Địa điểm mà câu lạc bộ LM chọn, có thể nói là rất được chú trọng.
Câu lạc bộ toạ lạc tại Bắc Thành xa hoa ở gần khu trung tâm mua sắm, phía bên ngoài là hai quảng trường lớn còn là khu nghệ thuật sáng tạo, tập trung rất nhiều thanh niên văn nghệ của thành phố B.
Bên tay phải dựa vào hai toà nhà lớn cao chọc trời, được đầu tư xây dựng từ nguồn vốn lớn của một tập đoàn nước ngoài, một toà là trung tâm thương mại trong khi toà còn lại được sử dụng để cho thuê văn phòng, tám mươi tám tầng liên kết với nhau bằng cầu thang tựa như lơ lửng giữa bầu trời, được mệnh danh là toà tháp Đôi của thành phố B.
Mà cả con phố đối diện lại là tụ điểm ăn chơi nổi tiếng, những quán pub ầm ỹ cùng những quán bar yên tĩnh ăn ý phân bổ ở hai bên đường không liên quan gì đến nhau, khi màn đêm buông xuống, những thanh niên trẻ tuổi ăn mặc thời thượng cùng với những nhân viên văn phòng, đều giống như những con cá sặc sỡ bơi qua bơi lại trong đó.
Mùi rượu cùng khói thuốc như màn sương lượn lờ, trên đường phố có rất nhiều siêu xe qua lại, cũng có anh chàng xăm đầy tay, trên tai đeo tai nghe, chạy xe trong đêm không coi ai ra gì.
Đêm ở Bắc Thành tựa như một bể cá thuỷ tinh cực lớn, trang trí sặc sỡ cho thành phố với những mảng màu kỳ lạ, khiến cảnh sắc càng trở nên muôn màu muôn vẻ hơn.
Câu lạc bộ LM được chọn xây dựng ở đây, vì thế bản thân nơi đó đã là một loại thái độ——
Mọi người chán ghét chuyện xoi mói bình phẩm lẫn nhau, ít nhất khi được màn đêm che giấu, nơi này có thể trở thành thiên đường tự do cho dù có là ngắn ngủi.
Trác Viễn dừng xe lại trong bãi đỗ xe của câu lạc bộ, mới vừa cùng Văn Kha ra khỏi nơi đó thì đã suýt đụng phải một Omega nam mặc một chiếc quần bó sát màu cam đang đi tới.
“Xin lỗi!” Omega cũng sợ hết hồn, áy náy gật đầu với Trác Viễn rồi rất nhanh đã bước vào đại sảnh của LM.
Vóc dáng người kia cũng không tính là mảnh khảnh, quần áo lại chói mắt, tin tức tố trên người còn hơi nồng, hẳn là đang tới gần kỳ phát tình.
Trác Viễn không vui mà nhíu mày lại, cúi đầu xuống chỉnh trang tỉ mỉ áo vest thẳng thớm đang mặc trên người, bảo đảm bản thân nhìn vẫn chỉnh tề như trước, mới nắm tay Văn Kha nói: “Đi thôi, chúng ta cũng vào xem thế nào.”
Văn Kha đứng tại chỗ chần chừ trong thoáng chốc, anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy giữa hai toà tháp Đôi kia có một màn hình VR rất lớn, dường như có thể kéo dài toàn bộ đường chân trời của khu Bắc Thành.
Bên trên có một dòng chữ màu đỏ lộng lẫy lấp lánh——YOLO.
Bốn chữ này chậm rãi chợt loé lên, sau đó màn hình lại trở nên tối sầm, nhưng ngay một giây sau đó dòng chữ kia mang theo màu cầu vồng, giống như pháo hoa nổ tung ra giữa trời đêm!
Trong nháy mắt đó, Văn Kha cảm thấy trái tim mình đập có hơi nhanh.
Anh biết ý nghĩa của từ YOLO này——
You Only Live One
“Bạn chỉ sống có một lần.”
…
Chính vào lúc này, Trác Viễn đã không đợi được nữa mà kéo Văn Kha đi vào đại sảnh.
Sau khi bước lên hết khoảng mười bậc cầu thang, đại sảnh LM thoạt nhìn rất rộng rãi, màu sắc đen trắng được dùng làm màu chủ đạo, bất kể là quầy lễ tân đón khách hay là hai chiếc sopha bên cạnh đều sử dụng một tuyến thiết kế giống nhau, trong sự giản lược lại gợi nên vẻ nhu hoà.
Một bên đại sảnh là những hàng ghế dài có tính bảo mật rất cao, bất luận là từ góc độ nào nhìn sang cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy gò mà của hai người đang trò chuyện bên trong.
Một bên khác là dãy quầy bar yên tĩnh, quầy bar được phân thành hai nửa bố trí ở cả bên trong và bên ngoài, hiển nhiên là để phục vụ cho những vị khách có nhu cầu hút thuốc.
Chỉ là trong đại sảnh, có rất nhiều Alpha và Omega đi qua đi lại.
Bên quầy bar có một Omega đang thân mật ôm ấp một Alpha đang uống rượu, mà Omega vừa nãy mới đụng phải Trác Viễn, lúc này đang đứng hút thuốc ở bên ngoài, quay mắt nhìn về phía một Alpha ở đối diện, đang hào hứng nói chuyện gì đó.
Những Alpha ở đây tuy rằng đều mặc quần áo có màu sắc hoạ tiết khác nhau, nhưng vẫn có thể nhìn ra được điểm tương đồng, áo sơ mi có màu sắc tươi sáng phối với gilet bên ngoài, tóc tai được chải chuốt cẩn thận.
Không có bất kỳ mùi nước hoa kỳ quái nào, chắc chắn những Alpha đó đối với mùi tin tức tố của mình tương đối tự tin.
Văn Kha nhìn tất cả những thứ trước mắt, đều cảm thấy xa lạ cùng khiếp đảm, từ sau khi anh kết hôn cho đến nay, chưa bao giờ từng đến một nơi như vậy.
Anh không nói nên lời được những hình dung về cảnh tượng trước mắt, chỉ biết những Alpha này thoạt nhìn đều quá mức anh tuấn cùng cao lớn, tựa như một món đồ đắt đỏ xa hoa trong cửa hàng, Văn Kha vĩnh viễn sẽ không chạm vào.
Bản thân là một Omega đã kết hôn quá lâu, vì vậy Văn Kha dựa theo bản năng mà cảm thấy, liên tục quan sát những Alpha kia cũng là đi ngược lại với truyền thống đạo lý.
Mà người căng thẳng ở đây không chỉ có một mình anh, Trác Viễn đứng bên cạnh cũng có vẻ hơi bồn chồn, trong lúc chờ đợi, gã không tự chủ được mà quay sang tấm kính bên cạnh, sửa sang lại cổ áo nhiều lần.
So với tin tức tố của Alpha đối với Omega là áp chế cùng hấp dẫn tuyệt đối, thì cạnh tranh giữa những Alpha với nhau hiển nhiên lại càng tàn khốc hơn một chút, ở một nơi có quá nhiều Alpha vờn quanh như vậy, Trác Viễn đương nhiên không có cách nào cảm thấy thoải mái được.
May mà rất nhanh, có một Beta nữ với nụ cười ngọt ngào đi đến, đưa bọn họ đến bên một dãy ghế dài rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Chào mừng hai vị đã đến với LM, tôi họ Du, xin hỏi hai vị đang cần hình thức hỗ trợ nào ạ?”
Đối diện với sự tiếp đón đến từ một Beta, Trác Viễn hiển nhiên là cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, liền ngắn gọn nói qua tình huống giữa mình và Văn Kha.
Cô Du lúc lắng nghe câu chuyện kia của gã, biểu hiện ra rằng bản thân mình là một người rất nhẫn nại, sau khi Trác Viễn nói xong, trước tiên là dành cho Văn Kha một ánh mắt dịu dàng: “Mới vừa phải trải qua cuộc phẫu thuật kia, Văn tiên sinh thật sự đã vất vả rồi.”
Sau đó cô mới tiếp tục nói: “Tôi đã hiểu rõ nhu cầu của hai vị, thật ra hiện tài tình trạng hôn nhân AO tan vỡ cũng không phải là số ít, LM cũng đã cung cấp phục vụ cho rất nhiều trường hợp Omega đang ở trong giai đoạn suy yếu.
Với tình huống giống như thế này, chúng tôi đều sẽ đề cử những Alpha có tính cách vô cùng ôn hoà, mùi tin tức tố cũng không có tính công kích với Văn tiên sinh, bởi vì phẫu thuật tách bỏ đánh dấu vốn đã gây ra tổn thương nghiêm trọng với cơ thể, vì thế chuyện quan trọng nhất cần làm bây giờ là xoa dịu thể xác và tinh thần của Omega.”
“Cứ làm theo kiến nghị của các bạn đi, chỉ cần Tiểu Kha có thể khôi phục lại như cũ là được.” Trác Viễn hỏi: “Vậy lúc nào chúng tôi có thể tiến hành lựa chọn? Rốt cuộc là trình độ Alpha ở đây đã đạt đến cấp nào?”
“Ừm…” Trên khuôn mặt của cô Du không toát ra biểu tình bị xúc phạm, chỉ rất lịch sự dừng lại một chút, rồi nói rằng: “Các cố vấn Alpha ở LM đều là những người rất ưu tú và đạt cấp B trở lên, về điểm này chúng tôi có thể khẳng định để ngài yên tâm.”
“Ngoài ra chuyện bầu bạn giữa AO là chuyện rất thân mật, ở LM chúng tôi không tôn sùng chủ nghĩa cá nhân. Chúng tôi sẽ sắp xếp cho hai vị, xem qua tư liệu của những cố vấn Alpha có kinh nghiệm liên quan, nếu cảm thấy có người thích hợp, cố vấn bên kia cũng có lòng tin và tình nguyện nói chuyện, chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp cho Văn tiên sinh cùng cố vấn gặp mặt.”
“Cố vấn?” Trác Viễn tựa như cảm thấy cái danh xưng này có hơi buồn cười.
Gã nhíu mày lại, lập tức trưng ra tư thái như đang đàm phán kinh doanh, nói: “Tôi cảm thấy cô đang không hiểu ý của tôi, bây giờ chúng tôi đang cần gấp một Alpha đến bầu bạn với Tiểu Kha. Có phải là về vấn đề tiền không? Tôi sẽ tăng giá theo yêu cầu, ở đây khẳng định là có loại phục vụ cho những tình huống gấp gáp đúng không?”
Văn Kha không biết nên đối diện với cô Du thế nào, anh chỉ có thể lúng túng mà cúi thấp đầu xuống.
Anh nhất thời cũng không nói rõ được, đến tột cùng là vì Trác Viễn vội vàng muốn vứt bỏ gánh nặng này khiến bản thân khó chịu, hay là vì thái độ xem thường của gã đối với toàn bộ LM khiến anh càng khó chịu hơn.
Cô Du hiển nhiên cũng hơi lúng túng, suy nghĩ một lát, rồi lại giải thích: “Trác tiên sinh, đây không phải là vấn đề giá cả. Giá mà LM thu vốn không thấp, trước khi đến đây hẳn là ngài cũng đã rõ điều này. Thế nhưng để xây dựng được chất lượng phục vụ tốt nhất, là phải dựa trên cơ sở có sự hiểu biết sâu sắc đối với khách hàng, tình huống của Văn tiên sinh…”
Trác Viễn hiển nhiên không có tâm tư nghe cô Du giải thích, gã luôn luôn là cái kiểu người không có tính nhẫn nại, có lẽ cũng vì xuất thân từ Trác gia, khiến cho gã đã hình thành nên thói quen, khi bản thân đã đưa ra yêu cầu gì thì đều phải đạt được.
Lúc này gã đã cảm thấy có hơi buồn bực mà khoanh hai tay trước ngực, thời điểm ánh mắt sắp mất hết kiên nhẫn mà đi dò xét toàn bộ đại sảnh thì đôi con ngươi của gã đột nhiên co lại——
“Hàn…”
Trác Viễn đứng dậy, giọng nói của gã trở nên căng thẳng: “Hàn Giang Khuyết!”
Văn Kha cũng giật mình ngồi ngay ngắn lại.
Trong nháy mắt, anh đã cho rằng mình nghe nhầm cái tên được thốt ra từ trong miệng Trác Viễn, nhưng khi anh còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì thân thể đã đi trước một bước.
Văn Kha nghiêng đầu qua, ngơ ngác nhìn về phía bóng người từ đại sảnh đi ra.
Người đàn ông đứng ở giữa đại sảnh, dáng vẻ có thể được xem như là cực kỳ cao to anh tuấn trong đám Alpha, áo sơ mi màu xám nhạt nhàn nhã phác hoạ vóc người mạnh mẽ.
Áo vest mỏng tuỳ ý vắt trên tay phải của người đàn ông kia, cổ tay áo được xắn lên lộ ra đường nét cánh tay gân guốc đẹp đẽ, lúc này hắn cũng đã quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt của người kia thẳng tắp một đường, cùng Văn Kha nhìn vào mắt nhau.
Anh vừa nhìn thấy đôi mắt kia, trong nháy mắt đầu óc chỉ còn sót lại cái tên của người đó.
Đôi mắt của Hàn Giang Khuyết thật sự rất đẹp, đồng tử đen láy, đường viền hẹp dài cũng rất rõ nét, những nếp nhăn ở đuôi mắt tựa như những cánh hoa chồng lên nhau đang kỳ nở rộ.
Lúc lạnh lùng xa cách thì giống như một con sói, lúc ngoan ngoãn nghe lời lại hồn nhiên như một chú nai hoang dại, đó là một đôi mắt thuộc về một chàng trai đẹp chân chính.
Đẹp đến mức có hơi chán ghét thói đời.
Hàn Giang Khuyết bước từng bước một đi qua, khuôn mặt cũng càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn——
Mười năm.
Ngón tay Văn Kha run lên.
Vẻ ngoài của hắn cùng với người trong ký ức của Văn Kha giống nhau như đúc.
Không, không đúng.
Là hắn càng cao lớn hơn, càng đẹp trai hơn.
Khi Hàn Giang Khuyết đứng trước mặt Trác Viễn, Văn Kha cũng nhìn thấy rõ ràng vết sẹo đậm màu giữa mặt mũi bên mắt phải của hắn.
Trên khuôn mặt hoàn mỹ như vậy, vết sẹo là điều không trọn vẹn duy nhất.
Trái tim của Văn Kha bỗng nhiên đau nhói.
Trong nháy mắt đó, toàn bộ đại sảnh của câu lạc bộ LM giống như đều đột nhiên bị phai màu.
Ký ức tựa như một toa tàu chệch khỏi đường ray, đột ngột đưa Văn Kha xuyên qua hơn mười năm cô độc cùng những nỗi đau loang lổ, trở về những ngày mưa mùa hạ liên miên không dứt của năm lớp 12 đó——
Anh nhớ những tia sấm sét lớn đến đáng sợ, giọt mưa to như hạt đậu đập vào cửa sổ lớp học phát ra những tiếng lộp bộp vang dội.
Văn Kha mò mẫm từ hành lang đi vào trong lớp, bên trong không bật đèn lên mà chỉ có tiếng thở gấp của thiếu niên, cùng với tiếng va chạm vào chiếc bàn phát ra những tiếng động ầm ầm.
Lúc anh vào trong lớp, những chiếc bàn học đã bị xô đẩy khắp nơi, giữa hai chiếc bàn bị đổ ngã, Hàn Giang Khuyết đang ấn chặt Trác Viễn xuống nền đất, hắn như một con thú hoang phát điên, không một tiếng hầm hừ nhưng từng đấm từng đấm đều đang nện thẳng xuống người Trác Viễn.
Văn Kha sợ hãi, anh xông tới muốn tách Hàn Giang Khuyết ra, nhưng khi đó với sức lực của thiếu niên Alpha kia đã không phải là người mà anh có thể lay động.
Anh đã giằng co với Hàn Giang Khuyết nhiều lần, nhưng vẫn bị hắn quay ngược tay lại đẩy ngã, ngồi bệt xuống đất.
Văn Kha rất sợ, mặt mũi Trác Viễn bị đánh chảy đầy máu me, đến kêu lên cũng không kêu được, chỉ còn dư lại những tiếng rên rỉ thoát ra từ trong cổ họng
Một phút kia, anh đã cho rằng Trác Viễn còn đang sống sờ sờ như thế sẽ bị Hàn Giang Khuyết đánh chết. Anh thật sự quá sợ hãi.
Văn Kha nhớ rằng mình đã mơ màng cầm một chiếc ghế lên, sau đó đập xuống lưng Hàn Giang Khuyết——
Đúng lúc có một tia sấm sét xẹt qua, chiếu sáng cả căn phòng tối đen.
Hàn Giang Khuyết trong nháy mắt đó lại quay đầu, mà vào lúc này, Văn Kha đã không kịp thu tay lại nữa rồi.
Chân ghế không đập vào lưng hắn, mà là xẹt qua da thịt trên mắt phải của Hàn Giang Khuyết.
Máu tươi từ trên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên kia chảy xuống, dường như còn là cả nước mắt.
Hàn Giang Khuyết bị tổn thương như vậy nhưng lại cứ nhìn Văn Kha một cách đầy kinh ngạc, nhìn rất lâu, rất lâu.
…
Sau sự kiện kia của năm lớp 12, Văn Kha cũng không còn nhìn thấy Hàn Giang Khuyết nữa.
Đã nhiều năm như vậy, anh thậm chí còn không dám nhớ đến cái tên này.
Có rất nhiều rất nhiều hổ thẹn, hối hận, cùng đau khổ dây dưa với nhau, anh không biết phải đối mặt với người kia thế nào, cũng không có cách nào khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.
Nếu như đã định trước phải để lỡ nhau, vậy thì dứt khoát cứ để lỡ nhau cả đời đi.
Lãng quên là tốt nhất.
Đối với anh và Hàn Giang Khuyết mà nói, đều nên như thế.
Tâm sự nhỏ:
Đừng để lỡ nhau nha anh Kha, con tôi nó theo anh cả đời đó~