Chuyển ngữ: Puny
Thi thể của Từ Tuấn được công nhân vệ sinh phát hiện vào năm giờ sáng ở trong bụi cây, anh ta nhảy từ tòa nhà chung cư đắt tiền xuống, kết thúc sinh mạng của mình.
Nhưng mà mấy tiếng trước khi phát hiện thi thể của anh dư luận đã bắt đầu xôn xao rồi.
Bởi vì trước khi chết Từ Tuấn đã đăng một bài dài lên Weibo.
Đây là một thư tuyệt bút dài, Từ Tuấn trình bày trên Weibo nỗi tuyệt vọng và thống khổ của mình.
Một tay sáng lập công ty, trước lúc đưa ra thị trường, gặp vợ trước kia kiện tụng, hòa giải không được, mắt thấy tâm huyết nửa đời mình bị hủy hoại trong chốc lát; đoạn hôn nhân ngàn vết thương trăm lỗ thủng của mình với vợ cũ, cũng bị người có ý đồ dựa vào công chúng mà đánh giá, hình ảnh của của mình bị bóp méo hoàn toàn. Đám săn tin lấy những thông tin trái với thực tế bôi đen, làm danh tiếng xuống đến điểm thấp nhất, thậm chí rất nhiều bạn bè cũng sinh ra hoài nghi nhân phẩm của anh ta; mà đè ép sụp đổ cọng rơm cuối cùng của anh ta, là khi nhận được tin từ phía New York vào hai giờ sáng, có người đã báo cho các nhà đầu tư của anh ta tình hình của vụ kiện tiềm tàng không thể hòa giải lần này, các nhà đầu tư lần lượt yêu cầu rút vốn, còn chuyển sang đầu tư cho đối thủ cạnh tranh của anh ta, “Khan Tấn TV” cũng đang xin đưa ra thị trường, Trực tuyến Đoàn Đoàn không có cửa niêm yết lên thị trường, nhưng Khan Tấn TV lại thuận buồm xuôi gió…
“Cô thấy chưa? Ngày hôm qua tôi vừa ăn dưa chuyện hóa ra Từ Tuấn từng kết hôn với Bạch Tinh Manh, kết quả dưa này còn chưa tiêu hóa, đã thấy Từ Tuấn gửi di thư.”
“Đúng vậy đó, ngày hôm qua toàn bộ cư dân mạng đều mắng Từ Tuấn là đồ đàn ông cặn bã, kết quả bây giờ Từ Tuấn chết, trong câu chữ ám chỉ rằng Bạch Tinh Manh cũng không phải người tầm thường [1], nói mình bị Bạch Tinh Manh lừa cưới…”
[1] Nguyên văn (不是省油的灯) là câu tục ngữ dùng để miêu tả con người, khen ngợi người thông minh nhanh nhạy, sáng suốt. Nhưng câu này đa phần được dùng mang nghĩa xấu, ví với người có thừa khả năng, nhưng lại tínn toán, không dễ đối phó, làm việc gì cũng không để mình chịu thiệt.
Sáng sớm Thành Dao chờ tàu điện ngầm, nghe được tin bát quái của các cô gái xung quanh.
Trước khi chết Từ Tuấn thanh mình rằng mình mới là người bị hại, ban đầu kết hôn, là Bạch Tinh Manh hao tổn tâm cơ tiếp cận với tính toán, là cô ta giả tạo.
Bản thân lại say mê vào sự nghiệp, trước đây chưa từng yêu đường, trước khi cưới Bạch Tinh Manh dịu dàng hiền lành, nhã nhặn hiểu chuyện, Từ Tuấn thoáng cái rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, nhưng lại không nghĩ tới, sau khi cưới Bạch Tinh Manh thay đổi thành người cuồng loạn, cực đoan…
Từ đó, một bước sai, từng bước sai.
Thành Dao đến công ty, cảm xúc còn đắm chìm trong tin tức Từ Tuấn tự sát chưa phục hồi được. Nội tâm cô vẫn còn kinh hoàng và bất an.
Đương nhiên, lời lẽ chỉ trích Bạch Tinh Manh của Từ Tuấn trên Weibo không có bằng chứng, hoàn toàn có thể là lời vu khống bịa đặt không thật, là vì anh ta muốn vãn hồi danh tiếng của mình mà hất bát nước bẩn cho Bạch Tinh Manh, cũng có thể là vì nguyên nhân niêm yết lên thị trường thất bại mà giận cá chém thớt Bạch Tinh Manh, bản thân chết cũng không muốn cho cô ấy sống tốt hơn.
Nhưng mà không biết tại sao, Thành Dao luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cô nhớ lại sự yếu thế bất lực của Bạch Tinh Manh, liền nghĩ đến một Từ Tuấn thẳng thắng nói, hai người này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Bất kể như thế nào, Từ Tuấn chết, cái giá như vậy, đối với một vụ kiện chia lại tài sản sau khi ly hôn, thật sự là quá thảm thiết.
Cô nhớ tới lời của mình nói với Từ Tuấn ngày hôm qua, chỉ cảm thấy vô cùng bất an, lúc đó, nội tâm Từ Tuấn đã có bao nhiêu áp lực? Phải chăng cô đã tạo thêm sự tuyệt vọng cho anh ta?
Trên mạng hiện tại hỗn loạn một trận, có người vỗ tay tỏ vẻ vui mừng “Thiên đạo luân hồi, đáng đời đồ cặn bã”, cũng có thương tiếc, càng có nhiều người sau khi Từ Tuấn chết, bắt đầu chỉ trích Bạch Tinh Manh hăm dọa, hoàn toàn không chịu hòa giải làm chồng cũ bức tử.
Thành Dao nhìn lướt qua, Weibo của Bạch Tinh Mang gần như thất thủ, đủ các loại kiểu mắng chửi người thô bỉ đều có, quả thật rất khó coi…
Cả một buổi sáng, Thành Dao có hơi hoang mang khiếp sợ, cô gọi điện thoại cho Bạch Tinh Manh, nhưng mà đối phương đều không nhận.
“Thành Dao, mau đến xem!”
Ngay tại lúc Thành Dao đang suy nghĩ bậy bạ, thì Đàm Dĩnh gọi cô lại: “Bạch Tinh Manh lên tiếng công khai!”
“Hy vọng cô ấy đừng bị những lời bàn trên mạng làm ảnh hưởng.”
“Cô ngốc à, lúc này còn lo lắng cho cô ta!” Giọng của Đàm Dĩnh rất lo lắng, “Cô có biết trong bài thanh minh của cô ta, cô ta vứt trách nhiệm cho luật sư Quân Hằng chúng ta!”
Thành Dao hơi ngẩn người: “Tôi xem một chút.”
Xuyên suốt bài thanh minh, đều không có gì phức tạp, nhưng mà Thành Dao xem xong, chỉ cảm thấy đầu mù tịt, ngón tay run run.
Bài thanh minh từ luật sư của Bạch Tinh Manh, là Công ty Đức Uy phát ——
“Trong chuyện lần này, cô Bạch kiện anh Từ về việc phân chia tài sản sau khi ly hôn, đó là việc cô Bạch Tinh Manh bảo vệ quyền lợi tài sản chung trong cuộc hôn nhân hợp pháp, cô Bạch Tinh Manh chia tay cũng dựa trên nguyên tắc bạn bè, không hề bài xích tiến hành hòa giải với anh Từ Tuấn, bởi vì tín nhiệm sự chuyên nghiệp, nên giao toàn quyền việc liên lạc với anh Từ Tuấn cho luật sư của công ty luật Quân Hằng, chưa bao giờ trực tiếp liên lạc với anh Từ Tuấn. Mà vì sự sơ suất thông báo của luật sư, mà cô Bạch Tinh Manh không hề biết rằng anh Từ Tuấn khi còn sống từng nhiều lần tìm cách nói chuyện với mình, vì vậy đã tạo nên bi kịch của anh Từ Tuấn cũng bày tỏ vô cùng đau buồn.”
…
“Đối với những cáo buộc sai lầm của anh Từ Tuấn trên Weibo, dựa theo chủ nghĩa tinh thần nhân đạo, cô Bạch Tinh Manh sẽ không kiện. Tuy nhiên đối với bộ phận truyền thông, tự truyền thông và tiếp thị bóp méo sự thật, bịa đặt, phỉ báng, đặt chuyện, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật theo pháp luật.”
…
“Đối với luật sư của Văn phòng luật sư Quân Hằng không thực hiện trách nhiệm của mình, nhân đây chúng tôi xin tuyên bố hủy bỏ thỏa thuận đại diện, và chúng tôi có quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý. Tất cả các vấn đề liên quan đến pháp lý trong tương lai, sẽ giao cho luật sư Đặng Minh của công ty Đức Uy…”
Nếu như nói lúc thấy những thứ này, Thành Dao còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, thì hai chữ “Đặng Minh” đứng sau bài thanh minh luật sư, khiến cho cô giống như bị đẩy vào vực sâu.
Bài thanh minh này, lại là Đăng Minh phát.
Lúc Thành Dao bước vào giới luật pháp từng có hai mục tiêu, đầu tiên là trở thành một người có lương tâm ưu tú trong ngành, thứ hai chính là đánh bại Đặng Minh trên tòa án, vạch trần mặt nạ giả nhân giả nghĩa của anh ta.
Nhưng hôm nay, cô tự nhận là đã suy nghĩ thay khách hàng, vì Bạch Tinh Manh mà ngăn cản loại hành động “quấy rầy” của Từ Tuấn, không ngờ ngược lại cô bị Bạch Tinh Manh cắn ngược một cái, bị chỉ trích không đủ chuyên nghiệp, cuối cùng bị Đặng Minh lên tiếng làm mất mặt.
*****
Bởi vì bài thanh minh này, trên mạng lại bùng nổ một lần nữa.
Khói lửa chiến tranh từ trên người Bạch Tinh Manh lan ra, trong bài thanh minh của Bạch Tinh Manh đã chỉ thẳng tiêu điểm mâu thuẫn vào Quân Hằng, dựa vào sức ảnh hưởng của cô ta, cùng với độ hot của chuyện Từ Tuấn tự sát, mà fans của Bạch Tinh Manh, cùng với đám đông cư dân mạng xem náo nhiệt, lại mở ra một bữa tiệc nữa.
Weibo chính thức của công ty luật Quân Hằng gần như thất thủ. @Tag tên tăng lên giống như điên rồi vậy, đâu đâu cũng là tin nhắn nhục mạ, tin nhắn riêng nguyền rủa.
Khu vực tin nhắn trang web chính thức của Quân Hằng, cũng tràn ngập chỉ trích, thậm chí một vài đối tác, các đồng nghiệp luật sư thâm niên công khai sơ yếu lý lịch và hình ảnh lên trang web, đều bị kéo xuống nước, không ngừng có người suy đoán ai mới là luật sư chính của Bạch Tinh Manh, bình phẩm lung tung tướng mạo của các luật sư, không chút tôn trọng.
Thành Dao không biết mấy tiếng này mình đã vượt qua như thế nào, cô đăng nhập vào Weibo chính thức, cách mỗi giây, màn hình điện thoại sẽ sáng lên, một bình luận mắng chửi công ty luật mới sẽ làm sáng màn hình.
Lúc nhận được điện thoại của Tiền Hằng, Thành Dao gần như hoảng hốt.
Bởi vì đi công tác bên ngoài, nên Tiền Hằng cũng không thể phát hiện ra hành động của Bạch Tinh Manh trước, nhưng nên tới thì cũng nên tới.
Thành Dao cắn chặc môi, kìm nén cảm xúc trong lòng, chuẩn bị xong tinh thần bị Tiền Hằng mắng chửi thậm chí đuổi đi.
Nhưng mà làm cô bất ngờ, đó là Tiền Hằng không trách mắng cô, chỉ là lời ít mà ý nhiều nói một câu trần thuật: “Tôi bên này sẽ kết thúc chuyến đi công tác sớm, bây giờ đang ở sân bay, cái gì cô cũng đừng làm, chờ tôi về.”
*****
Ba tiếng sau, Tiền Hằng phong trần mệt mỏi tiến vào Quân Hằng.
“Thành Dao, tới phòng làm việc của tôi.”
Thành Dao đau khổ suốt ba tiếng, bây giờ thấy Tiền Hằng, vậy mà lại có loại xúc động muốn khóc.
“Nói đi, xảy ra chuyện gì.”
Thành Dao nói lắp ba lắp bắp nói rõ ngọn nguồn.
“Tôi không có ngăn Từ Tuấn và Bạch Tinh Manh gặp mặt, đều là ý của Bạch Tinh Manh, tôi cho rằng mình chỉ là giúp đương sự, tôi cảm thấy đoạn hôn nhân này của cô ấy quá đau khổ, tôi đơn thuần chỉ là muốn giúp cô ấy làm chút gì đó.”
“Tôi đã nhắc nhở cô rồi, phải cách đương sự của cô xa một chút.” Giọng nói của Tiền Hằng cũng không có quá nhiều cảm xúc, “Luật sư là một phần nghề, đương sự cũng chỉ là khách hàng của cô, cũng không ai bảo cô phải móc tim móc phổi vì khách hàng, cũng không phải tất cả mọi người đều ăn nội tạng.”
…
Đến loại thời điểm này, mà Tiền Hằng còn nói lời cười nhạt!
Nhưng mà cảm giác có lỗi nặng nề đến thiếu chút nữa muốn chết của Thành Dao vừa nãy, quả thật bởi vì lời của Tiền Hằng mà hồi phục lại một chút.
Nhưng đối với sai lầm mình phạm phải, Thành Dao vẫn quyết định gánh vác: “Thật xin lỗi sếp, đã bôi đen Quân Hằng.” Cô cắn môi, “Nếu như anh không muốn nhìn thấy tôi nữa, tôi sẽ lập tức từ chức.”
Tiền Hằng mặt không biểu cảm nói: “Từ chức? Mơ đi.”
???
“Cô gây ra một cái cục diện rối rắm như vậy, kết quả còn muốn từ chức xong việc phủi mông rời đi?”
Thành Dao gần như không ngẩng đầu lên được: “Tổn thất gây ra tôi sẽ bồi thường. Tôi cũng sẵn lòng đứng ra thanh minh, phủi sạch trách nhiệm của Quân Hằng, gánh chịu lỗi lầm của mình.”
“À, cô bồi thường nổi?”
“…”
“Vậy, vậy tôi nên làm gì?” Thành Dao nhìn ánh mắt của Tiền Hằng, kiên trì hỏi, “Sếp anh cho chỉ thị đi.”
Tiền Hằng ý vị sâu xa nhìn Thành Dao: “Cô nói đi?”
Một hồi yên lặng…
Thành Dao hít sâu vài cái, trong lòng bách chuyển thiên hồi [2], sau đó rốt cuộc cô lấy dũng khí, không đếm xỉa gì nữa nói: “Sếp, tôi sẵn lòng!”
[2] Bách chuyển thiên hồi (百转千回): là câu thành ngữ dùng để mô tả quá trình lặp đi lặp lại vòng xoay hoặc quanh co; hình dung sự xoay chuyển lặp lại hoặc tiến trình khúc chiết, cũng chỉ đã trải qua rất nhiều trắc trở.
Tiền Hằng ngẩn người: “Cô sẵn lòng cái gì?”
“Tôi sẵn lòng làm trâu làm ngựa, lấy… lấy thân báo đáp, không cần danh phận!”
“Thành Dao, rốt cuộc tôi có bao nhiêu thù lớn với cô? Hay là nói, cô đối với phẩm vị của tôi có bao nhiêu hiểu lầm?”
“…”
Lần này là bản thân đã làm sai, Thành Dao nghĩ, Tiền Hằng muốn làm tổn thương cô thế nào cũng được, cô chỉ là tiếp tục nghiêm túc xin lỗi: “Là bởi vì tôi không chuyên nghiệp, Bạch Tinh Manh mới tìm được cớ hủy bỏ thỏa thuận với Quân Hằng, dẫn đến không thu phí luật sư được, còn ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty luật, cuối cùng chuyện phát triển đến bước không thể cứu vãn được.”
Tiền Hằng từ chối cho ý kiến, mặt anh lạnh lùng mà anh tuấn, rõ ràng là khuôn mặt rất có cảm giác khoảng cách, nhưng vào giờ phút này Thành Dao lại cảm thấy an tâm.
Tiền Hằng có một loại năng lực như vậy, tựa như trên thế giới này không có chuyện gì là anh không giải quyết được. Chỉ cần anh ấy ở đấy, chuyện sẽ không hỏng bét.
Anh tựa như sự tồn tại của các điều khoản khác [3] trong pháp luật, cho dù có bao nhiêu điều khoản không được bao gồm, khó bao gồm, hoặc là không thể đoán trước được, miễn là có điều khoản khác, là có thể thiên biến vạn hóa tình hình tiếp tục hoạt động một cách ổn định và có trật tự trong hàng rào của pháp luật.
[3] Các điều khoản khác (兜底条款): hay Miscellaneous Provisions, là một phần của công nghệ lập pháp bao gồm tất cả các điều khoản khác không được bao gồm, hoặc khó bao gồm, hoặc không thể đoán trước được tại thời điểm lập pháp.
Người đàn ông anh tuấn này, sắc bén mạnh mẽ giống như sự anh tuấn của anh vậy.
Đối mặt với tình huống làm người ta không vui nổi như thế, Tiền Hằng lại không lúng túng chút nào, cũng không có bất kỳ triệu chứng nổi giận hay giận cá chém thớt, anh có sự bình tĩnh gần như khủng bố.
“Cô nói bởi vì cô không chuyên nghiệp, vậy ngược lại cô tổng kết cho tôi một chút, trong vụ kiện này, cô rốt cuộc không chuyên nghiệp chỗ nào? Cô rốt cuộc sai chỗ nào?”
“Thứ nhất, không nghe lời dặn đi dặn lại của sếp, phải giữ khoảng cách với khách hàng; thứ hai, không nên chưa có sự cho phép của sếp đã một mình thảo luận với đương sự phía bên kia, cho dù không liên quan đến phương án xử lý vụ kiện; thứ ba, không nên xử trí theo cảm tính, trong công việc không đủ lý trí trung lập.”
“Hết?”
Thành Dao suy nghĩ một chút, chẳng ai là không thích lời khen ngợi [4], cô tiếp tục nói: “Không nên có một người sếp như vậy, mà còn gây chuyện…”
[4] Nguyên văn là Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên (千穿万穿马屁不穿): Có thể hiểu là “Ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được”. “Vuốt mông ngựa” ở đây được hiểu là khen, nịnh bợ, ý chỉ rằng ai cũng thích việc mình được khen.
“Còn gì nữa không?”
“Không nên nuôi chó.”
“Ừ, tiếp tục.”
Mặc dù nhìn ra Tiền Hằng đang kiếm chuyện, nhưng Thành Dao chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục: “Không nên đến trễ, đây là không tôn trọng nghề nghiệp! Là đại nghịch bất đạo! Là lãng phí tiền lương của sếp! Là phạm tội!”
Môi mỏng và đẹp của Tiền Hằng nhếch lên, anh yên lặng nhìn Thành Dao vài phút, mới mở miệng.
“Thành Dao, cô nói tất cả việc cô làm đều là bày mưu đặt kế của Bạch Tinh Manh, tôi rất hoài nghi, thật sự không phải do chính cô tự quyết định sao?”
Thành Dao vô cùng bất ngờ: “Anh là không tin tôi sao?”
“Ừ, tôi không tin.” Giọng Tiền Hằng lạnh lùng, “Cô biết bây giờ có rất nhiều luật sư, trong lúc thụ lý án có tư tâm, ăn nguyên cáo ăn bị cáo, ví dụ như cô thuyết phục Bạch Tinh Manh không gặp mặt, đồng thời đi gặp Từ Tuấn, nhân cơ hội yêu cầu đối phương phí cao hơn, cam đoan rằng sau khi lấy được tiền rồi thì có thể thúc đẩy gặp mặt hòa giải. Vốn là kế hoạch thần không biết quỷ không hay vẹn cả đôi đường, chỉ tiếc khả năng chịu đựng tâm lý của Từ Tuấn quá kém, bị cô tính sai một bước, không nghĩ tới anh ta trực tiếp tự tử.”
“Tôi không có! Tôi thật sự không có mưu toan lấy một phân tiền nào.” Sắc mặt Thành Dao tái nhợt, bị mọi người trên mạng công kích cô còn có thể cắn răng kiên trì, nhưng mà đối mặt với sự nghi ngờ và phủ định của Tiền Hằng, cô lại cảm thấy vỏ ngoài kiên cường của mình lập tức nứt.
Cô hình như chưa từng suy nghĩ đến chuyện Tiền Hằng không tin cô.
“Tôi lấy danh dự của tôi thề, Thành Dao tôi tuyệt đối không có, cũng vĩnh viễn không làm loại chuyện này!”
“Trong cuộc hôn nhân khi kết nghĩa vợ chồng chú rể cô dâu đều sẽ thề, bất kể nghèo khó bệnh tật, chỉ có cái chết mới chia tách bọn họ ra. Nhưng lúc ly hôn, không ai còn nhớ lời thề ban đầu.” Giọng nói của Tiền Hằng lạnh như băng mà vô tình, “Tôi không muốn nghe bất kỳ lời thề nào, lấy chứng cứ ra.”
“Cô nói cô trực tiếp nói chuyện với Từ Tuấn, hơn nữa là dựa theo yêu cầu của Bạch Tinh Manh không cho phép anh ta gặp đối phương, những điều này cô có chứng cứ không? Lúc Bạch Tinh Manh nói với cô, có gửi mail, tin nhắn cho cô sao?”
“Không có, là cô ấy nói miệng với tôi.”
“Vậy cô có ghi âm sao?”
Thành Dao cắn môi, lắc đầu.
Chuyện cho đến bây giờ, Thành Dao mới phát hiện, quả thật không lưu lại chứng cứ gì cả. Đối mặt với sự tố cáo của Tiền Hằng, cô dùng cái gì đi phản bác? Đối mặt với sự nghi ngờ của Tiền Hằng, cô dùng cái gì đi làm sáng tỏ?
Cô cúi đầu xuống, dụi mắt, muốn che giấu giọt nước mắt chua xót sắp tuôn xuống kia.
Cho đến giờ phút này, sự tủi thân, khó chịu vì bị người khác nguyền rủa nhục mạ, sự xấu hổ, thống khổ vì hành động thơ ngây của mình, còn có mờ mịt, luống cuống với nghề nghiệp, rất nhiều rất nhiều cảm xúc, giống như biển động nhấn chìm cô, làm cho cô không thể nào thở được.
Lúc này, Thành Dao mới ý thức đến, trước kia khi bản thân tìm được manh mối tài sản ẩn liền dương dương tự đắc trong lòng, thật dốt nát biết bao, khoảng cách để cô trở thành một luật sư đạt chuẩn, quả thật quá xa.
Nhưng mà khi cô cho rằng Tiền Hằng muốn châm chọc hết cỡ, thì lại chỉ thấy đôi tay thon dài trắng nõn kia của anh, còn có khăn giấy trên tay.
“Thành Dao, tôi muốn cô giữ một khoảng cách với khách hàng, không phải xuất phát từ việc sợ cô làm hỏng dự tính ban đầu của vụ kiện, mà là hy vọng cô biết bảo vệ mình. Luật sư cũng có rủi ro nghề nghiệp, có nhiệt tâm nhã nhặn lương thiện là chưa đủ, có rất nhiều luật sư công duy quyền cuối cùng làm cho bản thân bị thu giấy phép, vào tù.”
“Là luật sư, cô phải học cách phân biệt đương sự nào sẽ có rủi ro, khống chế những rủi ro này nằm trong phạm vi, nhất định phải giữ lại chứng cứ trong quá trình đại diện. Cô là một luật sư, càng phải biết giới hạn của luật pháp ở chỗ nào, làm thế nào mới là an toàn.”
Giọng nói của Tiền Hằng vẫn lạnh như băng, nhưng mà Thành Dao cảm thấy, anh dịu dàng hơn bao giờ hết.
Anh nói: “Tôi tin cô.”
“Còn có một điểm tôi muốn uốn nắn cô, phí luật sư của Bạch Tinh Manh, một phần tôi cũng không thu thiếu.” Tiền Hằng khẽ mấp máy môi, đường cong đôi môi xinh đẹp đầy tà khí, anh khẽ cười, “Trong từ điển của Tiền Hằng tôi, vụ kiện phát triển đến mức không thể thu dọn, là không tồn tại, vĩnh viễn không có chuyện tôi không thể thu dọn được.”
Đôi lời tâm tình của editor: Những chương trước nghe Bạch Tinh Manh bộc bạch tâm sự với Thành Dao thì thương cô Manh này dã man, nhưng không ngờ lại là con người như thế. Đọc đến chương này mới thấy Tiền Hằng là người như thế nào, tuy cái miệng bình thường toàn thốt ra lời độc địa, nhưng vào lúc quan trọng lại nói mấy câu làm tui đốn cả tim.