*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Văn Kha và Hứa Gia Nhạc cùng đi về hướng thang máy, lúc sắp đến đoạn rẽ, hình như anh loáng thoáng nghe thấy tiếng Hàn Giang Khuyết trầm trầm nói câu gì đó, ngay lập tức là nói đứt quãng của Phó Tiểu Vũ cũng truyền tới: “Bao năm qua, cậu chưa bao giờ nghi ngờ mắt nhìn của tôi cả, lần này…”
Anh còn chưa nghe được cụ thể thì đã bước chân vào khu vực trước thang máy rồi.
Phó Tiểu Vũ đang đứng đối diện với Hàn Giang Khuyết, cậu ta quay đầu lại nhìn thấy Văn Kha liền không nói nữa, mà hơi lùi lại một bước.
Văn Kha gần như có loại cảm giác kỳ lạ là mình đang quấy rầy bọn họ, anh nhất thời không hiểu rõ được suy nghĩ của mình, chẳng qua khi nghe thấy câu “bao năm qua” trong miệng Phó Tiểu Vũ, lại khiến lồng ngực anh cảm thấy bức bối mà thôi, anh không dám nghĩ nhiều, vội luống cuống giấu đi những tâm tư không yên kia.
Khi cửa thang máy mở ra, Hàn Giang Khuyết đột nhiên lại nắm lấy tay anh.
Văn Kha không khỏi giật mình, thế nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều thì đã bị người này kéo vào trong thang máy.
Phó Tiểu Vũ đứng ở một bên, cạnh Hàn Giang Khuyết nhưng cứ như là không nhìn thấy vậy, một mình cậu ta đứng dựa vào góc thang máy cũng không nói gì.
“Nhất định cứ phải ở trước mặt một người đàn ông trung niên đã ly hôn như tôi, khoe khoang tình cảm mới chịu được hả?”
Hứa Gia Nhạc miễn cưỡng cười một cái, còn mở miệng nói lời trêu chọc.
“Tôi, tôi không…”
Khuôn mặt Văn Kha ngay lập tức liền ửng đỏ.
Hai người họ đã không còn là những học sinh cấp Ba nữa, đương nhiên biết rõ ở trước mặt mọi người mà thân mật nắm tay như thế này hình như có hơi không phải phép.
Văn Kha không nhịn được mà nghiêng đầu qua, lén lút liếc Hàn Giang Khuyết một cái, lại thấy Alpha kia cũng đang nhìn mình——
Hoàn toàn không để ý đến phản ứng của người khác, chỉ chăm chú nhìn vào anh mà thôi.
Trong nháy mắt đó, Văn Kha có cảm giác dường như da mặt của mình cũng dầy lên một chút. Thế nên cứ nắm lấy tay hắn như vậy, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Bữa tối trước buổi thi đấu bọn họ cũng nghe theo đề nghị của Phó Tiểu Vũ, cùng nhau đến một nhà hàng Tây khá là cao cấp xa hoa gần LM, Hứa Gia Nhạc và Hàn Giang Khuyết đều gọi phần ribeye steak tái vừa, Văn Kha thì gọi một miếng cừu nướng nhỏ trong khi Phó Tiểu Vũ chỉ gọi salad và rượu vang.
Chắc là lúc ăn cơm mọi người đều thoải mái hơn, ba người Hàn Giang Khuyết, Hứa Gia Nhạc cùng Phó Tiểu Vũ đều học Đại học ở nước ngoài, bối cảnh văn hóa tương tự nhau nên những điều có thể trò chuyện cũng càng nhiều hơn.
Văn Kha không nói chen được vào câu nào, lúc nghe thấy bọn họ nói về những kiến thức học hỏi được tại các trường Đại họ ở nước ngoài, anh không khỏi cảm thấy có hơi lạc lõng.
Nhưng những năm qua, anh cũng đã quen vơi cảm giác lạc lõng thầm kín giữa những người bằng tuổi này rồi, vậy nên cũng không gắng gượng, chỉ cúi thấp đầu xuống cắt phần thịt cừu mềm nhất lặng lẽ đặt vào đĩa của Hàn Giang Khuyết.
Trong nhà hàng cao cấp như vậy, làm như thế này thật sự có chút không nên.
Thế nhưng Fine dining (1) coi trọng cảm giác tinh tế sang trọng của cảm nhận, nên lượng đồ ăn thường thường đều không đủ.
(1)= là một hình thức dùng bữa tại các nhà hàng, khách sạn cao cấp. Trái ngược với phong cách nhộn nhịp với những bữa tiệc nhiều người, fine dining hướng tới một trải nghiệm ẩm thực tinh tế, sang trọng với các món ăn chất lượng.
Anh hiểu rất rõ sức ăn của Hàn Giang Khuyết, lại sợ hắn trước khi thi đấu không được ăn no, vì vậy thà rằng thất lễ cũng phải len lén nhét thêm thịt cho Hàn Giang Khuyết như là che chở bảo vệ cho một sinh vật non nớt vậy.
Lúc này, ngay cả Hứa Gia Nhạc cùng Phó Tiểu Vũ vừa rồi còn đấu chọi gay gắt như thế, cũng nói chuyện với nhau đôi câu trong bữa ăn, trường Đại học P của cậu ta có khoa chuyên nghành quản lý vô cùng nổi tiếng, Hứa Gia Nhạc đương nhiên cũng phải nể nang một chút mà khen ngợi vài câu, anh ta còn tiện thể hỏi: “Hàn Giang Khuyết, cậu và Phó tiên sinh là bạn cùng trường Đại học với nhau à?”
“Không phải.” Hàn Giang Khuyết đang chuyên tâm cúi đầu xuống ăn phần thịt sườn cừu non mà Văn Kha lén lút cho mình, nghe thấy người kia nói vậy liền ngẩng đầu lên theo bản năng, nói: “Tôi không thi đỗ nổi Đại học P.”
Phó Tiểu Vũ khẽ mỉm cười, cậu ta nhấp một ngụm rượu vang, bình tĩnh nói: “Trường của bọn tôi chỉ cách nhau có một con đường, lúc đó tôi hay chạy đến trường Hàn Giang Khuyết xem cậu ấy chơi bóng rổ, nên dần dà mới quen với nhau.”
Nụ cười của Omega khôi ngô rất điềm đạm, nhưng lại tựa như cất giấu đi rất nhiều tin tức.
…
Sau khi bữa ăn tối kết thúc, mấy người bọn họ cùng nhau trở về LM, lúc Văn Kha biết võ đài thi đấu quyền anh nằm ngay dưới tầng hầm B1 của câu lạc bộ còn rất ngạc nhiên.
“Không chỉ mỗi võ đài thôi đâu, trên tầng còn có sân tập bắn súng, sân trượt băng, rạp chiếu phim và KTV. Ở trên tầng cao có câu lạc bộ xì gà và khách sạn được phục vụ hoàn toàn bằng máy móc, mà trên nóc của toà nhà này còn có thảm cỏ duy nhất ở thành phố B để bay thử máy bay không người lái.”
“Thế này…”
Văn Kha không khỏi xúc động, anh hít một hơi thật sâu, mới nghĩ đến một từ miêu tả chuẩn xác: “Xu hướng thế này quá mới mẻ.”
Phó Tiểu Vũ giải thích: “Anh phải biết rằng, mảnh đất ở dưới chân chúng ta đây, nằm trong khu vực đất đai phát triển nhất của thành phố B. Tôi không chỉ nói đến cuộc sống về đêm đâu—— ban nãy khi chúng ta nói chuyện công việc ở bên tòa tháp đôi kia, là tòa nhà đi tiên phong trong việc phát triển theo khái niệm tổ hợp văn phòng, có không ít những chuyên gia khoa học kỹ thuật tuyến đầu, IT và khu vực của các công ty tầm trung và nhỏ hiện tại cũng đã dần chuyển vào đây. Văn tiên sinh, nếu anh muốn đi theo con đường phát triển App này thì lần sau phải đi loanh quanh ở trong đây một lúc, để cảm nhận bầu không khí của tuổi trẻ pha lẫn chút tự do ở nơi này.”
“Lúc tôi ở nước ngoài cũng nghe nói khu vực Bắc Thành này được mở rộng rất thành công, cũng trở thành thương hiệu của thành phố B.” Hứa Gia Nhạc cũng dấy lên chút hứng thú bèn nói.
“Đúng. Khu vực này giàu có, nhưng nơi đây cũng không phải là phố Wall (2).” Trong đôi mắt của Phó Tiểu Vũ ánh lên vẻ kiêu ngạo: “Nơi đây là thung lũng điện tử (3) của thành phố B.”
(2)= Phố Wall (Wall Street) là một con đường nhỏ hẹp dài khoảng 1.1 km ở Khu Tài Chính thuộc vùng hạ Manhattan, New York. Đường này hẹp và ngắn, chạy từ đường Broadway đến South Street. Phố Wall cũng là nơi đặt trụ sở của “Sở giao dịch chứng khoán New York” (New York Stock Exchange – NYSE).
(3)= dựa theo thuật ngữ “Thung lũng Silicon” chỉ một khu vực thuộc miền Bắc California tập trung ở Thung lũng Santa Clara, nơi có nhiều công ty hàng đầu và có công nghệ đột phá và sáng tạo, bao gồm Apple, Google, Facebook và Netflix. Điểm nổi bật của Thung lũng Silicon là số lượng các công ty công nghệ thành lập và có trụ sở tại đó. Thuật ngữ này đã trở nên nổi bật trong 1970 để chỉ sự phát triển của khu vực và sự phụ thuộc công nghệ vào bóng bán dẫn silicon, được sử dụng trong tất cả các bộ vi xử lí hiện đại.Thung lũng Silicon hiện là một trong những khu vực giàu có nhất trên thế giới, được biết đến như một trung tâm đổi mới công nghệ toàn cầu.
Cậu ta nói đến đây, không biết vì sao lại quay đầu cùng Hàn Giang Khuyết liếc nhìn nhau một cái.
Hắn cũng khẽ mỉm cười với Phó Tiểu Vũ, nói: “Đúng vậy, tinh thần của câu lạc bộ LM cũng là tinh thần của khu vực Bắc Thành này—— chính là YOLO.”
“YOLO.” Phó Tiểu Vũ cùng Hàn Giang Khuyết đồng thanh nói ra bốn chữ cái kia, vẻ mặt cậu ta sáng láng, gằn từng chữ nói: “Chúng ta chỉ sống có một lần, cho nên phải sống hết mình.”
Trước khi trận thi đấu bắt đầu, Hứa Gia Nhạc nói là muốn đi lên tầng nhìn một chút thảm cỏ dành cho máy bay không người lái.
Nhưng Hàn Giang Khuyết lại phải đến phòng thể hình của câu lạc bộ LM, để cùng cố vấn luyện tập làm nóng người. Văn Kha đương nhiên là sẽ đi cùng hắn, mà Phó Tiểu Vũ cũng rất tự nhiên đi cùng.
Hàn Giang Khuyết trước tiên tập một bài kéo giãn, sau đó là chạy chậm trên máy tập chạy một lúc, rồi mới đeo vào găng tay đấm bốc và tập đấm bao cát để làm nóng người.
Dường như trong nháy mắt đó, hắn giống như đã bước vào một trạng thái mà Văn Kha cực kỳ xa lạ.
Khi Alpha tung ra những cú đấm, lại càng giống với một chú sói hung ác tàn bạo hơn bất cứ lúc nào, găng tay màu đỏ thẫm nện vào trên bao cát, mỗi một đấm đều bởi vì ra lực mạnh mà phát ra những tiếng “bụp bụp” vang lớn. Đôi mắt đen như mực của Hàn Giang Khuyết nhìn thẳng vào bao cát, tựa như không còn để ý đến bất kỳ điều gì khác nữa.
Nhưng không biết vì sao, Văn Kha cảm thấy Phó Tiểu Vũ lúc này giống như lại càng có thể hiểu Hàn Giang Khuyết hơn anh.
“Hình như chậm hơn so với lúc trước một chút rồi.”
Cậu ta chăm chú nhìn vào động tác của Hàn Giang Khuyết: “Mấy ngày nay cậu không luyện tập à? Có phải cũng không ăn uống theo bài hướng dẫn về chế độ dinh dưỡng của bác sĩ đúng không?”
Phó Tiểu Vũ hiển nhiên hiểu rất rõ về trận đấu của Hàn Giang Khuyết, còn rất để tâm mà nói: “Đừng ngạo mạn quá—— đó là con gấu trắng của nước Nga đấy, cho dù là chiều cao hay cân nặng cậu cũng không hề chiếm được ưu thế đâu.”
Văn Kha tự nhiên hít thở không thông, anh đột nhiên nghĩ đến Hàn Giang Khuyết mấy nay không tập luyện được, đương nhiên là vì chuyện anh đến kỳ phát tình.
“Gấu, gấu trắng nước Nga?” Văn Kha không nhịn được hỏi: “Có ý gì vậy?”
“Vua gấu Ivanov.” Phó Tiểu Vũ nói: “Người Nga.”
Cho dù anh là người ngoại đạo nhưng vẫn có thể hiểu được, người da trắng và người da đen có được rất nhiều ưu thế tự nhiên trong môn thể thao này, trong khi đó người da vàng thì bất kể là chiều cao hay là sức mạnh bùng nổ đều sẽ kém hơn một ít.
“Người Nga?” Văn Kha lập tức căng thẳng đến mức giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Vậy, vậy… anh ta nặng bao nhiêu? Không phải căn cứ theo hạng cân để thi đấu sao?”
“Thi đấu quyền anh nghiệp dư thì hạng cân cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Phó Tiểu Vũ rõ ràng là đối với chuyện Văn Kha không hiểu gì rất không tán thành, cậu ta híp mắt lại nói: “Hàn Giang Khuyết có trọng lượng nặng nhất cũng chỉ tám mươi lăm kg, trong khi vua gấu là chín mươi lăm kg cũng là hạng cân nặng nhất. Nhưng mà đương nhiên, trong môn thể thao này hơn kém nhau tròn mười kg thì sự áp chế là cực kỳ đáng sợ, cho nên tôi mới nói cậu ấy tuyệt đối không được khinh địch, nhất định phải điều chỉnh bản thân mình ở trạng thái cao nhất mới được.”
Trong đầu óc của Văn Kha là một đống lộn xộn, anh nghĩ đến mấy ngày trước chuyện cần vận động duy nhất của hắn chính là cùng mình dây dưa trên giường, lại nghĩ đến những món sườn rồi móng giò, thịt viên chiên xù gì gì đó, tuy đều là những món Hàn Giang Khuyết thích ăn nhưng lại không có chút xíu liên quan nào đến mấy chữ “bữa ăn dinh dưỡng”.
Anh thậm chí cũng không biết bữa ăn dinh dưỡng của võ sĩ quyền anh là gì.
Hàn Giang Khuyết hoàn toàn không thể có được trạng thái tốt nhất.
Trong thoáng chốc đó, anh cảm tưởng như bản thân không thể thở nổi.
“Sắp đến giờ rồi.”
Mà người trên võ đài kia, lại giống như chẳng buồn để những lo lắng của Phó Tiểu Vũ ở trong lòng, Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu lên nhìn vào đồng hồ treo trên tường, rất bình tĩnh nói: “Hai người cứ đi đến đó trước đi, tôi cũng phải đến phòng nghỉ dành cho võ sĩ thi đấu rồi.”
“Cố lên.” Phó Tiểu Vũ trái lại cũng không nói thêm những lời thừa thãi, cậu ta gật đầu một cái rồi ra ngoài trước.
Nhưng Văn Kha còn lâu mới có thể ngầu được như thế, anh ngẩng đầu lên, hoang mang sợ hãi nhìn về phía người kia, chần chừ hồi lâu mới nói nhỏ: “Hàn Giang Khuyết, cậu…”
Anh không biết nên nói thế nào nữa, cũng muốn nói lời cổ vũ đơn giản lưu loát như Phó Tiểu Vũ.
Nhưng trên thực tế điều anh muốn nói lại là: nhất định phải bảo vệ bản thân mình, đừng để bị thương.
Mà lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đã cảm thấy bản thân mình lề mề như vậy rất là đáng ghét.
“Đừng lo.”
Hàn Giang Khuyết nhìn anh, khẽ nói.
“Tôi…”
Văn Kha có cảm giác trong lòng mình lo lắng muốn chết, đến cái trán cũng sắp đổ mồ hôi đến nơi rồi.
Anh không biết nên nói điều gì, chẳng qua là còn muốn ở bên Hàn Giang Khuyết như vậy thêm một lúc nữa, cuối cùng mới vụng về nói ra được một câu: “Cơm tôi nấu… có phải là rất không dinh dưỡng không?”
“Văn Kha… Chú hươu con, để tay lên đây nào.” Hàn Giang Khuyết khẽ cười, bàn tay hắn vẫn đang mang theo găng tay thi đấu giơ lên trước mặt anh.
Anh ngơ ngác không biết làm thế nào, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay phải của mình ra đặt lên trên găng tay thi đấu màu đỏ thẫm của người kia.
“Tôi sẽ vì em mà thắng trận này.”
Hàn Giang Khuyết cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên găng tay thi đấu và cả—— mu bàn tay của Văn Kha.
Còn có mỗi trận đấu sau này trong cuộc đời của mày nữa.
Trong lòng Hàn Giang Khuyết đã nghiêm túc nghĩ như vậy.
Hắn đã luôn muốn được làm thế này, cho dù thoạt nhìn có trẻ trâu thế nào, có ngớ ngẩn ra sao thì cảnh tượng này đều là hình ảnh trong giấc mơ của Hàn Giang Khuyết.
Sau khi trưởng thành, hắn đã có quá nhiều tiếc nuối cùng giận dữ, nhưng cũng chỉ có thể dựa vào những vận động kịch liệt như vậy mới có thể gạt bỏ đi hết thảy.
Lúc đi du học, sự tôn sùng của những người nước ngoài đó đối với MMA(4), không khác nào sự tôn sùng như đối với mùi vị đàn ông và sự chính trực của Alpha cả.
(4)=Mixed Martial Arts (MMA) hay võ thuật tổng hợp, võ tự do là môn thể thao mang tính đối kháng toàn diện. Khi thi đấu môn này cho phép đấm, đá, vật…. Mục đích của MMA là tìm ra một kỹ năng chiến đấu hoàn hảo nhất từ những môn võ khác nhau trên thế giới. Trong MMA, người ta có thể thấy những võ sĩ xuất thân từ những môn võ khác nhau, đây là một môn võ thực dụng, cho phép sử dụng tất cả các đòn thế từ các võ phái khác nhau, miễn là đánh bại đối phương.
Nhưng đối với hắn mà nói, quyền anh càng giống như là thế giới võ hiệp của riêng mình.
Tựa như 《Tiếu Ngạo Giang Hồ》 đã cùng đọc với Văn Kha, Độc Cô Cửu Kiếm không học được ngày đó, cuối cùng hoá thành một chú sói đơn độc cố chấp với trái tim đã có chốn về trên võ đài quyền anh.
(5)= Độc Cô Cửu Kiếm là một bí kíp kiếm thuật tối thượng xuất hiện trong bộ Tiếu Ngạo Giang Hồ, được sáng tạo ra từ nhân vật không xuất hiện mang tên Độc Cô Cầu Bại.
Độc cô cửu kiếm được coi là triết lý đặc sắc của Đạo gia đề cao việc sử dụng kiếm thuật một cách linh hoạt, người luyện kiếm pháp này sẽ trở thành một cao thủ kiếm khách, có thể phá giải hết tất cả võ học trong thiên hạ. Luyện đến cảnh giới cuối cùng có thể dùng bất cứ thứ gì làm kiếm, đạt tới cảnh giới “vô chiêu thắng hữu chiêu”.
Có rất nhiều võ sĩ trước khi thi đấu sẽ hôn lên găng tay quyền anh của mình, như là một nghi thức cầu may mắn, cầu được phù hộ.
Nhưng Hàn Giang Khuyết lại không nghĩ như vậy, nếu như có thể, hắn muốn được hôn lên mu bàn tay của người yêu mình khi người đó ôm lấy găng tay của hắn.
Đó là điều lãng mạn thuộc về một Alpha, càng là vinh quang đến muộn thuộc về một thiếu niên cô độc.
Ribeye steak= bít tết từ thịt thăn bò
Cừu nướng