Vài ngày sau lễ trao giải, “cách” của Biên Dật đến. Do quản lý của Trần Kiều Độ chuyển đến một kịch bản rất hay, vừa có khả năng đoạt giải, vừa có tính thương mại, điều quan trọng hơn là –
“Cậu dụ dỗ Biên Dật bằng thuốc mê gì vậy? Anh ta nói muốn làm bạn diễn cho cậu.” Chị Trình ngồi đối diện, nhìn chằm chằm cậu.
Nói là làm bạn diễn, thực ra cũng hơi phóng đại, bản chất là phim song nam chính, nhưng một vai chính diện, một vai chính tà, đương nhiên là vai chính tà có chiều sâu và hấp dẫn hơn. Vai này tìm đến Trần Kiều Độ, cậu một mình cũng có thể gánh vác, vì vậy theo lý, vai còn lại sẽ không phải là người cùng hạng với cậu để nhận, nhưng…
“Biên Dật nhận lời?”. Trần Kiều Độ hỏi.
“Nhận lời gì chứ, kịch bản này chính là anh ta đứng đầu, cậu tự xem ekip sản xuất đi.” Chị Trình lật lại trang đầu tiên của kịch bản, tên công ty của Biên Dật được in rõ ràng ở đó, còn Biên Dật là cổ đông lớn nhất của công ty.
Trần Kiều Độ nhớ đến câu nói “Tôi tự có cách” của Biên Dật ngày hôm đó, đây có lẽ là cách. Biên Dật và cậu có trạng thái khá giống nhau, đều đã nhận được một số giải thưởng, nhưng lại chưa nhận hết, giai đoạn này cũng không cần phải xem xét thù lao, chọn kịch bản quan trọng nhất là kịch bản và ekip.
Kịch bản mà Biên Dật đưa cho cậu thực sự rất hay, nhìn kỹ ekip, toàn bộ đều là đỉnh cao. Về lý, Trần Kiều Độ không nên từ chối.
Nhưng về tình…
Trần Kiều Độ lại không muốn nhận.