Giữa hè lại đến, Tạ Đào lại đi tới thời không của Vệ Uẩn.
Phấn vàng chỉ còn lại một ít.
Nàng muốn cáo biệt với Vệ bá bọn họ.
Có lẽ về sau, nàng cũng không thể đến đây nữa.
Bởi vì tối nào Vệ Kính cũng lén lút cầm thanh kiếm đồ chơi trộm chơi trong chốc lát, cho nên thanh kiếm đồ chơi rất nhanh đã hết pin.
Tạ Đào thay pin cho hắn.
Nàng còn đem một bộ mỹ phẩm dưỡng da cho Thiệu Lê Âm, là thứ Mạnh Lê Xuân đã chuẩn bị cho nàng trước đó, nhưng Mạnh Lê Xuân mua quá nhiều, Tạ Đào cũng không dùng nhiều như vậy.
Nàng còn mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt cho Vệ bá, muốn cụ già sống thư thản hơn.
Mà hôm nàng đến, nàng chẳng những phát hiện tác giả của《 Phác Ngọc 》 ra sách mới, hơn nữa nghe Vệ bá nói hiện giờ trên phố đang đồn tác giả của《 Phác Ngọc 》là công chúa Hòa Dục —— Triệu Thư Vi.
Lúc trước 《 Phác Ngọc 》 vừa vào phố phường đã nổi tiếng.
Mà nay, tác phẩm mới của nàng ấy là《 Câu Mang 》 lần thứ hai châm lửa cho bá tánh truyền đọc bàn tán.
Sau đó lại có người chuyên môn sưu tập và biên soạn lại những bài thơ mà nàng ấy từng làm ở hội thơ Mai Viên, chuyển qua cho thư cục, lưu truyền trên phố, nhất thời nhận được rất nhiều lời khen.
Vì thế danh tiếng công chúa Hòa Dục tài sắc song tuyệt càng lan xa thiên hạ.
Hai tác phẩm lớn của nàng ấy được in ấn số lượng lớn, lưu truyền khắp nơi, còn lưu truyền đến Dịch Đan quốc bên cạnh Đại Chu.
Ai cũng không nghĩ tới người có thể viết ra tác phẩm khí khái sắc bén, phóng khoáng, tâm huyết như vậy lại là một nữ tử.
Huống chi còn là vị công chúa Hòa Dục từ sớm đã có danh tiếng tài sắc vẹn toàn của Đại Chu.
Trong nhất thời, giữa phố phường, bất kể là nam tử hoặc là nữ tử, chỉ cần là người đọc hai cuốn tiểu thuyết của Triệu Thư Vi đều bàn tán sôi nổi, có không ít người ngày ngày chen chúc nhau ở thư cục – nơi bán tác phẩm độc nhất vô nhị của công chúa Hòa Dục, vừa tặng thư vừa tặng quà, còn có người tôn sùng công chúa.
Tạ Đào nghe Vệ bá kể lại đủ loại sự tích gần đây có liên quan đến công chúa Hòa Dục, không khỏi chậc lưỡi, đây không phải là nhóm fans theo đuổi thần tượng trong thời không của nàng sao?
Quả nhiên theo đuổi thần tượng không có biên giới, cũng chẳng phân biệt thời đại.
Sau giờ ngọ, Vệ Uẩn dẫn Tạ Đào đến Tùng Hạc Lâu.
Tiên sinh kể chuyện ở đại đường đang hùng hồn kể lại tác phẩm mới 《 Câu Mang 》của công chúa Hòa Dục, đám người phía dưới cắn hạt dưa, ăn bánh, ngẫu nhiên uống trà, nghe kể ngon lành.
Tạ Đào vén rèm nhìn xuống lầu, còn nhìn thấy một vị đại thúc nghe đến nhập thần, tay bưng bát trà lại đưa đến lỗ mũi, bị sặc nên hắt xì.
Tạ Đào nhịn không được phụt cười.
Vệ Uẩn ngồi bên cạnh nghe Vệ Kính bẩm báo tình hình trong cấm cung tối qua, tùy tay cầm một miếng bánh, bỏ vào miệng cô nương bên cạnh.
“Trông chừng Vưu thị cho kỹ, đừng để bà ta quá đà.”
Tạ Đào cắn điểm tâm quay đầu, nghe Vệ Uẩn nhàn nhạt dặn dò Vệ Kính.
“Vâng.” Vệ Kính lập tức lĩnh mệnh.
Lúc đó, Vệ Thập Nhất canh giữ ngoài màn che bỗng nhiên đi đến, cung kính hành lễ với Vệ Uẩn, nói, “Đại nhân, Hứa Thái phó mời người qua đó một chuyến.”
Hứa Địa An?
Vệ Uẩn đã lâu chưa nghe thấy tên này.
Không phải sinh bệnh sao?
Sao bây giờ lại ngồi ở Tùng Hạc Lâu?
Hắn thoáng nhìn miệng Tạ Đào dính đầy bánh vụn, đặt khăn gấm vào tay nàng, “Ta ra ngoài một lúc, đừng chạy loạn.”
Tạ Đào gật đầu, “Được.”
Lúc Vệ Uẩn đi ra, Vệ Kính và Vệ Thập Nhất cũng đi ra ngoài theo.
Vì thế, màn che nhất thời chỉ còn lại Tạ Đào và Thiệu Lê Âm.
Tạ Đào nghe tiên sinh dưới lầu kể chuyện, còn không quên cầm một miếng bánh trên đĩa đưa cho Thiệu Lê Âm ở phía sau, “Lê Âm, ngươi ăn không?”
“Không cần, chủ tử.” Thiệu Lê Âm lắc đầu.
Tạ Đào cũng nhìn thấu cô nương 16 tuổi này, từ trước đến nay nàng ấy đều như thế, khẩu thị tâm phi.
Vì thế Tạ Đào bỏ điểm tâm vào tay Thiệu Lê Âm, “Ngươi rõ ràng rất muốn ăn.”
Mặt Thiệu Lê Âm đỏ lên, không phản bác, đành nói một câu với Tạ Đào, “Cảm ơn chủ tử.”
Tạ Đào cười với nàng ấy, lại cầm bát trà bên cạnh uống một ngụm.
Lúc đó, ngoài màn che bỗng truyền đến một giọng nữ, “Bên trong là biểu tiểu thư phủ Quốc sư?”
Giọng nói này có chút quen thuộc.
Thiệu Lê Âm ở bên cạnh bỗng nhiên nói, “Chủ tử, là đích tiểu thư của Tôn gia.”
Đích tiểu thư của Tôn gia?
Tạ Đào nhìn Thiệu Lê Âm, “Tôn Ấu Nghi ở Mai Viên lần trước?”
Thiệu Lê Âm gật đầu.
Lúc này, thị vệ ngoài màn che đã ngăn cản không cho Tôn Ấu Nghi tiến vào, nàng ta ở bên ngoài lại gọi Tạ Đào, “Muốn gặp Tạ tiểu thư một lúc, sao lại khó như vậy?”
Giọng nói không quên châm chọc.
“…”
Sao người này luôn khó khăn như vậy nhỉ.
Tạ Đào thoáng nhìn bóng dáng mơ hồ bên ngoài màn che.
“Ngươi gặp ta làm gì?” Tạ Đào ngồi đó, không hề muốn đứng lên.
“Chỉ muốn nói mấy câu với Tạ tiểu thư thôi.” Tôn Ấu Nghi nghe giọng nói của nàng, từ từ nói.
“Nhưng ta không muốn nói chuyện với ngươi.”
Tạ Đào cắn hạt dưa.
“…”
Tôn Ấu Nghi chưa dự đoán nàng sẽ nói trực tiếp như thế, nhất thời nghẹn cổ họng, sau một lúc mới nói, “Tạ tiểu thư còn tức giận vì chuyện lần trước?”
Nàng hơi mím môi, như không cam tâm, nhưng vẫn nói, “Hôm nay vừa vặn gặp Tạ tiểu thư, ta lại đây cũng chỉ muốn tạ lỗi với Tạ tiểu thư.”
Nếu không có phụ thân Tôn Ấu Nghi ép buộc nàng ta nhận lỗi với biểu tiểu thư, nàng ta mới không ăn nói khép nép như lúc này.
Tạ Đào không ngờ rằng nàng ta đến xin lỗi.
“Chẳng lẽ Tạ tiểu thư còn muốn nói chuyện với ta cách màn che sao?” Lúc đó, giọng nói của Tôn Ấu Nghi lại truyền đến.
Tạ Đào còn chưa nói gì, bên ngoài đã có tiếng bước chân vang lên, sau đó là giọng nói mát lạnh quen thuộc, “Tôn tiểu thư làm gì vậy?”
“Quốc sư đại nhân…”
Tạ Đào rõ ràng nghe thấy khi Tôn Ấu Nghi vừa thấy Vệ Uẩn, giọng nói của nàng ta cũng ỏng ẹo hơn.
Nàng có chút ngồi không yên.
Nhận lấy mũ có rèm Thiệu Lê Âm đưa qua, nàng đi qua, vén màn.
Vệ Uẩn thấy nàng ra, ra hiệu với Vệ Kính ở phía sau.
Vệ Kính đúng lúc dâng một túi giấy, “Đại nhân.”
Vệ Uẩn đưa túi giấy cho Tạ Đào, “Vừa bảo Vệ Kính đi mua.”
Tạ Đào nhận lấy, thấy trong đó là đủ loại đồ ăn vặt, kinh hỷ nhìn hắn.
“Vào thôi.” Vệ Uẩn sờ đầu nàng.
Khi nào Vệ Uẩn dịu dàng chăm sóc một nữ tử như vậy đâu? Tôn Ấu Nghi đứng một bên nhìn thấy cảnh này, cứ ngỡ rằng hai mắt của nàng ta có vấn đề.
Trong nhất thời, nàng ta cũng không nói rõ Rốt cuộc cảm xúc trong lòng là chua xót hay là ghen ghét.
Rất nhiều cảm xúc trào dâng, làm sắc mặt nàng ta càng ngày càng không tốt.
Tạ Đào tức khắc vui vẻ ôm túi đồ ăn vặt đi vào, mặc kệ Tôn Ấu Nghi ở phía sau.
“Đại nhân, ta cũng vừa vặn gặp Tạ tiểu thư, nên nghĩ đến tới gặp nàng ấy, sau đó… tạ lỗi.”
Lúc đó, Tôn Ấu Nghi thấy Tạ Đào vui vẻ cầm túi đồ vặt xoay người đi vào, miễn cưỡng hoàn hồn, sau đó đối mặt với Vệ Uẩn, giọng nói dịu dàng hơn.
Quốc sư Vệ Uẩn, tài tuyệt thiên hạ, dung mạo càng là thù sắc vô song.
Đây là chuyện người trong thiên hạ đều biết.
Mặc dù hiện giờ trong triều đình hoặc là giữa phố phường, đa phần đều là lời đồn về gian thần nịnh nọt, nhưng theo lời của phụ thân Tôn Ấu Nghi là Tôn ngự sử nói, gian thần hay là trung thần đều không quan trọng.
Quan trọng là Vệ Uẩn hiện giờ đã quyền thế ngút trời.
Sở dĩ Tôn Ấu Nghi vẫn thầm muốn gả cho hắn, thật ra chỉ vì khó thoát khỏi dung mạo thiên nhân của hắn.
Nhưng sở dĩ Tôn ngự sử đồng ý thỉnh cầu của Tôn Ấu Nghi, đi xin Khải Hòa đế ban hôn, cũng vì muốn kết nối quan hệ với phủ Quốc sư, từ nay về sau có thêm quyền thế trong triều đình.
Nhưng không ngờ Vệ Uẩn lại phản đối.
Gần như không chừa đường sống cho Tôn gia, càng không cần nhắc đến thể diện gì đó.
Nhưng mặc dù Tôn ngự sử mắng Vệ Uẩn ngàn vạn lần trong nội tâm, nhưng hiện giờ, ngoài mặt ông ta không thể đắc tội với vị quốc sư này.
Cho nên mới để Tôn Ấu Nghi đến tạ lỗi.
“Tôn tiểu thư làm sai chuyện gì?” Vệ Uẩn lại hỏi nàng ta.
Giọng nói lãnh đạm, nghe không ra cảm xúc gì.
Tôn Ấu Nghi nghe thấy những lời này của hắn, đầu tiên ngẩn ra, sau đó nói, “Lần trước ở Mai Viên, ta không cầm vững chung trà, không cẩn thận hắt nước trà lên Tạ tiểu thư…”
“Vậy sao?” Biểu cảm của Vệ Uẩn vẫn lạnh nhạt như cũ, hạ tầm mắt nhìn nàng ta.
Tôn Ấu Nghi cũng không biết vì sao khi đối mặt với ánh mắt của Vệ Uẩn, nàng ta không dám nâng tầm mắt nhìn thẳng.
Ngày thường là một người xảo quyệt ương ngạnh như vậy, giờ phút này lại cụp mi rũ mắt nhỏ giọng đáp lại.
“Nhưng ta thấy dường như Tôn tiểu thư không có chút hối lỗi nào cả.”
Vệ Uẩn nhẹ nhàng nâng cằm, “Nếu đã như thế, ngươi cần gì phải làm chuyện trái lương tâm?”
Câu này của hắn làm Tôn Ấu Nghi lập tức dại ra.
Tôn Ấu Nghi còn chưa kịp nói gì, thấy Vệ Uẩn nhẹ nhàng nhìn nàng ta, biểu cảm tuyệt đối không mang bất cứ độ ấm nào, giống như băng tuyết ngưng tụ không hòa tan, làm người khác chỉ nhìn thôi đã tâm sinh hàn ý.
“Chỉ mong sau này Tôn tiểu thư đừng xuất hiện ở chỗ ngươi không nên xuất hiện nữa, tốt nhất là quản tốt cái miệng của ngươi.”
Vệ Uẩn bỗng im lặng nhìn nàng ta, khuôn mặt của nàng ta trong mắt hắn không có gì khác với những người bình thường, “Nếu không… bàn tay của Tôn tiểu thư cầm chung trà cũng không xong, thì không cần giữ lại làm gì.”
Giọng nói của hắn vẫn không có bất cứ cảm xúc nào, mà khi Tôn Ấu Nghi nghe hắn nói vậy, sau lưng đã lạnh lẽo.
Cơ thể nàng ta khẽ run, gần như không dám đón nhận ánh mắt của Vệ Uẩn.
Sao Vệ Uẩn không làm được chuyện này chứ?
Tôn Ấu Nghi không phải chưa từng nghe những lời đồn về thủ đoạn độc ác của hắn ở bên ngoài. Trước đó, nàng ta từng gặp hắn ở tiệc tối trong cung, lòng nàng ta đã bị khuôn mặt tiên nhân của hắn làm rối, đối với những lời đồn bên ngoài, từ trước đến nay nàng ta vẫn không tin.
Nhưng hôm nay, chỉ nghe một câu nhẹ bẫng của Vệ Uẩn, nàng ta đã nhịn không được sợ hãi.
Đôi môi nàng ta run run, thậm chí chẳng nói nên lời.
Vệ Uẩn nói xong cũng chẳng thèm nhìn nàng ta, vén rèm đi vào phòng.
Tôn Ấu Nghi có chút không đứng vững, vẫn là thị nữ Diệu Bình bên cạnh nàng ta nhanh chóng đỡ nàng ta.
Tạ Đào ngồi bên trong thấy Vệ Uẩn đi vào, lại nhìn bóng dáng mơ hồ Tôn Ấu Nghi rời khỏi, “Anh nói gì với nàng ta?”
Nàng chỉ nghe thấy giọng nói của Tôn Ấu Nghi, nhưng giọng nói của Vệ Uẩn hơi nhỏ và mơ hồ, Tạ Đào cũng không nghe rõ.
“Không có gì.” Vệ Uẩn hiển nhiên không có hứng thú gì.
Tạ Đào thấy hắn không muốn nói thì cũng không hỏi nữa, tự chui đầu vào túi tìm đồ ăn vặt, nhét vào miệng.
Thấy Vệ Uẩn bưng chung trà, nghiêng đầu nhìn nàng, Tạ Đào cũng nhìn hắn một lúc, sau đó lấy mứt hoa quả đưa đến môi hắn, “Ăn không?”
Vệ Uẩn khẽ mở môi mỏng, ăn vào.
Trong khoảnh khắc đó, tay nàng lơ đãng cọ qua cánh môi hắn, nhẹ nhàng như vậy lại làm bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này, bất kể là Vệ Kính hay là Thiệu Lê Âm đều cảm thấy bản thân không nên ở chỗ này.
Đầu tiên hai bọn họ nhìn trời, sau đó nghiêng đầu, lơ đãng đối diện tầm mắt nhau.
Sau đó Vệ Kính thu hoạch một ánh nhìn xem thường đến từ Thiệu Lê Âm.
“…”
Vệ Kính cảm thấy chính mình cũng không hiểu nàng ấy cho lắm.
Ra khỏi Tùng Hạc Lâu, đi trên phố dài náo nhiệt, Vệ Uẩn nghiêng đầu nhìn cô nương bên cạnh.
Nàng mang mũ có rèm, mọi thứ xung quanh đối với nàng mà nói đều mơ hồ khi cách một lớp rèm.
Vì thế, hắn rũ mắt nửa khắc, bỗng nhiên vươn tay, tháo cái mũ có rèm trên đầu nàng xuống.
Tạ Đào theo phản xạ vuốt tóc, “Vệ Uẩn, anh làm gì?”
Vệ Uẩn ném cái mũ cho Vệ Kính ở phía sau, chỉ nói với nàng, “Không cần đội nữa.”
Trước đây, sở dĩ Vệ Uẩn muốn nàng mang mũ có rèm ở bên ngoài là vì hắn không có cách nào đi đến thời không của nàng, cho nên chỉ có thể nhờ phấn vàng để nàng đến đây.
Bên cạnh hắn có quá nhiều chiêu trò lừa gạt, càng ẩn giấu không biết bao nhiêu nguy hiểm.
Tất nhiên, đại sự chưa thành, hắn không thể mạo hiểm.
Vì bảo vệ nàng, cho nên hắn không thể để những kẻ bên ngoài nhìn thấy dáng vẻ nàng, để phòng ngừa những nguy hiểm không cần thiết.
Nhưng hiện giờ,
Không cần suy nghĩ nhiều như vậy nữa.
Bởi vì phấn vàng đã hết sạch, qua hôm nay, nàng không thể đến đây nữa.
Việc này cũng có nghĩa rằng hắn không cần lo liên lụy nàng bị cuốn vào những phiền phức không cần thiết nữa.
Nếu như thế, chi bằng hắn để nàng ngắm nhìn Sính Đô,
Ngắm nhìn chỗ sau này nàng không đến được nữa.
Cũng coi như là cố hương của hắn.
Giờ khắc này, giữa ánh mắt của những người xung quanh như có như không, dưới ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, hắn bỗng nhiên nắm lấy tay nàng.
“Vệ Uẩn?” Khoảnh khắc Tạ Đào bị hắn nắm tay, cả người ngơ ngác.
Nàng nhìn sườn mặt hắn, có chút mất hồn.
“Dẫn em đi du ngoạn hồ nước.” Vệ Uẩn không nhìn nàng, chỉ nắm chặt tay nàng, lúc đi đường, đôi mắt vẫn nhìn thẳng, giọng nói vẫn mát lạnh như cũ.
Không giống với buổi tối đêm hoa đăng lần trước,
Tạ Đào muốn nắm lấy ống tay áo hắn lại bị hắn né tránh.
Giờ phút này Vệ Uẩn chủ động nắm tay nàng, còn trước mặt nhiều ánh mắt như vậy, dường như hắn vẫn thản nhiên như cũ, không hề có ý muốn che giấu.
Trong đám người náo nhiệt, dưới ánh nắng cực nóng, khi Tạ Đào bị hắn nắm tay, ánh mắt nàng vẫn không rời khỏi gương mặt hắn.
Nàng nhịn không được cong đôi mắt, sau đó trộm cười.
Sính Đô giữa hè, nước gợn ven hồ.
Bên dưới tiểu lâu gần bờ hồ, ngẫu nhiên có những người phụ nữ ngồi cạnh lan can nói chuyện với nhau, ngẫu nhiên che mặt cười.
Bóng râm ngay bờ sông hơi đậm, màu xanh ngọc ánh dưới ánh mặt trời càng trong suốt, từng cơn gió nhẹ thổi qua, tiếng xào xạc rất nhỏ, còn có tiếng chim hót lướt qua.
Nơi này hẳn là nơi lúc náo nhiệt thì sẽ náo nhiệt nhất, lúc tĩnh mịch thì sẽ tĩnh mịch nhất ở Sính Đô.
Tạ Đào ngồi trên thuyền, miệng chứa đầy đồ ăn vặt và trái cây, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chính giữa gợn nước là cây cầu đá hai bên bờ hồ.
Trên cầu có người đến người đi, dưới cầu cũng có vài con thuyền qua lại trên nước sông sâu thẳm trong trẻo.
Đây là phong cảnh mỹ lệ mà thành phố lớn đổ bê tông cốt thép như Nam thị không có, cho dù là những khu du lịch công nghiệp hóa cũng tuyệt đó không có phong cảnh tự nhiên tươi mát như vậy.
Lúc đó, Vệ Uẩn bỗng nhiên đưa một chung trà đến trước mắt nàng, “Ăn nhiều đồ ngọt như vậy, em không thấy ngán à.”
Tạ Đào nhận lấy chung trà, uống một ngụm, lại cười với hắn.
Đến khi đầu thuyền hơi chồng chềnh, thân hình của Tạ Đào không đứng vững, thiếu chút nữa té ngã.
Vệ Uẩn nhanh chóng vươn tay kéo nàng vào lòng.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Vệ Kính, “Đại nhân, là Tín vương.”
Vệ Uẩn vừa nghe tên này, nhíu mày, biểu cảm lạnh nhạt.
Hôm nay hắn chỉ muốn bầu bạn với nàng cho tốt, nhưng vẫn có kẻ không biết điều, vội vàng tới tìm cái không thoải mái.
“Chờ anh.”
Cuối cùng, hắn sờ đầu Tạ Đào, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Đến khi đứng trên thuyền của Tín vương, Vệ Uẩn vừa đi vào, thấy Tín vương ngồi đó, mà bên cạnh hắn là nữ tử diễm lệ đầy phấn son vào đêm hoa đăng lần trước.
“Vệ đại nhân hôm nay có hứng thú thật đấy.” Triệu Chính Vinh uống chung rượu mỹ nhân đưa cho hắn, chờ Vệ Uẩn ngồi xuống, nói một câu.
“Ngươi dẫn biểu tiểu thư trong phủ các ngươi đi rêu rao khắp nơi, chưa được bao lâu đã truyền khắp nơi rồi.”
Giọng nói của hắn mang theo chế nhạo.
“Tín vương muốn gặp thần chỉ để nói những điều này?” Vệ Uẩn ngồi ở chỗ đó, chỉ nhàn nhạt nói một câu.
“Chẳng lẽ bổn vương gặp Vệ đại nhân nhất định phải nói chuyện triều đình sao?” Tín vương nhướng mày.
Hắn nói, lại uống một ngụm rượu, nhìn nữ tử bên cạnh một cái, mang theo cố tình, nói với Vệ Uẩn, “Vệ đại nhân cảm thấy vị mỹ nhân này thế nào? Nếu cảm thấy tạm được, bổn vương tặng cho ngươi?”
Nàng ta vừa nghe lời này, u oán gọi một tiếng, “Vương gia…”
Nhưng nàng ta rũ mắt, vẫn nhịn không được lặng lẽ nhìn Vệ Uẩn.
Dung mạo như vậy, đúng là hiếm có trên thế gian.
Chẳng trách biết bao quý nữ thế gia đều khuynh tâm vị quốc sư đại nhân này.
Nếu… nếu nàng ta có thể đi theo quốc sư đại nhân này… Nghĩ rằng cũng không kém hơn khi đi theo vị vương gia này.
Nhưng Vệ Uẩn trước sau chẳng nhìn nàng ta, chỉ nói, “Thần không có phúc hưởng.”
“Vệ đại nhân hiện giờ đã hai mươi ba, bên cạnh chẳng có thê thiếp nào.” Tín vương cầm một miếng bánh đưa đến miệng, cắn một ngụm, như tùy ý hỏi một câu.
“Hiện giờ bổn vương tặng ngươi giai nhân, ngươi lại không muốn?”
Vệ Uẩn cũng không muốn dây dưa nhiều lời với hắn, chỉ nói, “Thần không giành thứ điện hạ thích, nếu không có chuyện gì khác, thần cáo từ.”
“Vệ đại nhân chối từ như thế, chẳng lẽ có tình cảm với vị biểu muội kia?”
Khi Vệ Uẩn xoay người, nghe giọng nói của Tín vương truyền đến từ phía sau.
Hắn dừng một chút, ánh sáng trong đôi mắt lạnh nhạt đào hoa khi sáng khi tối, cuối cùng, hắn nói nhỏ, “Chuyện này có liên quan gì đến điện hạ?”
Tín vương bỗng nhiên cười một tiếng.
“Vệ Uẩn, tốt nhất là nàng ta không phải người đặt trên đầu quả tim của ngươi,”
“Nếu không, ngươi phải trông chừng thật kỹ.”
Hai câu nói không rõ ý nghĩa.
Nhưng Vệ Uẩn vẫn nghe ra uy hiếp trong đó.
Hiện giờ triều đình nhìn như đã nằm trong tay Tín vương, nhưng bất kể là Tín vương hoặc là Vưu thị, cũng hoặc là Thái phó Hứa Địa An hiện giờ cáo bệnh đều rất rõ ràng, Vệ Uẩn là nhân tố bí ẩn trong cuộc tranh đấu này.
So với giết hắn, bắt lấy hắn, uy hiếp hắn mới là biện pháp tốt nhất.
Như thế mới có thể để Tín vương nắm toàn cục trong tay.
“Nàng là thê tử chưa qua cửa của ta.”
Vệ Uẩn lại nhếch khóe môi, lặng lẽ cười khẩy, “Dù ta nói trắng ra như vậy với điện hạ, điện hạ lại có thể làm sao chứ?”
Tín vương thật không nghĩ tới Vệ Uẩn sẽ trực tiếp nói với hắn như vậy.
Bàn tay nâng chén rượu muốn rơi lại chưa rơi, đối mặt với tầm mắt của Vệ Uẩn khi hắn quay đầu, hắn lại có chút hoài nghi.
Nếu vị biểu tiểu thư kia thật sự là người trong lòng hắn, sao hắn có thể thừa nhận trắng trợn như thế?
Vệ Uẩn cũng không quan tâm lúc này Tín vương hoài nghi hay là tin tưởng, từ lúc hắn tháo mũ của Tạ Đào xuống thì đã không còn đặt những âm mưu xảo quyệt ở đây trong lòng nữa.
Rốt cuộc, qua mấy canh giờ nữa, Tạ Đào không cần xuất hiện ở chỗ này nữa.
Cho nên hắn không sợ để bất cứ kẻ nào biết nàng là thê tử chưa qua cửa của hắn.
Đây mới là thân phận hắn nên cho nàng ở nơi này.
“Nhưng điện hạ, có một điều thần hy vọng điện hạ nhớ kỹ, nếu có người dám tính kế nàng, thần nhất định sẽ để kẻ đó trả giá đắt.”
Đến tận đây, mọi bình thản ngoài mặt đã sớm lặng lẽ xé nát.
Màn đêm buông xuống, Tạ Đào và Vệ bá bọn họ nói một hồi lâu, sau khi Vệ Uẩn tắm gội, đi từ phòng tắm hậu viện đến chủ viện, trong sân mới yên tĩnh lại.
Đêm hè hơi lạnh, cũng không đủ xua tan nóng bức.
Vệ Uẩn và Tạ Đào ngồi trong đình hóng gió, đưa lưng về phía nàng, mà nàng cầm cái khăn lau tóc cho hắn.
“Làm vậy hơi chậm, chi bằng sang bên kia đi, dùng máy sấy thổi.” Tạ Đào vừa lau tóc giúp hắn vừa nói.
“Không cần.”
Vệ Uẩn đưa lưng về phía Tạ Đào, nghe giọng nói của nàng, gương mặt mang theo nhu hòa.
Hắn nhẹ nhàng nói, “Như vậy rất tốt.”
Nàng không biết giờ này khắc này Vệ Uẩn lại có một tia lưu luyến nơi đây.
Lưu luyến bầu trời đêm lấp lánh sao, lưu luyến tiếng ve kêu rộn ràng,
Cũng lưu luyến cô nương đứng sau hắn nhẹ nhàng lau tóc hắn, đầu ngón tay nàng xuyên qua mái tóc dài của hắn.
Trước đây Vệ Uẩn chưa bao giờ cảm thấy thế gian này chân thật nhiệt tình như thế.
Lúc Vệ Uẩn thất thần, cô nương phía sau bỗng dán người lên lưng, đè ở trên người hắn.
Gương mặt nàng đặt lên lưng hắn, hắn rõ ràng nghe thấy tiếng cười của nàng.
“Nhiều sao quá.” Tạ Đào đặt tay lên vai Vệ Uẩn, ngẩng đầu nhìn bầu trời sâu thẳm trên mái hiên.
Không có trăng, nhưng có rất nhiều sao.
Từng ngôi sao lấp lánh ánh sáng.
Giống như kim cương nhỏ vụn, treo đầy bầu trời trước mắt nàng.
“Muốn lại gần hơn không?” Vệ Uẩn nghiêng đầu nhìn nàng, sau đó theo tầm mắt nàng nhìn bầu trời xa xăm.
Lúc Tạ Đào nghe thấy những lời này của hắn, còn chưa phản ứng, sau đó đã bị hắn nắm cổ tay, kéo vào lòng.
Giây tiếp theo, nàng bị hắn bế ngang.
Tạ Đào đành bị động ôm cổ hắn.
Vệ Uẩn bỗng thi triển khinh công, mũi chân mượn lực nhảy lên, cọ qua bóng cây che phủ một bên, đón ngọn gió đêm tát vào mặt, nháy mắt đưa Tạ Đào nhẹ nhàng dừng trên mái hiên.
Vệ Thập Nhất nằm trên nóc nhà đối diện, ngậm một cọng cỏ đuôi chó, đã rất chú ý không nhìn đại nhân nhà hắn và vị tiểu phu nhân, ai có thể nghĩ đến đại nhân nhà bọn họ yêu đương còn bay lên nóc nhà.
Vệ Thập Nhất hoảng sợ, lập tức té khỏi nóc nhà, nặng nề dừng trên mặt đất, phát ra một tiếng “Ây da” thảm thiết.
Vệ Kính đứng ở hành lang nhìn chằm chằm mũi chân của chính mình, nghe thấy tiếng hét thảm thì lắc đầu, thở dài một hơi.
Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ 14 15 tuổi, gặp loại chuyện này vẫn không đủ bình tĩnh.
Chẳng phải chỉ là dẫn tiểu phu nhân lên nóc nhà hẹn hò ngắm sao thôi sao? Thật là, có gì đáng kinh ngạc đâu.
Vệ Kính của hiện tại đã không phải Vệ Kính của lúc trước – kẻ vừa bất ngờ vừa gào thét.
Bởi vì hắn đã nhìn thấu, trước mặt tiểu phu nhân, đại nhân nhà bọn họ không có chuyện gì không làm được.
Vệ Uẩn nghe tiếng kêu thảm thiết của Vệ Thập Nhất thì nhíu mày.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, Vệ Thập Nhất nằm dưới đất đã đứng lên, vội vàng nói, “Thuộc, thuộc hạ biết sai, đại nhân người, người tiếp tục, thuộc hạ đi ngay…”
Nói xong hắn đỡ mông đi đến cửa tròn.
“…”
Vệ Uẩn lần đầu tiên cảm thấy mấy tên cận vệ bản thân nuôi không đáng tin.
Tạ Đào buồn cười trước sự lúng túng của Vệ Thập Nhất, ôm bụng không ngừng cười.
Đến khi Vệ Uẩn nghiêng đầu nhìn nàng.
Tạ Đào mới ngưng cười, sau đó lại nghĩ tới vừa nãy hắn vèo một cái đã đưa nàng lên nóc nhà, kinh ngạc cảm thán, “Vệ Uẩn, anh thật lợi hại, anh còn biết khinh công à?”
Võ công như vậy, nàng chỉ nhìn thấy trong phim truyền hình, đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy.
“Ừm.”
Vệ Uẩn đáp, sửa lại mái tóc bị gió thổi rối bên tai nàng.
Ngồi ngồi trên nóc nhà dường như cách bầu trời đầy sao gần hơn một chút, ngay cả gió đêm cũng mát mẻ hơn.
Tạ Đào ngẩng đầu nhìn bầu trời, bỗng nhiên nói, “Sau này em không thể ngắm nhìn nó được nữa…”
Vệ Uẩn đang muốn nói gì đó, lại nghe Tạ Đào nói, “Nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy anh đã là tốt rồi.”
Nàng nói xong nghiêng đầu nhìn hắn.
Tóm lại là cười ngốc nghếch.
Vệ Uẩn trầm mặc một lúc, sờ mái tóc hơi rối của nàng, đôi mắt dường như chứa đầy hình ảnh ngược của những ánh sao trên bầu trời, làm Tạ Đào không dời mắt được.
Sau đó cổ tay nàng bị Vệ Uẩn cầm lấy.
Sau đó, xúc cảm lạnh lẽo truyền đến.
Tạ Đào cúi đầu, nhìn thấy Vệ Uẩn cẩn thận đeo một cái vòng ngọc lên cổ tay nàng.
“Oa…” Tạ Đào sờ vòng tay lành lạnh kia, ngón tay chạm vào hoa văn tinh xảo trên đó.
Xúc cảm lành lạnh trơn bóng.
“Đây là vòng tay của mẫu thân ta.”
Vệ Uẩn nắm tay nàng, ánh mắt dừng trên vòng tay.
Đó là đồ vật duy nhất hắn mang ra khỏi Vệ gia vào năm đó.
“Cứ xem như,”
Vệ Uẩn nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt như có băng tuyết đang hòa tan, có thêm chút nhẹ nhàng thuộc về đêm hè.
Môi mỏng của hắn hơi cong, “Cứ xem như là vật đính hôn.”
Hà dĩ trí khế khoát, nhiễu oản song khiêu thoát (*).
(*) Hà dĩ trí khế khoát, nhiễu oản song khiêu thoát nằm trong bài “Thơ Định Tình”, đại ý của câu thơ này là Dùng gì để diễn đạt sự thân mật của đôi ta? Là đôi vòng tay đeo trên cổ tay nàng.
Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay nàng, xúc cảm lạnh lẽo làm đôi mắt hắn có thêm gam màu ấm áp.
Đêm nay, cuối cùng hắn cũng quyết định trả giá cho lời cam kết của hắn.
Dù sao thì trên đời này có lẽ chẳng còn ai có thể như nàng vậy, làm hắn chỉ nhìn thôi đã vui vẻ.
Cũng không còn ai có thể như nàng, làm hắn có thêm lưu luyến đối với thế gian này.
Thế gian dơ bẩn, lòng người biến hóa khôn lường.
Nhưng chỉ có nàng là sự tồn tại tuyệt đối khác biệt trong mắt hắn.