Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 665



Mai đại nhân biết Trình Khanh sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới Thục Vương.

“Thục Vương đích xác nên ra kinh.”

Trình Lục lão gia vừa thấy Mai đại nhân hành động, tự nhiên không chịu lạc hậu, cũng dâng sớ.

……

Trong hoàng cung, Hiền thái phi cũng đang thảo luận việc này cùng Thái Hậu.

“Thục Vương thường xuyên tìm chút đồ hiếm lạ mới mẻ tiến cung đưa cho nương nương, lại tìm thoại bản mới để người diễn cho nương nương giải buồn, nếu để Thục Vương rời kinh, tần thiếp nhất thời còn không quá bỏ được.”

“Hắn rời kinh hay không, khi nào rời kinh, ai gia nói không tính, hoàng đế nói mới tính.”

Thái Hậu không mặn không nhạt nói một câu, liếc Hiền thái phi một cái.

Thục Vương khả năng có chút tâm tư nhỏ, nhưng Thục Vương cũng thật sự dụng tâm muốn làm Thái Hậu cao hứng, Mạnh Hoài Cẩn sao không thể học theo Thục Vương?

Hiền thái phi ôm tâm thái như vậy thế Thục Vương nói chuyện, bị Thái Hậu vạch trần, Hiền thái phi mặt đỏ:

“Là tần thiếp đi quá giới hạn.”

Thái Hậu lắc đầu, “Nơi này lại có không người ngoài, nói cái gì đi quá giới hạn, ai gia cùng Hoài Cẩn gần đây có nhiều xung đột, nhưng ai gia biết Hoài Cẩn là muốn làm một hoàng đế tốt, mọi việc khác đều phải đặt ở sau chuyện lớn quốc gia, nếu Thục Vương đi đất phong có thể củng cố giang sơn Hoài Cẩn, ai gia sao có thể kéo chân sau Hoài Cẩn!”

Hiền thái phi thở dài.

Khổ tâm của nương nương, Mạnh Hoài Cẩn có thể thấy được hay không.

Hiền thái phi tống cổ người đi nói cho Thục Vương, sự tình hắn cầu không làm được.

Thục Vương cười cười.

Đi đất phong đã là thế không thể đỡ, hắn sớm có chuẩn bị tâm lý, tìm Hiền thái phi cầu tình chỉ là kéo dài một chút thời gian.

Hiền thái phi không hoàn thành.

Thục Vương tự xin đi đất phong, trước khi đi còn phải làm người tốt, hướng tân hoàng cầu hai việc:

Chuyện thứ nhất, là công khai cầu tình cho tứ hoàng tử tiêu Vân Diệp, nói bệnh điên của Tiêu Vân Diệp đã trị không sai biệt lắm, hy vọng tân hoàng rộng lượng, có thể cho tứ hoàng tử phong hào phân vị nên có.

Chuyện thứ hai, lại là thỉnh công cho Nghiệp Vương Tiêu Vân Đình.

Tuy nhiên, Tiêu Vân Đình đã là Nghiệp Vương, không thể phong thêm được nữa, không bằng tấn phong đệ đệ Tiêu Vân Phái mà Tiêu Vân Đình lưu tại kinh thành!

Tình huống của tứ hoàng tử cùng Tiêu Vân Phái không sai biệt lắm, hai người đều là đối tượng bị xem nhẹ, đều là đối tượng mà Mạnh Hoài Cẩn còn chưa có nghĩ xong nên an trí như thế nào, tạm thời cứ sống hàm hàm hồ hồ như vậy, đăng cơ đã hơn một năm, chính sự cần Mạnh Hoài Cẩn xử lý rất nhiều, xem nhẹ hai người này, sẽ không có ai chỉ trích hắn.

Thục Vương phải làm “chuyện tốt” như vậy, Thục Vương chính mình có thanh danh tốt, lại làm lập trường của tân hoàng vi diệu.

Sự tình Thục Vương nghĩ tới, tân hoàng không nghĩ tới.

Trải qua Thục Vương nhắc nhở, tân hoàng mới phong hào cho tứ hoàng tử và Tiêu Nhị công tử, hai người này nên cảm kích tân hoàng, hay là cảm kích Thục Vương?

Kiều Ánh Chân một chút đều không cảm kích Thục Vương.

Trải qua một loạt biến cố, Kiều Ánh Chân đã không còn là thiếu nữ ngây thơ trước kia.

Nàng cần phải bức cho chính mình trưởng thành, bằng không sao có thể bảo hộ được nữ nhi?

Nữ tử làm mẫu thân thì sẽ trở nên mạnh mẽ!

Kiều Ánh Chân không biết tứ hoàng tử nghĩ như thế nào, nhưng nàng không thể ngồi chờ chết.

Ở khi Thục Vương vì tứ hoàng tử thỉnh phong, Kiều Ánh Chân liền lấy thân phận trắc phi của tứ hoàng tử, gửi thư cho Thái Hậu, nói bệnh tình của tứ hoàng tử khi tốt khi xấu, hiện tại không có năng lực tận tâm vì Đại Ngụy, không thể giúp đỡ bệ hạ, tứ hoàng tử thực áy náy, trăm triệu không dám vào lúc này thụ phong tước vị, đó là đức không xứng với vị!

Đương nhiên, Kiều Ánh Chân còn cảm kích tân hoàng nhân ái, vẫn luôn có ngự y giúp chữa bệnh cho tứ hoàng tử, lại phong hào quận chúa cho nữ nhi của nàng.

Thái Hậu nhìn liền nói cùng Hiền thái phi: “Đây là người thông minh, đáng tiếc khi minh bạch lý lẽ đã quá muộn, nếu nàng có thể làm chính phi của tứ hoàng tử, tứ hoàng tử sẽ không rơi xuống tình cảnh hôm nay.”

Tứ hoàng tử phi Kiều Tam Nương, có chút thông minh, nhưng dã tâm cao hơn năng lực, có nàng xúi giục, tứ hoàng tử càng làm càng tệ.

Hiền thái phi cười cười, “Không trải qua việc, Kiều trắc phi cũng không biến đổi.”

Người sinh ra đã thông tuệ dù sao cũng rất ít, phần nhiều đều là trải qua va đập mới trưởng thành.

Ở dưới sự ngầm đồng ý của Thái Hậu, lá thư tình ý chân thành của Kiều Ánh Chân truyền đi ra ngoài, xem như phá một nửa chiêu số của Thục Vương.

Dư lại một nửa muốn xem Tiêu Vân Phái đủ thông minh hay không.

Một ngày, hai ngày, ba ngày…… Kiều Ánh Chân đã đưa thư năm ngày, Tiêu Vân Phái còn một chút động tĩnh cũng không có.

Thái Hậu nghĩ thầm, Tiêu Vân Đình ở độ tuổi này của Tiêu Vân Phái, đã khôn hơn khỉ, với đầu óc này của Tiêu Vân Phái, lưu tại kinh thành mới là kết quả tốt nhất, nếu thả Tiêu Vân Phái trở về Tây Bắc, ở dưới thủ hạ của Tiêu Vân Đình không đi nổi một hiệp!

Thái Hậu ban thưởng một đống thứ tốt cho tiểu quận chúa do Kiều Ánh Chân sinh.

Về phần tứ hoàng tử tiêu Vân Diệp, Thái Hậu không đề cập, Mạnh Hoài Cẩn cũng không đề cập.

Thỉnh phong trước khi rời kinh của Thục Vương liền bị xem nhẹ như vậy.

Chỉ cần chính mình không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác!

Mạnh Hoài Cẩn và Thái Hậu không thấy xấu hổ, hiện tại liền đến phiên Thục Vương xấu hổ.

Hóa ra tân hoàng cũng không phải thực tin trọng Thục Vương, nếu không sẽ cho Thục Vương một chút mặt mũi.

Thục Vương bị vắng vẻ.

So sánh chính là, Hoài Vương con rể Mai đại nhân liên tiếp được chiêu tiến cung, Hoài Vương phi thành người đắc ý nhất trước mặt Thái Hậu, mỗi cách ba năm ngày sẽ vào cung phụng dưỡng Thái Hậu.

Trước khi Thục Vương đi, Hoài Vương phi ở trong cung Thái Hậu té xỉu, được ngự y trong cung khám ra tin vui.

Tin tức này không có cách ứng Thục Vương, lại cách ứng phủ Trường Hưng Hầu.

Phu nhân thế tử Trường Hưng Hầu trước kia còn nói Mai Kiêm Gia không thể sinh, hiện tại Mai Kiêm Gia có thai, hoàn toàn phá lời đồn phu nhân thế tử Trường Hưng Hầu tản ra.

Phu nhân thế tử Trường Hưng Hầu trong lén lút nói chuyện cùng con dâu, có thể mang thai cùng có thể sinh ra là hai việc khác nhau, mang thai được không nhất định có thể sinh ra được.

Tục huyền của Dương Đái Anh không biết nên phụ họa bà mẫu như thế nào.

Hoài Vương được tân hoàng coi trọng, trong kinh người có mắt đều biết, Hoài Vương phi cũng nhờ đó mà nước lên thì thuyền lên.

Thân phận của mọi người bị kéo ra, trình tự không giống nhau, mỗi người sống cuộc đời riêng không được sao, một hai phải đi so sánh cùng Hoài Vương phi.

Nói câu không dễ nghe, lấy cái gì so nha, Dương Đái Anh đến nay vẫn chỉ là một tiểu quan!

Con dâu không hé răng, phu nhân thế tử Trường Hưng Hầu mắng nàng nhát gan, tục huyền khóc lóc rời khỏi viện của thế tử phu nhân.

Chuyện này không biết như thế nào truyền tới lỗ tai lão Hầu gia, lão Hầu gia đối với thế tử phu nhân không thể nhịn được nữa, bắt nhi tử hưu thê, Trường Hưng Hầu thế tử chần chờ, trong cổ họng lão Hầu gia đổ một ngụm đàm, quýnh lên giận dữ, thế nhưng đương trường qua đời.

Trường Hưng Hầu thế tử đầu tiên là khóc rống, sau khi khóc xong lại có vui mừng nói không rõ.

Rốt cuộc cha đẻ cũng chịu nhắm mắt, đến phiên hắn làm Trường Hưng Hầu, có thể không cao hứng sao?

Thế tử phu nhân thậm chí trên mặt khóc trong lòng cười.

Lão đông tây cuối cùng cũng chết.

Thế tử phu thê không có cao hứng lâu lắm, linh đường vừa mới bố trí xong, ý chỉ trong cung liền tới.

Đầu tiên Mạnh Hoài Cẩn là khẳng định công tích của lão Hầu gia, liệt kê công tích, lời nói vừa chuyển, liền lên án mạnh mẽ thế tử phu thê bất hiếu, nói bọn họ ngỗ nghịch tức c.h.ế.t lão Hầu gia, Trường Hưng Hầu thế tử không có công với quốc gia, không tu đạo đức cá nhân, ngỗ nghịch lão phụ uổng làm con cái, không xứng thừa tước.

Đợi sau khi lão Hầu gia xuống mồ an nghỉ, sẽ đến lấy bảng hiệu phủ Trường Hưng Hầu xuống.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.