Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 683



Thái Hậu Thánh Hiện chính là quý nữ bộ lạc Hỗ Đặc, là muội muội của lão thủ lĩnh, chỉ là lúc trước tiên đế Ngụy quốc bắt người Ngụy và người thảo nguyên đoạn hôn đoạn thân, Thái Hậu Thánh Hiện luyến tiếc trượng phu và nhi tử, chủ động từ bỏ thân phận quý nữ, lưu tại phủ Bình Lạnh.

Kết quả yêu sai người, Khương gia là một bầy sói, hại c.h.ế.t Thái Hậu Thánh Hiện.

“Trẫm mang theo tín vật, trải qua trăm cay ngàn đắng trở lại thảo nguyên, mới tương nhận cùng cữu cữu!”

Lão thủ lĩnh bộ lạc Hỗ Đặc cũng không muốn công khai thân phận Agoura, bởi vì mẫu thân Agoura đã khiến bộ lạc Hỗ Đặc ném mặt mũi rất lớn, Agoura còn có một nửa huyết thống người Ngụy, rất khó dừng chân ở trên thảo nguyên, không bằng nói là cô nhi do bầy sói nuôi lớn.

Agoura cũng mặc kệ Tất Lặc Cống có thể tiêu hóa nhiều tân bí như vậy hay không, kể lại toàn bộ chuyện cũ cho Tất Lặc Cống: “Vị trí thủ lĩnh bộ lạc Hỗ Đặc không phải trẫm tàn hại huynh đệ đoạt tới, là cữu cữu thấy trẫm có tài lãnh đạo, mới giao vị trí thủ lĩnh cho trẫm, hy vọng trẫm phát triển bộ lạc Hỗ Đặc lớn mạnh.”

Tất Lặc Cống khẽ nhếch miệng, nửa ngày không khép được.

Agoura từ trong lòng lấy ra một vật hình vuông, giao cho Tất Lặc Cống:

“Chúng ta đều chảy huyết thống bộ lạc Hỗ Đặc, vốn là cốt nhục chí thân, hiện giờ trẫm truyền ngôi vị hoàng đế Đại Tề cho ngươi.”

Agoura đưa cho Tất Lặc Cống, đúng là ngọc tỷ Đại Tề.

Tất Lặc Cống nằm mơ cũng không ngờ cữu cữu bỗng nhiên sẽ truyền ngôi…… Không đúng, sự tình biểu cữu truyền ngôi cho biểu cháu ngoại, Tất Lặc Cống chưa từng nghe qua.

Agoura chính mình lại không phải không có nhi tử!

Đúng rồi, dù cho cữu cữu muốn truyền ngôi cho nhi tử, hiện giờ cũng không làm được, trưởng tử và con thứ của cữu cữu xuất chinh Ngụy quốc, mấy ngày trước vì yểm hộ cữu cữu chạy trốn đã c.h.ế.t trận!

Về phần các nhi tử khác, tuổi tác còn nhỏ, cũng không ở trước mắt, hiện tại phủ Bình Lạnh bị bao vây đến chật như nêm cối, mặc kệ là ngọc tỷ hay là di chiếu, đều không đưa ra ngoài được.

Tự dưng được làm trữ quân Đại Tề, Tất Lặc Cống vốn nên cao hứng, nhưng tình cảnh này lại khiến hắn cười không nổi.

Nói là trữ quân, còn không phải sẽ c.h.ế.t ở phủ Bình Lạnh sao.

Tất Lặc Cống ảm đạm bi thương, Agoura vỗ vỗ bả vai hắn:

“Ngươi yên tâm, trẫm có biện pháp đưa ngươi ra khỏi thành! Đợi sau khi ngươi trở về thảo nguyên đăng cơ, nhất định phải đối đãi với các đệ muội giống như trẫm đối đãi với mẫu thân ngươi.”

Khi Tất Lặc Cống rời Khương phủ, đầu nặng chân nhẹ, trong lòng n.g.ự.c ôm ngọc tỷ, giống như nằm mơ.

Agoura chắp tay sau lưng đứng ở trong viện, bên người hắn có mấy cao thủ hộ vệ, mọi người quỳ xuống đất không dậy nổi, đều không nghĩ ra quyết định của Agoura.

“Bệ hạ, thuộc hạ nguyện liều c.h.ế.t phá vây, đem ngọc tỷ và di chiếu về thảo nguyên, ủng lập tam vương tử ——”

Agoura giơ tay ngăn cản, “Đứa con thứ ba của trẫm từ nhỏ thông tuệ dũng cảm, ngày nào đó thành tựu sẽ ở trên trẫm, nhưng hắn hiện tại tuổi tác còn nhỏ, trẫm hiện giờ mất hết tinh nhuệ, dù có di chiếu và ngọc tỷ, cũng khó có thể phục chúng…… Truyền ngôi cho Tất Lặc Cống, chỉ là mượn việc này dời đi sự trả thù của chư bộ, đợi tam vương tử bình an lớn lên, sẽ tự đoạt lại đế vị thuộc về hắn.”

Tất Lặc Cống được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều như vậy, Agoura có thể lưu hắn một cái mệnh, tự nhiên muốn bòn rút sạch sẽ giá trị của hắn!

Tháng hai, tàn quân của Agoura bị diệt, con đường kiêu hùng cuối cùng, Agoura hiện ra sự dũng mãnh của chính mình.

Tiêu Vân Đình ban đầu muốn giam giữ hắn, tuy nhiên Agoura sau khi bị bao vây liền đấu đá lung tung, làm bị thương rất nhiều binh lính Đại Ngụy, Tiêu Vân Đình tức giận, Du Hiển hạ lệnh b.ắ.n tên g.i.ế.c chết.

Du Hiển mới mặc kệ Tiêu Vân Đình nghĩ như thế nào, hắn chỉ nhớ rõ Trình Khanh nói Agoura không thể lưu, không bắt sống được, liền mang t.h.i t.h.ể về!

Agoura bị trúng mấy mũi tên, xé rách vòng vây, chạy đến Khương phủ, tự mình phóng hỏa đốt Khương phủ.

Chung quanh Khương phủ không biết từ khi nào đã bị Agoura tưới dầu hỏa, lửa lớn cháy một ngày một đêm, thiêu Khương phủ thành tro tàn, một thế hệ kiêu hùng tự thiêu mà chết.

Từ sau khi Agoura chạy trốn vào Khương phủ, đến khi lửa lớn tắt, nhóm quân tốt canh giữ ở bên ngoài có thể bảo đảm không có một con muỗi bay ra khỏi Khương phủ.

Tiêu Vân Đình sai người rửa sạch phế tích Khương phủ, tìm kiếm ra hài cốt đã đốt thành than, sau khi xác nhận Khương phủ không có mật đạo, thân phận khối thi hài chỉ có thể là Agoura.

“Đã g.i.ế.c Agoura!”

Tiêu Vân Đình vừa dứt lời, các binh lính Ngụy quốc vừa khóc vừa cười hoan hô lên.

Suốt một tháng, Ngụy quân đuổi theo đại quân man nhân, rửa sạch man nhân, Ngụy quân lại không phải làm bằng sắt thép, tự nhiên cũng mệt.

Chống đỡ Ngụy quân, là quyết tâm g.i.ế.c Agoura, báo thù cho bá tánh phủ Bình Lạnh.

Chỉ có đánh sập man quân, g.i.ế.c đầu lĩnh quân địch, Tây Bắc mới có thể nghênh đón an bình.

Không có người thích đánh giặc.

Các tướng lĩnh và quân tốt chỉ nghĩ nhanh đoàn tụ cùng người nhà.

Du Hiển nghe nói đã tìm được thi hài của Agoura, còn cảm thấy không quá rõ ràng.

Agoura thật sự đã c.h.ế.t sao?

Du Hiển cầm đao thọc thọc thi hài kia.

Tiêu Vân Đình nhàn nhạt nói: “dù cho hắn chạy thoát lại như thế nào, không có quân đội, hắn chỉ là kéo dài hơi tàn.”

Agoura cố nhiên là kiêu hùng, nhưng một kiêu hùng không có thủ hạ, không có quân đội không cấu thành uy hiếp, lần này tinh nhuệ của Tề quốc mất hết, không qua mười năm vô pháp khôi phục.

Ai biết 10 năm sau Đại Ngụy sẽ là thế cục gì?

Du Hiển và Tiêu Vân Đình ở khi có ngoại địch có thể nhất trí đối ngoại, hiện tại đã diệt trừ họa lớn, Du Hiển nhìn Tiêu Vân Đình liền thấy không quá thuận mắt —— Tiêu Vân Đình vô cùng kiêu căng, người khác đánh giặc là bão kinh phong sương, hắn lại vẫn mặc áo lông cừu không nhiễm bụi trần, tuấn mĩ không giống một nam nhân!

A.

Về sau không cần nhẫn nại Tiêu Vân Đình kiêu căng, ngẫm lại liền thấy cao hứng.

Du Hiển nhìn Tiêu Vân Đình không vừa mắt, Tiêu Vân Đình đồng dạng cũng coi thường Du Hiển.

Vây sát Agoura là chuyện quan trọng cỡ nào, tên hỗn trướng Du Hiển thế nhưng có thể ngưng ở huyện Tần An hai ngày, chờ Trình Khanh tỉnh lại mới đi…… Đây là sợ người khác không biết bí mật của Trình Khanh, sợ người khác không nhìn ra Du tướng quân thâm tình chân thành sao?

Du Hiển liền không phải người có thể làm chuyện lớn, nếu không phải một đường được người ở phía sau đẩy lên, Du Hiển đâu có xứng chưởng quân!

Đánh giá của Tiêu Vân Đình đối với Du Hiển, lại không mưu mà hợp cùng Agoura đã chết.

Hai người đang nhìn lẫn nhau không thuận mắt, Cốc Hoành Thái và Võ Nhị cưỡi ngựa tới báo.

Ở khi tất cả mọi người chú ý hỏa thế Khương phủ, có mấy man nhân sấn loạn lẩn trốn ra khỏi thành.

“Bọn họ che chở một man nhân trẻ tuổi chạy trốn, yêm b.ắ.n man nhân trẻ tuổi kia một mũi tên.”

Trong giọng nói của Võ Nhị mang theo tiếc nuối.

Tài b.ắ.n cung của hắn vẫn không được, nếu là Tôn An phủ Mậu Quốc Công ở đây, khẳng định có thể b.ắ.n c.h.ế.t man nhân kia.

Cốc Hoành Thái nói phái người đuổi theo, nếu đối phương trốn vào thảo nguyên liền không dễ đuổi.

“Tướng quân, bên người man nhân kia có vài cao thủ, thân phận khẳng định không đơn giản.”

Tiêu Vân Đình như suy tư gì.

Hai bên đánh lâu như vậy, bên người Agoura có nhân sĩ quan trọng nào, Tiêu Vân Đình vẫn là biết được.

“Đó là cháu ngoại Agoura, Tất Lặc Cống.”

Người có thể bị Vinh Cửu lừa, hẳn không phải thực thông minh.

Agoura ngay cả hai nhi tử đều có thể từ bỏ, cũng không phải là người coi trọng thân tình, Du Hiển cảm thấy có cổ quái, phái Cốc Hoành Thái tự mình mang binh truy kích.

Tiêu Vân Đình sai người cẩn thận tìm kiếm phế tích Khương phủ, nhưng cũng không có tìm được thứ Tiêu Vân Đình muốn.

Hóa ra là mang ngọc tỷ đi.

Không biết Agoura truyền ngôi vị hoàng đế cho nhi tử nào.

Agoura vừa chết, Tề quốc khó có thể bình ổn, thảo nguyên cũng loạn lên.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.