Kết hôn thương mại với Quý Kỳ An được hai năm, tôi bắt đầu ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ lạ trên người anh. Tôi tỉnh táo đề nghị ly hôn, quay đầu lại nghe thấy anh đang khóc lóc thảm thiết với một người nào đó:
“Anh Hành Tri, chiêu này anh dạy em không hiệu quả gì cả!
Cô ấy hoàn toàn không ghen tí nào!
Cô ấy còn đòi ly hôn với em rồi phải làm sao bây giờ hu hu hu!”
Tôi nhìn người đàn ông đứng đối diện Quý Kỳ An – người yêu cũ của mình, rơi vào trầm tư…
1
Kim đồng hồ chỉ 0 giờ, Quý Kỳ An mới về nhà.
Trên người vẫn mang theo mùi nước hoa giống như mấy hôm trước. Mùi hương quả mọng thanh mát, chua ngọt, chắc chắn không phải nước hoa nam.
Tôi do dự vài giây, rời mắt khỏi laptop, hỏi anh: “Hôm nay anh bận lắm à? Sao giờ này mới về?”
Mắt Quý Kỳ An sáng lên, loay hoay từ đầu kia sofa bò lại gần tôi.
Vừa định ôm tôi thì đột nhiên như nhớ ra điều gì, anh ngồi nghiêm chỉnh lại, giọng điệu trở nên lạnh nhạt: “Ừm, đi tiếp khách.”
Tôi không hỏi thêm gì nữa, gật đầu tiếp tục làm việc.
Trong phòng khách chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím của tôi.
Quý Kỳ An gần đây rất lạ. Không chỉ có mùi nước hoa phụ nữ lạ trên người, mà thái độ khi về nhà cũng thay đổi 180 độ so với trước kia.
Nếu như trước đây, Quý Kỳ An chắc chắn sẽ ngồi bên cạnh tôi, than vãn hôm nay đi làm mệt mỏi như thế nào, cần tôi sạc pin cho anh bằng cách ôm ấp.
Anh vốn rất biết làm nũng.
Nhưng bây giờ, dường như điện thoại còn hấp dẫn hơn tôi.
Tôi vốn luôn tập trung cao độ khi làm việc, vậy mà lúc này lại mất tập trung mấy lần, tôi có chút bực bội, cất laptop, đi về phía phòng tắm.
Đến cửa, tôi hít một hơi thật sâu, nhìn Quý Kỳ An đang ngồi trên sofa bấm điện thoại lia lịa. Anh như cảm nhận được, ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của tôi.
Tôi nhướng mày: “Tắm cùng không?”
(Chanh: Thẳng thắn vậy sao? Huhu ai tắm cùng Chanh hông? Hí hí =))))))))