*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bàn tay lau nước mắt cho cô tiện đà khẽ sờ lên gò má.
“Em có cái gì mà khóc?” Hạ Minh Sầm: “Thấy anh dễ dỗ như vậy lẽ nào không nên hả hê sao?”
Trái tim mềm nhũn, Dụ Ấu Tri nhắm mắt, nước mắt chảy ra càng dữ dội, cô chủ động ôm lấy cổ anh, kéo gần khoảng cách.
Sợ anh không cảm nhận được sự hồi đáp của mình, cô còn vươn đầu lưỡi ra liếm môi anh.
Anh hơi sửng sốt, ôm cô càng chặt, gần như muốn dùng nụ hôn để cắn nuốt cô vào trong xương tủy.
Hạ Minh Sầm vẫn luôn là một người rất ngang ngược.
Anh trông có vẻ thanh cao, nhưng khi hôn lại không hề khách khí, dáng người anh cao ráo, chiều cao giữa hai người có sự khác biệt, anh cúi đầu xuống bị mỏi, mà Dụ Ấu Tri ngửa đầu lên cũng mỏi, thế là dứt khoát bế cô lên.
Dụ Ấu Tri dựa lưng vào cánh cửa, cao hơn anh một chút, như vậy cô có thể cúi đầu xuống, đổi lại thành anh ngửa cổ lên hôn.
Anh không hề che giấu bất cứ sự xâm chiếm nào, thản nhiên hôn từ môi tới cổ cô.
Đi hai bước là tới giường, bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng sẽ không bỏ qua loại cơ hội này, càng không cần nói đến cái người vừa rồi chủ động ôm lấy cổ anh, còn liếm anh.
Lực sát thương của những lời nói ban nãy người này nói với anh thật sự quá lớn.
Càng không nói đến dáng vẻ nước mắt như mưa của cô.
Rõ ràng sự oán hận đối với cô sắp chất cao như núi, có viết thành tư liệu cũng không biết cần mấy cái túi đựng hồ sơ mới có thể đựng đủ, thậm chí muốn lạnh nhạt cô mấy ngày, muốn khiến cô nếm thử mùi vị anh đã trải qua trong những ngày tháng vừa qua.
Thế nhưng một giây một phút anh cũng không đợi được.
Cái gì mà không có tư cách quay lại, anh nói cô có tư cách, thì là có tư cách.
Những năm qua, hiểu lầm giữa bọn họ thực sự quá nhiều, mâu thuẫn cũng quá nhiều, dăm ba câu không thể hoàn toàn xóa sạch sự tủi thân và không cam tâm trong lòng anh.
Thế nhưng những hiểu lầm và mâu thuẫn này có không được giải tỏa thì cũng không sao cả.
Anh có thể không để ý những thứ đó, chỉ cần có Dụ Ấu Tri là được.
Anh chỉ cần Dụ Ấu Tri.
Ghét cô còn khó chịu gấp vạn lần so với yêu cô, anh muốn cô, dùng cách cư xử nguyên thủy nhất giữa nam và nữ để cho anh cảm giác an toàn, đồng thời chứng minh sự trở lại lần này của cô là sự thật.
Dụ Ấu Tri không ngờ hứng thú của anh lại tới nhanh đến thế, bọn họ đã lâu không chung đụng rồi.
Vừa hôn vừa bế lên giường, khoảnh khắc đắm chìm, trừ mùi hương mát lạnh trên người Hạ Minh Sầm ra, cô không hề ngửi thấy bất cứ mùi hương nào thuộc về người khác.
Rõ ràng lúc rời đi Tịch Gia còn ở đây, nhưng lúc này đã không thấy bóng dáng cô ta đâu, trong phòng chỉ có một mình anh.
Cứ cho là Hạ Minh Lan không lừa cô, cứ cho là sau khi chia tay cô Hạ Minh Sầm thật sự đi tìm người khác, yêu đương hay là lên giường cũng được, thành thật mà nói, cô không có bất cứ tư cách nào trách anh đã thay lòng.
Ai nói chỉ có phụ nữ mới có hứng thú thủ thân vì đàn ông, giờ phút này, Dụ Ấu Tri thừa nhận tư tưởng đã cũ kỹ của bản thân, cô hổ thẹn lại cảm động.
Cậu chủ nhỏ là của một mình cô.
Thế nên suốt bấy lâu nay cô do dự và sợ hãi cái gì đây? Trước giờ anh vốn chỉ là của một mình cô.
Trái tim này của anh cũng chưa từng trao cho người khác.
Từ trước đến nay cô đều quen với việc bị động tiếp nhận tất cả, chưa từng nghĩ tới đi tranh đoạt thứ gì.
Nhưng cô muốn có anh.
Loại cảm giác này nhanh chóng vùi lấp lý trí cô, rụt rè hay nhút nhát gì đó đều không còn.
Cảm giác từng ở bên nhau đã phai nhạt, giờ phút này điều anh muốn cũng là điều cô muốn, thậm chí còn không đợi anh cúi người xuống, Dụ Ấu Tri đã nắm lấy chiếc cà vạt lỏng lẻo của anh, bao dạn hôn anh.
Hạ Minh Sầm sửng sốt, suýt chút quên mất cô chỉ có vẻ ngoài ngoan ngoãn mà thôi.
Dung mạo anh tuấn thanh cao, giờ phút này lại nhiễm dục vọng nồng đậm, tạo nên một sự tương phản mãnh liệt, bị cô trêu ghẹo như vậy, đôi mắt kia nhanh chóng tối lại, tay phủ lên tay cô, theo sự dẫn dắt của cô mà giải phóng cà vạt của mình, tiện tay vứt sang một bên.
Lý trí của Dụ Ấu Tri đã sớm bị vứt đi đâu mất, quyết tâm phải chơi đùa anh, xoay lại cắn cằm anh, Hạ Minh Sầm vừa ngứa vừa tê dại, không cho cô chiếm thế thượng phong, cúi đầu cắn lên xương quai xanh của cô để báo thủ.
Về sau biến thành hai người cắn nhau, cắn ngón tay cắn bả vai, không ai dám dùng sức, sau đó đỏ mặt thở hổn hển, lại hôn nhau.
Dụ Ấu Tri cảm thấy thú vị, cậu chủ nhỏ đã bị cô trêu chọc tới mức toàn thân nóng bừng, cuối cùng hung hăng đẩy cô lên giường, kết thúc trận giằng co trẻ con này.
Nhiệt tình sau nhiều năm dễ dàng được khơi dậy trở lại, ký ức đã xa nhưng thân xác vẫn nhớ về nhau.
Mồ hôi anh chảy ròng ròng nắm lấy cổ tay cô, rồi vô thức chạm vào vết đỏ trên cổ tay vẫn chưa biến mất.
Tức khắc Hạ Minh Sầm buông lỏng, cúi đầu xuống hôn chỗ cổ tay cô một cái.
“Lần sau sẽ không dùng còng tay với em nữa.”
Dụ Ấu Tri không biết sao đột nhiên anh lại nhắc đến còng tay, không liền mạch hỏi: “… Có phải anh, sợ em tố cáo anh lạm dụng công cụ của cảnh sát không?”
Hạ Minh Sầm nhướng mày, giọng nói hơi căng thẳng: “Đúng đó.”
Có sơ hở, Dụ Ấu Tri lập tức uy hiếp: “Vây em phải đi tố cáo anh.”
“Hử? Tố cáo anh cái gì?” Hạ Minh Sầm hoàn toàn không chịu uy hiếp.
Cô nhắm mắt không nói.
Khuôn mặt thanh cao của anh trở nên chìm trong dục vọng, cúi người xuống bên tai cô cố ý thấp giọng nói vài câu đê tiện.
Dụ Ấu Tri nghe xong, da đầu tê dại, cơ thể theo ý thức cũng co lại.
Sau đó người đàn ông phải trả giá cho những lời nói đê tiện của anh.
Anh cắn môi kêu lên một tiếng.
Người dưới thân trước tiên sửng sốt, sau đó ý thức được gì đó mà bật cười.
“Cảnh sát Hạ, anh yếu rồi.”
“…”
Bị cười nhạo rồi.
Lúc mười tám tuổi còn chưa từng bị cười nhạo như vậy.
Anh không nói chuyện, lại đi tới tủ đầu giường lấy đồ.
Những tia sáng bị rèm cửa sổ chặn lại đang muốn luồn lách vào phòng, trong phòng chỉ mở chiếc đèn giường rất nhỏ, để trả đũa cô, Hạ Minh Sầm vươn tay mở tất cả đèn lên.
Sự trả đũa không chỉ như thế này, vừa nãy Hạ Minh Sầm trả giá cho lời nói đê tiện của mình, thì sau đó đổi thành Dụ Ấu Tri trả giá thê thảm cho sự cười nhạo của cô.
Thuận tiện anh còn chứng minh với cô, đối với loại chuyện này, đàn ông chỉ có càng ngày càng mạnh, yếu là yếu thế nào được.
–
Sau khi kết thúc, Dụ Ấu Tri nhắm mắt, cạn kiệt sức lực gối lên khuỷu tay anh.
Cánh tay của người đàn ông bị cô gối lên, đang vỗ về đầu cô, vuốt tóc cô xong lại nghiêm túc nhìn cô hồi lâu, cảm xúc mập mờ trong mắt, ánh mắt di chuyển, sau đó anh không nhịn được, mím môi, cúi đầu dịu dàng từng chút một hôn lên trán, lên mắt, mũi và cả môi cô.
Dụ Ấu Tri vẫn chưa ngủ, nhưng cô biết nếu lúc này mình tỉnh, anh chắc chắn xem những chuyện vừa làm như chưa từng xảy ra.
Thế là cô tiếp tục nhắm mắt, giả bộ điều chỉnh tư thế ngủ, nghiêng người, để tay lên vòng eo gầy của anh, sau đó ôm chặt.
Anh run lên, dùng sức ôm lại cô, thấp giọng hỏi: “Em không ngủ à?”
Nếu đã bị bại lộ rồi, vậy không cần phải tiếp tục giả vờ ngủ nữa, mở mắt ra nhỏ giọng nói: “Không ngủ được.”
“Sao thế?”
“Sợ đây là mơ.”
Anh véo eo cô một cái, nghe thấy cô kêu đau, mới nói: “Thấy chưa, không phải mơ.”
Dụ Ấu Tri xoa eo hỏi anh: “Vậy anh thì sao? Sao anh không ngủ?”
Thế nhưng giây sau cô lập tức hối hận khi hỏi vấn đề này, với cái đức hạnh của cậu chủ nhỏ, tuyệt đối sẽ kiêu ngạo mà nói rằng bởi vì anh là đàn ông, thể lực của đàn ông phụ nữ có thể so sánh được sao.
Nhưng đáng tiếc cô đoán sai rồi, bởi vì anh nói: “Anh cũng sợ là mơ.”
Dụ Ấu Tri sửng sốt.
“Nếu đã không ngủ được, vậy thì nói chuyện đi.” Hạ Minh Sầm nói.
“… Nói gì?”
Giọng điệu anh chậm rãi nói: “Khi em vừa tới nhà anh, anh đã coi thường em, anh xin lỗi.”
Thời niên thiếu quá mức kiêu ngạo, cao cao tại thượng, nhìn ai cũng không vừa mắt, càng không đặt ai vào trong mắt.
Chưa kể bản thân còn không ý thức được, không cảm nhận được có gì không ổn.
Cô chưa từng nói với anh về những tủi thân đó, cũng chưa từng oán hận anh. Mãi cho đến hiện tại trưởng thành rồi, chín chắn rồi mới hậu tri hậu giác nhận ra, lúc đầu vì sao cô phải lựa chọn lợi dụng anh, mà những lời bản thân đã từng nói với cô đã gây ra cho cô tổn thương biết bao.
“Bởi vì thái độ của anh, hại em ở trường bị mọi người cô lập, anh xin lỗi.”
“Ban đầu khi còn ở Anh, bởi vì học tập và làm thêm không thuận lợi, mỗi ngày anh đều rất phiền muộn, không thể quan tâm đến cảm xúc của em, anh xin lỗi.”
Dụ Ấu Tri kinh ngạc há miệng, từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ có một ngày có thể nghe thấy anh hối lỗi về chuyện năm đó.
Thực ra cô đã không còn để ý đến điều đó từ lâu, thậm chí cô đã sắp quên rồi.
Khoảng thời gian một năm cùng với anh ở nước Anh đã đủ để che lấp đi tất cả những thứ đã từng không tốt đẹp.
“Anh không cần xin lỗi em, suy cho cùng sau này em đối với anh…”
Dù đã giải thích với anh, nhưng khoảnh khắc này cô vẫn muốn nói với anh ba chữ đó.
Thế nhưng Hạ Minh Sầm ngắt lời cô: “Trước đó em đã nói xin lỗi mấy lần rồi, không cần lặp lại nữa.”
Anh khựng lại, hỏi cô: “… Dụ Ấu Tri, em còn yêu anh không?”
Lần này cô không do dự nữa, không hề nghĩ ngợi trả lời: “Yêu.”
Sau khi có được câu trả lời khẳng định, Hạ Minh Sầm mỉm cười.
“Vậy đủ rồi.”
Cứ như vậy đi.
Những năm qua anh sống không tốt, cô cũng vậy.
Không cha không mẹ, không chỗ dựa, thậm chí không nổi mấy người bạn, một thân một mình phải trải qua những năm tháng này có bao nhiêu vất vả, anh thậm chí không tưởng tượng nổi.
Thế nên khoảng thời gian đã mất trong những năm này nếu mất rồi thì cứ mất đi, có đi so đo ai đúng ai sai cũng không còn ý nghĩa nữa.
Anh lựa chọn đầu hàng để khôi phục từ những mất mát trong khoảnh khắc này.
“Kể chuyện của cha em cho anh.” Hạ Minh Sầm nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ giúp em.”
Mũi cô chua xót, sau đó nặng nề gật đầu: “Ừ.”
Thực ra cô không phải một người giỏi ăn nói, đã quen giấu tất cả mọi chuyện trong lòng, thế nhưng hôm nay không biết làm sao, trong âm thanh trầm thấp của anh, cô có rất nhiều lời muốn nói cho anh.
–
Không biết đã nói bao lâu, cuối cùng nói tới mệt, Dụ Ấu Tri ngủ thiếp đi.
Mặt trời lặn trăng lên, hiệu quả che ánh sáng của bức rèm trong khách sạn rất tốt, khi mở mắt ra, trong phòng không mở đèn, khiến cô không phân biệt được rốt cuộc bây giờ là mấy giờ.
Lẽ nào đã là sáng ngày hôm sau rồi sao?
“Tỉnh rồi?” Giọng nói đàn ông vang lên: “Dậy ăn cơm đi.”
Dụ Ấu Tri chớp mắt, tay sờ sang bên cạnh, lại nghe anh nói: “Đừng sờ nữa, anh ở đây.”
Sau đó cô nghe thấy tiếng anh mở đèn, căn phòng nháy mắt bừng sáng, Hạ Minh Sầm đã mặc quần áo chỉnh tề từ lâu, ngồi trên ghế sô pha.
Dụ Ấu Tri cúi đầu nhìn mình, lại nhìn cậu chủ nhỏ mặc vest gọn gàng.
“… Sao anh mặc quần áo rồi?”
“Anh không mặc quần áo, lẽ nào cởi truồng đi mua đồ ăn tối cho em hả?”
Hạ Minh Sầm lười biếng dựa trên ghế sô pha, dùng cằm chỉ túi đồ ăn để trên bàn trà trước mặt.
Thì ra là đi mua đồ ăn tối cho cô.
Cái gì anh cũng mặc xong rồi, cô lại vẫn trần truồng, khó tránh khỏi có hơi xấu hổ, Dụ Ấu Tri không xuống giường, ngược lại dùng chăn quấn chặt mình, lẩm bẩm nói: “Anh có thể gọi em đi ăn tối luôn mà, gói mang về không bảo vệ môi trường.”
Hạ Minh Sầm bỗng chốc bật cười, sau đó cười nhạo cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu em còn có thể đi đường, vậy thì đúng là anh thật sự yếu rồi.”
Tổng cộng cũng không làm mấy lần, sao có thể, cô cũng không phải Lâm Đại Ngọc(*).
(*)Nhân vật trong tác phẩm văn học kinh điển của Trung Quốc- Hồng Lâu Mộng, ý chỉ những người yếu đuối yểu điệu.
Để chứng minh bản thân có thể đi đứng được, Dụ Ấu Tri định xuống giường, thế nhưng trước đó cô phải tìm quần áo trước đã.
Cô nhìn xung quanh, lại không thấy quần áo của mình đâu.
Hạ Minh Sầm nhìn ra cô đang tìm quần áo, quần áo là do anh cởi, đương nhiên anh biết rõ nó bị ném ở đâu hơn cô.
Anh nhặt cái váy hôm nay cô mặc từ dưới giường đưa cho cô.
Khi Hạ Minh Sầm cởi nó ra không tìm được khóa kéo của cái váy này ở đâu, suýt chút nữa thì anh đã trực tiếp xé ra, nhưng cô sợ sau khi cái váy này hỏng thì không có quần áo để thay, đã vội vã ngăn anh lại.
Nhận cái váy, Dụ Ấu Tri kêu Hạ Minh Sầm quay lưng lại, cô phải mặc quần áo.
Cậu chủ nhỏ chê cô già mồm, chậc một tiếng, nhưng vẫn xoay người lại.
Đợi sau khi cô mặc xong, anh xoay người về, ý thức được chiếc váy này là chiếc váy cô mặc để dự lễ đính hôn hôm nay.
“Quần áo của em đâu?”
“Ở phòng trang điểm rồi.”
“Đợi lát nữa ăn tối xong em đi thay đi.”
Lắc qua lắc lại chiếc váy mà Hạ Minh Lan đã chuẩn bị cho cô, dù sao vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
“Ừ.” Dụ Ấu Tri vừa đồng ý vừa bóc đũa ra.
Việc đính hôn đã hủy bỏ, mặc lễ phục này đi khắp nơi cũng không tốt, vẫn nên đổi thì hơn.
Bữa tối là Hạ Minh Sầm lấy ở nhà hàng trong khách sạn đem tới cho cô, cô thích ăn những món đậm đà, thế nên mấy món Hạ Minh Sầm mua cho cô đều khá đậm vị.
Nhân viên nhà hàng nói đồ ăn có hơi cay, lo lắng nước suối trong phòng không đủ cho cô uống, anh còn mua cho cô một bình nước lớn.
Kết quả anh đã đánh giá thấp trình độ ăn cay của Dụ Ấu Tri, ăn nửa bát cơm mà không uống ngụm nước nào, còn hỏi anh sao mua nhiều nước thế.
Hạ Minh Sầm tiện miệng nói: “Để em uống nhiều nước, bồi bổ cổ họng.”
Kết quả động tác ăn cơm của cô dừng lại, mất tự nhiên trừng anh một cái, nói: “… Cổ họng em rất khỏe, bổ cái gì mà bổ.”
Trước tiên Hạ Minh Sầm sửng sốt, sau đó đánh giá biểu cảm ngượng ngùng của cô.
Anh nhếch môi, dựa về sau, tay chống cằm nói: “Không bồi bổ cổ họng thì bù nước đi, hôm nay em chảy rất nhiều rồi.”
Má Dụ Ấu Tri nóng bừng, tiện tay cầm cái gối đầu ở ghế sô pha ném lên người anh.
“Hạ Minh Sầm anh là cái đồ biến thái!”
Anh thành thật trúng hai cái, không những không tức giận, ngược lại hơi nhướng mày, như đạt được mục đích mà bật cười.
Thực sự cười lên rất đẹp, mà càng đẹp thì càng thiếu đánh, Dụ Ấu Tri nhất thời càng tức, lực đánh anh càng mạnh, trong miệng không ngừng mắng anh: “Biến thái!”
“Được rồi, còn đánh nữa thì anh tố cáo em hành hung cảnh sát đó.” Anh cướp lấy cái gối ném qua một bên, sau đó giả vờ không hiểu nhìn cô: “Anh nói hôm nay em chảy nhiều nước mắt, em cho rằng anh nói tới cái gì hả?”
Dụ Ấu Tri tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Minh Sầm không đùa giỡn cô nữa, đổi chủ đề hỏi: “Tối hôm nay có thu xếp gì không?”
Cô tức giận nói: “Không có, về nhà ngủ.”
“Vậy ngày mai thì sao?”
“Đi tìm đồng nghiệp của cha em.” Dụ Ấu Tri nói: “Em đã nói với anh rồi, anh Minh Lan sắp xếp cho những người đó ở khách sạn này.”
Hạ Minh Sầm ừ một tiếng trước, lại đột nhiên nhớ ra cái gì, không hiểu nói: “Năm đó cha anh cũng là đồng nghiệp của cha em, em muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, sao không trực tiếp đi hỏi cha anh?”
Dụ Ấu Tri do dự một lúc, hỏi anh: “… Nếu em nói em nghi ngờ cha anh, anh nghĩ thế nào?”
Hạ Minh Sầm nhíu mày, lập tức phủ nhận: “Cha anh không phải loại người như thế.”