Nhưng con chuột này thật sự rất nhanh, Đàm Mặc đâm xuống chỉ mới đứt cái đuôi của nó.
Nó phát ra tiếng kêu chói tai, nhảy qua người mẹ cô bé, chạy như điên dọc theo thùng xe, nhảy vào một thùng xe khác.
“Không xong! Không thể để nó chạy!”
Đàm Mặc vừa bấm số trung tâm điều hành Hôi Tháp vừa đuổi theo con chuột kia.
“Khẩn cấp thông báo —— phát hiện tung tích Sinh vật Kepler! Vật thụ thể nghi ngờ là hạt giống Trùng Rêu, là một con chuột! Đang ở tàu điện ngầm số 1 từ đường Lam Ngân đến đường Phong Hòa! Xin đóng cửa chuyến tàu này! Phong tỏa tàu điện ngầm! Xin đóng cửa chuyến tàu này! Phong tỏa tàu điện ngầm!”
Cậu phải đi theo con chuột, nếu có thể kéo nó vào trong xe xem như may mắn, nếu không được mà không ai đi theo, muốn tìm lại nó chẳng khác mò kim đáy bể. Hơn nữa nếu phía trước có quần chúng vô tội, Đàm Mặc phải dùng hết toàn lực đưa họ ra.
Cuối cùng, Đàm Mặc và con chuột lớn bị nhốt ở toa xe cuối cùng, giọng nói của trung tâm điều hành truyền đến từ máy liên lạc.
“Đội phó Đàm, cậu có mang theo vũ khí không?” nhân viên công tác trung tâm điều hành hỏi.
“Ngồi xe điện ngầm đi làm có thể mang vũ khí gì được? Nhựa có tính không?” Đàm Mặc siết chặt miếng nhựa trong tay, nghĩ thầm trung tâm điều hành này bị ngu à?
Con chuột kia gắt gao nhìn chằm chằm Đàm Mặc, ánh sáng hung ác trong mắt như là muốn nhào lên tới chui vào ruột gan của Đàm Mặc gặm cắn cắn xé.
“Đội phó Đàm, xếp hạng của sinh vật này vẫn chưa được công bố. Vì lý do an toàn, xin hãy rút lui càng sớm càng tốt.”
Đàm Mặc cảm thấy buồn cười, đã bị phong tỏa vào trong xe thì làm sao rút lui? Cậu lại không có năng lực xuyên tường.
“Vô nghĩa đừng nhiều lời, trước khi tôi bị con chuột này ăn mấy người mau phái người tới đi!”
Vừa dứt lời, con chuột lớn liền gấp không chờ nổi mà chạy tới, khí thế kia giống như đạn pháo muốn nổ ra cái động trên người Đàm Mặc.
Đàm Mặc giơ chân đá mạnh, lực nổ kinh người, trực tiếp đá con chuột lớn vào góc trên cùng đối diện.
Bốp một tiếng, nếu đây là một con chuột bình thường, xương của nó đã sớm tan nát rồi.
Nhưng con chuột rơi xuống đất kêu lên một tiếng, thứ từ miệng nó chảy ra không phải máu mà là Trùng Rêu!
“Mẹ nó ——”
Tất cả các phương tiện giao thông công cộng đều có thiết bị khẩn cấp sinh học Kepler cơ bản nhất, Đàm Mặc lập tức nằm sấp xuống lôi một chiếc hộp màu đỏ từ dưới ghế ra.
Con chuột chật vật đứng dậy, Đàm Mặc lấy súng phun từ trong hộp khẩn cấp ra.
Súng phun được trang bị thuốc đông tụ, nguyên lý hoạt động giống như bình chữa cháy, tuy không thể phóng ra từ khoảng cách xa như viên đạn nhưng có thể nhanh chóng đông cứng chuột khi sức tấn công của nó giảm đi!
“Xì xì xì” tiếng thuốc phun ra vang lên, con chuột muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn là bị đông lại ở bên trong.
Đàm Mặc lui hai bước, thở ra một hơi thật dài.
“Con mèo trắng của tao cũng bị mày ăn hả? Ông đây phải báo thù cho nó!” Đàm Mặc lạnh lùng nói.
Tàu điện ngầm đậu ở một nơi khuất tầm nhìn, ngoài cửa sổ có một đường hầm tàu điện ngầm tối tăm, họ phải đợi đội an ninh xác nhận đã hết nguy hiểm, nếu không tàu sẽ không mở được và họ sẽ không đến trạm được.
Lúc này có tin nhắn thoại từ máy liên lạc của Đàm Mặc, là Lạc Khinh Vân.
[ ở đâu? Không điểm danh? ]
Đại khái là do bị nhiễu sóng vô tuyến nên giọng nói của Lạc Khinh Vân trầm hơn bình thường, nụ cười có vẻ lạnh lùng, dây thần kinh thính giác bị giọng nói của anh cọ qua, khiến chúng cảm thấy ngứa ngáy không thể giải thích được.
Lạc Khinh Vân có lẽ đã đến Hôi Tháp trước, nhưng phát hiện Đàm Mặc không đến làm việc nên đã gửi tin nhắn thoại.
Ngay lúc Đàm Mặc đang định trả lời mình suýt chút nữa đã bị một con chuột lớn ăn thịt thì ai ngờ trong thùng xa vang lên một tiếng “răng rắc”. Đàm Mặc nhớ tới âm thanh này, chính là âm thanh trùng rêu đông cứng vỡ vụn!
Thật là không nghỉ được ba giây!
Đàm Mặc cầm súng phun lao tới, quả nhiên nhìn thấy vết nứt lan rộng, chưa kịp giơ tay lên, vết nứt giống như núi lửa phun trào, trùng rêu phun ra như hơi nước.
Đàm Mặc vội vàng rút lui, không biết có phải mình bị xịt hay không nhưng chẳng bao lâu sau toàn bộ thùng xe đã phủ đầy trùng rêu, giống như một căn bệnh truyền nhiễm, vách ngăn kim loại rung chuyển, trùng rêu đang hút chất dinh dưỡng. Nhưng kim loại vô cơ không thể cung cấp chất dinh dưỡng cho trùng rêu.
Trong toàn bộ không gian này, Đàm Mặc là nguồn dinh dưỡng duy nhất.
Đàm Mặc nói vào máy liên lạc, vốn muốn nói “Đội trưởng Lạc, 30 giây tới chưa?”, Nhưng cậu nhận ra rất có thể mình phải treo cổ ở đây, yêu cầu 30 giây đuổi tới chỉ sợ sẽ cho quãng đời còn lại của Lạc Khinh Vân vốn dĩ đã không tốt lại còn mang đến áy náy và bóng ma.
“Đàm Mặc, mày đồng tình với anh ta thì ai đồng tình với mày đây!” Đàm Mặc tự giễu mà nói.
Trùng triều che trời lấp đất về phía cậu, Đàm Mặc hiểu sâu sắc lần trước được Lạc Khinh Vân bảo vệ là may mắn tới cỡ nào.
Còn đỡ, ở tiệm trà sữa không để Lạc Khinh Vân nói với mình yếu tố quan trọng nhất ảnh hưởng đến ngưỡng Kepler của anh là gì.
Đàm Mặc biết thứ cậu nhất sợ hãi không phải là cứu Lạc Khinh Vân khi anh vượt rào mà là phản bội niềm tin mà anh đã giao phó cả đời.
“Chậc…… Không ngờ tôi lại lãnh cơm hộp vì một con chuột lớn…… Đây mới là trò cười thật sự của Hôi Tháp này!”
Trùng Rêu sẽ bám lên người cậu, làm cậu phát ngứa, đầu tiên là hút chất dinh dưỡng trên da, khi làn da dần dần hòa tan, sau đó chính là thẩm thấu tiến vào máu thịt của cậu…… Toàn bộ quá trình chỉ sợ sẽ không vượt qua mười phút.
Thống khổ từ hoa Adela cậu cũng có thể chịu đựng, Trùng Rêu cũng không tính là gì.
Nhưng khác là, chịu đựng độc tốc thần kinh từ hoa Adela còn có thể sống, nhưng chịu đựng Trùng Rêu cũng chỉ là cảm nhận quá trình tử vong.
Đàm Mặc phun thuốc về bốn phương tám hướng, những Trùng Rêu này cực nhiều, Đàm Mặc không thể tin được chất dinh dưỡng do một con chuột béo cung cấp lại có thể khiến chúng phát triển đến thế.
Ngay lúc này, giọng nói trịnh trọng của Lạc Khinh Vânphát ra từ máy liên lạc của Đàm Mặc, cảm giác ngột ngạt do thùng xe đóng kín lúc đó đã nguội đi.
[ Đội phó Đàm, trong mười phút tôi sẽ đến vị trí của cậu. ]
Đàm Mặc phải thừa nhận, Lạc Khinh Vân chính là cọng rơm cứu mạng cậu.
Cậu hiện tại tựa như nằm trên cây chết trên vách núi, thân cây đã đục rỗng, lung lay sắp đổ, trước mắt chính là vực sâu vạn trượng, gió thổi ầm ĩ.
Lúc cảm thấy mình chết chắc rồi thì có người từ trên vách núi ném dây thừng xuống dưới, muốn cứu cậu.
Đáng tiếc đây thừng này hơi ngắn, Đàm Mặc chỉ sợ là với không tới.
[ Đàm Mặc, nhận được vui lòng trả lời. ]
Giọng Lạc Khinh Vân lại vang lên.
Đàm Mặc cắn răng, không ngừng phun thuốc, cậu không biết nên trả lời đối phương thế nào.
Kỳ thật lúc này đây cậu không cho rằng Lạc Khinh Vân thật sự có thể đuổi kịp, chờ Lạc Khinh Vân tới rồi có khi thi thể của cậu đã bị Trùng Rêu hấp thu sạch sẽ.
[ Đàm Mặc, hai chữ ‘ đã biết ’ mà cũng không đáp lại được sao? ]
Giọng Lạc Khinh Vân càng trầm, hoàn toàn khác trong giọng nói mang theo một tia thử cùng trêu chọc vừa rồi, đây là trạng thái công tác.
Cùng với…… đang lo lắng cho cậu.
Đàm Mặc cắn răng trả lời: “Anh mẹ nó vô nghĩa nhiều như vậy! Tới là được! Đều là Trùng Rêu đây này!”
[ Đàm Mặc, cậu hãy nghe cho kỹ —— Trùng Rêu sẽ không ăn luôn cậu, cho nên cậu đừng sợ. ]
“Tôi không có sợ hãi!”
[ cũng đừng có thấy chết không sờn. ]
Đàm Mặc sửng sốt, Lạc Khinh Vân sao biết cậu đang ôm ý tưởng “Thấy chết không sờn” chứ.
[Khí Trùng Rêu phóng thích sẽ làm cậu sinh ra ảo giác, cậu phải cẩn thận cái này! Lập tức mở cửa sổ chạy trốn, hiểu chưa? ]
“Mở cửa sổ xe? Trùng Rêu đều sẽ lan tràn ra ngoài!”
[ Trùng Rêu lan tràn có phạm vi, không có gì quan trọng hơn tính mạng cậu. ]
Giọng nói của Lạc Khinh Vân thực trịnh trọng.
Như đang phó thác một chuyện cực kỳ quan trọng cho Đàm Mặc, mà chuyện này chính là tính mạng của Đàm Mặc.
Ngay lúc này, con chuột kia bỗng nhiên nhảy lên, Đàm Mặc đột nhiên nằm sấp xuống, mạo hiểm trốn qua.
“Con chuột chết sống lại!”
[ bởi vì trong cơ thể nó có Hạt giống Trùng rêu. ]
Đàm Mặc vốn dĩ cho rằng nó còn muốn công kích mình, không nghĩ tới thứ này lại bắt đầu liều mạng đâm cửa kính, “Phanh ——”một tiếng vỡ đầu cả ra, óc bắn lên cửa kính, nhưng con chuột kia bị sức mạnh nào đó khống chế, tiếp tục không ngừng đâm.
Đường hầm tối tăm khiến những ô cửa kính như một tấm gương phản chiếu bộ mặt hung dữ và vặn vẹo của con chuột, tiếng xương và kính vỡ rùng rợn như một bộ phim kinh dị lúc nửa đêm.
Cuối cùng, cửa sổ bị nó đập vỡ, các mảnh thủy tinh rơi khắp người nó, dính vào miệng vết thương, nó không hề cảm thấy đau đớn mà nhảy ra ngoài như ma quỷ.
Thấy rêu sắp che cửa sổ xe lần nữa, Đàm Mặc nhấc chân lên đá một cú bất chấp, không sợ rêu rơi vào người đạp tung toàn bộ cửa sổ, giẫm lên bệ cửa sổ thả người nhảy, đuổi theo.
Con chuột kia bị thương nên không chạy được xa. Nếu mặc kệ nó khôi phục vết thương thì nó cần nhiều chất hữu cơ hơn —— thực vật, động vật còn có nhân loại đều sẽ trở thành đồ ăn của nó, cả tòa thành cũng thành khu vườn của nó.
“Đội trưởng Lạc, tôi đuổi theo con chuột kia, Anh yên tâm tôi sẽ không theo nó cứng đối cứng! Anh nhanh lên!”
[ đã biết. ]
Đàm Mặc sửng sốt một chút, cậu không ngờ Lạc Khinh Vân sẽ đáp lại cậu “đã biết”, cảm giác như mình làm đội trưởng ra lệnh cho Lạc Khinh Vân.
Đầu của con chuột bị xẻ đôi, não và máu của nó tràn vào đường hầm tàu điện ngầm khi nó bay nhanh.
Trong bóng tối, Đàm Mặc chỉ có thể bật đèn máy liên lạc lên để chiếu sáng, cậu dọc theo đường ngầm chạy về phía trước, khóa chặt phương hướng con chuột.
Chạy được vài trăm mét, Đàm Mặc đã mất dấu con chuột.
“Chết tiệt… nó chạy đi đâu?”
Cảnh giác nhìn chung quanh, cậu nghi ngờ con chuột đang ẩn nấp ở một góc phía trên đầu mình, khi cậu buông lỏng thì nó sẽ tấn công. Ánh sáng của máy liên lạc hẹp nên Đàm Mặc chỉ có thể chậm lại.
Một tiếng “cạch” vang lên như thể dưới chân cậu đã giẫm phải thứ gì đó, Đàm Mặc cúi đầu phát hiện hóa ra là xương của một loại động vật nào đó.
Ánh sáng chiếu rọi từng tấc một, Đàm Mặc nhận ra đó là xương mèo.
… Chẳng lẽ đây là con mèo trắng cậu gửi đến bệnh viện thú cưng?
Nhìn dáng vẻ nó cuối cùng vẫn là trở thành đồ ăn của con chuột.
Đàm Mặc vượt qua, cậu kinh ngạc phát hiện nơi này không chỉ là có xương mèo, còn có xương động vật khác…… như chuột, chó, thậm chí còn…… con người.
Thi thể nghi là con người đã bị Trùng Rêu cắn nuốt không còn gì, chỉ còn lại có ngón tay nhỏ và mảnh đầu lâu, nhưng Đàm Mặc vẫn là nhận ra đó là con người.
Bên cạnh ngón tay út có một chiếc cờ lê, hộp dụng cụ bị vỡ, đồ đạc vương vãi khắp nơi.
Nếu Đàm Mặc đoán đúng thì hẳn anh ta là một nhân viên bảo trì tàu điện ngầm đi lạc vào lãnh thổ của con chuột lớn và đương nhiên trở thành thức ăn của nó.
Đây là hang ổ của con chuột
Bốn phía im ắng, an tĩnh đến mức ảo giác như thính giác đã bị chặn lại.
Ngoại trừ hơi thở của bản thân, Đàm Mặc cũng chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước tí tách, đó là tiếng nước thấm sâu vào tường.
Máy liên lạc báo pin còn dưới 20%, đèn mờ đi, chỉ chiếu sáng một khu vực to bằng lòng bàn tay trước mặt.
Đàm Mặc nheo mắt, tất cả cảm quan đều tập trung lại, trong bóng tối có những thế lực vô hình từ bốn phương tám hướng ập đến áp chế giác quan của cậu, cậu cầm cờ lê lên, đột nhiên xoay người vung một vật gì đó, khiến thứ đó văng ra ngoài.
—— là con chuột lớn kia!
“Chi ——” nó rơi xuống cách mấy mét, nện trên vách tường, “Đông ——”một tiếng quanh quẩn trong đường hầm.
Nhưng thân thể nát vụn của nó vốn là bị trùng rêu khống chế, Đàm Mặc nghe thấy tiếng gạch vỡ và đá bị dẫm lên, con chuột lại bỏ chạy.
“Thật đúng là thế nào cũng không chết được mà.”
Đàm Mặc cười lạnh, nghĩ thầm Lạc Khinh Vân không phải nói mười phút liền sẽ đến sao?
Mấy phút rồi?
Thật đúng là miệng Lạc Khinh Vân, lừa người chết quỷ.
Tình thế hiện tại đã hoàn toàn bất lợi, không thể đi tiếp.
Đàm Mặc lùi lại một bước, chuẩn bị rời khỏi nơi này, ánh sáng yếu ớt của máy truyền tin quét qua, Đàm Mặc chợt nhận ra những mảnh xương rải rác cách đó không xa, hình như có một cái lỗ trên tường.
Qua đó? Hay là không?
Đàm Mặc ý thức được —— con chuột kia cố ý dẫn cậu tới đây.
Thật đúng là tâm cơ thâm trầm, cảm ơn đã làm việc chăm chỉ!
Càng như vậy cậu càng không thể đi vào.
Chuột lớn, vẫn là có duyên gặp lại đi.
Đàm Mặc lui một bước, gót chân vừa chạm đất, một bàn tay đã đặt lên vai cậu.
Chớp mắt đó máu của Đàm Mặc dồn lên tim, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, da đầu tê dại – có người có thể im lặng đến gần cậu nhưng cậu lại không hề cảm nhận được!
“Phía trước rất thú vị, Đội phó Đàm không đi xem sao?”
Giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai, Đàm Mặc nghiêng mặt, bắt gặp một đôi mắt dường như sáng ngời không ngờ trong bóng tối, chính là Lạc Khinh Vân.
Đàm Mặc không nói hai lời, vung cờ lê lên đánh đầu Lạc Khinh Vân.
Lạc Khinh Vân một phen chế trụ cổ tay Đàm Mặc, sườn mặt nhẹ nhàng tránh đi.
“Anh mẹ nó đi đường không phát ra tiếng sao? Giả quỷ hù dọa ai?” Đàm Mặc nghiến răng nghiến lợi.
Những nhịp tim căng thẳng đã thả lỏng lại.
“Tôi dọa cậu sợ?” Lạc Khinh Vân cười nhẹ.
Ngũ quan tên này được chiếu sáng bởi một tầng ánh sáng xanh do bóng tối, Đàm Mặc quay mặt đi rồi thu tay lại.
“Tôi còn tưởng anh là con chuột lớn kia chứ.”
“Đội phó Đàm, cậu nghĩ kỹ, là tôi đẹp hay là chuột lớn kia đẹp? Này mà còn có thể nhận sai?” Lạc Khinh Vân hỏi lại.
“Anh đẹp, anh đẹp nhất. Anh cẩn thận chứ để rồi lam nhan bạc mệnh!” Đàm Mặc tức giận nói.
Tuy rằng không cam lòng nhưng phải thừa nhận Lạc Khinh Vân vừa xuất hiện, cảm giác sinh mệnh treo lơ lửng ngay lập tức được thay thế bằng cảm giác an toàn.
“Đi thôi, Đội phó Đàm, qua đi nhìn xem.” Lạc Khinh Vân đi tới trước Đàm Mặc mở máy liên lạc lên toàn bộ thông đạo sáng ngời lên.
Các bức tường hai bên đường hầm và trên cao loang lổ, bên trong còn khảm Trùng Rêu đang ngủ đông.
Khi ánh sáng đi qua, chúng phun ra một ít oxy và phát ra âm thanh giống như tiếng máy ủi hơi nước.
Đàm Mặc nhìn theo bóng lưng của Lạc Khinh Vân, nghĩ thầm, sao tên quỷ hẹp hòi này ở đây mà không mang súng cho cậu.
“Những người khác đâu? Tại sao chỉ có mình anh?” Đàm Mặc hỏi.
“Sơ tán những người trong tàu điện ngầm, còn có đội điều tra bảo vệ.” Lạc Khinh Vân quay đầu lại nhìn Đàm Mặc nói đầy ẩn ý: “Tôi là người duy nhất để đội phó Đàm lên đầu quả tim.”
“Vậy thì có lẽ trái tim của anh đã tan vỡ.”
Đàm Mặc nhìn chằm chằm sao eo Lạc Khinh Vân, chờ đợi anh lấy súng từ thắt lưng ra và đưa cho mình, nhưng Lạc Khinh Vân cứ như vắt cổ chày ra nước. Đàm Mặc hoài nghi tên này cố ý không cho cậu gì cả để cậu cứ tránh sau lưng?
Lạc Khinh Vân, anh đúng là tự mãn.
Càng về phía trước, Trùng Rêu càng dày đặc.
Trên tường có một cái lỗ vừa đủ cho một người lớn đi qua.
Đàm Mặc khẳng định lối đi này không phải là công trình tàu điện ngầm, cậu không biết có nên tiếp tục tiến về phía trước hay không, đầu tiên cậu nhìn vào rìa của cái động, những dấu vết này không hề nhẵn bóng… Hiển nhiên là bị một loại sinh vật nào đó gặm ra.
“Con chuột cậu truy đuổi chắc trốn vào đây.” Ánh đèn của Lạc Khinh Vân tập trung vào một loạt dấu chân chuột trên vách hang.
Chuỗi dấu chân này lớn hơn so với dấu chân của những con chuột thông thường.
“Giết nó đi, nhanh lên.” Đàm Mặc dùng cờ lê đâm đâm eo Lạc Khinh Vân.
“Đội phó Đàm, eo đàn ông không phải muốn chạm là chạm.” Lạc Khinh Vân tiếp tục đi đến, “Hơn nữa cậu sốt ruột cái gì chứ? Dù sao cũng không kịp đi điểm danh.”
Đàm Mặc trợn trắng mắt, “Anh không mau giết chết nó chẳng lẽ còn chờ nó đẻ chuột con cho anh à?”
Lạc Khinh Vân ý vị không rõ mà cười nhẹ, “Ai đẻ con cho ai thì chưa chắc đâu.”
Đàm Mặc ha hả trong lòng, anh cứ tiếp tục đi.
Cái động dài hơn họ nghĩ, phía trước xuất hiện một luồng ánh sáng bạc nhàn nhạt, không thể nào cái động đó lại mở thẳng sang một trạm khác chứ?
“Là Trùng Rêu sao?” Đàm Mặc căng chặt thần kinh hỏi.
Lạc Khinh Vân đáng chết, tên này cho dù có gặp Sinh vật Kepler cao cấp không đánh lại khẳng định anh ta cũng có biện pháp chạy trốn.
Nhưng con người là cậu thì không giống, đồ tác chiến trên người còn không có, Trùng Rêu rớt vào cổ cũng có thể làm cậu ngứa chết.
Tên này này tuyệt đối cố ý.
“Trùng Rêu nhiều không đẹp sao. Thứ này…… lúc cầu hôn thì mới ấn tượng. Bảo đảm khiến Đội phó Đàm tâm viên ý mã, nhắm mắt lại liền gả đi.” Lạc Khinh Vân nghiêng người dựa vào vách động, ngẩng cằm ý bảo Đàm Mặc tự nhìn.
“Từ tâm viên ý mã không dùng như vậy.”
Đàm Mặc tức giận đi qua, càng đến gần càng nghe thấy một âm thanh nhịp nhàng, giống như tiếng thở và nhịp tim.
Không khí trong lành hơn bên ngoài rất nhiều, thậm chí còn có vị ngọt thoang thoảng thấm sâu vào nội tạng, mang lại cho cậu cảm giác thoải mái khó tả.
Mùi hương này khiến Đàm Mặc có cảm giác quen thuộc, giống như… mùi trong KTV cậu thiếu chút nữa là thành “Phò mã gia” của trùng Minos.
“Bang” một tiếng, Đàm Mặc đá mũi chân vào đá vụn, nó lăn xuống phát ra tiếng vọng.
Đàm Mặc nhận ra phía trước nhất định có một khoảng không gian rất lớn rất sâu.
Đây không phải là dưới lòng đất sao? Tàu điện ngầm đã được đào đủ sâu rồi, làm sao có thể có không gian sâu hơn được?
Ánh sáng bạc càng lúc càng rõ ràng, khi Đàm Mặc nhìn rõ ràng mọi thứ trước mắt, đồng tử run rẩy, suýt chút nữa ngã xuống.
Tim cậu đập nhanh đến mức sắp vỡ tung!
Đó là một miệng hố khổng lồ, làm người tự hỏi liệu mắt họ có vấn đề gì không, có chắc là đó không phải là do thiên thạch gây ra không? Cho dù là nhân công khai quật cũng chưa từng có bất kỳ báo cáo nào về công trình này!
Trên vách động bám vô số nụ hoa màu bạc trong suốt, giống như hàng ngàn ngôi sao tụ lại với nhau, ánh sáng đến rồi đi như hơi thở, đây là một sinh vật Kepler cực kỳ nguy hiểm —— Sừng Ma Quỷ.
Chúng chỉ xuất hiện ở các vùng sinh thái Kepler cao cấp, bảo vệ hạt giống trong thời kỳ sinh sản hoặc phôi của con non.
Đôi mắt Đàm Mạt run lên, một cơn ớn lạnh từ sau lưng truyền đến trán.
“Chuyện này không có khả năng…… sao ở đây lại có thứ này!”
Ngay chính giữa hố này còn có một nụ hoa còn lớn hơn nữa, những cánh hoa đan xen vào nhau theo hình xoắn ốc, giống như những yêu tinh quay tròn nhảy múa, luồng ánh sáng bạc từ phía dưới dâng lên và hội tụ về phía ngọn, tất cả các cánh hoa kéo bụi tinh thể băng rải rác tứ tán.
“Chai Klein …… Đây là Chai Klein? Sao nó xuất hiện ở đây!” Đàm Mặc khó có thể tin nhìn Lạc Khinh Vân đứng cạnh.
Lạc Khinh Vân đi tới rìa hang, thực sự ngồi xuống, đôi chân dài đung đưa nhẹ nhàng, thản nhiên tự đắc, Chai Klein đối với anh như thể không phải sinh vật nguy hiểm gì cả, mà là thứ có giá trị trang trí như cực quang trong đêm lạnh giá.
Anh dùng ngữ khí chẳng có gì: “Rất đẹp, cậu không cảm thấy vậy sao?”
“Hiện tại là lúc thảo luận Chai Klein có đẹp hay không sao? Sinh vật Kepler đã ăn mòn ra không gian lớn như này mà Hôi Tháp lại còn vô tri giác, anh không cảm thấy khủng bố? Cái Chai Klein hoặc là cất giấu hạt giống Khu sinh thái này, hoặc là chính là con non mạnh mẽ. Chỉ có Sinh vật Kepler cao cấp mới cần Chai Klein dựng dục!”
Phải lập tức báo cho Hôi Tháp, Chai Klein phải bị phá hủy bằng bất cứ giá nào.
Này đã hình thành Khu sinh thái cao cấp! Còn tiếp tục thế thành phố Ngân Loan liền hủy!
“Cậu gấp cái gì. Cái Chai Klein kia trống không.” Cánh tay trái Lạc Khinh Vân bắt trái qua chân, chống cằm nói không nhanh không chậm.
“Trống không? Hạt giống hoặc là con non bên trong đã sinh trưởng hoàn toàn?” Đàm Mặc hỏi.
“Tôi không phải nói rồi sao? Nơi này thích hợp để cầu hôn.” Lạc Khinh Vân trả lời.
“Anh điên à? Hôm nay ra cửa không uống thuốc hả?” Máy liên lạc của Đàm Mặc mất sóng, cậu đến cạnh Lạc Khinh Vân túm cổ tay anh, “Mau dùng máu liên lạc báo cho Hôi Tháp!”
Lạc Khinh Vân lại kéo nhẹ Đàm Mặc, bọn họ vốn ở cạnh hang động, Đàm Mặc thiếu chút nữa cho rằng Lạc Khinh Vân muốn đẩy cậu xuống, lại không nghĩ rằng là bị đối phương túm vào trong lòng.
Đàm Mặc ngồi thẳng xuống, vừa nhấc mắt liền thấy Lạc Khinh Vân cúi đầu nhìn mình.
“Đời người rất ngắn ngủi, hình mẫu thì nhỏ bé, ngay cả trí tưởng tượng về tương lai cũng rất nghèo nàn.”
Lạc Khinh Vân tới gần Đàm Mặc, mặt mày anh mông lung trong bóng tối, khi ánh bạc trong Chai Klein lướt qua, trái tim Đàm Mặc như bị một sức mạnh hung hăng nắm lấy, ánh mắt cậu không còn do cậu khống chế, mà là bị nhốt ở trong ánh mắt của Lạc Khinh Vân.
“Muốn vượt qua với tôi không?”
Lạc Khinh Vân nhẹ giọng dụ dỗ, từng câu từng chữ đều rõ ràng đến mức như là mạnh mẽ khắc vào trong đầu Đàm Mặc.
Cổ họng của Đàm Mặc khàn đi vì thiếu nước, Lạc Khinh Vân dựa đến càng gần, dùng chóp mũi chạm chạm môi trên của Đàm Mặc, đó là một phép thử lịch sự. Chỉ cần Đàm Mặc dao động một chút, khúc dạo đầu cho sự tùy tâm sở dục mở màn.
“Vượt…… vượt qua đâu?”
Lạc Khinh Vân nhẹ nhàng ôm ngang Đàm Mặc lên, “Cậu nói đi?”
Một khắc đó, Đàm Mặc thấy lửa cháy bỏng cuồng nhiệt trong ánh mắt Lạc Khinh Vân, vẻ đẹp của người đàn ông này đến từ chính túi da, rồi lại lộ ra vẻ mê hoặc và khinh miệt con người ăn mòn tận xương.
Một chân Lạc Khinh Vân sắp đưa ra.
Những cánh hoa trong chai Klein cuộn lên từng lớp như một đợt thủy triều tuần hoàn, tất cả những chiếc Sừng Ma Quỷ đều khẽ run lên, phát ra âm thanh nhu hòa, giống như tiếng nhạc của hộp nhạc.
Mỗi một nhụy hoa của Sừng Ma Quỷ đều có thể thấy mỗi một khuôn mặt, các cô như là thiên sứ đại biểu quang minh trong bích hoạ, ôn nhu bình thản.
Bên tai có tiếng gió ồn ào náo động đi qua, như thể có một người quá cô đơn đang mong chờ một linh hồn cộng hưởng.
Chân kia của Lạc Khinh Vân đã bay lên không, Đàm Mặc cảm giác được không trọng lực, bọn họ sắp cùng nhau rơi vào Chai Klein.
Có chuyện gì vật…… Rốt cuộc có chuyện gì?
Đàm Mặc ở trong não tìm tòi ký ức không nhiều lắm về Lạc Khinh Vân.
[ cậu có thể không đến, nhưng viên đạn của cậu phải đúng chỗ. ]
Mệnh lệnh của người đàn ông này rất ngắn gọn và súc tích, chỉ có kết quả, không có lấy cớ.
Lạc Khinh Vân biết rõ chức trách của cậu là Inspector, thì nhất định sẽ mang súng ngắm cho cậu. Lạc Khinh Vân sẽ giữ khoảng cách với cậu, một mình đi vào sâu trong huyệt động, để cậu ở lại ngoài hang để thực hiện nhiệm vụ của mình.
Đã từng tiểu đội của Lạc Khinh Vân toàn quân bị diệt ở một Khu sinh thái, Lạc Khinh Vân sẽ không chút do dự giết chết đồng đội trở thành thai quả, ngăn cản bọn họ trở thành “Titan” mất đi ý chí nhân loại, là từ bi cuối cùng của đội trưởng với đồng đội. Cho nên tại sao Lạc Khinh Vân giao cậu cho Chai Klein?
Khi đến ktv để giải cứu đội hai bị Minos Trùng vây khốn, Lạc Khinh Vân tự mình mang trang bị cho họ. Nhưng tại sao lúc này đây, Lạc Khinh Vân ngay cả một khẩu súng cũng không mang?
Cậu vẫn còn nhớ lúc thay chiến phục ở ktv, Lạc Khinh Vân đã đặt tay lên cổ cậu để ngăn cản trùng Minos rơi vào.
Đàm Mặc vẫn còn nhớ lúc Lạc Khinh Vân nhấc cậu lên cao giữa đám rêu vì sợ cậu bị Trùng Rêu cảm nhiễm.
Lạc Khinh Vân dường như có cảm giác ưu việt với tư cách là một dung hợp giả cao cấp, nhưng anh lúc nào cũng thật cẩn thận bảo vệ —— bảo vệ Đàm Mặc là con người, như thể có một Inspector như vậy sẽ kết nối Lạc Khinh Vân với thế giới con người vốn không hợp nhau.
Cho nên…… Này không phải Lạc Khinh Vân.
Này rất có thể là ảo giác!
Như vậy từ khi nào cậu bắt đầu tiến vào ảo giác?
Lạc Khinh Vân sẽ không để cậu tới gần Chai Klein!
Lạc Khinh Vân sẽ không để cậu không được bảo vệ theo anh vào một hang động có sinh vật Kepler!
Lạc Khinh Vân sẽ không đơn thương độc mã tới tìm cậu! Cả một người đồng đội cũng không có!
Tỉnh lại đi, Đàm Mặc, mau tỉnh lại!
Đàm Mặc mở choàng mắt, cậu thình lình phát giác mình đang đứng ở rìa một hang động khổng lồ, không gian tràn ngập Sừng ma quỷ trước mặt là hoàn toàn có thật, nhưng chúng lột bỏ lớp ngụy trang hiền lành mà tranh nhau kéo dài thân, đan xen vào nhau, khuôn mặt của thiên thần trong nhụy hoa hoàn toàn biến dạng, răng nanh lộ ra hung tợn, sẵn sàng cắn đứt cậu bất cứ lúc nào từ trên cao.
Mà cái Chai Klein thật lớn ở trung tâm đang nở rộ.
Sau lưng Đàm Mặc bị rêu dày bao phủ, không có lối thoát.
Sừng Ma Quỷ đồng thời thổi lên, hình thành dòng khí lốc xoáy, Đàm Mặc muốn duy trì cân bằng nhưng trận lốc xoáy quá lớn, cậu ngã xuống.
Sự không trọng lượng khiến tâm trí cậu tách ra khỏi cơ thể, nhìn thấy những cánh hoa trong chai Klein sắp quấn lấy cậu, giữa nhụy hoa là vực sâu Kepler, nỗi sợ hãi chưa từng có tràn ngập trong lòng cậu.
Một sợi dây thừng xuyên qua gió, xuyên qua bên tai Đàm Mặc, “Răng rắc” một tiếng quả quyết đâm xuyên qua tầng đất đá đối diện.
Một bóng người xuyên qua gió từ phía sau Đàm Mặc, cậu còn chưa kịp quay người đã có một bàn tay ôm lấy eo cậu, mạo hiểm dẫn cậu xuyên qua những cánh hoa của Chai Klein.
Tiếng gió hú là lời cảnh báo từ địa ngục, nhưng người đàn ông này đã tránh được mọi vết cắn của Sừng Ma Quỷ ở góc độ thật tinh chuẩn.
Khi họ sắp va vào bức tường đá đối diện do quán tính, hai chân của đối phương bật ra một cách mạnh mẽ, Đàm Mặc có thể cảm giác được cơ bắp đối phương phát lực, bọn họ vững vàng dừng lại, Đàm Mặc nghe thấy tiếng tim mình đang đập.
“Lạc Khinh Vân!”
Đàm Mặc lần đầu tiên phát giác cái tên này kỳ thực đã mang lại vận may sống sót sau tai nạn cho cuộc đời cậu.
“Đàm Mặc, cái tính không đợi người khác này khi nào mới sửa đây?” Lạc Khinh Vân đeo kính, Đàm Mặc không thấy rõ ánh mắt anh.
Nhưng đường viền môi mím chặt của anh không còn vô tâm như trước nữa, anh ôm Đàm Mặc thật chặt, sắp làm cậu không thở nổi.
“Đội trưởng Lạc, là anh nói trong vòng mười phút sẽ tìm được tôi…… Nhưng hình như không chỉ mười phút nhỉ?” Đàm Mặc thấy túi Lạc Khinh Vân đeo trên người chứng tỏ Lạc Khinh Vân tới tìm cậu không thể không mang trang bị cho cậu.
“Tám phút.” Lạc Khinh Vân trả lời.
Tám phút đã tìm được cậu.
Một tay anh ôm Đàm Mặc, bắn sợi dây hướng lên trên, mục đích vượt qua chai Klein ở nơi cao hơn rồi xoay sang phía đối diện.
“cạch cạch cạch” tiếng đạn dày đặc vang lên, Ngô Vũ Thanh và Thường Hằng chạy đến.
“Đây đều là thứ gì! Thành phố Ngân Loan chúng ta thế mà lại có Khu Sinh thái Kepler ngầm lớn thế này!”
“Sao lại nhiều như thế —— mau báo chi viện!”
Sừng Ma Quỷ công kích ngược lại Ngô Vũ Thanh và Thường Hằng, thanh âm bén nhọn khiến vách đá kịch liệt rung động sắp sụp xuống, bọn họ không thể không nhanh chóng rời khỏi cửa động.
Cát sỏi đổ xuống như thác nước.
Đàm Mặc ngẩng đầu lên nhìn đỉnh hang lung lay sắp đổ, nói với Lạc Khinh Vân: “Đỉnh hang sẽ vỡ ra vì chấn động bởi tiếng từ Sừng Ma Quỷ! Chúng ta có thể sẽ ngã xuống trước khi đến được bờ bên kia…”
Lời còn chưa dứt, Lạc Khinh Vân nghiêng mặt nói: “Tôi biết.”
“Uy, cổ anh đỏ.” Đàm Mặc treo trên vai Lạc Khinh Vân, chẳng lẽ là cậu bóp phải cổ anh?
Lạc Khinh Vân không trả lời cậu mà tiếp tục leo lên.
Để không bị ngã, Đàm Mặc ghé sát đầu vào người anh, dùng cả hai tay ôm lấy anh.
“Uy! Sao tai anh cũng đỏ!”
Tuy rằng tình huống rất nguy hiểm, nhưng Lạc Khinh Vân đã đến làm Đàm Mặc có một dự cảm “Mệnh không tuyệt, chọn ngày lại chết”.
Hơn nữa nhìn Lạc Khinh Vân nỗ lực gánh mạng hai người, Đàm Mặc có một cảm giác sảng khoái.
Lạc Khinh Vân nghiêng đầu, lỗ tai anh vừa lúc cọ qua gương mặt Đàm Mặc, Đàm Mặc chỉ nghe thấy anh nói hai chữ “Câm miệng”.
Cổ họng anh như bị rượu mạnh đốt cháy khiến giọng anh khàn đặc.
Tên Lạc Khinh Vân này làm sao vậy? Rõ ràng một tay anh xốc cả cánh cửa văn phòng lên cũng không có vấn đề gì, chẳng lẽ Đàm Mặc cậu còn nặng hơn cửa kim loại sao?
Sừng Ma Quỷ không kiềm chế được, run rẩy lên, nếu chúng bắt đầu phát ra cùng một lúc, Đàm Mặc nghi ngờ rằng nội tạng của mình sẽ bị vỡ vụn do dao động của sóng âm.
“Trò chơi sắp kết thúc rồi đó! Lạc Khinh Vân anh mau thi triển đại chiêu đi chứ!” Đàm Mặc nhìn dưới chân là quần ma loạn vũ, sợ chính mình ngã xuống, bám vào Lạc Khinh Vân bò về trước.
“Cậu mà lộn xộn nữa có tin tôi chơi chết cậu không.”
Chợt đối diện ánh mắt Lạc Khinh Vân cho dù cách một cái kính Đàm Mặc cũng có thể cảm thấy áp lực, cảm xúc khắc chế rồi lại phức tạp không thể tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả.
Nhận ra cách hai chân mình gác lên người nhau không được tao nhã cho lắm, Đàm Mặc chợt hiểu ra nguyên nhân khiến vừa rồi Lạc Khinh Vân đỏ bừng từ cổ đến mang tai.
“Tôi là tên đàn ông lại không phải em gái xinh đẹp, anh ngượng ngùng cái gì! Hơn nữa chỉ là muốn lấy thứ trên lưng anh thôi.” Đàm Mặc đối diện ánh mắt tràn ngập ý cảnh cáo của Lạc Khinh Vân, nuốt nước miếng, “Anh không ra đại chiêu thì tôi đây hấp hối giãy giụa đến chết đó.”
Lạc Khinh Vân một tay nắm dây thừng, buông lỏng cái tay khác, thấp giọng nói: “Tháo găng tay của tôi ra.”
Lực cánh tay của tên này lại một lần nữa làm Đàm Mặc ghen ghét đến mức tế bào phân ly.
Một tay anh thủ sẵn dây thừng, chống Đàm Mặc ra trước, để Đàm Mặc ngồi trên cánh tay đang nắm sợi dây của mình, đây không phải là việc mà con người có thể làm được.
Đàm Mặc vốn là tràn ngập đề phòng với tay Lạc Khinh Vân, nhưng giờ khắc này cậu không rảnh lo, nắm đầu ngón tay Lạc Khinh Vân thành thạo kéo lên, bao tay hơi chặt, Đàm Mặc dùng miệng cắn bao tay Lạc Khinh Vân, cằm giương lên, thô bạo dựt ra.
Khi tay Lạc Khinh Vân lộ ra, trắng nõn thon dài đến mức không cảm giác được một tia sát khí, mà khi ngón tay Đàm Mặc không cẩn thận chạm vào bàn tay đối phương, một cổ lực lượng vô hình lập tức xâm lấn, sức mạnh ào ạt cọ xát tới không có thuốc chữa, khống chế thế giới của cậu.
Đàm Mặc hít một hơi, cậu thiếu chút nữa ngã xuống nhưng Lạc Khinh Vân đỡ cậu lại.
“Mang trang bị, nắm chặt dây thừng.”
Lạc Khinh Vân ngước nhìn Đàm Mặc ngồi trên cánh tay anh, đó là một ánh mắt thực độc đáo, không tính là thanh tỉnh cũng không phải trêu chọc khó đoán, Đàm Mặc thấy được thế giới đen trắng trong ánh mắt của Lạc Khinh Vân, mà bản thân là hình ảnh sống động duy nhất có màu sắc.