Từ Hành Chi không hề hay biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết vừa nãy người khổng lồ xông tới trước mặt, mạch máu khắp người y bỗng chảy ngược, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Không thể chết, không ai được chết.
Máu tuôn trào tới mãnh liệt, cứ như giữa trời có một ánh chớp sáng như tuyết bổ xuống, bổ thẳng vào đỉnh đầu y, đầu ốc trống rỗng, trái tim trong lồng ngực sục sôi, “Bút nhàn rỗi” trong tay y bỗng bừng sáng, y chỉ cảm thấy bản thân mình như đi đầu thai thật.
Quan khiếu bị phong bế lần lượt được mở ra, dây thừng trói buộc trong người y lần lượt đứt tung.
Giống như mấy ngày trước đó, cơ thể và ký ức cơ bắp khiến y làm ra hành động nên làm nhất.
Tới lúc y lấy lại tinh thần, máu nóng đã bắn tung tóe lên má hai người.
Sức mạnh hiệp lực cực lớn của Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi hòa hoãn lực xung kích ở cánh tay Từ Hành Chi, chùy gai sắc bén trên tay y bay ngang ra, vẩy máu tung tóe lên cồn cát đang bị gió cuốn lộn nhào.
Nhưng y vẫn không thể khống chế linh lực của mình được, “Bút nhàn rỗi” trên tay y lóe ánh sáng, biến đổi hình thái nhanh chóng.
Gậy thủy hỏa, kiếm ngư trường, lưỡi hái, roi dài, cung, phác đao, đao lưỡi cong, trường kích, khiên sắt, lụa đỏ…
Từ Hành Chi là đệ tử có tài năng xuất chúng trong bốn môn phái, được các đệ tử bái phục sợ hãi, không chỉ vì y được Thanh Tĩnh Quân yêu thương mà quan trọng hơn là y có thể ung dung điều khiển muôn vàn ứng biến, binh lính trăm nhà, thay đổi linh hoạt như cánh tay của mình. Người đánh với y đều kêu khổ, dù là Thanh Tĩnh Quân có linh lực cao cường, nếu chỉ nói về cận chiến, không khéo có khi còn bị trò vặt thiên biến vạn hóa của y đánh bại.
Khi gió dữ đập vào mặt, Mạnh Trọng Quang tiện tay dựng lên một tấm lá chắn gió khác, đá văng xác người khổng lồ con, ngạc nhiên vui vẻ gọi: “Sư huynh!”
“Sư huynh cái gì?” Từ Hành Chi bị linh lực cuồn cuộn trong cơ thể ập tới không thở nổi, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này khiến y nghĩ tới cảm xúc dao động khi mây mưa với Mạnh Trọng Quang vào mấy ngày trước, bỗng chốc mặt đỏ bừng lên nổi giận: “Cút về! Ngươi định bỏ mặc Bắc Nam và A Vọng à? Ngươi…”
Mạnh Trọng Quang xông tới trước, dùng một tay giữ cổ, dùng môi chặn miệng y lại.
Cảm giác hôn nhau trong bão cát không hay ho chút nào, huống hồ trên mặt hai người còn dính đầy máu tanh nồng nặc, cảm giác tanh mặn chảy xuống môi thật sự không hề dễ chịu.
Nhưng nụ hôn cưỡng ép hoang dã thô bạo, mang theo gió và cát thế này lại có hương vị đặc biệt.
Mạnh Trọng Quang chỉ nhất thời hôn một cái rồi lại tách ra thật nhanh, tham lam nhảy nhót trong mắt chứa ngọn lửa chiếm hữu và tán thưởng, khàn giọng nói: “Sư huynh, ta nhìn thấy dáng vẻ ấy của huynh, thật sự rất muốn ăn tươi nuốt sống huynh từng miếng một.”
Dứt lời, hắn quay người đi, ánh lửa quanh người tăng vọt lên gấp bội, hoa văn đỏ tươi bên khóe mắt lan tới tóc mai, kiếm được bao bọc tới tia chớp, tiếng sấm chớp hòa với tiếng rồng gầm, xông tới người khổng lồ mẹ đang đấu với Chu Vọng và Chu Bắc Nam.
Một là tính cách, hai là sức mạnh, hai thứ mà người đàn ông tôn sùng nhất lần lượt trào dâng ra khỏi cơ thể Từ Hành Chi, khiến y không phân biệt được rốt cuộc bản thân và nguyên chủ có gì khác biệt.
Từ Hành Chi không phải hạng người cậy mạnh hiếu thắng, dù ý chí chiến đấu với cảm xúc mãnh liệt, cuộn trào điên cuồng đang ập tới cọ rửa kinh mạch khắp người, kêu gọi khát vọng khua đao chiến đấu, y vẫn hiểu rõ bây giờ mình đang ở trạng thái chỉ có một tay, không thể khống chế linh lực một cách thỏa đáng, đánh với người khổng lồ cao mấy trượng kia thì chỉ như tự đâm đầu vào chỗ chết.
Nhưng Đào Nhàn thấy Khúc Trì gọi sáu thanh kiếm còn lại về, quấn lấy người khổng lồ con không có cảm giác đau kia thì lòng như lửa đốt, túm chặt góc áo khoác của Từ Hành Chi, cầu xin: “Từ sư huynh! Khúc sư huynh… Giúp huynh ấy đi, giúp huynh ấy với.”
Từ Hành Chi giương mắt nhìn sang, chau mày lại rồi nhanh chóng giãn ra, quay người lại nói với ba người đằng sau lưng: “Các ngươi ở đây, không được di chuyển. Ta tới giúp Khúc Trì một tay.”
Nếu y vẫn còn dư sức lực, chẳng lẽ lại ngồi yên ở đây nhìn Khúc Trì chiến đấu một mình được sao?
Từ ban nãy Nguyên Như Trú đã bắt đầu dùng đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Từ Hành Chi, giọng điệu khó mà tin nổi: “Sư huynh, không phải huynh đã bị Cửu Chi Đăng rút gân cốt rồi sao…”
Cửu Chi Đăng?
Rõ ràng Nhận thức của thế giới nói y bị sư môn rút gân cốt…
Từ Hành Chi phát hiện ra những chuyện xảy ra trong quá khứ thật sự rối tinh rối mù, khó phân biệt thật giả, dù sao y cũng không có sức và tinh thần để ngạc nhiên nữa, thà làm chuyện gì thiết thực còn hơn.
Y hít thở sâu mấy hơi, thử đè linh lực chạy khắp nơi trong kinh mạch xuống, cố định “Bút nhàn rỗi” thành linh kiếm nhẹ tay dễ cầm mà sắc bén cực kỳ, lao ra khỏi phạm vi bảo vệ của lá chắn gió, giẫm lên cát mà đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ban đầu, y chỉ có thể đi bộ trên cát, dần dần dưới chân y như có gió đỡ y lên cao. Bước ra mấy bước, Từ Hành Chi cảm thấy linh lực trong cơ thể mình vận chuyển quanh cơ thể thông suốt hơn vừa nãy gấp đôi, sức lực ngày càng mạnh mẽ chạy tới nơi cuối cùng của tứ chi, khiến cơ bắp vốn dẻo dai đầy sức mạnh tăng trưởng nhanh chóng.
Một cục thịt tươi ngon đi tới chỗ mình, đương nhiên người khổng lồ con mừng rỡ mở to cái miệng hôi tanh ra, lắc đầu quẫy đuôi đập về phía Từ Hành Chi.
Khúc Trì điều khiển kiếm trận ập xuống nhanh như mưa nhưng người khổng lồ con này rất thông minh, áp sát Khúc Trì chốc lát đã biết con mồi này giỏi phòng ngự chứ không phải chủ động tấn công, nó bèn chủ động thay đổi thế đánh mãnh liệt hung hăng, đùa giỡn Khúc Trì như dây dưa với hắn, mỗi một kiếm được đều tránh được mũi đâm chính, mấy lần giao chiến chỉ bị cứa ít da, còn lại chẳng bị thương gì khác. Điều khiến người ta sợ hãi là trên người con quái vật này đã có mấy chỗ cứng rắn không thể phá vỡ, kiếm khí chém xuống mà nó vẫn lù lù đấy chẳng hề bị tác động gì.
Lúc này người khổng lồ từ bỏ việc quấn lấy Khúc Trì, xông tới chỗ Từ Hành Chi, đôi chân cơ bắp cuồn cuộn giẫm xuống đất khiến đường cong bắp thịt chắc nịch quái dị nổi lên. Nó cười hì hì vọt tới, lúc còn cách Từ Hành Chi nửa thước, hai nắm đấm vốn vung vẩy hai bên trái phải cơ thể chuyển động như sấm sét, xoay tròn rồi đập xuống ầm ầm, mà điều đó xảy ra chỉ trong vòng mấy giây!
Mặt đất rung mạnh như núi Côn Lôn sụp, chỉ trong nháy mắt khói bụi mịt mù, bóng dáng Từ Hành Chi hòa theo đất bụi, không biết đang ở đâu.
Lục Ngự Cửu nín thở một lát mới thấy một cục máu bay lơ lửng trên trời tầm ba thước, máu hòa với cát bay khiến cát xung quanh bị nhuộm thành màn sương máu mờ mịt.
Tiếng kêu hoảng hốt “Từ sư huynh” của cậu ta còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã thấy cát bụi dần tan, Từ Hành Chi ngồi xổm buông thõng một chân trên cánh tay bị rơi xuống đất của người khổng lồ con, một tay ghim mạnh lưỡi kiếm vào cánh tay từng bị Khúc Trì cứa rách!
Binh khí được chứa đựng trong Bút nhàn rỗi của đều không phải thứ gì quá đặc biệt, thân kiếm đâm vào cánh tay quái vật xong cũng gãy luôn, y không dừng lại, phẩy Bút nhàn rỗi biến thành nhuyễn kiếm, chạy mấy bước lên trên theo cánh tay đó, thân kiếm rung lên tỏa ra ánh sáng trắng, cuốn lấy cổ họng con quái vật muốn siết cổ nó.
Quái vật phản ứng lại nhanh như điện, dùng bàn tay nguyên vẹn túm lấy lưỡi kiếm mềm dẻo như rắn, nó gầm lên định phá hủy nhuyễn kiếm, “Bút nhàn rỗi” nhận ra nguy hiểm, thoắt cái biến thành luồng sáng lấp lánh, từ to biến thành nhỏ, hóa thành cây trâm bạc nhỏ xíu luồn qua khe hở rộng lớn của nó.
Từ Hành Chi đã nhảy xuống khỏi tay nó từ lâu, đợi sẵn ở khe hở đó.
Ánh sáng từ cây trâm lóe lên như sợi râu, hóa thành vôi bột giữa không trung, Từ Hành Chi đón lấy nó trở tay tung vôi bột vào mặt người khổng lồ.
Quái vật ngẩn ra rồi che mặt nhảy lên rít gào không ngừng, âm thanh phát ra cổ họng y như sét to, dọa Đào Nhàn ở nơi rất xa cũng phải tái mặt.
Từ Hành Chi giẫm lên cơ bắp gồ ghề trên lưng nó, lượn một vòng từ sau lưng nó, bột phấn xám trắng bay ra tụ lại thành đống, quay về lòng bàn tay y.
Y túm chặt cơ bắp đột nhiên nổi lên của con quái vật, lượn quanh một vòng, bộ đồ trắng tung bay ập tới từ bên mặt trái của người khổng lồ, mép áo lạnh lẽo như đao có vẻ định cắt đứt cổ nó chỉ trong một nhát!
Ai ngờ, người khổng lồ con vừa nãy còn che mặt gào thét bỗng phản ứng nhanh như chớp, tiện tay vơ lấy túm chặt tà áo trắng trong lòng bàn tay, dồn sức một phát khiến áo trắng biến dạng!
Sự đau đớn ban nãy của nó chỉ là giả vờ!
Khắp Man Hoang đâu đâu cũng là bão cát, nó còn chẳng chớp mắt cái nào, mỗi tí vôi ấy sao làm gì nó được?
Đào Nhàn cách đó không xa thấy vậy thì trợn trừng mắt lên như sắp nứt ra tới nơi, nức nở hô hào: “Từ sư huynh!”
Ngay cả Khúc Trì bị ép lui mười mấy thước ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh thấm đẫm máu ấy, thấy tà áo trắng lộ ra dưới lòng bàn tay người khổng lồ, sắc mặt thay đổi nhanh chóng: “Hành…”
Người khổng lồ đắc ý, sau đó đôi mắt to nghi hoặc chớp chớp như cảm nhận được chỗ nào đó không ổn.
Trước khi nó hiểu ra, nó đột nhiên lảo đảo lùi về sau mấy bước bảo vệ cổ họng, phát ra tiếng rít gào không dám tin!
Trong luồng gió vù vù, Từ Hành Chi đã không còn áo ngoài, lộ ra da thịt màu lúa mạch, tay trái và cổ tay phải vặn siết xiềng xích đồng to bằng cánh tay, cưỡi trên cổ người khổng lồ khiến dây xích siết chặt cổ họng nó và da thịt mình.
Y quay lại gào lên với Khúc Trì: “Khúc Trì! Nhắm vào nơi chảy máu!”
Khúc Trì ngầm hiểu, cơ thể chưa tới gần mà mũi kiếm đã đến, vết thương mà hắn cứa rách lúc trước đã biến thành nơi lưỡi kiếm nhắm vào, mũi nhọn đâm tới da thịt bong tróc máu tươi bắn tung tóe!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người khổng lồ con không cười nổi nữa, nằm rạp tứ chi trên đất, lăn lộn điên cuồng, đập đầu xuống đất cố gắng hất Từ Hành Chi trên lưng nó xuống.
Từ Hành Chi tung bay, đạp lên trán nó, sức lực trên tay không buông lỏng chút nào, y khóa chặt cổ họng nó như trói gia súc, bắp thịt căng tới mức như phát ra tiếng, tiếng kêu khi dùng sức cũng phát ra từ hàm răng cắn chảy máu.
Khúc Trì không muốn khiến Từ Hành Chi tốn sức vì người khổng lồ này nữa, hắn ép tới gần, cầm kiếm đang định chặt đầu nó thì Từ Hành Chi gằn giọng quát lên: “Khoan đã!”
Khúc Trì dừng kiếm, hơi khó hiểu nhưng vẫn nghe lời Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi dùng một chân đạp lên đầu con gia súc đã hiểu tiệc vui sắp tàn nên giãy giụa điên cuồng, quay sang Mạnh Trọng Quang đang chiến đấu với người khổng lồ mẹ, khàn giọng nói: “Mạnh Trọng Quang! Bắt nàng ta nhìn sang đây! Giết cho nàng ta xem!”
Âm thanh chưa kịp truyền tới đã bị gió dữ xé tan.
Khúc Trì sốt ruột: “Hắn không nghe thấy!”
Từ Hành Chi giữ vững cơ thể, cắn răng nói: “Nghe thấy!”
Vì gió cát cản trở, dù cách nhau gần trong gang tấc cũng như cách sông cách biển nhưng Mạnh Trọng Quang tung người bay quanh người khổng lồ mẹ, chém ra từng đợt tinh hoa nóng rực lại như nghe thấy tiếng hô cách xa hàng trăm mét.
Hắn tránh một cú đấm kèm với gió lốc của người khổng lồ mẹ, bỗng nhiên nhìn lại, thấy Từ Hành Chi ghìm cổ con quái vật kia bằng dây xích to, hắn đảo mắt cái đã hiểu ra ngay, nhảy bật lên đạp vào bên má người khổng lồ mẹ đang đuổi theo Chu Vọng. Người khổng lồ mẹ không đề phòng Mạnh Trọng Quang, trúng một cú đạp đó, cổ nàng ta nghiêng về phía Từ Hành Chi và Khúc Trì.
Vừa nãy nàng ta mê đắm trong cuộc săn bắt, không cảm nhận được chuyện một đứa con đã chết thảm. Khi đôi mắt to như lồng đèn của nàng ta nhìn thấy một đứa con ngã trên đất đổ máu, đứa còn lại sắp chết, đồng tử ghim chặt về phía đó gào thét điên cuồng không quan tâm gì tới Chu Vọng nữa mà chạy thẳng tới đó, sự chăm chú và chú ý bảo vệ cổ họng vốn có cũng mất sạch.
Từ Hành Chi đanh mặt: “Khúc Trì! Giết!”
Khúc Trì ở cạnh đã chuẩn bị xong, không do dự gì thêm vung tay chém xuống, đánh đổi một thanh kiếm bị chôn vùi khiến cổ người khổng lồ con xuất hiện một lỗ thủng sâu.
Máu sền sệt như đồng phun trào, người khổng lồ mẹ siết chặt tay rít gào, đuổi tới khiến đất rung núi chuyển, trong mắt ngập tràn ánh lửa muốn báo thù!
Từ Hành Chi rút dây xích quấn cổ người khổng lồ con ra, biến thành thanh kiếm nặng sắc bén, hét lên đầy giận dữ, ném kiếm về phía Mạnh Trọng Quang!
Kiếm thép vẽ ra giữa không trung một vòng sáng như trăng tròn, tiến thẳng về trước phá tan tầng tầng cát bụi, bay thẳng tới trước mặt Mạnh Trọng Quang, Mạnh Trọng Quang nắm lấy đuôi kiếm một cách chuẩn xác, lơ lửng giữa trời hô to với Chu Bắc Nam và Chu Vọng nhất thời chưa kịp hiểu ra chuyện gì: “Ngay lúc này!”
Nhất định phải nhân lúc người khổng lồ mẹ đau đớn mất khống chế vì mất hai đứa con rồi ra tay! Nếu không kéo dài thêm, khó tránh khỏi việc phát sinh biến số!
Hai người chỉ nhìn thấy khẩu hình của Mạnh Trọng Quang, dù không biết hắn đang nói gì nhưng mười ba năm ở chung, họ đã quen thuộc với chiến thuật của nhau, Chu Bắc Nam cầm trường thương thép, Chu Vọng cầm thanh đao còn lại loang lổ lỗ thủng, Mạnh Trọng Quang cầm hai thanh kiếm, ba người hợp lực, đâm binh khí trong tay vào cuống họng yếu ớt nhất của người khổng lồ mẹ gần như cùng một lúc!
Máu tươi bắn lên thật cao, ngang với chín tầng mây.
Người khổng lồ mẹ đến chết vẫn còn cố giãy giụa, vùng vẫy đi lên trước mười mấy bước mới khuỵu gối xuống trước khi sụp đổ.
Gió dữ dần ngưng, bão cát dần dừng, vùng hoang dã yên tĩnh dần trở lại vẻ yên bình vắng lặng.
Lúc này Từ Hành Chi mới buông lỏng bàn tay trái siết chặt ra, vì dùng sức quá mức nên cơ bắp co giật, y nhếch miệng chùi máu trên tay vào xác người khổng lồ con, giơ tay lau máu trên mặt, chửi thề một tiếng, cười khẩy nói: “Rác rưởi.”
Mạnh Trọng Quang tung người mấy lần, đi tới trước mặt Từ Hành Chi, cởi áo nhuốm đẫm máu tanh của người khổng lồ mẹ ra, sải bước đi tới, hắn cắm cả hai thanh kiếm nặng do Bút nhàn rỗi biến thành và bội kiếm của mình vào đống cát bên cạnh, không nói gì cả mà ôm Từ Hành Chi vào lòng.
Cánh tay Từ Hành Chi bị kéo đau buốt, kêu lên một tiếng nhưng chưa kịp phát ra thêm tiếng nào nữa đã bị Mạnh Trọng Quang chặn miệng lại, điên cuồng đánh chiếm, liều chết triền miên, dùng đầu lưỡi quấn quýt biểu đạt sự vui mừng và mê đắm khó có thể diễn tả bằng lời.
Hôn một người thế này, hôn bao lâu cũng không chán.