ABO Thú Tính - Thanh Tiểu Vũ

Chương 89



Lúc Hạng Khôn và Quý Hồng Nguyên quay lại còn mang theo một người nữa về cùng.
Vẻ mặt của Quý Hồng Nguyên rất khó nhìn, toàn bộ hành trình ông ấy đều không nói một câu nào. Vì có Chu Thắng ở lại phụ trách liên hệ với bọn họ nên bọn họ có thể nhanh chóng tìm được tập đoàn Thế Giới Mới. Khi ở dưới tầng chờ lễ tân đi thông báo, Quý Hồng Nguyên tì một tay lên bàn tiếp khách, ánh mắt nhìn về phía đội ngũ xếp hàng dài nơi xa, khóe mắt vẫn có thể quan sát vị Omega trẻ tuổi được nuông chiều từ bé đang vừa núp sau lưng Hạng Khôn vừa nói chuyện một cách thận trọng.
Hạng Khôn đã hất tay đối phương ra hai lần khi anh ta cố gắng nắm lấy vạt áo của ông, còn dịch ra xa khỏi anh ta một chút. Người đàn ông Omega cũng không hề nản lòng. Anh ta nhỏ giọng nói xin lỗi: “Tôi không muốn ở đó một mình, bên ngoài quá nguy hiểm đối với tôi. Tôi sẽ không gây thêm phiền toái đâu, để tôi đi cùng với các anh đi mà. Đi theo các anh thì tôi mới có cảm giác an toàn.”
“Anh Hạng, ở chỗ tị nạn kia tất cả đều là Omega, điều này thì sao có thể khiến tôi cảm thấy yên tâm được? Ngay cả một Beta các anh cũng không muốn tìm hộ, nhỡ xảy ra chuyện gì… Tôi chỉ là quá sợ hãi thôi, anh có thể hiểu được điều đó mà, đúng không?”
“Tôi còn trẻ tuổi như vậy, vẫn chưa tìm được một Alpha sẽ đau tôi yêu tôi, còn chưa có kết hôn…” Người đàn ông Omega rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm sàn nhà: “Tôi không muốn chết, tôi chỉ là quá quá sợ.”
Hạng Khôn cau mày, nói: “Khu vực hoạt động có nguy cơ thấp không có gì nguy hiểm, cậu đến đây mới có nguy hiểm đấy. Cái điểm tị nạn kia đã được bố trí một cách đặc biệt, phía dưới còn có tầng hầm ngầm chứa một số thức ăn khô và nước dự trữ. Về sau sẽ có người định kỳ đến đưa đồ cho các cậu, thuốc ức chế cũng có trong đó.”
“Anh Hạng, tôi…”
Hạng Khôn làm một cái thủ thế, ý bảo anh ta không cần nhiều lời: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng sợ hãi của cậu, nhưng chúng tôi không thể đưa cậu theo được.”
Người đàn ông Omega trẻ tuổi năn nỉ suốt một đường cũng không thể khiến thái độ của Alpha kia mềm xuống, còn vị Omega bên cạnh lạnh giá hơn cả núi băng thì lại càng không cần phải nói.
Người đàn ông âm thầm nghiến răng, trong lòng không phục lắm: Bên ngoài coi như thôi, nhưng thành phố F có Bạch Tháp trấn thủ thì còn sợ cái gì chứ? Dù cho Alpha lúc hóa thú rất nguy hiểm, nhưng người của đội tuần tra cũng không phải ngồi không, anh ta chính là Omega đó! Bây giờ số lượng dân cư đã giảm mạnh, còn ai dám làm tổn thương đến anh ta được nữa?
Mỗi ngày anh ta đều đi học đúng giờ lúc còn ở Bạch Tháp, thế nên anh ta hiểu rõ rất nhiều chuyện, bên ngoài căn bản là không có đáng sợ như vậy, cái tên Alpha này chẳng qua chỉ là đang tìm cớ thôi!
Chương trình học ở Bạch Tháp đều nói, bây giờ thành phố F là chỗ tránh nạn duy nhất. Thế nên, dù cho là vấn đề bảo an hay quản trị nội bộ đều được quản lý rất chặt chẽ và nghiêm ngặt. Tang thi bên ngoài không vào được, người sống sót thì phải thông qua một cổng an ninh đặc biệt thì mới có thể tiến vào bên trong. Trong thành phố ngày nào cũng có đội ngũ tuần tra, những người ở chỗ đăng ký thân phận cũng là người quản lý sự hỗn loạn trong khu vực của họ.
Lúc đầu mọi người còn rất hoảng sợ, đương nhiên là sẽ có những chuyện không tốt nảy sinh. Nhưng giờ thời gian đã trôi qua ba tháng, thành phố F là nơi an toàn hơn tất cả những khu vực khác.
Bây giờ thành phố F đang gặp phải vấn đề lớn là sức lao động không đủ do khu vực trồng trọt bên trong Bạch Tháp tiếp tục được mở rộng. Mọi người cùng nhau lao động, cùng nhau thành lập một tương lai mới, tài nguyên cũng sẽ được phân phối lại. Nếu bây giờ anh ta có thể tìm được một Alpha phù hợp, hơn nữa bản thân anh ta còn có thân phận Omega, vậy thì còn ai dám không coi trọng nữa chứ?
Anh ta có thể nhanh chóng tạo ra một mái ấm mới cho mình, nếu có thể mang thai một cách thuận lợi thì càng có thể tranh thủ được càng nhiều chính sách ưu đãi cho đứa con của mình, một nhà bọn họ có thể đạt được chỗ đứng vững chắc trên kim tự tháp mới một cách suôn sẻ và nhanh chóng, không gì có thể so sánh được với kế hoạch này về độ hoàn mỹ.
Anh ta không muốn bị nhốt ở Bạch Tháp làm thực nghiệm, cũng không muốn phải ngồi chờ ở khu vực hoạt động có nguy cơ thấp vừa hẻo lánh vừa chẳng hề có một Alpha nào. Vận mệnh là do mình nắm trong tay, anh ta cần phải chủ động xuất kích.
Anh ta mới không giống những tên Omega nhu nhược, chỉ biết chờ trời thả xuống một Alpha đâu. Bây giờ, bọn họ chính là những Omega quý hiếm, quyền chủ động vốn là nên ở trên tay bọn họ, Alpha cấp bậc cao cứ chờ ở đó đợi bọn họ đến chọn đi.
“Bình……” Hạng Khôn suy nghĩ nửa ngày, không nhớ rõ nên đành phải hỏi: “Cậu nói cậu tên là gì ấy nhỉ?”
“Bình Hi.” Omega trẻ tuổi âm thầm mắt trợn trắng, nhưng khi ngẩng đầu thì lại cười đến vô cùng xán lạn: “Anh cứ gọi Tiểu Hi là được rồi.”
“Cậu Bình.” Hạng Khôn gật gật đầu, nói: “Chúng tôi có người quen ở đây, lát nữa cậu cứ đi theo xe do cậu ấy sắp xếp để đến khu vực hoạt động có nguy cơ thấp đi. Đừng làm loạn nữa.”
Bình Hi không nói chuyện, chỉ siết chặt tay, dáng vẻ thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Quý Hồng Nguyên ở bên cạnh cười lạnh một tiếng. Ông ấy đã quen một mình chấp hành nhiệm vụ nên từ trước tới nay đều không có vẻ mặt tốt đối với những người khiến ông thêm vướng bận.
Những nhiệm vụ ông ấy thực hiện luôn có độ khó cao. Chỉ cần có người không hiểu chuyện, tự tiện hành động hoặc hành động một cách tùy tiện là có thể khiến cho toàn bộ kế hoạch thất bại, từ đó dẫn đến việc có một số lượng lớn nhân viên liên quan bị bại lộ, cuối cùng còn có thể liên lụy đến mạng người.
Ông ấy hận nhất chính là cái loại người không có ý thức về bản thân, chỉ biết dựa vào sự khôn vặt không đến đâu của mình mà lao về phía trước. Cho dù đối phương có lý do lý trấu nhiều đến đâu, có bất đắc dĩ đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn sẽ bị ông ấy liệt vào “người chết không có giá trị” đầu tiên, dứt khoát viết thẳng vào sổ đen.
Ông ấy không giống Hạng Khôn, Hạng Thần và La Tử Tùng khi họ luôn có cảm giác mang trên người một sứ mệnh và một ý thức trách nhiệm; nhiệm vụ đầu tiên của ông ấy từ trước đến nay luôn là tự bảo vệ mình, nhiệm vụ thứ hai mới là giải quyết tất cả các nhân sự có liên quan đến nhiệm vụ. Nếu gặp phải một tình huống phức tạp có khả năng sẽ làm lộ ra nhiều đặc vụ ngầm và liên quan đến nhiều mạng sống hơn, thì cho dù là người một nhà ông ấy cũng cần phải ra tay.
Đây là một phẩm chất mà một nhân viên công tác đặc biệt cần phải rèn luyện hàng ngày — không có tình cảm dư thừa, không tùy tiện mềm lòng, nhiệm vụ và mệnh lệnh mãi mãi là thứ được ưu tiên hàng đầu.
Xét về khoản tàn nhẫn độc ác thì ông ấy và Văn Hạ thực sự có thể được xếp chung một chỗ, vì bọn họ đều rất hiểu “Chủ nghĩa vị kỷ” trong lòng đối phương. Vì cả hai đều dành hết sự kiên nhẫn và tình yêu thương cho người quan trọng nhất trong cuộc đời mình nên vì đối phương, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì.
Quý Hồng Nguyên liếc nhìn Bình Hi, nói: “Nếu cậu không muốn đợi ở khu vực có nguy cơ thấp thì bây giờ cậu đã được ra ngoài rồi đó, giải tán ngay tại đây đi, cậu muốn đi tìm ai thì tùy cậu.”
Hạng Khôn nói: “Ôi, cậu ta còn nhỏ mà…”
Quý Hồng Nguyên lạnh lùng nhìn ông ấy một cái, Hạng Khôn ngay lập tức làm một tư thế “kéo khóa kéo” ở ngoài miệng.
“Cậu muốn làm gì bọn tôi không ngăn cản cậu, cũng không muốn ngăn cản.” Quý Hồng Nguyên nói: “Đừng cản đường chúng tôi là được.”
Ông ấy làm một động tác biến đi, Bình Hi âm thầm cắn răng, nhỏ giọng nói: “Thái độ của anh như này là sao? Không phải anh cũng chỉ là một Omega à? Dựa vào đâu mà chúng tôi phải trốn đi trong khi anh lại có thể ra ngoài? Cũng chỉ do anh có bạn đời ở bên cạnh…”
Hạng Khôn nhíu mày, cúi đầu nhìn anh ta một cái.
Bình Hi bị cái liếc mắt kia khiến cho cả người run rẩy — anh ta vẫn luôn nghĩ rằng mặc dù vị Alpha trước mặt này có thái độ cứng rắn nhưng vẫn sẽ bảo vệ Omega, đặc biệt là vì mình còn nhỏ tuổi nên càng có tiền vốn để có thể bốc đồng. Nhưng hiển nhiên là anh ta đã nghĩ sai rồi, mặc dù cái liếc mắt này của Hạng Khôn rất thờ ơ nhưng dường như lại có thể nhìn thấu suy nghĩ trong nội tâm anh ta, dường như có thể lôi tất cả những tâm tư nhỏ bé của anh ta ra rồi đặt chúng ra giữa thanh thiên bạch nhật, điều đó khiến anh ta ngay lập tức cảm thấy khó chịu.
Anh ta có chút hâm mộ Quý Hồng Nguyên, người đang được Hạng Khôn che chở, thế nên anh ta dời tầm mắt và không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này, cửa thang máy bật mở, có hai người mặc đồng phục màu đen bước ra. Đồng phục rất vừa người, phần áo bị những thớ cơ bắp cuồn cuộn và chắc khỏe của hai người kéo căng, quần tây thẳng vừa vặn phác họa ra đôi chân dài, thắt lưng treo một số túi chức năng và có một huy hiệu với chữ “bảo an” trên tay áo. Bọn họ sải bước đi tới, vai rộng eo hẹp, đầu đội mũ, giày da màu đen được đánh đến bóng lưỡng, cả người mang theo khí chất ngay thẳng như cây tùng, kiêu ngạo ngút trời.
“Ba mẹ!”
“Chú Hạng, chú Quý!”
Hai người liên tiếp chào hỏi, cô gái tiếp tân đỏ mặt ngay lập tức, lén trốn sau bàn tiếp khách để nhìn trộm.
Bình Hi cũng ở khoảnh khắc này mà mở mắt nhìn trực diện: Khuôn mặt Hạng Thần sắc sảo, La Tử Tùng thì lại có khuôn mặt ôn hoà hiền hậu, hai người đều là Alpha đẳng cấp cao hiếm có. Đặc biệt, trên người của La Tử Tùng không có mùi vị của Omega khác, điều này khiến cho mắt anh ta sáng rực lên.
“Gọi ba.” Quý Hồng Nguyên bất đắc dĩ nói, sau đó tiến lên ôm vai con trai.
“Ba.” Hạng Thần cười, ôm lấy Quý Hồng Nguyên, nhìn thấy hai người bình an trở về, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Chào hai anh.” Bình Hi tự giới thiệu về bản thân mình: “Em là Bình Hi, là người được chú Hạng và chú Quý cứu ra từ Bạch Tháp…”
Còn chưa nói dứt câu, anh ta đã bị Hạng Khôn kéo mạnh về phía sau rồi ném cho anh ta một ánh nhìn uy hiếp.
Bình Hi hoảng sợ, thầm nghĩ: Dù sao thì vừa nãy mới gọi người ta là anh, giờ lại kêu là chú nên anh ta tức giận đúng không?
Quý Hồng Nguyên quay đầu, liếc mắt nhìn ra phía sau bàn tiếp khách, mấy nhân viên công tác lập tức cúi đầu không dám nhìn nhiều. Ngón tay bọn họ hơi run rẩy, sợ bản thân nghe thấy điều không nên nghe thì sẽ bị ông chủ khai trừ hoặc là diệt khẩu.
Hạng Thần nhíu mày cái người tên là Bình Hi kia, tạm thời có chút không hiểu nổi.
Đây là ai? Có mang não không vậy? Vậy mà dám ở đây nói thẳng ra mình là người mới chạy ra từ Bạch Tháp? Không sợ vừa quay ra đã bị bắt về à?
Cũng may lúc này vừa vặn là thời gian nghỉ ngơi, trong đại sảnh không có phân đoạn phỏng vấn, người duy nhất có khả năng nghe được vài câu chỉ có thể là nhân viên lễ tân thôi.
Hạng Thần vẫy tay, ý bảo mấy người bọn họ không cần đứng ở đây nữa, miễn cho việc gây thêm rắc rối, sau đó đưa Hạng Khôn và Quý Hồng Nguyên đi về phía thang máy.
Có Bình Hi ở đây, mấy người bọn họ cũng không muốn nói gì, tạm thời không khí trong thang máy rất yên tĩnh.
Nương theo sự phản chiếu ánh sáng trong thang máy, Bình Hi không ngừng đánh giá Hạng Thần và La Tử Tùng, cảm thấy rất hài lòng. Anh ta còn lén lút sửa sang lại kiểu tóc và quần áo của mình trước cửa thang máy.
Hạng Thần nhìn mà có chút buồn cười.
Thang máy lên đến tầng tiếp đãi khách quý, cả tầng này đều là phòng khách và phòng hội nghị.
La Tử Tùng không tiện quấy rầy người một nhà nói chuyện bèn chủ động nói mình sẽ đưa Bình Hi đi phòng khách nghỉ ngơi.
Quý Hồng Nguyên nói: “Trông chừng cậu ta đi, đừng để cậu ta chạy lung tung. Nếu cậu ta muốn đi thì đưa cậu ta ra cửa, nhớ nhìn cậu ta rời đi đấy.”
La Tử Tùng có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Cháu biết rồi.”
Hạng Thần đưa ba mẹ mình đi tới phòng hội nghị ở phía đối diện, mấy người Văn Hạ nhận được tin tức đều đang đợi ở đó.
Ba người nhỏ giọng nói chuyện, giày da đế cứng giẫm lên chiếc thảm mềm mại, lặng yên không một tiếng động.
La Tử Tùng có chút thất thần, đưa Bình Hi đến phòng tiếp khách, mở cửa cho anh ta đi vào, dịu dàng nói: “Cậu ở đây đợi một lát nhé. Đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì không?”
Bình Hi cuối cùng cũng nhận được đãi ngộ mà một Omega nên có, ngay lập tức trở nên vui vẻ: “Anh cùng ăn với em ạ?”
La Tử Tùng nói: “Không, tôi còn có việc…”
“Em tên là Bình Hi, anh tên là gì ạ?”
“… La Tử Tùng.”
“Anh La.” Bình Hi liếm liếm môi, phô ra một nụ cười ngọt ngào vô hại: “Bây giờ em vừa hoảng sợ vừa mệt lại vừa sợ hãi… Anh có thể đừng để em phải đợi một mình được không?”
La Tử Tùng có biết chuyện Bạch Tháp, sự chuyên nghiệp trong công việc khiến anh không thể bỏ mặc một Omega yếu đuối không biết gì ở một nơi xa lạ. Sau khi do dự một chút, anh gật đầu, nói: “Tôi sẽ giúp cậu gọi đồ ăn đến. Đợi đến khi cậu ăn xong thì tôi đi. Yên tâm đi, ở đây rất an toàn.”
Bình Hi cười: “Vâng ạ.”
Trong phòng hội nghị, ngoại trừ La Tử Tùng thì tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.
An Tĩnh mặc áo blouse trắng, trên trán là một cái kính bảo vệ mắt, ló đầu nhìn xung quanh, hỏi: “Anh La đâu rồi?”
“Anh ấy đưa khách đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi rồi, chắc là sẽ đến ngay thôi.” Hạng Thần kéo ghế ra, ngồi xuống, tiện tay cởi mũ đặt lên mặt bàn.
“Khách?” Văn Hạ ngờ vực nhìn hắn.
“Là một Omega được cứu ra từ Bạch Tháp.” Nói đến đây, Hạng Thần bây giờ mới nhớ ra, hỏi: “Sao hai người lại đưa theo một Omega tới đây vậy ạ? Cậu ta có vấn đề gì à?”
Hạng Khôn ài một tiếng, bắt tay với Văn Hạ trước, chào hỏi với Văn Xuyên và An Tĩnh xong, ngồi xuống rồi mới nói: “Đừng nói nữa, tên nhóc kia cũng không phải là một cái đèn cạn dầu, tôi nghi ngờ cậu ta đã lấy sai kịch bản rồi.”
Mọi người đều lộ ra ánh mắt tò mò.
Hạng Khôn nói: “Bọn tôi đưa nhóm Omega đến điểm tị nạn, vội vàng bố trí cả đêm xong thì thật sự quá mệt mỏi, thế là lên xe ngủ một lát. Ai ngờ thằng nhóc này nhân lúc bọn tôi ngủ thì trốn vào trong cốp xe, sau đó đi theo chúng tôi quay về đây.”
“Thế thì mình đưa về thôi ạ?” Hạng Thần không hiểu: “Sao mà chúng ta mang theo cậu ta được? Cái khác thì không nói, chỉ riêng như vậy đã rất nguy hiểm rồi.”
“Ai mà không nghĩ đến chuyện đưa cậu trở về chứ?” Ngón tay Hạng Khôn gõ gõ xuống bàn, nhìn về phía Văn Hạ: “Đúng lúc, Văn Hạ, cậu phái một người đáng tin cậy đưa cậu ta trở về đi? Giấy thông hành của bọn tôi chỉ là tạm thời, chỉ có thể đi đến khu vực có nguy cơ thấp một lần, bây giờ không đi được nữa rồi.”
Văn Hạ gật đầu: “Vâng.”
Hạng Thần nghi ngờ nhìn ba mình: “Tại sao cậu ta lại muốn quay về với ba thế ạ? Ba…”
Hạng Khôn nổi giận ngay lập tức: “Anh nói bậy bạ gì trước mặt mẹ anh vậy? Cậu ta muốn đi theo bọn tôi, đuổi cũng đuổi không đi, anh nói còn có thể làm sao bây giờ?”
An Tĩnh nghe vậy thì nheo mắt lại: “Anh La đang ở bên cạnh cái tên Omega kia?”
Hạng Thần gật đầu, như nhận ra điều gì đó, hắn cười rộ lên: “Sao thế? Cậu không yên tâm à? Anh La bướng bỉnh và cứng đầu như vậy, cậu còn sợ cái gì?”
“Không sợ.” An Tĩnh đứng dậy, bước ra ngoài: “Cho dù tôi không sợ thì điều đó cũng không có nghĩa là tôi không cảm thấy khó chịu.”
An Tĩnh vặn cửa đi ra ngoài, Hạng Thần sờ sờ cổ rồi “Hừ” một tiếng, nói: “Thằng nhóc này, máu ghen cao thế cơ à?”
Văn Xuyên dùng cùi chỏ đụng hắn một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài theo An Tĩnh.
Phòng hội nghị có cách âm rất tốt, vừa mới ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng chuông cảnh báo kêu vang. . Đam Mỹ Hiện Đại
Văn Hạ cũng bước ra, nhướng mày nói: “Đây là cảnh báo pheromone bị rò rỉ.”
An Tĩnh trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt là vẻ “bắt quả tang”, chạy thẳng về phía phát ra tiếng chuông báo động.
Hạng Khôn bất đắc dĩ nói: “Cái người trẻ tuổi kia… Sao có thể không hiểu chuyện đến vậy chứ?”
Quý Hồng Nguyên cười một tiếng, học theo giọng điệu của Hạng Khôn rồi nói: “Ôi, người ta vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện là rất bình thường mà.”
Hạng Khôn: “…”
Hạng Khôn cười chạy đến bóp vai cho vợ, không đi xen vào chuyện của mấy người trẻ tuổi: “Ai mà chưa từng trẻ tuổi chứ? Lúc cục cưng còn trẻ còn có thể nhéo ra nước, cả người toàn là nhựa sống và sự dễ thương. Anh liếc mắt một cái đã bị em câu mất hồn, lần câu này thế mà đã được nhiều năm như vậy rồi…”
Quý Hồng Nguyên đẩy ông ra, làm động tác “anh cút đi”.
Hạng Khôn cười há há, hôn hôn mặt vợ yêu: “Lúc em còn trẻ, một trăm tên họ Bình kia cũng không thể sánh bằng em.”
Quý Hồng Nguyên trợn trắng mắt.
Trong phòng tiếp khách cuối cùng, An Tĩnh đạp cửa, khí thế cực kỳ hùng hổ uy vũ.
“Á! Yêu quái!” An Tĩnh hét lớn một tiếng, Văn Xuyên đi theo phía sau một cái lảo đảo, ôm đầu nhịn cười.
Trong phòng chẳng có hình ảnh kiều diễm nào, không có tình cảnh Omega với ánh mắt mông lung, mặt mày ửng hồng bị Alpha cao lớn đè lên người, cửa sổ được mở to để thông khí, hệ thống thông gió trong phòng cũng đã được bật. Omega bị bọc ghế sô pha trói ở trong góc, Alpha cao lớn đẹp trai thì đang lục tung phòng để tìm thuốc ức chế với vẻ mặt tự nhiên.
Nhìn vẻ mặt của La Tử Tùng, anh có vẻ rất lạnh nhạt, cũng không có chỗ nào cảm thấy khó chịu.
Mọi người: “…”
Bình Hi nỗ lực phát ra pheromone lại tuyên cáo thất bại đang trưng ra vẻ mặt xấu hổ và giận dữ muốn chết, anh ta lùi vào trong góc, không muốn nhìn thấy vẻ mặt của mọi người.
Anh ta không ngờ, pheromone của mình vốn cũng không tính là kém, thế mà lại chẳng hề có chút tác dụng nào đối với tên Alpha này. Người ta chỉ giật giật chóp mũi rồi cực kỳ tự nhiên và lễ phép dò hỏi: “Cậu có mang thuốc theo không?”
Sau khi nghe được đáp án “Không”, anh liền tiếp tục duy trì vẻ mặt lễ phép, nói: “Đắc tội.”
Sau đó trói anh ta lại, ném vào góc rồi bắt đầu tìm thuốc.
Trong vài phút ngắn ngủi này, cho dù Bình Hi có cố ý rên rỉ vặn vẹo thế nào, ngay cả mồ hôi cũng ra đầy người thì đối phương cũng chẳng hề để ý, còn có tâm mà an ủi anh ta: “Đừng gấp gáp, hít sâu, hãy cố gắng duy trì bình tĩnh. Chúng ta nói chuyện phiếm để dời lực chú ý đi nhé.”
Bình Hi đã nhìn ra, đối phương thật sự không phải là đang cố ý ngụy trang thành vẻ bình tĩnh, mà là anh đang thật sự rất bình tĩnh!
Trong phòng tiếp khách có chuẩn bị một ít thuốc. La Tử Tùng đã tìm được thuốc ức chế, liếc mắt thấy vẫn còn hạn sử dụng, đang định đưa cho Bình Hi dùng thì cửa đã bị An Tĩnh đá văng một cách bạo lực.
La Tử Tùng ngẩn người, hỏi: “Sao thế?”
Anh nhíu mày: “Đang yên đang lành lại đá cửa làm gì? Chân có đau không?”
An Tĩnh một giây sau liền thuận theo mà hóa thân thành một bé đáng yêu — đùa à, so về việc “giả bộ” thì còn ai có thể vượt qua được cậu ta chứ? “Kỹ thuật diễn” lâu rồi không có đất dụng võ lại được lên sân khấu một lần nữa, lần này, đến công lực cả đời cũng được An Tĩnh lôi ra dùng.
“Đau…” An Tĩnh cắn môi dưới, cúi gằm mặt, lã chã chực khóc.
La Tử Tùng: “…”
An Tĩnh khập khiễng, đỡ tường: “Còn không phải là do em sốt ruột à? Lúc em nghe thấy tiếng chuông cảnh báo pheromone bị rò rỉ, em còn tưởng là anh bị làm sao…’
Cậu ta đưa mắt nhìn Bình Hi, tủi thân nói: “Đã bao lâu rồi anh chưa được ngửi cái loại pheromone này chứ? Nếu như…”
“Nói bậy gì đó? Sao mà thế được?” La Tử Tùng nhíu mày, đi qua đỡ người.
Văn Xuyên trốn ra sau cửa, làm một động tác “Dừng lại” với những người ở đằng sau, vừa nhịn cười vừa nhỏ giọng nói: “Cứ để họ tự mình giải quyết đi thôi, chúng ta tản ra đi.”
Hạng Thần cảm thấy rất hứng thú: “Kịch vừa ra mà lại không xem à?”
Văn Hạ ôm vai em trai cưng, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Nhàm chán.”
Hạng Thần: “…”
Hạng Thần kéo Văn Xuyên lại, ôm eo cậu rồi nói: “Bé cưng mệt rồi hả? Chúng ta về phòng hội nghị nghỉ ngơi một chút trước đi.”
Văn Hạ: “…”
Người bên ngoài đã rời đi, An Tĩnh triển khai mà chẳng cần có bất kỳ lo lắng nào, cả người ngay lập tức nhập diễn.
“Anh ta là ai vậy ạ?” Cậu ta túm lấy quần áo La Tử Tùng, nhỏ giọng hỏi.
Bình Hi mở mắt nhìn, đánh giá An Tĩnh từ trên xuống dưới.
Đây là một Beta, vừa nhìn đã biết. Mặc dù gien không tồi nên lớn lên trông rất đáng yêu, đôi mắt cũng rất lớn, khóe miệng còn có má lúm đồng tiền, nhưng…
Bình Hi lại liếc nhìn mái tóc mềm mại xoăn tự nhiên kia, còn cả bộ áo blouse trắng và kính bảo vệ mắt chẳng hề gợi cảm, âm thầm cười cợt: Beta chính là Beta, sao có thể sánh được với Omega chứ?
Cái đầu xoăn tít thò lò kia là cái quái gì thế? Đầu toàn lò xo hay là mới bị nổ mạnh mà có vậy? Người còn có chút mũm mĩm trẻ con, chẳng hề gợi cảm chút nào.
Vừa rồi là do anh ta tính sai. Anh ta nghĩ: Rất có khả năng do La Tử Tùng là Alpha có gien tiến hóa đẳng cấp cao nên việc anh có thể chống cự được pheromone của mình là rất bình thường. Lần này đã có kinh nghiệm rồi, anh ta chắc chắn sẽ không thất thủ. Một Omega thơm ngào ngạt như anh ta, cạnh tranh cùng giới tính còn có khả năng, một tên Beta thì có cái gì giống mà so? Kết quả không phải là quá rõ ràng rồi sao?
Bình Hi lộ ra nụ cười châm chọc, nhìn An Tĩnh với ánh mắt ẩn chứa sự khinh thường.
“Đây là người được chú Hạng và chú Quý cứu ra.” La Tử Tùng đỡ An Tĩnh ngồi xuống sô pha bên cạnh, nói: “Em cứ từ từ, tôi cho cậu ta uống thuốc ức chế trước đã.”
“Dạ.” An Tĩnh nắm lấy áo blouse trắng, vò áo từng chút một: “Ông xã, có phải em mãi mãi cũng không thể so được với một Omega, đúng không ạ?”
La Tử Tùng: “…” An Tĩnh vừa mới gọi anh là gì cơ?
An Tĩnh thấy anh ngây ngẩn cả người, mím môi dưới: “Mặc dù chúng ta đã có con, nhưng…” Mắt cậu ta nhanh chóng tích đầy nước, cực kỳ tủi thân, nói: “Hồi trước em đã từng nói em và Omega không giống nhau, nhưng anh vẫn chọn em. Bây giờ con cũng có rồi, có phải anh… có phải anh…”
An Tĩnh chớp chớp đôi mắt to, trông có vẻ cực kỳ đáng thương.
La Tử Tùng: “…” Đứa nhỏ này lại đang đùa nghịch cái gì vậy?
Tai La Tử Tùng hơi đỏ lên, tràn ngập đầu óc đều là tiếng gọi “Ông xã”, hoàn toàn quên mất chuyện về thuốc ức chế. Anh ngồi xổm xuống, kéo tay An Tĩnh, nói: “Tôi không có, tôi… Em biết tôi không phải là người như vậy mà.”
Anh vốn là người không giỏi biểu đạt thành ý, giờ phút này đang có người ngoài ở đây nên lại càng không tiện mở miệng, nghẹn đến nỗi mặt đỏ như đít khỉ, nói: “Được rồi, đừng khóc nữa. Em đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy? Pheromone của cậu ta chẳng có chút ảnh hưởng gì tới tôi cả.”
La Tử Tùng chính trực – vô tình thọc cho Bình Hi một dao – nói: “Em nhìn tôi này, chẳng có chút phản ứng nào cả. Pheromone của cậu ta yếu quá.”
Dao thứ hai.
“Thật ạ?” An Tĩnh cong khóe môi: “Vậy anh nói đi, anh thích Omega hay là Beta?”
La Tử Tùng buồn cười nói: “Đây là cái câu hỏi gì vậy? Tôi thích… Khụ, em, chẳng liên quan gì đến Omega hay là Beta cả, em chính là em thôi.”
Anh vừa nói vừa véo mũi An Tĩnh.
Dao thứ ba.
Bình Hi – kẻ bị đâm nhiều nhát dao vào tim – nhắm mắt lại giả vờ mình đã ngủ.
An tĩnh cho La Tử Tùng một ánh mắt “Coi như anh thức thời”, vừa lòng đứng dậy, nhận lấy thuốc ức chế rồi nói: “Được rồi, để em bôi thuốc cho anh ta đã.”
Bôi thuốc ức chế xong, An Tĩnh lại tìm thêm chất cách trở phun đầy lên người anh ta, khiến Bình Hi bị sặc đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Được rồi.” An Tĩnh tặc lưỡi hai cái, nói: “Anh trai này tuổi cũng không còn nhỏ, đừng dày vò bản thân mình nữa nha? Làm thế chỉ khiến bản thân anh không khỏe thêm thôi.”
Bình Hi: “Ai là anh cậu?” Ở đây giả vờ đáng yêu cho ai xem chứ?
An Tĩnh nhún vai, lại “khập khiễng” xoay người. La Tử Tùng thấy vậy thì vội vàng đỡ cậu ta, nhíu mày nói: “Đụng mạnh thế à? Tôi đưa em đến phòng y tế xem chút nhé?”
“Không cần đâu, anh hôn hôn em là được rồi.” Anh Tĩnh cười hì hì.
La Tử Tùng bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cậu ta một cái rồi cứ thế đỡ người ra ngoài, còn săn sóc mà đóng cửa lại.
Bình Hi: “…”
Sau khi rời khỏi phòng tiếp khách, nhịp tim cuồng bạo của La Tử Tùng vẫn chưa bình tĩnh lại.
Anh nhìn An Tĩnh vài lần, muốn nói lại thôi. An Tĩnh vừa ra khỏi cửa liền tung tăng nhảy nhót, chẳng hề có dáng vẻ đau chân tí nào.
“Em như này… hẳn là rất khỏe nhỉ?” La Tử Tùng nhìn cậu ta.
An Tĩnh nói: “Đau thì đúng là rất đau, chỉ là em mau khỏe thôi.”
La Tử Tùng: “…” Anh đã quên mất chuyện này.
An Tĩnh lườm anh: “Về sau không cho phép anh ở chung một phòng với Omega!”
“Được.” La Tử Tùng bật cười, đi được vài lại sờ sờ chóp mũi, lúc thấy sắp đến cửa phòng hội nghị mới nói: “An Tĩnh.”
“Dạ?”
“Vừa nãy em… gọi tôi là gì?”
An Tĩnh nhìn anh với ánh nhìn xảo quyệt: “Là gì? Em cũng không nhớ rõ.”
La Tử Tùng mím môi, có chút ngượng ngùng nói: “Thì là… cái… xưng hô kia…”
An Tĩnh tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt anh, dùng ngón tay gãi gãi cằm La Tử Tùng, nhẹ nhàng nói: “Muốn em gọi anh lại một lần cũng được thôi, nhưng… phải đợi đến lúc đặc biệt đã.”
“Đặc biệt?”
An Tĩnh kiễng chân cắn cắn môi anh, La Tử Tùng ngay lập tức không kìm chế được, tim đập càng thêm nhanh. Anh đè người lên vách tường mà mạnh mẽ hôn xuống. Môi lưỡi dây dưa, La Tử Tùng chỉ cảm thấy An Tĩnh ngọt ngào không kém gì Omega đang đến kỳ động dục.
Cái cảm giác này thật là kỳ diệu. Beta này thế mà lại có thể ngọt như vậy, thơm như vậy, hấp dẫn người khác như vậy. Điều này chẳng liên quan gì đến pheromone, nó chỉ liên quan đến nhịp tim đang đập một cách cuồng loạn của anh thôi.
An Tĩnh bị hôn đến nỗi không nổi tới, một lúc lâu sau mới đẩy được anh ra, vừa thở dốc vừa nói: “Hóa ra chốt mở của anh là hai chữ kia à?”
Cổ La Tử Tùng đỏ hết lên, anh mím môi không nói lời nào.
An Tĩnh cười, dán lại gần tai anh, nói: “Nếu muốn nghe lại, thì đi lên giường… Gọi anh bao nhiều lần cũng được luôn.”
Yết hầu La Tử Tùng giật giật, phát ra tiếng nuốt nước bọt rất lớn.
Anh vô thức đỡ eo An Tĩnh, An Tĩnh nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt chậm rãi nhìn chăm chú khuôn mặt La Tử Tùng, nói: “Đừng để em đợi quá lâu…”
Hai từ phía sau cậu ta không nói thành tiếng, môi đóng mở trong im lặng nhưng La Tử Tùng vẫn hiểu.
Không khí mờ ám lan tràn, pheromone của La Tử Tùng vô thức tản ra, uy áp cường đại khiến cánh cửa phòng hội nghị bên cạnh bị kéo mở.
Hạng Thần bất đắc dĩ nói: “Hay là hai người đi kiếm phòng trước đi nhé? Trên tầng có phòng đấy.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.