A Thiền - Đinh Mặc

Chương 38: Vòng xoáy vận mệnh (2)



Trong đầu Lý Hiểu Ý rối loạn, cô bị Chung Nghị kéo vào cửa tiệm nhỏ. Lúc này, chuông điện thoại của cô kêu lên. Nhìn thấy ba chữ “Chu Chí Hạo” trên màn hình điện thoại mặt cô trắng bệch, cô ngước nhìn Chung Nghị rồi đi ra ngoài cửa hàng nghe điện thoại.

“Alo, sao mãi mới chịu nghe điện thoại anh?” Nghe giọng nói của Chu Chí Hạo có vẻ u ám không giống mọi khi.

“Tôi… Tôi lúc nãy có chút việc nên bị chậm trễ một lúc.”

“Em có việc gì?” Chu Chí Hạo cười lạnh, “Quản lý nói là em xin nghỉ hai ngày! Đi làm thì không đi, em đang làm cái quái gì?”

Lý Hiểu Ý bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.

Mặc dù Chu Chí Hạo có hơi nóng tính, nhưng suốt nửa năm qua theo đuổi cô, anh ta luôn dỗ dành lấy lòng cô. Thỉnh thoảng khi tức giận, anh ta cũng nhanh chóng nguôi ngoai rồi chạy tới xin lỗi cô. Chưa bao giờ nói nặng lời với cô như hôm nay.

Nhưng Lý Hiểu Ý nhớ tới người đang ngồi trong nhà hàng phía sau, vẫn cảm thấy áy náy, nên chỉ buồn bực đáp: “Em gái tôi đến Thượng Hải tham gia cuộc thi, tôi đi cùng em ấy.”

“Hừ, cô là cái loại đàn bà gì thế? Em gái cô quan trọng hay là tôi quan trọng? Có phải ông đây hồi trước đối xử với cô quá tốt, cho cô thể diện, nên mới dám chạy lung tung mà không thèm nói năng gì đúng không? Mẹ kiếp, sao ai cũng gây phiền phức cho tôi thế! Cô quay về ngay… ngay bây giờ… cho tôi… nếu không tôi… đánh chết cô!”

Trong đầu Lý Hiểu Ý “rầm” một tiếng, cô nhớ lại những lời Trương Tĩnh Thiền từng nói, cảm giác như có một lưỡi dao sắc bén treo lơ lửng trên đầu cuối cùng cũng rơi xuống.

Đồng thời, một cảm xúc kỳ lạ dấy lên trong lòng, bất chợt đánh úp cô. Cô đứng ở trong cơn gió lạnh buốt giữa ngã tư đường, những cũng giống như đứng giữa vòng xoáy nước khổng lồ. Đó là vòng xoáy vận mệnh của cô.

Cô dường như cảm nhận được dòng chảy đang từ từ chuyển hướng dưới chân mình, giống như nói với cô rằng, số phận vốn dĩ là như thế, nhưng lại không nên như thế.

Tuy nhiên, cảm giác kỳ lạ này chỉ thoáng qua rồi tan biến trong chốc lát. Lý Hiểu Ý tỉnh táo trở lại, Chu Chí Hạo vẫn đang hét lớn, cô rơi nước mắt hỏi anh ta: “Anh…có phải đã uống rượu rồi không?”

“Tôi không say! Lý Hiểu Ý, ông đây biết ngay mà, cô vẫn luôn khinh thường tôi. Tôi theo đuổi bao lâu như thế mà hiện tại cô vẫn không nói một câu đồng ý, chưa từng gặp loại đàn bà nào khó chơi như cô. Tôi hỏi cô, có yêu tôi không? Tôi yêu cô! Tôi yêu cô như thế đấy!” Anh ta thậm chí còn bắt đầu khóc.

Lý Hiểu Ý chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hoảng sợ không biết làm sao, điện thoại đột nhiên bị ai đó cầm lấy.

Chung Nghị đứng trước mặt cô, cúp máy sau đó tắt nguồn rồi trả lại cho cô.

Khắp mặt cô toàn nước mắt, ngơ ngác nhận lấy điện thoại.

Không biết từ lúc nào vẻ mặt Chung Nghị lạnh lẽo, nhưng ngữ khí anh lại rất dịu dàng: “Anh lo cho em nên ra ngoài xem thử thì nghe được vài câu. Đừng sợ, cúp máy không sao đâu, không cần thiết phải nói lý lẽ với kẻ bợm rượu, anh ta tỉnh lại cũng không nhớ gì đâu.”

Lý Hiểu Ý cuối cùng bật khóc và nói: “Có phải anh rất xem thường tôi? Anh ta trước đây không như thế này, A Thiền đã cảnh báo rồi, nhưng tôi…”

Cô quay đầu muốn chạy đi, Chung Nghị nhanh tay lẹ mắt ôm chặt lấy cô và nói: “Thật ra anh nghe rất rõ ràng.”

Cô sững sờ.

Anh chầm chậm nói: “Có phải em vẫn chưa đồng ý với anh ta đúng không?”

Lý Vi Ý hoàn toàn ngây người.

Chung Nghị vỗ nhẹ vào lưng cô rồi nói: “Đừng lo lắng, thật sự đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi. Những chuyện này tạm thời đừng nghĩ đến nữa, chúng ta đi ăn cơm đã, hai ngày này em còn phải đi bàn chuyện chính với người bạn này nữa. Chuyện của em với anh ta suy nghĩ cẩn thận, rồi hẵng đưa ra quyết định. Xe đi đến núi ắt sẽ có đường, cuộc đời của em, quyền lựa chọn nằm trong tay em chứ không phải anh ta, hay bất cứ ai người nào khác.”

Lý Hiểu Ý nhìn anh, anh ngày càng chững chạc, trưởng thành hơn so với trong ký ức cô, chỉ bằng vài câu nói đã khiến tâm trạng kì lạ của cô dần ổn định lại.

Hai người quay lại cửa hàng, yên lặng ăn cơm.

Lý Hiểu Ý bỗng nhiên hỏi: “Có phải rất nhiều đàn ông khi say rượu đều trở thành bộ dạng như vậy không?”

Chung Nghị cụp mắt xuống đáp: “Người khác thì anh không biết, bình thường anh không uống rượu. Lần uống rượu duy nhất là khi hôm xuất ngũ, đồng đội bảo anh uống rượu xong lăn quay ra ngủ, còn đơ hơn cả khúc gỗ, thoải mái đánh mắng. Sau này anh kiên quyết một giọt rượu cũng không uống.”

Lý Hiểu Ý: “…”

Khi đèn vừa lên, Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý đã trở về thành phố Thần.

Bọn họ quyết định nhà ai về “nhà người đấy”, chủ yếu là Trương Tĩnh Thiền phải về nhà Lý để ngày mai đi học, nếu không chỉ e là những lời nói dối sẽ bị bại lộ.

Trương Tĩnh Thiền gọi xe taxi đưa Lý Vi Ý về cổng biệt thự trước, Lý Vi Ý nói: “Còn một việc nữa, ngày mai tôi muốn nhờ anh giúp đỡ.”

Trương Tĩnh Thiền bảo tài xế taxi đợi một lát, anh bước xuống xe đứng trước mặt cô.  

“Tôi muốn nhờ anh thuyết phục cha mẹ cho tôi đi học vẽ. Nếu có thể làm lại cuộc đời một lần nữa, tôi muốn thử theo đuổi ước mơ. Tôi cũng sẽ để lại một lá thư giải thích cho tôi lúc 17 tuổi, tôi nghĩ rằng “cô ấy” sẽ hiểu và rất vui.” 

Màn đêm bao trùm, ánh đèn đường mờ ảo, Trương Tĩnh Thiền nhìn chằm chằm cô và nói: “Cô là một nhân viên kế toán tốt. Tôi cũng đã nghĩ rồi, đợi khi tất cả được giải quyết, tôi sẽ cướp cô đến công ty tôi làm việc.”

Lý Vi Ý cười khúc khích: “Anh có mắt nhìn đấy, mắt nhìn người của Hứa Dị không bằng anh đâu. Nhưng mà phải làm anh phải thất vọng rồi, tôi cũng đang chờ được anh thay đổi số phận.”

Khi Trương Tĩnh Thiền về đến nhà Lý, bố mẹ Lý rất bất ngờ: “Sao con nhanh thế đã về rồi?”

Trương Tĩnh Thiền trả lời: “Con thi vào buổi sáng, thi xong thì về luôn, tiết kiệm chi phí ngủ nghỉ.”

“Con bé này, vậy mà cũng không chịu báo trước một câu để bố mẹ phần cơm cho.” Mẹ Lý vội vàng chạy vào phòng bếp, “Mẹ nấu bát mì cho. Ơ, chị gái con đâu?”

Trương Tĩnh Thiền ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ thật thà, chất phác của hai người, anh trả lời qua loa: “Chị ấy với Chung Nghị ở Thượng Hải thêm hai hôm, đi cùng Chung Nghị tìm kiếm cơ hội làm ăn.”

Anh định đi về phòng thì bố Lý nói: “Đợi đã Vi Ý, con ngồi xuống trước, nói rõ cho bố nghe chuyện này là như thế nào?”

Trương Tĩnh Thiền đáp: “Con không rõ, Chung Nghị nhờ chị giúp, chị cũng không nói là không đồng ý.”

Mẹ Lý nhíu mày: “Nhưng mà… chị con đã có bạn trai rồi, hôm nay Chu Chí Hạo còn gọi điện thoại tới hỏi chị con đi đâu. Mặc dù Chung Nghị cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng như thế này… không tốt lắm đâu.”

Trương Tĩnh Thiền nhớ tới thông tin mà bác hai gửi đến.

Bác hai làm những loại công việc điều tra bí mật này rất bài bản. Ông ấy không chỉ điều tra ra một cửa hàng mặt tiền của nhà Chu Chí Hạo có tranh chấp quyền sở hữu, mà an toàn phòng cháy chữa cháy hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn, theo lý mà nói thì phải bị niêm phong và cải tạo. Ông ấy còn tra ra được rằng gần như mỗi tháng Chu Chí Hào đều lén lút mua dâm. Bác hai đang nóng lòng lập công nên đã bắt tay vào công cuộc xử lý.

Trước đây, Trương Tĩnh Thiền không thèm để ý đến những lời đồn thổi vô căn cứ sau lưng, cũng không cần phải nói nhiều lời với hai vị phụ huynh thật thà này. Nhưng anh nhớ đến dáng vẻ Lý Vi Ý vì muốn giúp anh, mà mở miệng ra là líu lo bịa đặt lung tung. Anh cũng nhớ lại lời Lý Hiểu Ý hôm qua nói “Bố cậu ấy là ai không quan trọng, có tiền hay không cũng chẳng quan trọng”.

Ngoài Lý Vi Ý ra, cả nhà này đều quá thật thà. Biết đâu sau khi anh và Lý Vi Ý đi rồi, Chu Chí Hạo lại đạo đức giả, vờ đáng thương, hoặc giấu giếm sự thật để lừa cưới thì ai mà biết được.

Anh không thích để lại lỗ hổng khi làm bất cứ việc gì, đã giúp thì giúp đến cùng, hôm nay anh sẽ cho Chu Chí Hạo thêm một nhát đao nữa.

Việc anh làm chẳng qua chỉ là dùng dao mổ trâu giết gà mà thôi.

Trương Tĩnh Thiền suy tính một lúc rồi nói: “Mối quan hệ của Chị và Chu Chí Hạo vẫn còn tốt chứ? Con tưởng họ đã chia tay rồi.”

“Cái con bé này nói bậy bạ gì vậy…” 

Trương Tĩnh Thiền: “Chưa chia tay ạ? Nhưng con nghe người ta nói rằng cửa hàng của nhà Chu bị điều tra phạt rất nhiều tiền, cửa hàng có thể không giữ được đâu.”

Bố mẹ Lý sững sờ nhìn nhau, vừa định hỏi lại thì nghe Trương Tĩnh Thiền tùy ý nói: “Chưa hết, tuần trước lúc con đi học thì nhìn thấy Chu Chí Hạo đi cùng với một người phụ nữ mặc váy ngắn, anh ta còn lấy ra 500 tệ đưa cho người phụ nữ đó, đứng giữa đường mà còn sờ soạng đùi cô ta, hai người rất thân mật. Chẳng lẽ anh ta đang bắt cá hai tay?”

#Asari: Mọi người kéo xuống dưới có Bài trước – Bài sau để chuyển chương nhé. Tui đăng theo thứ tự nên không lo bị lệch chương đâu hehe


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.