc chắn không?”

“Ừ, đừng lo bò trắng răng.”

Sau đó Hạ Minh Sầm đứng dậy, hỏi cô: “Còn tản bộ nữa không?”

Nói xong anh cũng không đợi cô, đi thẳng về phía trước.

Không hỏi được nguyên do, Dụ Ấu Tri chỉ có thể cam chịu đứng dậy, chạy bước nhỏ đuổi theo anh.

Cô còn muốn hỏi, lại bị anh uy hiếp: “Còn nhắc với anh về chuyện trưa nay nữa, thì anh sẽ cho rằng là em không nỡ hủy hôn.”

Cô chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Hai người đi song song, cánh tay chạm vào nhau, thời tiết dần trở lạnh, Dụ Ấu Tri đút tay vào áo khoác, không hiểu sao chợt nhớ lại trước đây khi bọn họ cùng đi bộ ở nước Anh thì như thế nào.

Hình như luôn nắm tay, hoặc là cô khoác tay anh, hoặc là anh khoác vai cô.

Theo lý mà nói buổi chiều hôm nay đã như vậy rồi, chuyện nắm tay hiển nhiên không phải to tát gì, thế nhưng cô đột nhiên không biết nên làm thế nào để tự nhiên bỏ tay ra khỏi túi áo, sau đó tự nhiên nắm tay anh.

Bọn họ đã rất lâu không ở bên nhau, cảm giác này đã trở nên xa lạ.

Con trai không giống con gái, so với nhu cầu thân thể sẽ càng chú trọng với loại thỏa mãn tinh thần này hơn.

Vẻ mặt cô buồn bã.

Thì ra tái hợp rất đơn giản, nhưng để quay lại như lúc ban đầu không đơn giản như vậy, không phải ngoài miệng nói tái hợp, sau đó có thể lập tức khôi phục dáng vẻ thân thiết khăng khít như trước.

Khoảng thời gian mất đi mấy năm nay, không dễ dàng bổ khuyết lại như vậy.

Từ đầu đến cuối Hạ Minh Sầm không hề có ý định muốn vươn tay ra, hai người cứ như vậy đi dọc con đường mòn, mãi cho tới khi kết thúc tản bộ.

Dụ Ấu Tri định về nhà, đợi sáng mai lại tới tìm anh.

Hạ Minh Sầm không trực tiếp kêu cô tối nay ngủ lại khách sạn, như vậy cũng tiện.

Dụ Ấu Tri suy nghĩ, nói phải về nhà.

Hạ Minh Sầm hỏi cô vì sao.

Cô ấp úng hồi lâu, nhưng vẫn không thể nói bởi vì vừa rồi lúc bọn họ đi bộ không nắm tay, cô cảm thấy bọn họ cần thời gian thích nghi trạng thái sau khi hòa hợp được.

Như vậy thì thể hiện cô quá kiêu căng, anh nhất định sẽ cười cô, nói giường cũng lên rồi, còn rối rắm về chuyện nắm tay này sao.

Nghĩ lý do cả nửa ngày, cô cảm thấy dù nói thế nào đều quá kiêu ngạo, chỉ có thể không được tự nhiên nói: “Anh không thể ở một mình trong khách sạn được sao?”

Anh trưng vẻ mặt cao ngạo ra, có hơi khó chịu nói: “Có em ở đây, vì sao anh phải ở một mình?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đột nhiên Dụ Ấu Tri không biết nên từ chối anh thế nào.

Thế là cứ như vậy quyết định ở khách sạn một đêm, dù sao gần đây trời lạnh, ngay mai về nhà thay quần áo cũng không sao.

Đã không còn nhớ được cảm giác sau bao nhiêu năm không còn chung giường với người khác rồi.

Cũng kỳ lạ, lúc buổi chiều nằm trên giường có việc làm thì không gượng gạo, hiện tại đến buổi tối, cùng nằm trên chiếc giường giống vậy, nhưng không có gì làm liền trở nên rất gượng gạo.

Trước khi đi ngủ cô có thói quen xem điện thoại, nhưng lúc này bởi vì bên cạnh có người ngủ cùng, đột nhiên không còn hứng thú nữa.

Tắt đèn, Dụ Ấu Tri trừng mắt nhìn trần nhà, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của mình trong hoàn cảnh yên tĩnh này, phập phồng phập phồng.

Đột nhiên cảm nhận được người bên cạnh động đậy, khiến bên chỗ cô cũng phát ra tiếng động theo, Dụ Ấu Tri bất giác nín thở, sau đó bị anh kéo vào lòng.

Cô run lên.

“Chỉ ôm ngủ thôi, không có làm cái khác.” Hạ Minh Sầm nói.

Anh săn sóc như vậy, ngược lại khiến Dụ Ấu Tri không nhịn được được thốt một câu: “Ồ, em hiểu rồi.”

Tức khắc Hạ Minh Sầm nhíu mày, bóp chặt eo cô, giọng điệu nguy hiểm: “Em hiểu gì?”

Cô cực kỳ có khát vọng sống nói: “Hiểu anh đang thông cảm cho em.”

Cậu chủ nhỏ hừ một tiếng.

Chỉ là tuy buông tha cho cô về phương diện thân thể, nhưng miệng thì không dễ dàng chịu để yên như vậy.

“Lúc bình thường em rèn luyện cơ thể nhiều hơn đi!” Giọng anh nghe có vẻ lười biếng: “Mới làm mạnh mẽ chút xíu đã như muốn mạng của em rồi.”

Dụ Ấu Tri cắn môi, bào chữa cho bản thân: “Sao em biết được bây giờ anh trở nên hung hăng như vậy chứ?”

Anh vô cùng bình tĩnh nói: “Em không nghĩ xem anh nhịn bao nhiêu năm rồi.”

“Vậy cũng phải trong phạm vi chịu đựng của em mới được chứ!” Dụ Ấu Tri nói: “Bây giờ mỗi ngày em đều ngồi ở văn phòng, đương nhiên thể chất không được tốt như lúc trước rồi.”

Hạ Minh Sầm cười khẩy một tiếng: “Nói như kiểu trước đây em có thể chịu được vậy.”

Lúc trước, dạo đầu thì cô hứng khởi, còn bằng lòng trêu chọc anh vài cái, rồi vừa đến bữa ăn chính thì lại nằm yên mặc kệ sự đời, việc tốn sức toàn là anh làm.

Dụ Ấu Tri giận dỗi nói: “Nếu anh bất mãn với em, vậy còn quay lại với em làm gì?”

“Anh có bất mãn đâ.” Hạ Minh Sầm ghé sát tai cô, chậm rãi nói: “Em kêu lên rất dễ nghe.”

“… Đội phòng chống khiêu d*m mà điều tra nội bộ cảnh sát các anh, chắc chắn anh là người bị bắt đầu tiên.”

“Ồ!” Cậu chủ nhỏ không hề sợ hãi nói: “Không bằng bây giờ em báo cảnh sát đi, tới lúc bọn họ bắt anh, hỏi anh đã làm gì, thì anh sẽ nói vì tái hợp với bạn gái cũ, ở trên giường không khống chế được mà làm bạn gái cũ tới phát khóc.”

“…”

Sau đó, cảnh sát Hạ nghiêm túc đưa ra cho cô câu hỏi về pháp lí.

“Em đoán bọn họ sẽ cho rằng anh rất quá đáng phải tạm giam, hay là cho rằng em yếu đuối tới mức phải báo cảnh sát.”

Dụ Ấu Tri bị anh trêu chọc tới mức mặt đỏ tai hồng, nổi lên ý niệm muốn giết người ngay tại chỗ.

“Hạ Minh Sầm, anh có tin hiện tại em dùng gối đè chết anh không?”

“Từng thấy người bị nghẹt thở tới chết chưa? Lần đầu tiên anh nhìn thấy đã bị mất ngủ hai ngày.” Hạ Minh Sầm chẹp một tiếng: “Cách chết khó chịu như vậy mà em nỡ dùng trên người anh.”

Dụ Ấu Tri thở dài, nói: “Được, vậy anh nói đi, chết thế nào mới không khó chịu, em thành toàn cho anh.”

“Túng dục quá độ.”

“…”

Dụ Ấu Tri ngồi dậy, xốc chăn lên định xuống giường: “Em về nhà.”

So về độ mặt dày, nhìn chung một người con gái như cô không thể so được với đàn ông.

Hạ Minh Sầm trầm thấp cười hai tiếng, vươn tay ra, lại cưỡng ép cô về giường.

“Không giết anh không được sao?” Anh ôm cô, vùi đầu vào hõm cổ cô nói: “Vừa mới quay lại, anh không muốn chết đâu.”

Giọng điệu Dụ Ấu Tri cứng rắn: “Không được, ai bảo miệng anh hư như vậy.”

“Vậy em lấp kín miệng anh không phải là được rồi sao.”

“Cách hay!” Dụ Ấu Tri nói là làm: “Anh thả em ra, em đi tìm cái khăn mặt tới đây.”

“Không cần, ở đây có sẵn nè.”

Sau đó anh dùng nụ hôn phủ kín miệng cô, đương thiên thuận tiện phủ kín luôn miệng mình.

Tiếng nước d*m d*c vang lên trong màn đêm yên tĩnh, hàm răng bị cạy mở, đầu lưỡi chạm vào nhau, cái động tác lấp miệng này dần biến chất, bắt đầu phát triển theo phương hướng không khống chế được.

Nhân lúc nụ hôn của anh di chuyển xuống dưới, Dụ Ấu Tri lên tiếng tố cáo.

“Nói cái gì mà không làm cái khác, giữ em ở lại qua đêm là vì cái này, đây chính là đàn ông các anh.”

Hạ Minh Sầm dừng động tác, bình tĩnh chốc lát mới giải thích: “Giữ em lại qua đêm không phải vì cái này.”

Nhưng âm thanh khàn khàn, còn mang theo dục vọng, thế nên không hề có sức thuyết phục.

“Vậy là cái gì?” Dụ Ấu Tri nói: “Đừng nói với em chỉ đơn thuần muốn đắp chăn nói chuyện, em không tin.”

“Anh cảm thấy ở cùng nhau lâu hơn chút, thì có thể nhanh chóng khôi phục lại như trước đây.”

Dụ Ấu Tri sửng sốt: “Hả?”

Hạ Minh Sầm mím môi, hỏi cô: “Em không cảm thấy chúng ta trừ trên giường giống trước đây, thì xuống giường có chút không tự nhiên hả?”

“Anh vẫn còn nhớ trước đây khi chúng ta đi bộ, em sẽ khoác tay anh.” Trong giọng điệu anh mang theo chút buồn bực khó phát giác: “Nhưng hôm nay lòng vòng ở vườn hoa hơn một tiếng đồng hồ, em cũng không khoác tay anh.”

Nói xong cái này, anh lật người, xuống khỏi người cô.

Hạ Minh Sầm kiềm chế nói: “Thôi, từ từ vậy, chuyện này gấp cũng không có tác dụng.

Dụ Ấu Tri đột nhiên biết chết làm sao dễ chịu nhất rồi.

Đó là chết vì bị làm cho cảm thấy quá dễ thương.

Ai có thể tưởng tượng được cậu chủ nhỏ sẽ có một mặt thế này, nếu cô không yêu đương với anh, cô cũng không biết được.

Người đàn ông này khi mỏ không hỗn, quả thực không cần mời gọi người khác yêu thích.

Không có bất cứ dự báo nào, Dụ Ấu Tri đột nhiên hành động, bổ nhào lấy Hạ Minh Sầm.

Hạ Minh Sầm vừa xuống khỏi người cô, lúc này đã bị đè ngược dưới thân cô.

Nhìn người đè mình dưới thân, nhất thời anh không phản ứng kịp.

“Em làm gì đó?”

Trong màn đêm con mèo nhỏ với vẻ ngoài ngoan ngoãn cuối cùng cũng lộ nguyên hình xấu xa đối với người đàn ông.

“Làm anh.”

Hạ Minh Sầm nghẹn họng, qua một lúc lâu sau mới hỏi: “… Có phải em bị ma nhập rồi không?”

– ———

Lời tác giả:

Hai người sến súa đủ rồi ha, chương sau phải tới tình tiết truyện rồi ha.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.