Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Trong điện người đứng kẻ quỳ, không khí trang nghiêm, Cốc Huy cùng Hoành An Đạo không nhịn được ngẩng đầu lên, đồng thời hướng mắt về bóng dáng Lan Dịch Hoan, rồi lại nhìn Thái tử đang khoanh tay đứng bên cạnh, cả hai có chút phát ngốc.
Nghe được Lan Dịch Hoan hỏi Lan Dịch Trăn “Không phải nói đêm nay không về sao?”, còn có vừa rồi thị vệ nói Lan Dịch Hoan buổi chiều chơi trốn tìm, hai người bỗng dưng hiểu tại sao Lan Dịch Trăn muốn họ trèo tường.
——Thái tử thế mà cùng Thất Hoàng tử chơi trốn tìm!
Thật khiến cho người ta không dám tin.
Về phần Lan Dịch Trăn, thời điểm hai người muốn nhận y làm chủ đã hỏi thăm một chút, biết được vị Thái tử Điện hạ này tuổi còn nhỏ lại nắm quyền cao. Trong tình huống này, nếu y không đủ cường đại, bị người nắm thót, sẽ trở thành con rối trong cuộc đấu tranh giữa các thế lực, bởi nguyên nhân này, y nổi tiếng với thủ đoạn cứng rắn cùng lạnh lùng.
Năm trước, Đại Hoàng tử uống nhiều rượu, thừa dịp Thái tử vắng mặt, lặng lẽ ngồi trên ngai vàng, bị Lục Hoàng tử tố giác với Thái tử.
Thái tử liền lệnh người áp giải Đại Hoàng tử xuống, phạt đánh ba mươi gậy, lại báo với Hoàng đế, tước bỏ tước vị vừa với nhận đầu năm của Đại Hoàng tử.
Y hành động chưa đừng để tâm đến tình cảm, đến mức mẫu thân của Đại Hoàng tử là An tần giáp mặt y mà nói “Không tôn trọng huynh trưởng, lục thân không nhận”, lúc ấy Lan Dịch Trăn lông mày cũng không thèm động, phát lệnh cấm túc nàng.
Một người như vậy, cùng bốn chữ “Chăm sóc trẻ con” thật sự có chút không phù hợp, nhưng y cư nhiên vẫn làm!
Thái tử ở trước mặt đệ đệ, giống như có thêm thứ gọi là nhân tình, điều này khiến những lo lắng trong lòng Cốc Huy và Hoành An Đạo tan đi.
Đừng nói bọn họ, ngay cả những người khác ở trong Đông Cung cũng không quen.
Quỷ củ Đông Cung cực nghiêm, Thái tử xưa nay luôn nghiêm cẩn tự giác, người phía dưới tất nhiên cũng không dám có nửa phần sai sót, kết quả đột nhiên nhiều thêm một tiểu phá phách không hợp lẽ thường, dường như bầu không khí trong điện đã bị xáo trộn.
Đoàn người quỳ ở đó, nghe lời đối thoại của huynh đệ hai người thì đều cảm thấy có chút buồn cười lại không dám cười.
Hơn nữa bọn họ cũng phát giác, tuy rằng Lan Dịch Trăn khó chịu với hành vi của Lan Dịch Hoan nhưng không có vẻ gì là tức giận——Thái tử nếu thật sự tức giận sẽ đáng sợ hơn nhiều.
Quả nhiên, một lúc sau khi Lan Dịch Hoan vào phòng, Lan Dịch Trăn cũng không trách phạt ai, vẫy vẫy tay để họ lui xuống.
*
Ở nơi khác, sau khi Lan Dịch Hoan vào nội điện, tự mình kéo ghế ngồi ở góc tường, mở túi đồ ăn ra trải trước mặt, ôm tay tự hỏi nhân sinh.
——Mấy thứ này, còn có thể ăn hay không?
Thật ra lăn lộn một trận như vậy, hắn đã quá mức đói, dạ dày càng thêm khó chịu lại càng thêm đau, lúc này nhìn đống đồ vật trước mắt, cũng không muốn ăn thứ gì.
Lan Dịch Hoan chủ yếu muốn thử một lần, phương pháp này có hiệu quả hay không, có thể hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống hay không, nếu không thể thì công sức hôm nay hắn coi như uổng phí.
Do dự một hồi, hắn vẫn cẩn thận cầm cái đùi gà lên, cắn một ngụm nhỏ.
Da gà đã bị nướng cháy nhưng hương vị vẫn có thể nói là ngon, chỉ có điều là sau khi ăn xong vẫn không xảy ra cái gì, hệ thống yên lặng không một tiếng động, dạ dày đang đau vẫn tiếp tục đau.
Xem ra phương pháp này vô dụng, trong lòng Lan Dịch Hoan yên lặng thở dài một hơi, thả đùi gà xuống.
Hắn ở trong điện một hồi, chỉ nghe cửa phòng bên ngoài mở ra, ngay sau đó, Hoàng công công cười tủm tỉm đi tới.
Vị lão tổng quản Đông Cung này nhìn Thái tử lớn lên, đời trước Lan Dịch thường xuyên giao tiếp. Trong ấn tượng của hắn, vị công công này luôn cười tủm tỉm, vẻ mặt hiền từ, bộ dáng lúc nào cũng khách khí cung kính, có thể nói là sống lâu thành tinh.
Năm đó Lan Dịch Trăn ra ngoài đánh giặc, trên đường gặp nạn, mất liên lạc với kinh thành, Hoàng công công liền tìm Lan Dịch Hoan, cầu xin Lan Dịch Hoan cử người tìm tung tích của Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan đáp ứng, Hoàng công công đưa hắn một lệnh bài, có thể sai khiến một đội ám vệ của Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Hoan cũng không biết tại sao đối phương lại tín nhiệm mình như vậy, tuy cuối cùng hắn vẫn không dùng đến lệnh bài kia, nhưng ấn tượng đối với lão thái giám này vẫn luôn không tồi.
Nhìn thấy đối phương tiến vào, Lan Dịch Hoan ngẩng đầu lên, hô một tiếng: “Hoàng công công.”
Chỉ là vừa rồi hắn tự hỏi tại sao nhiệm vụ của hệ thống lại không hoàn thành, cho nên sắc mặt cho chút nghiêm túc, nhưng để trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt này lại mang theo vẻ đáng yêu.
Hoàng công công thấy Lan Dịch Hoan dáng vẻ uỷ khuất, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi người, trái tim như rung lên trước sự đáng yêu này.
Hoàng công công chỉ là một thái giám nên không thể có con, tình cảm dành cho Thái tử còn vượt qua quan hệ huyết thống.
Nhưng từ nhỏ tính cách của Lan Dịch Trăn đã luôn nghiêm túc trầm ổn, lại là trữ quân, bị Hoàng hậu quản thúc nghiêm khắc, cho nên không hề lộ ra bộ dáng non nớt của đứa trẻ.
Mấy ngày nay nhìn Lan Dịch Hoan, Hoàng công công cảm thấy chỗ từ ái chi tình không chỗ phát huy của mình đều bị gợi lên.
Giọng nói của lão thái giám hạ xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Thất Điện hạ, người đang làm gì ở đây? Có gì không vui sao?”
Lan Dịch Hoan bị giọng điệu dỗ dành hài tử này làm cho nổi da gà, hắn thấy tốt xấu gì trong mình cũng là linh hồn của người trưởng thành, lại bị dỗ dành như trẻ con, nghiêm nghị nói: “Không có. Ta đây phạm lỗi, đang ở đây suy ngẫm thật kỹ.”
Hoàng công công khích lệ: “Thất Điện hạ thật ngoan.”
Lan Dịch Hoan: “…”
Hoàng công công cười nói: “Thái tử ca ca cũng không trách người, Thái tử nhìn bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại không biết thích Thất Điện hạ bao nhiêu đâu.”
Lão thái giám dừng một chút, lại lén lút nói với Lan Dịch Hoan: “Thật ra sau khi người đi, Thái tử đã sai phòng bếp chuẩn bị thịt nướng. Nếu thịt và điểm tâm không được làm từ phòng bếp, ăn vào sẽ đau bụng. Thất Điện hạ lần này muốn ăn cái gì, có thể trực tiếp nói với Thái tử ca ca hoặc nô tài.”
Lan Dịch Hoan cho rằng Lan Dịch Trăn đã bị hắn làm cho tức chết, không ngờ không phải vậy, đối phương còn sai người làm đồ ăn cho hắn.
Tuy lúc này hắn nghe đến thịt nướng, dạ dày một trận quay cuồng đã không còn muốn ăn, nhưng Lan Dịch Trăn rộng lượng như vậy khiến Lan Dịch Hoan vô cùng ngoài ý muốn, lại có chút xấu hổ.
Hắn nói: “A, việc đó…có phiền toái lắm không?”
Nhìn xem đứa nhỏ này, vừa đáng yêu lại vừa hiểu chuyện.
Hoàng công công cười nói: “Không có gì phiền toái, Thái tử vẫn chưa dùng cơm, phòng bếp vẫn đang chuẩn bị.”
Những lời này của Hoàng công công xẹt qua đầu Lan Dịch Hoan, khiến hắn mơ hồ cảm thấy mình vừa rồi bắt giữ được nội dung mấu chốt nào đó, nhưng vì trong người không thoải mái, nhất thời cũng không nhớ tới sai chỗ nào.
Sau khi Hoàng công công dỗ xong Lan Dịch Hoan, khiến hắn đồng ý trở về chỗ chờ dùng bữa, cái này xem ra hình phạt nhốt trong phòng cũng kết thúc.
Lan Dịch Hoan từ trên ghế đứng lên, nhưng thời điểm cong người dậy, hắn cảm thấy cảm giác buồn nôn tích tụ nửa ngày kia đột nhiên trở lại.
Sau đó Lan Dịch Hoan liền nôn ra.
*
Lan Dịch Trăn tiễn Cốc Huy và Hoành An Đạo, người ở phòng bếp nhỏ đến bẩm báo, nói là bữa tối đã chuẩn bị xong, cũng nghe y phân phó, tỉ mỉ nướng một ít thịt gà, thịt dê.
Lan Dịch Trăn: “Mang đến chỗ Thất Điện hạ đi.”
Người ở phòng bếp nghe lệnh lui xuống, Lan Dịch Trăn lật qua mấy quyển tấu chương, Hoàng công công vội vàng trở lại.
Lan Dịch Trăn đầu cũng không nâng lên, bộ dáng thờ ơ, nhàn nhạt nói: “Hắn biết sai rồi sao?”
“Điện hạ, Thất Điện hạ lại bị bệnh.”
Vẻ mặt của Hoàng công công đau khổ: “Ngài ấy vừa rồi nôn hết thức ăn, lúc này thì phát sốt, nô tài đã sai người gọi thái y, ngài có muốn đi qua xem một lát?”
Lan Dịch Trăn đang viết chữ thì dừng lại, ngẩng đầu lên.
*
Lương lão thái y đã sáu mươi tuổi, nghe nói Thất Hoàng tử ở Đông Cung bị bệnh, trên đường chạy đến vô cùng thấp thỏm.
Ở trong cung nhiều năm, Lương thái y sớm đã biết các chuyện đấu đá, phân tranh quyền lực ở trong cung là điều bình thường, cũng biết Tề gia cùng Vệ gia xưa nay một sống một còn, trong triều đấu đến lợi hại, Hoàng hậu cùng Tề Quý phi trong hậu cung luôn bất hoà.
Nghĩ đến cũng biết, Thất Hoàng tử bị Thái tử cố ý đem về Đông Cung, chắc chắn không để cho đứa trẻ kia sống tốt, nhìn xem, không phải mới chỉ ở hai ngày mà đã bệnh thế này.
Lương thái y cũng không dám nói gì, cứ theo phép tắc mà bắt mạch cho Lan Dịch Hoan, hỏi xem hắn đã ăn gì, sau đó không khỏi lắc đầu: “Dạ dày của Thất Điện hạ vốn không tốt, thường đói no không đầy đủ, kiêng kị nhất là ăn uống quá độ. Ngài ấy buổi sáng ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, rồi lại không ăn trưa, vừa rồi lại ăn chút thịt bị cháy kia, sao có thể không nôn?”
Hoàng công công nói: “Ai nha, này đều tại bọn ta. Chỉ nghĩ phải dỗ Điện hạ cao hứng, không chú ý tới việc đó.”
Lương thái y thấy lời lão thái giám này là thật, giống như không phải cố ý, do dự một chút lại nói: “Trong việc ăn uống của trẻ con cần nhất là cẩn thận. Hơn nữa ưu tư hại dạ dày, tâm tình thoải mái rất quan trọng. Thất Điện hạ tâm tư tích tụ, tới Đông Cung sợ hãi tăng lên, dễ bị trì trệ.”
Thời điểm Hoàng công công cùng Lương thái y trò chuyện, Lan Dịch Trăn vẫn luôn đứng bên cạnh lắng nghe.
…..Thì ra đứa trẻ này yếu ớt như vậy.
Hoặc đều tại hắn khó chăm sóc.
Phải chú ý đến ăn mặc cũng thôi đi, còn phải quan tâm đến tâm tình của hắn, không được bỏ qua điều gì.
Đây là đệ đệ cái gì? Là tổ tông mới đúng.
Lương thái y nói được vài câu thì đưa ánh mắt thoáng ngó qua y, Lan Dịch Trăn làm sao không biết cho được.
Chỉ sợ Lan Dịch Hoan ở chỗ của y xảy ra cái gì, mọi người trong cung đều sẽ nghĩ Thái tử muốn bức chết Thất Hoàng tử.
Tưởng tượng như vậy, mạch máu trên thái dương của Lan Dịch Trăn giật nhảy, cảm thấy hẳn nên đóng gói Lan Dịch Hoan trả về chỗ Tề Quý phi, nhóc con phiền toái như vậy nên để mẫu thân ruột phiền lòng, mà không phải ca ca cùng cha khác mẹ là y.
Nhưng y có chút không hiểu, Tề Quý phi từ khi vào cung vô cùng được sủng ái, bên cạnh có nhiều người hầu hạ, thế nào lại để nhi tử của mình còn nhỏ tuổi lại một thân đầy bệnh, ưu tư quá độ, lại ăn không đủ no?
Lương thái y kê dược cho Lan Dịch Hoan, trong lúc họ nói chuyện, hạ nhân bưng một bát thuốc nóng hổi lên, muốn đút cho Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan tuy bệnh mơ mơ màng màng, nằm trên giường thành một cục nhỏ, nhưng lại vô cùng tránh né việc uống thuốc, ngửi thấy mùi đắng của thuốc, mặc kệ ai dỗ dành vẫn không chịu há miệng.
Hoàng công công nói: “Thất Điện hạ có phải sợ người lạ hay không? Thái tử Điện hạ, ngài có thể thử không?”
Lan Dịch Trăn trầm ngâm một lát mới cầm lấy chén thuốc, đút một muỗng về phía Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan nửa ngủ nửa tỉnh, cũng đã quên mình đang ở đâu, xảy ra tình huống gì, chỉ ngửi thấy mùi thuốc đắng, trên môi ẩm ướt, mơ hồ biết có người đang đút thuốc cho mình.
Hắn làm Hoàng đế mấy năm, dù hôn mê cũng vô cùng cảnh giác, biết trên đời này điêu dân rất nhiều, loại đồ vật như thuốc này không được tùy tiện uống, bởi vậy thế nào cũng không chịu mở miệng.
Cho đến lúc cảm giác có người ngồi cạnh mép giường hắn, dùng muỗng chạm vào bờ môi hắn.
Lần này, Lan Dịch Hoan cảm nhận được một hơi thở quen thuộc.
Giác quan thứ sáu của hắn phán đoán, hắn biết người này…thường xuyên chăm sóc hắn lúc hắn sinh bệnh.
Chỉ là…người đó là ai?
Nương hắn? Ngũ ca? Hay là Lưu ma ma vẫn theo hắn hồi nhỏ?
Hiện tại là lúc hắn còn nhỏ sao?
Hắn đột nhiên không phân biệt được, hắn mơ hồ thấy mình không còn nhỏ nữa, nhưng dường như lại trở lại làm một đứa trẻ.
Nhưng mặc kệ thế nào, người hiện tại đang ở bên cạnh hắn, chắc chắn là một người vô cùng thân cận.
Có rất ít người biết, Lan Dịch Hoan khi thân cận một người sẽ đặc biệt nũng nịu, đây là bản năng từ lúc nhỏ, bởi vì như vậy sẽ có thêm nhiều người chịu ôm hắn, chơi với hắn một chút, có thể coi đó là một cách mà hắn dùng để sinh tồn ở nơi của Tề Quý phi.
Sau khi lớn lên, người thân cận cũng ít đi, hắn dấu thói quen đặc biệt này đi, tuy nhiên lúc mơ mơ màng màng vẫn sẽ bất tri bất giác lộ ra.
Lan Dịch Hoan chỉ cảm thấy có bàn tay đến gần, kéo góc chăn của hắn, lộ ra mũi miệng vừa nãy vì không muốn uống thuốc mà vùi vào chăn, sau đó đút cho hắn một muỗng thuốc.
Hắn suy nghĩ một lúc, ngoan ngoãn hé miệng uống, lại lấy lòng mà cọ mặt vào bàn tay kia.
Cái tay kia cứng đờ, sau đó lại đút hắn muỗng khác, không nhịn được mà sờ đầu hắn.
Lúc Lan Dịch Hoan cọ cọ vào tay kia, mơ hồ cảm nhận được bàn tay kia rất lớn, xương khớp rõ ràng, có chút cứng rắn, là bàn tay của nam nhân, khả năng cao người kia chính là Ngũ ca.
Hắn có chút bất mãn với biểu hiện lãnh khốc xa cách của Ngũ ca, đút thuốc đắng như vậy lại không chịu an ủi hắn.
Vì thế, Lan Dịch Hoan hừ hừ vài tiếng trong cổ họng, đầu nhỏ củng củng vào lồng ngực đối phương.
Ngũ ca không biết sao thế này, thế mà vẫn không chịu ôm hắn, nhưng cũng không né tránh, hơn nửa ngày mới nói một câu: “Đừng làm loạn.”
——Giọng nói này không giống Ngũ ca, thậm chí còn rất khác biệt, cứ như từ một nơi rất xa bay đến.
Rất giống một người khác…Một người khác…Giống người nào nhỉ?
Lan Dịch Hoan không nghĩ ra, có chút chần chờ mà không tiếp tục củng đối phương, đối phương cũng không đi mà lại đút tiếp thuốc cho hắn.
Cuối cùng, đút xong một chén thuốc, Lan Dịch Trăn đưa chén không cho Hoàng công công, cảm thấy việc này so với phê chuẩn mười bốn tấu chương còn mệt hơn.
Đặc biệt nhìn đến những người khác đang lộ ra vui sướng, sôi nổi khen “Thất Điện quả nhiên thân cận Thái tử nhất”, “Điện hạ đúng là mang lòng nhân ái”, “Huynh đệ tình thâm”, Lan Dịch Trăn có cảm giác như mình đang đứng trên thuyền hải tặc.
Tình thâm cái gì mà tình thâm, y sớm muộn gì cũng phải trả Lan Dịch Hoan trở về.
Chỉ là…Dính người như vậy, lỡ như sau khi rời Đông Cung, hắn sẽ không khóc sướt mướt cả ngày nhỉ?
Thế nào lại có đứa trẻ thích làm nũng như vậy?