Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 27: C27: Phàm là quá khứ đều là chương mở đầu



Editor: Mều Bư

“Đẹp. Cánh hoa màu vàng kim hơi trong suốt, nhỏ nhắn và thanh lịch, trông như thể chỉ cần chạm vào một cái là sẽ vỡ tan. Nó là hoa hướng dương, họ rau dền, là sinh vật biến chủng sơ cấp sau khi bị gen Kepler dị hoá, không có khả năng lây nhiễm và hoạt động, nhưng nó đã tiến hóa ra một…”

Lạc Khinh Vân khựng lại, vừa rồi Cảnh Kính Nhu nói Đàm Mặc là “Thương binh bậc 1”.

Cảnh Kính Nhu hơi hất cằm: “Đội trưởng Lạc, sao không nói nữa?”

“Nhưng nó tiến hóa ra một loại độc tố thần kinh, mặc dù không gây chết người nhưng có thể khiến người trúng độc sống không bằng chết, cơn đau đạt đến mức độ của một thai phụ khi sinh con. Loại độc tố này sẽ nhanh chóng kết hợp với thần kinh cơ bắp và không thể chữa trị, chỉ có thể sử dụng thuốc giảm đau chuyên dụng.”

Năm đó huyện Vân Hà có một khe suối, trong khe suối nở đầy hoa Adela. Nếu Đàm Mặc muốn đến được địa điểm chỉ định trong thời gian ngắn nhất thì nhất định phải vượt qua biển hoa kia. Tuy nhiên, với dây trượt zipline mà Đàm Mặc mang theo lúc đó, lẽ ra có thể làm được.

“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Lạc Khinh Vân hỏi.

“Phấn hoa Adela quá mịn, chúng bám vào vào giữa các đầu rút của dây zipline, dẫn đến sự chậm trễ trong quá trình thu dây. Nếu là những người khác thì họ có thể đã rơi xuống rồi, nhưng Đàm Mặc phản ứng rất nhanh, cậu ấy lập tức b ắn ra dây trượt thứ hai, tuy là người không có hoàn toàn rơi xuống nhưng chân trái của cậu ấy vẫn quẹt vào biển hoa. Sau khi cậu ấy leo lên, liên lạc với cậu báo rằng cậu ấy có lẽ không thể đến được địa điểm mục tiêu đúng giờ.”

Bởi vì cơn đau này đã khiến hắn không thể chạy 800 mét còn lại với trang bị nặng trong vòng ba phút.

“Nhưng mệnh lệnh của cậu dành cho cậu ấy là – người có thể không đến nhưng viên đạn nhất định phải đến. Vì vậy cậu ấy dùng hết sức lực chạy thêm 300 mét, trèo lên một thân cây, hoàn thành mệnh lệnh của cậu, đưa viên đạn đến rồi.” Cảnh Kính Nhu nhìn biểu tình của Lạc Khinh Vân, thật đáng tiếc, không có bất kỳ biến hóa nào.

Cảnh Kính Nhu gần như hoài nghi rằng người này có phải đã “vượt rào” hay không, sao ông không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào mà con người nên có?

Ngay cả một chút đồng cảm cũng không?

Lạc Khinh Vân nói: “Khi kết thúc nhiệm vụ lần đó, cậu ấy tập hợp trước mặt tôi, lúc chào tôi hoàn toàn không có gì khác thường.”

Y không nhớ rõ mặt của Đàm Mặc khi ấy, bởi vì trên mặt hắn bôi đầy sơn, chỉ nhớ rõ tấm lưng thẳng tắp của hắn trông như một thanh đao sắc bén đã ra khỏi vỏ, song dây đàn căng dễ đứt, mũi kiếm nhọn dễ gãy.

Lạc Khinh Vân chỉ cảm thấy chàng trai trẻ này suýt chút nữa không hoàn thành nhiệm vụ, lại đứng ở nơi đó mà chẳng nói gì.

“Đây chính là điều Cao Chích nói, cậu ấy có thể chịu đựng được thứ mà người thường không thể chịu được. Tuy rằng tôi không hiểu tại sao cậu ấy phải nhẫn nhịn như vậy, tại sao không nói ra? Dù sao đội hiện trường tuyến đầu vẫn luôn lưu truyền một câu nói ── cái chết không thể chinh phục được ý chí của nhân loại, nhưng hoa Adela có thể hủy diệt tất cả.”

Lạc Khinh Vân nhắm mắt lại, cố gắng phác họa hình dáng Đàm Mặc năm năm trước trong ký ức mơ hồ của mình.

Tại sao… Tại sao hắn không hề tỏ ra đau đớn? Nếu quả thật đã từng sùng bái và khát khao, vì sao lại chẳng cần một chút xíu thương tiếc từ y?

Lạc Khinh Vân nhớ lại mỗi một câu nói, mỗi một biểu tình của Đàm Mặc, còn có câu nói kia của hắn với Vương Tiểu Nhị “Bất kể cậu quyết định làm gì, dù cậu muốn hy sinh hay cống hiến vì điều chi, thì nhất định phải là vì cậu yêu nó, mà không phải bởi vì ai khác”.

Trầm mặc hồi lâu, Lạc Khinh Vân thử lý giải những lời này từ góc độ của một người bình thường, nhưng y phát hiện ra rằng mình sẽ không bao giờ có được đáp án.

Y chỉ có thể biến mình thành Đàm Mặc, một Đàm Mặc chăm chú nhìn mục tiêu trong kính ngắm, một Đàm Mặc sẽ bắn trúng mỗi một phát súng cho dù bị sinh vật Kepler áp sát và không có cơ hội sống sót.

“Người khác có lẽ sẽ nói, nhưng Đàm Mặc thì không.”

Cảnh Kính Nhu không hiểu: “Tại sao?”

“Cậu ấy muốn tôi đánh giá cậu ấy một cách công bằng, không chịu ảnh hưởng bởi bất kỳ yếu tố bên ngoài nào. Cậu ấy muốn tôi đưa ra quyết định tuân theo tất cả chế độ của Tháp Xám, phù hợp với mọi tiêu chuẩn đánh giá, chứ không phải đồng cảm và thương hại. Cậu ấy muốn tôi tôn trọng ý chí và linh hồn của cậu ấy. Như thế… Tôi mới có thể vĩnh viễn là khát vọng hoàn mỹ của cậu ấy.”

Lạc Khinh Vân dường như có thể hiểu được ý niệm kiên trì đến cùng của Đàm Mặc lúc ấy là gì ── thứ mà Đàm Mặc mong muốn chính là điểm B của Lạc Khinh Vân. Hắn hoàn toàn chẳng quan tâm liệu có phải trở lại Tháp Xám để học lại hay không bởi vì hắn kiêu ngạo như vậy, hắn tự tin rằng một năm sau mình vẫn có thể thẳng lưng đứng ở trước mặt y, lấp lánh tỏa sáng.

Nhưng rốt cuộc là điều gì đã khiến hắn hoàn toàn thất vọng về y?

“Sau đó thì sao?” Lạc Khinh Vân hỏi.

Cảnh Kính Nhu ho khan rồi nói tiếp: “Đêm hôm đó cậu ấy được đưa vào bệnh viện. Cậu ấy có hai lựa chọn, hoặc là sử dụng thuốc giảm đau Adela suốt đời, nhưng loại thuốc giảm đau này cũng có tính kháng thuốc, sau ba đến năm năm sẽ dần dần không có tác dụng. Hoặc là từ bỏ chân trái và dùng chân giả. Với công nghệ chân giả lúc đó, cậu ấy có thể mất ba đến năm năm để thích ứng.”

“Cậu ấy cảm thấy tốn ba đến năm năm để thích ứng với chân giả tương đương với việc lãng phí sinh mệnh, nên đã lựa chọn thuốc giảm đau.” Lạc Khinh Vân hơi ngước mắt lên.

“Ừ.” Cảnh Kính Nhu vô thức sờ sờ mũi, ông phát hiện Lạc Khinh Vân dường như hiểu rõ suy nghĩ và quyết định của Đàm Mặc như lòng bàn tay, hoặc là y chỉ muốn hiểu rõ Đàm Mặc, những thứ khác đều không quan tâm, “Cũng là lần đó ở bệnh viện, Cao Chích thán phục sự quật cường của thằng nhóc này trong việc chịu đựng cơn đau đớn dữ dội mà không than trời khóc đất cũng không rơi lệ đầy mặt. Cậu nghĩ xem, một người có thể chịu đựng được loại đau đớn thần kinh này thì còn gì mà cậu ấy không thể làm được?”

Lạc Khinh Vân không nói gì, ngón tay nắm lấy tay cầm của cốc cà phê.

“Cao Chích nộp đơn xin chuyển Đàm Mặc từ thành phố Bắc Thần đến Ngân Loan, bọn họ cộng sự với nhau đã năm năm. Biểu hiện kháng thuốc của Đàm Mặc với thuốc giảm đau cũng ngày càng trở nên rõ ràng, mới đầu là nửa năm một ống, về sau là bốn tháng một ống, năm ngoái ba tháng một ống…… Đến năm nay, một tháng đã cần một ống. Thật ra cậu ấy đã có thể xin xuất ngũ từ lâu nhưng vẫn kiên trì đến bây giờ chính là vì Cao Chích.”

Hiện tại, Cao Chích đã quang vinh xuất ngũ, Đàm Mặc cũng không cần phải kiên trì nữa.

Lạc Khinh Vân bưng cà phê lên, nhấp một ngụm.

Cảnh Kính Nhu nhíu mày, cẩn thận quan sát biểu tình của Lạc Khinh Vân: “Cậu có biết tại sao Đàm Mặc với cậu không hợp nhau không?”

“Tôi nghĩ là tôi biết rồi.” Lạc Khinh Vân nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Sau đó, đội phó của Lạc Khinh Vân đã thay y chọn Diêu Chính Vũ, sinh viên cùng khoá với Đàm Mặc làm Inspector. Lạc Khinh Vân nhớ rõ Diêu Chính Vũ kia, cậu ta xếp hạng bình thường trong lớp huấn luyện của Tháp Xám, lúc ấy còn có người đồn rằng Lạc Khinh Vân chọn Diêu Chính Vũ là vì cậu ta có bối cảnh, có thể giúp y thăng lên chức cao ở thành Trung Tâm.

Nhưng trên thực tế, Lạc Khinh Vân lớn lên ở thành Trung Tâm, y muốn thăng chức cũng không cần lấy lòng bất kỳ ai.

Y tự tin rằng không ai có thể bắn trúng y, vì vậy để ai làm Inspector cũng không quan trọng.

Lạc Khinh Vân không thể tưởng tượng được trong lòng Đàm Mặc sẽ cảm thấy thế nào khi ở trong bệnh viện biết tin Diêu Chính Vũ được chọn. Bởi vì xét về thực lực, dù Lạc Khinh Vân không chọn Đàm Mặc, thì cũng nên chọn Lý Triết Phong, người có trình độ tương đương Đàm Mặc.

Điều này cũng khiến cho Đàm Mặc nhận rõ được rằng Lạc Khinh Vân căn bản chẳng cần Inspector, cũng không tin tưởng bất kỳ Inspector nào, thậm chí còn coi thường chế độ Inspector của Tháp Xám. Đối với Lạc Khinh Vân, Inspector tựa như người qua đường A, B, C và D, ai làm ở vị trí đó đều được.

Khi ấy mới chính thức phá hủy giá trị và ý nghĩa nỗ lực nhiều năm của Đàm Mặc, sự kiên trì và những gì hắn bỏ ra cũng không phải thứ Lạc Khinh Vân quan tâm.

Mà Cao Chích, một lần nữa mang lại ý nghĩa làm Inspector cho Đàm Mặc.

[Giá trị của tôi, là do mục tiêu quyết định.]

Đây là những gì Đàm Mặc nói với Lạc Khinh Vân ngày hôm đó khi bọn họ đứng trước cửa.

Giờ phút này, Lạc Khinh Vân cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa của câu nói đó.

Đàm Mặc cũng đã từng giống như Vương Tiểu Nhị, coi Lạc Khinh Vân là mục tiêu và lý tưởng của mình. Y đã từng là sự tồn tại độc nhất vô nhị trong kính ngắm của Đàm Mặc, là điểm khởi đầu và cũng là điểm kết thúc của hắn.

Cảnh Kính Nhu nhìn vẻ mặt của Lạc Khinh Vân, âm trầm dị thường.

“Thế nên…… Tuy rằng cách ẩn dụ này không thích hợp lắm nhưng cậu và Đàm Mặc…… Có duyên không phận.”

Lạc Khinh Vân mỉm cười, ngón tay chạm vào mép cốc sứ hai lần, “Có phải ngài vô cùng mong đợi tôi sẽ áy náy, khổ sở, đấm ngực dậm chân, hối hận vì gieo nhân hôm qua nhận quả hôm nay không?”

Cảnh Kính Nhu nở một nụ cười cứng ngắc: “Làm gì có? Cậu là nhân viên ưu tú của chúng tôi mà.”

“Thay vì tiếc nuối về quá khứ, tốt hơn hết hãy nắm chặt hiện tại. Ngài Cảnh, tôi rất biết ơn Cao Chích…… Cảm ơn anh ấy đã giúp Đàm Mặc trở thành một người độc lập, mạnh mẽ và tự tin như bây giờ.”

Đồng thời, chẳng hiểu sao Lạc Khinh Vân cũng vô cùng vui mừng, bởi vì y không thể tưởng tượng nổi nếu như lúc ấy mình giữ Đàm Mặc lại, sự sùng bái ngây thơ sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, hắn sẽ không thể trưởng thành thành một cường giả tay cầm đao sắc nhưng lòng có vỏ đao như bây giờ.

“Hả?” Cảnh Kính Nhu không hiểu.

“Tôi biết rất rõ mình không thích hợp trở thành hình mẫu lý tưởng của người khác, bởi vì trong tim tôi không có nhiệt huyết, thế giới của tôi chỉ có thành công và thất bại. Nếu Đàm Mặc đi theo tôi, hoặc là chết trong nhiệm vụ toàn đội bị diệt lần đó, hoặc là chết ở căn cứ số 0, mà dù cậu ấy không chết… Tôi cũng sẽ khiến cậu ấy hoài nghi lý tưởng của chính mình, nghi ngờ giá trị của chính mình.”

Trong nhiệm vụ tàn khốc lần nọ, nếu Đàm Mặc thật sự là Inspector của y, hắn sẽ dùng hết sức mình, thậm chí xâm nhập vào trung tâm của căn cứ số 0 để cứu y, còn Lạc Khinh Vân thì không biết nên làm thế nào để bảo vệ hắn.

Chỉ cần tưởng tượng Đàm Mặc bị sinh vật Kepler nuốt chửng và nghiền nát, ngón tay Lạc Khinh Vân run lên, đó là một cảm giác hoàn toàn khác với cái chết.

── Y tin rằng mình là người dung hợp mạnh mẽ nhất, nhưng trước căn cứ số 0, y cũng không chịu nổi một kích.

Vì vậy, y cảm thấy vô cùng may mắn khi Đàm Mặc chấp nhất với vị trí “Inspector” này, chọn Cao Chích, mà không phải trở lại Tháp Xám thụ huấn lại một năm rồi quay về trước mặt y.

Lạc Khinh Vân đứng dậy, dáng người của y vốn thon dài, cái bóng gần như bao phủ Cảnh Kính Nhu.

Cảnh Kính Nhu ngước nhìn đối phương, nụ cười có chút khó coi: “À thì…… Đơn xin xuất ngũ của Đàm Mặc đã được chấp thuận……”

Lạc Khinh Vân bưng cốc cà phê lên, nhẹ nhàng chạm vào chiếc cốc trước mặt Cảnh Kính Nhu, sự chấn động của đồ sứ khiến Cảnh Kính Nhu đau lòng không thôi, ngay sau đó cái cốc sứ kia liền vỡ nát!

Mà cái cốc trong tay Lạc Khinh Vân vẫn còn nguyên vẹn, y uống cạn ngụm cà phê cuối cùng.

“Ngài Cảnh, ngài xem, nếu tôi bực bội tôi sẽ “vượt rào”, ngài cảm thấy đến lúc đó thì ai có thể cứu ngài?”

Nói xong, Lạc Khinh Vân xoay người đi ra ngoài.

Cảnh Kính Nhu nhìn mảnh sứ trước mặt, sờ sờ cổ mình.

“Cậu muốn Đàm Mặc thì cậu cứ lấy đi, mắc gì ăn vạ tôi?”

Bộ cốc sứ này là hàng sưu tầm đấy!

Cảnh Kính Nhu khóc không ra nước mắt.

Giọng nói của Lạc Khinh Vân từ xa xa truyền đến: “Ngài chắc là thành Trung Tâm sẽ để cậu ấy bình yên xuất ngũ sao? Nhiệm vụ kia đã khiến cho sáu Inspector sử dụng được “Chu Tước” thuần thục ngay cả thi thể cũng không thể thu hồi.”

Ánh mắt Cảnh Kính Nhu run lên…… Đàm Mặc xếp vị trí thứ bảy.

Lạc Khinh Vân trở lại văn phòng của mình, gọi điện thoại đến viện nghiên cứu.

“Giáo sư Triệu, con cần nhờ thầy giúp một chuyện.”

“Khinh Vân à! Thật hiếm khi thấy con nhờ thầy giúp đỡ việc gì đó? Là chuyện gì vậy?”

“Con nhớ trong hạng mục nghiên cứu thầy phụ trách có bao gồm một loại thuốc giảm đau độc tố thần kinh kiểu mới, con muốn điều động về đây.” Lạc Khinh Vân nói.

“Khinh Vân, có phải con bị thương không?” Giáo sư Triệu lo lắng.

“Con không có bị thương, là cho một người…… Rất quan trọng dùng.”

Giáo sư Triệu tiếc nuối nói: “Nhưng sáng nay thành Trung Tâm mới đến thông báo, muốn điều động loại thuốc giảm đau mới bên thầy. Thầy cũng thấy lạ, thành Trung Tâm cần loại thuốc giảm đau này làm gì? Không có nhiều người cần dùng lắm.”

“Không sao, con sẽ nghĩ cách khác.”

Lạc Khinh Vân lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, mở ra châm cho mình một điếu, trong cổ họng cứ như đã uống rượu mạnh.

Y vô thức tìm kiếm nguồn gốc của loại cảm giác đau đớn này, nó được chôn rất sâu rất sâu, đau đến nỗi chỉ cần hô hấp là tế bào toàn thân đều đang run rẩy.

Rõ ràng đã từng bị dây thần kinh của sâu Minos xuyên thấu, bị Lân Điểu lột bỏ máu thịt, bị dao găm của Inspector đâm vào ngực… Nhưng y chưa bao giờ cảm thấy đó là đau đớn. Hiện tại lại cảm thấy… đang đau.

Khoảnh khắc ấy, y nhớ tới cảnh Đàm Mặc chống một tay bên tai mình trên máy bay vận tải, cúi đầu bảo y châm thuốc cho hắn.

Khi đó Lạc Khinh Vân chỉ đơn giản nghĩ rằng hắn cười trông rất đẹp mắt, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó là sự thoải mái khi Đàm Mặc cuối cùng cũng được như ước nguyện.

Bởi vì Đàm Mặc…… Đã không còn để ý đến y nữa.

“Hình như tôi…… Không thể cứ thả cậu đi như vậy.”

── Phàm là quá khứ, đều là chương mở đầu.

Cao Chích, Đàm Mặc bọn họ một đống người đến một KTV trong thành phố, Giang Xuân Lôi còn đặc biệt so sánh với ba chỗ, chắc chắn rằng bia của chỗ này rẻ mà không pha nước, danh sách bài hát trải dài cả trăm năm, sô pha đủ rộng rãi, một phòng riêng năm cái microphone, cam đoan mỗi người bọn họ đều có thể đoạt được mic, không ai có thể làm bá chủ microphone.

Hôm nay Đàm Mặc rất hưng phấn, gọi một loạt bia, lão Thường còn liếc Cao Chích một cái, chờ Cao Chích gật đầu mới dám kêu nhân viên phục vụ mang bia vào.

Trước mặt nhân viên phục vụ, tay Lão Thường túm một con gián Đức, đưa đến trước mặt đối phương nói: “Em trai, vệ sinh ở đây không được sạch sẽ! Cậu phải giảm giá cho chúng tôi!”

Nhân viên phục vụ lúng túng: “Anh đổi KTV khác cũng có thể tìm thấy con gián Đức này.”

Ngô Vũ Thanh trực tiếp bắn rớt con gián nhỏ kia, “Ở chung cư sao không thấy cậu sạch sẽ như vậy?”

Lão Thường chân thành nói: “Gián Đức nhỏ dị hóa thành sâu Minos mới phiền phức, có mấy con sâu này thì có nguy cơ dịch sâu bùng phát!”

“Yên tâm đi, nếu có sâu Minos thật, cậu cứ nhét vào miệng ăn hết!” Đàm Mặc cười hì hì nháy mắt với người phục vụ.

Người phục vụ nhanh chóng rời đi.

Năm người ngồi một hàng, ngửa đầu thổi chai, vô cùng có khí thế.

Trước khi hát karaoke sao có thể không nhuận hầu chứ?

Thiết bị liên lạc trên cổ tay Đàm Mặc truyền đến một tiếng “ding-dong”, hắn vừa ngậm ngụm bia cuối cùng vào trong miệng, vừa mở tin nhắn ra xem, một ngụm bia liền phun hết ra.

“Khụ khụ…… Khụ khụ khụ……”

Hắn sặc đến rơi nước mắt.

“Sao vậy?” Cao Chích vừa vỗ lưng Đàm Mặc vừa hỏi.

“Tháp Xám không duyệt đơn xin xuất ngũ của tôi.” Ánh mắt Đàm Mặc trầm xuống, lau bia trên mặt, “Chỉ cho tôi nghỉ một tháng…… Đệt…… Tôi muốn đi tìm tên chó già Cảnh Kính Nhu!”

Mi tâm Cao Chích nhíu lại.

Không khí trong KTV trở nên ngột ngạt.

Ai ngờ lão Thường bỗng nhiên nhảy dựng lên hoan hô: “Ồ ── vạn tuế! Người tích góp mười năm nghỉ phép như tôi còn chưa xuất ngũ, cậu đã muốn về nhà hưởng phúc! Không có cửa đâu!”

Ngô Vũ Thanh cũng cười, “Buồn không đâu.”

Thường Hằng và Ngô Vũ Thanh trao đổi ánh mắt với nhau, bây giờ đào tạo một Inspector đã không dễ dàng, chứ đừng nói đến một người có tỷ lệ bắn trúng mục tiêu cao như Đàm Mặc.

Tài nguyên khan hiếm, sao nỡ đóng băng.

“Còn có trên đời không có bữa tiêc nào không tàn gì đó… Đây là Lưu Thủy Yến, ăn mãi không hết!” Giang Xuân Lôi cũng ồn ào lên.

“Biến biến biến!” Đàm Mặc có một loại dự cảm vô cùng không tốt, “Không uống! Bây giờ tôi phải đến Tháp Xám!”

Cao Chích lại giữ chặt Đàm Mặc, “Nhưng tôi đúng là phải đi thật. Thằng nhóc nhà cậu không thể uống vài chai với tôi sao?”

Ánh đèn trong phòng rất tối, ánh mắt Cao Chích trở nên dịu dàng lại xa xăm, Đàm Mặc dừng một giây, cầm lấy một chai bia khác, chạm vào chai của Cao Chích, “Lão Cao, mỗi năm đều có hôm nay, mỗi tuổi đều có sáng nay.”

Ý là, đám người bọn họ, đều bình an.

Cao Chích cười chạm chai với hắn, đáy lòng lại dâng lên một chút bất an.

Lúc này giai điệu quen thuộc của mọi người vang lên, Thường Hằng và Ngô Vũ Thanh thì như cha mẹ chết, Đàm Mặc nhảy dựng lên: “Bài hát của tôi – bài hát của tôi đến rồi!”

“Bài hát gì?” Giang Xuân Lôi nheo mắt nhìn, “…… Hồng Nhật? Đây là bài hát gì?”

“Thanh niên chưa từng nghe qua tác phẩm kinh điển nửa thế kỷ này cũng không sao, sau này có rất nhiều cơ hội, nhưng hiện tại cậu cần cái này!” Thường Hằng ném một đôi bịt tai cách âm cho Giang Xuân Lôi.

Nhìn lại, Cao Chích, Thường Hằng và Ngô Vũ Thanh thản nhiên vừa vỗ tay vừa trầm trồ khen ngợi, nhưng lỗ tai đều bịt kín.

“Số phận có thể không thể đoán trước! Số phận có thể là những khúc quanh! Số phận có thể khiến bạn sợ hãi!”

Đàm Mặc cầm microphone với vẻ mặt đắm chìm, Giang Xuân Lôi quá tò mò giọng hát của Đàm Mặc, chỉ nghe một câu, cho dù chưa từng nghe qua bài hát gốc cũng biết chắc chắn mấy câu này không có trong bài, hơn nữa Đàm Mặc điên cuồng gào thét, nghe như muốn đứt hơi, Giang Xuân Lôi cũng muốn gọi xe cứu thương cho hắn nhưng hết lần này tới lần khác người này hát đến mức tinh thần phấn chấn hồn nhiên quên mình.

Đúng lúc này, thiết bị liên lạc của Ngô Vũ Thanh, Thường Hằng và Giang Xuân Lôi đều chấn động, một tin nhắn đến từ Tháp Xám.

Thường Hằng và Ngô Vũ Thanh trao đổi ánh mắt “Khó khăn lắm mới được nghỉ phép, chẳng lẽ còn phải làm nhiệm vụ” với nhau, mở tin nhắn của Tháp Xám ra.

Đó là một phần văn kiện, nội dung bên trong rõ ràng minh bạch, cực kỳ quan trọng.

Giản lược gần năm mươi chữ khoa trưởng ở phần đầu văn kiện, nội dung trọng tâm là đội một và đội hai hiện tại sát nhập, nói cách khác, từ hôm nay trở đi, đội trưởng của Ngô Vũ Thanh, Thường Hằng còn có Giang Xuân Lôi chính là Lạc Khinh Vân.

Trong văn kiện không có viết là cấm truyền ra ngoài, cũng không có đánh dấu “cơ mật”, Ngô Vũ Thanh trực tiếp đưa cho Cao Chích xem.

Mi tâm Cao Chích nhíu lại, khẽ lắc đầu, khẩu hình là: Để cậu ấy chơi.

Cao Chích cúi đầu, trên danh sách hai đội sát nhập cũng không có tên Đàm Mặc, Cảnh Kính Nhu sẽ không làm khó Đàm Mặc nên người bác bỏ đơn xin xuất ngũ chỉ có thể là thành Trung Tâm.

Đàm Mặc hát xong bài “Hồng nhật”, lại chọn ra một bài hát cũ khác.

“Em yêu ơi, em cười ngọt ngào biết bao, giống như hoa nở trong gió xuân.”

Đàm Mặc hát thôi chưa đủ, còn phải quay đầu đập tay với từng người một.

Hiện tại ngoại trừ Đàm Mặc, những người khác đều đang suy đoán an bài của Tháp Xám – khi Đàm Mặc trở về sau kỳ nghỉ phép, có thể hắn sẽ trở thành đội phó của Lạc Khinh Vân.

Chỉ có Cao Chích luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Uống đến hơn bốn giờ sáng, Đàm Mặc rống đến cổ họng mệt mỏi, lại uống vài chai rồi cuộn mình trên sô pha.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Cao Chích luôn luôn có quy luật, anh đã sớm nghiêng đầu ngủ thiếp đi, Đàm Mặc cuộn tròn không thoải mái, di chuyển về phía Cao Chích theo bản năng, gối đầu lên đùi anh mới cảm thấy hài lòng chìm vào giấc ngủ.

Thường Hằng ngồi dựa vào sô pha, trong tay vẫn cầm chai bia. Ngô Vũ Thanh và Giang Xuân Lôi tựa đầu vào nhau ngủ say.

Chỉ có Lạc Khinh Vân ở chung cư lại không ngủ, y đứng bên bệ cửa sổ, hộp thuốc lá trong túi quần đã hút hết.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.