“Sau đó thì sao?” Cổ họng Đàm Mặc nghẹn lại, cậu không thể không ngẫm lại nếu là bản thân gặp lúc Li Vẫn phá xác nên làm cái gì bây giờ?
“Đồng đội của tôi rơi ra khỏi cửa sập như hạt vừng, sau đó bị lũ Lân Điểu ngậm lấy, ném vào trong trứng. Vỏ trứng của Li Vẫn khác với vỏ trứng của những quả trứng chúng ta thường ăn, nó ở dạng bán lỏng, một người một khi rơi vào vỏ trứng, người đó sẽ chìm dần từng chút một và trở thành một phần của vỏ trứng, vỏ trứng cuối cùng sẽ cung cấp chất dinh dưỡng cho Li Vẫn trưởng thành. Tôi bị Lân Điểu chui vào cabin bức cho cũng rớt xuống, mắt thấy sắp rơi vào vỏ trứng như các đồng đội khác thì đội trưởng Lạc túm dây thừng kéo tôi lên.”
Đàm Mặc dừng một chút, lúc này chỉ có thể nói một câu: “Mạng cậu thật lớn.”
“Đúng vậy, mạng tôi thật lớn.” An Hiếu Hòa nâng mắt thở ra một hơi thật dài, “Hai chân của đội trưởng vận tải của tôi đã chìm vào vỏ trứng, còn chưa hoàn toàn đi vào. Tôi vẫn còn nhớ tiếng kêu tuyệt vọng của anh ấy ‘ cứu cứu tôi ’. Lúc ấy đội trưởng Lạc hỏi tôi ‘ muốn cứu anh ta hay không ’? Tôi không chút nghĩ ngợi liền nói ‘ muốn cứu, cầu xin anh cứu anh ấy ’.”
Đàm Mặc biết, Lạc Khinh Vân không phải người cứ cầu xin là sẽ mềm lòng. Cứu hoặc là không cứu, anh đều sẽ đánh giá phí tổn và khả năng.
Người này đã rơi vào, muốn kéo anh ta ra từ vỏ trứng Li Vẫn nói dễ hơn làm thế à?
“Đội trưởng Lạc muốn tôi tự theo dây thừng bò lên trên đi, sau đó anh ấy thực sự lắc lư phía trên đội trưởng vận tải, tháo móc dây treo trên người và treo nó lên người đội trưởng. Máy bay cứu hộ lập tức bay lên và trực tiếp nhấc đội trưởng vận tải lên từ vỏ trứng—— cái giá phải trả là hai chân ở lại trong vỏ trứng vĩnh viễn.”
“Có thể giữ được mệnh đã là rất may. Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, chi giả của tập đoàn Thâm Trụ đã được sử dụng rộng rãi, đội trưởng của cậu sau này sống không cần lo lắng.”
“Ừm.” An Hiếu Hòa gật gật đầu, “Đại khái là đồ ăn đến miệng mà không còn, Li Vẫn rất tức giận, hậu quả tất nhiên rất nghiêm trọng. Những Lân Điểu tập kích Đội trưởng Lạc, phi hành khí không kéo được anh ấy. Đội trưởng Lạc để tránh cho phi hành khí bị rơi vỡ đã từ bỏ dây thừng, tôi trơ mắt nhìn anh ta rớt vào trong trứng Li Vẫn, từng chút từng chút bị vỏ trứng hít vào, không thấy nữa.”
“Các cậu rời đi sao?”
“Không có, phi hành khí đã làm mọi cách để chống lại đàn Lân Điểu. Tôi ngồi trong khoang, cơ thể run rẩy dữ dội, bên tai tôi có thể nghe thấy những âm thanh giãy giụa thống khổ của đội trưởng đội vận tải của tôi. Lúc ấy Sở Dư đã là đội viên của Đội trưởng Lạc, cô ấy đến cạnh tôi, đưa cho tôi một chén trà nóng. Tôi hỏi cô ấy, Đội trưởng Lạc có phải đã chết rồi không? Tôi nói tôi thực hối hận, nếu không phải tôi cầu anh ấy cứu đội trưởng của tôi, anh ấy sẽ đủ thời gian trở lại khoang, cũng sẽ không phải chết.”
“Nếu đội viên cảm thấy anh ta sẽ chết thì phi hành khí cứu viện đã sớm đi rồi.”
“Đúng vậy, Sở Dư nói với tôi—— hiện tại nói sống chết còn quá sớm. Tôi không biết phi hành khí đang chờ đợi cái gì, thẳng đến khi đội trưởng của tôi giải phẫu xong, tôi nghe thấy một tiếng hét phấn khích trong cabin, tôi đi theo Sở Dư đến trước màn hình thực tế ảo, nhìn vỏ trứng Li Vẫn càng ngày càng mỏng, cũng càng ngày càng trong suốt, chúng tôi thậm chí có thể sử dụng mắt thường nhìn thấy Li Vẫn mới vừa thành hình bên trong! Con dao chiến thuật của Đội trưởng Lạc đã loại bỏ lớp vỏ trứng cuối cùng, Li Vẫn bọc bên trong phần phật một chút thì rớt ra ngoài. Chúng tôi kéo Đội trưởng Lạc lên, mà bộ môn nghiên cứu Hôi tháp thành phố Bắc Thần cuối cùng có được tiêu bản Li Vẫn thứ nhất.”
“Cậu…… đã nhìn tiêu bản kia chưa?” Đàm Mặc hỏi.
An Hiếu Hòa ngẩn ra một chút, “Đội phó Đàm, cậu cũng thật thú vị. Cậu không hỏi Đội trưởng Lạc tình huống như thế nào, lại hỏi tôi có đi nhìn tiêu bản kia?”
“Này không phải rõ ràng Đội trưởng Lạc sống tốt đó sao, còn mang theo các cậu tới Ngân Loan mà? Cho nên tôi đương nhiên càng quan tâm Li Vẫn còn chưa phá xác đã bị giải quyết kia.”
“Vậy cậu cũng có thể quan tâm tôi một chút chứ. Tôi cũng có thể bị PTSD mà.” An Hiếu Hòa ủy khuất muốn chết.
Chẳng lẽ bản thân còn không bằng con Li Vẫn đã chết sao?
Đàm Mặc khoác tay lên vai An Hiếu Hòa, cười nói: “Nhóc con, tâm tư đơn thuần như cậu gặp chuyện này thì xác suất sảy ra vấn đề tâm lý rất thấp. Ngược lại là con Li Vẫn kia, chắc đã đầu thai cũng còn nhớ Đội trưởng Lạc các cậu.”
An Hiếu Hòa click mở máy liên lạc, chọn vào tư liệu, “Này, đây là con Li Vẫn kia.”
Đàm Mặc khoanh tay, nheo mắt nhìn thật kỹ. Nó có hình dạng hoàn chỉnh, nhưng các mô sinh học của nó bị hư hại nặng nề và trông giống như một con rối bóng làm bằng vải vụn. Đàm Mặc không tin Lạc Khinh Vân có thể chiến đấu với Li Vẫn trong một không gian hạn chế như vậy bên trong quả trứng.
Rốt cuộc là năng lực gì đã hủy diệt nó?
“Đội phó Đàm, tôi kể xong, cậu…… Có phải nên uống rồi không?” An Hiếu Hòa thật cẩn thận hỏi.
“Uống, đương nhiên uống. Nhóc con cậu còn lo lắng tôi quỵt nợ sao?”
Đàm Mặc ngẩng mặt, một hơi uống cạn rượu An Hiếu Hòa mang đến, sau đó làm bộ như chuẩn bị gọi một bài hát, An Hiếu Hòa cũng vội vàng quay lại bên cạnh Giang Xuân Lôi, tranh thủ lúc Đàm Mặc còn chưa giành có thể hát thêm vài câu.
Ngô Vũ Thanh vội vàng pha thêm một chai rượu nữa, đứng dậy đi về phía Đàm Mặc.
Sở Dư ngồi trên sô pha bấm vào cảnh cô vừa quay trong lúc kính rượu, Trang Kính thò qua tới hỏi: “Đang xem gì vậy?”
“Tuyệt sắc nhân gian.” Sở Dư cười tắt video, sau đó nhấn gửi đi.
“Tuyệt sắc nhân gian? Ai?” Trang Kính nhìn hai người trên đài “tay cầm tay hai mắt đẫm lệ”, “Giang Xuân Lôi hay là…… An Hiếu Hòa?”
“Anh đoán.”
Lúc Ngô Vũ Thanh tới Đàm Mặc đã cảnh giác, cậu nhận chai rượu trong tay Ngô Vũ Thanh, đặt qua một bên, Ngô Vũ Thanh vừa muốn nói cái gì thì mũi chân Đàm Mặc đã đá nhẹ lên cẳng chân anh, “Dây giày lỏng, tự vướng ngã thì không sao chứ đừng vướng ngã tôi.”
Ngô Vũ Thanh cúi đầu cột dây giày, Đàm Mặc nhân tiện nhận chai rượu.
Chờ đến khi Ngô Vũ Thanh đứng lên, Đàm Mặc cầm lấy rượu đặt trên bàn, nâng cằm nói: “A Thanh, đừng nói nhảm nữa, trong rượu có tình anh em.”
Ngô Vũ Thanh mới uống một ngụm, thiếu chút nữa sặc bay.
Đây chẳng phải chính là chai rượu mà anh đã rót một ly xo lớn sao?
Ngô Vũ Thanh vừa nhấc mắt đã thấy Đàm Mặc nhếch khóe miệng, cười như vai ác cặn bã.
“Đừng thất thần, uống!” Đàm Mặc một hơi uống hết rượu.
Ngô Vũ Thanh đã bắt đầu choáng váng đầu, con mẹ nó “tình anh em đều ở trong rượu”, Ngô Vũ Thanh xem như đã hiểu ý Đàm Mặc nói.
Lúc này Lạc Khinh Vân đang ở trong văn phòng trung tâm chỉ huy Hôi Tháp, máy tính ba chiều trước mặt anh cho thấy hiện tượng đáng ngờ Kepler ở Thành phố Ngân Loan trong khoảng thời gian này.
Anh đứng dậy đi pha cà phê, cúi đầu phát hiện trên cổ tay có một tin nhắn.
Vừa mở ra đã thấy, trông giống như cổ của ai đó trong ánh sáng mờ tối tăm của bức ảnh.
“Nhàm chán.”
Lạc Khinh Vân đang định đóng lại thì hình ảnh đường cong cổ theo rượu tiến vào cổ họng mà căng chặt lên.
Máy quay hướng lên trên, xương quai hàm của đối phương tạo thành một góc đặc biệt, xuất hiện trong tầm nhìn của Lạc Khinh Vân.
Đó là một loại đường nét mạnh mẽ, như thể thoát ra khỏi kén từ bóng tối tận cùng, xen lẫn dục vọng mờ mịt nhưng dịu dàng nhất, tùy tâm sở dục và nghiêm cẩn kiềm chế, đan xen chặt chẽ, giống như cỏ dại trong đá, càng bị đè nén càng lan rộng tàn sát khắp nơi, khi yết hầu đối phương cuộn lên, một cỗ lực lượng vô hình lặng lẽ nhưng kiên quyết đánh vào trái tim Lạc Khinh Vân.
Cà phê tốt, nhưng anh lại rót một ly nước đá uống một hơi cạn sạch, không nhanh không chậm nhắn lại: Các cậu ở đâu?
Nửa giờ sau, Đàm Mặc vẫn không bắt được micro nhưng lại bị rót không ít.
Đám người đội một kia, từ lúc bắt đầu đã “Chuốc say Đàm Mặc giữ được lỗ tai” biến thành “Ai là người cuối cùng làm Đội phó Đàm ngã xuống”.
Ngô Vũ Thanh đã nằm sấp xuống, Vương Tiểu Nhị muốn che chở Đàm Mặc, Đàm Mặc lại sờ sờ đầu Vương Tiểu Nhị, “Tiểu bảo…… Đội phó Đàm của cậu lợi hại không…… đám cặn bã này không phải đối thủ của tôi!”
Vương Tiểu Nhị khóc không ra nước mắt, “Đội phó Đàm, tôi không phải tiểu bảo, tôi là Vương Tiểu Nhị…… Tôi là lính chữa bệnh thực tập ……”
“Tôi biết cậu là lính chữa bệnh thực tập, cậu là em bé nhỏ nhất đội chúng ta, cho nên cậu là tiểu bảo.” Đàm Mặc cười nói.
Vương Tiểu Nhị nhìn Đàm Mặc, lần đầu tiên cậu thấy Đàm Mặc cười, có hơi hoảng thần.
“Tới, tôi uống cùng đội phó.” Thường Hằng dựa vào Đàm Mặc, hất tay lên hàng ly thủy tinh được xếp trên bàn, ly sắt nhỏ trên ly thủy tinh rơi xuống bắn tung tóe, rượu này cao độ, ngoại trừ Thường Hằng, không ai dám tới đua cùng Đàm Mặc.
“Anh đúng là không biết lượng sức.” Đàm Mặc nhếch khóe miệng.
Sau xa luân chiến Đàm Mặc đã có chút choáng váng. Mặt cậu nóng bừng, nếu không có ánh sáng dịu hơn trong phòng riêng thì người khác hẵn đã nhận ra cậu đang đỏ mặt.
Không chỉ có như thế, cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập “Thùng thùng” của mình, khi Sở Dư bước tới sân khấu hát vang, đầu Đàm Mặc có hơi choáng.
Đây là dấu hiệu của say rượu.
Chậc, chậc, chậc, những kẻ ngốc này… Hôm nay cậu cuối cùng cũng nghe được một số chuyện về Lạc Khinh Vân, muốn phân tích năng lực đôi tay của anh, nhưng hiện tại đầu óc lại không hoạt động.
Cậu dựa lưng vào ghế sofa thở dài.
Giang Xuân Lôi xách theo chai rượu ngồi xuống cạnh Đàm Mặc, lớn tiếng nói: “Nói…… Đội phó Đàm…… Tôi kính anh…… Chúng ta tới một ly!”
Đàm Mặc hữu khí vô lực trả lời: “Tôi say, không uống.”
Giang Xuân Lôi không biết lấy sức lực đâu ra, hung hăng vỗ vai Đàm Mặc, “Lừa…… lừa người! Người uống say đều sẽ nói mình không…… Không có say! Anh nói mình say chứng tỏ anh không có say!”
“Thật sự say…… Tôi choáng váng rồi.” Đàm Mặc trả lời.
“Anh khinh thường tôi! Cho nên mới không uống cùng tôi!” Giang Xuân Lôi cường ngạnh nhét chai rượu vào tay Đàm Mặc.
Đàm Mặc đặt chai trở lại, “Không cần nghi ngờ, tôi đúng là coi thường cậu.”
Cồn sẽ làm giảm khả năng phán đoán của con người, trừ khi tất yếu, Đàm Mặc sẽ không cho phép mình uống đến mức không nhớ gì cả.
Giang Xuân Lôi nói gió chính là mưa, thế mà lại khóc nhè.
“Oa —— Đội phó Đàm khinh thường tôi! Tôi biết anh khinh thường tôi mà! Tôi nổ súng không chuẩn bằng anh! Lá gan không lớn bằng anh! Kinh nghiệm không phong phú bằng anh! Càng không làm hài lòng Đội trưởng Cao bằng anh! Không có quyền lên tiếng! Oa —— oa ——”
Giang Xuân Lôi khóc đến nấc lên, nhìn thấy Thường Hằng, Trang Kính còn có An Hiếu Hòa còn chưa ngã xuống bên cạnh đang liếc nhìn cậu với ánh mắt trách móc.
“Rồi rồi rồi! Đừng khóc! Tôi uống tôi uống!”
Đàm Mặc lại uống một chai, cả người đều choáng váng.
Không biết qua bao lâu, tiếng hát dừng lại, chỉ để lại tiếng ngáy nối tiếp tiếng ngáy.
Vương Tiểu Nhị ngã trên mặt đất ôm Thường Hằng, Ngô Vũ Thanh nằm nghiêng trên sô pha, An Hiếu Hòa cùng Giang Xuân Lôi ngồi dưới đất dựa vào sô pha, hai người đầu kề nhau như làm hình trái tim. Trang Kính ngồi thật đoan chính, hai tay chắp trên người nhắm mắt lại.
Còn Sở Dư, cô nằm nghiêng cạnh Đàm Mặc, Đàm Mặc tùy tay lấy áo khoác che thân Sở Dư.
Có hơi choáng váng đầu, ngủ một lát vậy.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Đàm Mặc nghe thấy tiếng cửa phòng riêng bị đẩy ra.
Vốn dĩ mùi XO và mùi bia chiếm trọn không gian, nhưng đúng lúc đó, mùi thơm êm dịu của cà phê ùa vào, trong nháy mắt lục phủ ngũ tạng đều trở nên ấm áp, đồng thời còn có mùi sương đêm làm người thanh tỉnh, xộc thẳng vào thần kinh khứu giác của Đàm Mặc, cậu lười biếng mở mắt.
Đó là một người đàn ông mặc đồng phục Hôi Tháp, ngược sáng, Đàm Mặc chỉ có thể nhìn ra được thân hình cường tráng và chỉnh tề của hắn, lưng thẳng tắp tạo thành một đường nét dốc đứng lạnh lùng, bước đi còn có chút không thèm để ý.
“Ai vậy……” yết hầu Đàm Mặc giật giật, cồn làm cậu lười biếng không phát ra âm thanh nào.
Bộ đồng phục màu đen phản chiếu ánh sáng kim loại lạnh lẽo khi ánh sáng và bóng tối thay đổi, phía trên bị thắt lưng trói buộc, sinh ra cảm giác kiềm chế tình yêu cấm đoán.
Ngũ quan của đối phương bị bao phủ bởi bóng tối mờ mịt, xen lẫn dục vọng nhưng xa lạ với thế giới này, khắc chế và dục vọng vốn trái ngược nhau, nhưng giờ phút này lại hòa quyện thành một hình bóng khiến lòng run sợ.
Anh bước lên sân khấu, ánh sáng từ mọi hướng chiếu vào anh, ngọn tóc đen của anh được trang trí bằng một lớp ánh sáng bạc.
Vẻ mặt anh ôn hòa, nhìn không có chút sát ý, tựa như thác nước ôn hòa chảy xuôi trên người Đàm Mặc, Đàm Mặc nheo mắt, như thể rơi vào một giấc mơ thơ xưa thuở còn là sinh viên cũ.
Lúc ấy…… cậu sùng bái đội trưởng trẻ nhất Hôi Tháp Lạc Khinh Vân, nghe qua vô số câu chuyện về anh, người đã gặp qua anh đều nói anh ôn nhu lễ nghĩa, năng lực siêu quần, Đàm Mặc muốn trở thành Inspector của anh, muốn trở thành phía sau lưng để anh có thể tựa vào.
Lại sau đó, cậu tốt nghiệp, đi theo Lạc Khinh Vân nhận nhiệm vụ thực tập, trước khi nhận được nhiệm vụ cậu hưng phấn đến mức mất ngủ mấy đêm, sau đó…… không có sau đó.
Đàm Mặc che lại đôi mắt nở nụ cười, chính mình cũng không chân chính hiểu biết Lạc Khinh Vân.
Làm sao một dung hợp giả có khả năng trở thành đội trưởng hoàn thành nhiều nhiệm vụ bất khả thi lại có thể ôn nhu được? Anh sẽ không có thương xót, từ bi lớn nhất của anh chính là một phát súng giải quyết đồng đội bị thai quả đồng hóa—— đây là suy đoán thứ hai sau khi xem video do Giang Xuân Lôi gửi.
Anh không cần con người chống lưng vì một nửa trong anh thuộc về thế giới của Kepler.
Việc có “vượt rào” hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trí của chính mình.
Nhưng khi Lạc Khinh Vân lộ ra “sự thật”, Đàm Mặc không nhịn được suy nghĩ kỳ thật cũng không tồn tại “Vượt rào” tuyệt đối.
Trái tim ở đâu thì lãnh địa của anh ở đó.
Lạc Khinh Vân ngồi xuống bàn đối diện Đàm Mặc, bên cạnh anh là những chai rượu và ly lắc lư xung quanh.
“Tôi tưởng thần minh đã xuống……” Đàm Mặc thấp giọng nói, “Nhưng trên đời này không có thần.”
Lạc Khinh Vân nghiêng người về phía trước, gỡ tay Đàm Mặc đang che mặt ra, cười hỏi: “Các cậu cũng thật thú vị, uống rượu mà không gọi tôi.”
Đàm Mặc quay mặt đi, cau mày nói: “Không ai gọi thì sao anh lại đến?”
“Tại sao không nhìn tôi?” Lạc Khinh Vân lại hỏi.
“Không muốn nhìn.”
“Sợ nhìn lâu rồi, sau khi rời đi sẽ nhớ à?” Lạc Khinh Vân nhẹ giọng hỏi.
Đàm Mặc đưa tay mò mẫm một lúc, cuối cùng từ khe hở trên ghế sofa tìm được một chai bia chưa mở nắp, đưa cho Lạc Khinh Vân.
“Từng người một đi… Từ khi anh đến thành phố Ngân Loan tôi còn chưa kính rượu cho anh đâu!”
Đàm Mặc đập chai bia vào mép bàn hồi lâu, cố nhấc nắp chai ra, nhưng bộ não say xỉn của của cậu mãi không thể nắm bắt được cảm giác về khoảng cách, chiếc chai treo lơ lửng trên mép bàn rất lâu nhưng cậu không thể nhấc nắp ra được.
Lạc Khinh Vân cúi đầu, từ góc độ của anh vừa lúc thấy sợi tóc mềm mại trên đỉnh đầu Đàm Mặc.
“Đội trưởng Lạc…… giúp tôi mở nắp đi!” Đàm Mặc nói.
Lạc Khinh Vân dựa tới bên tai Đàm Mặc, nhẹ giọng nói: “Đã say thành cái dạng này còn muốn uống sao? Rốt cuộc là muốn vặn nắp bình, hay là vặn đầu cậu?”
“Lại là câu lựa chọn hả?” Đàm Mặc ném bia đi, “Trên đời này muôn vàn khả năng, không có khả năng nào chúng ta có thể chọn… Cũng giống như tôi không thể chọn không vượt qua biển hoa Adela…… Anh không thể lựa chọn không thành dung hợp giả…… Tôi cũng không thể chọn xuyên qua thời không……”
Lạc Khinh Vân nghiêng người về phía Đàm Mặc, cảm thấy bóng tối càng ngày càng gần, Đàm Mặc dựa vào lưng ghế sô pha, một tay Lạc Khinh Vân chống bên tai Đàm Mặc, gần như bao phủ toàn bộ cơ thể của Đàm Mặc.
“Xuyên qua đến nơi nào?”
“Xuyên qua đến lúc anh cùng Typhon giao chiến …… Khi đó tôi vừa mới học được cách dùng súng……”
Đàm Mặc nghiêng mặt, nhận ra má Lạc Khinh Vân sắp chạm vào mình, đang định hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”, Lạc Khinh Vân đã dùng tay kia cầm lấy chai rượu do Đàm Mặc vứt đi và ngồi lại.
Khoảng cách giữa hai người lại được khôi phục, Đàm Mặc thế mà cảm thấy hơi lạnh và muốn thứ gì đó sưởi ấm cho mình.
“Đội phó Đàm, nếu tôi uống hết bình rượu này, cậu có thể trả lời tôi một vấn đề được không?” Lạc Khinh Vân hỏi.
Rõ ràng có rất nhiều người trong phòng riêng, nhưng thế giới này lại an tĩnh đến chỉ còn lại có hai người bọn họ.
“Được thôi.” Đàm Mặc nâng tinh thần nhìn đối phương.
Những ngón tay bị bao bằng găng tay đen của Lạc Khinh Vân ấn vào mép nắp chai, khẽ hất lên, nắp chai bay ra, rơi trên đùi Đàm Mặc.
Đàm Mặc nheo mắt, nhìn Lạc Khinh Vân nghiêng cằm về phía miệng chai, hầu kết anh nhấp nhô còn có tiếng “Ùng ục ùng ục”, vô thức khiến Đàm Mặc nghĩ tới tiếng vang khi lên đạn.
Bình rượu rất nhanh đã cạn, Lạc Khinh Vân tùy tiện đặt nó bên cạnh, nhìn Đàm Mặc.
“5 năm trước lần đầu tiên cậu đi theo tôi làm nhiệm vụ thực tập, rõ ràng bị gai hoa Adela làm tổn thương, tại sao liều mạng cũng muốn ở trước mặt tôi làm bộ không đau?”
Tuy rằng Lạc Khinh Vân đã đoán được từ góc độ của Đàm Mặc nhưng so với đi phỏng đoán tâm ý một người, Lạc Khinh Vân sẵn sàng nhận được câu trả lời chính xác hơn. “Tại sao…… Tại sao a…… để tôi nghĩ một chút, tôi sắp quên rồi.” Đàm Mặc nhíu mày.
Nhiều năm như vậy hồi tưởng một khắc kia, cậu chỉ cảm thấy bản thân quật cường thực buồn cười.
Nhẫn nhịn thì được gì, dù cậu có chịu đựng được hay không thì kết quả vẫn như nhau.
“Ừ,cậu ngẫm lại kỹ đi.” Lạc Khinh Vân nói không nhanh không chậm.
Như thể kiên nhẫn cực hạn cũng chỉ vì muốn một đáp án chân thật nhất.
“Bởi vì tôi sợ sau khi anh nhìn ra thì sẽ đồng tình với tôi, sẽ khoan dung với tôi. Nói vậy…… địa vị như thần của anh trong lòng tôi sẽ hoàn toàn sụp đổ.” Đàm Mặc rũ mắt, nở nụ cười, “Anh chắc chắn không biết…… trong giới bọn tôi…… giới học viên, anh là thần tượng toàn dân đấy, ha ha ha ha……”
Nhớ lại lúc ấy bản thân cực kì thích thảo luận về Lạc Khinh Vân với một đống người, không bao giờ buông tha bất kỳ phân tích nhiệm vụ nào của anh, thực sự rất tốt.
“Tôi không phải thần.” Lạc Khinh Vân nói.
“Sao lại không phải thần? Giá trị nhan sắc như thần, năng lực như thần, được đội viên tín nhiệm như thần,….tàn sát những sinh vật Kepler đó giống thần” Đàm Mặc loạng choạng đầu óc, cậu còn không chắc bản thân đã nói gì.
Lạc Khinh Vân nắm lấy cổ tay Đàm Mặc, kéo cậu về phía mình.
“Vậy cậu có nghĩ tới, có lẽ cậu ở trong lòng tôi cũng giống thần không?”
Đây là lời khen đáng kinh ngạc và cao quý nhất mà Đàm Mặc từng được nghe trong đời.
Nếu tôi là thần trong lòng anh, tôi sẽ trở thành Inspector của anh, mà không phải rời đi.
Lạc Khinh Vân cúi đầu, hôn lên ngón trỏ của Đàm Mặc.
Nơi bóp cò.
Nơi bị ràng buộc bởi một bông hoa dại nhỏ bé chỉ tồn tại một ngày hay một đêm.
Nơi đó là suy tàn cũng là trọng sinh.
Cảm giác ấm áp nhu hòa cũng không có khiến Đàm Mặc động tâm, ngược lại khi đốt ngón tay cậu chen vào giữa hai môi Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc cảm thấy một cảm giác không cần kiềm chế chưa từng có.
Tựa như hoa dại mong sương sớm, vách đá hướng tới không trung, anh thần phục cậu.
Đàm Mặc giơ ngón tay lên định rút lại nhưng trong lòng lại có cảm giác miễn cưỡng kỳ lạ.
Nhưng môi Lạc Khinh Vân lại mở ra, cảm giác mềm mại làm trái tim Đàm Mặc bành trướng ra vô hạn, Lạc Khinh Vân cắn ngón tay cậu.
“Ưm……” Mạch máu Đàm Mặc trào dâng, thiên quân vạn mã sắp xuyên thủng mạch máu mỏng manh.
Hàm răng Lạc Khinh Vân càng thêm dùng sức, không đến mức cắn rách da Đàm Mặc lại khiến cậu cảm nhận được một sức mạnh vi diệu tận xương.
Giống như một sự ăn mòn đầy đe dọa nhưng vô vọng.
Lạc Khinh Vân dùng đầu lưỡi huých nhẹ ngón trỏ của Đàm Mặc.
Đàm Mặc cúi đầu, chống hai tay hai bên Lạc Khinh Vân, thở dốc.
“Tôi chỉ mới cắn cậu cũng không có hôn mà sao vừa rồi lại không thở?” Lạc Khinh Vân nhẹ giọng hỏi.
“Bởi vì…… chính anh cắn tôi.” Đàm Mặc nghiêng đầu.
Cậu loạng choạng sắp đứng lên, nhưng sau khi uống mười bảy tám chai rượu pha, cậu choáng váng rồi ngã xuống.
“Tôi dẫn cậu về.”
Lạc Khinh Vân cong lưng, một tay vòng qua lưng Đàm Mặc, một cái tay khác vòng qua đầu gối.
“Không cần, tôi ngủ ở đây.” Đàm Mặc đẩy anh một cái, đối phương không chút sứt mẻ.
Ngay sau đó thân thể cậu liền bay lên không, đầu nghiêng vào trong ngực Lạc Khinh Vân.
Lạc Khinh Vân bước bước qua những “xác chết” nằm rải rác, nghiêng người ra khỏi phòng riêng.
Sở Dư đang nằm trên ghế sô pha chậm rãi mở một mắt ra, xác định bọn họ đã cách xa rồi mới dùng sức thở ra.
“Cuối cùng cũng rời đi…Tôi thậm chí còn không dám thở…”
Bọn họ mà còn không đi nữa chắc Sở Dư nghẹn thở chết mất.
Bên ngoài KTV, trung tâm thành phố Ngân Loan sáng rực rỡ, giống như một thành phố không bao giờ ngủ.
Đủ mọi ánh đèn màu sắc xẹt qua Đàm Mặc, bởi vì chói mắt nên cậu nhíu nhíu mày, trốn vào ngực Lạc Khinh Vân.
Gió đêm mang theo hơi lạnh lẽo đột kích, men say trong người Đàm Mặc cũng giảm đi, thanh tỉnh hơn chút.
Bên tai cậu là tiếng tim đập chưa từng nghe qua, trầm ổn thản nhiên, trong mũi là mùi nước giặt tươi mát cùng hương cà phê tinh khiết trong văn phòng Hôi Tháp.
Đôi vai Đàm Mặc run lên, cậu chợt nhận ra điều gì đó, cố gắng vùng vẫy.
Lực cánh tay của Lạc Khinh Vân thật kinh người, cả người không dao động, thoải mái vớt Đàm Mặc lại.
Khi họ đi ngang qua bến xe buýt, một chiếc ô tô dừng lại, Đàm Mặc vươn tay ra: “Thả tôi xuống! Thả xuống! Đó là xe có thể quay lại! Tôi sẽ tự mình về!”
“Nhìn rõ ràng, đó là xe có thể trở về sao?” Lạc Khinh Vân vẫn ôm cậu không nhúc nhích.
Đàm Mặc vươn cổ, nheo mắt nhìn.
Đó là 603, không phải 663.
Lạc Khinh Vân rũ mắt, nhìn đỉnh đầu cùng vành tai cậu, trông rất trẻ con.
“Ò, là tôi nhìn lầm rồi, nhưng Lạc Khinh Vân —— thả tôi xuống.”
Lạc Khinh Vân cong lưng, buông Đàm Mặc ra.
Đàm Mặc đi hai bước, cả người tựa như đạp lên bông, mặt đất dưới chân phập phồng như mặt biển, ngay lúc cậu sắp ngã qua một bên, Lạc Khinh Vân hai ba bước vượt qua ôm lấy Đàm Mặc.
“Đàm Mặc, bỏ lỡ xe và lên nhầm xe, cậu tiếc nuối việc nào hơn?”
Giọng nói của anh có độ ấm và sự lạnh lùng dễ nghe một cách khó hiểu.
“Một là tiếc nuối ngay lập tức, một là tiếc nuối ở điểm cuối.” Đàm Mặc không chút nghĩ ngợi đã trả lời.
“Tôi lái một chiếc siêu xe, cậu suy xét một chút.” Trong giọng Lạc Khinh Vân mang theo ý cười rõ ràng.
Đàm Mặc nhếch khóe miệng, “Anh không phải là siêu xe…… anh là xe trộm.”
“Dù sao sớm muộn gì đều có tiếc nuối, không bằng chọn tôi thử xem.”
Đàm Mặc híp mắt nhìn hình dáng mông lung trong đêm của Lạc Khinh Vân, mở miệng hỏi: “Tại sao?”
“Tôi không phải thần, mà là người bị thần vứt bỏ. Xin cậu chọn tôi, coi như là làm thần cho tôi một chút sủng ái.”
Lạc Khinh Vân nói.
Một chiếc xe khác đi qua, ánh đèn xe lướt qua một bên mặt Lạc Khinh Vân, như muốn xé anh thành từng mảnh.
“Được thôi… Tôi sẽ chiều chuộng anh một chút…”
Đàm Mặc duỗi tay, túm chặt cổ áo đồng phục Lạc Khinh Vân, Lạc Thanh Vân vững như núi, loạng choạng tiến về phía trước lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tóm lấy lưng Đàm Mặc, sợ cậu sẽ ngã.
Đàm Mặc híp mắt cười, đáy mắt chiết xạ ánh sáng như kim cương vụn.
Giống như ánh sáng mặt trời xuyên thấu đêm tối, sắp trào dâng.
Cậu từng chút từng chút tới gần Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân thủ sẵn sau lưng Đàm Mặc vô thức siết chặt chiếc áo thun mỏng của cậu.
Tác giả có lời muốn nói: Lạc Khinh Vân: Bỏ lỡ xe, và lên nhầm xe cái nào tiếc nuối hơn?
Đàm Mặc: Một cái tiếc nuối ở quá trình, một cái tiếc nuối ở điểm cuối. Nhưng anh không cần so với xe.
Lạc Khinh Vân: Bởi vì tôi là siêu xe? Hay là bởi vì tôi là xe trộm?
Đàm Mặc: Anh phải tin tưởng, anh là quá trình, cũng là điểm cuối.