Cả hai đều đã tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng đương nhiên là chọn cách trải lòng trên giường.
Mưa vừa tạnh, tôi lười biếng nằm nhoài trên người Quý Kỳ An.
“Quý Kỳ An, dù anh có tin hay không, em đã quyết định thử với anh từ rất sớm rồi.”
Anh chớp chớp mắt: “Thử cái gì?”
“Yêu đương chứ sao.” Tôi véo véo tai anh. “Chứ không thì anh tưởng em là quỷ háo sắc, muốn ngủ với anh hết lần này đến lần khác à?”
Lúc đầu, tôi định sẽ giữ khoảng cách với Quý Kỳ An.
Nhưng phải nói là, bản thân Quý Kỳ An rất thu hút người khác.
Ở bên ngoài có thể cho tôi chỗ dựa, cùng tôi đối mặt với rất nhiều sóng gió trong công việc.
Ở nhà lại ngoan ngoãn vô cùng, biết nấu ăn, biết cung cấp giá trị tinh thần, đời sống riêng tư cũng rất trong sạch.
Lại còn đẹp trai nữa.
Cho nên có một ngày, tôi không nhịn được mà ăn sạch anh.
Mùi vị rất ngon.
Vẻ mặt Quý Kỳ An vẫn còn ngơ ngác, khiến tôi không nhịn được mà động lòng.
Tôi đành phải nói thẳng hơn:
“Em không ngủ với người mà mình không có thiện cảm, hiểu chưa?
“Em thích dáng vẻ anh làm nũng với em, cũng cảm thấy ở bên anh rất thoải mái.”
Tôi hôn lên môi anh, anh thuận thế làm nụ hôn này thêm sâu.
Giữa những hơi thở đan xen, Quý Kỳ An nói: “Mộ Mộ, chỉ cần một chút thích này thôi là đủ rồi, anh sẽ cố gắng hơn nữa.”
Không biết bao lâu sau, Quý Kỳ An cuối cùng cũng thỏa mãn buông môi tôi ra, nhưng vẫn ôm tôi rất chặt.
Biểu hiện của sự thiếu an toàn.
Tôi không biết anh đã nghe được bao nhiêu trong cuộc trò chuyện giữa tôi và Tạ Hành Tri, nhưng vẫn muốn giải thích rõ ràng từng câu từng chữ với anh.
“Em cũng không phải là không có tính chiếm hữu với anh, đòi ly hôn là vì anh đột nhiên trở nên khác thường như vậy…” Tôi cắn nhẹ vào má anh. “Em tưởng rằng mối tình đầu của anh đã quay lại tìm anh, em sợ sẽ cản trở tình yêu đích thực của anh, nên muốn thành toàn cho anh.”
Ngay cả bản thân tôi cũng không nhận ra, sự chua chát trong câu nói này.