Anh Cũng Có Ngày Này

Chương 47: Tiền Hằng tức giận nghĩ, quả nhiên là hồng nhan họa thủy



Tim đập nhanh, lòng rung động, tin cậy còn mang theo cảm giác an toàn.

Không chỉ một khắc này, Thành Dao càng tự hào hơn, có thể vào Quân Hằng, có thể trở thành trợ lý luật sư của Tiền Hằng, cô cảm thấy vô cùng tự hào.

Giờ phút này cô len lén nhìn về phía Tiền Hằng, trong lòng lại dâng lên một loại vui sướng vi diệu lại bí ẩn.

Người khác đều không biết điểm tốt của Tiền Hằng, chỉ có cô biết.

Người khác đều có mắt không tròng, chỉ có mình cô phát hiện điểm quý báu này của Tiền Hằng. Điểm tốt này không được đại chúng công nhận, ngược lại làm cho Thành Dao có loại ảo giác “chỉ có con mắt tinh tường nhận ra châu báu của cô mới độc chiếm điểm tốt này của anh”. Mặc dù không phù hợp để nói, nhưng vào lúc Thành Dao không ý thức được, bản thân đã nảy sinh trong lòng rồi.

Tiền Hằng lại không biết nội tâm Thành Dao đang không đứng đắn, anh mang theo ý nhắc nhở nhìn lướt qua Thành Dao: “Sau này không cho phép cô một mình gặp đàn ông không quen biết.”

Thành Dao:???

Tiền Hằng quay đầu sang một bên, động tác có hơi mất tự nhiên, qua một lúc lâu, anh mới lại chuyển tầm mắt về, hung dữ trợn mắt nhìn Thành Dao: “Nghe chưa?”

Trong lúc nhất thời Thành Dao cũng bối rối: “Đây là quy định mới trong công ty sao? Tại sao không thể một mình gặp người khác phái? Mặc dù chuyện của Đường Binh đúng là khiến cho tôi vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng không thể bởi vì như thế mà không được gặp đàn ông chứ? Hơn nữa phần lớn đàn ông, vẫn còn có ranh giới, đối với tôi cũng rất lễ độ nhã nhặn…”

“Không.” Tiền Hằng nhíu mày, khẽ mở môi mỏng, “Đàn ông dối trá xảo trá, lễ độ nhã nhặn với cô, đó là có mưu đồ với cô.”

??? Sếp, anh không phải là đàn ông sao?

Thành Dao còn chưa kịp hỏi, quả nhiên liền nghe được Tiền Hằng nói như chuyện đương nhiên ——

“Trừ tôi.”

“…”

Sếp, cũng là đàn ông, mà anh chỉ trích đồng bào nam như vậy, thật sự ổn sao?

Vào lúc Thành Dao đang nói móc trong lòng, Tiền Hằng lại bổ sung một câu.

“Trong công ty người khác có thể một mình gặp người khác phái, nhưng cô, thì vẫn tính.”

Tiền Hằng liếc nhìn Thành Dao, có hơi mất tự nhiên, làm một luật sư, Thành Dao quả thật quá đẹp, Ngô Quân nói cô không tự biết vẻ ngoài của mình, còn không biết cách ăn mặc, nên không dẫn tới tranh giành người yêu trong công ty, nhưng mà bây giờ Tiền Hằng cảm thấy, Ngô Quân vẫn là nhìn lầm rồi.

Thành Dao quả thật vẫn lờ mờ với vẻ ngoài của mình, nhưng mà có gương mặt xinh đẹp như vậy, lại thật sự không có ý nghĩ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp để đi đường tắt hoặc ỷ lại mà kiêu ngạo, phần đơn thuần không tự hiểu này, vào một vài thời điểm lại khiến cho cô càng có sức hấp dẫn hơn.

Tiền Hằng không biết tại sao, trong đầu lại thoáng qua hình ảnh sáng sớm nay Thành Dao để lộ đường ngực. Thật ra thì trong lòng anh cũng biết, Thành Dao không phải là cố ý, nhưng càng vô tình, thì lại càng có sức hấp dẫn. Bởi vì ngoại trừ đẹp ra, thì còn ngây thơ, còn đơn thuần.

Hồng nhan họa thủy.

Tiền Hằng tức giận nghĩ, quả nhiên là hồng nhan họa thủy.

Nhưng kẻ hồng nhan họa thủy trước mặt này lại không hề phát hiện cảm xúc của Tiền Hằng, cô vẫn còn cố gắng sửa lại thành kiến của Tiền Hằng: “Sếp, anh thật sự nghĩ người khác đều xấu cả rồi, mặc dù trên thế giới này quả thật có người như Đường Binh, nhưng phần lớn vẫn là người tốt…”

“Được rồi, vậy trước khi cô một mình đi gặp người đàn ông không quen biết nào, thì báo cáo với tôi trước.”

“Ôi! Được được!” Thành Dao kích động nói, “Quen biết là kiểu gì, không quen là kiểu gì chứ?”

Tiền Hằng trầm ngâm một chút, làm dáng vẻ rất hi sinh: “Như vậy đi, cô chỉ cần nói cho tôi biết cô và đối phương có qua lại gì, tôi sẽ giúp cô phán đoán. Mặc dù thời gian của tôi rất quý, nhưng tôi cũng không hy vọng cấp dưới của mình gặp phải loại chuyện này.”

Thành Dao suy nghĩ đơn giản, trải qua chuyện Đường Binh vừa rồi, cô vẫn còn mang cảm kích vô hạn với Tiền Hằng, đối với chuyện Tiền Hằng sẵn lòng tốn thời gian kiểm định cho mình này, quả thực là nghìn ân vạn tạ.

Cô thậm chí còn không ý thức được, bản thân là một người phụ nữ độc lập, tại sao khi gặp đàn ông không quen còn phải báo cáo chứ? Chuyện này quả thực giống như chuyện một cô bạn gái bất đắc dĩ phải báo cáo cho người bạn trai vừa ghen tuông vừa có tính chiếm hữu cao mỗi lần ra cửa gặp người khác phái vậy!

“Còn nữa, sau này không được tự tiện ra quyết định.”

“A?”

“Lúc cô quay đoạn video đó, có cân nhắc sẽ gặp nguy hiểm không?” Tiền Hằng nhíu mi tâm, dáng vẻ rất đau đầu, “Cô có nghĩ tới hay không, nếu như Đường Binh là một tên không có liêm sỉ, cho dù cô có quay video, ông ta cũng không có chút kiêng dè, nhất định phải có được cô, vậy thì thế nào? Thể lực của cô và ông ta cách xa, ông ta khóa cửa phòng họp lại muốn làm gì đó với cô, thì cô căn bản không ngăn được.”

“Sẽ không có chuyện bất chấp không kiêng dè… Video thì tôi có thể công khai lên mạng, bây giờ dư luận đối với loại chuyện này rất nhạy cảm, không phải Me too [1] cũng rất hot sao…. Hơn nữa tôi nghĩ, nếu như tôi bỏ chạy, vậy sau này ông ta không thừa nhận chuyện này, tôi lại không có chút chứng cứ, thì không phải bị quấy rối không không sao? Chỉ có thể nuốt khẩu khí mình xuống giống như nuốt một con ruồi, với lại ông ta cũng thông thạo những thủ đoạn này, rõ ràng không phải lần đầu làm như vậy, ông ta nhất định sẽ tiếp tục ra tay với phụ nữ như thế, ngộ nhỡ người ta không chạy được thì sao? Tôi muốn dạy dỗ ông ta.”

[1] Phong trào Me Too (bắt nguồn từ hashtag “#MeToo”) là một phong trào chống quấy rối và b/ạo hành tình d/ục. #MeToo lây lan nhanh chóng vào tháng 10 năm 2017 như một hashtag được sử dụng trên phương tiện truyền thông xã hội để giúp chứng minh sự phổ biến rộng rãi của sự quấy rối và bạo hành tình d/ục, đặc biệt là tại nơi làm việc. Nó xảy ra ngay sau những tiết lộ công khai về những cáo buộc hành vi lạm dụng tình d/ục chống lại Harvey Weinstein.

“Vậy nếu như ông ta lợi dụng ưu thế thể lực để chế trụ cô, không chỉ làm gì đó với cô, mà còn lấy điện thoại của cô xoá bỏ đoạn video thì sao? Thậm chí còn quay một đoạn video bất nhã uy hiếp cô, thì cô làm thế nào?”

Thành Dao có hơi ngây dại, cho đến lúc này, cô mới sợ.

Tiền Hằng nói không sai, là cô may mắn, trong lúc nhất thời Đường Binh gặp phải sự phản kháng của Thành Dao mà bối rối, nhưng một khi gặp phải người hung hãn tàn bạo hơn, kết quả của Thành Dao, chỉ sợ sẽ không tốt như vậy.

“Thành Dao, bất cứ lúc nào, tự vệ đều là quan trọng nhất. Vào thời điểm mấu chốt đừng để ý đến chứng cứ với người khác.”

“Nhưng không có chứng cứ, thì cho dù tôi đến tìm anh tố cáo, thì sợ rằng anh cũng không tin tôi đâu…”

“Tôi tin.”

“Vậy không có chứng cứ, nói mà không có bằng chứng, thì cho dù anh tin tôi cũng không thể làm gì.”

Tiền Hằng cúi đầu xuống, mấp máy môi: “Không có chứng cứ tôi cũng giúp cô đánh ông ta. Được chưa?”

Được rồi được rồi.

Mặc dù Tiền Hằng bổ sung thêm một cú trợn mắt nhìn cô, nhưng Thành Dao lại cảm thấy vui thích trong lòng.

Sau lưng có Tiền Hằng nâng đỡ, vậy còn có gì phải sợ?

Chỉ là khi đối mặt với sự ủng hộ của Tiền Hằng, trong lúc nhất thời Thành Dao lại có chút áy náy: “Thật sự xin lỗi sếp, tôi biết anh vì giúp tôi lấy lại công đạo, dạy dỗ Đường Binh từ chối vụ kiện này, nhưng nếu như tôi càng cẩn thận hơn một chút, thay vì…”

Kết quả còn chưa nói hết lời, thì bị Tiền Hằng ngắt lời: “Thành Dao, cô có thể đừng tự cho rằng mình tốt đẹp được không.”

Thành Dao:???

Trên mặt Tiền Hằng tràn đầy sự không kiên nhẫn: “Tôi không nhận vụ kiện của Đường Binh, đơn thuần chỉ là bởi vì tôi không vừa mắt ông ta thôi, không có chút liên quan gì đến cô, cô đừng có tự thiếp vàng lên mặt mình [2].”

[2] Thiếp vàng lên mặt mình (脸上贴金): Các tượng thần trong miếu thờ Trung Quốc đều được thếp vàng lấp lánh biểu trưng cho sự tôn quý thần thánh. Dân gian dùng câu này để chế nhạo những người đề cao mình một cách thái quá lố bịch.

“Vậy, vậy ít nhất anh cũng bởi vì tôi mới đánh ông ta…”

“Tôi đánh ông ta là bởi vì ông ta thiếu đánh, cũng không có liên quan gì đến cô. Tôi đã sớm muốn đánh ông ta.”

“Hả??? Tại sao???”

Tiền Hằng quả nhiên lại khôi phục giọng điệu xấu xa trước đây: “Lúc ông ta đi vệ sinh, cứ nhìn chằm chằm của tôi.”

!!!

Giọng nói của Tiền Hằng có hơi mất tự nhiên: “Cô biết đấy có một số người đàn ông, rất ấu trĩ, chỉ cần là đi vệ sinh, thì sẽ không nhịn được mà nhìn lén của người bên cạnh so lớn nhỏ.”

So… so lớn nhỏ?

Tiền Hằng bất mãn nói: “Thật sự không biết có gì giống chứ? Không biết tự lượng sức mình.”

Chờ… chờ một chút… Sếp! Anh có thể đừng nói về chủ đề này mà mặt bình tĩnh vậy được không!!!

Trong lúc nhất thời Thành Dao chỉ cảm thấy mình đã nghe phải thứ không nên nghe. Mà quả thật, mặc dù trong lòng biết Tiền Hằng hoàn toàn là bởi vì mình mới đánh Đường Binh, nhưng đề tài này của Tiền Hằng đã làm chuyển hướng, hoàn toàn thu hút sự chú ý của Thành Dao, làm cô cũng quên mình vốn đang chú ý tới việc kia…

“Tóm lại, không phải là vì cô mới không nhận khách hàng này, mới đánh ông ta.” Tiền Hằng vừa liếc nhìn Thành Dao, vừa tựa như rất sợ cô không biết, nhấn mạnh nói lần nữa: “Cô đừng có tự mình đa tình có gánh nặng gì trong lòng.”

“Vâng…”

Chẳng qua là…

Thành Dao suy nghĩ một chút, cảm thấy nhất định phải hỏi vấn đề này: “Sếp, anh đã đi học kỹ thuật phòng thân gì sao? Tư thế đánh nhau, hình như có vẻ rất chuyên nghiệp, lần trước tôi nghe Bao Duệ nói, những người làm luật sư gia đình giống như chúng ta, rất dễ bị đương sự phía bên kia ghi hận trong lòng đánh trả thù, anh là vì đề phòng loại chuyện này cho nên sau giờ làm học chút kỹ thuật tự vệ sao?”

“Không phải sau giờ làm học.”

“Hả?”

“Từ lúc tiểu học tôi đã bắt đầu học tán thủ [3] rồi.”

[3] Tán thủ (散手): là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).

Thành Dao:???

Dáng vẻ của Tiền Hằng có hơi khổ não: “Có thể là do tôi quá xuất sắc, nên thật ra thì từ lúc tiểu học tôi đã bị bạo lực học đường.”

Thành Dao kinh ngạc, một Tiền Hằng muốn gió có gió muốn mưa có mưa như hôm nay, vậy mà lúc tiểu học còn bị bắt nạt học đường?!

Mẹ ơi có chút thảm đó!

Thành Dao không khỏi mềm lòng, đều nói tổn thương lòng và bóng ma lúc nhỏ sẽ theo đuôi một người cả đời, ảnh hưởng cực lớn và làm thay đổi tính cách của người đó, lúc này, Thành Dao lập tức tha thứ cho cái lưỡi độc của Tiền Hằng.

Cô nghĩ, hóa ra, tất cả những chuyện này, đều có nguyên nhân!

Tiền Hằng đáng thương, trước kia nhất định cũng là một cậu bé đáng yêu hoạt bát đơn thuần, kết quả gắng gượng chịu đựng bắt nạt học đường từng bước một biến thành giáo chủ Ngũ độc giáo như hôm nay…

Lần này nội tâm của Thành Dao tràn đầy sự đồng cảm với Tiền Hằng, ánh mắt nhìn về phía anh, cũng không tự chủ mà càng dịu dàng trìu mến thêm mấy phần.

“Sếp, nếu như tôi có thể xuyên không trở về, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh!”

Tiền Hằng có hơi bất ngờ: “Tại sao phải bảo vệ tôi?”

“Không phải anh bị bắt nạt ức hiếp sao? Vậy không phải là từ khi bắt đầu tiểu học thì đã bị thương sao?”

“À, cô nói chuyện này à, quả thật vậy.” Tiền Hằng gật đầu, “Ban đầu học nghệ không giỏi, cũng có vài vết trầy da phải đến bệnh viện khử trùng. Nhưng mỗi lần đều phải cho những người đó tiền.”

Thành Dao thật sự kinh hãi, đây là kiểu học sinh tiểu học cực phẩm gì vậy, đánh Tiền Hằng bị thương rồi cũng không buông tha anh mà còn phải đòi tiền anh, cũng bởi vì nhà anh có tiền sao?! Cứ như vậy mà bắt nạt anh! Chuyện này thật là mất đạo đức mà!

“Cái này cho cô.”

Nhưng ngay tại lúc Thành Dao còn đắm chìm trong câu chuyện bắt nạt học đường, Tiền Hằng lại vô cùng đột ngột chuyển đề tài lần nữa, anh lời ít ý nhiều nói ra bốn chữ, sau đó ném một cái hộp cho Thành Dao.

Thành Doa mở ra nhìn, một hộp ghim giấy???

“Sếp, đây là?”

Tiền Hằng liếc nhìn cô: “Sau này chú ý trang phục.”

Chú ý trang phục?

Thành Dao nhìn bộ âu phục váy của mình, bản thân không phải rất chú ý sao? Hơn nữa cái hộp ghim giấy này, có liên quan gì với chú ý trang phục?

Thấy mặt Thành Dao đầy vẻ mờ mịt, Tiền Hằng cuối cùng cũng lộ ra chút biểu cảm không thể nhịn được nữa: “Sau này, ghim áo vào, đừng để lộ ngực.”

Thành Dao ngẩn người, mới hiểu được ý của Tiền Hằng, cô theo bản năng nhìn lướt qua ngực mình, quần áo vô cùng đâu vào đấy…

“Ừ, bây giờ không có vấn đề, nhưng sau này, đề phòng ngộ nhỡ.” Tiền Hằng dời tầm mắt đi chỗ khác, nghiêm mặt nói, “Tôi không hi vọng lại nảy sinh tình huống nút áo đứt gì đó.”

“…”

Tiền Hằng không để ý đến vẻ lúng túng của Thành Dao, nói khoác không biết ngượng: “Cô phải biết, người có phẩm hạnh thanh cao giống như tôi đây dù sao cũng là số ít, lỡ như cô lại gặp phải loại người như Đường Binh, thì hành động này của cô, không phải là cố ý quyến rũ sao?”

“…”

Lúc này, Thành Dao chỉ nghĩ, có phải đã quá muộn để cô rút đơn xin tự nguyện gia nhập Ngũ độc giáo hay không?

“Được rồi, đi thôi, về ngủ.”

“Hả? Được…”

Mạch suy nghĩ của Tiền Hằng giống như bão, Thành Dao chỉ cảm thấy mình khó khăn lắm mới đuổi theo tiết tấu của anh, kết quả đối phương lại đuổi cô về phòng.

Nhưng trước khi đi, Thành Dao vô ý thức mở điện thoại ra, bản năng nghề luật sư sai khiến, phải tạo một phần bản sao chứng cứ trước đề phòng mất, cô bấm vào camera, muốn tải đoạn video vừa mới quay kia lên mạng.

Nhưng mà ——

“Video chứng cứ của tôi đâu?” Thành Dao nóng nảy, “Tại sao không có? Rõ ràng tôi đã quay, trong cái điện thoại này, điện thoại này cũng không bị rơi hay bị nước vào, cũng không bị chết máy, tại sao nó lại biến mất??”

Mặc dù Đường Binh kiêng dè video trong tay Thành Dao, có lẽ sẽ không tìm Tiền Hằng gây rối, nhưng ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ ông ta thật sự gây rối, thì ít nhất đoạn video trong tay Thành Dao này có thể nói rõ Tiền Hằng là vì bảo vệ cô mới ra tay, ít nhất có thể giành trước cơ hội quyết định trước dư luận, nhưng bây giờ…

“Tôi xóa rồi.”

Thành Dao mịt mù, cái quỷ gì? Tiền Hằng tay run không cẩn thận xóa bỏ video chứng cứ sao?

“Vậy làm sao bây giờ? Bây giờ trong tay chúng ta không có lợi thế [4] để hạn chế Đường Binh!”

[4] Nguyên văn là 筹码 là chip đánh bạc, vé trò chơi… dùng thay cho tiền mặt ở các địa điểm giải trí, nghĩa trong truyện là thứ có thể đặt ra để trao đổi

Nhưng đối với sự khẩn trương của Thành Dao, Tiền Hằng vẫn bình thản như cũ, anh nhíu mày: “Tôi sẽ phạm loại sai lầm cấp thấp này sao?” Tiền Hằng hừ cười nói, “Vừa rồi dùng điện thoại của cô, chuyển đoạn video qua điện thoại tôi.”

“Sao???” Thành Dao lần lượt mở một vài tài khoản xã hội của mình, đều phát hiện không có dấu vết chuyển video cho Tiền Hằng.

“Không cần tìm, tôi đều xóa lịch sử chuyển rồi.”

“Tại sao chứ?!”

“Không hi vọng cô thấy lần thứ hai.” Tiền Hằng nhìn về phía vách tường cách đó không xa, “Cái thứ này, không cần thiết nhớ lại lần thứ hai, quên đi. Chứng cứ tôi giữ là được rồi, về sau tôi sẽ xử lý, cô không cần lo lắng. Người như Đường Binh, tôi cũng sẽ không để cho ông ta tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật ra tay với phụ nữ nữa.”

“Nhưng làm như vậy, Đường Binh có gây bất lợi gì cho anh không?”

Tiền Hằng cười cười: “Vậy thì thế nào? Đàn ông nên gánh vác. Gây bất lợi cho tôi tốt hơn gây bất lợi cho cô.”

Trong lúc nhất thời, tinh thần trọng nghĩa của Thành Dao cũng được nhen nhóm: “Có cần hay không cần thì tôi cũng phải cùng tham gia, vào lúc cần thiết xuất hiện làm nhân chứng với người bị hại chống lại ông ta mà? Dù sao tôi cũng là người trong cuộc…”

“Không, cô đừng tham gia.” Giọng nói của Tiền Hằng có hơi mất tự nhiên, anh hắng giọng: “Không phải nói loại chuyện này, xem video kia một lần nữa không phải dễ tổn thương hai lần sao? Cô muốn để lại bóng ma tâm lý à, việc này chính là tai nạn lao động đấy, tôi cũng không muốn tiêu tiền để cho cô tìm bác sĩ tâm lý khơi thông đâu.”

Thành Dao ngẩn người, mới ý thức đến, Tiễn Hằng cố gắng xóa bỏ đoạn video trong điện thoại cô, thậm chí tỉ mỉ đến mức ngay cả lịch sử chuyển cũng xóa hết, chỉ là vì đề phòng người bị hại là cô, xem đoạn video lần nữa mà nhớ lại đoạn ký ức không vui kia.

Mặc dù ngoài miệng nói sợ tiêu tiền tai nạn lao động cho cô, nhưng Thành Dao biết, Tiền Hằng là vì tốt cho cô.

Miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.

Nói thật thì thế nào chứ?

Đáng đời anh độc thân nhiều năm như vậy, cái thực lực này, một mình anh không oan chút nào!

“Còn nữa, tối nay đọc hết quyển sách này.”

Thành Dao trợn mắt há mồm nhìn Tiền Hằng ném một quyển bìa cứng thật dày đầy màu sắc cho cô, cô mở ra nhìn, vậy mà lại là một tập tranh danh họa thế giới.

“Nhìn những thứ bẩn thỉu sẽ ảnh hưởng đến thể xác và tinh thần, cô nên nhìn thứ nghệ thuật tao nhã để rửa mắt.” Tiền Hằng mấp máy môi, “Sáng mai xem xong thảo luận về lịch sử mỹ thuật hội họa phương Tây với tôi.”

“…”

Mặc dù thấy nửa thân d/ưới của Đường Binh rất cay mắt, nhưng xem lịch sử mỹ thuật hội họa phương Tây cũng rất đau khổ mà! Hơn nữa sách này từ đâu tới chứ?!

*****

Nhưng mà vì xé rách da mặt với Đường Binh, nên lần hợp tác vụ kiện này, dĩ nhiên là không cần thảo luận nữa. Tiền Hằng vốn dành hai ngày công tác ở thành phố B vì Đường Binh, nên lần này trống ra một ngày. Vốn định đổi vé máy bay trở về thành phố A, nhưng đáng tiếc mấy ngày gần đây ở thành phố A tổ chức hội nghị trí tuệ nhân tạo AI, khó mà có được một vé máy bay, nên căn bản không đổi được.

Bất đắc dĩ, Tiền Hằng cũng chỉ có thể cùng Thành Dao ở lại thành phố B đợi thêm một ngày.

Trước đây vì để có thể toàn tâm xử lý vụ kiện của Đường Binh trong hai ngày này, nên Tiền Hằng liên tục làm việc cường độ cao thức đêm mấy ngày xử lý xong công việc khác, hôm nay, không còn việc của Đường Binh, thì lại đột ngột nhàn rỗi.

“Ở thành phố B, cô có đặc biệt muốn đi chỗ nào không?”

Buổi sáng lúc ăn buffet ở InterContinential, Tiền Hằng đang tao nhã dùng cơm, đột nhiên ném cành ô liu cho Thành Dao.

“Hả?”

Tiền Hằng nhấp một ngụm cà phê, thoải mái nhìn Thành Dao: “Hôm nay lịch trình của tôi còn trống.”

So?

“Cho nên tôi có thể bất đắc dĩ cùng cô đi đâu đó.” Tiền Hằng xoay đầu đi chỗ khác, tránh được tầm mắt của Thành Dao, anh ho khan, “Ngoài ra, tôi có thể đáp ứng một yêu cầu của cô.”

“Yêu cầu gì?”

Ánh mắt của Tiền Hằng tiếp tục nhìn cách đó không xa, chính là không nhìn về hướng của Thành Dao, không biết có phải là máy điều hòa trong phòng bật quá ấm hay không, mà lỗ tai của Tiền Hằng lại hơi ửng đỏ, anh ho khan lần nữa: “Bất kỳ yêu cầu nào cũng được, chỉ cần đừng được voi đòi tiên quá, thì tôi vẫn có thể cố mà làm thỏa mãn cô. Cho dù cô muốn yêu cầu tôi điều gì đó cá nhân, thì cũng không phải là không thể cân nhắc…”

Nói đến đây, Tiền Hằng lại ho khan một lần nữa: “Cô đừng suy nghĩ nhiều, lần này tôi vui lòng hi sinh thời gian của mình đi cùng cô, coi như là bồi thường cho việc cô gặp phải.”

Mắt Thành Dao sáng rực lên: “Chỗ nào cũng được sao?!”

Tiền Hằng hắng giọng, có hơi mất tự nhiên gật đầu: “Ừ.”

“Vậy thì tốt quá!” Thành Dao hơi ngượng ngùng cười lên, “Quả thực tôi có một chỗ rất muốn đi.”

Thành Dao phản ứng như vậy, hoàn toàn nằm trong dự liệu của Tiền Hằng, anh cảm thấy thật ra mình không cần hỏi, cũng có thể biết Thành Dao muốn đi đâu.

Thành phố B là cố đô, xưa nay có rất nhiều danh lam thắng cảnh di tích cổ. Lăng vua, viện bảo tàng, nhà cũ và triển lãm của nhà nghệ thuật, còn có con phố nhỏ phong cách Dân quốc, nơi Thành Dao muốn đi, chắc chắn trong số đó.

Tuy đây không phải là lần đầu tiên Tiền Hằng đi công tác đến thành phố B, nhưng mấy lần đến, đều bận rộn với công việc, những điểm phong cảnh này, bản thân anh cũng không quan tâm lắm. Anh suy nghĩ một chút, cảm thấy mấy điểm phong cảnh này cũng còn có thể miễn cưỡng phù hợp với phong cách của anh, đi cùng Thành Dao một chút, cũng không phải không thể.

“Nói đi, cô muốn đi chỗ nào?” Anh cười cười, “Tôi sẽ thanh toán chi phí toàn bộ hành trình.”

Thành Dao quả nhiên vui vẻ nhảy cẫng lên, cặp mắt của cô đen láy: “Tôi muốn đi Carnival [6] một năm một lần!”

[6] Carnival là một mùa lễ hội, các sự kiện chính thường diễn ra trong tháng hai. Carnival thường bao gồm một buổi lễ ăn mừng hay một buổi diễu hành kết hợp các yếu tố của loại hình xiếc, lễ hội đường phố công cộng

Tiền Hằng cho rằng mình không nghe rõ: “Cái gì?”

Carnival? Là cái quái gì?

Thành Dao tốt bụng giải thích: “Carnival! Hoạt động một năm một lần của thành phố B đó! Vào thời điểm này hàng năm, một khu vui chơi Carnival cũng sẽ tạm thời được xây gần bãi biển ở thành phố B! Nghe nói trò tàu lượn siêu tốc rất kích thích! Xịn nhất là trò đu quay bên biển, được xây ở trên bờ cát, hoàn toàn có thể nhìn xuống trọn bãi biển, đi lúc hoàng hôn còn có thể thưởng thức chiều tà ở trên đu quay, rất đẹp! Tôi đã thấy hình hướng dẫn du lịch của người khác từ rất lâu rồi! Tuần này là tuần cuối cùng, tuần sau sẽ phải dỡ bỏ rồi!”

Giọng của Tiền Hằng khó khăn xác nhận: “Nói cách khác, đây chính là một khu vui chơi?”

Thành Dao gật đầu: “Gần giống nhau!”

“Vậy không được.” Người vừa mới nói muốn đi chỗ nào đều có thể, lại không có chút gánh nặng tâm lý đổi ý, “Khu vui chơi quá không phù hợp với phong cách của tôi, không đi. Tôi sử dụng một phiếu quyền bác bỏ của mình.”

Thành Dao cũng giận đến cười: “Rõ ràng chính anh vừa mới đồng ý, nói tôi muốn đi đâu cũng được, đàn ông các anh nói chuyện cứ không giữ lời gì hết sao?”

Vốn tưởng nói lời này xong, thì ít nhất Tiền Hằng cũng sẽ xin lỗi, kết quả đối phương lại không hề gợn sóng chút nào, mí mắt cũng không nhấc lên: “Tôi vừa mới nói cái gì? Tôi không nói gì cả.”

“…”

Trong lúc Thành Dao đang trợn mắt há mồm, Tiền Hằng tiếp tục nói: “Cô nói tôi đồng ý để cô muốn đi đâu cũng được, loại chuyện này, cô có chứng cứ sao?”

Tiền Hằng ơi Tiền Hằng, anh mặt dày vô sỉ, cũng đừng trách cô vô tình vô nghĩa.

Thành Dao không nói hai lời, lấy điện thoại ra, bật nó lên.

“Cho nên tôi có thể bất đắc dĩ cùng cô đi đâu đó.”

“Bất kỳ yêu cầu nào cũng được, chỉ cần đừng…”

Trong điện thoại, là giọng nói của Tiền Hằng không chút sai lệch…

Thành Dao chờ cho âm thanh kết thúc, mới học dáng vẻ muốn ăn đòn ngày thường của Tiền Hằng khẽ mỉm cười: “Muốn chứng cứ phải không?” Cô nhìn về phía Tiền Hằng, “Thật may tôi đã sớm có chuẩn bị, chứng cứ, cho anh.”

“…”

Phong thủy luân chuyển [7], hôm nay cuối cùng cũng đến phiên Thành Dao hãnh diện, cô bày ra tư thế tà mị cười một tiếng: “Sếp, anh còn có lời gì muốn nói sao?”

[7]  Phong thủy luân chuyển (风水轮流转): ý muốn nói không có chuyện gì là mãi mãi cả, sẽ có lúc nó phải thay đổi.

“…”

Đời này Tiền Hằng chưa từng ăn loại bứt rứt này, cho tới bây giờ ngày thường cũng chỉ có anh cầm chứng cứ đi làm người khác mất mặt, anh chưa từng nghĩ tới, cũng có một ngày, anh còn có thể bị người ở trước mặt dùng chứng cứ làm mất mặt.

“Thành Dao, cô bản lĩnh đấy. Tôi không nhớ mình đã dạy cô khi tôi và cô nói chuyện phiếm cũng phải ghi âm lại đấy.”

Thành Dao không sợ chết cười cười: “Thầy dẫn đến cánh cửa, tự mình bước vào [8] mà, a ha ha ha ha.”

[8] Nguyên văn là 老师领进门, 修行靠个人, nghĩa đen là thầy có thể dẫn bạn đến tận cửa, nhưng việc tu hành vẫn là do bạn tự quyết định.

Tiền Hằng mặt không chút thay đổi nói: “Nói đi, cô còn ghi âm cái gì nữa?”

Thành Dao nhất thời đắc ý, không nhịn được nói: “Tối hôm qua tôi cũng ghi âm, vốn mong đợi sẽ nghe anh nói bồi thường cho tôi, cho tôi một số tiền lớn, nên ghi âm lại, sau này có thể làm bằng chứng đòi anh số tiền kia, ai ngờ chẳng nói gì…”

“…” Tiền Hằng nghiến răng nghiến lợi nói, “Những bản ghi âm này, đều không thông qua sự đồng ý của người trong cuộc, là không…”

Thành Dao cười rộ lên: “Sếp, anh đừng làm tôi sợ, tôi sớm đã nghiên cứu hiệu lực của loại chứng cứ ghi âm chưa có sự đồng ý của người trong cuộc rồi. Trong 《 Một số quy định của Tòa án nhân dân tối cao về chứng cớ tố tụng dân sự 》 cũng viết, chứng cứ ghi âm hợp pháp tự mình lấy, tòa án sẽ làm xác nhận giá trị của bằng chứng. Chỉ cần lúc ghi âm không có xâm phạm quyền lợi hợp pháp của người khác, không có vi phạm điều luật cấm, thì cho dù là chứng cứ lén thu, cũng là hợp pháp, có thể được tòa án thông qua, bản ghi âm này của tôi, hoàn toàn hợp pháp hữu hiệu.” Thành Dao hì hì bổ sung nói, “Hơn nữa tôi còn đặc biệt tra vài phán lệ của tòa án, đều chứng minh việc tôi làm như vậy hoàn toàn không có vấn đề.”

Cô gái trước mặt giảo hoạt mà khéo léo, nháy đôi mắt đen láy, giống như một con hồ ly trộm gà thành công, Tiền Hằng thật sự là tức giận đến phát run, Thành Dao à Thành Dao, cô thật sự có tiến bộ, trò giỏi hơn thầy, vậy mà muốn cưỡi lên trên đầu anh?

Trước đây, khi đối mặt với những câu hỏi khó, Thành Dao gần như không có năng lực phản kháng, hoàn toàn bị các kiến thức chuyên môn và xử lý vấn đề thoải mái treo lên đánh, Tiền Hằng không ngờ tới, không biết bắt đầu từ khi nào, con gà nhỏ bé trước mắt, lại đang len lén từ từ lớn lên dưới mắt mình, không chỉ có làm chuyện gì cũng giữ lại chứng cứ, mà còn biết điều tra nghiên cứu nghiệm chứng chứng cứ này có hữu hiệu hay không trước. Cánh chưa cứng mà dám công khai đối nghịch với anh.

Tốt, rất tốt, vô cùng tốt.

Tiền Hằng liên tiếp nói ba chữ tốt trong lòng, trong lòng anh đang tính toàn chỉnh đốn Thành Dao như thế nào, thì anh lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía Thành Dao, khiến cho anh đột nhiên quên mình vừa mới suy nghĩ chuyện gì.

Trong nháy mắt đó, anh không thừa nhận cũng không được, Thành Dao tự tin lại giảo hoạt trước mặt, đẹp hơn ngày thường, thật giống như cả người đều đang tỏa sáng vậy.

“Còn nữa, buổi tối đó anh cũng đồng ý với tôi, nếu tôi cứu sống sen đá của anh, thì sẽ miễn tăng ca không lương cho tôi, thưởng chuyên cần, tăng tiền lương, thời gian thử việc xuất sắc, tiền thưởng cuối năm, gia hạn hợp đồng trước với tham gia vụ kiện lớn, tôi đều ghi âm hết!”

“…”

“Đã như vậy, thì cứ quyết định vui vẻ như vậy đi!” Thành Dao quơ quơ điện thoại của mình, “Sau khi ăn điểm tâm xong, chúng ta đến Carnival bên bờ biển!”

Tiền Hằng mím chặt môi, trên mặt tràn đầy vẻ chán nản.

Thành Dao lại không cảm thấy loại tâm tình này của anh, không sợ chết mà ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi, sếp, trong trường hợp của anh, thật ra thì tôi có thuốc đấy.” Thành Dao nói xong, nhiệt tình lấy từ trong túi xách mình ra một gói nhỏ, đưa cho Tiền Hằng, “Kim giọng họng bảo [8], anh nên có! Tôi thấy anh vừa ho khan vừa hắng giọng, ha ha ha.”

[8] Kim giọng họng bảo: là một sản phẩm kẹo ngậm ho.

“…”

Tiền Hằng gần như nghiến răng nghiến lợi: “Cổ họng tôi rất tốt.”

Anh chưa bao giờ hối hận khi tuyển nữ trợ lý luật sư như bây giờ, hóa ra cô cũng biết anh vừa ho khan vừa hắng giọng à? Chẳng lẽ không nhìn ra anh đang ám chỉ với cô sao? Nói bất kỳ yêu cầu nào cũng được, cho dù điều gì đó cá nhân cũng được, kết quả lại đi đến khu vui chơi?

Tiền Hằng cảm thấy, bản thân bị chọc tức chết.  


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.