Âm Thanh Va Chạm Từ Linh Hồn

Chương 38



Mặc dù Tống Chiếu Ẩn nhốt Giải Hằng Không ở ngoài nhưng rõ ràng là hắn cũng không định cứ bỏ đi như vậy mà đứng ở cửa vài giây, sau đó quay đầu đi vòng qua bệ cửa sổ bên hông tòa nhà nhỏ.

Cửa sổ không đóng, hắn có thể thấy rõ tình hình bên trong phòng. Tống Chiếu Ẩn đang ngồi trên xe lăn chậm rãi đi vào, sau đó khi đi qua huyền quan (*), chiếc xe lăn không biết bị thứ gì tác động mà bị trật đi trong chốc lát, đụng thẳng vào giá sách bên cạnh.

(*) huyền quan: trong phong thủy, huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn thì đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính. Huyền quan như một bức bình phong hay bước đệm cho phòng khách.

“Rầm” một tiếng, sách Sudoku vốn đã lộn xộn trên giá sách rơi sạch xuống, một phần rơi lên đùi Tống Chiếu Ẩn, một phần rơi xuống sàn.

Nếu không phải Tống Chiếu Ẩn phản ứng nhanh lùi lại, chỉ sợ là những cuốn Sudoku đó đã nện vào đầu y, nhưng cho dù không bị thì y vẫn hơi nhíu mày.

Vừa rồi lúc y ra ngoài đi ngang qua đây, xe lăn điện cũng bị trật đi như gặp trục trặc một lần, dường như bị quấy nhiễu bởi từ trường đặc biệt.

Con thỏ bông cứ thế mà rơi vào lòng y rồi lăn lông lốc ra xa, Tống Chiếu Ẩn tiện tay nhặt lên xong cũng lười đặt về lại nên mới đặt lên đùi mang ra ngoài, ai mà ngờ lại khiến cho tên thần kinh lên cơn thần kinh.

Lúc Giải Hằng Không nhìn thấy y đụng vào giá sách thì thật sự đã sửng sốt, thậm chí còn cảm thấy buồn cười trong chốc lát, tuy nhiên nụ cười này lập tức biến mất khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Tống Chiếu Ẩn khi cúi xuống nhặt đồ lên.

Hắn trèo thẳng qua bệ cửa sổ, sải bước về phía Tống Chiếu Ẩn, nhặt mấy tờ Sudoku y không với tới lên.

“Đúng là suy giảm trí tuệ thật rồi, thế này mà cũng bị đụng được.”

“…”

Tâm trạng bình tĩnh của Tống Chiếu Ẩn khi vừa tỉnh lại dần dần biến mất trong tiếng cười đùa của Giải Hằng Không, cộng thêm cơn đau lại dâng lên trên người, lúc này lòng kiên nhẫn của Tống Chiếu Ẩn rõ ràng đã cạn kiệt, rút tờ giấy Sudoku trong tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Nếu như cậu đến đây chỉ để nói mấy lời nhảm nhí này thì bây giờ có thể cút được rồi. Tôi không muốn nghe.”

Khoé miệng Giải Hằng Không cong lên, nhặt từng tờ Sudoku còn lại lên nhưng không đưa thẳng cho y mà lại nói: “Thanh minh trước đã, đây không phải là lời nhảm nhí.”

“Tôi đến đây… để gặp anh.” Hắn nói, giọng điệu có thể xem như dịu dàng nhưng Tống Chiếu Ẩn lại không hề cảm kích: “Gặp được rồi thì có thể đi rồi.”

Tống Chiếu Ẩn lấy lại Sudoku còn sót lại trong tay hắn với vẻ mặt vô cảm, tiện tay lật qua lật lại, thể hiện vẻ trầm tư trên mặt, nghiêm chỉnh như thể đang nói tôi còn có việc, cậu biết điều thì phắn lẹ đi.

Giải Hằng Không rõ ràng không phải là người biết nhìn sắc mặt người khác để làm việc, chẳng những không đi mà còn khoanh tay dựa vào giá sách, thưởng thức vẻ mặt nghiêm túc điền Sudoku của Tống Chiếu Ẩn.

Những trang Sudoku này đều có dấu vết Tống Chiếu Ẩn từng điền, có vài tờ đã viết đáp án đúng hoàn chỉnh, vài tờ thì còn trống một ô, thứ Tống Chiếu Ẩn đang nhìn là những tờ có ô trống.

Với chỉ số IQ hiện tại của y thì chỉ cần liếc mắt đã biết được đáp án chính xác, sự kết hợp giữa chuỗi các chữ cái và con số đó khiến cho y cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu.

Tống Chiếu Ẩn vừa suy nghĩ vừa di chuyển ánh mắt về phía những tờ may mắn không bị rơi xuống đất trên giá. Y đứng dậy khỏi xe lăn, cơn đau ở ngực, bụng và đầu gối làm y hơi cau mày trong giây lát.

Ngay giây sau, những tờ Sudoku đó đã bị một bàn tay được quấn trong dụng cụ cố định xương cầm lấy, Giải Hằng Không ghé vào sau lưng Tống Chiêu, tay còn lại ôm lấy eo y: “Đúng là thích ra vẻ thật, kêu tôi lấy giúp anh không phải là được rồi à.”

Tống Chiếu Ẩn giãy giụa trong chốc lát nhưng cơ thể bị thương nặng chưa lành này của y sao có thể là đối thủ của Giải Hằng Không, cử động như vậy thôi đã làm liên luỵ đến vết thương trên người, khiến cho y không nhịn được khẽ hít vào một hơi.

“Đau ở đâu?” Giải Hằng Không vừa nói vừa quơ cánh tay, để Tống Chiếu Ẩn dựa vào lòng mình.

“Buông ra.” Tống Chiếu Ẩn trầm giọng nói, năm ngón tay túm lấy cánh tay đang vắt ngang eo mình: “Có nghe thấy không?”

Giải Hằng Không đương nhiên không nghe thấy mà đột nhiên hỏi: “Anh thế này thì làm sao ngồi lên xe lăn được? Ai bế anh đây?”

“…”

Lại bắt đầu rồi.

Điếc có chọn lọc.

Tống Chiếu Ẩn hít sâu một hơi, khi cánh tay đã tập trung sức lực chuẩn bị cưỡng ép thoát khỏi sự khống chế của Giải Hằng Không thì cánh tay đang ôm sau eo y đột nhiên di chuyển lên sau lưng y.

Lúc Giải Hằng Không hơi cúi người xuống, Tống Chiếu Ẩn đã đoán trước được hành động của hắn, hai tay vô thức chống cự nhưng khi khuỷu tay y vừa chạm vào vai phải của Giải Hằng Không thì nghe thấy hắn hít một hơi: “Đau.”

Chỉ một thoáng do dự thôi mà cơ thể y đã nhẹ bẫng, sau đó bị Giải Hằng Không bế lên.

“…”

“Đừng nhúc nhích, vết thương trên tay tôi còn chưa khỏi, lỡ như làm anh ngã chẳng phải là không đáng sao.” Giải Hằng Không nói.

Tống Chiếu Ẩn: “Tôi tự có chân, không cần phiền đến cậu…”

Lời còn chưa nói xong, Giải Hằng Không liếc mắt nhìn cẳng chân cũng đang bó bằng dụng cụ cố định của y một cái, đồng thời lòng bàn tay kéo mông y, hất nhẹ lên để người trong lòng áp sát vào người hắn hơn.

“Tôi sẵn lòng giúp anh.” Khoé miệng Giải Hằng Không chan chứa nụ cười, bế y sải bước thẳng về phía giường.

Dù sao cũng chỉ là một công cụ đi bộ thay thôi.

Tống Chiếu Ẩn nghĩ vậy, không giãy giụa nữa nhưng vẫn không để cơ thể mình hoàn toàn dựa vào lồng ngực Giải Hằng Không.

Lần trước bị Giải Hằng Không bế trong lòng, y vẫn đang ở trong trạng thái tê liệt, tri giác cũng chậm chạp hơn, lúc Giải Hằng Không bóp mông y thì cũng chỉ cảm thấy như tiếp xúc rất nhẹ.

Nhưng lúc này đây, công cụ đi bộ thay lại không có bất kỳ hành vi quá đáng nào, lòng bàn tay to lớn đỡ sau thắt lưng và mông y lại có một cảm giác hiện diện mạnh mẽ.

Mạnh mẽ, vững vàng, thậm chí còn nóng bỏng, nóng đến mức khiến cho Tống Chiếu Ẩn hiếm khi hơi khó chịu.

Y cho rằng sự khó chịu này hoàn toàn là do y không thích trạng thái mà mình yếu đuối và cần được quan tâm như vậy,

Công cụ đi bộ thay thật sự chỉ thi hành đúng chức năng đi bộ thay của mình, khi đến bên giường thì hơi rướn người đặt y lên giường.

Chiếc giường hoàn toàn tự động đã điều chỉnh góc độ và độ mềm theo tư thế của Tống Chiếu Ẩn ngay khi y vừa chạm vào nệm, vừa vặn để Giải Hằng Không có thể nhìn rõ vết thương ở một bên cổ của Tống Chiếu Ẩn.

Băng vải dán ở đó hơi rỉ một chút màu đỏ tươi, hiển nhiên là vết thương bị gây ra khi vừa rồi y tránh khỏi đống đồ rơi, vết máu đỏ tươi phản chiếu lên làm cho hai mắt Giải Hằng Không hơi tối sầm lại, thế nhưng lúc hắn duỗi tay ra, còn chưa kịp chạm vào băng gạc thì lại bị Tống Chiếu Ẩn cau mày hất đi.

“Đủ rồi.” Tống Chiếu Ẩn khiển trách.

Giải Hằng Không dường như lại không hề để ý, ngón tay vẫn chưa thu về của hắn chạm rất nhẹ vào lông mày của Tống Chiếu Ẩn, khi phần vảy màu nâu sậm cọ vào ngón tay có cảm giác nhồn nhột thô ráp.

“Tôi sẽ giết gã.” Hắn nói. Năm chữ này vừa nhẹ vừa chậm nhưng lại cực kỳ lạnh lùng, Tống Chiếu Ẩn hơi nhíu mày, thậm chí còn cảm nhận được sự lạnh lẽo trên toàn bộ cơ thể của Giải Hằng Không trong chốc lát.

“Giết ai?”

Giải Hằng Không kéo cái chăn mỏng bên cạnh đắp cho y: “Anh đoán xem.”

Tống Chiếu Ẩn: “Không có hứng thú.”

Nói xong, y tiếp tục lật xem các bức tranh Sudoku, trong đầu xuất hiện một số hiệu được tạo thành bởi chuỗi chữ cái và số.

Giải Hằng Không: “Gã cũng họ Tạ.”

Tống Chiếu Ẩn tưởng là Giải Hằng Không đang chơi trò tôi cho anh thông tin anh mau đoán đi một mình, không hề có ý định để ý đến hắn nhưng giây tiếp theo lại nghe thấy hắn lạnh lùng nói: “Cũng là người nhà họ Tạ sao?”

“Tạ Hình, anh quen gã không?” Giải Hằng Không hỏi.

Tạ Hình.

Tống Chiếu Ẩn khẽ cau mày, y không hề có cảm giác quen thuộc gì với cái tên này nhưng khuôn mặt của ngài Hình vẫn tự động hiện lên trong đầu, như thể Tạ Hình mà Giải Hằng Không nhắc đến chính là gã. 

“Chắc là quen.” Y nói.

Giải Hằng Không nhướn mày, trong lòng biết rõ hai từ “chắc là” nước đôi này không phải là lời từ chối vì Tống Chiếu Ẩn không muốn nói cho hắn biết, mà là trí nhớ của Tống Chiếu Ẩn bị thiếu sót nên không thể chắc chắn được.

“Anh có thể nhớ được bao nhiêu về gã?” Giải Hằng Không hỏi: “Anh còn nhớ anh đã bị bắt tới đây như thế nào không?”

Tống Chiếu Ẩn thử nhớ lại, ký ức về Tạ Hình chỉ có những thứ trong phòng nghiên cứu, cũng không nhiều lắm, chỉ có dáng vẻ gã quan sát thí nghiệm cách tấm kính nhưng không nhớ được nhiều hơn nữa, còn về việc y bị bắt tới đây như thế nào…

“Mục tiêu của nhiệm vụ lần này…”

“Giúp tôi một lần cuối cùng, tôi chỉ có thể tin tưởng mình anh thôi, Tống.”

“Anh thật sự sẽ rời bỏ tôi sao?”

Lúc thì là một giọng nữ điện tử máy móc, lúc thì là một giọng nam hơi mềm mại, những hình ảnh vỡ vụn trong đầu giống như cỏ dại mọc um tùm, bóng đen trùng trùng, rừng rậm bụi gai dường như đã chọc vào não y, cơn đau khiến cho Tống Chiếu Ẩn cau chặt mày, thậm chí còn giơ tay lên định dùng lòng bàn tay bóp thái dương để chống cự.

Nhìn dáng vẻ này của y, Giải Hằng Không cũng cau mày: “Được rồi, không nhớ ra được thì đừng nhớ nữa.”

Tống Chiếu Ẩn cúi đầu, lông mày thả lỏng một chút nhưng vẫn còn nhíu lại. Cánh cửa ký ức bị khoá lại đó không phải y muốn mở ra là mở ra được, những thông tin bị lãng quên đó cũng không phải y muốn nhớ ra là nhớ ra được. Tống Chiếu Ẩn không có suy nghĩ sâu xa về manh mối khiến cho y rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay nhưng lại nhớ ra được vì sao y cảm thấy những con số chưa điền trong Sudoku rất quen.

Những ký tự đó khi kết hợp lại là một chuỗi số hiệu máy tính, hơn nữa trong cuộc náo loạn một tuần trước, y đã từng nhìn thấy chiếc máy tính được bọc hợp kim kim loại chống đạn này trong phòng máy tính của phòng thí nghiệm khu B.

Vì đã từng nhìn thấy chiếc máy tính đó nên hình ảnh hiện lên trong đầu đã trở nên rõ ràng vào lúc này. Trang web kỳ lạ kia, tên đăng nhập quen thuộc và cả con chim bồ câu trắng vỗ cánh bay lên đang trở nên hoàn chỉnh hơn trong trí nhớ từng chút một.

“Hửm?”

Thấy y cúi đầu, dùng ánh mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm tờ Sudoku, Giải Hằng Không hỏi: “Anh nhớ ra những gì rồi?”

Tống Chiếu Ẩn đột nhiên tập trung lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Giải Hằng Không giống như một xoáy nước cuồn cuộn nơi biển sâu. Tất cả những cảm xúc phức tạp như nghi ngờ, tỉnh ngộ và vui mừng đan xen vào nhau, kết hợp với khuôn mặt nhợt nhạt và thiếu sức sống của y, thế mà lại trông có chút ngẩn ngơ đáng yêu.

“Không có gì.” Chỉ trong nháy mắt, những cảm xúc này lại bị thu về hết thảy, khôi phục lại sự bình tĩnh không gợn sóng ban đầu.

Thế nhưng trái tim Giải Hằng Không lại giống như bị sóng biển đánh vào, ẩm ướt một mảng, dư vị khó tan.

Còn về Tạ Hình, không nhận được thông tin hữu ích nào từ Tống Chiếu Ẩn, Giải Hằng Không cũng không hỏi thêm gì nữa, hắn hiếm khi học được cách quan tâm bệnh nhân, không ở lại quá lâu mà chỉ nhìn một cái khi đi ngang qua kệ sách lúc rời đi.

Sau đó thì nhìn thấy thiết bị liên lạc mà hắn đưa cho Tống Chiếu Ẩn được đặt nghênh ngang bên cạnh đàn organ.

“Anh cứ đặt cái này ở đây vậy à? Sợ người khác không chú ý đến sao?” Giải Hằng Không nói: “Lỡ như bị lộ thì phải làm sao?”

Tống Chiếu Ẩn thờ ơ hỏi ngược lại: “Cậu lẻn vào phòng sinh thiết đưa nó cho tôi thì không sợ bị lộ à?”

Nghe vậy, Giải Hằng Không bật cười một tiếng, trong lòng biết rõ Tống Chiếu Ẩn đã biết thiết bị liên lạc này chỉ là vật trang trí, là sự bày tỏ thiện chí của hắn, cũng là sự thăm dò của hắn.

Đương nhiên Giải Hằng Không biết Tống Chiếu Ẩn đang ở trong tình trạng bị giám sát toàn diện, đưa thiết bị liên lạc này cho y cũng tương đương với việc đặt ngay trước mắt Mạn Đức, nhưng hắn vẫn làm như vậy, nguyên nhân cũng chỉ là vì biết rằng sau khi tiến sĩ Trần truyền tin đã nghĩ cách xóa hết dấu vết.

Nếu không thì chỉ cần tín hiệu khôi phục, Mạn Đức sẽ phát hiện ra tín hiệu bất thường này ngay, thậm chí không cần Giải Hằng Không tự làm thì bọn họ đều bị lộ.

Bên cạnh đó, việc Giải Hằng Không đưa cho Tống Chiếu Ẩn thứ này, một mặt là để bày tỏ thiện chí, chứng minh mình đã từng liên lạc với Elise; mặt khác là hắn cũng đang thăm dò xem Tống Chiếu Ẩn có đồng ý “làm hoà” với hắn hay không.

Về vế sau, hắn đã biết được kết quả từ tiến sĩ Trần, còn về lý do vì sao thiết bị liên lạc lại xuất hiện trong tay M001, câu trả lời mà Tống Chiếu Ẩn đưa ra là hắn đã trộm.

Vậy nên Giải Hằng Không biết rằng, Tống Chiếu Ẩn đã đồng ý làm hoà với hắn.

Giao tiếp với người thông minh rất tiện, chỉ nói hai câu thì sự thăm dò lẫn nhau đều đã bị đối phương nhìn thấu nhưng lại không vạch trần.

Có lẽ Tống Chiếu Ẩn không muốn tính toán, hoặc có lẽ là cảm thấy không cần tính toán. Giải Hằng Không đều không quan tâm, hắn chỉ quan tâm ngay giây phút này.

Mặc dù “quan hệ liên minh” giữa bọn họ vẫn còn vừa mơ hồ vừa mong manh nhưng khoảng cách giữa hai người đang dần thu hẹp lại từng chút một. Hơn nữa, thể nào cũng có một ngày sẽ hoàn toàn biến mất.

Nhưng trước khi hắn mở miệng nói gì đó, Tống Chiếu Ẩn lại hỏi một câu hỏi khác.

“Nếu cậu đã lo lắng bị lộ, tại sao lại ra tay ở phòng thí nghiệm?”

Y hỏi rất tùy ý, giọng điệu không thay đổi nhưng nụ cười trên mặt Giải Hằng Không lại dịu đi một chút, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tống Chiếu Ẩn, hơi thở dường như trở nên chậm lại, thậm chí dường như còn đọc được hai câu còn lại mà y không nói ra từ trong mắt y——

Nhìn tôi chết đối với cậu mà nói không phải là việc chỉ có lợi không có hại sao?

Hơn nữa, trong lòng cậu cũng biết rõ rằng bọn họ sẽ không để tôi chết mà.

Gin: Ở ngay khúc trên có một câu là “Về vế sau, hắnđã biếtđược kết quả từ tiến sĩ Trần, còn về lý do vìsao thiết bị liên lạc lạixuất hiện trong tay M001, câu trả lời màTống Chiếu Ẩn đưa ra là hắn đã trộm.” Bản gốc là “关于后一条,他已经从陈博士那里得知了结果——关于通讯器为什么会出现在M001手上,宋照隐给出的回答是他偷的”, mình dịch ra y hệt câu gốc luôn nhưng đọc đi đọc lại vẫn bị khó hiểu =)))) có thể mình nhầm lẫn chữ 他 (tiếng Anh là he) này lẫn lộn giữa GHK và TCÂ nhưng có đảo qua đảo lại giữ “y” hay “hắn” thử thì đều khó hiểu như nhau nên nếu ai hiểu câu này có thể giải thích giúp mình vớiiii


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.