Tác giả: Lũy Niên
Một đoạn nhạc đệm qua đi cũng không gây ảnh hưởng gì đến tâm trạng của hắn, nhưng lại khiến cho Dương An lo lắng. Không biết giữa phu quân và thiếu gia mà đám côn đồ kia nhắc đến đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi, hai người dùng bữa xong ở trên huyện thì lập tức quay trở về thôn Đông.
Xe ngựa phi nhanh chạy trên đường lớn, bầu trời đã nhuộm một màu vàng cam đầy xinh đẹp. Trần Ninh Hoài nắm lấy tay của phu nhân mình, không ngừng x0a nắn.
Dương An nhìn nam nhân ngồi bên cạnh mình, cuối cùng y vẫn không nhịn được mà hỏi hắn: “Ninh Hoài, mấy người hồi chiều là ai vậy?”
Trần Ninh Hoài lười biếng đáp lại một câu: “Tôi cũng không biết.” Hắn hơi nghiêng đầu về phía y, cười đáp: “Chắc là một chut phiền phức gì đấy.”
Dương An nhìn vẻ mặt lười biếng như chẳng có chuyện gì liên quan đến bản thân của hắn, y cảm thấy bản thân mình không biết nên nói cái gì.
“Huynh từng gặp qua mấy người đó sao?”
“Chưa từng.” Trần Ninh Hoài tựa đầu ra sau, hờ hững đáp: “Nhưng từng gặp qua kẻ đứng đằng sau.”
Trần Ninh Hoài kể lại sự việc đụng độ của ngày hôm ấy cho Dương An nghe, hắn còn nói thêm: “Tôi biết em lo lắng nhưng mà phiền phức nhỏ thôi. Đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, đừng để trong lòng.”
Dương An lắc đầu: “Ta không lo lắng mấy thứ đó. Chỉ là ta nghe nói mấy người đó có chỗ dựa lớn…Hình như là quan phủ, ta chỉ lo lắng họ sẽ tìm cớ khiến quan phủ gây phiền phức cho huynh.”
Trần Ninh Hoài ôm lấy Dương An vào lòng, tay phải đặt lên lưng y nhẹ nhàng vỗ. Trên mặt hắn vẫn là nụ cười nhạt lười biếng: “Quan phủ thì cũng chì từ dân đi lên mà thôi, có kẻ này thì sẽ có kẻ khác cao hơn. Đến vua còn bị đẩy ngã xuống huống chi là quan? Cùng lắm thì giúp quan cởi bỏ mũ quan xuống mà thôi.”
Dương An đánh nhẹ một cái vào tay hắn, bất đắc dĩ mắng nhẹ hắn: “Đừng nói linh tinh, để quan phủ nghe thấy sẽ không để yên cho huynh đâu. Không cẩn thận họ sẽ vu cho huynh cái tội làm nhục mệnh quan triều đình cùng hoàng thượng, là tội nặng chém đầu đấy.”
“Nếu như ta bị chém đầu, An An có khóc thương ta không?”
Sắc mặt của Dương An trầm xuống, y mím môi không đáp lại hắn. Trần Ninh Hoài nhìn vẻ mặt của phu nhân nhà mình không được tốt, liền biết bản thân mình đã chọc giận y rồi. Hắn đang tính mở miệng dỗ người thì nghe thấy tiếng đáp đầy chắc chắn của Dương An.
“Không khóc.”
Dương An ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Trần Ninh Hoài, ánh mắt rưng rưng nhưng giọng nói lại đầy sự kiên định.
“Ta đi theo huynh.”
……..
Cùng lúc này tại Trần gia ở thôn Đông.
Tất cả người ở Trần gia đều vây quanh một chiếc bàn lớn làm bằng trúc ở ngoài sân. Bữa cơm ngày hôm nay phá lệ phong phú, nhưng dù thế nào cũng chỉ là nhiều hơn một đ ĩa thịt nhỏ mà thôi.
Nhưng với người ở thôn Đông mà nói có một đ ĩa thịt nhỏ trong bữa cơm đã là quá tốt rồi.
Vũ thị dùng đũa đánh vào tay Trần Tuyết Hoa đang tính gắp trộm một miếng thịt, ánh mắt mụ ta liếc về phía ả: “Ăn! Ăn! Ăn! Suốt ngày chỉ biết ăn thôi, nhìn con người mình mà xem. Toàn mỡ, mày như thế kia thì sau này ai dám lấy mày? Công chuyện nhà thì không thèm làm, ngày nào cũng phải để cho mụ già như ta hầu.”
Trần Tuyết Hoa bị đánh đau, chưa kịp kêu lên đã bị chửi cho một trận vào mặt. Khuôn mặt đỏ lên vì tức. Ả ta béo? Ả ta mà toàn mỡ? Nhìn xem cả người có khác gì cọng cỏ khô không? Ngày nào cũng làm quần quật dưới ruộng giữa thời tiết giá rét vậy mà còn nói ả ta công chuyện nhà không thèm làm? Ả ta không thèm làm thì giờ đã chẳng ra cái bộ dạng như thế này.
Ả cắn chặt răng, ánh mắt tức giận nhìn về phía Vũ thị đang săn sóc gắp thịt vào bát Trần Chính Anh.
Lúc nào cũng thế chỉ biết có mỗi nó!!!
Vũ thị quay ra nhìn thấy ả dùng ánh mắt đó nhìn mình, mụ ta liền nổi giận: “Mày nhìn cái gì? Còn không mau ăn đi, việc nhà tính để đấy bà già này làm à? Mày không làm thì nhịn đói đi.”
Trần Tuyết Hoa nắm chặt lấy bát đũa trong tay mình. Ánh mắt càng thêm đen đi.
Trần Chính Anh ngồi một bên cuối cùng cũng không chịu được nữa, quát lớn: “Nương, thôi đi! Lâu lắm rồi ta mới về nhà được hôm, nương không tính để ta ăn đấy à?”
Vũ thị thấy nhi tử của mình nổi giận liền ngoan ngoãn yên lặng lại, nửa lời cũng không dám nói nữa. Tuy rằng, mụ ta chẳng để mấy đứa nhi nữ của mụ ta vào mắt nhưng lại rất nghe lời nhi tử nhỏ của mình. Bởi trong đầu mụ, sau này mụ còn nương nhờ vào nhi tử, Trần Chính Anh sẽ phụ dưỡng cho mụ về già. Còn mấy đứa nhi nữ gả ra rồi còn không phải như bát nước đổ đi? Bây giờ để bọn nó làm việc cũng như là hồi đáp mụ đã nuôi lớn thôi mà.
Trần Tuyết Hoa nhìn Vũ thị ngồi một bên như gà con thì âm thầm nở nụ cười lạnh trong lòng. Đúng là lời nói của nhi tử vẫn có trọng lượng hơn.
Trần Chính Anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Trần Ninh Hoài đâu? Sao không thấy?”
Vũ thị nghe Trần Chính An nhắn đến hắn cơn tức đột nhiên bùng nổ, gào miệng lên chửi: “Cái thằng chó bất hiếu đấy, con để ý đến nó làm gì. Cái dòng thứ chó chết vô ơn bội nghĩa, bà già này nuôi nó biết bao nhiêu lâu nó còn đòi giết cả nương nó…”
Trần Chính Anh nhíu mày, không hiểu có gì.
Trần Ngọc Tuyết ngồi đối diện, bình tĩnh nói: “Trần Ninh Hoài đã không còn là người của Trần gia nữa rồi.”
“Không còn, là sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mấy tháng trước đã viết thư đoạt tuyệt quan hệ.” Trần Ngọc Tuyết thản nhiên nhìn về phía đệ đệ của mình: “Nhìn thấy ngôi nhà cuối thôn không? Hiện tại là nhà của hắn ta.”
“Cái gì?” Trần Chính An không tin vào tài mình.
Tên đại ca kia của gã không phải là một tên lầm lì, quái dị sao? Sau có thể chỉ mới tách khỏi Trần gia mấy tháng mà có thể có trong tay biệt viện to đùng như vậy được?
Trần Chính An nhớ lại lúc về thôn đi qua biệt viện ấy bản thân đã hâm mô như thế nào. Gã lập tức nhìn về phía Vũ thị, hét: “Nương, không phải nương cầm hết tiền của hắn ta sao? Tại sao hắn ta có thể xây một biệt viện lớn như vậy?”
Vũ thị bị gã hét, cơ thể không tự chủ được mà hơi run lên: “Nương…nương không biết…”
Trần Chính An nhìn về phía Vũ thị, tay đặt trên bàn nắm chặt lấy. Ánh mắt tức giận bao phủ lấy sự hung ác: “Chắc chắn trong mấy năm nay tên đó giấu tiền riêng rồi.”
Trần Ngọc Tuyết thản nhiên liếc mắt nhìn về phía Trần Chính Anh, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tên đệ đệ ngu xuẩn này của nàng ta đang nghĩ cách cướp tiền của kẻ gã cho là quái đản đây mà.
Trần Chính An hít một hơi thật sâu: “Cha đã biết chuyện này chưa?”
Trần Tuyết Hoa nãy giờ nhân lúc ba người kia nói chuyện, đã lén gắp trộm mấy miệng thịt. Hiện tại ả ta mở miệng chen vào: “Chưa biết, vẫn chưa về.”
Trần Chính An càng nghĩ càng thấy tức, biệt viện kia nhìn đã biết xây tốn không ít tiền. Nếu như gã ta có thể ở bên trong đó thì còn gì lo lắng phải đi lấy lòng người khác ở huyện? Không phải chỉ cần tiến vào đó đồng nghĩ với việc gã sẽ trở lên giàu có sao? Không được, gã phải nghĩ cách để cướp toàn biệt viện đó từ tay của tên đại ca ngu xuẩn của gã mới được.
Trần Ngọc Tuyết nhìn vẻ mặt qua quen thuộc mỗi lần đệ đệ ngu xuẩn của mình tính kế hãm hại ai. Nàng ta âm thầm khinh bỉ trong lòng.
Có lẽ Trần Chính An còn chưa biết Trần Ninh Hoài của hiện tại không phải tên đại ca quái đản mà gã có thể sai khiến, điều khiển như trước nữa rồi.
Thôi thì cứ để tên đệ đệ ngu xuẩn này đi đi. Để xem Trần Chính An, đệ đệ được mệnh danh thông minh nhất thôn của nàng ta làm được gì nào.
…….
Sau một khoảng thời gian dài ngồi trên xe ngựa, lúc hai người về đến nhà cũng đã tối muộn. Cánh cửa biệt phủ được mở rộng, xe ngựa từ từ được tiểu Thập Nhất chậm rãi đánh xe vào.
Thập Nhất nhảy xuống nhanh chóng lấy chiếc ghế được làm bằng gỗ đánh xuống bên dưới. Rồ nhẹ nhàng mở từng bên cửa. Trần Ninh Hoài gật đầu với y, rồi ôm Dương An được bọc kỹ càng xuống xe.
Từng bước chân nhẹ nhàng sải bước đi vào nhà chính, Trần Ninh Hoài không dám đi quá mạnh sợ sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Dương An.
Hắn bế Dương An vào phòng, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường. Rồi xoay người đi lấy nước nóng mà Tùng thúc mới mang đến, cẩn thận bê vào phòng.
Hắn đặt chậu xuống bên cạnh giường, nhúng khăn qua một lớp nước nóng, vắt thật khô rồi lại thử trên cánh tay của mình. Thấy nước không quá nóng mới nhẹ nhàng lau mặt rồi lau người cho Dương An. Vì dưới sàn nhà có hệ thống giống như một chiếc lò sưởi nên hắn không sợ Dương An bị lạnh.
Hắn thầm nghĩ có lẽ dường như y đã quá mệt mỏi nên ngủ rất sâu. Cho dù hắn có làm y cũng chẳng tỉnh lại.
Sau khi hắn thay ba lần nước và lau đi lau lại người của Dương An đến lần thứ ba mởi nhẹ nhàng mặc lại quần áo cho y, đắp thêm một lớp chăn bông cho y mới yên tâm đi ra ngoài.
Trước khi đi không kìm được hôn nhẹ lên trán người trên giường một cái.
Trần Ninh Hoài bê chậu nước ra ngoài. Khi cánh cửa khép lại, người vốn dĩ đang ngủ say trên giường bỗng nhiên mở mắt nhìn về phía cửa. Đôi môi hồng hồng không tự chủ được mà cong lên, ánh mắt tràn ngập vui vẻ. Y không biết diễn tả niềm hạnh phúc này như thế nào nên chỉ có thể ôm nó đi ngủ tiếp mà thôi.
Ơ, nhưng mà hạnh phúc quá không ngủ được thì phải làm sao?
…………
Sau khi Trần Ninh Hoài đi ra, lập tức nhìn Tùng thúc đang đứng đợi ở bên ngoài.
Tùng thúc nhìn thấy hắn đi ra lập tức chắp tay nói: “Thiếu gia.”
“Tùng thúc có chuyện gì sao?” – Trần Ninh Hoài đi về phía Tùng thúc. Muộn như vậy rồi không biết Tùng thúc tìm hắn có việc gì?
“Thiếu gia, đệ đệ của ngài đã về.” – Tuy Tùng thúc đến đây cũng chưa lâu, nhưng mà những chuyện của thiếu gia nhà y với nhà mẹ để không phải chuyện giấu giếm gì. Chỉ cần đi một chút thì cũng đã nghe được cả câu chuyện, nên dĩ nhiên những người làm trong biệt phủ đều biết hoàn cảnh trước đó thế nào.
Chính vì biết nên họ càng thêm bội phục hai người. Có thể thoát hỏi số phận và vươn lên đó đã là kỳ tích rồi.
Hơn nữa, chuyện Trần Chính An trở về Vũ thị chỉ hận không thể cho cả thôn biết nên chuyện này rất nhanh đã truyền đến tai người của biệt viện.
Tùng thúc nghĩ vẫn nên báo cho hai người một tiến để đề phòng trước sau. Nên dù buổi tối không cần thúc thức nhưng vẫn luôn không đi nghỉ ngơi mà trầu trực đợi.
Trần Ninh Hoài gật đầu: “Ta biết rồi. Cảm ơn thúc.” Trần Chính An à? Em trai út của nguyên chủ.
Nghe được tiếng cảm ơn của hắn, Tùng thúc vội vàng đáp lại: “Đây là bổn phận của ta, thiếu gia không cần phải cảm ơn ta.”
Trần Ninh Hoài suy nghĩ một lát, mới nói thêm: “Phiền thúc bảo người nào đó giúp ta để ý tên này.” Tuy rằng chỉ là một kẻ không đáng nhắc đến thôi nhưng mà nếu có liên quan đến những người cực phẩm bên kia thì cũng nên đề phòng.
Dù sao thì hắn không muốn mấy kẻ tôm tép làm ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn và Dương An.
Tùng thúc nhận lệnh: “Ta sẽ sắp xếp ngay.”
Trần Ninh Hoài gật đầu: “Cũng muộn rồi thúc về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phiền thúc cùng Dung thúc lên trấn sớm mua giúp tôi ít đồ ăn đưa lên nhà chính.”
“Vâng, thiếu gia. ” – Tùng thúc đáp xong lập tức rời đi.