Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 50: Đền bù tiếc nuối



Ánh lửa nổi lên bốn phía, những tiếng la hét này dường như cố tình tra tấn thần kinh của họ, vòng đi vòng lại, không ngừng quanh quẩn.

Ngọn lửa đen đột nhiên bùng cháy dữ dội, những bàn tay vươn ra dần dần xoắn lại và rơi rụng—— vừa nhìn đã biết là bút tích của Lý Triết Phong.

Giang Xuân Lôi bội phục Lý Triết Phong sát đất, anh có thể khống chế Hắc Hỏa khi đã chạy xa hàng trăm mét, này quả thực chính là thao tác cấp Thần!

Khi cửa ra lại xuất hiện, Thường Hằng quyết đoán ném Giang Tâm Nguyên ra ngoài đầu tiên, tiếp theo lại đẩy Giang Xuân Lôi ra, mắt thấy có dây leo nhằm phía sau Thường Hằng, một đóa hoa kim sắc bỗng nhiên tràn ra, bên trong là từng vòng răng thối rữa, Thường Hằng nã một phát súng ra sau, nhưng trượt.

Thường Hằng chửi rủa trong lòng, một viên đạn từ nóc xe bọc thép phía xa xuyên qua tai Thường Hằng, trúng chính giữa bông hoa răng.

Bông hoa răng tuôn ra chất lỏng màu xanh biển, vẩy lên đồ tác chiến của Thường Hằng phát ra âm thanh ăn mòn xì xèo.

Thường Hằng nhảy ra ngoài, Trang Kính cùng An Hiếu Hòa bắt lấy tay anh kéo lên.

Đứng dậy, Thường Hằng mới nhận người trên xe bọc thép chính là Sở Dư.

Đối phương nghiêm nghị bắn tiếp ba phát đạn ngưng tụ, trực tiếp đóng băng lối ra ga tàu điện ngầm.

“Các cậu thật đúng là đủ tàn nhẫn. Đội trưởng Lạc  mấy người còn ở bên trong đó!” Thường Hằng lòng còn sợ hãi nói.

Nhưng Thường Hằng vẫn bội phục Sở Dư sát đất, nếu không phải Sở Dư chắc anh đã trở thành dinh dưỡng cho Sinh vật Kepler.

“Đội trưởng Lạc chúng tôi là tai họa sống ngàn năm. Nào có dễ chết thế được.” An Hiếu Hòa nói.

Nghe đến đó, Giang Xuân Lôi như là đã hiểu —— Lạc Khinh Vân chính là người đàn ông đã vượt qua Cấm Hồ cùng trứng bá vương.

“Tôi nói, các cậu có phải đã sớm biết Đội trưởng Lạc sẽ đi vào cái gì Kính Tượng Kiều không hả?”

Trang Kính lắc đầu, trả lời: “Này cũng không phải lần đầu tiên Đội trưởng Lạc vào chỗ nguy hiểm. Cậu ta rất kỳ quái……”

“Kỳ quái? Kỳ quái thế nào?” Thường Hằng hỏi.

Trang Kính vừa ghìm súng đề phòng vừa trả lời: “Dung hợp giả khác đều sẽ không lấy thân mạo hiểm, bởi vì sử dụng năng lực Kepler càng nhiều liền càng tiếp cận ‘ vượt rào ’. Nhưng cậu ta giống như là muốn kiểm tra ngưỡng giá trị của mình, đụng tới Sinh vật Kepler có tính nguy hiểm càng cao, hoặc là càng thưa thớt, đặc biệt là cái loại đang vào trạng thái gây giống, cậu ta càng phải đi gặp.”

Sinh vật Kepler trong trạng thái gây giống có tính công kích cùng phòng ngự đều cực kì mạnh.

Ngay cả Giang Tâm Nguyên vừa thu thập mẫu cũng nhịn không được nói: “Hiện tại tin tức nghiên cứu của Sinh vật Kepler có rất nhiều đều là bộ đội tiền tuyến các cậu mang về. Mà Đội trưởng Lạc…… mỗi lần tin tức anh ta mang về đều là quan trọng nhất cho chúng tôi hiểu hệ Sinh thái Kepler.”

“Có phải là cảm giác ‘ Đội trưởng Lạc một bước nhỏ, nhân loại một đi nhanh ’ không?” An Hiếu Hòa trêu ghẹo hỏi.

Thường Hằng vốn muốn nói đánh giá này cũng quá khoa trương rồi đó nhưng không nghĩ tới Giang Tâm Nguyên lại nghiêm trang gật gật đầu, “Đúng vậy! Ví dụ như Chai Klein, người thường hoặc là dung hợp giả cấp bậc không đủ bị ăn vào, kết quả không phải bị đồng hóa chính là vượt rào. Nhưng Đội trưởng Lạc lại là một trong số ít những  dung hợp giả trở về an toàn sau khi vào Chai Klein.”

“Trước kia chúng tôi sẽ lo lắng cho anh ta đến run gan. Nhưng mà nhiều rồi kỳ thật cũng sẽ lo lắng, nhưng cũng bồi dưỡng tín niệm Đội trưởng Lạc nhất định sẽ sống trở về. Chỉ cần chờ anh ta trở về, đến lúc đó các cậu làm nghiên cứu lại có số liệu cùng tin tức mới.” An Hiếu Hòa nói.

Vẻ mặt Giang Tâm Nguyên lại rất nghiêm túc, “Nhưng lúc này không phải Chai Klein, mà là Kính Tượng Kiều. Mục tiêu của nó chưa bao giờ là thân thể một sinh vật nào cả, mà là tinh thần.”

Sở Dư giữ tư thế nhắm chuẩn dùng giọng rất nhỏ nói: “Trên đời này…… Đại khái không có gì có thể ngăn cản Đội trưởng Lạc. Anh ta giống như là đang tìm kiếm phương thức hủy diệt bản thân.”

Đột nhiên, mọi người im lặng.

Im lặng hai ba giây, Giang Xuân Lôi đột nhiên nói: “Đội phó Đàm không phải đi nghĩ cách hủy diệt cái gì Kính Tượng Kiều kia sao? Lại còn có có Đội trưởng Lý đi theo cùng! Đã có người muốn cứu anh ấy, anh ấy muốn hủy diệt bản thân thì cũng phải để người khác từ bỏ anh ấy trước.”

Sở Dư cười, “Tiểu Xuân Lôi thật đáng yêu. Đội chúng ta cần mấy đứa nhỏ lạc quan như cậu đó.”

Trong Kính Tượng Kiều, vô số sợi tơ lưu động ánh xanh duỗi ra với Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân muốn đẩy chúng nó ra, khi đao chiến thuật quơ qua mới phát hiện chúng nó không có thật thể.

“A, thú vị.” Lạc Khinh Vân nâng mắt, nhìn sâu vào Kính Tượng Kiều thấy một thân ảnh khác cầm đao chiến thuật.

Lạc Khinh Vân tuy bình thường không có thói quen tự luyến trước gương, nhưng nhìn tư thế kia là biết đó chính là anh.

Một tiếng thì thầm nhẹ nhàng vang lên bên tai anh, hóa ra đó là giọng nói của chính anh.

“Lựa chọn bước vào đồng nghĩa với việc cậu sẽ nhìn thẳng vào những dục vọng tận đáy lòng”.

Lạc Khinh Vân bất đắc dĩ cười nhẹ, nghĩ thầm chẳng lẽ anh ngày thường nói chuyện cũng là cái giọng thiếu đánh thế này, thảo nào Đàm Mặc cứ nhìn anh không vừa mắt.

Phải sửa thôi.

“Cậu có thể hấp thu bao nhiêu Năng lượng Kepler? Cậu không muốn biết sao?”

Những lời thì thầm không ngừng.

“Đúng vậy, tôi muốn biết…… giới hạn của tôi ở đâu.”

Lạc Khinh Vân tháo bao tay xuống, xòe tay ra, những luồng sáng xanh đó xoáy tròn rơi xuống lòng bàn tay anh, xuyên thấu vào da thịt anh, anh cảm nhận được một luồng năng lượng khổng lồ cuồn cuộn không ngừng, không mãnh liệt giống như biển cả, hỗn loạn cũng không đáng sợ bằng khi núi non sụp đổ, nhưng lại không ngừng xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể Lạc Khinh Vân, tựa như không bao giờ cạn kiệt.

Mà chính anh cũng trở thành một giọt nước trong đại dương thời gian vô tận.

Giọng nói đó tiếp tục ngâm khẽ bên tai, “Tôi sẽ đền bù tiếc nuối lớn nhất cả đời này của cậu.”

Lạc Khinh Vân buồn cười cong môi.

Tiếc nuối lớn nhất cả đời tôi sao?

Tiếc nuối, có nghĩa là bỏ lỡ. Mà tất cả bỏ lỡ đều là không thể vãn hồi.

Như khi anh nhìn Giáo sư Lương ngã xuống từ cửa sổ.

Như lần cuối cùng Lương Ấu Khiết ôm anh anh không có giữ cô lại.

Như khi Dương Tuấn nói với anh nhiều như thế mà anh chưa bao giờ mỉm cười lại một lần.

Cái gì, mới xem như tiếc nuối lớn nhất cả đời này của anh?

Có lẽ là không nên tới thế giới này đi.

Đang chìm trong suy nghĩ của Lạc Khinh Vân đột nhiên dừng lại khi tiếng bánh xe bọc thép lăn trên sỏi trên mặt đất truyền đến tai Lạc Khinh Vân.

Ngoài ra còn có âm thanh thông báo trong thiết bị liên lạc trên ô tô.

[Mức độ xâm lấn sinh học của Kepler ở huyện Đan Hà là sơ cấp. Xin đừng hoảng sợ và tích cực tổ chức người dân để tránh nguy hiểm, tỷ lệ điều tra phải là 100%…]

Lạc Khinh Vân cau mày lại.

Thật ồn ào.

“Báo cáo, trong vòng ba phút không thể tới được vị trí thứ 4! Xin được chi viện!” Một giọng nói nghiêm túc nhưng có phần trẻ con xuyên qua tất cả ồn ào.

Đó là… giọng nói của Đàm Mặc năm năm trước.

Quen thuộc như một chiếc hộp nhạc gần như bị lãng quên, Lạc Khinh Vân từng để nó bám đầy bụi, nhưng năm năm sau, anh lau sạch bụi và cẩn thận mở ra, nhưng nó không còn phát ra âm thanh nào nữa.

Lạc Khinh Vân đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trên nóc xe thiết giác, anh đang chấp hành nhiệm vụ.

Ngoài cửa sổ ánh nắng chói lọi xẹt qua mặt anh, trước mặt anh là những người đang xếp hàng xét nghiệm, Hôi Tháp đang phát sóng để an ủi họ.

“Xin hãy yên tâm, mức độ lây nhiễm Kepler ở huyện Đan Hà chỉ là sơ cấp. Vì lý do an toàn, xin vui lòng xếp hàng để được xét nghiệm.”

“Người thuộc hộ gia đình vui lòng đến điểm số 1, 2 và 3. Lao động nhập cư được yêu cầu đến điểm số 4. Học sinh không có gia đình hoặc người độc thân yêu cầu đến điểm số 5…”

Lạc Khinh Vân vốn đang chống cằm phơi nắng đã tỉnh thần.

Nơi này là Huyện Đan Hà?

Chính là nhiệm vụ lần đó gặp Đàm Mặc vẫn là Inspector thực tập?

Tất cả đều đã trôi qua.

Không có bất kì Năng lượng Kepler nào đủ làm thời gian chảy ngược, cho nên hết thảy chuyện đã phát sinh đều không thể bị thay đổi.

Tái hiện nhiệm vụ Huyện Đan Hà, chỉ có một khả năng —— đó chính là khống chế Sinh vật Kepler Kính Tượng Kiều xâm lấn thế giới “Khách ngã” của Lạc Khinh Vân, muốn cho anh xem khả năng khác nhau.

Ví dụ như bản thân chưa từng bỏ lỡ Đàm Mặc, khả năng để cậu ở bên cạnh mình.

Đây là uống rượu độc giải khát, đây là dụ hoặc đến từ hạt giống kia …… Rõ ràng biết tất cả đều là sức mạnh của Kính Tượng Kiều, kết cục không thể nghịch chuyển, quyết định đã ra không thể thu hồi, mà Sinh vật Kepler sáng tạo ra tất cả nhìn thấu tiếc nuối của Lạc Khinh Vân, cho anh cơ hội lựa chọn kết cục khác.

Lạc Khinh Vân chạm vào máy liên lạc, “Mời báo cáo lại.”

“Báo cáo, vị trí thứ 4 trong vòng ba phút không thể tới được! Xin được chi viện!”

Trái tim trầm xuống, yết hầu bỏng rát trong nháy mắt, Lạc Khinh Vân nghe được nhịp tim rối loạn của mình.

Đó là giọng của Đàm Mặc, Đàm Mặc 5 năm trước, trong giọng nói mang theo cảm xúc quật cường, như là ánh nắng trong suốt chiếu nghiêng vào rừng rậm, không chịu khúc chiết, nên chỉ có một chùm tia nhỏ chạm tới mặt đất.

Lạc Khinh Vân bất lực mỉm cười, anh có thể lựa chọn rời khỏi thế giới tinh thần Kepler này, nhưng nó giống như một quả táo bị rắn độc cắn trong miệng, rõ ràng là đầy nọc độc, nhưng Lạc Khinh Vân vẫn muốn nếm thử vị ngọt kia.

“Tôi tin tưởng cậu không cần tiến khoảng cách dự định cũng có thể bắn trúng mục tiêu.” Lạc Khinh Vân dùng âm thanh vững vàng nói.

“Đội trưởng Lạc…… Tôi……”

“Tôi ở cạnh cậu, hiện tại nâng súng, chạy lên. Cậu hẳn là có thể nhìn thấy một thân cây, chạy tới đó.” Lạc Khinh Vân nói.

“Đã biết!” Trong giọng điệu của Đàm Mặc không hề có chút nghi ngờ.

Lạc Khinh Vân nghe thấy tiếng vang trong phổi của chàng trai trẻ khi cậu chạy, như thể nó đến từ một nơi xa xôi không thể ngược dòng, xuyên qua tất cả sự giả vờ thờ ơ truyền đến tai anh.

Lạc Khinh Vân đẩy cửa xe,  lôi một chiếc mô tô đi rừng ra.

Phó đội trưởng khó hiểu hỏi: “Đội trưởng Lạc! Cậu đi đâu!”

“Đón một người.”

“Vậy nhiệm vụ làm sao bây giờ?”

“Sẽ hoàn thành.” Lạc Khinh Vân sải bước lên xe xông ra ngoài.

“Báo cáo Đội trưởng Lạc, tôi đã ở dưới tàng cây!” giọng Đàm Mặc truyền đến.

Hơi thở của cậu thất thường, giống như tiếng chuông đến rồi đi, giống như gợn sóng trên mặt biển rộng lớn, cậu đau đớn, cậu đã phải chịu đựng nỗi đau khắc cốt kia.

Trong lòng Lạc Khinh Vân cũng bắt đầu đau đớn.

“Trèo lên tìm góc ngắm thích hợp.” Lạc Khinh Vân lao vào trong rừng.

Đứa nhỏ ngốc đang leo cây, Lạc Khinh Vân có thể tưởng tượng bộ dạng cậu cắn răng chịu đựng cái chân đang đau nhức.

“Tiếng cậu leo cây này…… Nghe làm người ta suy nghĩ bậy bạ đó.” Lạc Khinh Vân cố ý trêu ghẹo nói, anh phải dời cảm giác đau đớn của Đàm Mặc, dù chỉ là một chút cũng được.

Bên kia truyền đến “Rầm” một tiếng, Lạc Khinh Vân nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đàm Mặc! Cậu làm sao vậy?”

“Đội trưởng Lạc…… từ suy nghĩ bậy bạ không dùng như vậy! Còn có…… sao anh biết tôi là Đàm Mặc?”

Đứa nhỏ ngốc đã tìm được vị trí thích hợp, Lạc Khinh Vân nghe thấy tiếng bố trí súng bắn tỉa.

“Bởi vì cậu xinh đẹp.” trước mắt Lạc Khinh Vân hiện ra bộ dáng Đàm Mặc ở cabin cúi đầu xin mình một điếu thuốc.

“Hả?”

“Bởi vì cậu bắn rất xinh đẹp. Hiện tại cậu thấy mục tiêu chưa?” Lạc Khinh Vân hỏi.

“Thấy được, nhưng khoảng cách rất xa, không nắm chắc.”

Lạc Khinh Vân đi tới một mảnh khe suối, nhìn thấy cả một cánh đồng hoa Adela đẹp đến khó tin đung đưa trong gió, thoang thoảng hương thơm nhưng lại mang đến cho Đàm Mặc nỗi đau thấu xương nhất.

Động cơ nổ vang, Lạc Khinh Vân đột nhiên vọt qua như là một con ngựa trắng, chạy qua khoảng trống nhìn như không thể vượt ầm ầm rơi xuống đất.

“Bắn trúng mục tiêu trước, tôi lại định ra mục tiêu lần nữa cho cậu.” Lạc Khinh Vân nói.

“Đã biết.”

Tựa như tâm hữu linh tê, Lạc Khinh Vân dừng xe, nghiêng tai lắng nghe tiếng tiếng đạn ra khỏi nòng khiến nỗi lòng Lạc Khinh Vân bay về phía xa.

Vài giây sau, anh nghe thấy tin nhắn từ đội phó: [ Đội trưởng Lạc, mục tiêu đã đông lại, nhiệm vụ hoàn thành. ]

Lạc Khinh Vân nhàn nhạt đáp lại: “Cậu thu súng trước, ở trên cây chờ tôi.”

Anh một đường chạy như bay, bánh xe như sắp bay ra, rốt cuộc chạy tới dưới cây với tốc độ nhanh nhất, ngẩng mặt, anh thấy một thân ảnh ôm súng tựa vào thân cây, một đôi chân dài treo ở trên cây theo hô hấp đung đưa nhẹ nhàng, mặt trời sắp xuống núi, Đàm Mặc hơi hếch cằm, cổ họng thiếu niên khẽ nâng lên hạ xuống.

Đứa nhỏ ngốc đang khóc.

Bởi vì quá đau, khi nhiệm vụ kết thúc mọi kiên nhẫn cố gắng dồn nén đều sụp đổ, lúc này Đàm Mặc đau đến không thở được.

Lạc Khinh Vân nhìn lên cậu, vỗ vỗ cái cây, mở miệng nói: “Xuống dưới.”

Đàm Mặc ngẩn ra, chật vật lau đi nước mắt trên mặt, lúc cúi đầu lộ ra vẻ mặt kinh ngặc.

“Lạc…… Đội trưởng Lạc?”

“Ừm, là tôi. Xuống dưới.” Lạc Khinh Vân móc tay cậu.

“Lập tức!”

Đàm Mặc xoay người, khẩu súng chuyển tới phía sau, ôm cây đang chuẩn bị từng chút trượt xuống dưới.

Bắp đùi cậu không thể dùng sức, nháy mắt té xuống cậu nắm lấy sợi dây an toàn trên người, toàn thân bị treo lơ lửng trên không, cột sống cong lại.

Lạc Khinh Vân đứng bất động dưới tàng cây nhưng đôi mắt anh lại đỏ hoe. Anh biết những điều này đều không phải sự thật, nhưng đúng là lúc đó chân của Đàm Mặc không còn chút sức lực nào, cậu làm sao từ trên cây xuống được? Cậu liệu có đang lơ lửng trên không như hiện tại, gần như đầu chấm đất không?

Đàm Mặc giữa không trung nỗ lực giữ thăng bằng, Lạc Khinh Vân lại lấy ra đao chiến thuật ném mạnh ra ngoài, cắt đứt dây an toàn của Đàm Mặc.

Đàm Mặc rơi thẳng xuống, Lạc Khinh Vân hai tay đỡ cậu lên, vững vàng đỡ lấy cậu mà trên vai không hề run rẩy.

“Đội trưởng Lạc!”

Lạc Khinh Vân cúi đầu nhìn Đàm Mặc xuyên qua kính.

Đàm Mặc 5 năm trước còn chưa bị nhiệm vụ lớn lớn bé bé mài giũa, chưa từng chân chính nhìn thấy cái chết, khóe mắt cậu chưa có vết sẹo nhỏ kia, cậu đang chăm chú nhìn mình.

Lạc Khinh Vân đặt hắn ngồi ở ghế sau xe máy, nổ máy, mỉm cười trước khi khởi động, “Nếu cậu không ôm tôi, chốc nữa bay ra ngoài cũng đừng trách tôi.”

Sau đó đôi tay kia vòng lên, có chút do dự còn có chút xấu hổ.

“Cậu biết ở hiện thực, cậu tuyệt đối sẽ không ngoan như vậy.”

Không chờ đến người phía sau trả lời, Lạc Khinh Vân đã lái xe đi.

Gió phần phật qua tai, Lạc Khinh Vân biết bản thân trong Kính Tượng Kiều càng đi càng xa.

Nhưng anh không khỏi suy nghĩ, cuối cầu rốt cuộc là cái gì? Thật sự có thể lấp đầy mọi nuối tiếc sao?

Khi trán Đàm Mặc áp vào lưng anh và hơi run lên, Lạc Khinh Vân không thể suy nghĩ được nữa.

Họ đến máy bay, phó đội trưởng đang nôn nóng chờ đợi bọn họ.

“Đội trưởng Lạc —— cậu đi đâu! Còn tưởng rằng cậu bị Sinh vật Kepler chiêu đi làm phò mã chứ!”

Lạc Khinh Vân dừng xe lại, anh xuống xe trước, cũng không quản Đàm Mặc ở sau, bởi vì ở trước mặt những người khác Lạc Khinh Vân phải kiềm chế bản thân để không thể hiện quá nhiều sự khác biệt với Đàm Mặc.

“Ồ, là Inspector thực tập phải không? Phát súng cuối cùng rất không tồi.” Phó đội trưởng nhìn Đàm Mặc giơ ngón tay cái lên.

Trên trán và sau lưng Đàm Mặc đều bị mồ hôi lạnh sũng nước, lại vẫn cố nén trả lời phó đội trưởng, “Kinh nghiệm của tôi còn chưa đủ phong phú, hy vọng các tiền bối chỉ giáo nhiều hơn.”

“Được rồi, nhiệm vụ đã kết thúc, chúng ta nhanh chóng quay về!”

Máy bay cất cánh rung chuyển tránh luồng không khí, Đàm Mặc mất thăng bằng ngã xuống đất, máy bay chéo nên trượt xuống, suýt chút nữa va vào hộp phòng cháy nhô cao.

Lạc Khinh Vân đỡ cậu lên, túm cổ áo cậu kéo lên, sau đó ấn cậu xuống ghế.

“Đai an toàn.”

Đứa nhỏ ngốc luống cuống tay chân thắt đai an toàn, căn bản nhìn không ra 5 năm sau sẽ tự tin lại thích khiêu khích như vậy, một phát súng bắn nổ đầu Lân Điểu, bọt máu và óc rải đầy người Lạc Khinh Vân.

“Quần, cởi.” Lạc Khinh Vân ngồi xổm trước mặt Đàm Mặc nói.

Toàn bộ người trong cabin đều ngây ngẩn cả người.

“Đội trưởng Lạc! Cậu làm gì đâu? Tiểu Đàm người ta vẫn còn là một đứa trẻ thôi đó!”

“Đội chúng ta chính trực không cho phép tô màu* đâu đó!”* 不允许搞颜色哈

Đàm Mặc cũng ngây ngẩn cả người,  ngón tay nắm chặt nhưng không nhúc nhích.

“Đâm vào mắt cá chân đúng không?” Lạc Khinh Vân nâng cằm.

“Tôi…… Tôi có thể nhịn.” Đàm Mặc cúi đầu trả lời, để lộ xoáy tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu.

“Tôi đương nhiên biết cậu có thể nhịn. Cậu biết nhịn hơn tất cả mọi người.” Lạc Khinh Vân chậm rãi cởi bao tay, trùm lên đùi đối phương, “Nhưng tôi hy vọng cậu dùng sức chịu đựng đó vào chỗ quan trọng hơn.”

Đàm Mặc dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lạc Khinh Vân, “Cảm giác này…… thật kỳ quái……”

Cậu muốn rút chân mình lại, nhưng Lạc Khinh Vân lại không chút sứt mẻ.

“Tôi đã nói năng lực đôi tay này với cậu, đó là thật sự. Chỉ là cậu không tin mà thôi.” Lạc Khinh Vân ngửa đầu nhìn Đàm Mặc.

Rõ ràng biết đứa nhỏ ngốc đầu xanh trước mặt mình…… đau đớn của cậu là giả, nước mắt của cậu là giả, thậm chí cảm kích với anh đều là giả, Lạc Khinh Vân lại có một cảm giác…… cứ như vậy đi qua Kính Tượng Kiều cũng chưa chắc không tốt.

Đàm Mặc trước mắt lắc đầu, cong lưng đến gần Lạc Khinh Vân, cặp mắt kia chiếu rọi ra khát vọng Lạc Khinh Vân không thể nói ra ngoài miệng, mâu thuẫn lại khiến lòng run sợ. Sự bình tĩnh và tự chủ không thể chịu nổi một kích, tất cả cảm xúc không được nói ra ngoài miệng làm càn tuôn ra.

“Anh không nói với tôi năng lực đôi tay này mà.” Cậu dựa vào bên tai Lạc Khinh Vân nói.

Rõ ràng không có bất kì tâm tư dư thừa nào nhưng lại là trăm phương ngàn kế câu dẫn.

Lạc Khinh Vân mơ hồ đoán được kết cục tiếp theo nhưng một lát vui thích lại làm người không thể cự tuyệt.

Phi hành khí đáp xuống bệnh viện số 1 thành phố Bắc Thần, Đàm Mặc bị tiêm thuốc ngăn đau, độc tố hoa Adela không ảnh hưởng lớn tới tính mạng của cậu.

Lúc cậu xuất viện, Lạc Khinh Vân mang theo đóa hoa dại màu vàng đến đón cậu.

“Đội trưởng Lạc! Anh này…… hoa đâu ra? Không phải mua chứ?” Đàm Mặc ngồi ở mép giường, bắt chéo chân chơi game, nghe thấy có người đẩy cửa vào mới ngẩng đầu lên.

“Tôi hái.” Lạc Khinh Vân nói.

“Đội trưởng Lạc, tôi bỗng nhiên nghĩ đến một câu.” Đàm Mặc nhận hoa, cất vào bình sữa mới vừa uống xong, “Giữa vạn bụi hoa, có thể hái một đống!”

Lạc Khinh Vân cười nhẹ, “Cậu có dám làm Inspector của tôi không?”

Vai Đàm Mặc cứng đờ, cậu ngẩng đầu lên nhìn Lạc Khinh Vân, “Đội trưởng Lạc, anh nói cái gì? Tôi làm Inspector cho anh? Tôi còn đang thực tập mà!”

“Ừm, cố gắng nỗ lực, tranh thủ thực tập chuyển chính thức.” Lạc Khinh Vân cười xoa xoa đỉnh đầu cậu.

“Tôi sao lại không dám?” Đàm Mặc hỏi lại.

Cặp mắt kia sáng ngời đến muốn mệnh.

Lạc Khinh Vân quỳ một gối trước mặt cậu, nhìn vào ánh mắt ấy, “Vậy cậu phải nhớ kỹ, cậu là Inspector của tôi. Cậu phải cẩn thận nhìn tôi, nghiêm túc mà quan sát tôi, nhớ kỹ mỗi một vẻ mặt mỗi một phản ứng của tôi, sưu tập mỗi một lần tôi quyết định. Tôi là trung tâm vĩnh viễn trong ống ngắm của cậu.”

“Tôi sẽ bảo vệ anh.” Đàm Mặc thực nghiêm túc nói.

Lạc Khinh Vân đỏ mắt, “Đúng…… Cậu sẽ bảo vệ tôi…… Chỉ có cậu mới có thể bảo vệ tôi.”

Sau đó, Lạc Khinh Vân được như ý nguyện mà dẫn dắt Đàm Mặc đi làm các loại nhiệm vụ, mỗi lần trước khi thâm nhập Khu sinh thái, Lạc Khinh Vân quen tìm vị trí an toàn nhất cho cậu.

“Cậu ngốc ở chỗ này, nhiệm vụ của cậu chính là bảo vệ cho vị trí này.” Lạc Khinh Vân nói.

“Đội trưởng Lạc, anh đang lo lắng cái gì chứ? Nơi này cách xa khu sinh thái mục tiêu, vượt quá phạm vi giám sát! Tôi cũng không giúp được!” Đàm Mặc bất đắc dĩ nói.

Lạc Khinh Vân gãi đầu cậu nói: “Cậu đang chờ tôi, đối với tôi mà nói, đây là tác dụng lớn nhất.”

“Được thôi.” Đàm Mặc bất đắc dĩ thở dài.

“Đây thực sự là thiên vị trắng trợn.” Phó đội trưởng thở dài thích thú.

Một Inspector chính thức khác cũng trêu chọc nói: “Tiểu Đàm cậu chính là giọt máu cuối cùng của Đội trưởng Lạc đó, phải giữ lại thời khắc mấu chốt chứ.”

“Thời khắc mấu chốt gì?” Đàm Mặc hỏi.

“Thời điểm nối, dõi, tông, đường đó!” Phó đội trưởng nói.

“Hả?” Đàm Mặc cau mày lại.

Lạc Khinh Vân túm phó đội trưởng, lạnh lùng nói: “Đi thôi! Tôi thấy anh là muốn đoạn, tử, tuyệt, tôn!”

Có lẽ chấp hành một trăm nhiệm vụ đều bình an không có việc gì sẽ làm người nghĩ lầm bản thân được thần may mắn chiếu cố, nhưng thường thì việc một trăm lẻ một mới là đòn chí mạng thực sự.

Họ tiến vào khu sinh thái sơ cấp với mục tiêu khôi phục ổ cứng trên máy bay nghiên cứu không người lái. Do từ trường bất thường và thảm thực vật dày đặc ở khu vực máy bay không người lái rơi xuống nên không thể điều động máy bay mà phải cử quân dã chiến vào trong.

Khi họ tiến vào sâu trong thung lũng, đội phó giẫm phải thứ gì đó, phát ra âm thanh “bốp”, chất lỏng màu xanh lục từ trong lòng đất tràn ra.

Lạc Khinh Vân giơ tay lên và tạo thành nắm đấm, ra hiệu cho mọi người ngừng tiến về phía trước.

“Làm sao vậy Đội trưởng Lạc? Thứ này có vấn đề gì à?” Phó đội trưởng hỏi.

“Anh dẫm phải hạt giống Ma Quỷ Đằng.” Lạc Khinh Vân nói.

Cảnh giác của mọi người lập tức được nâng lên.

“Đây không phải là khu sinh thái sơ cấp sao? Tại sao lại có Ma Quỷ Đằng?”

“Mặt đất ở đây hẳn phải chứa đầy hạt  giống Ma Quỷ Đằng. Hiện tại chúng ta lui về, từ bỏ thu về ổ cứng máy bay không người lái.” Lạc Khinh Vân nói.

Phó đội trưởng lại không đồng ý: “Đội trưởng Lạc, chỉ bởi vì gặp hạt giống Ma Quỷ Đằng chúng ta liền phải từ bỏ nhiệm vụ sao? Những thứ này đều là hạt giống ngủ đông đúng không? Không có đủ dinh dưỡng chúng nó sẽ vẫn luôn ngủ say! Cứ lui lại thế không thể giải thích cho Hôi Tháp đâu!”

Lạc Khinh Vân cười lạnh: “Từ trường dị thường chứng tỏ nơi máy bay không người lái rơi vỡ rất có thể có Sinh vật Kepler kỳ phôi thai lớn. Hạt giống Ma Quỷ Đằng khắp nơi chứng tỏ trung tâm hạt giống rải rác nhất định sẽ có Ma Quỷ Đằng kỳ thành thục, hơn nữa không chỉ một cây. Thảm thực vật rậm rạp ảnh hưởng phi hành khí rớt xuống, và thảm thực vật dày đặc như vậy cũng cung cấp nguyên liệu sống cho quá trình  Kepler hóa. Các anh xác định muốn đi tới sao?”

Phó đội trưởng hít sâu một hơi, đồng ý với phân tích của Lạc Khinh Vân nên liên hệ Hôi Tháp thành phố Bắc Thần, xin được rút lui.

Nhưng lại bị trung tâm chỉ huy Hôi Tháp từ chối.

[ Đội trưởng Lạc, nhiệm vụ thu hồi lần này cực kì trọng yếu. Hãy chắc chắn thu hồi ổ cứng. ]

Lạc Khinh Vân đã sớm biết kết cục, bởi vì nghe nói ổ cứng chứa tư liệu ba ngày ghi hình cuối cùng của học giả Lăng Dụ khi còn sống, đáp lại một câu: “Toàn quân bị diệt cũng muốn làm như vậy sao?”

[ Đội trưởng Lạc, lấy năng lực của cậu không có khả năng toàn quân bị diệt. ]

Lạc Khinh Vân nhún vai, quay đầu lại nhìn thoáng qua đội phó của mình, nói: “Xin lỗi.”

“Hả? Xin lỗi cái gì?”

“Xin lỗi…… Lúc này năng lực của tôi không mạnh như thế. Không thể bảo vệ mọi người.” Lạc Khinh Vân trả lời.

Phó đội trưởng sửng sốt một chút, vỗ vỗ bả vai Lạc Khinh Vân nói: “Trăm trận chết một tướng, da ngựa bọc thây cũng là chuyện bình thường. Sinh tử không phải do cậu.”

“Cảm ơn.” Lạc Khinh Vân nói.

Khi bọn họ tiến vào rừng rậm, tiến vào chỗ sâu trong sơn cốc, địa hình nơi này rất kỳ quái, đồi núi nhấp nhô che kín thảm thực vật rêu phong, những bông hoa dại nhỏ đung đưa trong gió, trong gió thoang thoảng một mùi ngọt ngào.

Bóng cây quá rậm rạp, ngăn cản ánh sáng mặt trời chiếu xuống mặt đất, rõ ràng là ban ngày, nhưng trong đêm sâu lại có cảm giác tối tăm.

“Hoa ở đây thơm thật đấy.” Quân y đi theo ở giữa đội nói.

Lạc Khinh Vân quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu ta, “Là rất dễ nghe. Đây là mùi lúc Sinh vật Kepler theo đuổi bạn đời.”

Vừa nói xong, toàn bộ đội ngũ đều khẩn trương lên.

Nếu có Sinh vật Kepler đang vào kỳ sinh dục, đồng nghĩa với việc mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên đáng kể.

Giọng nói của Đàm Mặc từ trong máy truyền ra: “Mùi theo đuổi bạn đời? Thơm thế nào?”

Đội phó nửa đùa nửa thật nói: “Này, Tiểu Đàm của chúng ta động phàm tâm rồi.”

Inspector chính thức trong đội A Thành cũng trêu chọc nói: “Mùi này mà vừa ngửi là phải lưu tại Thế giới Kepler làm phò mã đó.”

“Tôi chỉ là tò mò chứ tôi không muốn làm phò mã.” Đàm Mặc tuy rằng đang nói chuyện nhưng giọng nói trầm thấp mà căng chặt, Lạc Khinh Vân biết cậu đang rất chăm chú quan sát Khu sinh thái này.

“Trở về cho cậu ngửi.” Lạc Khinh Vân trả lời.

“Sao cho Tiểu Đàm ngửi được, chẳng lẽ Đội trưởng Lạc cậu còn muốn thu không khí về?” Phó đội trưởng buồn cười nói.

“Ai lại lấy tôi nói giỡn, tôi liền mời người đó viên đạn đấy.” Đàm Mặc cảnh cáo.

Nghe giống như không khí nhẹ nhàng nhưng tất cả mọi người là mười hai vạn phần cảnh giới, toàn dựa vào kiểu trò chuyện vô bổ này để giải tỏa thần kinh quá căng thẳng.

“Mọi người đi nhẹ chút, đi chỗ tôi đã giẫm qua, đừng làm hư hạt giống Ma Quỷ Đằng nữa, mẹ chúng sẽ tức giận đấy.” Lạc Khinh Vân nói.

Đoàn người đi theo phía sau anh, những ngọn đồi rêu xung quanh dường như có thể lưu động bất cứ lúc nào.

Khi đến trong thung lũng, họ phát hiện một cái hố cực sâu, ở giữa hố có một chai Klein đã khô héo!

“Trời ơi……” Phó đội trưởng lảo đảo về phía sau một chút.

“Nó…… Nó là đã chết chưa? Nếu không thì quá trình quét sinh học đã phát hiện được rồi chứ.” Quân y hỏi.

Lạc Khinh Vân lắc đầu: “Nó vừa mới tiến vào ngủ sâu, chỉ cần có đủ chất dinh dưỡng nó sẽ tỉnh lại.”

“Nó lấy đâu ra chất dinh dưỡng?” Quân y lại hỏi.

Lạc Khinh Vân nhìn cậu ta, đáp: “Các cậu.”

“Đội trưởng Lạc…… đây có phải lời cảnh cáo cho chúng tôi không?” Phó đội trưởng giờ phút này thần kinh đã căng chặt sắp nứt ra rồi.

Càng thêm không ổn chính là, máy bay không người lái của họ đã hạ cánh lên Chai Klein.

Cần phải mắc một sợi dây, sau đó trượt qua và tháo ổ cứng ra khỏi máy bay không người lái mà không làm động đến chai Klein.

“Máy bay không người lái quả thực đã rơi xuống vị trí tốt.” Kỹ thuật viên trong đội không nói nên lời.

“Máy bay không người lái rơi xuống có lẽ không phải trùng hợp, mà là Sinh vật Kepler không muốn nhân loại có được tư liệu bên trong.” Lạc Khinh Vân vừa nói vừa kiểm tra dây thừng của mình, sau đó nhìn những người khác nói, “Tôi qua đi thu về ổ cứng, các cậu…… Nếu phát sinh vấn đề lập tức rút lui, đừng xen vào tôi.”

“Đội trưởng Lạc, cậu……”

Phó đội trưởng nói đến một nửa đã bị Lạc Khinh Vân ngắt lời.

“Tôi sẽ sống, xin hãy tin tưởng tôi. Sống thật tốt.”

Lạc Khinh Vân nói xong liền bắt được zipline, anh chạm vào máy liên lạc bên tai, “Tiểu Đàm, cậu ở đâu?”

“Tôi đây.”

“Về phần tôi, không hờ hững với sinh mệnh như cậu tưởng tượng. Tôi chỉ là tôn trọng ý tưởng của họ, để họ sống như họ mong muốn. cái chết thật ra không cần thương cảm như vậy, bởi vì tất cả nhân loại đều phải trải qua.”

“Đội trưởng Lạc, tôi đang nhìn anh đây.” Giọng Đàm Mặc truyền đến.

Thực kiên định.

“Cái chết cũng rất nặng nề, đôi khi phải đặt mình vào góc độ của người ngoài cuộc mới có thể siêu thoát.” Lạc Khinh Vân lại nói.

“Đội trưởng Lạc, sao anh muốn nói với tôi những thứ này?”

“Bởi vì, ở hiện thực tôi không nói với cậu. Nói với cậu…… Đại khái cậu cũng không tin.”

Nói xong, Lạc Khinh Vân nhảy dựng lên, trượt về phía Chai Klein.

Anh rất cẩn thận treo mình phía trên miệng chai mà không đặt bất kỳ trọng lượng nào lên chai Klein, quay người lại, mũi chân treo lên dây thừng và bắt đầu tháo ổ cứng trên máy bay không người lái.

Ở hiện thực, chính kỹ thuật viên của nhóm đến tháo dỡ nó, nhưng kỹ năng của anh ta không bằng Lạc Khinh Vân, anh ta suýt ngã trong quá trình tháo dỡ, phần còn lại của máy bay không người lái rơi ra, đánh thức chai Klein, dẫn tới toàn bộ Khu sinh thái dị động.

Vì thu hoạch dinh dưỡng, Chai Klein đánh thức Ma Quỷ Đằng, nuốt sống tất cả các đội viên, Lạc Khinh Vân cũng rớt vào Chai Klein.

Cửu tử nhất sinh, Lạc Khinh Vân lúc còn dư lại một hơi cuối cùng trốn thoát khỏi Chai Klein, anh hấp thu năng lượng Chai Klein kia, giết chết tất cả thai quả, hủy diệt toàn bộ Khu sinh thái.

Tất cả mọi người coi trận chiến kia trở thành truyền kỳ, nhưng Lạc Khinh Vân lại biết nó tàn khốc đến thế nào.

Đúng như đội phó đã nói, sống hay chết không phụ thuộc vào anh.

Lần đó trở lại Hôi Tháp, Lạc Khinh Vân dỡ vô số cái máy bay không người lái, bởi vì chỉ có chính anh biết, nếu anh hủy đi ổ cứng, nếu anh tự mình động thủ, nói không chừng anh có thể không kinh động cái Chai Klein kia.

Mà lúc này đây, Lạc Khinh Vân thuận lợi hủy đi ổ cứng, trượt trở về.

Tất cả các đội viên đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng có thể bình an rời đi.

Khoảnh khắc họ quay lại, phần còn lại của chiếc máy bay không người lái mắc kẹt trong miệng chai đã lỏng ra và rơi xuống.

Tiếng cách cách trượt xuống mép ngoài chai của Klein giống như một lưỡi dao cắt đứt dây thần kinh.

Trong lòng Lạc Khinh Vân run lên, kéo phó đội trưởng, “Đi ——”

Trong rừng đồi núi phập phồng kích động, có thứ gì chui từ dưới đất lên mà ra, là Ma Quỷ Đằng đang dựng dục thai quả!

Một dây leo thật lớn phát ra tiếng vang chói tai, như thể là vì đánh thức đồng bạn nhằm vào họ.

Lạc Khinh Vân muốn cướp đi lĩnh vực Khu sinh thái này nhưng lần này khác với lần trước, anh không có bị Chai Klein ăn luôn, cho nên không thể từ Chai Klein đạt được sức mạnh càng cường đại, mà hạt giống Khu sinh thái này cấp bậc rất cao, anh không thể đoạt quyền khống chế từ đối phương trong một cú được.

Nó giống như một nghịch lý, trừ khi bị nuốt chửng thì không thể có được sức mạnh, nhưng nếu bị nuốt chửng thì tất cả thành viên trong đội sẽ chết.

Nhưng Đàm Mặc đã thay đổi nghịch lý này cho Lạc Khinh Vân.

“Đùng -” một tiếng súng vang lên, đó là viên đạn của Inspector A Thành.

Lạc Khinh Vân nói vào máy liên lạc: “A Thành, Khu sinh thái này sẽ mở rộng, vị trí hiện tại của anh không an toàn, rút lui!”

Inspector A Thành không động, “Xem tình huống.”

Lại là mấy phát súng, vài cây Ma Quỷ Đằng ý đồ ăn luôn bọn họ bị đạn nổ đục lỗ.

Càng ngày càng nhiều Ma Quỷ Đằng vọt tới chỗ họ, cả tòa sơn cốc tựa như nước sắp sôi trào, Ma Quỷ Đằng  ngủ dưới lòng đất uốn cong thân mình, lần lượt trồi lên khỏi mặt đất.

Không chỉ có A Thành, mà Đàm Mặc đang phục kích ở xa hơn cũng nổ súng.

Bắn tỉa từ hai hướng đã mở ra con đường sống sót cho họ.

Khu sinh thái đang mở rộng nhanh hơn A Thành tưởng tượng, Ma Quỷ Đằng đã binh lâm thành hạ, ngay khi một gốc Ma Quỷ Đằng va chạm đến chỗ anh mai phục, Đàm Mặc ở xa một phát bắn trúng.

“Anh Thành, mau bỏ đi!”

Tác giả có lời muốn nói: Hết chương, Lý Triết Phong cùng Đàm Mặc liên thủ kéo Lạc Khinh Vân từ trong mộng đẹp ra.

Lạc Khinh Vân: Đội trưởng Lý, giữa cậu với tôi xem như là quan hệ gì?

Lý Triết Phong: Tôi là anh rể!

Lạc Khinh Vân: Còn được còn được, tôi còn tưởng rằng cậu là bố vợ hay mẹ vợ của tôi.

Cao Chích: Tôi mới là bố vợ của cậu đây!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.