Sống Lại Tôi Có Một Song Nhi Làm Phu Lang

Chương 27: Thất bại



Tác giả: Lũy Niên

Những công việc ở cửa hàng trên trấn tạm thời đã xong. Công việc trong nhà cũng không cần bọn họ bận tâm quá nhiều. Vậy nên mấy ngày sau đó bọn họ lập tức lên huyện thành để giám sát cửa hàng của trên huyện.

Đây là cửa hàng lớn đầu tiên của bọn họ, vậy nên mỗi ngóc ngách đều được bọn họ chăm chú tỉ mỉ từng chút một.

Hơn mười ngày qua đi, cuối cùng cửa hàng cũng được hoàn thành. Dự định khai trương vào cuối tháng này. Tuy thời gian có chút gấp, nhưng đó là ngày đẹp nhất trong năm nay. Dù gấp hai người cũng thu xếp rất tỉ mỉ, thỏa đáng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến ngày khai trương. Ngay từ sớm, trước cửa chính của tiệm đã rất nhộn nhịp. Những rải lụa màu đỏ may mắn được treo lên những khung cửa cùng bảng hiệu, ở phía dưới từng tiếng trống, sáo cùng kèn vang lên tạo lên một hợp âm vui vẻ thu hút rất nhiều người dân qua lại.

Đến giờ lành, hai người đứng trước cùng nhau cắt đôi sợi dây đỏ trong tay. Cửa hàng vải Hoài An chính thức được khai trương từ ngày hôm này.

Minh Đài đứng trên thềm cao trước cửa chính của tiệm chắp tay nói với mọi người đứng ở dưới: “Kính thưa các vị hương thân phụ lão, tại hạ là chưởng quần của cửa hàng vải Hoài An. Ngày hôm nay, tại hạ đứng ở đây để thay lão bản của cửa hàng vải Hoài An để cảm tạ sự quan tâm của các vị. Cửa hàng của chúng ta chuyên về những mặt hàng y phục, vải vóc kể cả những món trang sức. Hoài An cam đoan với tất cả các vị những y phục hay trang sức của Hoài An đều được chính tay hai vị lão bản của chúng ta thiết kế, mẫu mã đa dạng nhưng là độc nhất vô nhị không thể tìm được ở những tiệm khác. Ngay ở chỗ này, Hoài An cũng xin cam đoan với tất cả mọi người giá tiền các vị bỏ ra đi đôi với chất lượng. Nếu như ai phát hiện được hàng kém chất lượng Hoài An xin phép được đền tiền gấp ba.”

Những người bên dưới nghe Minh Đài nói như vậy đều rất tò mò mà sôi nổi nghị luận, những cửa tiệm vải vóc như thế này trên huyện không thiếu. Cũng có rất nhiều loại mẫu mã khác nhau, nơi nơi giống nhau là đương nhiên. Nhưng cái gọi là độc nhất thì thật sự rất khó kiếm.

Bọn họ thật sự tò mò cái độc nhất của cửa hàng này nói là cái gì?

Minh Đài đợi mọi người một hơn hai giây nữa mới mở miệng nói tiếp: “Nhân dịp khai trương Hoài An xin được giảm giá ba mươi phần trăm cho tất cả các mặt hàng có mặt trong cửa tiệm, ngoài ra mỗi vị khách nhân đến với Hoài An còn đang tặng một món bánh ngẫu nhiên độc nhất. Hoài An cam đoan những loại bánh này dù khách nhân có tìm ở bất cứ đâu cũng không có. Thời hạn tặng bánh chỉ đúng duy nhất một ngày khai trương mà thôi.”

Nghe Minh Đài nói vậy, những người ở dưới một lần nữa lại ồ lên. Cửa tiệm vải này có cái gì mà lại có thể mạnh miệng nói hai chữ độc nhất như vậy?

Một người bên hét lên: “Chương quầy nếu như không độc nhất như lời ngươi nói thì sao?”

Minh Đài chưa kịp đáp lời, Trần Ninh Hoài đứng bên cạnh bình tĩnh nở nụ cười đáp lại: “Chúng ta sẽ tặng vị khách nhân nào tìm ra được cách làm món bánh tương tự như của cửa hàng một cuộn vải thượng hạng trị giá ngàn lượng bạc.”

Bọn họ nhìn hai người đứng đằng sau, một người anh tuấn bất phàm cùng một thiếu niên xinh đẹp đến động lòng người. Hai người đều mặc y phục trắng, thiết kế không giống những mẫu y phục bình thường họ thấy. Hơn nữa họa tiết trên y phục làm rất lạ mắt. Sự lạ mắt ấy không làm người khác thấy xấu xí, mà khiến cho những người nhìn vào đều cảm thấy xinh đẹp, hài hòa, sang trọng đến lạ thường.

Y phục mặc trên người của hắn cùng Dương An khiến cho người khác cảm thấy có lẽ sự độc nhất mà cửa hàng này nói khi nãy không chỉ đơn giản là nói xuông.

Mà những người bên dưới không nghĩ cửa tiệm này lại chơi lớn nhưng vậy nên hầu ai cũng đi vào bên trong xem. Thứ mà cửa hàng này buôn bán nó độc nhất như thế nào.

…….

Dương An ngồi phía trên của tứu lầu nhìn dòng người đi tấp nập phía cửa hàng đối diện.

Vì cửa hàng này mà hai người đã cố gắng chuẩn bị rất nhiều thứ trong thời gian ngắn nhất. Nếu nói không lo lắng thì chính là nói dối. Nhưng Ninh Hoài đã nói bọn họ không thể chỉ mỗi cửa hàng này, cũng không thể mỗi ngày đều ở đây. Nên bọn họ dùng nhân thủ trong nhà được đào tạo tỉ mỉ để làm chưởng quần, tiếp quản cửa hàng từ những ngày đầu tiên.

Ngoài ra còn có những người ký khế ước một năm với bọn họ. Sau một năm nếu làm tốt sẽ được ở lại, nếu không thì không cần hết khế ước, trực tiếp khai trừ. Đãi ngộ cao phải đi chung với công sức bỏ ra.

Cũng vì để thấy được kết quả của cuộc đào tạo những ngày qua nên hai người vẫn luôn ngồi phía trên lầu quan sát.

Mà thật sự thì những lời ấy chỉ là những lí do bên ngoài thôi, còn sâu xa hơn thì là do hắn sợ y mệt.

“Tôi chưa thấy lão bản nào ngày khai trương lại trốn trên này hưởng thụ như hai người đấy.” – Đặng Phong nắm lấy tay Dương Tĩnh lên lầu.

Khi nãy hai người xuống xe ngựa, cứ nghĩ sẽ bắt gặp được khuôn mặt của hai vị bằng hữu của mình tiếp đón khách nhân bên ngoài nhưng không ngờ ngay cả cái bóng cũng không thấy. Chưởng quầy nói mới biết hai người đã sớm trốn sang tửu lầu đối diện hưởng thụ.

Hai người quay đầu nhìn sang, Trần Ninh Hoài cầm chén trà trong tay ung dung đáp lời: “Vậy mới là độc nhất.”

Bọn họ cũng đã sớm nhìn thấy Đặng Phong cùng Dương Tĩnh đi vào trong cửa hàng từ lâu. Nhưng tất cả đều là bằng hữu của nhau, những chuyện khách sáo đi xuống đón tiếp hắn nghĩ không cần thiết. Hơn nữa, là người của mình tin tưởng Minh Đài sẽ hiểu ý hắn.

Kết quả không phải đã đứng đây rồi sao?

Dương Tĩnh nở nụ cười, lại gần Dương An đưa cho y một hộp đỏ được trang trí rất tinh xảo: “Chúc hai người làm ăn phát đạt, khách đến không ngừng.”

Dương An nhận lấy chiếc hộp trong tay Dương Tĩnh, ánh mắt cong lên tràn ngập ý cười: “Vậy xin nhận cát ngôn của A Tĩnh.”

Đặng Phong đứng ở phía sau, hộ tống Dương Tĩnh ngồi sang đối diện hai người rồi mới ngồi bên cạnh phu lang của mình. Không đợi hai người chủ động rót trà cho bọn họ, đã sớm thành thói quen tự thân vận động.

“Cửa hàng của hai người không cần cát ngôn của A Tĩnh cũng sẽ như vậy. Nhìn xem không phải đã đánh trúng tâm lý của những phu nhân cùng tiểu thư ở huyện thành rồi sao?” Đặng Phong nhìn theo ánh mắt của hắn.

“Dù gì thì nguồn khách chủ yếu của Hoài An ngay từ đầu đã xác định là nữ nhân cùng song nhi. Nên điều này cũng không quá lạ.” Trần Ninh Hoài rời mắt, đặt chén trà trong tay xuống.

Dương Tĩnh nhìn về phía Dương An, nhẹ nhàng nói: “Không chỉ những kiểu dáng y phục độc đáo, những mẫu bánh được dùng để tặng khách nhân đến mua hàng cũng rất lạ. Ngay cả ta tự nhận đã đi rất nhiều nơi cùng chưa nhìn thấy bao giờ. Hai người có ý định mở tiệm điểm tâm?”

Dương An lắc đầu: “Không có, còn tháng nữa là đến cuối năm sau đó sẽ là lễ mừng năm mới. Thời gian gần đây sẽ rất bận rộn, nên hai chúng ta chưa từng nghĩ đến sẽ mở tiệm điểm tâm.”

Dương Tĩnh gật đầu.

Cũng đúng sắp đến thúc sẽ giao những nguyên liệu đến cho hai người. Y nghe nói làm những thứ này rất tốn thời gian. Hơn nữa hai người lại mới mở một cửa hàng, nếu mở thêm hẳn là chạy đi chạy lại đến bệnh mất.

Đặng Phong nhìn hai người: “Hai người tính ở lại huyện thành bao lâu?”

“Chiều tối sẽ về.” Trần Ninh Hoài đáp không cần suy nghĩ.

“Không tính ở lại mấy ngày để quan sát sao?” Đặng Phong cứ nghĩ hai người sẽ ở lại quan sát mấy ngày, dù sao thì cũng là mới mở cửa hàng cùng cần phải cẩn thận để tránh những chuyện đáng tiếc.

“Không cần thiết.”Người đã được chính hắn đào tạo, nếu chút chuyện như vậy cũng không làm đươc thì còn cần giữ lại?

Đặng Phong thấy hắn cũng nói vậy cũng không nói tiếp nữa. Bỏ qua đề tài này bốn người lại nói đến chủ đề khác, nói đến trưa lại dùng luôn cơm.

Ăn xong Đặng Phong cùng Dương Tĩnh mới rời đi trước, bọn họ còn muốn số chuyện cần làm.

…………

Giữa giờ thân [ 16h ], khi khách nhân đã không còn ai. Trần Ninh Hoài quyết định kêu Minh Đài đóng cửa nghỉ sớm. Sau đó hai người tự tay đem toàn bộ sổ sách cùng với danh sách thống kế những mặt hàng còn lại ở trong cửa tiệm đến.

Những nhân viên trong tiệm đã được cho ra sau nghỉ ngơi hết. . Kiếm Hiệp Hay

Ngày đầu tiên không thu hoạch gì quá lớn, nhưng mỗi một loại mặt hàng ở trong tiệm ít nhiều cũng bán được không ít. Hai người cũng đã sớm dự đoán được chỉ tiêu của ngày đầu tiên ra sao nên cũng không có gì để thất vọng cả.

Dù gì ở nơi này, đời sống nhân dân tuy rằng khá giả nhưng cũng làm nụng vất vả mà thành. Bản tính chắt chiu tiết kiệm đã thấm nhuần vào máu từ lâu. Để mà nói xa xỉ, bỏ một số tiền mua quần áo mà không phải là dịp gì quan trọng thì thật sự rất khó.

Trần Ninh Hoài đóng phải sổ sách trên tay mình, nhìn qua phia Dương An đang chăm chú nhìn vào những trang giấy: “An An, hôm nay em muốn ăn gì?”

Ánh mắt Dương An rời khỏi những con số, nhìn về phía hắn. Đôi mắt ánh lên ý cười: “Ta nghe theo huynh.”

“Tôi nghe nói ở huyện thành có món bánh cuốn rất ngon, cùng đi ăn nhé?”

Dương An không hề suy nghĩ, gật đầu: “Được, nhưng huynh đợi ta một chút. Ta xem xong phần này đã.”

….

Lúc hai người rời khỏi cửa tiệm đã là chuyện của nửa canh giờ sau. Mọi chuyện ở cửa tiệm đã giao phó hết lại cho Minh Đài, hai người sau khi ăn xong cũng không tính sẽ ở trở về cửa tiệm. Nên bảo Thập Nhất đánh xe ra cổng huyện đợi bọn họ.

Hai người đi được một đoạn đột nhiên xuất hiện một đám người đứng chắn trước mặt hai người. Trần Ninh Hoài theo thói quen, tiến lên một bước chắn trước mặt Dương An. Ánh mắt nhìn về phía người nam nhân lưng hùm vai gấu cùng với đám đàn em của gã đứng trước mặt mình.

Trần Ninh Hoài nhíu mày nhìn tên cầm đầu giơ cây gậy to đùng về phía hai người, lớn lối nói: “Người là cái tên đã đá thiếu gia nhà ta?”

Những người xung quanh nhìn thấy đám người côn đồ kia đều bất giác tránh xa, ánh mắt sợ hãi không dám nhìn thẳng về phía này.

Trần Ninh Hoài nghe tên cao lớn kia nhắc đến “thiếu gia” cùng với “đá”, hắn lập tức nhận diện được đám người này do ai phái đến. Khóe miệng hắn khẽ nâng lên: “Phải, thì sao?”

Tên cao lớn kia nhìn nụ cười trên môi hắn cùng với câu trả lời đầy thách thức thì tức điên: “Không nhiều lời. Ngày hôm nay, bọn ta sẽ tính xổ từng vết thương trên người thiếu gia của ta với ngươi.”

Gã vừa cất lời thì những kẻ đằng sau lập tức lao lên. Trần Ninh Hoài đứng một chỗ tiếp chuyên của từng người. Kẻ đấm thì hắn đá, mà kẻ đá thì hắn cho một chưởng. Cũng không lâu sau đó, mấy kẻ kia nãy còn như voi như hổ lao đến lại nằm bẹp trên đất không thể nào dậy nổi.

Sao mà dậy được? Mỗi một cú đánh của hắn đều nhằm vào huyệt đạo chí mạng, thế cho nhanh gọn lẹ. Hắn cũng chẳng có thời gian mà ở đây dây dưa với đám người này. Hắn còn phải dắt phu nhân của mình đi ăn nữa.

Gã cầm đầu nhìn đám đàn em của mình nằm liệt trên đất, khuôn mặt như đít nồi bị cháy. Không thể nào đen hơn.

Những người xung quanh nhìn đám côn đồ bị mình thiếu niên cao gầy dùng một chiêu đánh gục, đều vỗ tay hoan hô. Đám côn đồ này đã ở huyện thành tung hoành rất lâu rồi. Nếu không phải cướp giật thì cũng là ăn trộm ăn cắp, sàm sỡ nữ nhi nhà người ta. Đều là một đám bại hoạn của xã hội, người dân ở huyện đã sớm ngứa mắt bọn côn đồ này từ lâu.

Trước đây cũng có người nghĩa hiệp, chạy đi báo quan. Cuối cùng quan không xử, người kia lại bị dán cho cái tội quấy rầy quan cùng với vu khống người khác bị tạm giam. Đến lúc ra khỏi ngục tù thì lại bị lũ côn đồ nên đánh cho thừa sống thiếu chết. Gia đình cũng bị làm hại nên ai cũng sợ sẽ là nạn nhân tiếp theo nên chỉ đành cam chịu.

Ai biểu người ta có chỗ dựa? Bọn họ chỉ là dân, đâu thể chống lại quan.

Tên cầm đầu tức giận run rẩy chỉ thẳng vào mặt hai người: “Các…các ngươi cứ đợi đấy.” Rồi quay người bỏ chạy, đến cả đàn em nằm liệt dưới đất cũng không thèm quan tâm.

Trần Ninh Hoài không thèm quan tâm đ ến gã nói cái gì, hắn quay lại vỗ về Dương An: “An An, không sao chứ?”

Dương An lắc đầu, nhẹ nhàng đáp không sao. Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc vẫn chưa hết một nén nhang. Hơn nữa, phu quân của y luôn đứng trước che chắn bảo vệ cho y thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Dương An đưa mắt nhìn đám người nằm dưới đất. Tuy rằng y rất tò mò nhưng vẫn nhịn xuống.

Trần Ninh Hoài khi nãy mới giải quyết đám côn đồ, đương nhiên sẽ nhận được rất nhiều ánh mắt quan tâm của người qua đường. Cảm thán có, vui vẻ cũng có nhưng có đồng cảm cùng sợ hãi thay hai người cũng có.

Có một bà cụ không nhịn được còn đến cảnh báo bọn họ hãy cẩn thận. Hắn rất cảm kích lời cảnh báo của bà cụ.

Đương nhiên trước đó hắn cũng biết gia thế của tên thư sinh kia không hề đơn giản. Nhưng động cũng đã động rồi thì còn quan tâm mấy thứ khác làm cái gì?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.