Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 6: C6: Xinh xắn trông rất cái tên này



Bọn họ hội hợp với “Nữ Hoàng Đen” giữa không trung.

Cửa vào mở ra, máy bay hai người lái hạ cánh an toàn trong khoang.

Ngô Vũ Thanh ngồi ở ghế lái bước nhanh về phía Cao Chích, ôm chặt lấy anh ấy, “Đội trưởng Cao! Tôi còn tưởng rằng…”

“Còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại tôi sao?” Mắt phải Cao Chích đã được chữa trị khẩn cấp, chỉ có thể dùng mắt trái nhìn đối phương, “Tôi còn sống… Đàm Mặc đâu… “

Đàm Mặc cõng súng trên lưng, thong thả bước ra khỏi máy bay hai người lái, hắn không lập tức đi nhìn Cao Chích mà đi đến bên cạnh Thường Hằng, nhón chân lười biếng đá đá cẳng chân của đối phương: “Nào, cho một điếu thuốc lá.”

Thường Hằng cúi đầu ra hiệu cho Đàm Mặc nhìn màu sắc rực rỡ trên người mình, vừa vàng vừa đen, không phân biệt được là óc Lân Điểu hay bọt máu, ồm ồm trả lời: “Không có.”

“Tsk, keo kiệt.” Đàm Mặc tiếp tục xin thuốc lá của các đội viên khác, nhưng không ai mang.

Hắn mặc đồng phục tác chiến ổn nhiệt màu tối, các đường cong trên cơ thể được phác hoạ rõ ràng.

Cơ bắp của Đàm Mặc không căng phồng cuồn cuộn mà là kiểu đường nét săn chắc trơn tru, có một loại cảm giác kéo căng tầm mắt. Cơ ở thắt lưng hắn tràn đầy sức mạnh, hai bên trang bị dao găm cận chiến, đùi dắt thanh đao chiến thuật và băng đạn, trên lưng ngoài “Chu Tước” còn có những thiết bị khác, đoán chừng tải trọng vũ khí hắn mang nặng gấp 1,5 lần những người khác trong đội.

Nhưng mỗi bước đi của hắn đều rất vững vàng, khi cùng đồng đội nói chuyện, cười đùa, những sợi tóc mái nhếch lên bên tai hắn sẽ nhẹ nhàng run theo, khiến người ta nhìn mà lòng ngứa ngáy.

Lạc Khinh Vân dựa lưng vào ghế, nửa khuôn mặt bị bao phủ trong bóng tối.

Đàm Mặc mơ hồ cảm thấy có người đang nhìn mình, từ đầu đến chân, với thái độ lạnh băng và dò xét.

Hắn thản nhiên mỉm cười, đi sang cabin bên kia tiếp tục mượn thuốc lá.

Giang Xuân Lôi xua tay nói: “Đội phó Đàm, giáo sư Triệu vẫn đang ở trong khoang, anh hút cái gì mà hút!”

Kính già yêu trẻ, giữ gìn không khí trong lành, anh hiểu không?

“Một điếu sau đại nạn, hơn cả thần tiên sống.” Ngón tay Đàm Mặc di chuyển xuống, gảy một cái, kính quang lọc của Giang Xuân Lôi lại rớt.

Đàm Mặc tự động phớt lờ Lạc Khinh Vân, ngay khi hắn định đi ngang qua y, Lạc Khinh Vân mở miệng nói: “Tôi có thuốc.”

Ba chữ vô cùng nhẹ, lại mang theo cảm xúc ấm áp và lạnh băng đan xen.

Đàm Mặc sửng sốt, hắn tùy ý chống một tay bên tai Lạc Khinh Vân, cụp mắt cười, tay còn lại ngoắc ngoắc ngón tay: “Cảm ơn, phiền cho tôi một điếu.”

Lạc Khinh Vân móc ra một hộp thuốc lá bằng nhôm từ trong túi, lấy một điếu thuốc đưa cho Đàm Mặc, vừa ngước mắt lên thì va gặp phải ánh mắt của hắn.

Đây là một Inspector trẻ tuổi, tuổi tác không quá hai mươi lăm, trong mắt hắn không có những quy tắc giám sát đanh thép, chỉ có chút trêu chọc ấm áp. Nốt ruồi son nhỏ ở khóe mắt phải của hắn… Không, nhìn kỹ mới biết, đó là một vết sẹo nhỏ, giương lên theo nếp nhăn ở khoé mắt khi hắn cười.

Đẹp quá.

Loại vẻ đẹp này không liên quan gì đến việc ca ngợi vẻ đẹp của phụ nữ, nó là một loại xinh đẹp linh động, khiến tầm mắt dừng lại theo bản năng.

Lạc Khinh Vân cầm điếu thuốc kia, dùng ngón trỏ búng nhẹ, đổi hướng điếu thuốc giữa các ngón tay, y đưa đầu lọc đến bên môi Đàm Mặc.

Đôi môi Đàm Mặc hơi hé ra, lộ ra một chút đầu lưỡi, tựa như ngọn lửa lóe lên trên cỏ khô, cắn đầu lọc nói: “Phiền anh cho thêm một mồi lửa.”

Sắc mặt Lạc Khinh Vân không biến hoá nhiều, y lấy bật lửa châm thuốc cho Đàm Mặc.

“Cảm ơn, đội trưởng Lạc.”

Ba chữ cuối cùng rất nhẹ, chỉ có Lạc Khinh Vân nghe rõ.

Đàm Mặc mỉm cười quay người sang chỗ khác.

Lạc Khinh Vân nhìn bóng lưng đối phương, ánh mắt tối sầm, nghĩ thầm quả nhiên hắn biết mình, nhưng y lại không nhớ mình đã gặp hắn ở đâu.

Với ngoại hình nổi bật của Đàm Mặc, vết sẹo nhỏ màu đỏ cũng coi như đặc điểm nhận dạng dễ thấy, nếu y đã gặp hắn thì chắc chắn không thể nào quên được.

Đàm Mặc ngậm điếu thuốc, ngồi xuống cạnh Cao Chích, rũ mắt thổi một vòng khói về phía anh.

“Đội phó Đàm! Đừng quá đáng như vậy! Đội trưởng Cao bị thương!” Thường Hằng nhanh chóng duỗi tay ra phẩy phẩy.

Đàm Mặc không để bụng cười, “Chậc, Lão Cao, giờ chỉ còn một mắt, đừng ghét tôi.”

Cao Chích nhìn Đàm Mặc, lạnh lùng nói: “Trước đây khi có hai mắt không để ý, giờ chỉ còn một con mới phát hiện ——Xinh xắn trông rất cái tên này(1).”

(1): Câu đúng là “小东西长得挺标致”, Cao Chích khen Đàm Mặc lớn lên đẹp nhưng mà bị thương ở đầu nên sắp xếp câu cú lộn xộn thành “小标致长得挺东西”.

Lời vừa dứt, trong cabin đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Ngô Vũ Thanh mới nói: “Là… Cái tên này trông rất xinh xắn phải không?”

Đàm Mặc nheo mắt lắc điếu thuốc trên tay: “Nếu là khen tôi đẹp thì tôi đều nhận lấy, ai bảo Đội trưởng Cao bị tôi bắn trúng đầu, có khi là trung khu ngôn ngữ của anh ấy hỏng rồi?”

“Cút đi.” Giọng của Cao Chích ép xuống rất thấp, không có tác dụng uy hiếp đối với Đàm Mặc.

“Tôi đặc biệt chuẩn bị cái này cho anh, anh không hút à?” Đàm Mặc rút điếu thuốc trong miệng ra, quơ vài vòng trước mặt Cao Chích, quơ nửa ngày cũng không nhét vào miệng cho anh ấy.

“Cậu muốn chết à.” Cao Chích muốn đánh hắn, nhưng không động đậy nổi.

Đàm Mặc ngừng trêu chọc, đút điếu thuốc vào miệng anh, chân thành nói: “Lão Cao, tôi đã cứu anh, để anh có thể bình an về hưu, anh nên có ơn tất báo.”

“Hừ.” Cao Chích dùng hết sức lực thổi ra một vòng khói, đáng tiếc không bay trúng cái mặt dày hơn cả tường thành của Đàm Mặc.

“Tôi cảm thấy, đối với anh, dùng thân báo đáp là lựa chọn tốt nhất. Từ nay anh ở nhà giặt giũ, nấu nướng và sinh con cho tôi. Tôi sẽ đối tốt với anh.” Đàm Mặc trông có vẻ cực kỳ nghiêm túc.

“Đừng xem phim truyền hình cẩu huyết nữa, hỏng hết đầu óc.” Cao Chích lạnh lùng nói.

“Tôi thích ăn sườn heo chua ngọt và cá sóc.”

“Biến.” Giọng Cao Chích càng trầm thấp, trên trán nổi gân xanh.

Đàm Mặc không có biến mà ngồi xuống ghế bên cạnh Cao Chích, lại đeo tai nghe lên, nghe Heavy Metal Rock.

Có người nói chuyện phiếm, có người báo cáo tình hình nhiệm vụ với Tháp Xám.

Lạc Khinh Vân vừa nói chuyện với giáo sư Triệu, vừa nhạy bén phân biệt rõ ràng giữa Rock N Roll và lời ca khàn khàn trong tai nghe của Đàm Mặc.

——Từ khoảnh khắc thế giới này bị ăn mòn, tôi cảm thấy có lẽ mình sẽ vĩnh viễn ở trong bóng tối.

Em là ngày rực rỡ nhất, dài nhất của tôi.

Bọn họ bình an đến được thành phố tiền tuyến trong cuộc đối đầu với Khu sinh thái Kepler – thành phố Ngân Loan.

Ngay khi cửa khoang mở ra, đội y tế đã lập tức đưa Cao Chích đi, anh ấy còn phải làm một loạt kiểm tra, thậm chí phải cách ly.

Cục Quản lý Vũ khí Bí mật đặc biệt cử người đi thu hồi “Chu Tước” từ Đàm Mặc.

Inspector khác hẳn sẽ có chút lưu luyến với một thần binh như “Chu Tước”, nhưng Đàm Mặc chỉ nhanh chóng tháo rời nó, cất lại vào rương bảo quản, như thể đó là một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Hạ Thừa Phong, người chịu trách nhiệm quản lý vũ khí bí mật, đến giám sát việc bàn giao “Chu Tước”, trước khi đi nói với Đàm Mặc: “Tôi đã lấy hành lý ở bệnh viện bỏ vào túi vải gửi đến căn hộ của anh rồi.”

“Túi vải? Tôi bị đuổi ra khỏi nhà ư?” Đàm Mặc hỏi.

“Anh nghĩ sao?” Hạ Thừa Phong mỉm cười, quay người rời đi.

“Này! Chờ đã, máy chơi game dưới gối của tôi đâu?”

“Cũng ở trong túi –” Hạ Thừa Phong đáp.

“Lão Thường, uống một chén, đấu địa chủ không?” Đàm Mặc khoác vai Thường Hằng, nói.

“Uống huyết tương não à? Nhìn trên người tôi đi, về tắm rửa khử trùng!”

“Ồ, được thôi.”

“Này, đợi đã!” Thường Hằng chợt nghĩ tới cái gì đó, tóm lấy Đàm Mặc, “Không phải cậu bị chấn động não nằm ở bệnh viện sao? Cậu không ngất xỉu không nôn mửa mà còn uống rượu, đấu địa chủ được à?”

Đàm Mặc đẩy tay Thường Hằng ra, đáp: “Cậu không vui vì tôi ổn sao?”

Giang Xuân Lôi đi đến phía sau Thường Hằng, nhỏ giọng nói: “Sao tôi cứ có cảm giác… Đội phó Đàm giả bệnh?”

“Ha hả, cậu ta chỉ muốn tìm lý do để nghỉ nốt hai ngày còn lại.” Ngô Vũ Thanh đã nhìn thấu thủ đoạn của Đàm Mặc.

Thường Hằng cảm thấy bị lừa, hắn thật sự đã nghĩ rằng mình làm đầu Đàm Mặc bị thương.

“**… Tôi đã chiến đấu ở tiền tuyến được mười năm, có mười ngày nghỉ phép mà còn chưa nghỉ ngày nào đây!”

“Vậy tại sao cậu không tìm ai đó thách đấu cận chiến, làm một cú ném qua vai, ngã chấn động não rồi nghỉ một lần hết mười ngày nghỉ phép?”

Đàm Mặc không quan tâm đồng đội nói gì, giao lại những trang bị khác, khi trả lại trang phục tác chiến, hắn nói với Hoàng Lệ Lệ ở bộ phận trang bị: “Người đẹp, trang phục tác chiến của tôi hơi cứng, lúc giặt cho thêm chút nước xả mềm vải được không?”

Hoàng Lệ Lệ ngước mắt lên, mỉm cười, vén mấy sợi tóc bên tai, “Thế… Đội phó Đàm phải mời tôi ăn tối.”

“Được thôi.” Đàm Mặc gật đầu, “Khi nào cô tan làm? Tôi đợi cô.”

Hai mắt Hoàng Lệ Lệ sáng lên: “Thật à, chúng ta ăn gì đây?”

“Căn tin. Từ số 1 đến số 12, cho cô lựa chọn, hương vị đa dạng, giá cả phải chăng.”

Hoàng Lệ Lệ tức giận đẩy vai Đàm Mặc một cái: “Biến biến biến!”

“Còn muốn tôi đợi cô không?” Đàm Mặc lại hỏi.

“Ai thèm ăn ở căn tin với anh!”

“Vậy cô cùng tôi về ký túc xá, tôi nấu cơm cho cô, vừa ăn vừa xem phim?” Đàm Mặc hỏi lại.

“Thật sao? Anh định nấu gì cho tôi vậy?” Niềm hy vọng của Hoàng Lệ Lệ lại nhen nhóm.

“Một sản phẩm kinh điển đã tồn tại hơn nửa thế kỷ, một thương hiệu quốc dân dù trải qua thảm họa vẫn đứng vững – Mì ăn liền Khang Sư Phụ. Tôi sẽ tặng cho cô thêm một quả trứng.”

Hoàng Lệ Lệ phất phất mu bàn tay: “Biến đi. Đừng đợi tôi, không có kết quả.”

“Vậy được rồi, nhớ cho tôi thêm xíu nước xả.” Đàm Mặc duỗi ngón trỏ và ngón cái kẹp vào nhau.

“Tôi sẽ bóp cho anh ít nước rửa tay, anh coi như nó là nước xả mềm vải đi.”

“Hẹn gặp lại ở căn tin số 1 nhé?”

“Tôi hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.”

Đàm Mặc lấy lại quần áo thường ngày, thay áo thun và quần jean, tuy kiểu dáng đơn giản nhưng kết hợp với bờ vai rộng và đôi chân dài của Đàm Mặc, khi đứng giữa đám đông, hắn chính là đối tượng hẹn hò hoàn hảo.

Hắn thật sự đến căn tin số 1, mâm đồ ăn được đẩy ra từ cửa sổ, các món ăn đã được chia thành từng khay: sườn heo chua ngọt, thịt thăn chua ngọt, cá viên chua ngọt và cơm khoai lang.

Cách đó không xa, Giang Xuân Lôi vẫy tay với Đàm Mặc, vẻ mặt phấn khích: “Đội phó Đàm! Bên này! Bên này!”

Đàm Mặc bưng đ ĩa thức ăn đến đối diện Giang Xuân Lôi, khi Giang Xuân Lôi nhìn thấy đồ ăn trên đ ĩa của hắn, răng cậu ta đột nhiên đau nhức.

“Đội phó Đàm… Sao anh ăn ngọt thế?” Một nhân viên bộ phận thiết bị đi ngang qua hỏi.

“Ăn đồ ngọt khiến con người ta cảm thấy hạnh phúc và quên đi mọi nỗi đau trên đời.” Đàm Mặc vừa trả lời vừa nhét một miếng thịt thăn chua ngọt lớn vào miệng.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.