Thục Vương bị Trình Tri Viễn khơi mào tâm tạo phản, mấy năm nay ở đất Thục, Thục Vương được bộ hạ cũ của Dục Chương thái tử giúp đỡ, mới có tiền đả thông quan hệ trên dưới, làm quan viên đất Thục mắt nhắm mắt mở.
Mạnh Hoài Cẩn thánh giá rời kinh đến Tây Bắc, Thục Vương và Trình Tri Viễn đều cảm thấy thời cơ đến…… Kỳ thật hai người cũng không có hoàn toàn nắm chắc, nhưng nếu để mất cơ hội này, bọn họ muốn động thủ càng khó.
“Tiêu Vân Đình khẳng định đã giúp bọn họ không ít việc.”
Trình Khanh nói thầm.
Nếu không có Tiêu Vân Đình hỗ trợ, Trình Tri Viễn sao có thể mang theo thích khách vô thanh vô tức tiến vào Bình Lạnh?
Đương nhiên, Tiêu Vân Đình hiện tại không có khả năng thừa nhận, sư huynh giống như cũng không tính toán truy cứu, dùng cách nói của sư huynh, Tiêu Vân Đình vĩnh viễn sẽ không bị bất luận kẻ nào thuyết phục, nhưng Tiêu Vân Đình sẽ tôn trọng cường giả.
Nếu muốn thắng được sự tôn trọng của Tiêu Vân Đình, trí lực không thể bại bởi Tiêu Vân Đình!
“Tiêu Vân Đình đối với kế hoạch của Thục Vương trong lòng biết rõ ràng, nhưng hắn chịu đựng không nhắc nhở, hắn muốn nhìn xem trẫm có thể vượt qua hay không.”
Nếu có thể tránh thoát được ám sát của Thục Vương, mới có tư cách cùng ngồi cùng ăn cùng nói với Tiêu Vân Đình, nếu không tránh khỏi, lấy giá trị quan của Tiêu Vân Đình, ngu xuẩn c.h.ế.t cũng xứng đáng.
Lời khai của Thục Vương, lách không ra cái c.h.ế.t của Trình Dung.
Mạnh Hoài Cẩn nhìn thoáng qua lời khai, giấu trang giấy đi.
“…… Sư huynh?”
Trong giọng nói của Mạnh Hoài Cẩn mang theo gian nan, “Ngươi thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng sao?”
Trình Khanh gật đầu.
Mặc kệ chân tướng là cái gì, nàng đều làm tốt đối mặt.
Mạnh Hoài Cẩn giao lời khai của Thục Vương cho Trình Khanh.
Nàng cho rằng sẽ có quan hệ cùng Thái Hậu.
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, thế nhưng có quan hệ cùng Trình Tri Viễn!
Thái Bình năm bảy, Tiêu Dục Trọng liền có tính toán lập trữ, đại hoàng tử tiếng hô tối cao, rất có khả năng được lập làm Thái Tử.
Điều này không phù hợp với lợi ích của Trình Tri Viễn.
Rốt cuộc bộ hạ cũ của Dục Chương thái tử là phải vì Dục Chương thái tử báo thù, đẩy hậu nhân của Dục Chương thái tử làm hoàng đế. Báo thù tìm Tiêu Dục Trọng là đúng, nhưng tìm người thừa kế của Tiêu Dục Trọng liền không quá nói được đi.
Năm xưa khi cung biến, đại hoàng tử còn chưa có sinh ra!
Là Trình Tri Viễn muốn phá hư tiền đồ của đại hoàng tử, mới sai người hạ thôi tình dược cho đại hoàng tử, vốn là muốn dẫn đại hoàng tử đi đến chỗ cung phi nào đó trong hậu cung, chế tạo gièm pha vũ nhục thứ mẫu, nào biết ngày đại hoàng tử tiến cung, vừa lúc là ngày Thái Hậu triệu kiến Trình Dung…… Trình Tri Viễn ở trong thời gian ngắn làm ra lựa chọn càng tốt hơn, để đại hoàng tử huỷ hoại trong sạch của Trình Dung.
Làm như vậy có rất nhiều chỗ tốt, hy sinh một Trình Dung, liền hủy đại hoàng tử, hoàn toàn đảo loạn thế cục kinh thành.
Lại làm Trình thị Nam Nghi ghi hận Tiêu Dục Trọng.
Tương lai chờ Trình Tri Viễn khởi sự, còn có thể đạt được duy trì của Trình thị Nam Nghi!
Thục Vương vốn không biết Trình Tri Viễn làm những việc này, là Trình Tri Viễn sau khi bị thương ở đế lăng, vì kiếm được sự tín nhiệm của Thục Vương, mới nói ra đoạn chuyện cũ này.
Thục Vương có thể ăn nhịp cùng Trình Tri Viễn, là bởi vì năm đó hắn ở hiện trường.
Hắn mắt lạnh nhìn đại hoàng tử xâm phạm Trình Dung, có lẽ nghĩ tới ngăn cản, có lẽ không có, tóm lại Thục Vương đảm đương quần chúng, đợi sau khi đại hoàng tử và Trình Dung bị người đánh vỡ, Thục Vương nhặt vòng tay của Trình Dung rời đi —— chỉ một việc này, nhãn tuyến Trình Tri Viễn xếp vào ở trong cung liền nhìn ra mặt âm u của Thục Vương.
Thục Vương không cứu Trình Dung, Trình Khanh không hận đối phương, trên đời này không phải mỗi người đều có thể làm người tốt, Thục Vương là vì tự bảo vệ mình, hoặc là có chút âm u, Thục Vương năm đó cũng ngóng trông đại hoàng tử có thể xui xẻo.
Chuyện này để cho Trình Khanh không tiếp thu được, vẫn là cách làm của Trình Tri Viễn.
Khi Trình Tri Viễn lựa chọn hy sinh Trình Dung, có nghĩ tới Trình Ngũ lão gia hay không?
Ở khi Trình Dung chịu nhục thắt cổ tự vẫn, Trình Ngũ lão gia đang ở Nam Nghi chiếu cố gia quyến Trình Tri Viễn lưu lại sau khi giả chết……chân tướng này, đáp án này, Trình Khanh không xác định phu thê Trình Ngũ lão gia có thể thừa nhận hay không.
May mắn nàng đã thân thủ g.i.ế.c c.h.ế.t tên ác ma ích kỷ này, Trình Tri Viễn về sau không bao giờ có thể hại người được nữa!
“Tiểu lang, ta hy vọng ngươi có thể giữ bí mật này, chúng ta nói cho Ngũ lão gia một chân tướng khác.”
Chân tướng này quá bất kham, sẽ phá hủy tín niệm của Trình Ngũ lão gia, lão nhân đã vì Trình thị Nam Nghi cống hiến hơn phân nửa đời người, hà tất lấy chân tướng như vậy đi đ.â.m vào trái tim ông?
“Sư huynh, sư huynh muốn xử trí Thục Vương như thế nào?”
Thục Vương thật là tâm cơ thâm trầm trong ngoài không đồng nhất, nhưng muốn nói Thục Vương chân chính làm cái gì táng tận thiên lương cũng không phải, tương phản, người này vì đoạt đích, còn đi Hoài Nam chẩn tai, đánh đám cướp Trường Cân, tuy rằng giảo hợp cùng Trình Tri Viễn tạo phản, trước mắt tới xem còn chưa kịp tạo thành nguy hại quá lớn——
“Đoạt tước vị thân vương của hắn, cho hắn đi thủ hoàng lăng.”
Mạnh Hoài Cẩn quả nhiên không tính toán g.i.ế.c Thục Vương.
Lúc này đây, xui xẻo còn có Lỗ Vương.
Lỗ Vương cho Thục Vương mượn nhân thủ, những người đó là thế lực còn sót lại của phủ Trưởng công chúa, lần này đồng dạng bị nhổ tận gốc, ở khi Thục Vương thất bại, phủ Lỗ Vương xa ở Sơn Đông đã bị khống chế, Mạnh Hoài Cẩn nói là đại tỷ phu Đổng Kính Thu của Trình Khanh tự mình dẫn người bao vây phủ Lỗ Vương Sơn Đông.
Nghe nói khi Lỗ Vương bị bắt, vẫn luôn ồn ào đòi gặp Hiền thái phi.
Đổng Kính Thu không dám làm chủ, chỉ đành đưa lời Lỗ Vương đến ngự tiền.
Lỗ Vương thực thông minh, đã thất bại, im bặt không nhắc tới việc Mạnh Hoài Cẩn không phải con trai ruột của tiên đế, người này muốn gặp Hiền thái phi, đại khái là tưởng hướng Hiền thái phi cầu tình —— Lỗ Vương vẫn thực tích mệnh.
—
Thánh giá đến huyện Tần An.
Tường thành mới của huyện Tần An ở sau khi Tề quốc trình thư xin hàng lại gia cố thêm, kiên cố khí phái, cảm giác thực an toàn.
Tường thành như vậy, khó trách có thể chống đỡ man nhân tiến công.
Nếu tường thành phủ Bình Lạnh giống Tần An, lúc trước chưa chắc sẽ nhanh như vậy đã bị công phá, sự tình tàn sát dân trong thành cũng sẽ không phát sinh, có khi Đàm Kinh Nhai đến nay vẫn còn sống, có thể đi theo thánh giá tới Tần An……
Mấy ngự sử vì ngăn cản Mạnh Hoài Cẩn giao Tây Bắc cho Tiêu Vân Đình quản, mấy ngày nay đều đã đập đầu đến bị thương, hiện tại trên đầu mỗi người còn quấn băng gạc, Mạnh Hoài Cẩn quyết giữ ý mình, mấy ngự sử nhảy một đường tinh bì lực tẫn, vốn không còn sức lực, xa xa thấy Tần An, không khỏi tinh thần chấn động.
“Bệ hạ, tường thành Tần An, chính là xây dựng từ xi măng?”
Một ngự sử thật sự không nín được.
Mạnh Hoài Cẩn liếc mắt nhìn Trình Khanh một cái, Trình Khanh liền đứng ra giải thích, “Một bộ phận là dùng đá, một bộ phận từ xi măng trộn với cát, đá vụn đổ bê-tông, sau lại dùng xi măng bên ngoài, tường thành như vậy so với tường đất kiên cố hơn mấy lần, hỏa khí bình thường đều không thể phá hủy!”
Môi ngự sử rung động, căn bản không phải muốn khen ngợi Trình Khanh, mà là ngại nàng đạp hư.
Hiện giờ tuy rằng Công Bộ xây dựng xưởng xi măng ở các nơi trên Đại Ngụy, nhưng do nguyên liệu quặng sắt đá quan trọng đều hạn chế, tổng sản lượng của xi măng không cao.
Một đường thánh giá từ kinh thành đến Tây Bắc, ngự sử đã gặp được tác dụng của xi măng, từ nó gia cố đê, không qua mấy ngày liền khô, một chút đều không thấm nước, vô cùng vững chắc.
Mỗi một năm lũ lụt đều có vô số người gặp tai hoạ, các bá tánh thương vong vô số trôi giạt khắp nơi, mang đến tổn thất thảm trọng cho Đại Ngụy.