Edit: jen🎀
Ký túc xá đó, Khương Dao cũng không có ý định dọn ra, nhưng trước khi ra ngoài ở, cô phải nhờ chủ nhiệm ký giấy xin phép.
Dương Ngọc Mân đang bận rộn sắp xếp bộ phim tốt nghiệp cho lớp của bà, gần đây chuyện chạy tổ gặp vấn đề, phải thay rất nhiều người, Khương Dao cũng bị đổi từ vai quan trọng thành một vai phụ ít ai để ý.
Lúc cô đẩy cửa vào, không kịp phòng bị đã đụng phải Liễu Ức Nhất.
Nghĩ đến đủ loại khả năng, lại không ngờ sẽ gặp Liễu Ức Nhất ở văn phòng chủ nhiệm.
Khương Dao cầm giấy xin phép vỗ nhẹ trán, cắn môi dưới hít một hơi thật sâu.
“Em chào cô ạ.”
Chào hỏi xong, cô lúng ta lúng túng đứng sang một bên, Liễu Ức Nhất quay đầu lại nhìn cô một cái.
Khương Dao cũng ngẩng đầu nhìn cô ấy, nhưng rất nhanh đã dời mắt sang chỗ khác.
Dù sao đi nữa, trong lần cạnh tranh này cô đã giành thắng lợi nhưng lại hơi mất tự tin.
Liễu Ức Nhất ngượng ngùng cúi đầu, ngoan ngoãn nói: “Cô ơi, em về trước đây ạ.”
Dương Ngọc Mân vỗ vỗ tay cô ấy: “Nếu đã quyết định đảm nhận vai chính thì hãy cố gắng lên. Kịch tốt nghiệp của các em sẽ được ghi vào đĩa, giữ lại trong trường.”
“Em biết ạ.” Liễu Ức Nhất nhẹ nhàng ung dung đi ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại.
Khương Dao cắn nhẹ khớp tay, nhìn theo bóng lưng Liễu Ức Nhất.
Thật ra hai người là hai kiểu hoàn toàn khác nhau.
Liễu Ức Nhất như một bông hoa trắng nhỏ mọc lên từ bụi đất, có khí chất thần tiên.
Cũng không biết tại sao cuộc chiến giành danh hiệu hoa khôi lại gay gắt đến vậy.
Cô hồi phục tinh thần, cười tủm tỉm bước đến chỗ Dương Ngọc Mân.
“Em đến nhờ cô ký tên ạ, thời gian tới em muốn ra ngoài ở riêng.”
Khương Dao rất xấu hổ, lúc trước cô đã hứa sẽ tham gia bộ phim tốt nghiệp, nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, cô lại phải vào đoàn phim.
Lần này khác với trước đây, sau khi vào đoàn, e là có rất ít cơ hội được nghỉ phép.
“Em vất vả lắm mới có được vai diễn tốt, tôi phải kí cho em chứ.” Dương Ngọc Mân đẩy kính lên, nhìn Khương Dao một lúc rồi mới chậm rãi ký tên.
Khương Dao làm bà sợ nổi da gà.
“Cảm ơn cô.” Cô dè dặt lấy lại tờ giấy xin phép trên tay Dương Ngọc Mân, nhẹ nhàng gấp lại rồi bỏ vào túi.
Dương Ngọc Mân ngậm điếu thuốc, mò mẫm trên bàn hồi lâu nhưng không tìm được bật lửa, bất đắc dĩ nhét ngược điếu thuốc vào hộp đựng thuốc lá.
“Khương Dao, em cũng sắp tốt nghiệp rồi. Mấy năm nay em làm đủ việc linh tinh, tôi cũng không biết là tốt hay xấu, nhưng nếu muốn đạt được thành tích trong tương lai, những thứ em đã bỏ lỡ khi học đại học, vào đoàn phim nhất định phải chịu khổ nhiều hơn để bù vào.”
Khương Dao khẽ chớp mắt, cô biết thành tích của mình không tốt, nhưng lời Dương Ngọc Mân nói, cô vẫn chưa hiểu rõ hết.
“Nhưng nếu em chỉ muốn làm một minh tinh nhỏ, nhận quảng cáo, tham gia vài tiết mục thì với điều kiện của em sẽ không thành vấn đề, coi như tôi chưa nói mấy lời vừa rồi.”
Dương Ngọc Mân nói xong, tay lau mặt bàn, lớp bụi đóng trên bàn bị bà lau đi, bay lơ lửng trong không khí.
“Cô, mấy thầy cô đặc biệt xem thường mấy minh tinh lưu lượng đúng không?”
*Lưu lượng: là mấy ngôi sao đang nổi, có rất nhiều fan nhưng tài năng thì hên xui
Khương Dao hỏi một cách dè dặt cẩn trọng.
Thật ra, chủ đề này trong giới giải trí vẫn luôn không thể nói rõ ràng. Tóm lại, mỗi học sinh đều có hai con đường phát triển, nhưng họ cũng không biết rõ bản thân muốn làm gì, mà là bị xu thế chung thúc đẩy phát triển, người có thể phát triển theo hướng bản thân mong muốn thật sự rất ít.
Dương Ngọc Mân nhíu mày: “Em nói vậy là đang cố ý khơi mào mâu thuẫn nghề nghiệp, tôi cũng không khinh thường ai cả, ai có thể phát triển theo hướng đó đều là người có tài.”
Khương Dao trợn tròn mắt, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ môi dưới, nhẹ nhàng nói: “Vậy sao em lại cảm thấy cô không đánh giá cao mấy người như em và Liễu Ức Nhất, cô cho rằng phát triển như Hà Đinh Ninh mới là con đường chân chính.”
Hà Đinh Ninh khi còn đi học đã nhận không ít học bổng, lần nào thành tích cũng đứng nhất khoa, thường ngày đều khinh thường mấy đoàn phim nhỏ, thà thiếu chứ không làm bừa, gọi một cách hoa mĩ là một chiếc lông vũ cao quý.
“Hà Đinh Ninh là người kiên định, có chí hướng, nhược điểm duy nhất là ngoại hình.” Dương Ngọc Mân không phủ nhận lời nói của Khương Dao, trong lời nói mang theo sự thương tiếc Hà Đinh Ninh.
Khương Dao khẽ gật đầu một cái, im lặng lùi về sau vài bước: “Vậy cô làm việc tiếp đi ạ, em không làm phiền nữa.”
Không đợi Dương Ngọc Mân nói thêm lời nào, Khương Dao đã nhanh chóng bỏ chạy.
Khoảng cách thế hệ đúng là khoảng cách thế hệ, tìm kiếm cái chung, bỏ qua sự khác biệt chẳng qua cũng chỉ là một câu lý lẽ.
Vừa bước ra khỏi cầu thang, Khương Dao đã ngửi thấy mùi khói nồng nặc.
Thằng nhóc Tư Trạm hút thuốc đã lâu, cô đặc biệt mẫn cảm với mùi khói thuốc, luôn có cảm giác muốn dập thuốc đi.
Cúi đầu nhìn xuống.
Ồ.
Liễu Ức Nhất.
Hồi nãy còn mới khen cô ấy là bông hoa trắng nhỏ có khí chất thần tiên, vậy mà mới không bao lâu, cô ấy đã ngồi xổm dưới góc tường phì phèo khói thuốc, tuyệt đối không phải mới hút lần đầu.
Quả nhiên không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.
Liễu Ức Nhất vừa nghe thấy tiếng bước chân liền nghiêng đầu nhìn cô, mái tóc dài xõa xuống lưng, dài chạm đất.
Nếu không có điếu thuốc kia phá hỏng bầu không khí thì chẳng khác nào đang quay một bộ phim nghệ thuật.
“Tôi đang đợi cậu.” Liễu Ức Nhất phất tay.
Khương Dao khó hiểu chỉ vào mũi mình. Thật không ngờ, Liễu Ức Nhất không nhìn cô với ánh mắt xem thường là đã tốt rồi, vậy mà còn ngồi xổm trên bậc thang chờ cô.
Liễu Ức Nhất đứng dậy, rít hai hơi thuốc rồi nhét tàn thuốc vào thùng rác.
“Không ngờ tới, cậu còn biết che giấu bản thân.” Cô ấy cười khẽ.
Khương Dao nhìn mũi giày, trong lòng hơi mất tự nhiên: “À… Nói vậy cũng đúng.”
Có gì mà không dám thừa nhận, lúc này giả vờ vô tội thì sẽ rất giả tạo, chuyện này cả hai người đều biết rõ mười mươi.
Liễu Ức Nhất dựa vào cột lớn, ấn ấn chiếc bật lửa: “Thật ra tôi không hận cậu chút nào cả, tôi còn phải cảm ơn cậu.”
Điên rồi, điên rồi!
Khương Dao cảm thấy mình đã bức Liễu Ức Nhất phát điên.
“Xuất phát điểm của cậu cao, sau này nhất định sẽ có nhiều tài nguyên tốt.” Khương Dao thật sự không giỏi an ủi người khác nhưng trong tình huống này không nói gì cũng không thích hợp lắm.
Liễu Ức Nhất cười lạnh: “Tôi không để tâm, dù sao cậu cũng không hiểu, cậu chỉ cần biết tôi với cậu không có mâu thuẫn gì là được rồi.”
Cô giơ bật lửa lên trước mặt Khương Dao, nói tiếp: “Tôi lấy trên bàn của cô Dương đấy, cậu muốn hút không?”
Quao!
Cứ làm bừa vậy hả?
Khương Dao cảm thấy mình thật sự đã đánh giá thấp Liễu Ức Nhất, người chị em này cũng không hề ngây thơ ngoan ngoãn hơn mình.
Làm thế nào mà cô ấy giả vờ giỏi vậy, cái danh nữ thần theo cô ấy ba năm liền.
Khương Dao lắc đầu: “Tôi không hút thuốc.”
Liễu Ức Nhất liếc cô một cái vẻ ghét bỏ: “Nghe nói cậu là gái ngoan, đến một điếu thuốc cũng không biết hút.”
Vậy mà cô còn bị ghét bỏ.
“Chị gái ơi, xin đừng nói nữa, hình tượng của cậu đều mất hết rồi.” Khương Dao nghiêm túc khuyên nhủ.
Liễu Ức Nhất vui vẻ nói: “Tôi giả vờ với cậu làm gì, cậu cũng đâu có bao nuôi tôi.”
Khương Dao không thèm nghĩ, nói: “Còn có người bao nuôi cậu nữa hả?”
Liễu Ức Nhất không nói nữa, liếc Khương Dao một cái rồi quay đi.
Khương Dao: “???”
Khương Dao: “!!!”
Mẹ ơi!
Cô luôn cho rằng Liễu Ức Nhất đã ký hiệp ước bất bình đẳng với công ty, bị tước đoạt quyền lợi thôi, không ngờ còn có loại chuyện bao nuôi máu chó này nữa?
“Tôi đi đây.” Liễu Ức Nhất ném bật lửa vào thùng rác, xắn tay áo lên, xoay người rời đi.
Đầu óc Khương Dao chập mạch chỉ có thể nghĩ đến một chuyện.
Dương Ngọc Mân không tìm thấy bật lửa của bà ấy.
Trời đổ mưa phùn, vỡ vụn như sương mù.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, xung quanh cô có những thay đổi quá chấn động.
Bản chất Hà Đinh Ninh không đơn thuần như cô nghĩ, Liễu Ức Nhất cũng không phải đóa sen trắng thuần khiết như người ta nói.
Chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt Khương Dao, Phùng Liên cầm ô, hùng hổ chạy tới bên cạnh cô.
“Em gái yêu quý ơi, em bị ngốc hả, trời mưa còn đứng đây làm gì, đi lên xe với anh.”
Khương Dao nghiêng đầu, cúi xuống dưới chiếc ô, nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét: “Anh tỉnh lại đi, mưa nhỏ xíu mà cũng che dù, anh còn mong manh dễ vỡ hơn em.”
Dứt lời, cô thoải mái mở cửa xe, lắc lắc nước trên người rồi ngồi xuống.
Phùng Liên chớp mắt mấy cái, hơi tức vì lời cô nói, anh ta bĩu môi nhìn bóng lưng Khương Dao rồi nhanh chóng lên xe.
Khương Dao nghịch móc chìa khóa, lẩm bẩm: “Ngày mốt em phải đi gặp Quý Nhược Thừa, anh đừng xếp lịch gì cho em.”
Phùng Liên hơi buồn bực: “Gặp anh ta làm gì?”
Khương Dao ngước mắt lên, hỏi ngược lại: “Anh nói xem nên làm gì?”
Phùng Liên cảnh cáo: “Em phải bình tĩnh, tuổi này không thích hợp yêu đương đâu.”
“Ồ, ai không biết còn tưởng em là trẻ vị thành niên đấy.” Khương Dao hừ lạnh một tiếng.
“Đừng có quậy, em biết anh có ý gì.” Phùng Liên đặt chiếc ô dưới chân, rút một tờ giấy ra lau nước trên tay.
Khương Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, tấm kính trong suốt bị bao phủ bởi những hạt mưa nhỏ, khiến nó trở nên mờ mịt.
“Ngoại trừ anh ấy, em không quan tâm gì cả.”
Cô đưa tay chạm cửa sổ, trong xe rất nóng nhưng cửa sổ lại lạnh, có một lớp sương mù.
Một lúc sau, tên của Quý Nhược Thừa được lưu lại trên cửa sổ mấy giây.
“Dao Dao, hiện tại không có tay săn ảnh theo dõi em nhưng đến khi quay xong “Vượt qua thời không”, em sẽ không làm bừa được nữa.”
“Sao anh chắc quay xong em sẽ nổi tiếng.” Khương Dao tựa lưng vào ghế trò chuyện với Phùng Liên câu được câu mất.
“Này, em phải có quyết tâm được nổi tiếng chứ, không phải em luôn muốn nổi à.”
“Ò.”
Đột nhiên hiện tại không nghĩ vậy nữa.
Quý Nhược Thừa nói, cứ giống lúc trước cũng không có gì không tốt.
Mưa đã tạnh, ánh sáng hiếm hoi xuyên qua mây, tỏa ra hơi nóng cuối cùng còn sót lại trước khi lặn.
Sau khi chuyển vào khách sạn, mọi thứ đều thuận tiện hơn rất nhiều.
Buổi tối cô đến studio chụp ảnh tạo hình cho phim, sau đó đi ăn lẩu cùng nhân viên, Phùng Liên biết cách làm việc, đưa phong bì màu đỏ cho thợ trang điểm và phụ trách ánh sáng, dặn họ chụp Khương Dao cho đẹp.
Sau khi xem lại ảnh, Phùng Liên rất hài lòng.
Ngoại hình Khương Dao vốn diễm lệ, cũng hơi cá tính, bây giờ vẫn còn trẻ nên còn mang theo một cảm giác thanh thuần, nhí nhảnh, sau này trở nên thành thục rồi sẽ càng đẹp hơn.
Trời sinh là để làm minh tinh, chỉ cần được trao cơ hội, được hỗ trợ một chút là có thể phát triển lên tuyến đầu.
Thật sự rất tốt.
Phùng Liên thưởng thức xong, hài lòng quay người đi tìm Khương Dao.
Người được nhắc đang co một chân ngồi trên thùng giấy, cười khúc khích xem ảnh chụp lén giáo sư Quý trên điện thoại.
Đúng là không nỡ nhìn thẳng.
Khương Dao vui vẻ gửi tin nhắn cho Quý Nhược Thừa: “Sau bữa trưa ngày mai em tới tìm thầy nha.”