18.
Sau khi tôi đi, mẹ tôi đã gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại.
Tôi không trả lời một lần nào.
Sau đó, bà ấy bắt đầu nhắn tin cho tôi.
“Con thi tốt như vậy, mẹ vui lắm. Mẹ tổ chức cho con một buổi tiệc chúc mừng nhé.”
“Chuyện quá khứ đều đã qua rồi, người một nhà nào có thù qua đêm, con không thể vui vẻ ở chung với chị gái con sao? Đều là học ở Bắc Kinh, có thể chăm sóc lẫn nhau mà.”
Tôi luôn biết rằng trong nhà của chúng tôi, tình yêu của cha mẹ tôi là có điều kiện.
Ai giỏi hơn, ai có thể khiến họ tự hào hơn, đem về nhiều vinh quang hơn thì sẽ được họ yêu thích hơn.
Khi ba tôi vì sự nghiệp của ông ta mà lựa chọn lén lút hòa giải với Giang Xuyên, khi mẹ tôi im lặng đồng ý, tôi đã không còn mong mỏi tình thương của họ nữa rồi.
Kỳ nghỉ hè này, tôi vẫn cực kì bận rộn.
Bận rộn viết sách, bận rộn nghiên cứu mã và thuật toán.
Chuyên ngành đại học của tôi đăng ký là máy tính.
Tiến bộ khoa học kỹ thuật, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, thật sự có thể thay đổi vận mệnh.
Một ngày trước khi khai giảng, tôi đã từ biệt Phương Gia Ngọc tại sân bay.
Cậu ấy gắt gao ôm tôi:
“Tiểu Huỳnh tớ luyến tiếc cậu quá, đợi học quân sự xong tớ sẽ đi Bắc Kinh tìm cậu chơi nha!”
Kết quả là, sau khi tôi đến Bắc Kinh, tôi phát hiện ra… làm thế nào cũng có thể ngẫu nhiên gặp được Phương Gia Triều.
“Đây là nơi huấn luyện quân sự của trường chúng em, anh ở chỗ này làm gì thế?”
Anh buộc tóc dài sau đầu, ôm một thùng nước, nhìn tôi cười:
“Công ty anh tài trợ cho sinh viên khoá này, anh đến xem.”
“Vậy cần một ông chủ như anh tự mình bê nước sao?”
“Được rồi.”
Anh bỏ thùng nước xuống, bóc một chai ra đưa cho tôi:
“Nghe nói vị tiểu thiếu gia Giang Xuyên ở nước ngoài vẫn liên hệ với người ở đây, không muốn cho em được thoải mái.”
“Anh đến xem xem có ai làm khó dễ em hay không.”
Tôi im lặng một lúc, vặn chai nước uống hai ngụm, sau đó trở về tiếp tục huấn luyện.
Phương Gia Triều rất kiên nhẫn đứng ở bên cạnh sân chờ tôi, cho đến khi huấn luyện hôm nay kết thúc.
Lúc trước tôi từng hỏi Phương Gia Ngọc, anh trai cậu ấy rốt cuộc làm gì.
“Hình như mở công ty ở Bắc Kinh… Thật ra tớ cũng không rõ lắm, anh trai tớ rất ít khi về nhà.”
“Khi còn bé anh ấy luôn khóc, nói có thể nhìn thấy rất nhiều sợi tơ đỏ như máu trên người người khác. Mẹ tớ quá bận rộn nên đã đưa anh ấy đến viện dưỡng lão tư nhân ở hai năm.”
“Có một nam y tá trong đó ngược đãi anh ấy.”
“Thế nên quan hệ của anh ấy và mẹ tớ không tốt, cũng không thân cận với tớ. Tiểu Huỳnh, hình như cậu là người đầu tiên anh ấy chủ động tiếp xúc nha.”
……
Nghĩ tới đây, tôi hỏi:
“Anh luôn tới tìm em, lúc trước còn giúp em mắng Khương Nguyệt… Rốt cuộc có mục đích gì?”
“Mục đích?”
Anh híp mắt nở nụ cười:
“Nếu như phải có mục đích thì —”
“Tận mắt nhìn thấy một người tự viết lại vận mệnh của bản thân, không phải rất thú vị sao?”