Trình Khanh cho rằng nàng không ngủ được, trên thực tế mí mắt nàng dính vào cùng nhau liền không mở ra nổi nữa.
Nhưng ngủ không yên ổn, trước sau vẫn lo lắng việc Tề quân muốn công thành.
Hôn hôn trầm trầm, Trình Khanh làm giấc mộng.
Nàng mơ thấy chính mình mở họp ở công ty.
Trong công ty, nhóm nguyên lão cũng không phục nàng, cảm thấy nàng là một nữ nhân, không nên để nàng kế thừa gia nghiệp Trình gia, luôn tìm phiền toái cho nàng, cho nên ‘ Trình Tinh ’ sinh hoạt cũng không nhẹ nhàng.
Nàng sống thật sự mệt, đồng dạng cũng thực phong phú sung sướng, bảo nàng không tranh không đoạt, làm một bạch phú mỹ chỉ biết tiêu tiền, nàng không muốn.
Hơn nữa, mệt cùng sinh hoạt sau khi xuyên qua tính là gì nha.
Sau khi xuyên qua mới là sống đến ‘bộ bộ kinh tâm’, ngay cả ngủ cũng không yên ổn.
Một âm thanh hỏi Trình Khanh, “Ngươi nguyện ý trở về không?”
Nguyện ý trở về không?
Trở lại sinh hoạt trước kia của ngươi, đi làm ‘ Trình Tinh ’.
Chỉ cần nàng đáp ứng âm thanh kia……
Nhưng nàng không nghĩ đi trở về.
Dù Đại Ngụy nam tôn nữ ti.
Dù nàng sẽ phải nữ giả nam trang mãi mãi.
Nhưng Đại Ngụy dù không tốt, cũng có một chút tốt: Nơi này có rất nhiều người để ý nàng, cần nàng.
Hiện tại nàng không thể trở về, ném xuống tất cả mọi người Tần An.
“Ta không muốn.”
Trình Khanh ở trong mộng hô vài tiếng, sau đó nàng liền cảm giác được lay động kịch liệt.
Vừa mở mắt, liền nghe được tiếng c.h.é.m giết.
Hóa ra là Hồ huyện thừa lay tỉnh nàng!
Trình Khanh một chút liền ngồi dậy, “Man nhân lại công thành?”
Hồ huyện thừa gào khóc: “Đại nhân, không phải man nhân công thành, là viện quân tới!”
—— viện quân tới!
Trình Khanh ghé vào trên tường thành, lấy kính viễn vọng tự chế nhìn, quả nhiên là viện quân tới.
Trình Khanh liên tiếp nói mấy chữ tốt.
“Binh lực còn thừa của Tần An, ra khỏi thành phối hợp với viện quân!”
Trình Khanh giao đãi xong chuyện này liền hôn mê.
Hồ huyện thừa thấy sắc mặt nàng ửng hồng, sờ sờ trán nàng, độ nóng kia làm Hồ huyện thừa nhảy dựng.
“Đại nhân sốt cao!”
Là Hà Uyển nhanh chóng quyết định đưa Trình Khanh về huyện nha.
Tiểu Bàn không ở Tần An, Trình Khanh sốt thành như vậy, cần đại phu bắt mạch kê dược.
Độc của Trình Khanh đã giải, nếu mời đại phu bắt mạch, đó chính là mạch tượng nữ tử.
Hà Uyển lại không làm được sự tình ác độc, sau khi đại phu xem bệnh cho Trình Khanh xong, liền diệt khẩu đại phu…… Mời đại phu, bí mật của Trình Khanh sẽ thêm một người biết.
Hà Uyển chần chờ.
Cuối cùng là Liễu thị đánh nhịp mời đại phu: “Uyển nương, bá mẫu chỉ mong tiểu lang còn sống.”
Bại lộ liền bại lộ đi.
Trình Khanh làm quan quá mệt mỏi.
Nếu người khác biết bí mật này, muốn Hoàng Thượng xử trí Trình Khanh, vừa lúc nhân dịp để Trình Khanh lui ra ngoài.
Liễu thị bất chấp việc gì khác, thấy Trình Khanh sốt đỏ bừng mặt, Liễu thị chỉ nghĩ làm hài tử của chính mình tồn tại!
Trình Khanh bị bệnh, mời đến chính là đại phu tốt nhất huyện Tần An.
Đại phu vừa bắt mạch, còn tưởng rằng chính mình đã khám sai.
Đại phu đầu tiên là khó có thể tin, tiện đà run rẩy.
Đại phu muốn nói cái gì đó, vừa quay đầu phát hiện Liễu thị và Hà Uyển đều lẳng lặng nhìn hắn, Hà Uyển đã có khí độ của đại thương nhân, Liễu thị mặt vô biểu tình, mang ra cái giá của cáo mệnh phu nhân:
“Đồng đại phu, ngươi có thể trị khỏi bệnh cho tiểu lang không?”
Đồng đại phu run rẩy vai, quỳ trên mặt đất đập đầu.
“Tiểu nhân trước kê phương thuốc, đại nhân sốt cao có thể lui, tự nhiên cát nhân thiên tướng.”
Liễu thị không nói chuyện, Hà Uyển gằn từng chữ một: “Từ khi có chế độ khoa cử nhập sĩ, đại nhân là Trạng Nguyên ‘ Lục Nguyên Cập Đệ ’ đầu tiên, tiên đế coi là điềm lành văn khôi, vì coi trọng đại nhân, mới có thể để đại nhân tới Tây Bắc mài giũa. Tân hoàng đăng cơ, cùng đại nhân là tương giao tâm đầu ý hợp, mấy lần muốn giữ đại nhân ở kinh thành, đại nhân lại vẫn trở về Tây Bắc, chỉ vì đại nhân không bỏ xuống được bá tánh Tần An. Viện quân ngoài thành đang chiến đấu cùng man nhân, không biết là Nghiệp Vương hay Du tướng quân lãnh quân, lại nói tiếp, Vương gia luôn luôn coi trọng đại nhân, Du tướng quân thậm chí còn là đồng môn của đại nhân ngày xưa…… Đồng đại phu, ngươi biết nên làm như thế nào đi?”
Hà Uyển nói nhiều như vậy, chính là nói cho Đồng đại phu, Trình Khanh có chỗ dựa!
Trình Khanh có thể nữ giả nam trang lâu như vậy không bị phát hiện, có thể thuận lợi khoa khảo nhập sĩ, đúng là bởi vì có đại lão phía trên ngầm đồng ý.
Nếu Đồng đại phu tiết lộ bí mật của Trình Khanh, Trình Khanh không nhất định như thế nào, nhưng cả nhà Đồng đại phu nhất định không sống được.
Đồng đại phu vẫn luôn dập đầu, “…… Tiểu nhân nhất định sẽ dốc toàn lực cứu trị đại nhân, Hà tiểu thư dặn dò tiểu nhân đều nhớ kỹ, dù Hà tiểu thư không đề cập, tiểu nhân cũng trăm triệu không dám làm sự tình vong ân phụ nghĩa.”
Sau khi bắt ra nữ mạch, Đồng đại phu đích xác thực khiếp sợ.
Sau khi khiếp sợ là sợ hãi, hắn biết bí mật lớn như vậy, còn có thể sống sao?
Nhưng Hà Uyển nói nhiều như vậy, Đồng đại phu ngược lại không sợ.
Nếu muốn diệt khẩu hắn, sẽ không lãng phí nước miếng với hắn.
Lại ngẫm lại nhân phẩm của Trình Khanh, Đồng đại phu hoàn toàn buông xuống lo lắng.
Lúc này, khiếp sợ, sợ hãi của Đồng đại phu đều biến thành khâm phục.
Hết thảy những gì Trình Khanh làm cho huyện Tần An, bá tánh toàn huyện đều xem ở trong mắt, Đồng đại phu cũng không ngoại lệ, nếu Trình Khanh là nam tử, dù làm được hết thảy việc này rất khó, lại cũng không phải không thể lý giải, nhưng Trình Khanh là nữ tử —— nữ tử bình thường cũng không nhất định có gan cầm đao g.i.ế.c gà, Trình Khanh lại canh giữ ở trên tường thành, chỉ huy trên dưới toàn huyện thủ thành, cùng quân tốt cùng ăn cùng ở, hiện giờ sốt cao không lùi, đều là bởi vì bị tên lạc gây thương tích, miệng vết thương sinh mủ cảm nhiễm.
Trình Khanh vì Tần An làm nhiều như vậy, giống như một ngọn núi bảo hộ bá tánh bình thường giống như Đồng đại phu, Đồng đại phu hiện tại một lòng một dạ chính là nghĩ làm như thế nào chữa khỏi cho Trình Khanh, nếu có nửa phần tâm tư tiết lộ bí mật của Trình Khanh, xứng đáng thiên lôi bổ hắn!
Trình Khanh hôn mê đã sắp ba ngày, huyện nha Tần An liền người ngã ngựa đổ ba ngày.
Chờ khi Trình Khanh hoàn toàn thanh tỉnh, là một buổi chạng vạng.
Liễu thị dựa vào bên giường ngủ gật, Hà Uyển đi trông người sắc thuốc, có ảnh ngược của người ở trên giấy cửa sổ, Trình Khanh bị hoảng sợ.
“Nương.”
Trình Khanh còn thực suy yếu, âm thanh không lớn, Liễu thị lại một chút liền tỉnh.
“Tiểu lang, con đã tỉnh?”
Trình Khanh vừa nói xong, bóng người ngoài cửa sổ liền giật giật, giống như tưởng tiến vào, lại nhịn xuống.
Trình Khanh cảm thấy bực mình, bảo Liễu thị mở cửa sổ, một cơn gió lạnh mang theo mùi m.á.u tươi rót tiến vào.
“Là ai ở bên ngoài, Tề quân ngoài thành đã lui chưa?”
“…… Là ta.”
Bóng người ngoài cửa sổ đè thấp âm thanh, Trình Khanh vẫn là nghe ra được, một chút liền cười.
“Xem ra Tề quân đã lui.”
Người ngoài cửa sổ là Du Hiển.
Du Hiển đã đến huyện nha Tần An, thuyết minh nguy cơ của huyện Tần An đã hoàn toàn giải trừ.
Âm thanh Trình Khanh không lớn, tư duy lại rõ ràng, cũng có thể phân biệt tiếng người, có thể thấy được thần trí đã hoàn toàn thanh tỉnh, Du Hiển vô cùng cao hứng, cách cửa sổ nói cho Trình Khanh, Tề quân không chỉ có lui, bọn họ còn hoàn toàn đánh sập tinh nhuệ của Agoura.
“Nghiệp Vương tự mình suất quân truy kích, lúc này muốn tiêu diệt toàn bộ chủ lực của man nhân, để Tây Bắc có thể sống yên ổn mấy năm!”
Tiêu Vân Đình còn muốn giam giữ Agoura, không biết có thể làm được hay không.
Du Hiển vốn dĩ cũng nên cùng Tiêu Vân Đình truy kích, nhưng Trình Khanh sốt cao không lùi, Du Hiển liền lưu tại Tần An.
Hắn nói không rõ cảm giác cụ thể trong lòng chính mình, một đường tới cứu viện, hắn đều thực hoảng hốt.
Có loại cảm giác nếu không dùng hết toàn lực, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi Trình Khanh.
Tuy rằng vốn dĩ cũng chưa từng được đến…… Nhưng Trình Khanh còn sống, làm sự tình chính mình thích, cũng không nhất định sẽ thuộc về ai.
Sau khi đánh lùi tinh nhuệ của Agoura, Tiêu Vân Đình suất binh từ một bên khác chạy tới, Du Hiển rốt cuộc có thể tiến vào huyện Tần An, mới biết được Trình Khanh mấy ngày trước vì sốt cao mà lâm vào hôn mê.