811 là một lực lượng đặc biệt, thuộc sự quản lý của phía quân đội. Tuy nhiên cũng có quy định về tình huống ngoại lệ, tương tự như lực lượng 811 còn có lực lượng 172 và lực lượng 323, khi gặp phải một cuộc khủng hoảng lớn, ba lực lượng này sẽ hoạt động độc lập với quân đội nói chung. Họ sẽ được lãnh đạo tối cao trực tiếp chỉ đạo. Trong thời gian đó, họ không cần chấp hành mệnh lệnh của những người khác, chỉ tuân theo chỉ thị từ người liên lạc trực tiếp.
Số lượng thành viên của các lực lượng này không nhiều, bình thường họ cũng giống như những người phục vụ cho quân đội khác. Họ công tác trong các đơn vị quân đội khác nhau, chỉ khi nào có nhiệm vụ đặc biệt, dựa trên những ám hiệu riêng mà tập hợp lại. Đây được coi là những lực lượng “chìm” bí ẩn của quân đội.
Cho dù là cán bộ cấp cao trong quân đội, ví dụ như Hạng Khôn, cũng chỉ biết đội trưởng của ba lực lượng này, những người còn lại đều không có ai biết cụ thể.
“Nhiệm vụ lần này của lực lượng 811 là tìm kiếm “nguồn lây nhiễm”.” Hạng Khôn ngồi xuống ghế, trầm giọng nói: “Trước khi virus bùng phát, chúng tôi đều cho rằng vaccine có thể phát triển thuận lợi. Hơn nữa, khi “người bị nhiễm bệnh” xuất hiện triệu chứng đều bị cách ly tuyệt đối, mọi người đều tưởng rằng sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
Một số thành viên khác trong nhóm còn sống sót của lực lượng 811 đã tập trung cả vào căn phòng này, khiến căn phòng nhỏ càng trở nên chật chội, tối tăm.
Khi mọi người biết Hạng Thần là con trai thiếu tướng Hạng, mới nhìn kĩ lại, thì thấy thực sự mũi miệng rất giống nhau. Nhưng dáng vẻ của hắn cà lơ phất phơ, hoàn toàn không có gì tương đồng với người thiếu tướng uy nghiêm, nội liễm của bọn họ.
Mấy người lén quan sát Hạng Thần, nghĩ đến câu chuyện về thiếu tướng và vị đặc công xuất quỷ nhập thần kia, làm thế nào cũng không tưởng tượng được, tính cách của Hạng Thần lại như này.
Khi so sánh giữa tưởng tượng và thực tế khiến họ có cảm giác như “vỡ mộng”. Nhìn đi nhìn lại, họ cảm thấy người như Văn Hạ, lại có nét giống với con trai thiếu tướng hơn. Hoặc ít nhất là, anh giống với tưởng tượng của bọn họ về con trai thiếu tướng.
Văn Hạ ngồi trên một cái ghế sắt bình thường ở trong góc phòng. Nhưng khi anh ngồi lên, nó lại như trở thành ngai vàng cao quý. Anh ngồi bắt chéo chân, sống lưng thẳng tắp, một tay đặt trên đầu gối, hai vai thả lỏng, nở một nụ cười hiền lành, nói: “Tôi xin phép hỏi một câu, tôi nghe nói “thiên thạch” nghi ngờ là “nguồn lây nhiễm”, đươc phát hiện đầu tiên là ở thành phố A, sau đó được bàn giao cho bảo tàng của địa phương, đúng không? Vậy tại sao lại chuyển đến thành phố B?”
“Thành phố A không có viện nghiên cứu có thể đáp ứng mục đích nghiên cứu. Viện nghiên cứu có khoảng cách gần nhất, lại làm nghiên cứu di truyền và kiểm soát dịch bệnh chỉ có ở thành phố B. Mọi người đều biết đấy, ông Trương, Trương Tiêu, là nhà nghiên cứu rất nổi tiếng ở thành phố B. Vì vậy, dự án đó mới chuyển đến cho viện nghiên cứu ở thành phố B.” Hạng Khôn nói: “Nhưng việc này không phải trọng điểm.”
Văn Hạ đã quen với việc tranh đấu “ngươi sống ta chết” với người khác, nên khi phán đoán, anh sẽ nghĩ đến những khả năng xấu trước. Cũng vì thế, suy nghĩ của anh không giống như Hạng Khôn, Hạng Thần. Anh cười tủm tỉm nói: “Không, đây chính là trọng điểm. Thưa quý vị, tôi không nghi ngờ khả năng làm việc của mọi người. Nhưng tôi cho rằng các anh đang vì tư duy theo lối mòn mà không bao giờ nghi ngờ nội bộ quân đội có vấn đề, vì vậy sẽ dễ dàng bỏ qua một số dấu hiệu tưởng như nhỏ nhặt.”
“Tuân theo mệnh lệnh là chức trách của các anh.” Ngón tay Văn Hạ gõ gõ trên đầu gối, nheo mắt lại: “Nhưng một mực tuân theo một cách mù quáng cũng không phải là chuyện tốt gì. Tôi không có ý gì khác, xin đừng suy nghĩ nhiều. Bây giờ tôi chỉ nói đến cái gọi là “nguồn lây nhiễm”, những người khác không đề cập đến nữa. Việc chuyển nó từ thành phố A đến thành phố B thay vì chuyển từ thành phố A đến thành phố F, sẽ không có gì mâu thuẫn cả. Các người hãy tưởng tượng xem, rõ ràng thành phố F có cơ sở vật chất hoàn hảo nhất và đội ngũ chuyên gia có chuyên môn cao nhất. Khi ấy virus vẫn chưa bùng phát, các người có thời gian để gửi đến thành phố B, thì cũng hoàn toàn đủ để gửi đến thành phố F, để việc tiến hành nghiên cứu có thể đạt kết quả tốt nhất. Nhưng vì sao “nguồn lây nhiễm” lại được gửi đến thành phố B? Đó là một sự lãng phí thời gian và vô lý.”
Hạng Khôn nhíu mày: “Có lẽ nội bộ còn có tin tức gì mà chúng tôi không biết.”
“Cũng có thể.” Văn Hạ gật đầu, nói: “Còn một việc nữa, tôi nghe nói ở thành phố A, họ tiến hành thí nghiệm trên có thể người. Chuyện đó là như thế nào vậy?”
Hạng Khôn nhìn các thành viên của lực lượng 811, người đàn ông da ngăm đen đứng ra trả lời – có thể thấy, trước mắt anh ta chính là đội trưởng tạm thời của bọn họ.
Người đàn ông giới thiệu bản thân mình: “Mọi người cứ gọi tôi là 201.”
201 chỉ là số hiệu nội bộ của lực lượng 811, mọi người đều quan niệm rằng khi hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ sẽ quay lại đơn vị công tác cũ của mình trong quân đội. Vì thế họ không muốn tiết lộ tên thật, mà tên là gì cũng không quan trọng, không ai quan tâm chuyện đó.
201 nói: “Thí nghiệm trên con người ở thành phố A đã được cấp trên phê duyệt. Tại bệnh viện số một, việc tiến hành thí nghiệm trên người được thực hiện trong phòng thí nghiệm hoàn toàn khép kín. Các tình nguyện viên tham gia thí nghiệm cũng là qua tuyển dụng theo quy định. Bọn họ đều đã được phổ biến về tất cả những vấn đề, khả năng xấu có thể xảy ra. Nhưng không ai ngờ là sau đó đã xảy ra vấn đề, các tình nguyện viên đều rơi vào tình trạng không thể kiểm soát. Khi virus bùng phát, bệnh viện số một là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất, và cũng là ngòi nổ của tất cả mọi thứ.”
Văn Hạ nhìn trái nhìn phải, nói: “Ai có thể nói cho tôi biết, trong tình huống dữ liệu liên quan còn đang nghiên cứu, nguồn lây nhiễm “thiên thạch” cũng bị gửi đến thành phố B chứ không phải thành phố F. Ai là người đã đưa ra quyết định mạo hiểm như vậy, cứ thế mà tiến hành thí nghiệm trực tiếp trên có thể người? Mục đích của họ là gì?”
Văn Hạ buông tay: “Khi làm việc gì cũng cần được đánh giá rủi ro trước, bất cứ điều gì, miễn là có rủi ro, ít nhất phải đưa ra nhiều hơn ba phương án dự phòng. Phương án dự phòng của bệnh viện là gì? Có ai biết không?”
Tất cả mọi người của lực lượng 811 đều lắc đầu, họ chỉ tuân theo mệnh lệnh, chứ cũng không biết cụ thể những chuyện đó là thế nào.
Hạng Khôn thở dài nói: “Việc này tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết có một văn kiện phê chuẩn như vậy. Lúc đó rất nhiều người trong nội bộ phản đối, nhưng sau đó lại nói có chuyên gia liên quan nộp báo cáo nghiên cứu, chứng minh là sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Văn Hạ nhướng mày: “Ồ, chuyên gia liên quan ư? Đó là ai?”
Hạng Khôn nhìn anh một cái, hơi đắn đo: “Sau khi virus bùng phát, tôi có nhận nhiệm vụ đi đến thành phố J để hộ tống một đội ngũ chuyên gia đang ra ngoài phỏng vấn và trao đổi chuyên môn. Một trong số đó là người nộp báo cáo đánh giá rủi ro, nhưng anh ta không thể sống sót.”
Văn Hạ cười tỏ vẻ như đã hiểu, tao nhã gật gật đầu, nhẹ giọng nói từng chữ: “Vậy là chết không có đối chứng.”
Mọi người trong phòng im lặng, rõ ràng mọi thứ đã nằm ngoài tầm kiểm soát của họ.
Hạng Thần giơ tay lên, nói: “Ta hiểu như vậy được không? Đầu tiên, cái gọi là “thiên thạch” đã được tìm thấy ở thành phố A, sau khi bàn giao cho bảo tàng, phía bên kia phát hiện ra rằng “thiên thạch” có vấn đề. Vì vậy nó đã được chuyển giao cho viện nghiên cứu thành phố B. Sau đó, nghe nói những người đã tiếp xúc với “thiên thạch” đầu tiên xuất hiện triệu chứng, một số người khác đột tử. Tiếp theo, những người tiếp xúc gần gũi bị buộc phải cách ly, bước vào giai đoạn quan sát. Sau đó, xuất hiện thông tin những người đó tham gia vào quá tình làm thí nghiệm trên cơ thể người, và bệnh viện cũng đã tiến hành tuyển dụng tình nguyện viên trên quy mô lớn. Những điều trên, được cho là đã được cấp trên cho phép. Nhưng vào thời điểm đó, dữ liệu về “nguồn lây nhiễm” vẫn đang được nghiên cứu, và không ai gửi “nguồn lây nhiễm” đến thành phố F. Người chuyên gia được cho là đã nộp báo cáo đánh giá rủi ro, cho rằng “thử nghiệm trên cơ thể người với nguồn lây nhiễm” sẽ không có vấn đề gì. Nên ông ta theo đội ngũ chuyên gia rời khỏi thành phố F, kết cục là không thể sống sót.”
Hạng Thần buông tay, ánh mắt đảo qua Hạng Khôn và những người của lực lượng 811, nói: “Cuối cùng virus bùng phát. Bây giờ thì không ai biết rốt cuộc lúc ấy là chuyện gì xảy ra. Tại sao “nguồn lây nhiễm” lại không được gửi trực tiếp đến thành phố F? Tại sao đội ngũ chuyên gia đúng thời điểm đó lại rời đi và chết ở thành phố J, đến nỗi không có đối chứng? Vì sao “nguồn lây nhiễm” được gửi đến thành phố B, nhưng nhiệm vụ của các anh lại là đi thành phố A lấy lại “nguồn lây nhiễm”?”
Mỗi người một vẻ mặt khác nhau, La Tử Tùng nhíu mày, nói: “Chuyện này có quá nhiều điểm đáng ngờ, không có căn cứ nào để suy đoán.”
Sắc mặt Hạng Khôn cũng rất khó coi, bọn họ cũng không phải đều biết tất cả tin tức. Họ được giao nhiệm vụ gì thì làm nhiệm vụ đó, hơn nữa nhiệm vụ của mỗi người đều không giống nhau, đương nhiên tin tức cũng không giống nhau. Lúc này, mọi người cùng nhau chắp vá lại thông tin, mới phát hiện có nhiều điểm bất đồng, bất hợp lý.
201 nói: “Đây chỉ là suy đoán của anh dựa trên thông tin có sẵn. Nếu thông tin của chúng tôi có thiếu sót, thì cũng không nói lên được điều gì.”
Văn Hạ gật đầu: “Anh nói có lý. Nhưng rõ ràng “nguồn lây nhiễm” ở thành phố B, lại yêu cầu các anh đi thành phố A. Tại sao lại như vậy?”
Hạng Thần cười lạnh: “Chỉ riêng chuyện “nguồn lây nhiễm” đưa đến thành phố B chứ không phải thành phố F, cũng đủ khiến người ta nghi ngờ. Thành thật mà nói, tôi đã trốn thoát khỏi viện nghiên cứu thành phố B. Tôi không thấy bất cứ cái gì giống như “nguồn lây nhiễm”. Nếu giống như những gì anh nói rằng nó là “thiên thạch”, thì tôi xin khẳng định là không có thứ đó. Nhân viên viện nghiên cứu trước đây đi cùng tôi, tên cậu ấy là Văn Xuyên, cũng chưa bao giờ đề cập tới chuyện này. Trừ khi cậu ấy cố tình che giấu chân tướng, nếu không, thì có nghĩa là chính cậu ấy cũng không biết trong viện nghiên cứu của mình có đặt cái gọi là “nguồn lây nhiễm”!”
Hạng Thần dừng một chút quan sát vẻ mặt của mọi người, nói tiếp: “Tôi nghiêng về khía cạnh là cậu ấy không biết. Nhưng cậu ấy là một trong những người phụ trách đội nghiên cứu và phát triển vaccine. Nếu như ngay cả cậu ấy cũng không biết, vậy thì việc này quá bất hợp lý, đúng không?”
La Tử Tùng cũng giơ tay lên: “Tôi cũng nghiêng về khía cạnh Văn Xuyên không biết.”
Dương Khánh nói: “Ở trường học, Văn Xuyên tìm mọi cách để nghiên cứu dữ liệu về nguồn lây nhiễm, nếu cậu ấy biết gì, không thể không nhắc đến. Tôi nghĩ cậu ấy là một người đàn ông trung thực và sẽ không che giấu loại chuyện này.”
Văn Hạ nhướng mày, người khác có đánh giá tốt đối với em trai mình như vậy, anh cảm thấy vô cùng hài lòng.
Vì vậy, anh giơ tay lên: “Tôi cũng tin em ấy.”
Kỳ Thập Nhất và Văn Xuyên không quen biết nhau, không có ý kiến gì, chỉ cau mày. Cậu ta cũng cảm thấy việc này không hợp lý lắm.
Hạng Khôn cũng biết rõ tính cách của Văn Xuyên, mệt mỏi xoa xoa sống mũi, nói: “Số 201, lúc đó Chu Trì nói gì với các cậu?”
201 đứng thẳng, nói: “Thưa thiếu tướng! Thiếu tướng Chu lấy báo cáo phân tích của giáo sư Nhan, và cả manh mối quân đội hiện đang thu thập về “nguồn lây nhiễm”. Cô ấy nói chúng tôi hãy đến thành phố C trước chờ lệnh. Bởi vì nhiệm vụ thành phố A thất bại, lúc trước đội trưởng Chương đã nộp báo cáo. Sau đó người liên hệ với đó đội trưởng Chương đã đổi thành thiếu tướng Chu. Cô ấy có ám hiệu liên lạc nội bộ của chúng tôi, đây là ám hiệu chỉ có người liên lạc trực tiếp của chúng tôi mới biết được, cho nên…”
Số 201 chần chừ một chút, nói: “Thiếu tướng Chu nói người liên lạc trực tiếp của chúng tôi đã hy sinh, thiếu tướng Chu tạm thời tiếp quản tổng chỉ huy nhiệm vụ. Đội trưởng Chương cân nhắc ưu và nhược điểm, cuối cùng chuyển hướng đến thành phố C.”
Sắc mặt Hạng Khôn thâm trầm, ông cũng không phụ trách hai lực lượng bộ đội đặc thù khác tương tự như lực lượng 811. Vì vậy Hạng Khôn cũng không biết cụ thể ai là người liên lạc trực tiếp của bọn họ. Nếu lúc này ông có hỏi, thì dựa theo quy định bảo mật nội bộ quân đội, thành viên của lực lượng 811 cũng không thể nói.
Hạng Khôn biết, ông không có cách nào biết được thân phận người liên lạc, chỉ có thể nhắm vào mục tiêu là Chu Trì.
“Cho tôi vị trí hiện tại của Chu Trì.”
201 nói: “Thiếu tướng Chu hiện đang ở thành phố J, làm phó chỉ huy nơi trú ẩn tạm thời. Tổng chỉ huy kiểm soát dịch bệnh là cháu gái của giáo sư Nhan, trung úy Nhan.”
Hạng Khôn nói: “Liên hệ với nơi trú ẩn thành phố J, tôi muốn tìm tổng chỉ huy của bọn họ!”
Thành viên lực lượng 811 mang theo thiết bị liên lạc nội bộ, tìm người thuận tiện hơn nhiều. Ngay lập tức có lính kỹ thuật đứng ra để liên lạc mật khẩu, sau khi báo ám hiệu, đầu kia đã có phản hồi. Truyện Thám Hiểm
Hạng Khôn nhận lấy micro, nói: “Tôi là Hạng Khôn, số hiệu tạm thời thời chiến là 8532, tìm tổng chỉ huy của các anh!”
Tín hiệu vang lên tiếng xẹt xẹt, tất cả mọi người im lặng và nín thở chờ đợi.
Hạng Thần và Văn Hạ cũng lộ ra vẻ mặt khẩn trương, bọn họ không hẹn mà cùng đều nghĩ đến cùng một người – Văn Xuyên.
Văn Xuyên cũng ở thành phố J, cậu ấy có an toàn không? Đã nhiều ngày như vậy, họ đã rút lui đến thành phố F chưa?
Ầm!
Trong thiết bị liên lạc nội bộ truyền đến tiếng nổ lớn, tất cả mọi người trong phòng đều giật mình. Hạng Thần đứng phắt dậy, chân của hắn gạt vào ghế. Ghế sắt đổ xuống nền nhà phát ra tiếng va chạm chói tai.
Văn Hạ sắc mặt cũng rất khó coi, không chớp mắt nhìn chằm chằm loa phát âm thanh, không còn bộ dáng thảnh thơi vừa rồi.
Hạng Khôn nói vài tiếng, rốt cục đầu kia cũng có giọng nữ bình tĩnh nói: “Tôi là Chu Trì, tổng chỉ huy đã hy sinh, nơi này tạm thời do tôi đảm nhiệm chức tổng chỉ huy. 8532 mời nói!”
Trong âm thanh nền ồn ào, liên tục có tiếng kêu thảm thiết, ai đó hét lên bên cạnh.
“Thiếu tướng! Chống đỡ không nổi!”
“Thiếu tướng! Lối ra bị phá hủy, chúng ta không ra được!”
“Thiếu tướng…”
“Câm miệng!” Chu Trì lạnh lùng quát, hít sâu một hơi, nói: “8532? Vui lòng báo cáo vị trí tọa độ của anh? Có bao nhiêu người? Có thể đến trợ giúp không?”
Hạng Khôn không để ý đến việc chất vấn chuyện kia, nhíu mày nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nơi trú ẩn xảy ra chuyện.” Chu Trì không nói nhiều, tiếp: “Chúng tôi đã tiến hành sơ tán, bây giờ tình hình không tốt lắm.”
Hạng Thần nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Hắn muốn hỏi, lại biết lúc này không tiện xen vào, nghẹn đến mức khuôn mặt đã chuyển sang màu đỏ tía.
Văn Hạ cũng đứng lên, ánh mắt vô cùng sắc bén, nhìn chằm chằm Hạng Khôn.
Hạng Khôn hỏi phương hướng rút lui của bọn họ, còn có bao nhiêu người. Ánh mắt ông lướt qua Hạng Thần và Văn Hạ, đang muốn bảo đối phương lưu ý Văn Xuyên một chút. Đúng lúc này, trong loa lại truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, giọng nói kia vang lên rất bình tĩnh, lạnh lùng và kiềm chế, không hề pha lẫn cảm xúc lo lắng, sợ hãi, ngôn từ mạch lạc, hoàn toàn không phù hợp với môi trường xung quanh.
Chỉ cần lắng nghe giọng nói của người đó, bạn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt lạnh lùng, thanh tú của người đó.
Trong nháy mắt, trong đầu Hạng Thần hiện ra khuôn mặt cứng rắn của đối phương, nhìn như không sợ hãi, nhưng thực tế lòng bàn tay lạnh như băng, đầu ngón tay run rẩy. Lồng ngực hắn lập tức thắt chặt, cảm giác bất an và nguy hiểm này, làm cho trái tim hắn như bị đốt cháy. Khiến hắn thấy trong lòng mình vừa hoảng vừa buồn vừa đau. Hắn sợ một giây sau đối phương sẽ xảy ra chuyện, mà mình thì “nước xa không cứu được lửa gần”, bất lực nghiến chặt răng.
Văn Xuyên không biết Chu Trì đang liên lạc với ai, đứng trước đài truyền thông di động, nói: “Thiếu tướng! Thuốc của tôi có tác dụng. Xin hãy thử một chút.”
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện này!” Chu Trì giận dữ nói: “Người đâu! Hộ tống thầy giáo Văn lui về phía sau. Nhanh lên!”
Văn Xuyên lạnh lùng nói: “Cứ tiếp tục như vậy thì không ai có thể sống sót. Đầu tiên phải khống chế được đám người phía trước… Các người buông tôi ra!”
Tông giọng của Văn Xuyên hơi lên cao, Hạng Thần giống như bị đao đâm một cái, trong đầu bùng nổ, hắn xông tới đẩy Hạng Khôn ra, cầm micro rống lên giận dữ: “Buông cậu ấy ra! Ai dám chạm vào cậu ấy? Văn Xuyên? Văn Xuyên?”
Chu Trì cũng bị làm cho đầy một bụng tức giận, gầm lên: “Con mẹ nó cậu là ai! Quên đi! Tọa độ đã được thông báo, anh có thể đến để giải cứu là tốt nhất, nhưng cũng không phải miễn cưỡng. Nói xong rồi!”
Nói xong, lập tức muốn ngắt liên lạc, Hạng Thần đạp bay ghế, giận dữ gầm lên: “Để Văn Xuyên nghe! Văn Xuyên!”
Hắn cũng không biết Văn Xuyên có nghe thấy hay không, bối cảnh đầu kia ồn ào hỗn loạn, Hạng Thần hoảng hốt thở mạnh, trước mắt dần dần hiện ra máu đỏ, rống giận: “Mẹ nó! Cô phải nghe Văn Xuyên nói! Ý kiến của cậu ấy sẽ không sai! Cô phải nghe cậu ấy!”
Hạng Khôn kéo con trai ra, trừng mắt nhìn hắn một cái, La Tử Tùng và Kỳ Thập Nhất vội vàng giữ lấy Hạng Thần.
Hạng Khôn bình tĩnh nói: “Chu Trì? Thiếu tướng Chu? Tôi là Hạng Khôn, cô nghe tôi nói, tôi biết Văn Xuyên, cậu ấy rất có năng khiếu. Hơn nữa cậu ấy còn phụ trách nghiên cứu và phát triển vaccine, cô có thể tin tưởng cậu ấy. Ngay cả khi cô không tin tưởng cậu ấy, thì đây là yêu cầu cá nhân của tôi, dù là về công hay tư, thì cậu ấy vẫn là người rất cần được coi trọng. Bây giờ, các nhân viên nghiên cứu của chúng ta đã hy sinh quá nhiều. Phiền cô vui lòng lưu tâm chăm sóc cậu ấy nhiều hơn. Chúng tôi sẽ cố gắng đến sớm nhất có thể.”
Cũng không biết đầu kia có nghe được hay không, Hạng Khôn nói được một nửa, thông tin liên lạc đã bị cắt đứt.
Hạng Thần buông câu chửi thề, xoay người vọt ra cửa.