Ngày gặp lại Mạnh Lê Xuân là trưa thứ Bảy.
Trong một tiệm trà sữa bên cạnh quảng trường trung tâm thành phố, Tạ Đào lấy Đồng Bội từ chỗ Vệ Uẩn đặt trước mặt Mạnh Lê Xuân
“Dì Mạnh, thứ này trả lại cho dì.”
Xưng hô “Thím Xuân” đối với Tạ Đào mà nói vẫn có chút khó đọc, cho nên cô dứt khoát đổi cách gọi.
Ban đầu Mạnh Lê Xuân nghe xưng hô này, dường như ngẩn ra, sau đó dời ánh mắt nhìn Đồng Bội đặt trên bàn.
Cô ấy từng hao tổn tâm trí tìm về Đồng Bội, nhưng cuối cùng không như ý muốn.
Nhưng hiện tại, Đồng Bội bị mất nhiều năm lại đặt trước mặt cô ấy.
“Con nghe chú Niên nói, Đồng Bội này là vật đính ước của dì và chú Hề…”
Chú Niên trong miệng Tạ Đào là người đàn ông mang số hiệu AM670 của Cục Quản lý.
Cấp dưới của Mạnh Lê Xuân.
Sau khi Tạ Đào biết được chuyện này từ chỗ ông ấy, đã thương lượng với Vệ Uẩn, cuối cùng, Vệ Uẩn đồng ý để cô trả vật này lại cho Mạnh Lê Xuân.
Dù sao thì Đồng Bội này không đơn giản chỉ là thần vật có sức mạnh thần kỳ, đối với Mạnh Lê Xuân mà nói, ý nghĩa của nó chắc hẳn rất quan trọng.
Đây vốn là đồ vật của cô ấy.
Mạnh Lê Xuân cầm lấy Đồng Bội trước mắt, lòng bàn tay sờ Đồng Bội rõ ràng bị mất đuôi phượng, bỗng nhiên cười khẩy, “Vật đính ước gì chứ…”
“Đều là dì nói bậy, con cũng tin à.” Mạnh Lê Xuân một tay chống cằm, giọng nói xa xăm.
“Cái gì?” Tạ Đào nhất thời mờ mịt.
Mạnh Lê Xuân cắn ống hút, uống một ngụm trà sữa, “Anh ấy chưa bao giờ đáp lại tình cảm của dì, thì vật đính ước từ đâu ra chứ.”
Đồng Bội này là thứ duy nhất hắn để lại cho nàng, là thứ duy nhất nàng trộm từ Lương Vương Cung vào đêm kia.
Trước kia Mạnh Lê Xuân luôn cảm thấy bản thân đơn phương, nhưng đêm đó, khi thanh kiếm của nàng đặt trên cổ hắn, nụ hôn của hắn như đã kiềm chế rất lâu mà không chịu để lộ chút cảm xúc nào.
Một người sao có thể vĩnh viễn khống chế cảm xúc của chính mình một cách hoàn hảo không cho người khác phát hiện, thậm chí là lừa gạt chính mình? Dù thân là thần linh, đây cũng là một chuyện rất khó.
Vì thế đêm đó, Mạnh Lê Xuân rốt cuộc phát hiện thì ra hắn không phải là một tảng băng không bao giờ tan chảy.
Nhưng mọi thứ đã trễ rồi.
Công Tử Tiện từng bước ép sát, đêm đó trong ngôi miếu đổ nát kia, sai người trói Văn Hề về Lương Vương Cung.
Văn Hề luôn muốn Mạnh Lê Xuân đứng ngoài cuộc, rời xa tất cả chiến hỏa phân tranh, tranh quyền đoạt lợi.
Nhưng Công Tử Tiện cũng không phải một người nhân từ.
Hắn giết mọi người trong phủ Văn Hề, sau đó lại vì lời dèm pha của thái giám bên cạnh mà giết thê tử của chính hắn – Uyển Hoa.
Đó là người bạn duy nhất của Mạnh Lê Xuân ở nơi đó.
Mà Mạnh Lê Xuân bị nhét vào nhạc quán trong Lương Vương Cung, trở thành quân cờ bé nhỏ trong tay Công Tử Tiện.
Đối với nàng mà nói, Đồng Bội Văn Hề để lại, là nơi gửi gắm duy nhất liên quan đến hắn trong cuộc đời dài đằng đẵng của.
Nhưng hiện tại…
Mạnh Lê Xuân sờ Đồng Bội, rồi đẩy nó đến trước mặt Tạ Đào, “Dì giữ lại thứ này cũng chẳng có ích gì, chi bằng để lại thanh niên hai đứa hẹn hò đi.”
Cô ấy hít sâu một hơi, cười cười, “Cũng coi như có công dụng.”
“Dì Mạnh, con…”
“Được rồi, bảo con nhận thì cứ nhận đi.”
Tạ Đào còn muốn nói gì đó, lại bị Mạnh Lê Xuân cắt ngang.
Cô cầm Đồng Bội, sau một lúc, mới nghiêm túc nói với Mạnh Lê Xuân, “Cảm ơn dì Mạnh.”
Bất kể là xuất phát từ chuyện trời xui đất khiến gì,
Chung quy là Đồng Bội của Mạnh Lê Xuân đã tạo ra duyên phận nhìn như hoàn toàn không có khả năng giữa cô và Vệ Uẩn.
Ra khỏi quán trà sữa, Tạ Đào tìm thấy Vệ Uẩn trong thư viện của tòa nhà bên cạnh.
Lúc đó, anh đang ngồi trong phòng đọc sách, ống tay áo của áo sơ mi được sắn đến khuỷu tay, ngón tay đè lên gáy sách, đầu ngón tay thỉnh thoảng lật sách, gương mặt như ngọc hơi nghiêng, có vẻ lơ đãng.
Tạ Đào mở cửa, anh nghe tiếng thì quay đầu.
Cô gấp gáp chạy đến, lúc này hai má đỏ ửng, thở hồng hộc.
Vệ Uẩn vừa nhìn thấy cô như thế, đặt sách trong tay xuống, “Lại đây.”
Tạ Đào đóng cửa, ngoan ngoãn đi qua, ngồi xuống ghế bên cạnh anh.
Vệ Uẩn đúng lúc đưa một ly nước cho cô, “Uống không?”
Tạ Đào không vươn tay, trực tiếp thò qua, uống một ngụm.
Vệ Uẩn đặt ly ra sau, lại gập ngón tay gõ trán cô, nhìn cô, “Càng lúc càng lười.”
Như một tiếng mắng yêu, rốt cuộc không mang theo ý vị nghiêm túc, ngược lại ngữ khí vẫn mang theo dịu dàng không kìm chế.
Tạ Đào bưng ly lên, lại uống một ngụm.
Sau đó lấy Đồng Bội ra, đưa cho anh, “Dì Mạnh không cần nữa.”
“Không cần?”
Vệ Uẩn nhướng mày, ngược lại hơi kinh ngạc.
Anh còn nhớ rõ lúc trước Mạnh Lê Xuân muốn cướp lại nó, có thể nói là hao tổn tâm trí.
Tạ Đào gật đầu, lại xé giấy gói, ăn một miếng bánh quy nhỏ, “Dì ấy nói để dành…”
Cô dừng một chút, giọng nói càng ngày càng nhỏ, “cho chúng ta hẹn hò.”
Vệ Uẩn nghe xong, cũng không tự nhiên, hắng giọng, nói, “Hôm nay anh ở lại đây, không về,”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, “Em có muốn làm gì không?”
Tạ Đào vừa nghe anh nói vậy, đôi mắt sáng lên, nắm ống tay áo của anh, “Thật hả?”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, “Ừm… Em đói bụng, em muốn Haidilao.”
Vớt cạn biển (*)?
(*) Haidilao đồng âm với “Vớt cạn biển” trong tiếng Trung.
Vệ Uẩn nhất thời khó hiểu.
“Là ăn lẩu.” Tạ Đào thêm một câu.
Vệ Uẩn nhẹ nhàng gật đầu, “Được.”
Mặc dù Vệ Uẩn đeo khẩu trang, nhưng mái tóc dài của anh không giống với người khác, dáng người cao gầy của anh cũng nổi bật, hoặc là trong lúc lơ đãng toát ra khí chất lãnh đạm, trên đường đi vẫn thu hút vài ánh nhìn lưu luyến.
Thật ra Vệ Uẩn không muốn đeo khẩu trang, cho nên lúc này anh có vẻ bực bội, sải đôi chân dài, đi một bước về trước, lại phát hiện Tạ Đào dừng phía sau anh.
Mà lúc này cô còn nhìn xung quanh, không biết đang nhìn gì.
Anh nhíu mày, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô, “Nhìn cái gì? Lại đây.”
Giọng nói của anh sau lớp khẩu trang có vẻ bực bội, nhưng vẫn thánh thót.
Tạ Đào vội vàng bắt kịp, chạy đến bên cạnh anh.
Xung quanh có rất nhiều người nhìn bọn họ một cao một thấp.
Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ ven đường, Tạ Đào rũ mắt, vẫn còn nhìn bàn tay phải có khớp xương rõ ràng của anh, như muốn nắm lấy, nhưng lại không dám.
Đôi mắt đào hoa của anh hơi rũ, chú ý đến động tác nhỏ của cô, cứ do dự không ngừng.
Vệ Uẩn nâng tầm mắt, lúc đám người bắt đầu di chuyển trên làn đường dành cho người đi bộ, anh bỗng nắm lấy tay cô, sải bước đi về trước.
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đào bỗng ngẩng đầu nhìn sườn mặt anh, đôi mắt vừa mừng vừa sợ.
Mà Vệ Uẩn vẫn nâng cằm, không nghiêng đầu nhìn cô.
Nhìn như vẫn là dáng vẻ lãnh đạm.
Chỉ là khóe môi đằng sau lớp khẩu trang không khỏi khẽ nhếch, ngay cả đuôi mắt cũng có ý cười nhàn nhạt.
Tạ Đào nắm chặt tay anh, những người đi đường thỉnh thoảng dừng ánh mắt ở bọn họ, nhưng cô như không nhìn thấy, vẫn nhịn không được nhếch khóe miệng.
Đi vào quán, chuyện đầu tiên sau khi Vệ Uẩn ngồi xuống là tháo khẩu trang và kính râm.
Nữ phục vụ cầm iPad lại đây muốn ghi món cho bọn họ, khi nhìn thấy khuôn mặt của Vệ Uẩn, cô ta hé miệng như muốn nói gì đó, nhưng lại quên mất.
“Xin chào, có thể đưa cái đó cho tôi không?”
Tạ Đào quơ tay trước mặt của, lại chỉ vào iPad trong tay cô ấy.
Nữ phục vụ lập tức hoàn hồn, vội vàng đưa iPad cho Tạ Đào, lại vội vàng xin lỗi, “Ngại quá…”
Biểu cảm của Vệ Uẩn rất lãnh đạm, lúc này đang nhìn di động trong tay.
Trên người anh như mang theo bầu không khí lạnh lẽo xa cách ngàn dặm, hoàn toàn là dáng vẻ người sống chớ gần.
Lúc Vệ Uẩn ngồi xuống tháo khẩu trang, xung quanh có tiếng xì xầm vang, nhiều người không tự chủ nhìn anh, lại nhỏ giọng bàn luận gì đó với người trong bàn.
Tạ Đào còn nghe thấy hai nữ sinh ngồi ở một góc bàn góc nghiêng nói chuyện, gì mà cậu bắt tôi tôi bắt cậu, hình như còn đang nhìn Vệ Uẩn, không hiểu sao bắt đầu kích động nhỏ giọng bàn tán.
Khi Tạ Đào nhìn thấy đã có nữ sinh trẻ tuổi bắt đầu cầm di động chụp lén anh, đảo mắt, dứt khoát đứng lên ngồi bên cạnh anh, đúng lúc chặn một bộ phận tầm mắt, thậm chí là là âm thanh chụp lén giúp anh.
Tạ Đào gọi một cái lẩu uyên ương vị cà chua và vị cay, sau đó lại gọi thêm vài món ăn mình thích, sau đó lại hỏi Vệ Uẩn, “Anh muốn ăn gì?”
“Em quyết định là được.” Vệ Uẩn chẳng thèm ngẩng đầu, nhàn nhạt nói.
Tạ Đào đành gọi thêm vài món, sau đó đưa iPad cho người phục vụ.
“Xin chờ một lát.” Nữ phục vụ nhìn Tạ Đào ngồi bên cạnh Vệ Uẩn có chút mất hồn, nhưng vẫn mỉm cười chuyên nghiệp tiêu chuẩn, lễ phép nói một câu, xoay người rời đi.
Tạ Đào uống một ngụm nước, nghiêng đầu nhìn thấy Vệ Uẩn còn xem di động, có chút tò mò, thò lại gần.
Không nhìn thì không biết, nhìn rồi thì giật mình.
Vệ Uẩn đang lướt ứng dụng mua sắm…
“Anh biết mua hàng trên mạng à?” Tạ Đào kêu một tiếng.
“Chuyện này rất khó sao?”
Vệ Uẩn nhìn cô.
“… Không khó.” Tạ Đào nhỏ giọng nói.
Mua hàng trên mạng thì có gì khó, tốc độ học tập của Vệ Uẩn trong những phương diện khác mới làm cô kinh ngạc cảm thán có biết không…
Hiện tại, đôi khi đề Toán cô không biết giải, anh cũng làm giúp cô.
Cô bất ngờ đến mức cằm cũng rớt xuống đất, nhưng anh chỉ nhàn nhạt nhìn cô như hôm nay, sau đó bâng quơ nói một câu, “Rất thú vị.”
Đối với Tạ Đào mà nói, môn Toán đã là môn học cô am hiểu nhất, nhưng anh lại dùng thời gian ngắn đã có thể giúp cô giải quyết đề bài khó.
Cô cảm thấy đầu óc của cô và anh có chênh lệch quá lớn.
“Nhưng anh… Vì sao xem trang phục nữ?” Tạ Đào phát ra nghi ngờ của nhân sinh.
“Mua cho em.” Vệ Uẩn thuận miệng nói.
???
Tạ Đào sửng sốt, “Vì, vì sao mua quần áo cho em?”
“Không vì sao cả.”
Vệ Uẩn ngắn gọn nói một câu.
Tạ Đào chớp mắt, “Nhưng em đã có rất nhiều quần áo…”
Vệ Uẩn nghe vậy, nhíu mày, lại nghiêng đầu nhìn cô, “Nhiều sao?”
???
Không nhiều sao?!
Vậy một đống quần áo trong phòng quần áo là gì??
“Quần áo đủ em mặc rồi, anh không cần mua nữa.” Tạ Đào nhỏ giọng nói một câu.
Khi nói chuyện, nam phục vụ đã bưng nồi lại đây, cùng với một phục vụ khác đẩy xe nhỏ đến đặt các loại đồ ăn lên bàn.
“Có yêu cầu gì thì gọi chúng tôi nhé.” Nam phục vụ cười với Tạ Đào, vẫn là nụ cười nhiệt tình tiêu chuẩn của Haidilao.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy Vệ Uẩn ngồi cạnh Tạ Đào, có vẻ sửng sốt, nhưng chỉ trong chốc lát đã đẩy xe xoay người rời đi.
Xung quanh vẫn có rất nhiều ánh mắt nhìn bọn họ, vẫn có người nhỏ giọng bàn tán.
Tạ Đào không chú ý nhiều như vậy, mở nắp nồi lẩu, cầm vài thứ trước mặt bỏ vào nồi.
Sau đó, cô đi đến đến khu phục vụ làm đồ chấm cho cô và Vệ Uẩn.
Lúc cô xoay người trở về, nhìn thấy hai nữ sinh đứng cạnh bàn, cầm di động trong tay, gương mặt có thêm ý cười ngại ngùng, hình như đang nói gì đó với Vệ Uẩn.
Tạ Đào bưng hai cái chén, mắt hạnh mở to hơn.
Cô không nghĩ ngợi nhanh chóng đi qua đó.
Tạ Đào nghe bọn họ hỏi anh có thể kết bạn WeChat không, nhưng Vệ Uẩn trước sau rũ mắt, không thèm nhìn bọn họ, lông mi mảnh dài che đi bực bội trong đáy mắt anh.
Hai nữ sinh kia thấy anh không để ý mà cũng không nói gì, coi bọn họ như không tồn tại, biểu cảm của bọn họ có chút xấu hổ.
Tạ Đào bưng đĩa, chen vào giữa bọn họ, ngồi xuống bên cạnh Vệ Uẩn, hai nữ sinh hơi giật mình, sau đó nhìn cô, cô đón nhận ánh mắt của bọn họ, nâng cằm, “Có chuyện gì sao?”
Hai nữ sinh da mặt mỏng, nghe Tạ Đào nói, bọn họ nhìn nhau, sau đó lắc đầu, hậm hực đi về vị trí của mình.
Tạ Đào thấy bọn họ rời đi, bả vai mới thả lỏng.
Sau đó cô đặt chén trước mặt Vệ Uẩn, “Anh…”
Vệ Uẩn tự nhiên vươn tay xoa đầu cô, khi nhìn cô, đôi mắt có thêm ý cười dịu dàng.
Lúc Tạ Đào cầm đũa cho thịt bò vào nồi lẩu màu đỏ đang sôi, di động trong túi áo bỗng vang lên.
Cô buông đũa, lấy điện thoại ra nhìn.
Là Tạ Lan.
Tạ Đào trượt nút nghe, sau đó đưa điện thoại lên tai, “Alo?”
“Đào Đào, em đang ở đâu?” Tạ Lan ở bên kia tùy tiện hỏi.
“Đang ăn cơm.” Tạ Đào trả lời.
Tạ Lan “Si” một tiếng, “Vậy à? Cái kia, lão Hề nói…”
Tạ Đào còn chưa kịp nghe rõ Tạ Lan nói gì, di động đã bị Vệ Uẩn rút đi, cùng lúc đó, chén cô có thêm một miếng thịt bò.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, đối diện với đôi mắt của anh, nhịn không được cười ngốc nghếch, lại cầm đũa bỏ miếng thịt bò vào miệng.
“Alo alo alo?? Đào Đào?” Tạ Lan còn ở bên kia kêu.
Vệ Uẩn nghe thấy giọng nói của thiếu niên trong điện thoại, lãnh đạm nói, “Ồn ào.”
???
Tạ Lan nghe giọng nói của Vệ Uẩn thì hiểu hai người đang ăn cơm với nhau.
“Vệ Uẩn, có phải cậu…”
Lúc anh ấy muốn mắng chửi, còn chưa nói ra, điện thoại đã cúp máy.
Tạ Lan đứng ven đường nhìn di động, tức giận đến mức cắn nát kẹo que trong miệng.
Tên nhóc này lần nào cũng bảo anh cút, không thì bảo anh ồn ào.
Vệ Uẩn ăn rất ít, cơ bản gắp đồ ăn cho Tạ Đào, thấy chén nhỏ của cô trống rỗng, sẽ cầm đũa gắp đồ ăn cho cô.
Thấy cô ăn đến mức gò má phình lên, anh một tay chống cằm, cực kỳ hứng thú nhìn cô.
Đến khi Tạ Lan bỗng nhiên xuất hiện.
Gương mặt Vệ Uẩn lập tức xụ xuống.
“Anh tới làm gì?” Giọng nói của anh không vui.
“Tới tặng đồ cho Đào Đào.”
Tạ Lan cà lơ phất phơ đáp lại một câu, sau đó tự nhiên ngồi đối diện Vệ Uẩn và Tạ Đào.
“Đây là lão Hề bảo anh đưa cho em.” Tạ Lan đặt một cái bình sứ nhỏ trước mặt Tạ Đào.
“Đây là gì?”
Tạ Đào cầm lấy nó, tò mò hỏi.
Tạ Lan bĩu môi, “Chỉ dựa vào tốc độ tu luyện phép thuật của em, bây giờ cũng chỉ biết nổ vài ngọn pháo hoa, em uống cái này có thể giúp em loại bỏ tạp chất trong cơ thể, để em tăng tốc độ luyện tập.”
“Thứ này là đồ mới ra lò, em phải nhanh chóng uống nó, nó có thời hạn đó, hết hạn sử dụng là không còn hiệu quả.”
Nếu không phải vì cái này, Tạ Lan mới không thèm tới.
Anh ấy nhìn thấy tên nhóc Vệ Uẩn đã bực bội.
Lần trước Vệ Uẩn cho anh ấy một cú đấm, bây giờ còn hơi đau.
“À, được.”
Tạ Đào nghe xong thì mở nắp bình, đến mũi ngửi thử, là một loại hương vị thoang thoảng không miêu tả được bằng lời, dứt khoát đưa đến miệng uống vào.
Hương vị chua chua ngọt ngọt.
Còn khá ngon.
“Còn không đi?” Vệ Uẩn gắp một miếng thịt vào chén Tạ Đào, nâng tầm mắt nhìn Tạ Lan ngồi đối diện.
Tạ Lan trừng mắt với anh, đập bàn, “Phục v.”
Người phục vụ đứng gần đó vội vàng đi tới.
“Xin hỏi có yêu cầu gì?”
Tạ Lan nói thẳng, “Thêm một bộ chén đũa.”
“Được.” Người phục vụ vội vàng cầm chén đũa lại đây, đặt trước mặt Tạ Lan.
Vệ Uẩn híp mắt nhìn Tạ Lan với ánh mắt bất thiện.
“…”
Tạ Đào cắn miếng thịt anh gắp cho cô, nhất thời cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ.
Sau đó, chén cô bắt đầu bị thịt bò, thịt viên, tôm, ngó sen lấp đầy, xếp thành ngọn núi nhỏ.
Đa phần là Vệ Uẩn gắp vào chén cô trước khi Tạ Lan gắp được.
Ăn xong cái lẩu này, Tạ Đào đã hoàn toàn no căng bụng.
Cuối cùng, Tạ Lan ăn cũng kha khá, dựa lưng vào ghế, mãn nguyện nói, “Đào Đào, em có muốn ăn điểm tâm ngọt sau khi ăn cơm không?”
Tạ Đào lắc đầu, ” Em ăn không vô nữa rồi.”
Lúc đó, Vệ Uẩn đứng dậy, rũ mắt nhìn cô, “Chúng ta đi.”
“Vậy là đi rồi?” Tạ Lan chậc một tiếng.
Anh ấy sờ cằm, khóe môi có ý cười thâm thúy.
Tạ Đào vừa đứng lên, thấy Tạ Lan ngồi đối diện bỗng nhiên nói, “Ai da Vệ Uẩn, cậu nói xem sao tôi có thể quên hôm nay là sinh nhật cậu chứ?”
Giọng nói của anh ấy không nhỏ, đủ để phục vụ đứng ở hành lang nghe thấy.
Tạ Đào mở to hai mắt.
Vệ Uẩn lại khó hiểu.
Sau đó anh nhìn thấy một đám phục vụ vội đi đến, còn cầm bảng đèn ghi “sinh nhật vui vẻ”, tay còn cầm gậy huỳnh quang, ai nấy đều mỉm cười.
Một ông chú cười hỏi, “Là sinh nhật của vị nào?”
“Cậu ta.” Tạ Lan cười tủm tỉm chỉ vào Vệ Uẩn đứng đối diện.
Ông chú vừa nhìn thấy Vệ Uẩn, vội vàng cảm thán, “Diện mạo của vị tiên sinh này, không làm minh tinh đúng là đáng tiếc!”
Vệ Uẩn nhíu mày, dường như còn chưa rõ tình hình hiện tại.
Tạ Đào đã che mặt.
Sau đó, một đống phục vụ vây quanh ba người bọn họ, bắt đầu nghiêm túc hát sinh nhật vui vẻ, có người quơ bảng đèn trong tay, có người quơ gậy huỳnh quang trong tay.
Có lẽ vì diện mạo của Vệ Uẩn quá xuất sắc, mấy người khách chung quanh đều nhìn bàn của bọn họ, còn có mấy cô bé cũng tới đây hát theo.
Sau đó, còn có một nữ phục vụ bưng trái cây xếp thành “Bánh sinh nhật” đi tới, chúc anh sinh nhật vui vẻ.
“…” Mặt Vệ Uẩn vẫn vô cảm.
Tạ Đào lại không kiềm chế được.
Đến khi bọn họ đi ra khỏi quán, Tạ Đào và Tạ Lan còn đang cười.
“Ha ha ha ha ha, trời ơi…” Tạ Lan ôm bụng cười, cảm thấy bản thân không có cách nào quên đi vẻ mặt của Vệ Uẩn vừa nãy.
Tạ Đào muốn nhịn cười, nhưng thật sự quá buồn cười, cô không nhịn được nữa.
Đến khi Vệ Uẩn bỗng nhiên bóp khuôn mặt cô.
Cô che mặt, lại thấy Vệ Uẩn đá Tạ Lan, sức lực khá mạnh.
Tạ Lan không đề phòng, lập tức “Ây da” tại chỗ, suýt chút nữa té xuống đất.
Vệ Uẩn vẫn lạnh lùng nhìn anh ấy, sau đó nắm tay Tạ Đào, đi về trước.
Nhưng lúc bọn họ trở về, Tạ Lan vẫn đi theo.
Trên đường đi, Tạ Lan vẫn kêu gào muốn đánh một trận với Vệ Uẩn, đến khi Vệ Uẩn chuẩn xác nhanh chóng đá anh ấy, anh ấy mới không dám nhắc đến chuyện đánh nhau nữa.
Cuối cùng, Tạ Lan ngồi trên sofa trong phòng khách, nhìn chằm chằm Vệ Uẩn, “Cậu có bản lĩnh thì đánh mấy ván với tôi, tôi không tin cậu có thể thắng luôn cả cái này!”
Cái anh ấy nói là một trò chơi MOBA (*) trong điện thoại.
(*) Trò chơi MOBA như Liên Minh Huyền Thoại, Dota 2,…
Nếu dựa theo tính tình ngày thường của Vệ Uẩn, anh tuyệt đối sẽ không phản ứng người như Tạ Lan.
Nhưng lúc này, anh nhìn Tạ Đào ngồi bên cạnh bọn họ, lại nhíu mày, “Nếu anh thua?”
Tạ Lan như nghe thấy chuyện buồn cười gì đó, “Tôi sẽ thua?”
“Được, nếu tôi thua, tôi tự mắng mình 50 lần tên ngốc, thế nào?” Tạ Lan nói xong nâng cằm nhìn Vệ Uẩn.
“Còn phải lập tức biến mất.” Vệ Uẩn không phản bác, chỉ thêm một câu.
“Được.” Tạ Lan đồng ý rất quyết đoán.
Bởi vì bất kể là Vệ Uẩn hay là Tạ Đào đều chưa từng chơi trò chơi điện tử, cho nên Vệ Uẩn dùng tài khoản phụ của Tạ Lan để tỷ thí.
Hai người trực tiếp lựa chọn hình thức 1v1.
Bởi vì là lần đầu tiên tiếp xúc loại trò chơi điện tử này, lúc đầu Vệ Uẩn còn chưa nắm rõ quy tắc, cho nên ba ván đầu, đương nhiên Tạ Lan thắng.
“Thấy cậu là lần đầu tiên chơi, cho cậu thêm mấy cơ hội nữa.” Tạ Lan đắc ý cười.
Vệ Uẩn vẫn lạnh nhạt, không nhanh không chậm.
Tạ Đào ngồi bên cạnh Vệ Uẩn, nhìn anh chơi trò chơi.
“Anh cho anh ấy thêm mấy cơ hội nữa đi, anh ấy là tay mới mà, không giống anh chơi lâu như vậy…” Tạ Đào thấy Tạ Lan cười đặc biệt rực rỡ, lẩm bẩm một câu.
Trận đấu này vốn dĩ không công bằng.
“Có bạn trai thì quên mất anh trai!” Tạ Lan trừng mắt với cô.
“…” Tạ Đào cũng trừng mắt lại.
Tạ Lan vốn tưởng lần này chính mình nắm chắc thắng lợi, hiện thực đánh không thắng, anh ấy có thể đè Vệ Uẩn xuống đất trong trò chơi chứ?
Ai biết bắt đầu từ ván thứ ba, Vệ Uẩn giống như nắm được bí quyết gì đó, một đống thao tác làm Tạ Lan chầu trời.
???
Tạ Lan ngây ngốc.
Anh ấy không tin, “Ván nữa!”
Giống như thắng lợi của ba ván trước chỉ là ngoài ý muốn, năm sáu ván kế tiếp đều bị Vệ Uẩn đánh thê thảm.
Gần như đè xuống dưới đất mà đánh.
Tạ Đào cũng kinh ngạc, “Vệ Uẩn, anh thật lợi hại!”
Vệ Uẩn nghe Tạ Đào khen, tuy mặt không tỏ vẻ, nhưng đáy mắt không khỏi có thêm ý cười nhàn nhạt, như bởi vì một câu cảm thán của cô, anh lại càng kiêu ngạo.
Từ trước đến nay anh trầm ổn như nước, nếu đặt trong tình huống lúc trước, anh tuyệt đối mặc kệ Tạ Lan.
Nhưng giờ phút này, trước mặt cô, anh cũng có thêm sự ấu trĩ muốn phân thắng bại.
Cuối cùng, Tạ Lan nắm chặt di động, cực kỳ bi phẫn lặp lại “Tôi là tên ngốc” 50 lần trước mặt Vệ Uẩn và Tạ Đào.
Sau đó nhanh chóng hóa thành ánh sáng rồi chuồn mất.
Đối với anh ấy mà nói, đây là một nơi thương tâm.