Phủ Thục Vương.
Thục Vương hủy đi mật hàm, cúi đầu cười: “Hoàng Thượng muốn đi Tây Bắc, hắn đối với vũ lực cá nhân của chính mình tin tưởng lớn như vậy?”
“Vương gia không phải đã sớm dự đoán được Ngụy Đế sẽ đi Tây Bắc sao.”
Một văn sĩ trung niên từ sau kệ sách đi ra, cười đáp lời cùng Thục Vương.
Thục Vương ném mật hàm xuống, hướng tới văn sĩ chắp tay nói:
“Bổn vương có suy đoán như vậy, không rời đi tình báo tiên sinh cung cấp. Nếu không phải tiên sinh báo cho, bổn vương làm sao có thể biết được vị Trình trạng nguyên nổi danh khắp thiên hạ, thế nhưng cất giấu một bí mật lớn như vậy.”
Cái gì tình nghĩa quân thần.
Đây là lừa gạt khắp thiên hạ.
Rõ ràng là tình chàng ý thiếp, tình yêu nam nữ.
Thục Vương biết được bí mật giới tính của Trình Khanh lại ẩn giấu mà không nói ra, không phải nhớ giao tình cũ với Trình Khanh, mà là muốn lợi dụng Trình Khanh, xốc lên một lời nói dối như cuội khác.
Đương kim thiên tử căn bản không phải họ Tiêu, căn bản không phải huyết mạch Tiêu thị, đại hoàng tử con vợ cả đã sớm c.h.ế.t non, Thái Hậu và Hiền thái phi một người giả mặt trắng một người diễn mặt đen, thế nhưng lừa tiên đế xoay quanh.
“Hiền thái phi có con trai ruột, lại không chịu nâng đỡ con trai của chính mình thượng vị, mà muốn giúp đỡ Thái Hậu lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, tam hoàng huynh của bổn vương biết được chân tướng, sẽ có bao nhiêu thương tâm!”
Trong giọng nói Thục Vương như có quan tâm, kỳ thật là vui sướng khi người gặp họa.
Văn sĩ trung niên khen: “Lỗ Vương đã là gà trống bại trận không rung dậy nổi lông chim, ở đất phong Sơn Đông, không biết có bao nhiêu nhãn tuyến nhìn chằm chằm động tĩnh phủ Lỗ Vương, hắn chỉ có thể làm Vương gia ăn no chờ chết.”
Nhưng Phúc Trinh Trưởng công chúa ở từ đường hoàng thất còn sống.
Phúc Trinh được tiên đế sủng ái nhiều năm, thế lực của phủ Trưởng công chúa vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán.
Thế lực mà Lỗ Vương không cần, có thể để Thục Vương tiếp nhận!
Sơn Đông, Lỗ Vương phủ.
Nửa canh giờ trước, thánh thủ phụ khoa vừa mới khám ra hỉ mạch cho Lỗ Vương phi.
Cả nhà đều chờ Lỗ Vương ban thưởng, Lỗ Vương lại ngồi yên trong thư phòng, biểu tình trên mặt tất cả đều là phẫn nộ.
Trương nội giám đứng ở phía sau Lỗ Vương, cúi người thật sâu.
Giờ này khắc này, ánh mắt Trương nội giám nhìn về phía Lỗ Vương tràn ngập đồng tình.
Lỗ Vương nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tiện nhân, thật là tiện nhân!”
Lỗ Vương sau đại hôn mấy năm dưới gối vẫn chưa có con, chính mình sao lại không nóng nảy? Không chỉ Nhu Gia không có thai, ngay cả thiếp thất nội sủng đều không một người có thai, thời gian dài, Lỗ Vương khó tránh khỏi hoài nghi là chính thân thể hắn xảy ra vấn đề.
Sự tình liên quan đến tôn nghiêm nam nhân, Lỗ Vương bí mật mời danh y chẩn trị cho chính mình, ra được kết luận xấu nhất: thân thể bị dược mạnh gây thương tích, đã không thể làm nữ tử mang thai!
Tin tức này đối với Lỗ Vương chính là sét đánh giữa trời quang.
Vì giữ bí mật, hắn lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t đại phu.
Đại phu không rõ Lỗ Vương đã dùng loại dược mạnh gì, Lỗ Vương chính mình trong lòng hiểu rõ.
Ở trước khi đại hôn cùng Nhu Gia, trong phủ Lỗ Vương nuôi vài nội sủng, tỷ muội Thôi gia vì tranh sủng, thủ đoạn gì cũng dám sử dụng trên người Lỗ Vương, so với nữ tử thanh lâu còn bỉ ổi hơn. Trước kia, Lỗ Vương cảm thấy đó là mỹ nhân đa tình, cộng thêm chính mình vốn còn trẻ, cũng không để ý chút thủ đoạn hậu trạch.
Hiện tại hối hận cũng đã chậm.
Lỗ Vương đương nhiên không cam lòng!
Thiên hạ to lớn, luôn có đại phu có thể chữa bệnh cho hắn, ở Sơn Đông không tìm thấy, hắn liền đi nơi khác tìm.
Đại phu chữa bệnh còn chưa có tìm được, Lỗ Vương phi liền tuôn ra tin tức có thai, Lỗ Vương nghĩ như thế nào cũng không giống như là con của chính mình, ở trong thư phòng mắng Nhu Gia là tiện nhân.
Bí mật của Lỗ Vương chỉ có Trương nội giám biết, Trương nội giám nghe lệnh đi điều tra.
Rất nhanh, Trương nội giám liền tra xét ra được, cha ruột của hài tử trong bụng Lỗ Vương phi, là hai thị vệ, đều lớn lên thực tuấn mỹ.
Vì sao có hai người cha ruột hư hư thực thực?
Bởi vì Lỗ Vương phi không chỉ lui tới với một thị vệ, đại khái bản thân Nhu Gia cũng không biết rốt cuộc ai là cha ruột hài tử đi!
Khi Lỗ Vương vội vàng chữa bệnh cho chính mình, Nhu Gia lại yêu đương vụng trộm.
“Lão nô sẽ xử lý sạch sẽ ——”
Lỗ Vương lại không có đồng ý, “Hữu Hữu, không nên gấp gáp, g.i.ế.c bọn họ chẳng phải là quá tiện nghi cho bọn họ?”
Lỗ Vương tự mình lẩm bẩm:
“Hữu Hữu, bổn vương là hậu duệ quý tộc, tuy mẫu phi xuất thân không cao, nguyên cũng có thể tranh ngôi cửu ngũ kia, nếu bổn vương đăng cơ làm hoàng đế, tuy thân thể có tổn hại cũng có thể kêu gọi danh y trong thiên hạ chữa bệnh cho bổn vương, tiện nhân Nhu Gia kia càng không dám phản bội bổn vương. Nhưng Hữu Hữu ngươi xem, hiện giờ bổn vương hổ lạc Bình Dương, làm Lỗ Vương không hề có thực quyền, bổn vương thật là không cam lòng —— bổn vương muốn hỏi mẫu phi một chút, vì sao phải đối xử với bổn vương như vậy?”
“Vương gia, thái phi trời sinh tính tình đạm bạc, chỉ nguyện Vương gia bình an vui vẻ sống hết một đời……”
Trương nội giám an ủi Lỗ Vương, Lỗ Vương xua xua tay, “Hữu Hữu không cần nhiều lời, nghi vấn dưới đáy lòng bổn vương chỉ có mẫu phi mới có thể giải thích, hiện tại bổn vương nên đi thăm vương phi.”
Nghe ý tứ này, là muốn nhận nghiệt chủng trong bụng Nhu Gia.
Chờ Lỗ Vương rốt cuộc sửa sang lại cảm xúc xong, mang theo ý cười đi gặp Nhu Gia, Nhu Gia không nhịn được thử: “Thiếp thân gả cho Vương gia mấy năm, lần đầu tiên truyền ra tin hỉ, Vương gia vì sao hiện tại mới đến?”
Ý mừng trên mặt Lỗ Vương biến thành cô đơn, liên tiếp thở dài:
“Nàng có thai, bổn vương tất nhiên là vui mừng, nhưng đứa nhỏ này tới không đúng lúc, bổn vương ngóng trông hắn sinh ra, lại không mặt mũi nào thấy hắn…… Hắn vốn nên làm Thái Tử, hiện tại chỉ có thể làm thế tử Vương phủ, bổn vương thẹn với hắn!”
Nhu Gia đã thật lâu không có làm giấc mộng Hoàng Hậu.
“Vương gia nói làm gì.”
Nhu Gia không nghĩ nói việc này nữa.
Lỗ Vương ngồi ở bên người Nhu Gia, nắm tay nàng, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Bổn vương không cam lòng, nàng cam tâm chỉ làm Lỗ Vương phi? Còn có cô mẫu, một mình ở từ đường hoàng gia, nàng chẳng nhẽ nhẫn tâm sao?”
Không đành lòng, lại có thể như thế nào?
Trong lòng Nhu Gia có chút cảnh giác, hoài nghi Lỗ Vương đang đánh chủ ý lên chút thế lực còn lại trong tay nàng.
Nàng là tiểu chủ nhân duy nhất của phủ Trưởng công chúa, mẫu thân Phúc Trinh Trưởng công chúa ở trong triều kinh doanh nhiều năm, tự nhiên sẽ không cái gì cũng chưa lưu lại.
Nhưng chút thế lực này, là chỗ dựa bảo mệnh của Nhu Gia, nàng tuyệt sẽ không dễ dàng dùng hết ——
“Cam tâm lại như thế nào, không cam lòng lại như thế nào?”
Lỗ Vương ở bên tai nàng nói nhỏ, Nhu Gia thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “…… Vương gia nói chính là thật, tân đế không phải huyết mạch của cữu cữu?”
Không phải huyết mạch hoàng gia, dựa vào cái gì kế thừa ngôi vị hoàng đế, Lỗ Vương thua quá oan!
Nhưng lúc trước người nhận định thân thế tân đế, rõ ràng chính là Hiền thái phi.
Nhu Gia khó có thể tiếp thu Lỗ Vương là bị mẫu thân hố.
Lỗ Vương thành công gợi lên dã tâm của Nhu Gia.
Nhu Gia muốn ‘gặp con thỏ mới thả ưng’, Lỗ Vương cũng không ngoài ý muốn, hắn không yêu cầu Nhu Gia giao thế lực còn thừa cho hắn, mà là để bản thân Nhu Gia chưởng quản, hắn đề ra sách lược, làm quyết định vẫn là Nhu Gia.
Như vậy, Nhu Gia lại không còn băn khoăn.
Lỗ Vương âm thầm cười lạnh: Thật là ngu xuẩn!
Lỗ Vương từ nhỏ đã giỏi nhẫn, đối với Nhu Gia có ý đồ, tự nhiên là mọi cách lấy lòng, không chỉ có nhịn xuống hai cái nón xanh, còn tự mình đội nón xanh trên đầu, vì làm Nhu Gia vui vẻ, lấy cớ giao tiếp cùng quan viên địa phương, thường xuyên ra ngoài để sáng tạo cơ hội cho Nhu Gia hẹn hò cùng tình nhân.