*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự chịu đựng của Tô Anh dường như đã đạt giới hạn. Cô ngầm đếm ba giây, nếu sau đó Tống Đĩnh Ngôn còn chưa xuất hiện, cô liền đem tất cả rượu trên bàn đập vào đầu gã đàn ông chó má này. Nếu không nhìn bộ dáng gã bị bể đầu máu chảy thì cô đây không nuốt trôi cục tức này.
Nhưng vừa đếm đến ba.
Bên kia hông bàn tay bẩn thỉu liền biến mất, quay đầu lại, đập vào mắt là người đàn ông nào đó không rõ đang có cảm xúc gì.
Cô run lên, ủy khuất lẩm bẩm: “Thầy Tống.”
Ánh mắt anh hơi lạnh nhìn thoáng qua Tô Anh, ngược lại nhìn kĩ khuôn mặt đang dữ tợn của gã đàn ông phía sau. Cổ tay gã bị Tống Đĩnh Ngôn kìm hãm, mu bàn tay nổi lên đầy gân xanh.
Gã đàn ông đau đến nhe răng trợn mắt, nói năng loạn lên với giọng Pháp: “Mày là ai? Lại dám vì con điếm này…”
Anh giương khóe môi lên.
“Rắc.”
Kèm theo tiếng kêu gã đàn ông cảm thấy xương cốt mình như rời ra, “Bịch” một tiếng ngã xuống đất, dùng tay kia đỡ lấy tay bị thương, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Người bên cạnh rõ ràng cũng bị hù dọa không ít, ngược lại người đàn ông không thay đổi sắc mặt, chậm rãi lau sạch sẽ tay, cử chỉ tao nhã phảng phất như vừa kết thúc xong một bản nhạc tuyệt mỹ.
Kì lạ, ai cũng không dám lên tiếng.
Tống Đĩnh Ngôn đem danh thiếp để lên trên bàn, mỉm cười mà như không cười, “Hoan nghênh lúc nào cũng có thể tìm tôi.”
Quay người, chuẩn xác nắm lấy cổ tay Tô Anh, động tác cường ngạch lôi cô đi.
Anh chân dài, bước chân dị thường nhanh, Tô Anh cơ hồ muốn đuổi theo anh thì đành phải chạy.
“Thầy… Thầy Tống.” Cô tại sau lưng anh, nhẹ nhàng thở. Nhưng người đàn ông kia vẫn mắt điếc tai ngơ.
Chờ đến trước xe, mở cửa ghế lái phụ, lúc này mới cúi đầu nhìn cô.
“Lên xe.” Anh mở miệng, ngữ khí hơi lạnh.
Tô Anh không đoán được cảm xúc lúc này của anh cho nên cũng không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ. Cô nhìn chằm chằm mặt anh mấy giây, quay đầu, ngoan ngoãn lên xe. Anh không nói lời nào khiến nội tâm cô càng thấp thỏm.
Nói thực ra, trong phòng ăn gặp gỡ Tống Đĩnh Ngôn tuyệt không phải ngẫu nhiên, thậm chí có thể nói là đã sẵn trong dự liệu của cô. Dù sao cô đảm nhận chức vụ kia cũng là vì anh. Kỳ thật với tính tình của cô, bị gã đàn ông kia trêu đùa, vài phút sau cô có thể trở mặt làm hắn khó coi ngay nhưng trong lòng cô kìm nén cảm xúc ấy.
Cô muốn đánh cược một phen, cược người đàn ông ôn nhuận như ngọc là Tống Đĩnh Ngôn có thể hay không giống chúa cứu thế, đưa cô từ nước sôi lửa bỏng cứu ra an toàn. Nguyên bản tất cả tựa hồ cũng theo kịch bản mà cô tạo ra. Nhưng đến một bước này, cô đột nhiên trở nên luống cuống. Đầu óc trở nên hỗn loạn, chỉ có thể thận trọng liếc trộm mặt của anh.
Xe tiến nhanh trong đêm tối, cô theo bản năng nắm chặt dây an toàn.
Người đàn ông hình như đã nhận ra, cảm xúc dần bình ổn, xe cũng đi chậm hơn.
Cô ngồi thẳng người, hắng giọng, thành khẩn nói lời cảm tạ: “Cảm ơn thầy, thầy Tống.”
Không nghe thấy tiếng trả lời, cô nghi ngờ nghiêng đầu nhìn xem, bỗng nhiên đụng phải hố đen trong con mắt anh. Thân thể chấn động, mọi hoạt động đều dừng lại. Chờ cô phản ứng lại thì xe đã vững chãi dừng ở ven đường.
Người đàn ông nghiêng người qua, thấp mắt nhìn cô, thanh âm dần có nhiệt độ, “Cảm ơn tôi vì cái gì?”
Tô Anh cắn môi, nhỏ giọng trả lời: “Hôm nay nếu không nhờ thầy thì em…”
Tiếng nói càng ngày càng nhỏ cho đến cuối cùng hoàn toàn biến mất. Bởi cánh tay anh thuận thế để vào ghế dựa của cô, toàn bộ cơ thể đã chếch choáng say xen lẫn hơi thở của anh đều phả vào mặt cô. Mặt cô đỏ lên, lúc này mới nhớ ra, lúc trước anh có uống rượu.
“Em sẽ không phản kháng sao?” Ánh mắt nóng bỏng của anh rơi vào môi mỏng hồng nhạt của cô, lòng bàn tay chạm nhẹ lên đó, híp híp mắt, nói: “Nơi này, sinh ra để làm gì?”
Tô Anh hô hấp ngưng trệ, không chỉ thế mà cả cơ thể cũng trở nên cứng ngắc.
Lòng bàn tay anh ấm áp mềm mại, trên môi cô không nhanh không chậm vuốt ve. Nhẹ nhàng mấy lần dần khiến mặt cô nóng lên, lý trí khắp nơi đều bị thiêu đốt.
Sự thật chứng minh, khi người đàn ông muốn nghiêm túc thì đáng sợ hơn phụ nữ nhiều.
Cô ngẩng đầu, bàn tay nhỏ nắm chặt đầu ngón tay anh, kéo ra một chút rồi nhanh chóng đặt vào chóp mũi anh một nụ hôn chuồn chuồn nước.
Người đàn ông nháy mắt kinh ngạc, lại bắt gặp ánh mắt người con gái như thủy tinh sáng long lanh, thẹn thùng mím môi cười.
Qua hai giây, cô mới mềm mại nhấn mạnh từng chữ: “Dùng để hôn thầy.”
Trong không gian khép kín, vây quanh hai người là không khí mập mờ khó nói.
Nửa ngày, anh mới cười nhẹ, “Em thật đúng là không biết sống chết.”
“Em không…”
Trong nháy mắt cô mở miệng liền bị môi người đàn ông cứ thế ngậm vào. Lòng bàn tay anh đặt sau đầu cô khiến cô không thể động đậy, ngoại trừ tiếp nhận thì căn bản không có cơ hội chạy thoát.
Anh hôn rất gấp, đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại linh hoạt cạy mở môi cô. Đầu lưỡi cô vừa hé ra đã bị anh dùng sức ngậm lấy. Càng hôn càng sâu, điên cuồng khuấy đảo. Cô có thể cảm nhận được không khí trong người mình dần bị anh rút cạn. khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tay làm bộ từ chối anh. Nhưng lòng bàn tay vừa chạm đến ngực anh, cảm nhận rõ độ nóng của nó, vốn là không còn sức lực thì lần này triệt để xụi lơ. Tiếng nhỏ giọng kêu “Ưm ưm” đều bị anh nuốt trọn. Trong miệng tràn ngập hương rượu. Thật ngọt, thật khiến người ta trầm mê không thôi.
Lúc người đàn ông buông cô ra, thần sắc cô tan rã, đôi mắt hạnh ướt át sững sờ nhìn anh. Môi đỏ hơi sung giống như là bị anh cắn đau, đầu lưỡi liếm liếm cánh môi.
“Tạch.” Dây an toàn mở, là mở bên phía cô.
Cánh tay rắn chắc của người đàn ông gấp gáp nâng thân thể cô, cơ hồ không cần dùng quá nhiều sức liền đem cô ôm tới, nhẹ đặt trên đùi mình.
Ngồi lên chân của anh, qua lớp vải vóc cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực, tùy ý ăn mòn suy nghĩ hỗn loạn của cô.
Mặt của anh đang ở ngay trước mắt cô, bất quá vẫn cách một khoảng mấy centimet. Cô được anh ôm trong ngực, bị nhiệt độ ấm của người anh bao phủ. Ngẩng đầu mang theo ánh mắt dò xét ngượng ngùng nhìn anh, lại ngoài ý muốn chạm phải ánh mắt mang theo thâm ý tỏa sáng.
“Thầy Tống.” Chất giọng nỉ non mềm mại.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt, cô mềm mại như nước, nụ cười trong lúc lơ đãng cũng thực là muốn mạng người.
Tống Đĩnh Ngôn nói giọng khàn khàn: “Đừng nhìn tôi như vậy.”
Một giây sau, lòng bàn tay anh che kín mắt cô.
Tô Anh còn chưa hiểu gì, môi lại bị anh hôn lên.