“Anh làm nhanh hơn thì tôi không chết cóng đâu.” Đàm Mặc không muốn nói lời vô nghĩa, cậu lấy súng từ bên hông Lạc Khinh Vân ra, kéo túi chiến thuật của anh rồi kiêu ngạo lấy băng đạn bên trong ra.
“Đội phó Đàm, nhẹ nhàng với tôi một chút.” Lạc Khinh Vân nói.
“Anh là đại cô nương lần đầu tiên vào động phòng à?” Đàm Mặc tức giận hỏi lại, ánh mắt chạm phải mắt Lạc Khinh Vân, tên này lại dùng ánh mắt sâu xa xa xăm nhìn cậu.
“Xin lỗi, lần đầu tiên. Đội phó Đàm không phải sao?” Đôi mắt Lạc Khinh Vân nheo lại như đang ám chỉ cái gì.
Đàm Mặc há miệng thở dốc, nếu cậu thừa nhận cũng là lần đầu thì chẳng phải là thừa nhận bản thân ngày thường trình độ được hoan nghênh “Xe thấy xe tái, hoa gặp hoa nở, bồn cầu thấy cũng gập nắp” lại là hơi nước sao?
“Không phải chuyện của anh.”
Đàm Mặc trợn mắt nhìn đối phương, cuối cùng ngồi thẳng dậy giơ hai khẩu súng lên trên đầu.
Cậu hướng tới mấy phương hướng rồi bắn “Đùng đùng đùng”, độ ấm chợt giảm xuống, không khí hít vào phổi lạnh lẽo thấu xương.
Trùng Rêu bốn phía phát ra tiếng “Sát sát” rất nhỏ, đó là âm thanh đóng băng.
Trên lông mi Lạc Khinh Vân phủ một tầng sương mỏng khiến chúng có cảm giác hơi trong suốt.
“Anh có thể phá vỡ …chúng nó không?” Đàm Mặc xoa xoa ngón tay, thở ra hơi thở trắng xóa dày đặc giữa cậu và Lạc Khinh Vân.
“Bên ngoài không đóng băng nhanh vậy đâu.” Lạc Khinh Vân vừa mở miệng nói chuyện, toàn bộ không gian nhỏ hẹp lạnh băng liền có vài phần hơi ấm, chỉ là này hơi ấm này tiêu tán rất nhanh.
Khớp hàm Đàm Mặc run lên, cậu muốn ôm bản thân còn muốn chạy vài vòng, đáng tiếc không có không gian.
Lại ngốc thêm vài giây, Đàm Mặc cảm thấy sức để xoa tay cũng không còn.
Lúc này một luồng hơi ấm ẩm ướt xuyên qua đầu ngón tay Đàm Mặc, là hơi thở Lạc Khinh Vân thở ra.
Môi anh cách rất gần, đến mức Đàm Mặc cảm thấy môi đối phương sắp chạm vào đầu ngón tay mình, cậu vừa định dịch tay ra, Lạc Khinh Vân lại nói: “Cậu có thể lựa chọn sưởi ấm từ tôi, hoặc là…… ngón tay cậu tổn thương do giá rét.”
Đàm Mặc quá rõ ràng ngón tay mình quan trọng thế nào, cậu không nói hai lời trực tiếp vói tay vào cổ áo Lạc Khinh Vân.
Thật ấm.
“Lạnh quá, đầu đau quá……”
Trùng Rêu mà không đông chết thì cậu bị đông chết. Này xem như giết địch tám ngìn tự tổn hại một vạn sao?
“Lại nhịn thêm chút.”
Lạc Khinh Vân nhích lại gần đặt cằm lên đỉnh đầu Đàm Mặc.
Thật sự rất ấm.
Không phải nói độ ấm của Sinh vật Kepler đều thấp hơn nhiệt độ cơ thể con người sao?
Sao Lạc Khinh Vân lại ấm thế này được?
Đàm Mặc tựa trán vào cổ Lạc Khinh Vân coi anh như nguồn nhiệt, Lạc Khinh Vân hơi nghiêng mặt, anh biết Đàm Mặc sắp bất tỉnh vì lạnh.
“Ôm tôi, lát nữa sẽ không lạnh.” Lạc Khinh Vân nhẹ giọng nói.
Đàm Mặc siết chặt quanh cổ Lạc Khinh Vân.
Lạc Khinh Vân ngửa đầu, Trùng Rêu trên đỉnh đầu đã đông cứng, một cỗ lực lượng từ trong tay Lạc Khinh Vân lan ra, rêu đông đặc rung động lẫn nhau, “canh cách” một tiếng, vài vết nứt lan ra tứ phía, sau đó phần nóc sụp đi và rơi xuống.
Lạc Khinh Vân một tay kéo Đàm Mặc vào trong lòng ngực, khom lưng bảo vệ cậu.
Vô số khối băng Trùng Rêu nứt rơi xuống, rớt trên người Lạc Khinh Vân lại lăn xuống qua hướng khác.
Trần băng nứt ra, các rìa băng phản chiếu đèn pha của máy bay không người lái.
“Bọn họ ở chỗ này! Ở chỗ này!”
“Đội trưởng Lạc cùng Đội phó Đàm đều ở chỗ này!”
“Nhanh lên! Đội chữa bệnh nhanh lên!”
Đầu óc Đàm Mặc một mảnh hỗn độn, vô số mặt người xẹt qua trước mặt cậu.
Lạc Khinh Vân đỡ cậu dậy, nhấc những mảnh rêu đổ xuống như lở đất, Ngô Vũ Thanh còn có An Hiếu Hòa cùng với Trang Kính tới tiếp được Đàm Mặc, Đàm Mặc cuối cùng cũng nhìn ra Lạc Khinh Vân bị Trùng Rêu bao phủ.
Cậu giật giật ngón tay, cố gắng bắt lấy anh, nhưng cậu không còn sức nữa.
Lạc Khinh Vân……
Không biết qua bao lâu, bên tai Đàm Mặc truyền đến tiếng “Tích —— tích ——” có quy luật, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Là nhiệt độ dễ chịu nhất.
Đầu ngón tay Đàm Mặc giật giật, a, còn được, ngón tay chưa bị đông cứng……
Từ từ, cậu hiện tại đang ở đâu?
Đàm Mặc đột nhiên ngồi dậy, “Lạc Khinh Vân! Lạc Khinh Vân đâu?”
Có người cầm tay cậu trấn an: “Cậu có sức quản người khác sao? Quản mình trước đi.”
Đàm Mặc nghiêng mặt thì thấy Cao Chích.
Dưới mắt đối phương hiện lên một tia xanh nhạt, chắc chắn anh đã bảo vệ cậu rất lâu rồi.
“Lão Cao…… Tôi còn sống đây……”
Vừa mở mắt liền thấy Cao Chích, Đàm Mặc vui vẻ cười.
“Tai họa sống ngàn năm. Cậu muốn đông lạnh cùng Trùng Rêu thành tiêu bản hả?” Cao Chích tức giận nói.
“Vậy thì phải đóng băng thành tiêu bản trong biệt thự lớn mới xứng đáng. Cùng Trùng Rêu? Quá không đẹp.”
Cao Chích đưa ly nước tới bên miệng Đàm Mặc còn cực kì cẩn thận cắm ống hút, “Cậu cho rằng cậu là người đẹp ngủ trong rừng hả? Yên tâm, sẽ không có hoàng tử tới hôn cho cậu tỉnh đâu, chạy tới đóng đinh quan tài tranh thủ hỏa táng thì có.”
Đàm Mặc uống hai ba ngụm rồi thở ra.
“Lão Cao, tối nay tôi muốn ăn hoành thánh hầm.”
“Tôi mua cháo, cậu thích ăn thì ăn.” Cao Chích tức giận trả lời
“Lão Cao, anh thật hiền huệ” Đàm Mặc nói ra từ đáy lòng.
“Phải không? Tôi muốn ấn đầu cậu vào tô cháo, nghẹn chết cậu.”
“Vậy cái tô đó lớn cỡ nào chứ.”
“Ngô Vũ Thanh nói với tôi vì cậu muốn tiếp thu tin tức Sinh vật Kepler cho cậu nên mới tiến vào Trùng Rêu. Tin tức đâu?” Cao Chích hỏi.
Nhắc tới cái này, chân mày Đàm Mặc cau lại, “Lão Cao, tôi hỏi anh Hôi Tháp chúng ta có tình huống Inspector đảm nhiệm đội trưởng không?”
“Theo tôi được biết, dưới tình huống nhiệm vụ bình thường là không có. Trừ phi……”
“Trừ phi anh chết trước trong những nhiệm vụ của đội hai trước kia, anh chết trước, như vậy tôi làm phó đội trưởng tự nhiên nhận chức trách đội trưởng?”
“Ừ.”
Đàm Mặc lắc lắc đầu, nghĩ thầm loại tình huống này không phải cái cậu muốn biết, lại miêu tả cảnh tượng mình nhìn thấy cho Cao Chích.
“Dựa theo cậu nói, tấm bảng trước khi người đàn ông trốn vào khu cách ly cho thấy anh ta là đội trưởng của đội đặc nhiệm?”
“Ừm.” Đàm Mặc gật đầu, “Chúng ta có đội quân nào tổ chức bắt đầu bằng từ ‘ đặc nhiệm ’ sao?”
Cao Chích nheo mắt, “Hiện tại là không có. Nhưng ba mươi năm trước liên minh thăm dò Kepler, tất cả tinh anh phụ trách bảo vệ cơ cấu nghiên cứu khoa học từ các quốc gia tạo thành tổ chức, là chữ ‘ đặc nhiệm ’ mở đầu, mà tổ chức này chính là đời trước của Hôi Tháp.”
“Chẳng lẽ thứ tôi nhìn thấy là…… chuyện hơn ba mươi năm trước? Nhưng tại sao Sinh vật Kepler muốn tôi thấy chuyện hơn ba mươi năm trước?”
Cao Chích vỗ vai Đàm Mặc nói: “Chúng nó để cậu thấy chưa chắc là chuyện thật đã xảy ra. Cậu cũng nói cậu thấy chai Klein, chứng tỏ cậu đã trở thành mục tiêu của Sinh vật Kepler. Chúng nó muốn dụ dỗ cậu, đồng hóa cậu, để cậu hiếu kỳ với ảo cảnh mà thả lỏng đề phòng, cậu phải cẩn thận. Mấy ngày gần đây đừng nhận nhiệm vụ, tình huống này tôi cũng sẽ đến Hôi Tháp thảo luận với Cảnh tiên sinh.”
“Anh cũng là bị chúng nó lựa chọn, Lạc Khinh Vân cũng thế, như có Sinh vật Kepler xuất sắc thế chướng mắt tôi thì, tôi đây về sau cũng không còn mặt mũi lăn lộn ở Hôi Tháp nữa. So với nơm nớp lo sợ nghĩ chúng nó muốn đồng hóa tôi thì còn không bằng tôi ra tay giải quyết chúng nó.”
Đàm Mặc không để bụng cười nhẹ.
Cao Chích biết tên nhóc này cũng không phải không biết chỗ đáng sợ của chai Klein, mà là thật sự cho rằng đối mặt hiệu quả hơn nhiều so với trốn tránh.
“Thiếu niên kia thì sao? Cậu ta gọi người đàn ông trốn vào khu cách ly là ‘ cha ’…… Lão Cao, anh có thể đi tra, năm đó cái ‘ Đội đặc nhiệm ’ có ai là cha nhưng con trai lại bị Sinh vật Kepler cảm nhiễm không?”
Cao Chích nhíu mày: “Còn có tin gì khác cụ thể hơn không?”
“Tôi thấy —— đứa bé kia rất nhỏ tuổi, cũng 13,14 tuổi…… Hơn nữa dựa theo cách nói của cậu ta thì mấy ngày hôm trước người cha xui xẻo kia mới gặp đứa con trai nghiệp chướng này ở lồng huấn luyện, không bao lâu thì con trai lớn phổng lên, không qua thời kỳ trẻ con trực tiếp lao tới kỳ thiếu niên thì phải? Này không có khả năng trong thế giới con người, nhưng nếu bị Sinh thái Kepler cảm nhiễm thì sao? Có khả năng lớn lên trong một đêm không?”
Cao Chích nhìn Đàm Mặc, thật lâu sau mới nói: “Vấn đề này, cậu hẳn nên hỏi Đội trưởng Lạc.”
“Hỏi anh ta? Ò, bằng cấp của người ta là nghiên cứu sinh thiếp vàng mà, không giống loại học tra lắp bắp tốt nghiệp tôi.” Đàm Mặc gãi gãi cổ, không biết tại sao mà chỗ cổ đó lại cực kì ngứa.
“Tôi kêu cậu đi hỏi Lạc Khinh Vân, cũng không phải bởi vì cậu ta là học sinh của giáo sư Triệu, mà là cậu ta có quyền lên tiếng ở phương diện này nhất. Dù sao cũng là bộ đội tiền tuyến duy nhất bị cảm nhiễm từ thời kỳ đầu của Hôi Tháp.”
Đàm Mặc vừa nghe ngây ngẩn cả người.
“Thời kỳ đầu?”
“Ừm, người có thể thấy hồ sơ của cậu ta không nhiều lắm. Tôi chỉ biến trước khi nhận nhiệm vụ tiếp nhận bảo vệ cậu ta tới thành phố Ngân Loan. Nhưng chuyện cơ thể mẹ cảm nhiễm này, tôi đến Thành trung tâm mở họp cũng từng nghe qua, nhưng không chi tiết.” Cao Chích không phải người thích hỏi thăm hoặc là tìm hiểu bí mật người khác, anh cũng chỉ biết tư liệu Thành trung tâm cung cấp.
Đàm Mặc vẫn đang gãi, Cao Chích không nhịn được nữa liền nắm lấy tay Đàm Mặc, “Đừng gãi. Chỗ đó cậu bị dị ứng sau khi Trùng Rêu bám vào, gãi nữa thối rớt da giờ.”
“Hù dọa ai hả. Thì giờ không gãi nữa thôi.” Đàm Mặc vội nhét móng vuốt vào trong chăn.
“Cậu mau xuất viện đi. Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch cuối tuần này đều sẽ trở về, nấu cậu còn không thể xuất viện…… Hai người bọn họ sẽ canh giữ bên mép giường bệnh, cậu……”
“Bưng trà rót nước vì tôi?”
“Đưa tang trước cho cậu.” Cao Chích tức giận nói.
“Đừng nói nữa, tôi không sao, giờ tôi đã có thể xuất viện!”
“Cậu vội vàng đi hỏi Lạc Khinh Vân hả?”
Các dấu hiệu thể chất của Đàm Mặc hồi phục nhanh chóng, đến chiều bác sĩ điều trị đến kiểm tra đã nói cậu có thể xuất viện về nhà.
Cao Chích đưa Đàm Mặc về chung cư, dặn dò cậu đừng chạy loạn khắp nơi, nghỉ ngơi cho tổt.
“Cậu biết tôi không còn sống được mấy năm mà? Cho nên đừng chọc tôi tức chết.” Cao Chích vạn phần nghiêm túc cảnh cáo.
“Đương nhiên! Đó là tuyệt đối! chết tử tế không bằng sống tiếp!” Đàm Mặc vỗ ngực bảo đảm.
Chờ Cao Chích vừa đi, Đàm Mặc liền liên hệ Lạc Khinh Vân, không chút khách khí nhắn tới: [ ở đâu? Chết chưa? ]
Nửa ngày Đàm Mặc cũng không thấy hồi âm, xem ra Lạc Khinh Vân không phải đang huấn luyện thì là đang làm nhiệm vụ.
Nhưng là đội một không có Inspector, Lạc Khinh Vân lại bắt bẻ muốn chết, chết trên tay ai mà cũng có thể ngàn chọn vạn tuyển, cho nên trong một thời gian có lẽ anh sẽ không đi làm nhiệm vụ.
Vậy là đang huấn luyện.
Hiện tại mấy người Ngô Vũ Thanh cũng về dưới trướng Lạc Khinh Vân, vậy tìm Ngô Vũ Thanh hỏi Lạc Khinh Vân ở đâu đi.
Đàm Mặc: [ Ở đâu? ]
Ngô Vũ Thanh: [ trung tâm huấn luyện Hôi Tháp. Cậu cố ý đông lạnh mình để vào bệnh viện phải không? Để tránh lần thử nghiệm cận chiến hả? ]
Đàm Mặc vừa nghe cũng lười đáp lại, trực tiếp sải bước lên xe máy đến trung tâm huấn luyện Hôi Tháp.
Mới vừa vào thang máy đã đụng phải Hoàng Lệ Lệ cùng Hạ Thừa Phong.
Hai người đối diện Đàm Mặc, không hẹn mà cùng lui.
Hoàng Lệ Lệ hỏi: “Đội phó Đàm, tới huấn luyện sao?”
Hạ Thừa Phong thế mà lại quan tâm cậu, “Không nghỉ ngơi nhiều hơn một chút sao?”
Hai cô này tươi cười như vậy…… nhộn nhạo thế, a không đúng, là không có ý tốt.
“Hai cô đụng phải thứ gì kỳ quái à?” Đàm Mặc hỏi.
“Cái này sao……cảnh hôn lễ của cậu và Đội trưởng Lạc đã lên top1 bảng lãng mạn Hôi tháp thành phố Ngân Loan chúng ta! Hơn nữa cảnh lãng mạn này không thể phục chế, có tiền cũng không làm được.”
“Hả?” Đàm Mặc nheo lại một con mắt, cực kì hoài nghi các cô nói rốt cuộc là cái gì.
Đi ra thang máy, Hoàng Lệ Lệ trở tay đã gửi liên tiếp cho cậu, Đàm Mặc vừa mở ra, hóa ra là cảnh máy bay không người lái quay chụp Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân đi dưới đám Trùng Rêu.
Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân đứng đối mặt, Đàm Mặc ngửa đầu nhìn lên đỉnh, mà đôi tay Lạc Khinh Vân ngay từ đầu chỉ là buông thõng xuống, nhưng khi Trùng Rêu kết thành lụa mỏng sắp chạm vào đỉnh đầu Đàm Mặc, anh nâng tay lên nhẹ chống lên tầng lụa mỏng, máy bay không người lái bay qua mang theo dòng khí thổi tầng lụa mỏng lên, linh hoạt kỳ ảo tuyệt đẹp……
Đàm Mặc nhìn không trung hư vô, mà Lạc Khinh Vân vẫn chăm chú nhìn cậu.
Một tầng một tầng Trùng Rêu bay xuống, tản ra ánh sáng xanh băng giá, đường nét của Lạc Khinh Vân cùng Đàm Mặc dần mơ hồ.
Cho đến khi tinh thần Đàm Mặc hoàn toàn bị Thế giới Kepler mang đi, Lạc Khinh Vân cảm giác được không thích hợp, ra sức nâng Trùng Rêu đã rắn lại lên, nhưng Trùng Rêu khắp nơi giống như là bị hố đen hút mất, nhanh chóng bám vào, hình thành một không gian kín không kẽ hở.
Ngô Vũ Thanh đứng bên ngoài xả đạn thuốc ra nhưng cũng không ngăn được Trùng Rêu tre già măng mọc bao vây Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân.
Cuối cùng, máy bay không người lái có thể nghe thấy chỉ có tiếng hô của Lạc Khinh Vân.
“Đàm Mặc —— cậu tỉnh lại cho tôi!”
Trùng Rêu kết thành kén càng ngày càng dày, huỳnh quang màu xanh lam ngày càng lạnh hơn.
An Hiếu Hòa và Trang Kính vọt vào, Cái kén dày đến mức gần như lấp đầy toàn bộ đại sảnh.
Bọn họ chỉ có thể vừa bắn đạn thuốc vào kén trùng vừa cạy phần đông lại ra rồi lại tiếp tục xạ kích, sau đó tiếp tục cạy ra.
Giang Xuân Lôi sắp khóc luôn rồi, nếu bọn họ không thể mau chóng cạy ra thì cho dù Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân không bị Trùng Rêu ăn luôn cũng sẽ thiếu oxy mà chết!
Không biết qua bao lâu, Trang Kính bỗng nhiên hô to một tiếng: “Đừng bắn đạn thuốc, cái kén đã đông cứng! Nó nguội từ trong ra ngoài và đông cứng lại!”
“Nhất định là Đội trưởng Lạc cùng Đội phó Đàm dùng đạn đông lạnh!”
“Vậy mau đào nó ra! Bằng không Đội phó Đàm đông chết ở bên trong mất!”
Khi cái kén khổng lồ này sụp đổ, toàn bộ rêu vụn đều rơi xuống người Lạc Khinh Vân.
Trùng rêu hồi sinh do tiếp xúc với nhiệt độ tiếp tục bao phủ Lạc Khinh Vân, nhưng chỉ cần chạm vào bọn chúng liền phát ra tiếng bùm bùm, chúng nó lại bắt đầu công kích lẫn nhau, Trùng Rêu chết rơi xuống như bụi.
Lạc Khinh Vân đưa Đàm Mặc mất đi ý thức lên cao, “Dẫn cậu ấy đi!”
Hình ảnh Lạc Khinh Vân cau mày, Đàm Mặc tin nếu không phải lúc anh ở Căn cứ Linh Hào đã bị hao phí thành bình rỗng thì kẻ hèn Trùng Rêu tuyệt không phải đối thủ của Lạc Khinh Vân. Nhưng giờ phút này trên mặt Lạc Khinh Vân không phải là bị Sinh vật Kepler mình chướng mắt làm đến chật vật khó chịu, mà là một loại lo lắng.
Trang Kính Ngô Vũ Thanh ba chân bốn cẳng kéo Đàm Mặc ra, nhưng Lạc Khinh Vân lại không rời đi.
Chỉ là video đến đây thì kết thúc, Đàm Mặc cảm thấy Lạc Khinh Vân hẳn là muốn lợi dụng Trùng Rêu dư lại ngược hướng truy tung Sinh vật Kepler khống chế chúng nó.
Hoàng Lệ Lệ nhắn qua một tin khác: [ thế nào, Trùng Rêu dệt thành váy cưới, có phải rất lãng mạn không? ]
Đàm Mặc tức giận trả lời: [ lãng mạn cái búa. ]
Chờ cô kết hôn thì cho cô mười ngàn!
Cậu đi vào phòng huấn luyện cận chiến, trong sân Giang Xuân Lôi cùng An Hiếu Hòa đang kiểm tra, bên ngoài là ba huấn luyện viên đang tiến hành bình xét cấp bậc.
Đàm Mặc trơ mắt nhìn An Hiếu Hòa chỉ dùng ba chiêu khiến cho Giang Xuân Lôi kêu cha gọi mẹ.
Chiêu thứ nhất chế trụ bả vai Giang Xuân Lôi ném cậu, chiêu thứ hai nhấc chân đánh đầu gối, chiêu thứ ba…… hạ gục.
Sạch sẽ lưu loát, không có một chút dư thừa, như thể Giang Xuân Lôi là bao cát vô cảm.
“Hầy ——” Thường Hằng quay mặt qua chỗ khác bởi vì nhìn mà cũng thấy đau.
Ngô Vũ Thanh bưng kín hai mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi có thể xin…… tuần sau hẵn kiểm tra không?”
Giang Xuân Lôi cuộn người, nửa ngày không dậy được.
An Hiếu Hòa nửa ngồi xổm cạnh Giang Xuân Lôi, huýt sáo: “Tiểu Xuân Lôi, muốn anh bế công chúa không?”
“Không cần!” Mặt Giang Xuân Lôi đỏ bừng, ôm bụng quật cường nâng lên, nhưng rất nhanh lại ngã xuống.
Đàm Mặc sờ sờ cằm, lúc trước mình không muốn chiêu Vương Tiểu Nhị, tốn công sức không thuyết phục được cậu ta, trực tiếp để cậu ta tới xem kiểm tra cận chiến hung ác này không phải là được rồi sao?
“An Hiếu Hòa.”
Giọng Lạc Khinh Vân vang lên, khí tức ôn hòa nhưng lộ ra uy áp.
Sắc mặt An Hiếu Hòa lập tức thay đổi, một bên đỡ lấy Giang Xuân Lôi một bên nói: “Anh đừng nóng giận, này chỉ đùa một chút thôi mà? Sau này cùng nhau luyện tập cùng nhau tiến bộ!”
Đàm Mặc nhìn theo hướng âm thanh, Lạc Khinh Vân mặc áo thun màu trắng, quần rằn ri đơn giản cũng không thể che giấu hai cái chân dài rắn chắc của anh, anh dựa tường, hai chân giao nhau, thoạt nhìn nhàn tản không có chút tính công kích, khoanh tay mang theo ý cười nhàn nhạt.
Trên cần cổ thon dài không hề có vết thương, hoàn toàn không giống Đàm Mặc cùng bị Trùng Rêu cắn.
Trong trắng lộ hồng, không giống người thường.
“Đội phó Đàm, tôi nghe nói kỳ thật thân thủ cậu rất không tồi. Sau lần diễn tập mọi người đều oán hận tôi đánh giá sai đó.” Lạc Khinh Vân cũng nghiêng mặt qua nhìn Đàm Mặc.
“Cặp đôi mới cưới tới rồi!” Giang Xuân Lôi thật đúng là vết sẹo lành đã quên đau, xứng đáng bị đánh.
Đàm Mặc trực tiếp đá chai nước khoáng xuống đất, đập thẳng vào chỗ Giang Xuân Lôi vừa rồi bị An Hiếu Hòa đánh.
Giang Xuân Lôi lại gục xuống, An Hiếu Hòa rất khôn ngoan buông lỏng tay. Lạc Khinh Vân đi tới trước mặt Đàm Mặc, hơi khom, cười cười nói: “Muốn làm một ván không.”
“A, tôi trọng thương mới khỏi, Đội trưởng Lạc anh không biết xấu hổ mà chọn tôi sao?” Đàm Mặc trả lời.
“Nếu cậu không phải trọng thương mới khỏi, cậu có thể đánh lại tôi sao?” Lạc Khinh Vân mỉm cười hỏi lại.
“Nào có nào có, Đội trưởng Lạc đi hỏi toàn bộ Hôi Tháp, tôi đã thắng được đội trưởng nào đâu? Một người cũng không có, tôi rất tự mình hiểu lấy.” Đàm Mặc cũng bắt chước Lạc Khinh Vân giả cười.
Vì thế không khí giữa đội phó và đội trưởng, hòa thuận đến mức làm người cảm thấy không quen.
“Bọn họ sẽ không thật sự động phòng chứ?” Giang Xuân Lôi nhìn Ngô Vũ Thanh.
Ngô Vũ Thanh trừng cậu ta một cái: “Động phòng? Tôi thấy chốc nữa lún đất ấy chứ.”
“Tôi tới đây là muốn hỏi Đội trưởng Lạc một ít vấn đề. Có rảnh không? Mời anh uống một chén.” Đàm Mặc nâng cằm.
“Còn đang kiểm tra cận chiến mà. Kỳ thật tôi khuyên Đội phó Đàm nhận đánh giá cùng với tôi.”
“Tạo sao?”
“Bởi vì trong số các hội trưởng đông đảo, tôi nhất định là người ôn nhu với cậu nhất.”
“Ôn nhu cỡ nào? Còn có thể cho tôi điểm A chứ?”
“Nói giống như cấp bậc Đội phó Đàm năm trước không phải A vậy.” Lạc Khinh Vân trả lời, “Nhanh kết thúc kiểm tra, tôi sẽ nghiêm túc trả lời câu hỏi của Đội phó Đàm.”
Đàm Mặc có cái ưu điểm là cậu có thể vứt bỏ thể diện vẻ ngoài vô dụng lên chín tầng mây.
Mỗi lần cận chiến cậu đều bị Cao Chích ngược đến bò không đứng dậy nổi, bị Lý Triết Phong đá đến xương cốt tan thành từng mảnh, bị Chu Húc Bạch bẻ cánh tay đến trật khớp, cũng cảm tạ các anh em cho cậu đau đớn để cậu không dễ chết trong khi làm nhiệm vụ.
So chiêu cùng cao thủ như Lạc Khinh Vân thì chắc chắn là phải bị sửa chữa.
Nhưng ở chỗ này bị tên có cấp bậc như Lạc Khinh Vân ngược thì giá trị kinh nghiệm phải dâng lên đến tuyệt đối cmnr.
Nếu không nữa thì, tự phạm sai lầm, biểu diễn cái ngã xuống đất không dậy nổi rồi lại đi an dưỡng thêm chút.
“Được thôi, Đội trưởng Lạc anh cẩn thận một chút —— tôi rất quý giá đó.”
Đàm Mặc vừa nói vừa cởi áo khoác ra, ném cho Ngô Vũ Thanh.
Ngô Vũ Thanh đại khái là kinh ngạc đội phó lại quyết định “Hy sinh bản thân chiếu sáng người khác”, nên không tiếp được áo khoác của Đàm Mặc, áo rơi xuống đất.
Thường Hằng vội nhặt lên, dùng sức vỗ vỗ, lấy lòng nhìn Đàm Mặc: “Đội phó cố lên! Đội phó ngàn vạn lần đừng để cái ót chấm đất! Đội phó vạn dặm núi sông vĩnh viễn không ngã! Đội phó một mình giữ quan ải thu phục kẻ địch!”
“Tôi cũng……tôi cũng không biết lão Thường biết vuốt mông ngựa thế luôn……” Giang Xuân Lôi vừa vuốt bụng vừa đến cạnh Ngô Vũ Thanh.
“Bởi vì vừa rồi rút thăm phân tổ thì lão Thường cùng Đội trưởng Lạc phân đến một tổ.” Ngô Vũ Thanh trả lời.
“Ồ, kia nếu là tôi thì vỗ mông ngựa khẳng định còn vang hơn lão Thường!”
Đàm Mặc vừa hoạt động tay vừa nhớ lại Lạc Khinh Vân trong băng ghi hình.
Lạc Khinh Vân sát phạt quyết đoán, đánh chết ngăn chặn không có động tác dư thừa nào, mọi thứ đều có mục tiêu, trực tiếp và hiệu quả. Điều quan trọng nhất là dù biết mình bị đánh trực tiếp nhưng vẫn luôn có thể nghĩ ra một số góc độ xảo quyệt hoặc ngoài dự đoán, Đàm Mặc rất khâm phục phản ứng tức thời của người đàn ông này.
Ý cười trên mặt Lạc Khinh Vân đã biến mất, anh gật nhẹ với Đàm Mặc.
Lần đánh giá này, là nghiêm túc.
Đàm Mặc điều chỉnh hơi thở, chăm chú nhìn Lạc Khinh Vân.
Cậu là một Inspector, điều cậu tự hào nhất là sức quan sát và sức phán đoán. Từ đó tới nay, vô luận là Cao Chích hay là Lý Triết Phong hoặc là Chu Tự Bạch, cậu đều đã được cảnh cáo phải quan sát cơ bắp của đối thủ, bởi vì cách cơ bắp phát lực không thể gạt người.
Lạc Khinh Vân mặc áo ngắn tay, trên cánh tay có những đường gân cơ bắp mịn màng, nhìn có vẻ gầy gò nhưng sức bật rất mạnh và có sức chịu đựng kéo dài, khó đối phó.
Căn cứ quy tắc xét cấp bậc, Đàm Mặc có thể đạt được xếp hạng A chỉ cần có thể chịu được năm đòn tấn công hiệu quả trở lên của Lạc Khinh Vân.
Khi huấn luyện viên thổi còi báo hiệu bài kiểm tra bắt đầu, Đàm Mặc chợt xuất hiện trước mặt Lạc Khinh Vân, đánh đòn phủ đầu một quyền đánh úp về phía hốc mắt của Lạc Khinh Vân, lực độ cùng tốc độ khiến những người xem bên ngoài sân phải mở to mắt.
Lạc Khinh Vân lại trực tiếp giơ tay chế trụ cánh tay Đàm Mặc, nghiêng người kéo cậu qua, không chỉ có hóa giải công kích, còn khiến hết thảy thoạt nhìn như là…… Nhào vào trong ngực.
Nhưng Đàm Mặc lại lưu loát nâng đầu gối, đánh về phía cánh tay Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân buông lỏng tay này ra lại dùng một cái tay khác ấn đầu gối Đàm Mặc.
Ngắn ngủn một hai giây, sát khí của Đàm Mặc bùng lên, Lạc Khinh Vân lại đang hóa giải công kích của cậu.
Đàm Mặc biết rất rõ, Lạc Khinh Vân có thể nâng Trùng rêu đã hút nước từ mấy tháp nước, thực lực của cậu tuyệt đối không thể chống lại anh, muốn hoàn thành kiểm tra Đàm Mặc chỉ có thể mưu lợi.
Đầu gối của Lạc Khinh Vân tấn công rất nhanh, sắp chạm vào bụng của Đàm Mặc, mấy người Ngô Vũ Thanh đều kinh hô, lại không ngờ rằng Đàm Mặc nghiêng người ngăn chặn bả vai Lạc Khinh Vân, một chân đạp lên đầu gối Lạc Khinh Vân, mượn lực trực tiếp sải bước lên vai Lạc Khinh Vân, tiếp theo nâng cằm anh muốn vặn gãy cổ. “Mẹ ơi ——” An Hiếu Hòa xem mà kinh hồn.
Mắt Trang Kính cũng choáng váng, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể leo lên cổ đội trưởng nhà họ.
Nhưng Lạc Khinh Vân đã tóm lấy Đàm Mặc, lật người cậu lại, trong nháy mắt kia vặt áo Đàm Mặc vén lên lộ ra eo lưng thon chắc, mà tay Lạc Khinh Vân vừa lúc vói vào tóm sau lưng cậu, trong một phần mười giây, Đàm Mặc cảm nhận được ngón tay Lạc Khinh Vân đã bóp lấy xương sống lưng của mình, nếu anh muốn hoàn toàn đánh bại Đàm Mặc anh có thể bóp nát xương cốt cậu trên không.
Thật mạnh!
Chỉ nghe thấy loảng xoảng một tiếng, Lạc Khinh Vân một tay nện Đàm Mặc lên đất.
“Ác ——”
Âm thanh quá lớn, Thường Hằng còn có Ngô Vũ Thanh sợ tới mức vọt lên, sợ Lạc Khinh Vân đập nát não Đàm Mặc.
Nhưng bọn họ không ngờ, tay Lạc Khinh Vân lót sau ót Đàm Mặc, anh ngồi trên người Đàm Mặc, cúi người cười nói: “Có phục hay không đây, Đội phó Đàm?”
Huấn luyện viên tỏ vẻ kiểm tra chưa kết thúc, ngăn cản mấy người chạy tới.
“Sẽ không nháo ra mạng người chứ? Sau đó chúng ta liền không có phó đội trưởng hả?” An Hiếu Hòa sợ hãi hỏi.
“Cậu không còn chúng ta cũng sẽ không thiếu đội phó.” Trang Kính lạnh lùng trả lời.
Nhưng Đàm Mặc không dễ nhận thua, cậu âm thầm tụ lực, eo bụng đột nhiên vừa nhấc lên, Lạc Khinh Vân thậm chí không ngờ rằng anh suýt chút nữa bị đánh ngã, anh ngã xuống, ôm lấy Đàm Mặc ấn lại.
“Má ——”
Một lần thế mà eo Đàm Mặc thiếu chút nữa đã gãy.
“Không chịu đựng năm lần công kích hiệu quả, cấp cận chiến của Đội phó Đàm chắc phải giáng cấp thôi.”
Nghe đến đó, Đàm Mặc tức giận đến bốc khói.
Giáng cấp cận chiến có nghĩa là tiền lương của cậu cũng sẽ giáng cấp, hơn nữa một lần chính là ba tháng!
“Tôi có thể dạy cậu.” Lạc Khinh Vân cúi đầu nghiêng người hướng Đàm Mặc.
Lúc bị Trùng Rêu vây khốn Đàm Mặc còn có hơi muốn tránh tiếp xúc gần với Lạc Khinh Vân, nhưng hiện tại Đàm Mặc không e dè mà nhìn người đàn ông này.
Đáy mắt Lạc Khinh Vân có ý cười, nếp nhăn khóe mắt trên mặt khi cười đều thực rõ ràng.
Ngày thường đều giả cười, hiện tại chỉ mới quăng ngã cậu mà dựa vào cái gì đã cười vui vẻ thế này chứ?
Đàm Mặc nghẹn khí, mới quằn quại tay đối phương liền gắt gao bóp chặt cổ tay của cậu, cậu như thú bị mắc bẫy muốn tránh thoát, nhưng Lạc Khinh Vân lại trực tiếp ngăn vai cậu lại, xương đầu vai phát ra tiếng “Ca ca” rất nhỏ, ở trước mặt Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc có một cảm giác áp bách khi đối mặt toàn bộ Khu sinh thái nguy hiểm, nhưng cố tình cậu cũng không cảm thấy sợ hãi. Nếu nói Lạc Khinh Vân là toàn bộ Khu sinh thái thật thì có lẽ anh sẽ đuổi thẳng tới khí thế như vũ bão, rồi lại luôn bảo trì khoảng cách ở thời khắc mấu chốt nhất, thật giống như toàn thế giới đều có thể bị Lạc Khinh Vân ăn mòn, nhưng anh sẽ vĩnh viễn làm Đàm Mặc thanh tỉnh, độc lập mà làm chính mình.
Đàm Mặc thử duỗi chân, nhưng Lạc Khinh Vân không chút sứt mẻ.
Này nếu là Cao Chích đè nặng cậu, Đàm Mặc đã sớm lợn chết không sợ nước sôi, trợn trắng mắt duỗi hai chân giả chết. Nhưng là Lạc Khinh Vân…… Đàm Mặc chính là không cam lòng, cũng không biết mình đang tranh đấu cái gì.
—— ám chỉ của Sinh vật Kepler cho Đàm Mặc đã ngấm vào xương máu cậu, cho dù bản thân ở trước mặt Lạc Khinh Vân không kham nổi một kích, nhưng một khi sinh ra khát vọng chinh phục anh thì cho dù là thật sự bị Lạc Khinh Vân phá hủy, Đàm Mặc cũng không thể ngừng tưởng tượng.
Ngay lúc này, bảng tên của Lạc Khinh Vân rớt ra từ cổ áo, hơi đung đưa trước mắt Đàm Mặc hai lần, sau đó xoay tròn nửa vòng.
Ý tưởng không thực tế với Lạc Khinh Vân không tìm được lối ra, cậu ngẩng lên đột nhiên cắn vào bảng tên kéo nó xuống, Lạc Khinh Vân bị dây thít chặt phải cúi đầu xuống, ngay khi anh sắp va vào mũi Đàm Mặc thì Lạc Khinh Vân dùng sức chống được, thậm chí còn dùng một tay bóp mặt Đàm Mặc, muốn cậu nhả ra.
Chớp mắt đó, ánh mắt Lạc Khinh Vân từ ẩn chứa ý cười cùng giằng co dần trở nên u ám, ngón tay anh dùng sức, đầu ngón tay như là muốn xuyên qua hai má Đàm Mặc, lại gãi đúng chỗ ngứa mà không có làm Đàm Mặc cảm thấy đau đớn.
“Đàm Mặc, hồi thần lại. Tôi không phải kẻ địch của cậu.”
Nhưng Đàm Mặc vẫn quật cường không chịu thỏa hiệp mà nhìn Lạc Khinh Vân, nếu giờ là thực chiến thì Lạc Khinh Vân không chút nghi ngờ đối thủ đã nổ đầu anh.
Rõ ràng giữa bọn họ đều không có sát ý, rồi lại có một khí tràng khác không thể chống cự quanh quẩn bên người họ, hiện trường cũng không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản.
Tác giả có lời muốn nói: Lạc Khinh Vân: Chính là thích bộ dáng không thỏa hiệp của cậu!
Đàm Mặc: Thích không? Thế thì đưa tiền!
Lạc Khinh Vân: Tìm hiểu thêm cái váy cưới Trùng Rêu thôi.