Ngay đêm đó, để tránh gặp phải người khổng lồ, Từ Hành Chi và mọi người không đi về phía trước nữa mà tìm một chỗ ẩn nấp tránh gió bên dưới vách núi để nghỉ qua đêm, chia người gác đêm, hai người trực một lượt, hai canh giờ thì đổi người.
Trong Man Hoang không xác định được thời gian thay đổi thế nào nhưng sống ở đây nhiều năm, trong lòng mỗi người đều có áng chừng với sớm chiều ngày đêm, can chi canh giờ, tự biết khi nào cần thức dậy.
Thấy Từ Hành Chi sắp xếp thời gian gác đêm cho từng người xong xuôi, Chu Vọng không vui: “Còn ta thì sao? Ta cần dậy lúc nào?”
Từ Hành Chi đẩy gáy cô nhóc: “Con gái phải dưỡng nhan, nghỉ ngơi tắm rửa. Mau lượn đi ngủ đi.”
Chu Vọng nghe vậy thì thấy rất mới lạ: “Cữu cữu ta không dạy ta mấy cái này.”
Từ Hành Chi nhanh chóng đáp: “Ngươi đừng nghe hắn, hắn còn chẳng tự sống ổn cuộc đời mình được.”
Y vừa dứt lời, giọng Chu Bắc Nam từ xa truyền tới: “Từ Hành Chi ta đệt, bớt nói xấu sau lưng ta.”
Từ Hành Chi gào lên trả lời hắn ta: “Cuộc đời ngươi còn chưa ra đâu vào đâu, đừng dạy trẻ con mấy thứ linh tinh.”
Chu Bắc Nam không trả lời y, Từ Hành Chi phản ứng lại cực nhanh, một giây sau, y nghiêng đầu, tay trái giơ lên không trung túm gì đó, đỡ được hòn đá mà Chu Bắc Nam ném vào đầu y từ nơi xa hơn năm mươi thước.
Hòn đá chấn động tới mức lòng bàn tay y hơi tê, y vẩy tay, ném hòn đá nhỏ đi, cục đá xoay tròn lăn xuống, tiếng vang nối liền tới tận cùng hang động.
“Sư huynh, đệm giường thu dọn xong rồi.” Nguyên Như Trú với bộ xương trắng gầy gò đi ra khỏi hang.
Nghĩ đến Ngô Đồng và Nguyên Như Trú có quá nhiều điểm giống nhau, trong lòng Từ Hành Chi có một cái mụn nhọt gồ lên không biến mất được, nhưng xuyên qua gương mặt mất hết da thịt của nàng, nhìn thấy thiếu nữ rạng rỡ xinh đẹp trước kia, trong lòng Từ Hành Chi chỉ còn lại dịu dàng và thương tiếc: “Như Trú, làm phiền muội rồi.”
Nguyên Như Trú ngượng ngùng cúi đầu xuống, dắt Chu Vọng vào trong hang động.
Đấu khẩu với Từ Hành Chi xong, Chu Bắc Nam tiếp tục đi nhặt củi khô với Khúc Trì, khi hắn ta giẫm cành củi quá dài dưới chân thành hai nửa, tiện thể tưởng tượng nó thành đầu Từ Hành Chi, cảm thấy hơi vui vẻ hơn một chút.
Khúc Trì dịu giọng nói: “Bắc Nam, ngươi tức giận rồi.”
“Tức cái rắm ấy.” Chu Bắc Nam không ngẩng đầu lên: “Hắn nói thì dễ, trẻ con cũng có phải do hắn nuôi lớn đâu.”
Khúc Trì nhìn thẳng vào thực tế: “A Vọng do Đào Nhàn và Như Trú nuôi lớn.”
Chu Bắc Nam: “Khúc Trì, ngươi đừng học theo hắn chọc tức ta. Có một mình hắn đã phiền lắm rồi.”
Khúc Trì biết điều đáp: “Ừ.”
Chu Bắc Nam xoa tóc Khúc Trì như vuốt chó, tay tiếp tục làm việc mà miệng không rảnh rỗi: “Sinh một thằng nhóc ta còn dạy dỗ được nhiều hơn. Thế mà lại là cô nhóc. Ăn uống sinh hoạt thường ngày ta đâu lo được?” Hắn ta than thở: “Ý ta không phải con gái thì không tốt. Ở nơi chết tiệt này, cho con gái tới chỉ có thể chịu tội thôi.”
“Tuyết Trần thích con gái.” Khúc Trì đột nhiên xen vào: “Ta nhớ rồi, trước kia Tuyết Trần từng nói với ta muốn Chu Huyền sinh một bé gái xinh xắn, cười lên đẹp như Tiểu Huyền Nhi ấy.”
Nhắc tới Ôn Tuyết Trần, Chu Bắc Nam tái mặt ngay, không nói chữ nào nữa.
Thấy Chu Bắc Nam không nói gì, Khúc Trì nhận ra có lẽ mình nói sai rồi, bắt đầu hoảng hốt: “Bắc Nam, ít nhất thì Hành Chi cũng về rồi.”
Nghe thấy hai chữ “Hành Chi”, vẻ bi thương trong mắt Chu Bắc Nam mới được sức sống nổi lên một chút hòa tan: “Hắn ấy à? Thôi đi, có hắn thì ta giảm thọ mười năm.”
Khúc Trì nhếch miệng: “Ngươi không thế đâu. Ngươi nhớ hắn lắm mà.”
Chu Bắc Nam: “Con mẹ nó ta…”
Khúc Trì: “Ta nghe thấy ngươi khóc gọi tên hắn trong mơ, nói là xin ngươi đừng chết.”
Chu Bắc Nam: “…”
Khúc Trì: “Lúc A Vọng luyện đao, ngươi từng nói nếu Hành Chi ở đây đã có thể dạy con bé nhiều hơn về dùng hai tay.”
Chu Bắc Nam: “…”
Khúc Trì: “Ngươi còn…”
“Ta đệt!” Chu Bắc Nam đỏ bừng mặt, đuổi theo Khúc Trì: “Khúc Trì, nếu ngươi dám nói với hắn ta giết chết ngươi!”
Khúc Trì cười đùa đuổi bắt với hắn ta một lúc, mãi tới khi không còn sức nữa, hai người quay lại chỗ cũ, nhặt nhạnh đống củi bừa bộn.
Khúc Trì vừa xách bó củi, vừa cười hớn hở, cười tới mức khiến Chu Bắc Nam nổi da gà: “Cười gì hả?”
“Hành Chi khôi phục linh lực rồi.” Khúc Trì vui vẻ nói: “Tốt thật đấy.”
“Chuyện này á?” Chu Bắc Nam không vui vẻ bất ngờ gì mấy: “Thật ra… lần trước đụng phải Nam Ly muốn bắt hắn đi, ta đã nhìn ra được một chút… Hắn không bị phế bỏ gân cốt mà chỉ bị người ta phong bế linh lực trong kinh mạch thôi, tăng thêm mấy lần phong ấn mới giống người bình thường như thế.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khúc Trì nghi ngờ nói: “Nếu như thế, tại sao hắn không nói cho chúng ta biết?”
“Hầy, mất mặt ấy mà.” Chu Bắc Nam nói như điều đương nhiên: “Nếu là ta, bị một tên tiểu bối chặn linh lực, còn nhốt nhiều năm như thế, ta cũng không muốn người khác biết. Vì thế về sau ta cũng không hỏi hắn.”
Lần này chiến đấu với người khổng lồ, không ai không phấn khích nhưng sau đó cũng mệt như núi lở biển động, vừa đặt lưng xuống giường ai nấy đều ngủ say.
Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang phụ trách gác đầu tiên.
Để tránh ánh lửa thu hút người khổng lồ, đống lửa sưởi ấm được đốt trong hang, sử dụng linh lực không cho ánh sáng lan ra, hai người canh ở cửa hang, chỉ cảm thấy sức nóng sau lưng phả lên người.
Khí nóng hơ ấm thế này khiến người ta buồn ngủ, để bản thân tỉnh táo, Từ Hành Chi ngắm nghía Bút nhàn rỗi, tinh khí thần hợp nhất, để mặc Bút nhàn rỗi sáng bừng xoay chuyển, thay đổi muôn hình vạn trạng.
Từ Hành Chi đang chơi vui, Mạnh Trọng Quang lặng lẽ cọ tới, ôm lấy cánh tay y, sáp tới như chơi xấu hôn lên khóe môi y.
“Làm gì thế hả?”
“Sư huynh, hôm nay nhìn thấy huynh và người khổng lồ đánh nhau, ta sợ lắm, bây giờ tim vẫn còn đập thình thịch đây này.” Mạnh Trọng Quang vạch áo ra, dưới sắc trời âm u như bị ngâm qua cây dầu trẩu của Man Hoang vẫn có thể cảm nhận được sự trơn mịn bóng loáng của làn da ấy: “Sư huynh, huynh sờ thử đi.”
Từ Hành Chi bật cười: “Sao điệu bộ của ngươi giống các cô gái ở thanh lâu thế chứ?”
Mạnh Trọng Quang xị mặt, oan ức nói: “Sư huynh từng tới thanh lâu ư?”
Từ Hành Chi thầm than một tiếng thôi xong: “Năm, sáu lần mà thôi.”
Hơn nữa cũng chỉ muốn tới tìm sự mới mẻ thôi, nghe một khúc đàn, đợi tới lúc muốn làm gì đó thì một là không có hứng thú, hai là do yêu cầu của “phụ thân”, y thường chào tạm biệt luôn, không dám ở lại thêm chút nào.
Chỉ nghe thấy con số được giảm một nửa ấy, Mạnh Trọng Quang như sắp khóc tới nơi: “Sư huynh…”
Từ Hành Chi than thở: “Tay ta lạnh.”
Mạnh Trọng Quang giận dỗi, ai oán trừng y.
Từ Hành Chi không biết phải làm sao, đành phải bỏ Bút nhàn rồi xuống, thò bàn tay lạnh lẽo vào trong cổ áo rộng mở của Mạnh Trọng Quang, đặt lên ngực hắn không được mấy giây, thứ trong lòng bàn tay Từ Hành Chi bỗng cứng lên, mặt y đen sì: “Con mẹ nó thế này mà ngươi cũng…”
Y đang định rút tay ra, đột nhiên nghe thấy Mạnh Trọng Quang ghé vào bên tai mình khẽ nói: “Sư huynh, đừng nhúc nhích, có sâu bọ.”
Chỉ nghe thấy hai chữ ấy thôi, Từ Hành Chi đổ mồ hôi lạnh, cổ cứng đờ: “Ở… ở đâu?”
“Sư huynh nhắm mắt lại đi.” Mạnh Trọng Quang nói nhỏ, hơi nóng phả vào mặt Từ Hành Chi khiến y có ảo giác sâu bọ đang chậm rãi bò trên má mình.
Mãi tới tận khi có sợi gì đó bám lên eo y, Từ Hành Chi mới mở bừng mắt ra: “Mạnh… á…”
Mạnh Trọng Quang giữ chặt y khiến sự hoảng hốt của y nghẹn lại trong cổ họng: “Sư huynh, ta muốn huynh.”
Hai tay Từ Hành Chi bị trói đằng sau, dù vận linh lực cũng không giãy ra được, mà càng giãy lại càng chặt.
Mẹ nó chứ y không nên tin tưởng lão yêu tinh này mà.
Từ Hành Chi nghiến răng: “Thứ gì đây?”
Mạnh Trọng Quang đáp: “Tơ nhện.”
Từ Hành Chi hoảng sợ như bị một trăm con nhện bò lên người.
Mạnh Trọng Quang thấy mặt mũi Từ Hành Chi trắng bệch, biết mình đùa quá trớn nên vội vàng dỗ dành xin lỗi: “Không phải, không phải, ta trêu sư huynh thôi. Yên tâm, chỉ cần có ta, không có thứ bẩn thỉu gì có thể tới gần sư huynh.”
Từ Hành Chi giãy giụa: “Ngươi cút đi! Gạt thứ này ra, ta…”
Y đột nhiên im bặt.
Dây leo ấm áp bò lên theo bắp chân y.
“Đây là…” Từ Hành Chi từng được thử ba lần, sao mà không hiểu đây là gì, y trợn trừng mắt lên: “Là ngươi? Trong giấc mơ của ta…”
“Là ta đó.” Mạnh Trọng Quang thẳng thắn thừa nhận khiến Từ Hành Chi có ảo giác mình vung quyền đánh vào bông.
Không chỉ thế, Mạnh Trọng Quang còn trưng vẻ mặt oan ức ra: “Sao thế, sư huynh muốn là người khác sao?”
Từ Hành Chi bị dây leo chậm rãi kéo dậy khỏi đất tạo tư thế đối diện thẳng mặt với Mạnh Trọng Quang.
Không đợi Từ Hành Chi nói gì thêm, Mạnh Trọng Quang cúi đầu, há miệng ngậm đai lưng của y, chậm rãi rút ra, sau đó bắt chước đúng như thế cởi từng món đồ trên người Từ Hành Chi xuống.
Vì bị hắn trêu chọc, cơ thể Từ Hành Chi nóng lên, từng tiếng hít thở mang theo biến điệu kỳ lạ: “Bọn họ, bọn họ vẫn đang ngủ. Hơn một canh giờ nữa là thay ca rồi… Chuyển sang nơi khác! Chắn giữa cửa hang thế này ra thể thống gì nữa!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Mặc kệ bọn họ, ta mặc kệ…” Giọng điệu Mạnh Trọng Quang ngập tràn vui vẻ sung sướng, nhẹ nhàng cọ đầu lên ngực Từ Hành Chi: “Sư huynh, sư huynh… huynh không biết ta thấy huynh khôi phục linh lực đã vui nhường nào đâu…”
Từ Hành Chi bị hắn hôn hít tỉ mỉ đến mức toàn thân nóng lên, mở to hai mắt nuốt từng tiếng nghẹn ngào sắp ra khỏi miệng vào lại cổ họng: “Chẳng may có người khổng lồ tới…”
Mạnh Trọng Quang dùng giọng điệu có phần kỳ quái nói chắc: “Bọn chúng sẽ không tới đâu.”
Ánh lửa đốt cháy sau lưng y như được mặt trời ôm vào lòng.
Một lúc sau, Từ Hành Chi tưởng rằng mình bị hòa tan gần hết rồi.
Hơn một canh giờ sau, áo trong áo ngoài rải rác trên đất Từ Hành Chi của dính chất lỏng màu xanh nhạt của cây cỏ.
Y cũng được dây leo nhẹ nhàng đặt xuống đất, cẩn thận từng li từng tí một như đặt một chiếc bình dễ vỡ.
Mặc dù từ trước tới nay Từ Hành Chi không quá để ý tới thể diện nhưng y cũng không muốn bị người ta bắt gặp vào lúc này, ở đây trong ngoài nối liền, không có ngăn chặn gì hết, chỉ cần một người muốn đi tiểu đêm đi từ trong hang ra sẽ có thể nhìn thấy chuyện hay ho mà họ làm. Vì thế y chỉ dám phát ra tiếng rên thật khẽ qua hàm răng, nhẫn nhịn một canh giờ không phát ra tiếng kêu nào.
Mạnh Trọng Quang như chưa thỏa chí, ôm Từ Hành Chi đã nhũn hết người làm nũng: “Thời gian ngắn quá, ta chưa chơi đủ với sư huynh mà.”
Từ Hành Chi nghiến răng ê mỏi, lúc này đang dùng đầu lưỡi liếm phần lợi: “Nhưng ta thấy đủ rồi.”
Mạnh Trọng Quang bò trên đất, duỗi tay ra: “Sư huynh… Đau quá, ta không đi được nữa.”
Từ Hành Chi ngạc nhiên nhìn hắn: “Ngươi đau chỗ nào?”
Mạnh Trọng Quang cắn môi, tội nghiệp: “Sư huynh kẹp…”
Hắn chưa nói hết câu, nửa câu sau đã bị Từ Hành Chi dán môi tới nuốt mất.
Nếu Từ Hành Chi thật sự muốn nghiêm túc học gì đó, chắc chắn y sẽ học được, ở thế giới thực, Từ Hành Chi đọc không ít sách truyện, hiểu không ít thứ, lúc này dùng một hai chiêu đã chọc cho Mạnh Trọng Quang động tình, lúc hắn đang định ép Từ Hành Chi xuống, Từ Hành Chi lại bế hắn lên đi vào trong hang.
Mạnh Trọng Quang nhất thời không thể tin nổi: “Sư huynh, huynh…”
Đúng vào lúc này, Lục Ngự Cửu kéo Chu Bắc Nam đang vuốt mặt ngáp dài đi ra.
Từ Hành Chi cười tươi rói: “Bọn ta đi ngủ đây.”
Lục Ngự Cửu ngoan ngoãn gật đầu, Mạnh Trọng Quang trong lòng y đã hiểu ra ý định của y, chờ Từ Hành Chi mỏi lưng đau chân đặt Mạnh Trọng Quang lên giường cỏ vẫn còn ấm, bản thân y cũng nằm xuống bên cạnh hắn, Mạnh Trọng Quang ôm lấy eo y từ đằng sau, không cam lòng, khẽ cắn tai y như chó con: “Sư huynh xấu xa quá đi.”
Từ Hành Chi khẽ cười, hắng giọng một cái, nói nhỏ: “Ngủ đi.”
Mạnh Trọng Quang không quấn lấy y nữa, dịch tay từ eo Từ Hành Chi ra sau lưng, khẽ vẽ vòng tròn, dù Từ Hành Chi quay lưng về phía hắn cũng có thể tưởng tượng được lúc nói ra câu này, hắn đang nở nụ cười nhẹ đầy giảo hoạt: “Sư huynh, ta thù dai lắm. Chúng ta cứ chờ mà xem.”
Được Mạnh Trọng Quang nhắc nhở, Từ Hành Chi chợt cảm thấy sau gáy lạnh buốt, vốn đang buồn ngủ cũng hết buồn ngủ luôn.
Y chỉ sợ Mạnh Trọng Quang như những lần trước, nhân lúc y ngủ chạy vào trong giấc mơ của y rồi quậy, y bèn giả vờ ngủ say để tên nhóc thối tha này phí công.
Không ngờ chừng một canh giờ sau, Mạnh Trọng Quang cử động trước.
Cánh tay hắn ôm phía sau lưng Từ Hành Chi bỗng hoảng sợ co giật, đầu ngón tay run rẩy không ngừng.
Từ Hành Chi sờ soạng theo cánh tay hắn, thấy cơ thể hắn nóng nóng ẩm ướt, trán và má đều đổ mồ hôi lạnh, đôi môi bị cắn chặt trong miệng ứa cả máu.
Từ Hành Chi vươn mình ngồi dậy ngay lập tức.
Giả bộ gặp ác mộng để y đau lòng hay là…
Từ Hành Chi nhẹ nhàng vỗ về môi hắn, muốn giải cứu môi dưới bị hắn cắn đầy máu ra khỏi hàm răng ngậm chặt kia: “Mạnh Trọng Quang? Trọng Quang?”
Từ Hành Chi càng ngày càng cảm thấy không đúng.
Không giống giả bộ, cũng không giống… gặp ác mộng.
Nhưng không chờ Từ Hành Chi gọi hắn tỉnh dậy, Mạnh Trọng Quang đã mở miệng ra, lẩm bẩm: “Ta phải giết ngươi…”
Hắn nói rất nhỏ, thậm chí không thể đánh thức Khúc Trì đang ngồi thiền nhưng sự tàn ác và bi phẫn trong lời nói của hắn vẫn khiến Từ Hành Chi hãi hùng hoảng hốt: “Ngươi cứ chờ đấy, ngươi hại chết sư huynh, ta sẽ khiến người muốn sống không được, muốn chết cũng không xong! Dù ta kết chú nguyền rủa cùng sống cùng chết với thứ dơ bẩn như ngươi, ta cũng phải khiến ngươi một đời một kiếp không được yên ổn!”