Không ngờ Tiêu Vân Đình nhìn ra thần sắc nàng, cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ bổn vương là Du Hiển? Bổn vương đối với tánh mạng của Trình Khanh không thèm quan tâm, nhưng nàng phá hủy kế hoạch mưu đoạt huyện Yên Ổn của Agoura, Agoura khẳng định vô cùng hận nàng.”
Thần sắc Thiền Y trở nên ngưng trọng.
“Ý của Vương gia, nếu Agoura còn ẩn thân ở phụ cận, thấy Trình đại nhân rời đi, sẽ tùy thời trả thù?”
Đúng rồi.
Hiện tại cả huyện Yên Ổn đều vẫn còn đang ở trong trạng thái phong tỏa.
Được cho phép rời đi, ngoại trừ Vương gia nhà mình và Du thiên hộ muốn rút binh lính, chỉ có đoàn người tiểu Trình đại nhân.
Du thiên hộ phái ngàn binh lính đồng hành, Agoura dù không tính toán trả thù tiểu Trình đại nhân, lẫn vào trong đội ngũ tránh né đuổi bắt đồng dạng cũng là một con đường sống.
Đương nhiên, đi theo Vương gia và Du thiên hộ rút lui ra khỏi huyện Yên Ổn, cũng có khả năng.
Thiền Y vì ý tưởng hẹp hòi của chính mình cảm thấy hổ thẹn:
“Nô tỳ không dám cô phụ giao phó của Vương gia!”
……
Trình Khanh xuất phát trước, Tiêu Vân Đình và Du Hiển mang binh rút lui muộn nửa ngày.
Ngoại trừ Trình Khanh, những người khác một mực không được cho phép rời thành, Tiêu Vân Đình hạ lệnh muốn phong bế thành một tháng.
Đạo lệnh cấm này của Tiêu Vân Đình, chính là muốn bức Agoura ra tới —— nếu Agoura vẫn cứ tránh ở trong thành, đi theo Trình Khanh ra khỏi thành, chính là cơ hội thoát vây duy nhất của Agoura.
Về phần đi theo Tiêu Vân Đình rút lui, Agoura có lá gan này, vậy thử xem.
Trình Khanh suy nghĩ một chút, là có thể minh bạch tâm tư thiếu đạo đức của Tiêu Vân Đình.
Nàng thật muốn mắng mẹ nó!
Tiêu cẩu thế nhưng lấy nàng làm mồi câu, đi dụ bắt Agoura.
Vấn đề là mồi câu gầy yếu như thế, Agoura lại là cá mập hình thể cường tráng hung mãnh!
Đứa nhỏ ngốc Thiệu Nguyên Chí này thiếu tâm nhãn, còn cùng đồng học nghị luận, nói Nghiệp Vương quá coi trọng lão sư, người khác đều không thể rời đi, chỉ có lão sư có thể rời khỏi huyện Yên Ổn…… Thiệu gia nuôi nhiều dê như vậy, thường xuyên mổ dê ăn thịt, não dê đều nên để lại cho Thiệu Nguyên Chí ăn bồi bổ đầu óc mới đúng.
Trình Khanh quyết định sau khi bình an trở về Tần An, sẽ đơn độc bố trí nhiều tác nghiệp hơn cho Thiệu Nguyên Chí!
Trình Khanh mắng là mắng, cũng không phải rất sợ.
Người Trình Khanh có thể tín nhiệm không nhiều lắm, gọi Cốc Hoành Thái và Võ Đại vào một chỗ, ba người trong lòng đều hiểu rõ.
Tiêu Vân Đình tự mình đưa tiễn ở cửa thành, người không biết nội tình nhìn thấy, còn tưởng hắn có bao nhiêu coi trọng Trình Khanh, hiện giờ mới lưu luyến chia tay như vậy.
Trên mặt Trình Khanh mang cười, nghiến răng nghiến lợi: “Vương gia quân vụ bận rộn, không cần đưa tiễn, xin hãy dừng bước đi.”
Tiêu Vân Đình gật đầu, “Bổn vương không coi ngươi là người ngoài, ngóng trông sớm ngày gặp lại ngươi, việc lúc trước ngươi ở trong thư hỏi bổn vương, bổn vương sau khi suy nghĩ thật lâu, nếu im bặt không nhắc tới có vẻ quá bất cận nhân tình…… Lần sau gặp mặt, bổn vương hứa liền sẽ nhớ tới một ít chi tiết.”
Trình Khanh ở trong thư hỏi về cái c.h.ế.t của Trình Dung!
Tiêu Vân Đình nói chính là việc này.
Khi đó Tiêu Vân Đình trả lời nàng bốn chữ to “Không thể phụng cáo”, hiện tại nhắc lại chuyện xưa, là lấy chuyện này trở thành lợi thế, hy vọng Trình Khanh có thể phối hợp với kế hoạch mồi câu của hắn.
Trình Khanh vừa rồi còn thực kháng cự làm mồi câu, hiện tại lại cảm thấy có thể thử một lần.
Tiêu Vân Đình quả nhiên am hiểu phỏng đoán nhân tâm, biết Trình Khanh để ý cái gì.
Trình Khanh ghìm ngựa trầm tư, sau một lúc lâu cười:
“Vương gia, ngươi nói lời phải giữ lời, con người của ta không thích thiếu người khác cái gì, đồng dạng cũng không thích người khác thiếu ta, lời nói ra như bát nước hắt đi, tương lai nếu Vương gia đùn đẩy có lệ, ta sẽ thân thủ đòi nợ!”
Không đợi Tiêu Vân Đình nói thêm, Trình Khanh hô một tiếng “Khởi hành”, đội ngũ thật dài động lên.
Du Hiển ở trên tường thành nhìn theo đoàn người Trình Khanh rời đi.
Tiêu Vân Đình đã nói gì cùng Trình Khanh?
Tiêu Vân Đình tâm tư quỷ bí, am hiểu nhất là mê hoặc nhân tâm, khả năng bày ra điều kiện làm Trình Khanh hỗ trợ, vẫn là Trình Khanh vô pháp cự tuyệt.
Nhưng không sao cả, hắn đã dặn dò Cốc Hoành Thái, Cốc Hoành Thái biết nên làm như thế nào.
Bắt giữ Agoura vốn là không phải trách nhiệm của Trình Khanh.
Đẩy văn thần đi ra mạo hiểm, vậy còn cần võ tướng làm gì?
Du Hiển an bài thực tốt, lại xem nhẹ quyết tâm muốn tra rõ chân tướng Trình Dung tử vong của Trình Khanh, sau khi rời khỏi huyện Yên Ổn, Trình Khanh cố tình thả chậm cước trình, cũng không sốt ruột lên đường, dường như đang đợi người.
Cốc Hoành Thái vừa thấy liền cảm giác không thích hợp.
Sao không giống như đã bàn bạc?
Đi hỏi Trình Khanh, Trình Khanh nói đều có tính toán.
Cốc Hoành Thái tức giận.
“An bài của đại nhân, ngươi một chút cũng không cảm kích sao?”
Một nam tử khuynh mộ một nam tử khác, hai bên đều là người có uy tín danh dự thân phận, không thể học dân gian làm “khế huynh đệ”, Du Hiển chỉ có thể mịt mờ đối tốt với Trình Khanh như vậy.
Trình Khanh thông minh vô cùng, có tài Trạng Nguyên Lục Nguyên Cập Đệ, đối với khuynh mộ của Du Hiển thật sự không có nửa điểm phát hiện sao?
Cưỡng bách một nam tử đáp lại khuynh mộ đồng tính khẳng định không đúng, nhưng Trình Khanh ít nhất nên, nên…… Nên làm như thế nào, Cốc Hoành Thái không xác định, dù sao không phải như bây giờ!
Trình Khanh không giận Cốc Hoành Thái.
“Ngươi thích Tiểu Bàn, ngươi nguyện ý vì Tiểu Bàn làm việc, khi ngươi vì nàng trả giá, là muốn nàng hồi báo sao?”
Trình Khanh hỏi một đằng trả lời một nẻo, Cốc Hoành Thái nhảy dựng lên: “Đây căn bản là hai việc khác nhau, ngươi có thể nào bôi nhọ ta như thế!”
Trình Khanh cười nói: “Đồng dạng là thích, vì sao liền không phải một chuyện? Ngươi không muốn Tiểu Bàn hồi báo, ngươi muốn Tiểu Bàn cũng thích ngươi, đúng hay không?”
Cốc Hoành Thái ấp úng.
Hắn muốn Tiểu Bàn hồi báo làm cái gì!
Nếu Tiểu Bàn có thể thích hắn…… vậy hắn chính là người hạnh phúc nhất khắp thiên hạ, vì Tiểu Bàn lên núi đao xuống biển lửa, hắn đều không sợ!
Từ từ, cho nên Trình Khanh thật sự biết tâm tư của Du Hiển?
Vậy Trình Khanh rốt cuộc là ý gì, cũng thích Du thiên hộ?!
Cốc Hoành Thái cảm thấy trên cánh tay của mình tất cả đều là da gà, hắn bổ não hình ảnh hai nam tử ưm ưm a a, phát hiện chính mình hoàn toàn không chịu nổi.
Cốc Hoành Thái vẫn luôn rối rắm việc này, nháy mắt đã quên trước đó chính mình hỏi Trình Khanh vì sao thay đổi chủ ý muốn thả chậm cước trình.
Trình Khanh thấy bộ dáng Cốc Hoành Thái ngu ngốc, không biết có nên duy trì Cốc Hoành Thái theo đuổi Tiểu Bàn hay không.
Ngu như vậy, ảnh hưởng chỉ số thông minh của đời sau đi?
Nhưng nếu Tiểu Bàn thật sự đáp lại Cốc Hoành Thái, cũng không phải không được.
Đoàn người Trình Khanh đi đi dừng dừng, dọc theo đường đi lại không có thấy bất luận cái gì dị thường, nhân số đi theo mỗi ngày đều kiểm kê, không có nhiều cũng không có thiếu.
Tiêu Vân Đình khả năng đã đoán sai, Agoura cũng không có tới tìm Trình Khanh.
Tuy nhiên Tiêu Vân Đình đã nguyện ý dùng chân tướng cái c.h.ế.t của Trình Dung tới trao đổi, thuyết minh Tiêu Vân Đình ít nhất có bảy tám thành nắm chắc.
Tiêu Vân Đình sống nhiều năm như vậy, số lần phán đoán sai rất ít.
Kéo đến lại chậm, Trình Khanh vẫn về tới huyện Tần An.
Hà Uyển bệnh còn chưa có khỏi hẳn, tin tức man nhân tấn công huyện Yên Ổn trước một bước truyền tới huyện Tần An, huyện Tần An bên này sợ hãi man nhân đánh lại đây, cửa thành đóng chặt.
Hà Uyển liền lo lắng đoàn người Trình Khanh sẽ vừa lúc gặp phải man nhân, nào biết sợ cái gì, tới cái đó, chỉ cần Trình Khanh có thể bình an trở về, tổn thất hàng hóa Hà Uyển căn bản không để bụng.
Thiệu nhà giàu nhìn con trai độc nhất hoàn hảo không tổn hao gì, trong lòng mới thả lỏng:
“Trở về là tốt, trở về là tốt.”
Thiệu nhà giàu lăn qua lộn lại chỉ biết giảng một câu như vậy.
Thiệu Nguyên Chí có rất nhiều lời định nói, định nói ở huyện Yên Ổn có bao nhiêu nguy hiểm, khi đào vong có bao nhiêu bất lực, nhưng mà lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Khí khái nam tử là gì?
Đại khái chính là gặp được việc không khóc, không làm người nhà lo lắng đi.