Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 59



Lan Dịch Trăn luôn thích sạch sẽ, lúc này lại như không biết quần áo mình bị bẩn, chỉ nhìn Lan Dịch Hoan, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Lan Dịch Hoan nhìn thì bình tĩnh nhưng thật ra cũng đang lặng lẽ quan sát xem trong mắt Lan Dịch Trăn có thất vọng cùng xa cách hay không.

Chỉ là nhìn tới nhìn lui, ngoại trừ kinh ngạc thì hắn không phát hiện ra gì khác.

Thật ra hắn cảm thấy ngữ khí của Lan Dịch Trăn hình như có chút kinh hỉ, nhưng điểm này không hợp lý lắm, có lẽ sai rồi.

Lan Dịch Hoan nói cho Lan Dịch Trăn tất cả những chuyện đã xảy ra.

“Nhị ca.”

Sau khi nói xong, Lan Dịch Hoan tiếp tục: “Không phải ta cố ý lừa gạt ngươi, chỉ là từ đầu có chút nghi ngờ, liền lo lắng đây là cái bẫy của người khác cho nên muốn điều tra rõ ràng mọi chuyện trước, miễn cho ngươi phiền lòng. Hơn nữa việc này nếu xử lý không tốt thì sẽ liên lụy đến nhiều mạng người, không dễ nói.”

Lan Dịch Trăn cơ hồ đã không nghe được Lan Dịch Hoan nói cái gì, y chỉ ngẩn ngơ nhìn Lan Dịch Hoan, dùng ánh mắt miêu tả dung nhan tuấn tiếu quen thuộc thường ngày, tựa hồ đang tìm kiếm bằng chứng có thể tin.

Bọn họ là huynh đệ, nhưng từ nhỏ Lan Dịch Hoan đã không có điểm nào giống y, cũng không giống Phụ hoàng, lại có nét tương tự Tề Quý phi, nhưng là hài tử do Tề gia tìm tới, rất có khả năng là bọn họ dựa theo các đặc điểm của Tề Quý phi mà tìm.

Cho nên…. Cho nên chuyện này, hẳn là hơi đáng tin thật.

Chỉ là Lan Dịch Trăn cảm thấy không thể tin được rằng khát cầu mà y hằng mong ước, thậm chí không dám nghĩ tới lại đột nhiên từ trên trời rơi xuống.

Y không biết mình có thật sự đang sống trong hiện thực hay không, điều y có thể làm là ngẩn ngơ nhìn chằm chằm người trước mặt, nhất thời hồn nhiên quên hết tất cả mọi thứ chung quanh mình.

Cảm giác mừng như điên chậm rãi dâng lên.

Lan Dịch Hoan nói xong cũng thấy mệt, ngẩng đầu một hơi uống cạn ly nước.

Từ góc độ của Lan Dịch Trăn, vừa lúc có thể nhìn thấy hắn giãn cần cổ thon dài ra, động tác ngửa đầu hình thành một độ cong tuyệt đẹp, chỗ cổ áo hơi mở rộng, loáng thoáng lộ ra xương quai xanh lả lướt.

Hầu kết hắn theo động tác uống nước mà động, màu da sáng trong, dưới ánh trăng chiếu đến vừa ngây ngô vừa vũ mị.

Trong phút chốc, giọng nói mà y nghe được trong cảnh mơ lần trước như một lần nữa xẹt qua tim, mang theo dụ hoặc khôn tả.

——Nếu hắn không phải đệ đệ của ngươi, ngươi sẽ làm gì?

Y từng cho rằng câu nói kia bắt đầu trong một hồi mộng xuân hư ảo triền miên, nhưng không nghĩ tới trước mắt thế mà thành sự thật.

Bọn họ không hề có trở ngại bởi huyết thống.

Đứa nhỏ này được y nuôi lớn, trao cho hắn biết bao nhiêu tâm huyết cùng yêu thương, nên thuộc về y.

Chỉ cần, chỉ cần y tiến tới trước gần một chút….

Ý niệm này một khi đã xuất hiện trong đầu Lan Dịch Trăn thì không cách nào có thể chế trụ, như một hòn đá rơi xuống khiến gợn sóng mở rộng ra, cho đến khi chiếm cứ cả mặt hồ.

Y nhịn không được mà lẩm bẩm: “Tiểu Thất.”

Lan Dịch Hoan quay đầu tới: “Hửm?”

Tiếp đến, hắn bị Lan Dịch Trăn kéo lên khỏi ghế, ôm vào lòng ngực.

Lan Dịch Trăn gắt gao ôm chặt người trong ngực, trong lòng là sự vui mừng chưa bao giờ có.

Cuộc sống tịch mịch của y bắt đầu thay đổi từ thời khắc đứa trẻ này xuất hiện, mà loại tương phùng này khiến y cảm nhận được hạnh phúc, cũng mang đến cho y muôn vàn áy náy giãy giụa.

Nghẹt thở trước hiện thực, y đã nhiều lần nằm mơ, có giấc mơ bi thương đau khổ, có khi là tốt đẹp vui vẻ, nhưng sau khi tỉnh dậy thì tất cả đều tan biến.

Giờ khắc này, y đứng trên rìa của giấc mơ và hiện thực, lần đầu tiên y thử vươn tay ra, bắt lấy điều mà trước nay y luôn ước ao.

“Tiểu Thất….”

Lan Dịch Trăn gọi tên Lan Dịch Hoan: “Hoan Nhi.”

Lúc Lan Dịch Hoan vừa bị ôm chặt thì có hơi kinh ngạc, ban đầu còn có chút lảo đảo, cơ hồ là đâm vào ngực Lan Dịch Trăn.

Nhưng vẫn như lúc còn nhỏ, thân hình Lan Dịch Trăn vẫn vững vàng không động, chỉ cứ gắt gao ôm hắn như vậy, như là muốn dung nhập hắn vào máu thịt của mình.

Lan Dịch Hoan cảm thấy trong chuyện này hình như Lan Dịch Trăn còn kinh ngạc, kích động hơn cả hắn.

Nhưng ngay sau đó hắn ý thức được hẳn là Nhị ca đang an ủi mình, sợ mình thương tâm.

Vì thế, Lan Dịch Hoan cũng nâng tay lên ôm lấy Lan Dịch Trăn.

“Nhị ca.” Hắn nhẹ giọng nói: “Ban đầu ta sợ nói với ngươi chuyện này, ta sợ ngươi không phải ca của ta.”

Lan Dịch Trăn giật mình.

Tuy rằng Lan Dịch Hoan lúc nào cũng cười, tính tính lại vô cùng kiên cường, hắn rất ít khi khóc, cũng rất ít khi nói hắn sợ hãi điều gì, thế nhưng giờ khắc này hắn lại nói ra lời như vậy.

Mặc dù đã trưởng thành, hắn vẫn là một đứa trẻ khát cầu tình thân.

Này đại khái cũng là bởi vì đời trước hắn là vị vua của một nước nắm trong tay quyền sát phạt, lại còn bướng bỉnh tận lực muốn bảo vệ tất cả mọi người chung quanh.

Nghĩ như vậy, trái tim y càng thêm đau nhói.

Lan Dịch Trăn ôn nhu nói: “Không đâu.”

Tay y bao lấy ót Lan Dịch Hoan, ấn đầu Lan Dịch Hoan lên vai mình: “Cho dù phát sinh chuyện gì cũng không cách nào thay đổi được tình cảm mà ta dành cho ngươi.”

Lan Dịch Hoan thoải mái gối đầu lên vai ca ca, trên môi hiện lên ý cười, nhắm hai mắt lại.

Hắn nghĩ, trong mơ ngươi cũng đã nói rồi, ta đều đã biết.

Như vậy một hồi lâu, Lan Dịch Hoan mới chậm rãi nói: “Thật ra trong lòng ta còn có chút nghi ngờ, bởi vì toàn bộ những chuyện mà ta vừa nói với ngươi đều là nghe từ miệng người khác. Nhị ca, ngươi biết rõ tác phong làm việc của ta, chuyện chưa có chứng cứ cũng phải giữ một phần hoài nghi.”

Lan Dịch Trăn hơi gật đầu, nói: “Đúng thật là có chỗ chưa rõ, nhưng ta nghĩ rằng đã có nhiều dự trùng hợp như vậy, không có khả năng là tự bịa đặt được, sự thật có khác thì độ khác biệt vẫn không lớn.”

Lan Dịch Hoan buông Lan Dịch Trăn ra, đi dạo trong phòng vài bước, nói: “Khác thì cũng thôi, điều ta muốn biết nhất là hiện tại người thân thật sự của ta còn tồn tại trên đời hay không, nếu…. Nếu vẫn còn thì tốt quá.”

Thời điểm hắn mới trọng sinh, điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là rời khỏi chốn cung đình này, không sợ cả đời phiêu bạc bên ngoài, cô độc sống quãng đời còn lại.

Nhưng khi hắn đi tới Đông Cung, dần dần, ở nơi Hoàng cung này, hắn có một gia đình.

Hiện tại Lan Dịch Hoan không khỏi nghĩ tới, nếu sau này hắn rời cung, còn có thể gặp lại những người thân chân chính của mình, này quả thực quá hạnh phúc.

Mặc kệ bọn họ già nua nghèo khó, chỉ cần họ nguyện ý tiếp nhận mình, nhất định hắn sẽ đối tốt với họ, bồi thường lại những nghĩa vụ mà những năm qua hắn chưa làm được.

Lan Dịch Hoan lập tức cảm thấy có hi vọng.

Đến lúc đó, an gia nơi dân gian, Nhị ca cũng có thể thường xuyên tới chơi….

Kinh hỉ ban đầu qua đi, Lan Dịch Trăn nhìn Lan Dịch Hoan, trong lòng cũng mang theo vài phần nghi ngờ, bọn họ là những đứa trẻ lớn lên trong Hoàng cung, sẽ không dễ tin người.

Lan Dịch Trăn suy nghĩ một hồi, nói: “Trước mắt có một manh mối lớn nhất, chính là vị nhạc sư cung đình đã từng cùng Tề Quý phi…. Kết giao. Hẳn là bên Nội Vụ Phủ có ghi lại, ta sẽ phái người tra một chút.”

Lan Dịch Hoan thở phào nói: “Được.”

Sau khi nói chuyện này ra, thái độ của Lan Dịch Trăn cũng khiến lòng hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống như tất cả đều không thay đổi, hắn vẫn là hắn, cách hai người ở chung vẫn sẽ vậy.

Cảm xúc mấy ngày nay của Lan Dịch Hoan được thả lỏng, lập tức nghĩ tới chuyện vừa rồi.

Lan Dịch Hoan nắm lấy tay Lan Dịch Trăn, nói: “Ca, còn có một chuyện.”

Lan Dịch Trăn nói: “Chuyện gì?”

Lan Dịch Hoan nói: “Vừa rồi lúc ta tới thì thấy Hoàng công công khóc lóc đi ra ngoài.”

Lan Dịch Trăn: “…..”

Đột nhiên Lan Dịch Hoan nói chuyện này làm y trở tay không kịp.

Lan Dịch Hoan nói: “Hắn nói…. Ngươi cả đời không thể lấy vợ.”

Lan Dịch Trăn: “…..”

Lan Dịch Hoan cẩn thận cấm lấy ống tay áo y mà hỏi: “Tại sao vậy?”

Không lâu trước đó, Lan Dịch Trăn ma xui quỷ khiến nói như vậy với Hoàng công công, thực tế hoàn toàn là do tâm tình tuyệt vọng bi tráng.

Y cảm thấy rằng nếu cả đời này chú định đã không thể có được người mình yêu, như vậy y nguyện ý sống cô độc cả quãng đời còn lại, vĩnh viễn dùng thân phận ca ca ở bên cạnh bảo hộ Lan Dịch Hoan.

Nhưng y hoàn toàn không nghĩ tới, thiên đường và địa ngục chỉ nằm trong cái chớp mắt, mọi chuyện trong nháy mắt lại chuyển đổi như vậy.

Tuy rằng Lan Dịch Hoan vẫn không biết tâm ý của y, trong lòng vẫn xem y là ca ca, hết thảy đều cách xa vọng tưởng của y vô cùng, nhưng mặc kệ nói thế nào thì cũng đã tiêu trừ được một trở ngại quan trọng nhất trong đó.

——Y không lý do nào phải tạo ra trở ngại cho mình cả!

Huống chi hai chữ “Khắc thê” cũng quá khó nghe, không may mắn chút nào!

Như thế nào thì Lan Dịch Trăn cũng không muốn nói cho Lan Dịch Hoan biết vừa rồi mình lừa Hoàng công công thế nào, không muốn giải thích nhưng thấy cặp mắt to tròn đen láy của Lan Dịch Hoan chớp chớp nhìn y, trái tim của y liền tan chảy, căn bản không cự tuyệt được.

Đầu óc thông minh thường ngày của Lan Dịch Trăn bối rối bởi sự thay đổi vui buồn đột ngột: “Này…. Này có nguyên nhân.”

Lan Dịch Hoan không thể hiểu được: “Ta biết, kia chắc chắn có nguyên nhân, nói ta biết nguyên nhân thử xem ta có hỗ trợ được gì không.”

Rốt cuộc kiếp trước Lan Dịch Trăn mãi vẫn không thành thân, đây cũng là một vấn đề, bộ dáng khóc lóc sướt mướt của Hoàng công công khiến hắn không khỏi có chút lo lắng.

Lan Dịch Trăn dừng một chút, nói: “Nói ra thì không tốt lắm, là ta thuận miệng nói đùa thôi, ngươi coi như không có việc này, cứ quên đi.”

Lan Dịch Hoan xoa đầu mình: “Vậy ý của ngươi là…. Ngươi vẫn có thể thành thân?”

Lan Dịch Trăn hơi do dự.

Nếu người ở bên y không phải là Lan Dịch Hoan, y sẽ cất giữ phần tình cảm này cả đời, cũng không bắt đầu lại với người nào khác.

Chỉ là cho dù Lan Dịch Hoan có phải đệ đệ y hay không, liệu hắn có thích nam tử không? Hay là hắn sẽ càng muốn có một đứa con, có một gia đình hoàn chỉnh hạnh phúc?

Những điều này thật khó nói, cho nên y cũng không biết mình về sau có cơ hội thành thân không, nói không chừng sau này còn phải dùng đến lời bào chữa này.

Lan Dịch Trăn hàm hồ nói: “Có lẽ có, cứ xem tình huống sau này đi.”

Lời nói này thật sự quá khiến người hoài nghi.

Lan Dịch Hoan như suy tư gì đó, đôi mắt dính chặt trên người Lan Dịch Trăn, biểu tình có chút cổ quái.

Chẳng lẽ…. Nhị ca…..

Rốt cuộc, ở đời trước, vài lần Lan Dịch Hoan muốn tứ hôn cho Lan Dịch Trăn đều bị y tránh né, lúc ấy Lan Dịch Hoan có chút hoài nghi về tình huống thân thể của y.

Nếu đúng như hắn nghĩ thì việc Hoàng công công thương tâm cùng sự ậm ừ của Nhị ca đều có thể giải thích.

Lan Dịch Hoan sợ Lan Dịch Trăn để tâm, vội vàng an ủi: “Không sao hết, không sao hết, chỉ cần không buông bỏ hi vọng thì chắc chắn mọi thứ sẽ tốt thôi.”

Lan Dịch Hoan nói làm Lan Dịch Trăn cuồn cuộn nỗi lòng.

Đứa nhỏ ngốc này, bản thân còn đang phải đối mặt với nhiều chuyện vậy mà còn an ủi y.

Thân phận Hoàng tử tôn quý, trên thế gian này không biết bao nhiêu người tha thiết ước ao, mà việc lẫn lộn huyết mạch Hoàng thất chính là đại hoạ sát thân, không phải việc nhỏ.

Về việc này, Lan Dịch Hoan hoàn toàn có thể không nói, tiếp tục che dấu bí mật về thân thế của mình, an ổn mà làm Hoàng tử.

Nhưng sau khi biết hết mọi chuyện, hắn lại lựa chọn nói với mình trước tiên. Sau khi nói xong, thậm chí cũng không dặn dò “Đừng nói chuyện này ra ngoài”, liền bắt đầu quan tâm chuyện của y.

Nhất định Lan Dịch Hoan không biết, hắn thẳng thắn thành thật khai báo chân tướng, lời này có bao nhiêu ý nghĩa trọng đại với Lan Dịch Trăn.

Quả thật là trong tuyệt cảnh tìm được cọng rơm cứu mạng.

Một người như vậy, làm sao có thể không yêu hắn?

Lan Dịch Trăn không nhẫn nại được nữa, tình ý lưu chuyển trong mắt, thấp giọng gọi một tiếng: “Tiểu Thất.”

Y nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, ta cũng tin rằng mọi thứ đều sẽ tốt lên.”

Nhiều năm như vậy, y luôn ôm trong lòng ảo tưởng không thực tế mà sống, chưa từng muốn thay đổi hay bỏ qua, hiện giờ lúc này không phải là liễu ám hoa minh sao*?

*Trong tiếng Trung, thành ngữ “liễu ám hoa minh” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

Kết tiếp phải khiến Lan Dịch Hoan thấy rõ được tình cảm mà mình dành cho hắn không phải tình cảm huynh đệ đơn thuần, chuyện khó như huyết thống cũng đã vượt qua rồi, chờ đến khi Lan Dịch Hoan thông suốt, hẳn là…. Sẽ không quá khó đi…..

Thấy Lan Dịch Trăn nhìn mình thật sâu, trong ánh mắt chỉ toàn ôn nhu, mí mắt Lan Dịch Hoan cong cong, cũng hướng về Lan Dịch Trăn cười đáng yêu.

Đồng thời, trong lòng hắn hỏi hệ thống: “Có thể giúp ta kiểm tra sức khoẻ của ca ca không? Ta muốn kiểm tra xem việc hắn không thành thân có liên quan đến thể trạng hay không.”

Lan Dịch Trăn là người hoàn thành nhiệm vụ quan trong nhất của hệ thống, những năm gần đây hỗ trợ không ít, thậm chí còn được thưởng làm chiến sĩ thi đua ưu tú trong ba năm liền——Tuy rằng không thể giáp mặt trao thưởng cho y được.

Nhưng chỉ cần vậy đã có thêm lợi thế, y có tư cách được hệ thống kiểm tra thân thể miễn phí.

Bởi vì thân thế của Lan Dịch Trăn luôn cực tốt, cho nên lúc trước Lan Dịch Hoan cũng không có dùng đến cái này.

[Kiểm tra sức khoẻ cần tiến hành khi đang ngủ, hay là để tối triển khai?]

Lan Dịch Hoan nhớ tới hệ thống làm việc luôn tiến hành trong cảnh mơ: “Được.”

Đêm đó hắn ở lại Đông Cung, huynh đệ hai người lại như lúc còn nhỏ, ngủ chung một giường.

Lúc còn thanh tỉnh, hết thảy đều quá mức hỗn loạn, không kịp cảm nhận tinh tế dư vị cảm xúc, tận đến đêm khuya tĩnh lặng, mọi tiếng động đều dừng lại, Lan Dịch Trăn nằm trên giường lại hoàn toàn không buồn ngủ, nhịn không được trong lòng nghĩ đi nghĩ lại những lời mà Lan Dịch Hoan nói.

Thật tốt, mỗi ngày trong tương lai đều trở nên hạnh phúc và đáng mong đợi, tốt đến mức khiến người ta khó tin.

Lan Dịch Trăn quay đầu nhìn Lan Dịch Hoan đang ngủ say sưa bên cạnh, khuôn mặt tinh xảo dưới ánh trăng trở nên nhu hoà điềm tĩnh.

Y xưa nay cứ như ông cụ non, lúc này lại không kìm nén được như một đứa trẻ có được thứ mình thích, mấy lần duỗi tay muốn chạm đến Lan Dịch Hoan, lại muốn nói với Lan Dịch Hoan đôi lời nhưng sợ phiền nhiễu hắn nghỉ ngơi, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Lan Dịch Trăn cẩn thận ôm người vào ngực mình, lúc này mới hơi miễn cưỡng mơ màng ngủ.

——”Ca ca, ca ca, ta lạnh, ngươi ôm ta chặt một chút.”

Nhưng mà, người ngoài mộng đang say sưa ngủ, trong mộng lại mở cặp mắt xinh đẹp kia, vô cùng đáng thương mà gọi y, chui vào chăn y, kéo xiêm y của y, thiên chân vô tà tới tìm y sưởi ấm.

“Ca, cả người ta đều thấy lạnh, ngươi mau giúp ta.”

Hết thảy mọi chuyện xảy ra thuận lý thành chương.

Đại khái là trước khi ngủ tâm tình hớn hở quá mức, hành động lúc này của y so với lần trước càng không cố kỵ, cuối cùng Lan Dịch Hoan khóc nức nở, nhìn qua muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu, thề rằng không bao giờ tới tìm y nữa.

Chuyện tốt của hai người chưa xong, hắn lại như lúc còn nhỏ chạy tới thu mình ở góc tường, Lan Dịch Trăn liền đem người dỗ về, chưa đợi y làm ra động tác gì, chợt nghe thấy một giọng nói cổ quái, mơ hồ nói:

[Hết thời gian.]

Ngay sau đó, mộng kết thúc.

Lan Dịch Trăn mở mắt trong tiếng nức nở của Lan Dịch Hoan, lọt vào tầm mắt là khuôn mặt điềm tĩnh đang ngủ của Lan Dịch Hoan.

Sửng sốt một chút, nhận thấy được sự biến hóa của thân thể, Lan Dịch Trăn cực kỳ áy náy quẫn bách, vội vàng buông Lan Dịch Hoan ra, tự mình lùi về sau một chút, lưng chạm đến mặt tường lạnh lẽo làm đầu óc y thanh tỉnh một chút.

Tại sao lại là giấc mộng thế này!

Tại sao y lại là người thiếu kiên nhẫn và ham muốn như vậy? Y thích Lan Dịch Hoan rõ ràng không phải vì mơ ước dung sắc!

Lan Dịch Trăn áy náy ảo não, lúc này Lan Dịch Hoan lại mơ màng hơi tỉnh, nói: “Sao vậy?”

Sau khi hỏi xong, hắn liền phát hiện kết quả kiểm tra của hệ thống cũng đã tới:

[Người kiểm tra sức khoẻ: Lan Dịch Trăn.

Mức độ điều kiện thể chất thành thân: Đỉnh cấp;

Mức độ điều kiện tâm lý thành thân: Sốt ruột;

Kết luận: Người này là đối tượng thành thân thích hợp nhất, có thể đem lại cho ngài những sinh hoạt tốt đẹp.]

Lan Dịch Hoan yên tâm: “Ngươi nói cứ như ta muốn thành thân với hắn không bằng, nhưng không có việc gì thì tốt!”

Thấy Lan Dịch Trăn còn ngồi đó, Lan Dịch Hoan liền đứng dậy duỗi tay kéo y: “Nhị ca, ngươi làm gì vậy? Ngủ đi.”

Hắn nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: “Vừa rồi có mưa sao? Này có hơi lạnh, ta——”

Câu nói hết sức bình thường này làm Lan Dịch Trăn giật mình, y né tránh bàn tay của Lan Dịch Hoan như bị bỏng, dùng chăn quấn hắn nằm xuống giường.

“Ngươi nằm xuống đi.” Lan Dịch Trăn vội vàng mặc thêm áo ngoài, “Ta đi lấy bình nước nóng cho ngươi.”

Lan Dịch Hoan: “…. Cũng không đến mức đó.”

Lan Dịch Trăn mất hồn mất vía nói một câu “Ngoan” sau đó xuống giường rời đi.

Lan Dịch Hoan gọi một tiếng mà y cũng không trở về, cũng chỉ biết nhún vai nằm xuống.

Thật ra hắn còn có chút nghi vấn chưa hỏi, hệ thống nói rằng trạng thái tâm lý của Lan Dịch Trăn đối với thành thân là “Sốt ruột”, sao hắn một chút cũng không nhìn ra.

Nhưng mà người chạy rồi thì thôi không hỏi, thân thể không có vấn đề gì là được.

Thật ra thì hắn cũng không muốn Nhị ca thành thân sớm như vậy.

Lan Dịch Hoan trong lòng yên lặng mà nghĩ, rốt cuộc nếu như vậy thì bọn họ sẽ không thể ngủ cùng nhau như bây giờ nữa.

Hắn cuộn mình một đoàn trong chăn, thích ý mà cọ cọ bên phần giường Lan Dịch Trăn, tiếp tục ngủ.

*

Một bên khác, kết quả xử trí Tề Thì cũng đã có.

Sau khi cẩn thận điều tra việc Đắc Tiên Lâu sụp đổ, cuối cùng cũng có kết quả.

Tề Thì quả nhiên như lời Ngũ Hoàng tử hứa hẹn, tính mạng được bảo toàn nhưng bị lưu đày đi Lĩnh Nam, sau khi đi cũng không biết năm tháng nào mới có thể trở lại.

Hết thảy tổn thất do Đắc Tiên Lâu sụp xuống tạo thành, toàn bộ đều do Tề gia gánh vác.

Chuyện này dẫn tới trong khoảng thời gian ngắn, các danh môn thế gia giáo dục nhi tử nhi nữ nhà mình nghiêm khắc hơn rất nhiều, sôi nổi lấy Tề Thì làm ví dụ, bảo bọn họ cẩn thận, miễn cho một ngày làm ra chuyện gì khiến gia tộc bại lụi.

Không chỉ mất hết tiền đồ mà còn liên luỵ đến phụ mẫu, đây là vết xe đổ đó.

Ngày đội ngũ lưu đày Tề Thì khởi hành, có không ít người đứng bên đường quan sát, chỉ trỏ nghị luận.

Tề Thì cảm thấy cực kỳ nan kham, dùng sức cúi đầu, trong lòng càng sinh ra hận ý.

Thông thường mà nói thì tình huống này của gã cũng không phải là tội phạm tội ác tày trời hay điên rồ gì, mọi người náo nhiệt một lúc rồi cũng tan đi, không đến mức động thủ.

Nhưng cố tình lúc này bỗng nhiên có một quả trứng thúi từ xa bay tới, đập vào thái dương Tề Thì, mùi trứng gà hôi thối cùng với cơn đau nhức, chảy xuống từ trên mặt gã.

Tề Thì bỗng ngẩng đầu lên, giận dữ trợn mắt nhìn.

Chỉ thấy Triệu Bằng mang theo mấy bằng hữu cùng người hầu, giục ngựa tới trước mặt gã.

Quân lính hai bên áp giải Tề Thì đầy mặt tươi cười hành lễ với bọn Triệu Bằng, lui ra xa một bên, Tề Thì nhớ tới lần trước bôi nhọ Triệu Bằng trước mặt Tề Quý phi, có chút chột dạ cùng sợ hãi, lắp bắp nói: “Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?”

Triệu Bằng cười lạnh nhìn gã, ban đầu bọn họ đều nịnh bợ Tề Thì, không nghĩ tới sẽ có ngày Tề Thì lộ ra khuôn mặt sợ hãi thế này trước mặt họ.

Triệu Bằng dương tay, lại có một quả trứng thúi nện vào đầu Tề Thì, hỏi: “Dĩ vãng, rốt cuộc là Thất Hoàng tử khi dễ ngươi hay là ngươi tìm phiền toái cho Thất Hoàng tử? Gạt bọn ta xuất đầu vì ngươi là có ý gì?”

“Đập phá cửa hàng của Thất Điện hạ, là chủ ý của bọn ta hay chủ ý của ngươi? Trợn mắt nói dối mà không thấy thẹn à?”

“Ngươi có thừa nhận mình mặt dày vô sỉ, không cần mặt mũi hay không?”

Triệu Bằng nói một lời thì liền có một quả trứng đập lên đầu Tề Thì, Tề Thì bị nện cho choáng đầu, ôm đầu nói: “Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”

Gã chịu đựng nhục nhã nói: “Đều là ta gạt người, ta, ta thừa nhận là được phải không?”

“Hả, chỉ mới đó đã sửa miệng? Đúng là tiện nhân!”

Triệu Bằng phỉ nhổ, nói với những người khác: “Chúng ta đi!”

Từ nhỏ đến lớn, bọn họ vẫn luôn đi theo Tề Thì mà đối nghịch với Lan Dịch Hoan, hơn nữa luôn tin tưởng không nghi ngờ với lời nói của Tề Thì, cảm thấy toàn bộ là Lan Dịch Hoan ức hiếp gã, hiện giờ xem ra bọn họ mới chính là những đứa ngốc.

“Nói cái gì mà Tề Quý phi sủng ái ngươi, Thất Hoàng tử ghen ghét ngươi? Ta nhổ vào, chỉ là một con cóc ghẻ, ngươi xứng sao? Tự mình phát rồ hoang tưởng đi!”

Triệu Bằng nhấc dây cương lên, xưa kia luôn đi theo sau Tề Thì, bây giờ nghênh ngang rời đi.

“Điện hạ, Tề Thì đã bị áp giải vào bên trong đám phạm nhân bị lưu đày, khởi hành đi Lĩnh Nam.”

Trong một cửa hàng tơ lụa, Lan Dịch Hoan đang tỉ mỉ đánh giá mỗi khối tơ lụa cùng với hương liệu sử dụng, liền nghe thấy Sùng An lại đây bầm báo.

Lan Dịch Hoan không chút nào kinh ngạc, quay đầu thì thấy vẻ mặt vui mừng của Sùng An, liền cười nói: “Ngươi rất vui sao?”

Sùng An nói: “Chuyện này thật thích thú làm sao! Hắn đi tới Lĩnh Nam, cả đời này rất khó trở về gây phiền nhiễu Điện hạ.”

Lan Dịch Hoan nói:”Lời này cũng không sai, chỉ có điều, hẳn là Tề Thì không đến được nơi đó.”

Biểu tình lúc hắn nói chuyện nhàn nhạt, cũng không mang bộ dáng phiền não không cam lòng, chỉ là đang bình tĩnh nói sự thật.

Sùng An ngẩn ra: “Tại sao?”

Lan Dịch Hoan nói: “Bởi vì cho dù là lúc nào, trên đời này, vẫn sẽ có người dùng toàn lực mà cứu hắn.”

Cái loại tính tình thích gây thị phi như Tề Thì, có người tính kế hay không thì gã cũng khó tránh được gặp rắc rối. Đời trước gã cũng từng gây ra chuyện lớn, Lan Dịch Hoan không nhịn được nữa muốn xử trí Tề Thì, lại bị Tề Thái hậu liều chết ngăn cản.

Sau khi Lan Dịch Hoan đăng cơ, Thái hậu hận hắn cướp đi mọi thứ của Ngũ Hoàng tử, chưa từng cho hắn chút cảm xúc nào khác, nhưng lần kia vì Tề Thì, bà có thể làm tất cả.

Đầu tiên là không tiếc buông tay tự mình kiểm điểm khuyết điểm, hy vọng Lan Dịch Hoan có thể khoan hồng, thậm chí còn tự mình xuống bếp nấu cơm dỗ hắn vui vẻ, đồng thời cho gọi những người Tề Thì đắc tội tiến cung, ra mặt ban thưởng và nhận lỗi.

Cho đến khi phát hiện Lan Dịch Hoan không chịu buông tha, Thái hậu bắt đầu tuyệt thực, một ngày Tề Thì không được thả ra cũng chính là một ngày bà không ăn không uống, kiên trì đến mức ý thức mơ hồ, cuối cùng liều chết bảo hộ tính mạng của Tề Thì.

Không đề cấp tới loại phương pháp này có thỏa đáng hay không, nhưng nhìn theo góc độ Tề Thì, chính là mẫu thân gã nguyện ý trả giá cho gã, bao gồm cả sinh mệnh.

Thật ra Tề Quý phi là người yêu ghét rõ ràng, người được nàng yêu thương thì sẽ vô cùng hạnh phúc, nhưng Lan Dịch Hoan lại không phải.

Nhìn đến biểu tình mờ mịt của Sùng An, Lan Dịch Hoan cười nói: “Ngươi lui xuống đi, lòng ta hiểu rõ.”

Lúc này cho dù Tề Quý phi làm gì, nhiều lắm cũng chỉ giúp Tề Thì đỡ bôn ba gian khổ một chút, nhưng Tề Thì cũng không thể dùng thân phận của mình lăn lộn vào kinh thành, chỉ có thể thay hình đổi dạng làm một người thường, đối với một người cả ngày mang giấc mộng làm Hoàng tử thì thống khổ vô cùng.

Lan Dịch Hoan cũng không muốn dây dưa với người này, chỉ cần không lắc lư trước mặt hắn, những việc còn lại Lan Dịch Hoan lười quản.

Đúng lúc này, chưởng quầy cửa hàng tơ lụa sau khi tiếp đãi hai khách nhân liền đi ra.

Chưởng quầy là một nam tử trên dưới bốn mươi, tướng mạo trung hậu, hành lễ với Lan Dịch Hoan: “Để công tử đợi lâu.”

Lan Dịch Hoan nói: “Không sao, ngươi cũng đang làm ăn thôi. Ta xem xong hết rồi, không có gì sai sót, để ngươi làm việc ta cũng yên tâm. Thương đội tiếp theo lúc nào xuất phát?”

“Một tháng rưỡi nữa, đi tới vùng Giang Chiết.”

Sau khi người nọ nói xong lại tiến tới dò hỏi Lan Dịch Hoan: “Công tử, bên chúng ta đều đã chuẩn bị tốt hết rồi, xin hỏi lúc nào ngài đi? Đoàn người nghe nói ngài muốn tới nam định cư, đều vui vẻ không kìm được, mỗi ngày đều nhón chân chờ đợi.”

——Cửa hàng tơ lụa này chính là đường lui Lan Dịch Hoan tạo cho mình.

Cửa hàng đã kinh doanh nhiều năm, bên trong đều là thân tín của hắn, lại không biết thân phận của hắn.

Đội thương nhân này mỗi quý đều phải đi khắp nơi mua vải mới nhất. Một số địa điểm họ thường ghé thăm cũng là những tuyến đường mà Lan Dịch Hoan đã lên kế hoạch cho việc rời khỏi kinh thành, bên kia cũng đã an bài chỗ đặt chân cùng thân phận mới.

Hết thảy đã sớm chuẩn bị ổn thoả, chỉ là hắn vẫn kéo dài.

Bởi vì Tề gia khinh người quá đáng, bởi vì không rõ thân thế của mình, bởi vì muốn ngăn Đặng Tử Mặc thành thân với Công chúa….

Thật ra thì những việc này dù hắn không ở trong thành vẫn chưa chắc không thể xử lý được.

Hoặc là nói, hắn vỗ mông đi rồi tựa như lúc vừa trọng sinh đã tính, mắt không thấy tâm không phiền, hết thảy không có liên quan gì tới hắn, căn bản không cần nhọc lòng vì chuyện này vì chuyện kia.

Xét đến cùng, vẫn là hắn không muốn đi.

Hắn từ nhỏ đã gắn với cung, được bồi dưỡng lớn lên như một Hoàng tử, thiên tư thông tuệ, gian khổ học tập mười năm, học được một thân võ nghệ, cũng từng cứu thế tế dân, khí phách hăng hái.

Trải qua một đời cho hắn ăn một cái giáo huấn, nản lòng thoái chí, muốn mặc kệ không quan tâm gì, như vậy sẽ không lại sinh ra gút mắc với ai, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Chỉ có chút kiêu ngạo, có chút khát vọng khắc vào xương cốt.

Bao nhiêu năm trôi qua, bo bo giữ mình, giấu tài, nhưng từng vụ từng việc quốc gia đại sự, có việc nào mà hắn không để trong lòng?

Huống cho còn có Nhị ca.

Trong đầu Lan Dịch Hoan hiện ra khuôn mặt của Lan Dịch Trăn.

Khi còn bé hắn cô đơn không nơi nương tựa, Nhị ca cứ vậy mà làm bạn với hắn, hắn không muốn bỏ Nhị ca lại một mình trong chốn Hoàng cung ăn thịt người đó.

Một đời này giống như bổ sung những khuyết thiếu ở kiếp trước, hắn có người thân tín nhiệm, cũng không chìm nổi đấu tranh quyền thế, giống như hắn có thể thử cố gắng hơn một chút thay vì cưỡng bách mình rời đi….

Chỉ là, hắn không dám, hắn sợ mình quá tham lam, sẽ lại giẫm lên vết xe đổ.

Hiện giờ chân tướng thân thế đã rõ ràng, đối với hắn cũng coi như là có thứ thúc giục mình.

“Công tử? Công tử?”

Nghe thấy chưởng quầy gọi mình, Lan Dịch Hoan phục hồi tinh thần nói: “Liền đi cùng thương đội tiếp theo vậy.”

Hắn dừng một chút, thấp giọng nói: “Đúng lúc ta cũng muốn cáo biệt những người thân trong nhà.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.