Khi Hạng Thần vừa dẫn đội đến hai ngã tư trước tòa nhà của tập đoàn thì đột nhiên bị chặn lại.
Đầu đường cuối ngõ đều xuất hiện một số lượng lớn động vật, kể cả có tính công kích lẫn không có tính công kích đều đang đứng đó nhìn bọn họ với con mắt oán giận. Con thỏ ngồi xổm trên đầu sư tử, linh cẩu chở lửng mật, nai cõng cáo trên lưng; bọn họ cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đám người Hạng Thần.
Cái cảnh tượng này thật sự rất quái dị. Những thành viên vừa mới tới thành phố F đều có chút không thích ứng kịp, ánh mắt khi bọn họ nhìn này đàn “Động vật” này vô cùng phức tạp.
Hạng Thần giơ tay làm một động tác ngừng lại, sau đó cao giọng nói: “Các vị, xin hãy nghe tôi giải thích…”
Lời còn chưa dứt thì một con sư tử đực đã bước ra, vừa uy nghiêm vừa trịch thượng, nói: “Chính các người là kẻ phá hủy Bạch Tháp, công kích người của Bạch Tháp, vậy mà giờ còn muốn giải thích cái gì? Các người đã hủy hoại sinh hoạt yên ổn của chúng tôi! Nếu như nguồn cung cấp thức ăn nước uống bị cắt đứt, vậy bọn tôi phải làm sao bây giờ? Các người đã nghĩ tới điều đó chưa?”
Một con thỏ cũng mở miệng nói: “Tôi mặc kệ các người muốn làm cái gì, nhưng các người không được làm ảnh hưởng đến đời sống sinh hoạt của chúng tôi!”
“Tại sao các người không thể sống an phận hơn một chút?” Một con lửng mật đứng lên bằng hai chân sau, một chân trước chỉ vào Hạng Thần, dáng vẻ trông rất buồn cười: “Các người làm ầm ĩ như vậy thì có thể có được chỗ tốt gì sao? Muốn nhân lúc loạn lạc để đoạt quyền à? Quyền lợi quan trọng đến vậy hả? Các người chỉ quan tâm đến chính bản thân mình thôi sao? Thế mạng của những người khác thì không phải là mạng à? Các người làm như vậy thì sẽ phải gặp báo ứng đấy!”
Hạng Thần không hề hé răng, hắn lẳng lặng chờ đám người ồn ào huyên náo xong rồi mới hỏi: “Nói xong chưa?”
Sư tử đực nói: “Cậu nói thế là có ý gì?”
“Thứ các người biết đến không phải là chân tướng, chúng tôi cũng không có ý định đi chiếm đoạt quyền lợi gì hết.” Hạng Thần giải thích: “Các người hiểu lầm hết rồi.”
“Nói dối!” Đám người kia lại ầm ĩ lên một lần nữa. Lúc này, tâm trạng của quần chúng lại càng trào dâng mãnh liệt hơn trước: “Các người dẫn theo nhiều người như vậy là muốn làm cái gì? Các người muốn chiếm đoạt quyền hành của Bạch Tháp trước, sau đó lại đuổi bọn tôi ra đúng không? Hay là các người có ý định khống chế bọn tôi? Còn nói không phải là vì đoạt quyền! Thế các người làm ầm ĩ như thế này là để làm gì vậy hả?”
“Thế bây giờ mấy người các anh được sống thoải mái mà không bị khống chế hả?” Hạng Thần hỏi lại.
Kỳ Thập Nhất sốt ruột không chịu được, nói: “Thông báo mà các người nghe được là giả đấy! Mọi người đều bị lừa hết rồi!”
“Bọn tôi chẳng quan tâm thật giả gì sất.” Đám người kia nói: “Những lời mà các người nói, một chữ bọn tôi cũng không tin đâu! Chúng tôi cũng chẳng tin người của Bạch Tháp! Các người đều chỉ vì chính các người mà thôi! Cho dù các người có nói cái gì đi chăng nữa thì tất cả cũng đều chỉ vì chính bản thân mình!”
“Đúng thế! Chúng tôi chỉ lo lắng xem chúng tôi có thể sống một cuộc sống ổn định hay không thôi! Còn những chuyện khác thì chúng tôi không muốn quan tâm đến! Các người tranh quyền đoạt lợi, thế thì tại sao phải kéo bọn tôi vào để bị liên lụy cùng? Miệng các anh toàn là lời nói dối! Như thế thì làm sao có thể khiến chúng tôi tin tưởng được cơ chứ?”
Kỳ Thập Nhất xúc động nói: “Chúng tôi không có gạt các người! Nếu các anh không tin, vậy thì bây giờ tôi sẽ hứa với các anh! Mọi người đều có thể sống sót! Nói như vậy đã được chưa? Giờ thì xin hãy tránh ra đi!”
“Dựa vào đâu mà bọn này phải tin tưởng các người?” Sư tử nói: “Lấy ra chứng cứ đây! Các người định làm cái gì? Kế hoạch của các người là gì?”
Bây giờ, Hạng Thần thật sự bội phục vì ông ba nhà mình đã có dự kiến trước, đúng là nhóm người này sẽ không tin tưởng bọn họ. Hắn vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, lạnh lùng nói: “Hiện tại chúng tôi vẫn chưa có chứng cứ, nhưng tôi bảo đảm, đến cuối cùng chúng tôi sẽ cho các người một lời giải thích.”
Kiên nhẫn của hắn đã biến mất hết, hắn cũng không muốn giải thích quá nhiều với những người này. Giờ phải giải thích cái gì cơ chứ? Bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đúng thật cũng là vì chính mình, vì chính mình có thể yên ổn tồn tại, có thể tồn tại mà không thẹn với lòng mình, có thể được sống bên dưới ánh mặt trời.
Cần gì phải có ai hiểu, cũng cần gì phải có người nào thông cảm cho chứ? Vậy thì hắn cần gì phải giải thích toàn bộ mọi thứ?
Người sống trên đời này không phải đều muốn sống một cuộc sống không thẹn với lòng mình hay sao? Ai tin tưởng, ai thông cảm, ai lý giải, đều chẳng hề quan trọng.
“Bọn họ không lấy ra được chứng cứ!”
“Không được cho bọn họ đi qua!”
Đám người kia rống lên, tất cả đều bị thái độ lạnh lùng của Hạng Thần chọc giận: “Các người đừng hòng đi qua!”
“Không tránh ra thì chúng ta chiến thôi.” Ngón tay Hạng Thần dựng thẳng lên, làm một thế tay. Đội ngũ ăn ý đứng lại, hình thành một đội hình cả trước và sau đều là dáng vẻ tấn công.
Ở giữa là một số lượng lớn vũ khí, bệ phóng tên lửa được gắn trên vai, họng súng tối om chĩa về những phương hướng khác nhau.
“Không nên ép tôi.” Hạng Thần nói: “Bây giờ các người tránh ra vẫn còn kịp đấy.”
“Cậu thử xem! Đang uy hiếp ai vậy hả?” Sư tử điên cuồng hét lên một tiếng, tất cả những động vật ở đó cũng đồng loạt vọt lên, trong lúc nhất thời, con đường nho nhỏ trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Kỳ Thập Nhất tức giận đến nỗi đôi mắt đỏ hết lên, cậu ta không nổ súng, chỉ dùng báng súng để đánh nhau với những người kia. Sự chênh lệch giữa người thường và người đã tiến hóa gien hiện ra cực kỳ rõ ràng. Chẳng mấy chốc, bên phe Hạng Thần đã có người phải đổ máu, nhưng lại rất khó khôi phục; mà miệng vết thương của các con vật kia lại có thể tự lành, tình huống nhanh chóng trở nên cực kỳ khó giải quyết.
Kỳ Thập Nhất quát: “Các người chỉ biết nhìn đến những thứ trước mắt, trước mắt có thể tồn tại là đã mặc kệ những chuyện về sau! Các người sống như vậy mà gọi là sống à? Tất cả những gì các người có đều là do Bạch Tháp định đoạt! Các ngươi chỉ là đang sống cho qua ngày mà thôi! Một đám chỉ biết tự lừa mình dối người!”
“Câm miệng! Một thằng nhóc như cậu thì biết cái quái gì hả?”
Kỳ Thập Nhất dùng báng súng định đuổi một con hươu đang nhào đến đi, nhưng sừng hươu rắn chắc đã chống lên tay và báng súng, cậu ta bị làm cho tức giận đến mức tung chân đá loạn xạ: “Đánh xong tang thi còn phải đánh với các người! Tỉnh táo lại một chút đi có được không!”
“Không tỉnh táo chính là các người đấy! Các người dựa vào đâu mà đòi phá hư cuộc sống của chúng tôi hả? Các người tự xưng mình là vì chính nghĩa! Nhưng thật ra cũng chỉ là vì muốn thỏa mãn chính mình mà thôi!”
Kỳ Thập Nhất mắng một câu thô tục. Sau khi ném súng đi bèn xông lên ôm lấy sừng hươu, hai bên tạm thời không phân biệt được cao thấp.
“Bọn này chỉ là vì thỏa mãn chính mình thôi á?” Cánh tay Kỳ Thập Nhất nổi đầy gân xanh. Cậu ta bẻ gãy sừng hươu, hốc mắt đỏ lên, gào thét đầy tức giận: “Đúng thế đấy! Bọn này vì thỏa mãn chính mình nên đã chẳng màng đến sự nguy hiểm của tính mạng cũng muốn đi cứu các người đấy! Đàn anh của tôi vì để cho các người sống sót rời đi nên đã tình nguyện hy sinh chính mình! Anh La của tôi vì cứu các người nên ngay cả vợ con của mình cũng không rảnh để lo liệu! Anh Xuyên của tôi vì cứu các người nên đã chẳng quản ngày đêm để nghĩ cách nghiên cứu phát minh ra vắc-xin phòng bệnh!”
“Lúc một Omega như anh ấy một thân một mình dẫn dắt đàn tang thi ở đường hầm rời đi, cái đệch con mẹ nó, các người đang trốn ở đâu? Các người trốn con mẹ nó vào trong thành phố rồi!”
“Người của Đội Cứu Viện không còn được mấy ai, tất cả bọn họ đều liều mạng để cho các người được tiến vào trong thành phố F!”
“Ai là người đã lái từng chuyến từng chuyến trực thăng cứu hộ một để đi đón các người? Ai là người đã đi đến từng thành phố một vào lúc virus bùng nổ để tìm kiếm các người?”
Lửa đạn nổ tung ở đầu đường cuối ngõ, phòng ở bị đốt cháy, poster bị đốt trụi tung bay theo gió, khi rơi xuống lại toàn là tro đen.
Lý trí của Kỳ Thập Nhất nói với cậu ta, cậu ta cần phải bình tĩnh, cần phải thông cảm cho những bất an, những nỗi lo âu của đám người này. Bọn họ không có cảm giác an toàn, bọn họ chỉ là đang tìm mọi cách để sống sót mà thôi. Nhưng về mặt tình cảm thì cậu ta lại đang thất vọng đến cùng cực. Lòng người đều là thịt, cậu ta cũng biết thất vọng buồn lòng, cũng biết chán nản, cũng biết tức giận.
Cậu ta vẫn còn tuổi trẻ, vẫn đang ở độ tuổi chính trực nếu như đã biết rõ là đen thì nó chắc chắn không thể là trắng. Giờ phút này, cậu ta chỉ cảm thấy không đáng, đầy trong lòng cậu ta đều là cảm giác không đáng. Nhóm đàn anh của cậu ta chỉ vì lũ người này mà phải đi chịu chết, phải hy sinh; dù cho họ biết rõ họ sống không được bao lâu nhưng họ cũng chưa bao giờ nhíu mày lấy một cái.
Cậu ta cảm thấy cực kỳ tủi thân, gần như là đã căm hận đến mức muốn bật khóc thành tiếng.
Đám người đang chiến đấu kịch liệt cũng đỏ bừng hốc mắt, trong lúc nhất thời, tất cả đều mất đi lý trí.
“Các người giống như bọn họ sao? Các người bây giờ là đang hủy hoại cuộc sống hoà bình của bọn tôi!”
“Thành phố F cũng chỉ lớn đến như vậy thôi! Người tiến vào nhiều như thế thì chúng tôi còn sống thế nào được nữa?”
“Các người lấy mặt mũi gì mà dám so sánh mình với những vị anh hùng đó? Bọn họ đã hy sinh chính bản thân mình! Còn các người thì sao? Các người lại đang ở chỗ này để cướp đoạt tài nguyên!”
Hạng Thần không nói một lời. Khi nghe thấy những lời chửi rủa của đám người kia, ngọn lửa ở sau lưng càng ngày càng lớn, rồi bị gió thổi khiến cho nó như đang khiêu vũ. Dường như nó đang cười nhạo, đang châm chọc, như thể nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ tắt.
Hắn nhắm mắt, đột nhiên hóa thân thành sói đen to lớn, nhảy vài bước lên chỗ cao bên cạnh tầng lầu, sau đó ngửa đầu lên gào một tiếng thật dài.
Tiếng gào bén nhọn mang theo sự giận dữ và bất đắc dĩ nhiều vô số kể. Uy áp của Alpha bùng nổ hoàn toàn khiến cho đám người kia phải lùi về đằng sau, chần chờ nhìn hắn.
Đôi mắt màu xanh ánh vàng của Hạng Thần rũ xuống, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, nói: “Một khi đã như vậy, có thể sống hay không, cứ dựa vào bản lĩnh của chính các người đi.”
Móng vuốt bén nhọn bật ra, hắn hơi hơi khom người, bày ra dáng vẻ đi săn. Hắn không muốn tiếp tục kiềm chế chính mình nữa.
Cùng lúc đó, tất cả các chỗ khác của thành phố F đều đang phải chịu sự công kích.
Khu vực xung quanh Bạch Tháp bị nhóm động vật vây quanh, Dương Khánh bị kéo xuống xe, máy tính xách tay đã bị phá hỏng hoàn toàn.
Sau đợt xung đột kịch liệt, cậu ta bị dẫm vài nhát vào người, máu mũi chảy ròng ròng.
Tê giác đen đang dẫn theo đám đàn em và Bình Hi lao ra khỏi Bạch Tháp thì bị một nhóm động vật bao vây, ngăn cản đường đi.
Tê giác đen tức giận mà điên cuồng gào thét, các con vật khác thì nhào đến chỗ đám đàn em của anh ta. Vứt súng sang một bên, các cấp dưới của anh ta cũng hóa thành động vật, lao vào đánh nhau đầy hỗn loạn.
Ở nơi xa, nơi mấy người Ân Kỳ trốn tránh bị khứu giác nhanh nhạy của nhóm động vật tìm ra, họ bị kéo tới một bãi đất trống. Những người tay không tấc sắt này đã bị cắn đứt cổ tay, mắt cá chân, quần áo cũng bị xé nát. Bọn họ liên tục xin tha, Ân Kỳ cũng không duy trì được bộ dáng thân sĩ hào hoa phong nhã nữa, ông ta gào thét không ngừng: “Hiểu lầm! Tất cả đều là hiểu lầm!”
Mọi người đã giết đỏ hết cả mắt rồi. Những sự tức giận, bi thương, không cam lòng đều không phân rõ đúng sai mà bùng nổ ngay tại thời khắc này. Không có ai chịu nghe lời giải thích của Ân Kỳ, mấy người đó ngậm quần áo của đám người Ân Kỳ lên rồi kéo về phía bên cạnh thành phố, ý muốn đuổi bọn họ ra khỏi thành phố F. Mà ở vùng ngoại ô bên cạnh, nơi đó đang bị bao vây chật kín bởi đàn tang thi bị đuổi ra xa.
“Cút đi!” Đám người kia tức giận rống to.
“Nơi này không chào đón các người! Cút đi!”
Khói thuốc súng nổi lên bốn phía, tòa nhà của tập đoàn Thế Giới Mới cũng bị nhóm động vật vây quanh.
Các con vật lòng mang ý xấu đều muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Bọn chúng muốn tập đoàn giao ra một số lượng lớn thuốc biến nạp và dược phẩm. Bọn họ không biết gì về chuyện thuốc biến nạp kiểu mới, chỉ biết là cái loại tập đoàn lớn như này chắc chắn sẽ có rất nhiều thuốc biến nạp — họ làm như này cũng chẳng khác gì với hành động đi giật tiền người khác.
Văn Hạ bảo vệ Văn Xuyên và An Tĩnh ở phía sau người, ngoài cửa phòng họp đang đứng đầy động vật. Một con tinh tinh phá hỏng cửa rồi vọt vào bên trong, An Tĩnh vội vàng ôm lấy Văn Xuyên, cậu ta sợ bọn người kia sẽ làm em bé trong bụng Văn Xuyên bị thương.
Quản lý cấp cao của tập đoàn tức muốn hộc máu, quát: “Các người đang làm cái gì đấy hả? Mau dừng tay lại!”
Đám người kia hô to theo nhịp điệu: “Giao thuốc biến nạp! Giao ra dược phẩm! Giao thuốc biến nạp! Giao ra dược phẩm!”
Con tinh tinh cầm đầu nói: “Bọn họ có nhiều đồ ăn chưa kìa! Tuyệt thật đấy! Tôi biết ngay mấy kẻ có tiền này chắc chắn là đã ẩn giấu không ít đồ vật mà!”
“Lấy hết đi! Lấy hết đi!”
“Ở đây có một Omega!” Có người lại hô: “Có một Omega kìa!”
Ánh mắt Văn Hạ lạnh băng, anh chậm rãi cởi nút cổ áo, tháo cà vạt, vén tay áo lên.
“Để tao xem xem đứa nào dám chạm vào em ấy.”
Tất cả đều vô cùng rối loạn.
Toàn bộ thành phố F dường như lại lâm vào một địa ngục mới. Dưới sự chi phối của thú tính, dục vọng đen tối và bản năng sinh tồn đều bị kích phát tới mức cùng cực. Không phải mày chết thì chính là tao sống, không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác.
Sói đen dẫn theo Chu Thắng và chúng đàn em hóa thành hình thú ngăn trở sự tấn công của các con vật. Hai mắt hắn gần như đã biến thành màu đỏ đậm, trên mặt đất nằm đầy những động vật bị thương, có con đã biến trở về hình người, trần trụi nằm đó, ai oán tru lên.
“Anh đi trước đi!” Trên người Kỳ Thập Nhất bị cào ra rất nhiều miệng vết thương, cậu ta vừa lau mặt vừa nói: “Mau đi tìm anh Xuyên đi anh!”
Hạng Thần vẫn luôn lo lắng cho Văn Xuyên, Chu Thắng đứng đó phòng thủ, vừa đập lên ngực vừa hét to: “Cậu đi đi, nơi này có tôi lo là được rồi!”
Hạng Thần lạnh lùng nói: “Tất cả đều đánh cho đến khi nào phục mới thôi, mọi người không cần phải khách sáo với bọn họ làm gì hết.” Sau đó hắn nhanh chóng nhảy lên mép của ngôi nhà thấp, thuận đà ném đi mấy con sói đang lao thẳng tới. Răng nhọn xuyên qua làn da của đối phương, hắn vứt kẻ địch xuống mặt đất đầy tàn bạo.
Khi hắn nhanh chóng vọt vào trong tòa nhà tập đoàn thì lại gặp gỡ Văn Xuyên và An Tĩnh đang vừa cầm theo hòm thuốc vừa cùng nhau chạy xuống dưới.
Người máy AI đứng ở bên cạnh để bảo vệ, Văn Hạ thì đang đứng trên cầu thang, một tay anh bóp cổ một con linh cẩu, trực tiếp bẻ gãy.
Văn Hạ liếc mắt một cái bèn nhìn thấy Hạng Thần đang chạy vọt vào, anh vội vàng nói: “Che chở cho bọn họ đi trước đi!”
Văn Xuyên quay đầu lại gọi: “Anh hai!”
“Cứ kệ anh!” Văn Hạ quát: “Anh muốn chạy thì bọn họ cũng đuổi không kịp đâu!”
Hạng Thần không nói hai lời, dứt khoát để Văn Xuyên và An Tĩnh leo lên người rồi quay đầu chạy ra bên ngoài.
Văn Xuyên túm lấy lớp lông thô cứng của Hạng Thần, mím chặt môi. Bạch Tháp ở đằng xa lại bốc lên ánh lửa một lần nữa, khu A bị nổ, khu D cũng bốc khói dày đặc.
Hạng Thần dừng bước, nhìn về phía đằng xa xa kia, trong lòng tràn đầy sự lo lắng.
Cáo trắng đuổi theo từ phía sau, vừa thở hồng hộc vừa nói với giọng suy yếu: “Đi theo tôi!”
Dường như cô ta đã nhớ ra cái gì đó, cứ luôn đi trước dẫn đường. Cô ta dẫn sói đen rẽ trái rẽ phải, sau đó họ vọt vào bên trong một căn nhà ẩn nấp ở giữa sườn núi.
Trong nhà không có ai, chỉ có vài con vật lẻ tẻ đi tìm kiếm “kẻ địch” ở giữa sườn núi, tất cả đều đã bị cáo trắng và sói đen liên thủ đánh ngất.
Sau khi tiến vào trong nhà, họ đi thẳng từ gara đến chỗ tầng hầm ngầm. Sắc mặt Văn Xuyên tái nhợt, cậu thật sự không cảm thấy thoải mái khi bị xóc nảy suốt quãng đường đi đến đây.
Cáo trắng nói: “Tôi nhớ ra rồi, tôi và ba của tôi đã từng ở nơi này.”
An Tĩnh kêu lên đầy sợ hãi: “Cái gì? Vậy không phải là ba của cô…”
Hạng Thần ngắt lời nói: “Chúng ta không có thời gian để nói về chuyện này đâu. Giờ phải nghĩ cách để kết nối với đài phát thanh thành phố đã. Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách!”
“Bọn họ sẽ không tin tưởng chúng ta đâu.” An Tĩnh nói: “Cho dù có phát thanh thông báo thì cũng được gì đâu cơ chứ?”
“Chúng ta sẽ có chứng cứ.” Hạng Thần nhìn về phía bên ngoài cửa sổ: “Nhan Hoàn sẽ chủ động tìm tới chỗ của chúng ta.”
Phòng thí nghiệm ở khu B liên tục nổ mạnh, phản ứng dây chuyền khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ. Sau khi khu B và khu C phát nổ, vốn dĩ khu A và khu D vẫn còn giữ được, nhưng không hiểu sao lửa lại càng lúc càng lớn làm cho liên tục xuất hiện những đợt nổ mạnh trong đường hầm dọc theo đường tàu điện ngầm. Đường tàu điện ngầm bị phá hủy hoàn toàn, mặt đất sụp đổ gây ra các vụ cháy và chập đường dây điện mới, đồng thời cũng làm xảy ra hàng loạt vụ cháy nổ.
Chung Hạo Sinh mặt xám mày tro mà chạy ra từ bên trong Bạch Tháp. Vào lúc gã đang muốn tìm người để liên hệ với những quan chức cấp cao trong quân đội, vừa ra khỏi cửa thì đã gặp phải nhóm động vật đang bao vây xung quanh Bạch Tháp.
Các con vật chẳng phân biệt ba bảy hai mốt đã bắt đầu lao vào cắn xé gã. Gã vội vàng hét lên: “Tôi chính là người đã triệu tập các người! Tôi chính là người đã mật báo đó! Tôi với các người là cùng một phe!”
“Lừa ai thế hả? Bây giờ những kẻ chạy từ Bạch Tháp ra đều chẳng phải là loại tốt lành gì sất!”
“Các người chính là kẻ đã phá hủy Bạch Tháp thành ra như vậy! Khu nhà kính cũng đã bị huỷ hoại mất rồi! Chúng tôi phải lấy gì để ăn đây?”
“Đánh chết gã! Đánh chết gã!”
Các con vật tức giận mà điên cuồng hét lên, chúng ngậm Chung Hạo Sinh lên rồi thi nhau cắn xé. Chung Hạo Sinh đau đớn kêu lên thảm thiết, gã giơ tay chạm vào súng định bắn nhưng lại bị đối thủ không chút do dự hạ gục.
Cánh tay của gã bị cắn đứt, chân cũng bị bẻ gãy. Khi anh ta đang định kêu lên cầu cứu thì bỗng nhìn thấy đám người Dương Khánh đang rút lui.
“Đợi đã! Cứu tôi với!” Chung Hạo Sinh hét to thành tiếng.
Đầu Dương Khánh dính đầy máu, lạnh lùng quay đầu lại nhìn thoáng qua gã rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
Một phần động vật đuổi theo đám người Dương Khánh, các con vật còn dư lại dường như không cam lòng. Chúng ngậm Chung Hạo Sinh lên rồi ném gã về phía vách tường. Lực ném rất mạnh, Chung Hạo Sinh bị ném đến nỗi phun ra một ngụm máu, sau đó ngay cả xương sườn cũng bị bẻ gãy.
Gã không dám tin tưởng vào sự thật này, tức giận hét ầm lên: “Ngu xuẩn! Tất cả chúng mày đều là một lũ ngu xuẩn!”
“Con mẹ nó, mày mắng ai?”
“Giết chết gã đi!”
“Ngay cả việc hóa thú cũng không biết làm! Vậy mà còn dám nói mình không phải là bọn người bên kia sao?”
“Đúng là đồ khốn nạn! Nếu như không phải tại chúng mày thì Bạch Tháp sẽ bị hủy diệt sao?”
Chung Hạo Sinh liên tục mắng nhiếc, sau đó lại bị nhóm động vật dẫm đạp dưới cơn nóng giận, xương cốt không biết là đã bị gãy mất bao nhiêu cái. Cuối cùng gã chỉ có thể nằm liệt trên mặt đất, không thể động đậy, khóe miệng chảy máu, đôi mắt sưng to đến nỗi không mở ra được.
“Ngu xuẩn… Khụ khụ… Chọn đến chọn đi, cuối cùng vậy mà lại đi chọn một lũ ngu xuẩn như vậy!”
“Khốn nạn…”
“Tao sẽ không chết, tao sẽ không chết, người chết không thể nào là tao được…”
Gã nỗ lực muốn xoay người bò ra bên ngoài, trong miệng không ngừng lẩm bẩm. Một con ngựa cao lớn giận dữ thở ra một hơi rồi giậm mạnh chân xuống, xương sườn gãy ngay lập tức đâm thẳng vào phổi của Chung Hạo Sinh. Gã không thể thở được, trong cổ họng phát ra những tiếng khục khục kỳ lạ; ngực và miệng chảy máu đầm đìa, trong lỗ mũi cũng tràn ra máu tươi. Gã cứ như vậy mà mở to hai mắt đầy tức giận, chết ở bên vệ đường trong tiếng nhục mạ của tất cả mọi người.
Đám người đang giận dữ vẫn chưa bình tĩnh được, họ lại quay đầu đi tìm kiếm tung tích của “Kẻ địch” khác, cả bọn tản ra thành từng nhóm đi quanh Bạch Tháp.
Chỉ chừa lại một cái xác không được ai để ý đến đang nằm lẳng lặng trợn mắt nhìn lên không trung.
Mưa to cuối cùng cũng hạ xuống, những tia sét vẽ ra từng đường sáng ngoằn ngoèo lộn xộn ở giữa các tầng mây, như thể chúng đang muốn chia cắt bầu trời.
Hạng Thần ở trong hình dạng sói đen ngồi xổm bên cửa sổ, nhìn cơn mưa to bên ngoài đang hắt vào cửa sổ. Văn Xuyên cúi đầu, vòng tay ôm lấy hắn, hàm dưới nhẹ nhàng cọ xát lên bộ lông thô cứng của sói đen. Sói đen vẫy vẫy tai, nghiêng đầu, mang theo một chút dịu dàng và bất đắc dĩ, bắt đầu liếm láp phần trán và đôi mắt của Văn Xuyên.
“Đừng quá để ý.” Văn Xuyên nói: “Cảm xúc của bọn họ đều không được bình thường, phần lớn những người hóa thú đời đầu đều là những kẻ không hoàn chỉnh. Cho dù họ có được sử dụng thuốc biến nạp thì cũng…”
“Tôi không sao.” Hạng Thần biết Văn Xuyên đang an ủi hắn bèn nói: “Tôi là đang lo lắng cho em thôi.”
“Lo lắng gì cho em cơ?” Văn Xuyên cười rộ lên, mi mắt cong cong, mang theo một chút kiêu ngạo: “Em mới không sợ đâu.”
Hạng Thần toét miệng cười, đầu lưỡi đỏ bừng liếm qua chóp mũi Văn Xuyên, yêu chiều nói: “Đương nhiên là em không sợ rồi. Em đã từng sợ qua cái gì đâu? Nhể?”
Văn Xuyên véo lỗ tai hắn, nhướn mày đáp: “Đương nhiên là em đã từng sợ rồi…” Cậu không tiếp tục nói nữa, chỉ thở ra một hơi dài.
“Nhan Hoàn sẽ chủ động tìm đến em.” Hạng Thần nói: “Ông ta đã biết chuyện em mang thai rồi.”
“Ừm.” Văn Xuyên nói: “Có lẽ làm cho ông ta chủ động xuất hiện thì sẽ càng dễ dàng hơn so với việc chúng ta đi tìm ông ta.”
“Không được.” Hạng Thần không thèm nghĩ ngợi đã từ chối: “Tôi sẽ không để cho em đi mạo hiểm đâu.”
An Tĩnh ở bên cạnh nói xen vào: “Bản báo cáo mà anh Dương viết hẳn là phải viết về tôi chứ nhỉ… Vậy thì tại sao ông ta lại đi tìm Văn Xuyên?”
“Có lẽ ông ta sẽ tìm đến cả hai người luôn đấy.” Hạng Thần nhìn cậu ta: “Không được phép có tâm lý may mắn.”. Tiên Hiệp Hay
An Tĩnh chống cằm, ngón tay liên tục gõ lên cằm, lo âu nói: “Anh La biến mất đã lâu như vậy rồi, anh ấy đã đi đâu thế?”
La Tử Tùng đuổi theo Tần Chính, sau đó thì mất tung mất tích, ngay cả máy liên lạc cũng không liên hệ được.
“Anh La có chừng mực, sẽ không có việc gì đâu.” Văn Xuyên an ủi cậu ta.
An Tĩnh mím môi dưới, ừ một tiếng.
“Như thế nào thì mới có thể làm cho mọi người bình tĩnh lại được nhỉ?” An Tĩnh hỏi: “Báo tên của tôi ra có hữu dụng không?”
Văn Xuyên cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Lúc này mà cậu còn nói giỡn được.”
“Càng ở những lúc như thế này thì lại càng phải thả lỏng chứ.” An Tĩnh nhắm mắt.
Vào lúc mọi người lại rơi vào im lặng, máy liên lạc đột nhiên vang lên tiếng nói của Hạng Khôn.
Ông liên tục ho khan ở đầu bên kia, nói: “Khụ khụ — bọn ta ra ngoài được rồi! Đã lấy được chứng cứ! Đã có được video bọn họ tiến hành làm thí nghiệm! Đây chính là chứng cứ tốt nhất!”
Dương Khánh nói ngay lập tức: “Cháu sẽ lái xe tới đấy đón mọi người. Cháu muốn phát cái video đó lên đài phát thanh toàn thành phố! Không, phải là đài phát thanh của cả nước!” Cậu ta nghiến răng nghiến lợi mắng: “Con mẹ nó, cháu phải làm cho bọn họ lừa mình dối người tới đủ mới thôi!”
“Bên ngoài bị làm sao à?” Quý Hồng Nguyên hỏi: “Sao mọi thứ lại thành ra thế này rồi?”
“Mình không đề cập tới cái này nữa.” Hạng Thần ấn máy liên lạc, thở mạnh một hơi rồi nói: “Dương Khánh dùng tốc độ nhanh nhất phát chứng cứ ra ngoài đi! Sau đó để cho bọn họ đi đến một địa điểm thống nhất để lãnh thuốc biến nạp kiểu mới! Nói cho bọn họ biết, nếu như không muốn chết thì phải nghe lời! Nếu không thì phải biết tự gánh lấy hậu quả! Không ai có kiên nhẫn đi theo chân bọn họ để chơi trò chơi cứu vớt đâu! Ai rảnh mà quan tâm được nhiều!”
Giờ phút này, ai trong bọn họ cũng tích đầy một bụng lửa giận. Dương Khánh đen mặt nói câu đồng ý.
Tiếng nói của Hạng Khôn ở trong máy liên lạc có chút chần chờ: “Từ từ, hình như ta nhìn thấy La Tử Tùng thì phải?”
An Tĩnh đột nhiên đứng lên, hỏi: “Anh La đang ở đâu vậy ạ?”
“Cậu đừng gấp…” Hạng Khôn có chút khó hiểu, một lát sau mới nói tiếp: “Sao phía sau cậu ta lại có một đám người thế này? Ơ? Sao lại thế nhỉ?”
Phương hướng mà La Tử Tùng chạy ra là từ khu D, phía sau đi theo một đống động vật, còn có cả… một đám Omega?
Hạng Khôn vẫy tay về phía bọn họ. La Tử Tùng đang ở trong hình dạng gấu xám, phía sau là một đám động vật có tính công kích và cũng có cả loại không có tính công kích. Nhóm Omega thì được bọn họ bảo vệ ở bên trong.
“Chú Hạng!” La Tử Tùng chạy tới, nói: “Cháu thấy tình hình bên ngoài chỗ nào cũng cực kỳ rối loạn, các chú không bị gì thì thật là tốt quá.”
“Sao cậu lại thế này? Như này là có ý gì?” Hạng Khôn không thể hiểu được hỏi. Ông nhận ra kia đúng là nhóm Omega đã được bọn họ cứu ra từ bên trong Bạch Tháp, thậm chí còn có cả vợ trước của La Tử Tùng ở trong đám người.
“Cháu đuổi theo Tần Chính.” La Tử Tùng đáp: “Giữa đường thì cháu gặp báo đốm, chính là cái tên Nhan Sênh kia. Cháu đánh với ông ta một hồi, sau khi đuổi tới chỗ khu vực hoạt động có nguy cơ cao thì bị mất dấu của ông ta. Sau đó, cháu đã gặp gỡ bọn họ.”
La Tử Tùng giải thích: “Những người này đều là những người xây dựng quy tắc ở khu vực hoạt động có nguy cơ cao, bọn họ ngỏ ý muốn được gia nhập vào nhóm của chúng ta. Lúc đánh nhau cùng với Nhan Sênh, cháu đã làm rơi mất máy liên lạc, vậy nên cháu đã không thể liên hệ được với mọi người… Chúng cháu đã tìm rất lâu ở khu vực hoạt động có nguy cơ cao vì bọn cháu nghi ngờ đám người Nhan Hoàn đang trốn ở nơi đó. Về sau lại nghe được tin tức từ đài phát thanh nên chúng cháu quyết định chạy tới đây để hỗ trợ.”
La Tử Tùng có chút bất đắc dĩ mà nhìn về những người ở phía sau: “Có một ít Beta có người nhà sống ở khu vực hoạt động có nguy cơ thấp, bọn họ muốn đi tới đó để bảo đảm an toàn cho người nhà. Chúng cháu đã đi vòng đến khu vực hoạt động có nguy cơ thấp trước, những người này… cứ nhất quyết đòi phải đi cùng. Khu vực hoạt động có nguy cơ thấp không hỗn loạn như ở đây; vậy nên bọn họ đều nguyện ý tới đây hỗ trợ, ngăn cản những người khác.”
Mấy Beta kia đứng ra, nói: “Những người đó đều điên rồi, nhưng chúng tôi thì không có bị điên. Mặc kệ bọn họ đã làm cái gì, nhưng những điều họ làm không đại biểu cho ý chí của những người khác ở thành phố F. Xin hãy cho chúng tôi gia nhập!”
Hạng Khôn nhíu mày: “Vớ vẩn, các người…”
Nhóm Omega cũng nói: “Đây cũng là nhà của chúng tôi! Chúng tôi không thể cứ bị bảo hộ ở phía sau mãi như thế được! Chúng tôi cũng muốn làm chút gì đó!”
Hạng Khôn còn chưa nói được câu gì thì đã thấy phía sau đoàn người là một đàn tang thi vô cùng đông đúc đang ầm ầm kéo đến.
Mọi người: “…”
Omega đúng là một con mồi di động. Bây giờ đã không còn biện pháp bảo vệ an toàn, nên đám tang thi cứ ngang nhiên mà vọt vào trong thành phố.
La Tử Tùng quay đầu lại nhìn thoáng qua, hít sâu một hơi rồi nói: “Hãy để cho chúng cháu đi ngăn cản những kẻ khác đi. Chú Hạng, chú hãy tin tưởng chúng cháu.”
Phần lớn những người sống ở khu vực hoạt động có nguy cơ thấp không có mã gien mạnh nhất, sức chiến đấu của bọn họ cũng không quá mạnh, nhưng ánh mắt của họ lại cực kỳ kiên định. Trong đó có người nói: “Thiếu tướng Hạng! Tôi nhớ rõ anh! Anh chính là người đã cứu người nhà của tôi!”
“Tôi cũng nhớ rõ anh!” Có người chỉ vào La Tử Tùng, nói: “Khi tôi rút lui từ thành phố B, là anh và mấy người anh em cảnh sát khác đã cứu chúng tôi!”
“Lúc vợ tôi chết, xe của tôi cũng bị bốc cháy, một người anh em trong Đội Cứu Viện đã liều cái mạng nhỏ cùng với nguy cơ bị bỏng mà kéo tôi ra ngoài!”
“Tôi nhớ rõ anh…”
“Cảm ơn mọi người…”
“Chúng tôi cũng muốn xuất ra một phần lực!”
Nhóm Omega cũng sôi nổi nói: “Lúc còn ở trường học, mọi người đã tranh thủ cho chúng tôi cơ hội để chạy đi. Chúng tôi không quên đâu, chúng tôi nhớ rõ hết đó.”
“Còn cả cái cậu Omega… tên Văn Xuyên, tôi nhớ rõ cậu ấy, khi cậu ấy cười rộ lên trông rất đẹp. Tôi rất bội phục cậu ấy.”
“Cậu ấy còn không sợ, vậy thì chúng tôi cũng không sợ!”
Văn Xuyên ở đầu bên kia của máy liên lạc kia nghe được, hốc mắt cậu có chút ướt át, mũi cũng chua xót. Cậu ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Hạng Thần và An Tĩnh rồi nở một nụ cười tươi.
Ánh mắt của cậu ý bảo Hạng Thần: Anh xem, vẫn có người hiểu chúng ta, hiểu các anh, vẫn có người nguyện ý đứng ra để đi cùng với chúng ta. Không phải ai cũng ích kỷ, cũng không phải ai cũng là kẻ xấu xa.
Luôn có người có một ngọn lửa không thể tắt ở trong lòng, chỉ cần cho một chút cơ hội, là có thể làm cho lửa cháy lan ra toàn bộ đồng cỏ.